Dạ Vương

Chương 37



.

Cái cách mà Liên Mặc Sinh bỏ đi, cũng khoa trương như lúc cậu ta xuất hiện. Kiều Sanh nhìn ra cửa sổ, đưa tay vuốt khẽ lên môi mình.

Trên môi vẫn còn hơi thở của Liên Mặc Sinh, nụ hôn vừa rồi tới quá nhanh, hời hợt, ngắn ngủi, nhưng cảm giác cũng khá lắm.

Tuy nhiên…

Do nó là ‘cưỡng hôn’, cho nên y vẫn thấy bực bội.

Cầm khẩu súng ngắn trên giường, Kiều Sanh đi tới trước cửa sổ, lướt quanh vườn hoa một vòng, không thấy bóng dáng Liên Mặc Sinh đâu. Chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủi, mà Liên Mặc Sinh có thể tránh khỏi đám người hầu, thân thủ quả thật không vừa.

Đành vậy, lần sau sẽ cho cậu ta một bài học…

Kiều Sanh buông khẩu súng trên tay xuống, cười khẽ. Lúc này, vẻ lạnh lùng trong mắt y đã tán đi hết, thoải mái như ánh nắng ban trưa.

… …

Mấy ngày sau đó, cuộc sống của Kiều Sanh bình thản như dòng nước. Liên Mặc Sinh và Kiều Tử Việt không hề tới tìm y, khiến y thấy thanh tịnh không ít.

Cuộc sống của y rất đơn giản, chủ yếu là đi tới đi lui quanh khu nhà Kiều gia và phòng huấn luyện.

Thi thoảng, y sẽ tới khu nhà ấm một chốc.

Khu nhà ấm bị phóng hỏa dạo ấy giờ đã được xây lại. Hung thủ ra tay vẫn chưa tìm ra, thậm chí là nhờ đến cả cảnh sát cũng không tìm thấy chút dấu vết nào, cuối cùng thì đành gác lại. Kiều Mặc Nhiên mua một số cây non quý hiếm về, rồi thuê vài người làm vườn có nhiều kinh nghiệm tới chăm bón, mới đó cả khu nhà ấm lại tràn đầy sức sống như xưa.

Chiều hôm ấy, đứa con trai luôn ở Mỹ của Kiều Mạc Nhiên trở về.

Với cậu em này, Kiều Sanh biết không nhiều lắm. Y chỉ biết tên cậu ta là Kiều Mộ Đình, năm nay 21 tuổi, quan hệ với Kiều Mạc Nhiên không mấy tốt. Năm 17 tuổi, vì không chịu nổi sự hà khắc của ba mình, đã rời khỏi Kiều gia, một mình sang Mỹ, suốt bốn năm trời không có tin gì. Thậm chí, Kiều Mạc Nhiên từng mềm lòng, chủ động cho người gọi cậu ta trở về, nhưng cậu ta cũng không để ý tới, có thể nói đó là một người rất có cá tính.

Kiều Mộ Đình về quá đột nhiên, trước đó không hề nói với bất kỳ người nào. Khi đó, người trong Kiều gia đang dùng cơm chiều. Kiều Mộ Đình vừa xuất hiện, ngoài Kiều Sanh ra, những người khác đều há to miệng, giật mình.

Nhất là Kiều Mạc Nhiên.

Ấn tượng đầu tiên mà Kiều Mộ Đình mang tới cho Kiều Sanh là một người rất đặc biệt, bề ngoài khá xuất sắc, không hề kém Kiều Tử Việt. Tuy nhiên, trông cậu ta nội liễm hơn nhiều. Cậu ta không bắt mắt như Kiều Tử Việt, cũng không có hoa lệ như Kiều Sanh, nhưng lại hấp dẫn ánh mắt người khác. Mặt mày tuấn tú, áo sơ mi đen kết hợp quần bò, bao quanh dáng người cao mảnh nhưng cân xứng. Cậu ta mang kính, cảm giác thật nho nhã, chẳng qua là ánh mắt có hơi lạnh, nhìn vào không phải người dễ gần.

Mới đầu, Kiều Sanh cũng không biết. Nhưng nhìn phản ứng của những người xung quanh, đại khái thì y cũng đoán được thân phận của vị khách không mời mà tới.

Sau mấy giây kinh ngạc, mặt Kiều Mạc Nhiên trở nên rất khó coi.

Kiều Mộ Đình buông hành lý xuống, thản nhiên gọi một tiếng, “Ba!”

Nghe xong, Kiều Mạc Nhiên hừ lạnh, mỉa mai, “Không phải cậu đã bảo là có đánh chết cũng không muốn trở về sao? Giờ về làm gì?”

Kiều Mộ Đình không đáp. Cậu ta bình tĩnh liếc những người ngồi trước bàn ăn, lúc chạm phải ánh mắt Kiều Sanh thì hơi dừng lại một chút, đôi mắt sâu thẳm.

Kiều Sanh hơi cong khóe môi lên, tự cho là chào hỏi.

Bầu không khí có chút xấu hổ, dĩ nhiên là sự im lặng của Kiều Mộ Đình đã chọc giận Kiều Mạc Nhiên. Thấy Kiều Mạc Nhiên sắp nổi giận, chú Chu ở một bên vội vàng đứng dậy, đón lấy hành lý của Kiều Mộ Đình, cười nói: “Đình thiếu gia, cậu mới vừa xuống máy bay, chắc là mệt lắm. Cậu có muốn về phòng nghỉ ngơi chút không? Từ lúc cậu đi tới giờ, phòng cậu vẫn giữ nguyên như cũ, lão gia luôn bảo người hầu vào dọn dẹp, quét tước!”

Kiều Mộ Đình gật đầu, “Ừm!”

Kiều Mộ Đình lên lầu. Trên bàn ăn, bầu không khí khá hài hòa ban nãy đã vì sự trở về của cậu ta mà trở nên ngột ngạt. Kiều Mạc Nhiên không ăn nữa, để đũa xuống, mặt lạnh đi trở về phòng. Còn Kiều Uất Lệ và Kiều Tử Việt thì không nói tiếng nào.

Kiều Sanh thì ngược lại, tâm trạng của y không hề bị ảnh hưởng, thậm chí còn cảm thấy rất có hứng thú.

Vì mất trí nhớ, cho nên y không có ấn tượng gì với những chuyện trước đây. Có thể nói, đây là lần đầu tiên y và Kiều Mộ Đình gặp mặt. Cảm giác cũng không tệ lắm! Chí ít thì cho tới hiện tại, ở Kiều gia, Kiều Mộ Đình là người duy nhất không để y ghét, thậm chí còn có chút hảo cảm. Kiều Sanh cho đó là ấn tượng lưu lại trong tiềm thức của mình.

Y rất thích cậu em trai lạnh như băng đó…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện