Dạ Vương

Chương 59



.

Địa vị của Kiều Sanh ở Kiều thị ngày càng được củng cố, cũng ngày càng được coi trọng, nhưng dạo gần đây công việc của Kiều Sanh lại rất không thuận lợi.

Nguyên nhân là Kiều Tử Việt.

Từ sau chuyện đề án của Kiều Sanh được toàn bộ cổ đông, nhất là Kiều Mạc Nhiên khen ngợi, Kiều Tử Việt bắt đầu chèn ép Kiều Sanh, bất kể Kiều Sanh làm gì anh ta cũng cố tình phá đám.

Về chuyện này, Kiều Sanh có chút khó chịu. Nhưng Kiều Mạc Nhiên lại một mắt nhắm một mắt mở, các cổ đông cũng im ắng giống như đã hẹn từ trước, khiến Kiều Sanh phải suy ngẫm ý đồ của bọn họ, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Địa vị và thế lực ở Kiều thị của y còn kém xa Kiều Tử Việt, nếu muốn chống lại, e là tất cả mọi người sẽ đứng về phía Kiều Tử Việt, cho nên Kiều Sanh mới thu đi móng vuốt của mình, khiêm tốn hơn một chút. Tuy nhiên, không phải y đang nhẫn nhịn, mà là đang nghỉ ngơi dưỡng sức.

Mấy ngày sau đó là đại thọ năm mươi tuổi của lão tổng tập đoàn Trịnh thị. Quan hệ giữa Kiều Mạc Nhiên và ông ta khá tốt, Kiều thị và Trịnh thị cũng thường xuyên hợp tác, cho nên hôm đó ông ta mời cả nhà Kiều Mạc Nhiên tới dự tiệc.

Tiệc sinh nhật được tổ chức tại một nhà hàng năm sao, thời gian là tám giờ tối.

Lão tổng của Trịnh thị – Trịnh Thắng – là bạn thuở nhỏ của Kiều Mạc Nhiên, quan hệ rất tốt. Hai người đều lập nghiệp từ hắc bang, sau đó lại cùng nhau tẩy trắng, trở thành hai tập đoàn lớn, độc bá nhất phương. Cũng vì như thế, bên ngoài đều đồn đãi hai người họ cạnh tranh nhau, nhưng thật ra thì quan hệ giữa họ lại rất tốt.

Hôm tổ chức sinh nhật.

Kiều gia ngoài Kiều Thục Lệ không khỏe không tiện ra ngoài, những người khác đều mặc trang phục lộng lẫy tới tham dự.

Trịnh Thắng giàu có, bao cả sảnh lầu một. Có rất nhiều người tới dự, đa số đều là các nhân vật nổi tiếng.

Vừa gặp mặt, Kiều Mạc Nhiên và Trịnh Thắng đã cười nói vui vẻ, mấy anh em Kiều Sanh cũng mỉm cười đi theo phía sau Kiều Mạc Nhiên, lễ phép chào hỏi Trịnh Thắng.

Con gái của Trịnh Thắng – Trịnh Lâm Na cũng lẳng lặng đứng cạnh Trịnh Thắng, làm ra vẻ tiểu thư khuê các, thi thoảng lại liếc về phía Kiều Sanh.

Lần trước, lúc tổ chức tiệc mừng cho Kiều Sanh ở Kiều gia, Kiều Mạc Nhiên và Trịnh Thắng đã có ý gán Kiều Sanh và Trịnh Lâm Na thành một đôi. Dù chưa nói rõ, nhưng ý tứ cũng đã rõ ràng, chưa kể Trịnh Lâm Na rất có hảo cảm với Kiều Sanh, sau tiệc rượu lần đó cô nàng từng nhiều lần gọi điện thoại cho Kiều Sanh, muốn gặp mặt y, nhưng đều bị y viện cớ từ chối.

Lần này lại nhìn ánh mắt tình tứ của Trịnh Lâm Na, Kiều Sanh cảm thấy e là lần này không phải chỉ đơn giản là tới chúc thọ…

Người tới tham dự có không ít là bạn hợp tác làm ăn với Trinh thị và Kiều thị, bọn họ đều tới mời rượu Trịnh Thắng. Thế là, Trịnh Thắng và Kiều Mạc Nhiên đều cùng đám bạn già ấy vừa đi vừa trò chuyện. Trước khi đi, Trịnh Thắng còn bảo Trịnh Lâm Na tiếp chuyện với Kiều Sanh, Kiều Mạc Nhiên liếc Kiều Sanh một cái, ánh mắt đầy hàm ý, ám chỉ y không được lạnh lùng với cô ta như lần trước.

Kiều Sanh thầm cười lạnh.

Dường như cũng đã được dặn trước, Kiều Mạc Nhiên vừa đi, Kiều Tử Việt và Kiều Uất Lệ cũng đã nhanh chóng đi tới nơi khác. Kiều Mộ Đình cũng bị Kiều Mạc Nhiên tìm cớ lôi theo, chỉ còn Liên Mặc Sinh là còn ở cạnh Kiều Sanh.

Kiều Sanh cầm hai ly rượu đỏ trên bàn lên, đưa một ly tới cho Trịnh Lâm Na.

Trịnh Lâm Na đỏ mặt, đón lấy ly rượu.

“Dạo này anh thế nào?” Cô ta hỏi.

“Cũng ổn!” Kiều Sanh miễn cưỡng đáp.

“Ừm, vừa mới vào Kiều thị, những thứ phải học hỏi rất nhiều! Nghe nói ở Kiều thị anh lập được rất nhiều công trạng, ở trước mặt ba em, chú Kiều từng khen anh rất nhiều lần!”

“Cám ơn!”

Trịnh Lâm Na tìm chủ đề để nói, Kiều Sanh lại thản nhiên đáp lời. Trịnh Lâm Na uống một hớp rượu đỏ, giả vờ cúi xuống một tí, tư thế thật khiêu gợi.

Bấy giờ Kiều Sanh mới để ý thấy thì ra cô nàng mặc chiếc váy dạ hội màu đỏ thẫm, cổ áo hơi trễ, thân áo bao chặt đường cong trên người cô ta, khá là gợi cảm. Hơn nữa cô ta cũng khá đẹp, khiến mấy gã đàn ông ở giữa sân phải ngước nhìn qua.

Kiều Sanh uống một ngụm rượu đỏ, nhìn Liên Mặc Sinh kế bên bằng ánh mắt nghiền ngẫm.

Sắc mặt Liên Mặc Sinh rất khó coi. Vừa rồi lúc Trịnh Lâm Na hơi cúi xuống, nửa đồi ngực của cô ta hầu như là lộ ra hết trước mặt Kiều Sanh, ngay cả cậu ta đứng cạnh đều có thể nhìn thấy cặp vú trắng ngần. Rõ ràng là cô ta đang cố tình hấp dẫn Kiều Sanh.

Quả nhiên là ghen tị…

Kiều Sanh cong khóe môi, trong mắt tỏa ra ánh sáng mang ý tứ nào đó.

Y cũng không để ý tới Liên Mặc Sinh, tiếp tục trò chuyện với Trịnh Lâm Na, nhưng y cũng không qua loa nữa mà rất tập trung.

Hai người trò chuyện vui vẻ, trông cũng rất thân mật. Bên cạnh họ, biết bao tuấn nam mỹ nữ đi ngang qua.

Liên Mặc Sinh đứng bên cạnh ngửa đầu, nhìn lên trần nhà, trông rất cô đơn. Thậm chí cậu ta còn lạnh lùng cự tuyệt một tiểu thư nhà giàu bị tướng mạo của cậu ta hấp dẫn mà mò tới bắt chuyện.

Cách đó không xa, Kiều Mộ Đình cũng phát hiện tình huống bên này, mày hơi nhíu lại.

Thật ra cách Kiều Sanh gần nhất là Kiều Tử Việt, nhưng dường như anh ta không hề quan tâm tới tình huống bên này, anh ta đang tán tỉnh một cô người mẫu nóng bỏng, thậm chí là chưa từng liếc sang bên này một chút.

Buổi tiệc sinh nhật được tiến hành khá thuận lợi, bầu không khí cũng không tồi.

Thấy thái độ của Kiều Sanh với mình không còn lạnh lùng như trước nữa, Trịnh Lâm Na rất vui, cũng càng nhích tới gần Kiều Sanh hơn.

Dĩ nhiên là Kiều Sanh đã phát hiện, trong mắt y thoáng hiện lên chút mỉa mai.

Trịnh Lâm Na vờ như giẫm lên váy mình, lảo đảo. Kiều Sanh kịp thời đỡ cô ta, cô ta cũng nhân cơ hội ngã vào lòng y, bộ ngực tròn trĩnh chạm vào đồi ngực Kiều Sanh.

Lúc ngã, cũng không biết có phải là do Trịnh Lâm Na cố ý hay không, nhưng ly rượu đã rơi xuống đất.

Tiếng ly rượu vỡ không lớn nhưng vẫn thu hút ánh nhìn của khá nhiều người. Thân thể mềm dẻo của Trịnh Lâm Na ngả vào người Kiều Sanh, phơi bày cái vẻ chim nỏ nép vào người ở trước mặt mọi người.

Hai người nhanh chóng trở thành tiêu điểm nhìn ngó của mọi người.

Liên Mặc Sinh nghiến răng…

Lúc này mặt Kiều Mộ Đình đã chuyển sang u ám, nhưng do còn đứng cạnh Kiều Mạc Nhiên nên không có cách nào đi tới.

Ngay cả Kiều Tử Việt – luôn xem Kiều Sanh như không khí – cũng quay sang nhìn, mặt rất bình tĩnh, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Kiều Mạc Nhiên và Trịnh Thắng liếc nhau một cái, trên mặt hai lão hồ ly cùng lộ nụ cười hài lòng.

Kế bên có ánh đèn nhấp nhoáng, mấy phóng viên được mời tới đang vội vàng chụp lại hình ảnh của Kiều Sanh và Trịnh Lâm Na. Người kế thừa hai tập đoàn Kiều thị và Trịnh thị có quan hệ mờ ám, sao bọn họ có thể để lỡ tin tức dữ dội như thế được.

Kiều Sanh thật phong độ đỡ Trịnh Lâm Na dậy, bên khóe môi y vẫn giữ nụ cười mê người, còn Trịnh Lâm Na thì lưu luyến không nỡ rời khỏi vòng tay y. Nụ cười mị hoặc của Kiều Sanh khiến cô ta thần hồn điên đảo, ngay cả xương cốt cũng như đang tê dại…

Liên Mặc Sinh bực bội…

Cậu ta nhớ là trước đây Kiều Sanh từng nói là y hoàn toàn không có hứng thú với phụ nữ, nhưng nhìn vẻ mặt y ban nãy dường như không phải là vậy. Tuy nhiên, thân là bảo tiêu kiêm ‘nam sủng’ của y, cậu ta không thể can thiệp vào chuyện của Kiều Sanh, cho nên đã nghẹn tới suýt nội thương…

Trận phong ba nho nhỏ đã bình ổn, nhân viên phục vụ đi tới quét mấy mảnh thủy tinh trên đất, tất cả đều trở lại như bình thường.

Thấy thời cơ đã ‘chín muồi’, Kiều Mạc Nhiên và Trịnh Thắng lập tức đi tới, khen Kiều Sanh và Trịnh Lâm Na là trai tài gái sắc, thật xứng đôi.

Kiều Sanh kiên nhẫn chờ bọn họ nói vào chủ đề chính.

“Nếu A Sanh và Lâm Na đã hợp nhau như vậy, chi bằng cho hai đứa nó đính hôn!” Kiều Mạc Nhiên nói.

“Tôi cũng có ý này. Mạc Nhiên, chúng ta đã quen biết nhau mấy chục năm, nếu kết thành thông gia thì còn gì bằng!” Trịnh Thắng cũng nhân cơ hội, lập tức đồng ý ngay.

“Không biết ý của hai đứa thế nào?”

Kiều Mạc Nhiên nhìn về phía Kiều Sanh và Trịnh Lâm Na. Cơ hồ là Trịnh Lâm Na đồng ý ngay tức thì, sau đó nhìn về phía Kiều Sanh bằng ánh mắt chờ mong.

“A Sanh, Lâm Na cũng đã đồng ý rồi, ý của con thế nào?” Thấy Kiều Sanh còn chưa lên tiếng, Kiều Mạc Nhiên vội vàng thúc giục.

“Được chú Trịnh yêu quý, Lâm Na cũng rất ưu tú, con…”

Kiều Sanh từ từ mở miệng, hầu như tất cả mọi người đều cho là y sẽ đồng ý. Liên Mặc Sinh không nói gì, nhìn lên trần nhà, vừa lúc đối diện với ngọn đèn thạch anh treo trên trần nhà, sau đó phát hiện dây treo ngọn đèn đó có gì là lạ, phải nói là có hơi lỏng ra. Đồng thời, mấy ngọn đèn quanh đó dường như cũng là như thế…

Liên Mặc Sinh nhíu mày, Kiều Sanh đang đứng dưới một ngọn đèn…

Kiều Sanh vừa nói được một nửa thì bị cắt ngang. Một gã phục vụ trượt chân làm ngã hết toàn bộ rượu trong mâm lên người Kiều Mạc Nhiên và Trịnh Thắng. Trịnh Thắng nóng tính, lập tức xụ mặt mắng gã phục vụ nọ. Gã phục vụ bị mắng không biết phải làm sao, mặt mày trắng bệch đứng đó, Kiều Mạc Nhiên thì đang khuyên Trịnh Thắng.

Âu phục của Trịnh Thắng và Kiều Mạc Nhiên bị dính rượu, đành phải vào phòng nghỉ thay quần áo.

Chuyện đính hôn đã bị gián đoạn như thế.

Trịnh Lâm Na bị rượu văng lên mặt, cho nên cũng vào nhà vệ sinh trang điểm lại.

Ngay khi cô ta vừa bước đi, một viên đạn bắn ra từ góc vắng, bắn trúng dây treo ngọn đèn trên đỉnh đầu Kiều Sanh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện