Dạ Vương
Chương 51
.
Đóng cửa lại xong, Kiều Sanh xoay qua nhìn cái mặt khó coi của Kiều Tử Việt, ra chiều nghiền ngẫm, nói: “Tới tìm tôi có chuyện gì không?”
Thái độ như không có gì ấy khiến Kiều Tử Việt càng thêm khó chịu, nhưng nghĩ lại mấy lần thảm khốc trước đây, anh ta vẫn kìm nén, không nổi đóa lên. Anh ta bình tĩnh đáp: “Ba nói mai cho cậu tới công ty làm!”
“Đi làm?”
“Ừ, ba nói cậu không còn nhỏ nữa, không nên tiếp tục lêu lổng như vậy, chi bằng cho cậu tới công ty rèn luyện!”
Kiều Sanh nhíu mày. Tuy là y đã đoán được sẽ có ngày này, chỉ không ngờ là Kiều Mạc Nhiên lại quyết định nhanh tới thế.
Kiều Tử Việt gật đầu, “À, tối nay cậu có thể tới thư phòng gặp ba, ba sẽ nói cụ thể cho cậu biết!”
“Tôi hiểu rồi!”
Nói xong, Kiều Sanh đi tới trước tủ quần áo chuẩn bị thay đồ, nhưng Kiều Tử Việt vẫn còn đứng đó chưa chịu đi.
Kiều Sanh xoay qua: “Anh còn chuyện gì à?”
Kiều Tử Việt không đáp, dường như là còn đang do dự gì đó.
Kiều Sanh rất kiên nhẫn chờ câu trả lời.
Ngoài cửa số thời tiết ấm áp, ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào, khiến cả gian phòng sáng trưng. Hai chân trần của y đang đứng trên thảm trải sàn mềm mại, nửa người dưới còn ướt đẫm. Trong ánh sáng rực rỡ, mắt cá chân y nõn nà như ngọc.
Nhìn cảnh tượng đẹp mắt ấy, Kiều Tử Việt hốt hoảng trong chốc lát. Giống như trong lòng bị thứ gì đó cào nhẹ một chút, khiến anh ta ngứa ngáy. Chờ đến khi anh ta phục hồi tinh thần lại thì thấy Kiều Sanh đang nhìn mình bằng ánh mắt nghiền ngẫm và cả nụ cười trào phúng.
Tựa như có chậu nước lạnh hắt vào đầu, Kiều Tử Việt như bừng tỉnh.
Anh ta hận nhất là cái thái độ đó của Kiều Sanh, cứ như vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư anh ta, khiến anh ta không thể che giấu.
Điều chỉnh tâm trạng lại, cuối cùng thì Kiều Tử Việt cũng lên tiếng: “A Sanh, trước đây có lẽ chúng ta có chút hiểu lầm, cho nên đã xảy ra những chuyện khó chịu. Giờ cậu sắp vào công ty, ba bảo tôi quan tâm tới cậu…”
“Anh đang xin lỗi tôi?” Kiều Sanh cắt ngang.
“Cũng không phải…” Bị một câu thẳng thừng của Kiều Sanh, Kiều Tử Việt lại càng thêm khó chịu. Anh ta theo bản năng muốn biện giải, nhưng trong phút chốc lại không biết phải nói gì.
Kiều Sanh mỉm cười nhìn ai đó đang bối rối, rồi thản nhiên nói: “Tôi nghĩ mục đích chính của anh cũng không phải là nhận lỗi?”
Kiều Tử Việt trầm mặc.
Tầm mắt của Kiều Sanh cứ đảo quanh mặt anh ta, nhìn như không để ý gì, nhưng thật ra lại rất sắc bén. Y biết là ban nãy Kiều Tử Việt muốn nói gì, y cười mỉm trong lòng một chút.
Muốn xóa bỏ? Đâu có dễ như vậy.
Theo như thái độ trước đó của Kiều Tử Việt, Kiều Sanh biết là trước khi y mất trí, Kiều Tử Việt không chỉ thường xuyên tìm y làm phiền, lại còn không chỉ một lần cưỡng bức y. Tuy là y không thể nhớ nổi những chuyện đó, nhưng có dùng đầu ngón chân suy nghĩ, y cũng biết tình hình khi đó thế nào. Kiều Sanh từng thề rằng y sẽ để những kẻ hại y phải trả giá thật nhiều, dĩ nhiên Kiều Tử Việt cũng không trốn khỏi.
Câu nói thẳng của Kiều Sanh khiến Kiều Tử Việt có chút xấu hổ, đành nói: “A Sanh, dù gì thì chúng ta cũng là anh em, những chuyện trước đây, tôi thừa nhận là tôi có sai. Những chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi!”
“Không thể nào!” Nụ cười của Kiều Sanh lạnh như băng, “Giờ anh mới nghĩ tới chuyện cứu vãn tình cảm anh em, anh không thấy quá muộn rồi sao?”
Kiều Tử Việt cứng miệng, không nói được gì.
“Lát nữa tôi phải ra ngoài, không còn chuyện gì thì anh đi đi!” Kiều Sanh không muốn phí lời với anh ta nên đuổi thẳng.
Chủ động làm hòa lại bị từ chối không chút nể tình, Kiều Tử Việt rất xấu hổ. Anh ta nhìn Kiều Sanh, muốn tìm chút dấu hiệu tha thứ trên mặt y, nhưng cuối cùng anh ta cũng chấp nhận thất vọng, vì Kiều Sanh vốn không thèm nhìn anh ta một chút.
Kiều Tử Việt không từ bỏ ý định, anh đi về trước như còn định nói gì đó. Tuy nhiên, anh ta còn chưa kịp nói gì, Kiều Sanh đã cướp lời: “Còn ngại mấy bài học lần trước chưa đủ? Tôi cũng không phiền khi dạy anh thêm một lần. Bảo đảm lần này lại càng khiến anh nhớ lâu hơn mấy lần trước cộng lại!” Giọng điệu bình thản, nhưng ý tứ uy hiếp đã quá rõ ràng.
Bỗng dưng Kiều Tử Việt cảm thấy bụng dưới nhói lên, anh ta đành phải ra ngoài dù không mấy cam lòng.
Ra khỏi cửa, Kiều Tử Việt bực muốn chết. Ban đầu anh ta chỉ định chuyển lời của Kiều Mạc Nhiên với Kiều Sanh, nhưng khi nhìn thấy Kiều Mộ Đình, không hiểu sao anh ta lại thốt ra mấy câu đó. Nhất là sau khi thấy bề ngoài hai người họ như lạnh nhạt, nhưng thực chất bên trong lại có quan hệ mờ ám. Anh ta không phải loại người nhạy cảm, nhưng cũng không phải ngốc tới mức không biết cảm giác đó là gì.
Anh ta đang ghen tị.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng anh ta phát hiện mình ghen tị. Vừa nghĩ tới chuyện Kiều Sanh ở cùng với Kiều Mộ Đình, anh ta thấy ghen tị tới muốn giết người. Còn nguyên nhân là gì, anh ta không muốn nghĩ tới. Đúng là phiền chết được.
Kiều Tử Việt cực ghét cái cảm giác mất đi khống chế, anh ta quyết định sẽ chuyển lực chú ý vào các tình nhân của mình. Dạo này bân rộn, anh ta cũng lạnh nhạt với bọn họ khá lâu rồi.
Nghĩ tới đó, Kiều Tử Việt cười khổ. Có lẽ do cấm dục quá lâu, cho nên anh ta đã bị cái mặt xinh đẹp của Kiều Sanh mê hoặc. Trên thế giới này có rất nhiều người đẹp, tội tình gì mà mặt dày mày dạn bám theo em trai mình? Địa vị của anh ta ở tập đoàn Kiều thị còn chưa vững chắc hoàn toàn, anh ta cũng không muốn vì chút mê hoặc nhất thời ấy mà sảy chân ôm hận nghìn đời.
… …
Đổi quần áo xong, Kiều Sanh đi thẳng tới phòng Kiều Mạc Nhiên.
Kiều Mạc Nhiên đang ngồi trước bàn xem báo chí.
Giờ ông ta đã chuyển vào vị trí sau màn. Trước đây, ông ta chỉ dựa vào sức chính mình sáng lập cả tập đoàn Kiều thị, là một đế vương thủ đoạn quyết tuyệt, rong ruổi hắc bạch lưỡng đạo được người bên ngoài công nhận. Tuy nhiên, cho dù có là dũng sĩ oai hùng cũng sẽ có lúc tuổi xế chiều. Do được bảo dưỡng rất tốt, trông bề ngoài ông ta như còn rất trẻ, nhưng thực tế sức khỏe đã không còn được như xưa. Thật ra thì ông ta cũng biết việc này lâu rồi, dù không cam lòng, nhưng ông ta cũng không thể không tiến hành kế hoạch đào tạo người thừa kế.
“Ba, con tới rồi!” Kiều Sanh nói khẽ.
“Ừm!” Kiều Mạc Nhiên hạ tờ báo xuống, “A Việt đã nói với con chưa? Về chuyện của công ty ấy!”
Kiều Sanh gật đầu.
“Vậy thì tốt rồi!” Kiều Mạc Nhiên nhìn y, ánh mắt ôn hòa, “Trước đây con rất điềm tính, không thích hợp kinh doanh. Ba vốn định đưa con ra nước ngoài rèn luyện mấy năm, nếu thật sự không được thì chuyển sang lĩnh vực nghệ thuật!” Lúc nói tới từ ‘nghệ thuật’ trong mắt ông ta hiện vẻ khinh thường, rõ ràng là rất khinh thường. Dừng một chút, ông ta lại nói: “Sau khi con bị bắt cóc vẫn luôn bặt vô âm tín, ba còn tưởng là họ đã giết con tin, cũng may là con đã trở về an toàn, tính cách cũng kiên cường hơn rất nhiều. Tục ngữ có câu: ‘Hổ phụ vô khuyển tử’, con bây giờ rất giống ba ngày trước, điều này khiến ba thấy rất vui!”
Kiều Mạc Nhiên nói một mạch, lại không đi vào vấn đề chính. Kiều Sanh cũng không gấp, y vẫn kiên nhẫn lắng nghe, trong lòng lại đang cười lạnh.
Kiều Mạc Nhiên đứng dậy, đi về phía cửa sổ, nhìn bầu trời màu xanh lam thoáng đãng bên ngoài.
“Con của ba chỉ có mấy đứa con thôi, ngoài ra đều ở bên ngoài, ba không có tình cảm, đương nhiên ba cũng sẽ không giao công ty lại cho bọn họ. Uất Lệ và Thục Lệ là con gái, sớm muộn gì cũng gả đi, cho nên cũng nằm ngoài. Còn lại chỉ có Mộ Đình, Tử Việt và con. Tập đoàn Kiều thị là tâm huyết cả đời của ba, ba không mong các con sẽ phá hủy nó. Cho nên chỉ cần ba anh em các con đồng lòng một chút, xử lý tốt công ty, đến lúc thích hợp, ba tự nhiên sẽ giao cổ phần công ty lại cho các con!”
Kiều Mạc Nhiên nói rất thản nhiên nhưng lại cứ như đang dặn dò hậu sự cho mình. Kiều Sanh ngạc nhiên, y không ngờ là chỉ trong một thời gian ngắn mà ông ta lại thay đổi cách nhìn về y.
Chần chừ một hồi, Kiều Sanh mới lên tiếng: “Vậy ba định…”
Kiều Mạc Nhiên xoay qua, ánh mắt nhìn y vô cùng sắc bén: “Mai con tới công ty làm. Ba sẽ bảo A Việt sắp xếp cho con một chức vụ phù hợp. Hãy để ba nhìn thấy năng lực của con!”
Kiều Sanh gật đầu: “Vâng!”
“Ừm!” Quyết định như vậy, Kiều Mạc Nhiên vỗ vỗ bả vai y, “Kiều gia không có người vô dụng, con tự thu xếp cho ổn thỏa đi!”
Kiều Sanh im lặng.
Bao nhiêu năm rồi hai cha con không trò chuyện với nhau, cho dù Kiều Mạc Nhiên có cố giả vờ thế nào, thì giữa hai người vẫn có một khoảng cách không xóa bỏ được. Vì thế, khi nói xong, Kiều Mạc Nhiên bảo Kiều Sanh ra ngoài.
Đứng ở cửa, Kiều Sanh chau mày. Y phát hiện Kiều Mạc Nhiên cũng không có máu lạnh như trong suy nghĩ của y. Dĩ nhiên, nhiêu đó chưa đủ để khơi dậy nội tâm đã mất mát tình thương của cha trong y. Bề ngoài, những gì Kiều Mạc Nhiên nói cứ như suy nghĩ cho y, thật ra ông ta chỉ nghĩ cho ông ta thôi. Trước đây y rất yếu đuối, cho nên ông ta không hề để mắt tới. Giờ y bắt đầu lộ ra khả năng của mình, ông ta đã nhanh chóng thay đổi thái độ với y. Đó sao có thể là lương tâm cắn rứt, suy cho cùng cũng chỉ là những sắp xếp cho lợi ích của bản thân.
Sau khi nghĩ thông suốt, chút bàng hoàng trong y phút chốc tan biến hết. Giờ chỉ còn lại sự lạnh lùng, hờ hững.
Tuy nhiên, cho dù thế nào, có thể bước vào tập đoàn Kiều thị chính là một khởi đầu tốt. Cuối cùng thì y cũng bước ra bước đầu tiên trên con đường kiến tạo đế quốc của mình…
Đóng cửa lại xong, Kiều Sanh xoay qua nhìn cái mặt khó coi của Kiều Tử Việt, ra chiều nghiền ngẫm, nói: “Tới tìm tôi có chuyện gì không?”
Thái độ như không có gì ấy khiến Kiều Tử Việt càng thêm khó chịu, nhưng nghĩ lại mấy lần thảm khốc trước đây, anh ta vẫn kìm nén, không nổi đóa lên. Anh ta bình tĩnh đáp: “Ba nói mai cho cậu tới công ty làm!”
“Đi làm?”
“Ừ, ba nói cậu không còn nhỏ nữa, không nên tiếp tục lêu lổng như vậy, chi bằng cho cậu tới công ty rèn luyện!”
Kiều Sanh nhíu mày. Tuy là y đã đoán được sẽ có ngày này, chỉ không ngờ là Kiều Mạc Nhiên lại quyết định nhanh tới thế.
Kiều Tử Việt gật đầu, “À, tối nay cậu có thể tới thư phòng gặp ba, ba sẽ nói cụ thể cho cậu biết!”
“Tôi hiểu rồi!”
Nói xong, Kiều Sanh đi tới trước tủ quần áo chuẩn bị thay đồ, nhưng Kiều Tử Việt vẫn còn đứng đó chưa chịu đi.
Kiều Sanh xoay qua: “Anh còn chuyện gì à?”
Kiều Tử Việt không đáp, dường như là còn đang do dự gì đó.
Kiều Sanh rất kiên nhẫn chờ câu trả lời.
Ngoài cửa số thời tiết ấm áp, ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào, khiến cả gian phòng sáng trưng. Hai chân trần của y đang đứng trên thảm trải sàn mềm mại, nửa người dưới còn ướt đẫm. Trong ánh sáng rực rỡ, mắt cá chân y nõn nà như ngọc.
Nhìn cảnh tượng đẹp mắt ấy, Kiều Tử Việt hốt hoảng trong chốc lát. Giống như trong lòng bị thứ gì đó cào nhẹ một chút, khiến anh ta ngứa ngáy. Chờ đến khi anh ta phục hồi tinh thần lại thì thấy Kiều Sanh đang nhìn mình bằng ánh mắt nghiền ngẫm và cả nụ cười trào phúng.
Tựa như có chậu nước lạnh hắt vào đầu, Kiều Tử Việt như bừng tỉnh.
Anh ta hận nhất là cái thái độ đó của Kiều Sanh, cứ như vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư anh ta, khiến anh ta không thể che giấu.
Điều chỉnh tâm trạng lại, cuối cùng thì Kiều Tử Việt cũng lên tiếng: “A Sanh, trước đây có lẽ chúng ta có chút hiểu lầm, cho nên đã xảy ra những chuyện khó chịu. Giờ cậu sắp vào công ty, ba bảo tôi quan tâm tới cậu…”
“Anh đang xin lỗi tôi?” Kiều Sanh cắt ngang.
“Cũng không phải…” Bị một câu thẳng thừng của Kiều Sanh, Kiều Tử Việt lại càng thêm khó chịu. Anh ta theo bản năng muốn biện giải, nhưng trong phút chốc lại không biết phải nói gì.
Kiều Sanh mỉm cười nhìn ai đó đang bối rối, rồi thản nhiên nói: “Tôi nghĩ mục đích chính của anh cũng không phải là nhận lỗi?”
Kiều Tử Việt trầm mặc.
Tầm mắt của Kiều Sanh cứ đảo quanh mặt anh ta, nhìn như không để ý gì, nhưng thật ra lại rất sắc bén. Y biết là ban nãy Kiều Tử Việt muốn nói gì, y cười mỉm trong lòng một chút.
Muốn xóa bỏ? Đâu có dễ như vậy.
Theo như thái độ trước đó của Kiều Tử Việt, Kiều Sanh biết là trước khi y mất trí, Kiều Tử Việt không chỉ thường xuyên tìm y làm phiền, lại còn không chỉ một lần cưỡng bức y. Tuy là y không thể nhớ nổi những chuyện đó, nhưng có dùng đầu ngón chân suy nghĩ, y cũng biết tình hình khi đó thế nào. Kiều Sanh từng thề rằng y sẽ để những kẻ hại y phải trả giá thật nhiều, dĩ nhiên Kiều Tử Việt cũng không trốn khỏi.
Câu nói thẳng của Kiều Sanh khiến Kiều Tử Việt có chút xấu hổ, đành nói: “A Sanh, dù gì thì chúng ta cũng là anh em, những chuyện trước đây, tôi thừa nhận là tôi có sai. Những chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi!”
“Không thể nào!” Nụ cười của Kiều Sanh lạnh như băng, “Giờ anh mới nghĩ tới chuyện cứu vãn tình cảm anh em, anh không thấy quá muộn rồi sao?”
Kiều Tử Việt cứng miệng, không nói được gì.
“Lát nữa tôi phải ra ngoài, không còn chuyện gì thì anh đi đi!” Kiều Sanh không muốn phí lời với anh ta nên đuổi thẳng.
Chủ động làm hòa lại bị từ chối không chút nể tình, Kiều Tử Việt rất xấu hổ. Anh ta nhìn Kiều Sanh, muốn tìm chút dấu hiệu tha thứ trên mặt y, nhưng cuối cùng anh ta cũng chấp nhận thất vọng, vì Kiều Sanh vốn không thèm nhìn anh ta một chút.
Kiều Tử Việt không từ bỏ ý định, anh đi về trước như còn định nói gì đó. Tuy nhiên, anh ta còn chưa kịp nói gì, Kiều Sanh đã cướp lời: “Còn ngại mấy bài học lần trước chưa đủ? Tôi cũng không phiền khi dạy anh thêm một lần. Bảo đảm lần này lại càng khiến anh nhớ lâu hơn mấy lần trước cộng lại!” Giọng điệu bình thản, nhưng ý tứ uy hiếp đã quá rõ ràng.
Bỗng dưng Kiều Tử Việt cảm thấy bụng dưới nhói lên, anh ta đành phải ra ngoài dù không mấy cam lòng.
Ra khỏi cửa, Kiều Tử Việt bực muốn chết. Ban đầu anh ta chỉ định chuyển lời của Kiều Mạc Nhiên với Kiều Sanh, nhưng khi nhìn thấy Kiều Mộ Đình, không hiểu sao anh ta lại thốt ra mấy câu đó. Nhất là sau khi thấy bề ngoài hai người họ như lạnh nhạt, nhưng thực chất bên trong lại có quan hệ mờ ám. Anh ta không phải loại người nhạy cảm, nhưng cũng không phải ngốc tới mức không biết cảm giác đó là gì.
Anh ta đang ghen tị.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng anh ta phát hiện mình ghen tị. Vừa nghĩ tới chuyện Kiều Sanh ở cùng với Kiều Mộ Đình, anh ta thấy ghen tị tới muốn giết người. Còn nguyên nhân là gì, anh ta không muốn nghĩ tới. Đúng là phiền chết được.
Kiều Tử Việt cực ghét cái cảm giác mất đi khống chế, anh ta quyết định sẽ chuyển lực chú ý vào các tình nhân của mình. Dạo này bân rộn, anh ta cũng lạnh nhạt với bọn họ khá lâu rồi.
Nghĩ tới đó, Kiều Tử Việt cười khổ. Có lẽ do cấm dục quá lâu, cho nên anh ta đã bị cái mặt xinh đẹp của Kiều Sanh mê hoặc. Trên thế giới này có rất nhiều người đẹp, tội tình gì mà mặt dày mày dạn bám theo em trai mình? Địa vị của anh ta ở tập đoàn Kiều thị còn chưa vững chắc hoàn toàn, anh ta cũng không muốn vì chút mê hoặc nhất thời ấy mà sảy chân ôm hận nghìn đời.
… …
Đổi quần áo xong, Kiều Sanh đi thẳng tới phòng Kiều Mạc Nhiên.
Kiều Mạc Nhiên đang ngồi trước bàn xem báo chí.
Giờ ông ta đã chuyển vào vị trí sau màn. Trước đây, ông ta chỉ dựa vào sức chính mình sáng lập cả tập đoàn Kiều thị, là một đế vương thủ đoạn quyết tuyệt, rong ruổi hắc bạch lưỡng đạo được người bên ngoài công nhận. Tuy nhiên, cho dù có là dũng sĩ oai hùng cũng sẽ có lúc tuổi xế chiều. Do được bảo dưỡng rất tốt, trông bề ngoài ông ta như còn rất trẻ, nhưng thực tế sức khỏe đã không còn được như xưa. Thật ra thì ông ta cũng biết việc này lâu rồi, dù không cam lòng, nhưng ông ta cũng không thể không tiến hành kế hoạch đào tạo người thừa kế.
“Ba, con tới rồi!” Kiều Sanh nói khẽ.
“Ừm!” Kiều Mạc Nhiên hạ tờ báo xuống, “A Việt đã nói với con chưa? Về chuyện của công ty ấy!”
Kiều Sanh gật đầu.
“Vậy thì tốt rồi!” Kiều Mạc Nhiên nhìn y, ánh mắt ôn hòa, “Trước đây con rất điềm tính, không thích hợp kinh doanh. Ba vốn định đưa con ra nước ngoài rèn luyện mấy năm, nếu thật sự không được thì chuyển sang lĩnh vực nghệ thuật!” Lúc nói tới từ ‘nghệ thuật’ trong mắt ông ta hiện vẻ khinh thường, rõ ràng là rất khinh thường. Dừng một chút, ông ta lại nói: “Sau khi con bị bắt cóc vẫn luôn bặt vô âm tín, ba còn tưởng là họ đã giết con tin, cũng may là con đã trở về an toàn, tính cách cũng kiên cường hơn rất nhiều. Tục ngữ có câu: ‘Hổ phụ vô khuyển tử’, con bây giờ rất giống ba ngày trước, điều này khiến ba thấy rất vui!”
Kiều Mạc Nhiên nói một mạch, lại không đi vào vấn đề chính. Kiều Sanh cũng không gấp, y vẫn kiên nhẫn lắng nghe, trong lòng lại đang cười lạnh.
Kiều Mạc Nhiên đứng dậy, đi về phía cửa sổ, nhìn bầu trời màu xanh lam thoáng đãng bên ngoài.
“Con của ba chỉ có mấy đứa con thôi, ngoài ra đều ở bên ngoài, ba không có tình cảm, đương nhiên ba cũng sẽ không giao công ty lại cho bọn họ. Uất Lệ và Thục Lệ là con gái, sớm muộn gì cũng gả đi, cho nên cũng nằm ngoài. Còn lại chỉ có Mộ Đình, Tử Việt và con. Tập đoàn Kiều thị là tâm huyết cả đời của ba, ba không mong các con sẽ phá hủy nó. Cho nên chỉ cần ba anh em các con đồng lòng một chút, xử lý tốt công ty, đến lúc thích hợp, ba tự nhiên sẽ giao cổ phần công ty lại cho các con!”
Kiều Mạc Nhiên nói rất thản nhiên nhưng lại cứ như đang dặn dò hậu sự cho mình. Kiều Sanh ngạc nhiên, y không ngờ là chỉ trong một thời gian ngắn mà ông ta lại thay đổi cách nhìn về y.
Chần chừ một hồi, Kiều Sanh mới lên tiếng: “Vậy ba định…”
Kiều Mạc Nhiên xoay qua, ánh mắt nhìn y vô cùng sắc bén: “Mai con tới công ty làm. Ba sẽ bảo A Việt sắp xếp cho con một chức vụ phù hợp. Hãy để ba nhìn thấy năng lực của con!”
Kiều Sanh gật đầu: “Vâng!”
“Ừm!” Quyết định như vậy, Kiều Mạc Nhiên vỗ vỗ bả vai y, “Kiều gia không có người vô dụng, con tự thu xếp cho ổn thỏa đi!”
Kiều Sanh im lặng.
Bao nhiêu năm rồi hai cha con không trò chuyện với nhau, cho dù Kiều Mạc Nhiên có cố giả vờ thế nào, thì giữa hai người vẫn có một khoảng cách không xóa bỏ được. Vì thế, khi nói xong, Kiều Mạc Nhiên bảo Kiều Sanh ra ngoài.
Đứng ở cửa, Kiều Sanh chau mày. Y phát hiện Kiều Mạc Nhiên cũng không có máu lạnh như trong suy nghĩ của y. Dĩ nhiên, nhiêu đó chưa đủ để khơi dậy nội tâm đã mất mát tình thương của cha trong y. Bề ngoài, những gì Kiều Mạc Nhiên nói cứ như suy nghĩ cho y, thật ra ông ta chỉ nghĩ cho ông ta thôi. Trước đây y rất yếu đuối, cho nên ông ta không hề để mắt tới. Giờ y bắt đầu lộ ra khả năng của mình, ông ta đã nhanh chóng thay đổi thái độ với y. Đó sao có thể là lương tâm cắn rứt, suy cho cùng cũng chỉ là những sắp xếp cho lợi ích của bản thân.
Sau khi nghĩ thông suốt, chút bàng hoàng trong y phút chốc tan biến hết. Giờ chỉ còn lại sự lạnh lùng, hờ hững.
Tuy nhiên, cho dù thế nào, có thể bước vào tập đoàn Kiều thị chính là một khởi đầu tốt. Cuối cùng thì y cũng bước ra bước đầu tiên trên con đường kiến tạo đế quốc của mình…
Bình luận truyện