Đặc Công Hàn Phi
Chương 100: 3: Phiền phức phát sinh (3)
“Ồ? Thất công chúa điện hạ, ngọn gió nào đưa ngươi đến đây vậy?” Lúc này Viên Minh Châu cũng chú ý đến Thương Phiên Phiên, không chỉ Thương Phiên Phiên, nàng còn chú ý hai người đứng phía sau Thương Trường Hạo, tưởng là người lạ nhưng hóa ra là người quen.
Viên Minh Châu thân là hoàng thân quốc thích, đối với các vị hoàng tử công chúa xem như hiểu rõ tường tận, đặc biệt là những người có quan hệ mật thiết với Thương Trường Hạo nàng đều cho người điều tra rõ ràng, cho nên nhìn đến dung mạo của hắc bào thiếu niên cùng hoàng y thiếu nữ nàng cũng không quá kinh ngạc.
“Còn có cả Cửu hoàng tử cùng Thập công chúa, mọi người đều đến đây dùng bữa sao?” Trong một đám hoàng tử thì Cửu hoàng tử Thương Gia Luật là người thường xuyên đi lại gần với Thương Trường Hạo, chuyện này cũng phải kể đến duyên số, mẫu phi của Thương Trường Hạo cùng Thương Gia Luật đều xuất thân từ Phượng Tề, người trước là nữ nhi của Tướng quân, người sau là công chúa hoàng thất Phượng gia, nghe nói khi còn ở Phượng Tề hai người là khuê mật của nhau, sau đó cùng nhau gả đến Thành Thiên, ở nơi đất khách quê người này tình cảm hai người càng thêm thân thiết, cho nên sinh ra nhi tử nữ nhi đều giống như huynh muội một nhà, giữa bọn họ đều không hề gây bất lợi cho nhau. Mà hoàng y thiếu nữ có dung mạo thập phần đáng yêu phía sau Thương Trường Hạo là Thành Thiên quốc Thập công chúa Thương An Nhã, không giống như Thương Phiên Phiên là dưỡng nữ của Thục phi, nàng cùng Thương Gia Luật là do Nhu phi hạ sinh, năm nay vừa mới mười bốn, còn chưa cập kê nhưng tiếng tăm đã đồn xa, tài hoa đều hơn người, rõ ràng so với nàng còn kém hơn hai tuổi vậy mà còn giỏi hơn nàng, nghĩ thôi cũng cảm thấy căm tức.
Thương Gia Luật vốn không thích thân cận với người khác, Thương Trường Hạo là hoàng huynh của hắn đôi khi hắn mới đáp lại, Viên Minh Châu cùng hắn không chút quan hệ dựa vào đâu mà muốn hắn đáp lại lời nàng ta? Ngược lại với hoàng huynh của mình, Thương An Nhã rất thức thời, biết rõ Viên Minh Châu cùng Thương Phiên Phiên có ân oán, sở dĩ chào hỏi nàng là muốn lôi nàng xuống nước nên cũng trầm mặc, nhường chiến trường lại cho hai người.
Hai người đều không ai trả lời Viên Minh Châu, không khí có phần hơi xấu hổ, lúc này Thương Phiên Phiên mới lên tiếng, giọng điệu mang theo châm chọc không chút che giấu: “Viên Đại tiểu thư đây thật hăng hái, ta nghe nói ngươi vừa mới xuống giường chưa bao lâu mà?”
“Liên quan gì đến ngươi?!” Nghe giọng điệu châm chọc từ đối phương, Viên Minh Châu vô cùng buồn bực.
Viên Minh Châu nàng mặc dù thích Thương Trường Hạo nhưng không có nghĩa nàng thích vị muội muội này của hắn.
Có câu “Một núi không thể chứa hai hổ” trong kinh thành có ai không biết Viên Minh Châu là người ngang ngược tùy hứng, không xem ai ra gì, mà Thương Phiên Phiên thân là công chúa hoàng thất cũng ngang ngược không kém. Tính tình hai người có chút giống nhau, tuy nhiên lại không kết giao bằng hữu mà ngược lại còn làm kẻ thù của nhau, mỗi lần gặp mặt là Thương Phiên Phiên lại dùng thái độ “người trên cao” nhìn xuống, Viên Minh Châu vốn là tiểu thư được sủng ái nhất Viên gia, làm sao có thể chịu được ánh mắt đó? Cho nên cả hai liền kết thành kẻ thù, mỗi lần gặp mặt đều hận đỏ mắt, đổi lại là ngày thường nghe thấy Thương Phiên Phiên châm chọc mình, Viên Minh Châu nhất định sẽ không bỏ qua, ngươi một câu ta một câu, không hợp liền nhào vào đánh nhau, nhưng hôm nay không giống, bởi vì có Thương Trường Hạo ở đây nên Viên Minh Châu mới có phần e ngại, nàng biết hắn làm người ôn hòa lễ độ, không thích nữ nhân ồn ào lại chanh chua, vì không muốn chọc cho Thương Trường Hạo ghét cũng như không muốn đánh mất hình tượng thục nữ trước mặt hắn, Viên Minh Châu nàng nhẫn!
“Viên tiểu thư khỏe lại chưa bao lâu mà đã ra ngoài hoành hành ngang ngược, chẳng lẽ không sợ bản thân lại lên giường nằm nửa sao?” Chuyện Viên Minh Châu có tình ý với Thương Trường Hạo cũng không phải là bí mật gì, người có mắt đều nhìn ra được huống hồ Thương Phiên Phiên sống trong cung của Thục phi, mỗi tháng không ít hơn ba lần đều nhìn thấy Viên Minh Châu chạy đến tìm Thục phi để lấy lòng, quan trọng hơn là cố ý dò hỏi tin tức của Thương Trường Hạo. Đối với vị “tẩu tử” chưa qua cửa này Thương Phiên Phiên thập phần không thích, nàng cùng Viên Minh Châu lại không hợp, Yến Kinh nhiều nam tử như vậy ai không chọn lại đi chọn trúng hoàng huynh của nàng, Thương Phiên Phiên đối với Viên Minh Châu càng thêm chán ghét, sợ đối phương nếu có một ngày gả cho Thương Trường Hạo thì sẽ ở trước mặt mẫu tử Thương Trường Hạo nói xấu nàng. Nàng bất quá cũng chỉ là dưỡng nữ của Thục phi, nếu so với con dâu tự nhiên là không bằng, cho dù lời của Viên Minh Châu là thật hay giả thì chỉ sợ Thục phi đều sẽ bênh vực đối phương, Thục phi chính là không thích nàng, vì tránh tương lai mù mịt, mỗi lần nghe Thương Phiên Phiên có ý đồ tiếp cận Thương Trường Hạo nàng đều chạy đến phá hoại.
“Phiên Phiên.” Thương Trường Hạo nhíu mày, khẽ quát Thương Phiên Phiên một tiếng: “Không được vô lễ!” Ngày thường Thương Phiên Phiên có nói chuyện làm sao hắn cũng không đi quản nhưng nơi này là chỗ đông người, huống hồ người đối diện cũng không phải người nàng có thể châm chọc. Hắn không phải là trách mắng Thương Phiên Phiên, dù sao hắn đối với Viên Minh Châu cũng không hề bận tâm, ngày thường hai người cãi nhau ầm ĩ hắn cũng không có xen vào, hắn chỉ muốn nhắc nhở nàng Viên Minh Châu là tiểu thư của Viên gia.
Viên gia là gia tộc tôn quý nhất ở Thành Thiên, không phải là đối tượng nàng có thể đắc tội. Nếu hai người muốn tranh cãi tìm chỗ không người mà cãi, cho dù có đánh nhau sức đầu mẻ trán gì đó Thương Trường Hạo đảm bảo hắn sẽ không nói một lời nào nhưng nơi này là tửu lầu, người qua kẻ lại rất nhiều, nháo lớn quá để truyền đến tai người Viên gia thì không tốt. Hắn cũng là vì suy nghĩ cho Thương Phiên Phiên nhưng nàng ta lại không cảm kích, đáy lòng còn oán Thương Trường Hạo một trận, mà Viên Minh Châu lại có chút tự mình đa tình, trong lòng một mảnh ngọt ngào.
Thương Phiên Phiên bị ăn mắng, đáy lòng tự nhiên là có chút không phục, nàng hoàn toàn không biết Thương Trường Hạo làm vậy cũng là vì muốn tốt cho nàng, nghĩ rằng đối phương vì bênh vực Viên Minh Châu mà la mắng nàng ở trước mặt mọi người, trong lòng một trận không cân bằng, không chỉ một bên oán trách hắn còn không quên mắng Viên Minh Châu.
Tâm tình Viên Minh Châu hoàn toàn ngược lại với Thương Phiên Phiên, ngày thường Thương Trường Hạo ôn nhu hữu lễ nhưng đối với nàng vẫn giữ lại khoảng cách, nếu nói lý do thì chính là nam nữ khác biệt, sợ ảnh hưởng đến thanh danh của nàng. Viên Minh Châu vui vẻ khi biết được hắn suy nghĩ cho mình nhiều như vậy nhưng điều này cũng khiến nàng đau lòng một trận, hôm nay thấy hắn ở trước mặt mọi người ra mặt thay nàng, Viên Minh Châu mặc dù kinh ngạc nhưng nhiều hơn vẫn là ngọt ngào, tuy hắn nói hắn chỉ xem nàng là muội muội nhưng nhìn thấy nàng cùng Thương Phiên Phiên tranh cãi hắn lại lựa chọn về phe nàng, bởi vì điều này cho nên dù hắn có từ chối tình cảm của nàng thế nào nàng đều không tin lời của hắn là thật.
Thương Trường Hạo khi biết được suy nghĩ của hai người: “...” Hắn thề! Hắn không hề muốn nói giúp Viên Minh Châu, càng không có tình ý gì với nàng ta, thế nhưng... một lời khó nói hết, ông trời không cho hắn cơ hội giải thích!
“Tiểu nhị, gian phòng ở lầu hai bổn vương đã đặt trước rồi, có thể dẫn đường sao?” Đối với cuộc tranh cãi giữa hai nữ nhân này, Thương Trường Hạo một chút cũng không muốn xen vào, vì vậy ánh mắt chuyển sang người tiểu nhị đang ngơ ngác đứng một bên.
“Tĩnh vương gia, gian phòng của ngài đã được chuẩn bị xong rồi, tiểu nhân lập tức đưa ngài lên đó.” Tiểu nhị nhanh chóng phấn chấn trở lại, cho đám người của Thương Trường Hạo một nụ cười chuẩn mực, đồng thời cũng cúi người nhường đường cho đối phương.
Những người có thân phận địa vị đặc thù như Thương Trường Hạo, tiểu nhị liếc mắt một cái đã nhận ra, huống hồ đối phương còn là khách quen ở đây, phòng đã đặt sẵn, tự nhiên không cần phải đợi như bao người khác.
“Khoan đã!” Viên Minh Châu thấy Thương Trường Hạo muốn đi, vội vàng lên tiếng ngăn cản.
“Trường Hạo biểu ca, không bằng chúng ta cùng nhau dùng bữa đi?” Nàng đi đến trước mặt Thương Trường Hạo, dùng đôi mắt long lanh nhìn hắn, không những không khiến Thương Trường Hạo xiêu lòng, còn khiến đám người xung quanh hận không thể chọc mù mắt bản thân.
Viên Minh Châu xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng dung mạo của nàng thiên về yêu kiều diễm lệ, nếu nàng dùng dáng vẻ phong tình đi quyến rũ người khác may ra còn khiến nam nhân động tâm, chứ bán manh đáng yêu thì không hợp chút nào. Huống hồ bộ dạng Viên Minh Châu kiêu ngạo như vậy, dù nào có bán manh thế nào thì cũng không thể nào thể hiện ra được điều đó, dáng vẻ hoạt bát linh động kia vẫn nên nhường cho vị Thập công chúa ở bên cạnh Thương Trường Hạo thì tốt hơn, nhân gia người ta mới là tiểu nữ hài đáng yêu, cười rộ một cái liền chọc người yêu thích.
Sở dĩ mọi người mang dáng vẻ bán manh của Viên Minh Châu đi so sánh với Thương An Nhã là bởi vì lúc Viên Minh Châu làm vẻ mặt này một đám người đều tròn mắt kinh ngạc, chỉ có nàng là “Phụt” một tiếng cười rộ lên, tiếng cười như chuông bạc vang lên lập tức liền thu hút sự chú ý của mọi người.
Thương An Nhã năm nay mười bốn tuổi, gương mặt thanh lệ mà non nớt, thân hình nhỏ nhắn, làn da trắng tuyết, tóc đen như mực, một thân hoàng y dài đến gót chân, làn váy thêu những đóa hoa sen đang nở rộ, giày thêu kim tuyến cùng màu khiến mỗi bước đi của nàng đều như bước trên nước mà đi, nhẹ nhàng vô cùng.
Nàng giống như mặt trời, đi đến đâu đều chiếu sáng đến đó, khiến người khác chìm đắm trong ánh sáng ấm áp của tự nhiên, đặc biệt là khi nàng cười rộ, không gian như bừng sáng hẳn lên.
“Nhã Nhi, muội cười cái gì?” Thương Trường Hạo nhìn thấy nàng cười vui vẻ như vậy, không khỏi mở miệng.
“Ngũ hoàng huynh, muội chỉ là cảm thấy lâu lâu ra ngoài hít thở không khí trong lành rất tốt cho nên đặc biệt vui vẻ.” Thương An Nhã nào dám nói ra bản thân là bị bộ dạng của Viên Minh Châu chọc cười, dù sao cũng là nữ hài tử, nếu nói ra lời này thì đối phương sợ là sẽ phải mất mặt, mặc dù nàng cùng Viên Minh Châu không có giao thoa gì nhưng nàng cũng không nghĩ đắc tội đối phương a!
“Nhã Nhi lần đầu ra cung, vui vẻ là điều bình thường.” Nhìn bộ dạng lấp liếm cho qua chuyện kia của Thương An Nhã, Thương Trường Hạo ngay lập tức liền biết nàng đang nghĩ gì, bất quá hắn cũng không có vạch trần, dù sao nàng cũng là muội muội của hắn, bảo vệ muội muội là trách nhiệm của ca ca. Nói thật nhìn dáng vẻ bán manh kia của Viên Minh Châu hắn cũng cảm thấy có chút ăn không tiêu, nếu Thương Phiên Phiên muốn xin xỏ thứ gì mà hướng hắn làm nũng như vậy thì hắn cũng miễn cưỡng đáp ứng, dù sao bộ dạng của nàng so với Viên Minh Châu cũng thanh thuần hơn nhiều, hơn nữa nàng lại là muội muội của hắn, tuy nhìn có vẻ đau mắt nhưng cũng không thể đả kích nàng, chính là Viên Minh Châu... vẫn là đừng nói.
“Được a!”
Thương Phiên Phiên một bên nhìn hai người cười đùa vui vẻ, trong lòng không khỏi phun tào, Thương Trường Hạo đối đãi với Thương An Nhã sủng nịnh như vậy, người ngoài không biết còn nghĩ rằng nàng ta mới là muội muội của hắn đâu!
Thương Gia Luật từ đầu chí cuối vẫn luôn duy trì trầm mặc, cũng không có ai dám đánh vỡ trầm mặc của hắn, trong lúc vô tình ánh mắt hắn lơ đãng rơi vào người thanh y nữ tử bên cạnh tiểu nhị, ngay lập tức liền nhận ra nàng là nha hoàn đi theo bên cạnh thiếu nữ lần trước mà Thương Trường Hạo nói là thú vị. Mặc dù lúc này nàng đã đeo khăn che mặt nhưng đôi mắt kia hắn có thể nhận ra, dù sao trí nhớ của hắn chính là tốt, huống hồ trên người các nàng có thứ gì đó rất đặc biệt, chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra, bất quá không thấy bên cạnh nàng có thân ảnh của người kia, xem ra hôm nay nàng đến đây một mình.
A, dù sao nàng đến một mình hay đi cùng người kia cũng không liên quan gì đến hắn.
Thanh Nhi nhạy cảm phát hiện ánh mắt của hắc bào thiếu niên rơi vào người nàng, thiếu niên tuổi tác không lớn, bất quá gương mặt kia quả thật là tuấn mỹ hơn người, biểu cảm trên gương mặt lạnh lẽo như sương hàn nhưng đôi mắt hắc bạch phân minh, cả người đều tản ra khí chất quyền quý cao sang, chính là một chút cũng không tục tằng mà ngược lại càng khiến cho người khác cảm thấy hắn trời sinh quý khí. Thiếu niên tuấn mỹ như vậy, dù chỉ gặp qua một lần nhưng cũng sẽ để lại ấn tượng trong mắt người khác, Thanh Nhi lục tìm trong trí nhớ nửa ngày cũng không tìm ra một chút thông tin gì có liên quan đến hắn, đáy lòng càng khẳng định nàng chưa từng gặp qua hắn, cũng không rõ vì sao đối phương lại nhìn nàng một lúc lâu như vậy.
“Trường Hạo ca ca.” Thấy Thương Trường Hạo không để ý đến nàng, Viên Minh Châu có chút bất mãn: “Chúng ta dùng bữa cùng nhau được không? Muội cũng đói bụng rồi.” Nàng muốn dùng bữa cùng Thương Trường Hạo là thật, nhưng đói bụng là giả, nàng vừa mới ngủ dậy không bao lâu, bữa sáng cũng đã dùng qua, lúc này vẫn còn rất no, bất quá nếu có thể cùng Thương Trường Hạo dùng bữa dù nàng có no căng bụng nàng cũng sẽ ăn.
“Viên tiểu thư sợ là không thể.” Ánh mắt Thương Trường Hạo rơi vào người Tô Ánh Dung đang cúi thấp đầu đứng một bên, ôn nhu mở miệng: “Chúng ta bên này người đông, nếu cùng nhau dùng bữa sợ sẽ làm phiền đến Viên tiểu thư cùng bằng hữu.” Hắn cảm thấy may mắn vì hôm nay không có đi một mình ra ngoài, nếu không sợ là Viên Minh Châu sẽ đeo bám không buông.
“Muội không ngại!”
Thương Trường Hạo: “...” Nhưng hắn ngại!
Thương Phiên Phiên: “...” Nữ nhân này đúng là không biết xấu hổ!
Thương Gia Luật: “...” Hắn không thích bị người khác làm phiền, đặc biệt là loại người vừa ồn ào lại không biết tốt xấu như Viên Minh Châu.
Thương An Nhã: “...” Khó khăn lắm nàng mới được ra ngoài cung, hiện tại lại muốn nàng ngồi dùng bữa chung với Viên Minh Châu, chẳng phải là ép nàng mang bộ dạng “công chúa cao quý” suốt cả ngày hôm nay sao?
Tô Ánh Dung: “...” Vốn dĩ nghe Thương Trường Hạo nhắc đến bản thân, nàng còn đang định giúp hắn nói chuyện một chút, dù sao nghe giọng điệu kia của hắn rõ ràng là không hoan nghênh hai người các nàng, nếu cứ không biết tốt xấu đeo bám sợ là lát nữa người mất mặt không ai khác chính là các nàng, ai biết được Viên Minh Châu lại nói một câu như vậy, thật là... Tô Ánh Dung thở ra một hơi, nếu hiện tại nàng chen miệng vào sợ là Viên Minh Châu sẽ ghi hận nàng.
“Viên tiểu thư nếu không ngại thì đúng là không thể tốt hơn.” Thương Trường Hạo trầm mặc nửa ngày rốt cuộc cũng tìm được lý do từ chối nữ nhân không biết tốt xấu trước mặt.
“Viên tiểu thư cũng biết Cửu hoàng đệ của bổn vương không thích tiếp xúc với khác, cho nên...” Dưới gương mặt vui mừng như nhặt được vàng kia của Viên Minh Châu, Thương Trường Hạo không chút khách khí cự tuyệt.
Mặc dù Thương Trường Hạo không có nói hết câu nhưng ngữ khí kia vừa nghe liền biết hắn cự tuyệt yêu cầu của nàng, Viên Minh Châu không khỏi nhìn Thương Gia Luật vài lần, nàng cùng Thương Gia Luật tiếp xúc không nhiều nhưng cũng biết được tính tình của đối phương, trong các vị hoàng tử công chúa Thương Gia Luật là người khó gần nhất, ngay cả Viên Minh Châu nàng cũng không có biện pháp tiếp cận đối phương, cho dù là Thành Thiên đế hắn cũng không thân cận, Thương An Nhã là muội muội thân sinh của hắn hắn còn không cho đối phương sắc mặt tốt, huống hồ là một người ngoài như nàng. Nói thật nàng là có chút sợ hắn, Viên Minh Châu từ nhỏ được mọi người sủng ái, mặc dù kiêu căng nhưng tính tình vẫn hướng ngoại mà đi, đối với loại người âm trầm ít nói như Thương Gia Luật nàng không muốn tiếp xúc nhiều.
“Nếu... nếu đã như vậy thì để lần sau cũng được.” Viên Minh Châu mím môi, không cam lòng mở miệng: “Lần sau có cơ hội huynh nhất định phải cùng muội dùng bữa đó, xem như là đền bù chuyện hôm nay.”
Thương Trường Hạo nhướng mày, không có lập tức trả lời mà chỉ mỉm cười, Viên Minh Châu thấy hắn im lặng bèn cho rằng hắn đồng ý, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu nhị ca, phiền ngươi dẫn ta lên gian phòng của ta có được không?” Thanh Nhi đứng đợi nửa ngày trời, thấy không ai để ý đến nàng liền xác định bản thân đã hoàn toàn bị mọi người cấp quên lãng, rốt cuộc nhẫn nhịn không được mà lên tiếng hỏi tiểu nhị Giáp - người vừa nãy đã đồng ý chuẩn bị phòng cho nàng.
Thanh Nhi cũng không muốn làm phiền người khác nói chuyện, đặc biệt là những người có thân phận cao quý như đám người của Thương Trường Hạo, chính là nàng thật sự đứng ở đây đủ lâu rồi, nếu hiện tại vẫn chưa có phòng thì khi hai người Bạch Tử Linh đến đây phải làm sao?
“A, thật xin lỗi cô nương, dù sao gian phòng của cô nương cùng Tĩnh vương gia đều ở lầu hai, nếu không tại hạ đưa hai người cùng đi lên?” Tiểu nhị Giáp có chút xin lỗi nhìn Thanh Nhi, bởi vì ở đây xảy ra nhiều chuyện quá nên mới đem chuyện của nàng đặt sang một bên đây là lỗi của hắn, hắn thật lòng xin lỗi nàng.
“Cái đó... Tĩnh vương gia, ngài không phiền chứ?” Đổi lại là người khác tiểu nhị thật sự không dám đưa ra yêu cầu này, dù sao đối phương cũng là vương gia của Thành Thiên, thân phận tôn quý hơn người, tự nhiên là chướng mắt một kẻ tầm thường, mặc kệ là hắn vẫn là Thanh Nhi đều không thể đáp ở bên cạnh đối phương. Chính là Tĩnh vương thì khác, người này nổi tiếng với tính tình tốt, ôn nhu như ngọc, lúc nào gương mặt cũng treo nụ cười khiến người khác thoải mái, mặc kệ là có chuyện gì cần giúp đỡ hắn đều giúp, ở Yến Kinh danh tiếng của Tĩnh vương gia tốt nhất, rất được lòng dân chúng.
Ánh mắt Thương Trường Hạo rơi vào người Thanh Nhi, lúc nãy bước vào hắn đã chú ý đến nàng, nàng một thân y phục xinh đẹp, lại còn đeo khăn che mặt càng khiến người khác cảm thấy tò mò, nàng ngoan ngoãn đứng một bên, từ đầu chí cuối đều im lặng, lúc đầu hắn còn không rõ vì sao nàng lại đứng ở đây, có lẽ là vì muốn bát quái nhưng nhìn nàng có vẻ thành thật nên hắn cũng chẳng bận tâm, hiện tại mới biết đối phương cũng đã đặt phòng, bởi vì sự xuất hiện của hắn cho nên mới bị trì hoãn, nói đến đây cũng xem như là lỗi của hắn.
“Có thể.” Thương Trường Hạo tính tình tốt là không giả, đối với loại người không ôm mục đích tiếp cận hắn hắn tự nhiên cũng sẽ cho đối phương sắc mặt tốt, vì vậy bèn hướng Thanh Nhi ôn nhu cười.
Thanh Nhi thụ sủng nhược kinh, bất quá vẫn đi trước thi lễ tạ ơn: “Tạ ơn điện hạ.” Nàng cùng vị vương gia này không có giao thoa nhiều, bất quá tiếng tăm của hắn nàng vẫn là nghe nói qua, biết được tính tình đối phương ôn hòa dễ gần nên nàng cũng không để trong lòng.
Mọi người ở đây đều cảm thấy việc Tĩnh vương đồng ý là chuyện này rất bình thường, dù sao tính tình hắn vốn dĩ rất tốt, nếu thật sự cần giúp đỡ tin tưởng Tĩnh vương sẽ không từ chối, huống hồ đây chỉ là cùng đi lên lầu mà thôi, lại chẳng phải chuyện gì to tát, chính là có một số người lại không nghĩ như vậy.
Một màn này vào mắt Viên Minh Châu lại trở thành hai người tình chàng ý thiếp, liếc mắt đưa tình khiến nàng không khỏi tức giận.
“Chẳng phải nói hết phòng ở lầu hai rồi sao? Tại sao nàng ta lại có thể?!” Viên Minh Châu vừa mới ra cửa đã gặp chuyện liền biết hôm nay ra đường không xem ngày, bất quá sau đó nàng lại gặp được Thương Trường Hạo xem như chưa đến mức xui xẻo, ai biết được thỉnh hắn dùng bữa hắn lại từ chối, hiện tại lại còn ở trước mặt nàng cười đùa với nữ nhân khác, Viên Minh Châu vốn dĩ không phải thục nữ khuê các, tính tình nàng táo bạo lại nóng nảy, nếu không phải có Thương Trường Hạo ở đây nàng sớm đã không nói lí, đi lên cho nữ nhân không biết tốt xấu kia một bài học!
Thanh • nữ nhân không biết tốt xấu • Nhi: Mơ mơ hồ thành tình địch của Viên Minh Châu là thế nào?
“Căn phòng duy nhất ở lầu hai, vị cô nương này vừa mới đặt không lâu, trước đó thì vẫn còn...” Tiểu nhị Giáp cảm thấy Viên Minh Châu không dễ chọc, đặc biệt là nữ nhân không nói lí như nàng, cho nên thành thật mở miệng.
Viên Minh Châu nhíu mày, không vui mở miệng: “Ta muốn gian phòng đó, bảo nàng nhường.”
Mọi người nghe ngữ khí kia của nàng, không phải là đang thương lượng mà là đang ra lệnh cho người khác, nhất thời không khí ở đại sảnh rơi vào trầm mặc.
“Viên tiểu thư.” Rốt cuộc vẫn là tiểu nhị ca không sợ chết của Phong Nguyệt Lâu lần nữa lên tiếng: “Căn phòng này đã được người khác đặt trước, khó lòng mà nhường lại.” Viên Minh Châu đúng là tiểu thư sủng ái của Viên gia nhưng nơi này là Phong Nguyệt Lâu, ở nơi này bất kể mọi người đều có thân phận như nhau, Viên Minh Châu ỷ thế hiếp người bắt người khác nhường phòng cho nàng còn phải xem đây là địa bàn của ai đã, Viên gia có nhúng tay vào được không.
“Ngươi!!!” Viên Minh Châu nghiến răng nghiến lợi nhìn tiểu nhị, vôii vàng quay sang Thương Trường Hạo tố cáo tiểu nhị Giáp: “Trường Hạo ca ca, huynh xem, hắn bắt nạt muội!”
Tiểu nhị Giáp:???
Thương Trường Hạo:???
Ba dấu chấm hỏi to đùng, hoàn toàn bộc lộ cảm xúc của Thương Trường Hạo lúc này.
“Trường Hạo ca ca, Phong Nguyệt Lâu này đúng là quá khinh thường người khác, tiểu nhị này lúc nãy còn muốn đuổi muội ra ngoài nữa cơ!” Viên Minh Châu vốn muốn khóc để tranh thủ sự đồng tình từ Thương Trường Hạo nhưng ai biết được nước mắt của nàng không chịu rồi, bí quá không biết làm gì, chỉ có thể đưa tay dụi mắt để bày tỏ cảm xúc của bản thân.
Thương Phiên Phiên một bên nhìn Viên Minh Châu như vậy, đáy lòng không khỏi có chút đắc ý, nhớ lần trước nàng đến Phong Nguyệt Lâu đặt phòng, cũng bởi vì hết phòng cho nên nàng đã gây náo loạn một trận, ai biết được chưởng quầy của Phong Nguyệt Lâu lại không biết tốt xấu, mặc kệ thân phận của nàng mà cho người thỉnh nàng ra ngoài khiến nàng mất mặt một trận, hiện tại nhìn thấy Viên Minh Châu rơi vào tình thế như nàng ngày trước, Thương Phiên Phiên nghĩ thế nào cũng cảm thấy hả dạ vô cùng.
“Trường Hạo ca ca, muội là biểu muội của huynh, huynh nhất định phải lấy lại công bằng cho muội.” Thấy Thương Trường Hạo không có lên tiếng, Viên Minh Châu liền khống chế âm thanh tăng lớn một chút khiến ánh mắt mọi người trong đại sảnh đều rơi vào người nàng, thậm chí trên lầu hai còn có một số người tò mò mở cửa ra ngoài xem là có chuyện gì, nói tóm lại Thương Trường Hạo lúc này chỉ hận không thể quay lại trước lúc rời cung, biết trước gặp Viên Minh Châu là không có chuyện tốt thì hôm nay hắn ở luôn trong cung rồi, ít nhất nghe Thục phi mắng còn tốt hơn là gặp phải Viên Minh Châu.
Thương Trường Hạo trầm mặc, cảm thấy có chút buồn ói, lúc nãy thì bán manh đáng yêu, hiện tại lại giả vờ đáng thương, rốt cuộc nàng làm nhiều chuyện như vậy là để cho ai nhìn chứ?
Đừng nói là để cho hắn nhìn nha?
Thương Trường Hạo lúc này chỉ hận không thể chọc mù mắt mình.
Ngay cả Tô Ánh Dung bên cạnh cũng nhịn không được mà đưa tay che mặt, ngày thường Viên Minh Châu hung hăng càn quấy, Tô Ánh Dung cảm thấy nàng như vậy đã là quá đáng lắm rồi, không nghĩ đến hôm nay nàng không chỉ quá đáng mà còn hết thuốc chữa luôn, hết tò vẻ bán manh lại giả vờ đáng thương, thật sự cho rằng tất cả mọi người đều bị mù, không biết nàng đang diễn kịch hay sao chứ?
Nếu Viên Minh Châu làm vậy là để tranh thủ sự đồng tình từ Thương Trường Hạo thì đúng là sai lầm rồi!
Là một nữ nhân có tâm tư kín đáo, Tô Ánh Dung có thể nhìn ra được Thương Trường Hạo lúc này chỉ hận không thể rời khỏi nơi này ngay lập tức.
“Viên tiểu thư...” Thương Trường Hạo còn chưa kịp mở lời nói gì Viên Minh Châu đã kéo ống tay áo của hắn lại, thân hình yểu điệu như muốn ngã về phía hắn khiến hắn kinh hoảng một trận, vội nghiêng người né tránh nhưng cũng không quên kéo tay người bên cạnh thay thế vị trí của hắn để Viên Minh Châu ngã vào ngực người đó. Vốn dĩ Thương Trường Hạo chỉ muốn né tránh móng vuốt của đối phương chứ không hề muốn tìm người chết thay, nhưng nếu hắn làm như vậy thì Viên Minh Châu sẽ ngã xuống đất, bởi vì nhìn bộ dạng đó của nàng ta không hề có ý định thu hồi mục đích của mình, dù sao cũng là Đại tiểu thư của Viên gia, về tình về lí Thương Trường Hạo cũng không thể để nàng nằm trên đất được, Viên Minh Châu chính là biết như vậy nên mới không chút do dự ngã về phía hắn để hắn đỡ, bất quá nàng ta vẫn là xem thường độ sợ hãi của hắn đối với nàng ta rồi.
“Trường Hạo ca ca, cảm tạ huynh đã đỡ muội...” Dứt lời còn đưa tay xoa ngực người mà Viên Minh Châu cho là “Trường Hạo ca ca” của nàng, gương mặt lộ vẻ thỏa mãn, bộ dạng có bao nhiêu háo sắc không cần người khác phải nói ra.
Thương Trường Hạo:?!!
Thương Phiên Phiên:!!!
Mọi người: Mù mất rồi!
“Nữ nhân này, ngươi có biết xấu hổ hay không vậy?!” Viên Minh Châu mơ mơ màng màng bị người đẩy một cái, bởi vì lực đạo không lớn nên nàng chỉ lùi về sau một bước rồi ổn định thân hình, còn chưa kịp hoàn hồn thì đã đối diện với ánh mắt chứa đầy lửa giận của người trước mặt.
“Thân thể của bổn công chúa là thân vàng ngọc, ai cho phép ngươi ôm rồi xoa hả?!” Thương Phiên Phiên hai tay ôm ngực, ánh mắt cảnh giác lại chứa đầy lửa giận nhìn Viên Minh Châu, hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương.
Đường đường là công chúa của một quốc gia, thân thể tôn quý, cư nhiên lại bị thần tử của mình ôm rồi còn xoa ngực trước mặt một đám người, khiến người khó chấp nhận hơn chính là người này cư nhiên là nữ nhân, quả thật cay đôi mắt người khác mà!
Đáy lòng Thương Phiên Phiên như đứng trên đống lửa như ngồi trên đống than, vừa tức giận lại vừa xấu hổ, mặc dù đối phương là nữ nhân nhưng bị đối phương hết ôm rồi xoa ở trước mọi người, trong sạch của nàng xem như mất sạch!
Viên Minh Châu thân là hoàng thân quốc thích, đối với các vị hoàng tử công chúa xem như hiểu rõ tường tận, đặc biệt là những người có quan hệ mật thiết với Thương Trường Hạo nàng đều cho người điều tra rõ ràng, cho nên nhìn đến dung mạo của hắc bào thiếu niên cùng hoàng y thiếu nữ nàng cũng không quá kinh ngạc.
“Còn có cả Cửu hoàng tử cùng Thập công chúa, mọi người đều đến đây dùng bữa sao?” Trong một đám hoàng tử thì Cửu hoàng tử Thương Gia Luật là người thường xuyên đi lại gần với Thương Trường Hạo, chuyện này cũng phải kể đến duyên số, mẫu phi của Thương Trường Hạo cùng Thương Gia Luật đều xuất thân từ Phượng Tề, người trước là nữ nhi của Tướng quân, người sau là công chúa hoàng thất Phượng gia, nghe nói khi còn ở Phượng Tề hai người là khuê mật của nhau, sau đó cùng nhau gả đến Thành Thiên, ở nơi đất khách quê người này tình cảm hai người càng thêm thân thiết, cho nên sinh ra nhi tử nữ nhi đều giống như huynh muội một nhà, giữa bọn họ đều không hề gây bất lợi cho nhau. Mà hoàng y thiếu nữ có dung mạo thập phần đáng yêu phía sau Thương Trường Hạo là Thành Thiên quốc Thập công chúa Thương An Nhã, không giống như Thương Phiên Phiên là dưỡng nữ của Thục phi, nàng cùng Thương Gia Luật là do Nhu phi hạ sinh, năm nay vừa mới mười bốn, còn chưa cập kê nhưng tiếng tăm đã đồn xa, tài hoa đều hơn người, rõ ràng so với nàng còn kém hơn hai tuổi vậy mà còn giỏi hơn nàng, nghĩ thôi cũng cảm thấy căm tức.
Thương Gia Luật vốn không thích thân cận với người khác, Thương Trường Hạo là hoàng huynh của hắn đôi khi hắn mới đáp lại, Viên Minh Châu cùng hắn không chút quan hệ dựa vào đâu mà muốn hắn đáp lại lời nàng ta? Ngược lại với hoàng huynh của mình, Thương An Nhã rất thức thời, biết rõ Viên Minh Châu cùng Thương Phiên Phiên có ân oán, sở dĩ chào hỏi nàng là muốn lôi nàng xuống nước nên cũng trầm mặc, nhường chiến trường lại cho hai người.
Hai người đều không ai trả lời Viên Minh Châu, không khí có phần hơi xấu hổ, lúc này Thương Phiên Phiên mới lên tiếng, giọng điệu mang theo châm chọc không chút che giấu: “Viên Đại tiểu thư đây thật hăng hái, ta nghe nói ngươi vừa mới xuống giường chưa bao lâu mà?”
“Liên quan gì đến ngươi?!” Nghe giọng điệu châm chọc từ đối phương, Viên Minh Châu vô cùng buồn bực.
Viên Minh Châu nàng mặc dù thích Thương Trường Hạo nhưng không có nghĩa nàng thích vị muội muội này của hắn.
Có câu “Một núi không thể chứa hai hổ” trong kinh thành có ai không biết Viên Minh Châu là người ngang ngược tùy hứng, không xem ai ra gì, mà Thương Phiên Phiên thân là công chúa hoàng thất cũng ngang ngược không kém. Tính tình hai người có chút giống nhau, tuy nhiên lại không kết giao bằng hữu mà ngược lại còn làm kẻ thù của nhau, mỗi lần gặp mặt là Thương Phiên Phiên lại dùng thái độ “người trên cao” nhìn xuống, Viên Minh Châu vốn là tiểu thư được sủng ái nhất Viên gia, làm sao có thể chịu được ánh mắt đó? Cho nên cả hai liền kết thành kẻ thù, mỗi lần gặp mặt đều hận đỏ mắt, đổi lại là ngày thường nghe thấy Thương Phiên Phiên châm chọc mình, Viên Minh Châu nhất định sẽ không bỏ qua, ngươi một câu ta một câu, không hợp liền nhào vào đánh nhau, nhưng hôm nay không giống, bởi vì có Thương Trường Hạo ở đây nên Viên Minh Châu mới có phần e ngại, nàng biết hắn làm người ôn hòa lễ độ, không thích nữ nhân ồn ào lại chanh chua, vì không muốn chọc cho Thương Trường Hạo ghét cũng như không muốn đánh mất hình tượng thục nữ trước mặt hắn, Viên Minh Châu nàng nhẫn!
“Viên tiểu thư khỏe lại chưa bao lâu mà đã ra ngoài hoành hành ngang ngược, chẳng lẽ không sợ bản thân lại lên giường nằm nửa sao?” Chuyện Viên Minh Châu có tình ý với Thương Trường Hạo cũng không phải là bí mật gì, người có mắt đều nhìn ra được huống hồ Thương Phiên Phiên sống trong cung của Thục phi, mỗi tháng không ít hơn ba lần đều nhìn thấy Viên Minh Châu chạy đến tìm Thục phi để lấy lòng, quan trọng hơn là cố ý dò hỏi tin tức của Thương Trường Hạo. Đối với vị “tẩu tử” chưa qua cửa này Thương Phiên Phiên thập phần không thích, nàng cùng Viên Minh Châu lại không hợp, Yến Kinh nhiều nam tử như vậy ai không chọn lại đi chọn trúng hoàng huynh của nàng, Thương Phiên Phiên đối với Viên Minh Châu càng thêm chán ghét, sợ đối phương nếu có một ngày gả cho Thương Trường Hạo thì sẽ ở trước mặt mẫu tử Thương Trường Hạo nói xấu nàng. Nàng bất quá cũng chỉ là dưỡng nữ của Thục phi, nếu so với con dâu tự nhiên là không bằng, cho dù lời của Viên Minh Châu là thật hay giả thì chỉ sợ Thục phi đều sẽ bênh vực đối phương, Thục phi chính là không thích nàng, vì tránh tương lai mù mịt, mỗi lần nghe Thương Phiên Phiên có ý đồ tiếp cận Thương Trường Hạo nàng đều chạy đến phá hoại.
“Phiên Phiên.” Thương Trường Hạo nhíu mày, khẽ quát Thương Phiên Phiên một tiếng: “Không được vô lễ!” Ngày thường Thương Phiên Phiên có nói chuyện làm sao hắn cũng không đi quản nhưng nơi này là chỗ đông người, huống hồ người đối diện cũng không phải người nàng có thể châm chọc. Hắn không phải là trách mắng Thương Phiên Phiên, dù sao hắn đối với Viên Minh Châu cũng không hề bận tâm, ngày thường hai người cãi nhau ầm ĩ hắn cũng không có xen vào, hắn chỉ muốn nhắc nhở nàng Viên Minh Châu là tiểu thư của Viên gia.
Viên gia là gia tộc tôn quý nhất ở Thành Thiên, không phải là đối tượng nàng có thể đắc tội. Nếu hai người muốn tranh cãi tìm chỗ không người mà cãi, cho dù có đánh nhau sức đầu mẻ trán gì đó Thương Trường Hạo đảm bảo hắn sẽ không nói một lời nào nhưng nơi này là tửu lầu, người qua kẻ lại rất nhiều, nháo lớn quá để truyền đến tai người Viên gia thì không tốt. Hắn cũng là vì suy nghĩ cho Thương Phiên Phiên nhưng nàng ta lại không cảm kích, đáy lòng còn oán Thương Trường Hạo một trận, mà Viên Minh Châu lại có chút tự mình đa tình, trong lòng một mảnh ngọt ngào.
Thương Phiên Phiên bị ăn mắng, đáy lòng tự nhiên là có chút không phục, nàng hoàn toàn không biết Thương Trường Hạo làm vậy cũng là vì muốn tốt cho nàng, nghĩ rằng đối phương vì bênh vực Viên Minh Châu mà la mắng nàng ở trước mặt mọi người, trong lòng một trận không cân bằng, không chỉ một bên oán trách hắn còn không quên mắng Viên Minh Châu.
Tâm tình Viên Minh Châu hoàn toàn ngược lại với Thương Phiên Phiên, ngày thường Thương Trường Hạo ôn nhu hữu lễ nhưng đối với nàng vẫn giữ lại khoảng cách, nếu nói lý do thì chính là nam nữ khác biệt, sợ ảnh hưởng đến thanh danh của nàng. Viên Minh Châu vui vẻ khi biết được hắn suy nghĩ cho mình nhiều như vậy nhưng điều này cũng khiến nàng đau lòng một trận, hôm nay thấy hắn ở trước mặt mọi người ra mặt thay nàng, Viên Minh Châu mặc dù kinh ngạc nhưng nhiều hơn vẫn là ngọt ngào, tuy hắn nói hắn chỉ xem nàng là muội muội nhưng nhìn thấy nàng cùng Thương Phiên Phiên tranh cãi hắn lại lựa chọn về phe nàng, bởi vì điều này cho nên dù hắn có từ chối tình cảm của nàng thế nào nàng đều không tin lời của hắn là thật.
Thương Trường Hạo khi biết được suy nghĩ của hai người: “...” Hắn thề! Hắn không hề muốn nói giúp Viên Minh Châu, càng không có tình ý gì với nàng ta, thế nhưng... một lời khó nói hết, ông trời không cho hắn cơ hội giải thích!
“Tiểu nhị, gian phòng ở lầu hai bổn vương đã đặt trước rồi, có thể dẫn đường sao?” Đối với cuộc tranh cãi giữa hai nữ nhân này, Thương Trường Hạo một chút cũng không muốn xen vào, vì vậy ánh mắt chuyển sang người tiểu nhị đang ngơ ngác đứng một bên.
“Tĩnh vương gia, gian phòng của ngài đã được chuẩn bị xong rồi, tiểu nhân lập tức đưa ngài lên đó.” Tiểu nhị nhanh chóng phấn chấn trở lại, cho đám người của Thương Trường Hạo một nụ cười chuẩn mực, đồng thời cũng cúi người nhường đường cho đối phương.
Những người có thân phận địa vị đặc thù như Thương Trường Hạo, tiểu nhị liếc mắt một cái đã nhận ra, huống hồ đối phương còn là khách quen ở đây, phòng đã đặt sẵn, tự nhiên không cần phải đợi như bao người khác.
“Khoan đã!” Viên Minh Châu thấy Thương Trường Hạo muốn đi, vội vàng lên tiếng ngăn cản.
“Trường Hạo biểu ca, không bằng chúng ta cùng nhau dùng bữa đi?” Nàng đi đến trước mặt Thương Trường Hạo, dùng đôi mắt long lanh nhìn hắn, không những không khiến Thương Trường Hạo xiêu lòng, còn khiến đám người xung quanh hận không thể chọc mù mắt bản thân.
Viên Minh Châu xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng dung mạo của nàng thiên về yêu kiều diễm lệ, nếu nàng dùng dáng vẻ phong tình đi quyến rũ người khác may ra còn khiến nam nhân động tâm, chứ bán manh đáng yêu thì không hợp chút nào. Huống hồ bộ dạng Viên Minh Châu kiêu ngạo như vậy, dù nào có bán manh thế nào thì cũng không thể nào thể hiện ra được điều đó, dáng vẻ hoạt bát linh động kia vẫn nên nhường cho vị Thập công chúa ở bên cạnh Thương Trường Hạo thì tốt hơn, nhân gia người ta mới là tiểu nữ hài đáng yêu, cười rộ một cái liền chọc người yêu thích.
Sở dĩ mọi người mang dáng vẻ bán manh của Viên Minh Châu đi so sánh với Thương An Nhã là bởi vì lúc Viên Minh Châu làm vẻ mặt này một đám người đều tròn mắt kinh ngạc, chỉ có nàng là “Phụt” một tiếng cười rộ lên, tiếng cười như chuông bạc vang lên lập tức liền thu hút sự chú ý của mọi người.
Thương An Nhã năm nay mười bốn tuổi, gương mặt thanh lệ mà non nớt, thân hình nhỏ nhắn, làn da trắng tuyết, tóc đen như mực, một thân hoàng y dài đến gót chân, làn váy thêu những đóa hoa sen đang nở rộ, giày thêu kim tuyến cùng màu khiến mỗi bước đi của nàng đều như bước trên nước mà đi, nhẹ nhàng vô cùng.
Nàng giống như mặt trời, đi đến đâu đều chiếu sáng đến đó, khiến người khác chìm đắm trong ánh sáng ấm áp của tự nhiên, đặc biệt là khi nàng cười rộ, không gian như bừng sáng hẳn lên.
“Nhã Nhi, muội cười cái gì?” Thương Trường Hạo nhìn thấy nàng cười vui vẻ như vậy, không khỏi mở miệng.
“Ngũ hoàng huynh, muội chỉ là cảm thấy lâu lâu ra ngoài hít thở không khí trong lành rất tốt cho nên đặc biệt vui vẻ.” Thương An Nhã nào dám nói ra bản thân là bị bộ dạng của Viên Minh Châu chọc cười, dù sao cũng là nữ hài tử, nếu nói ra lời này thì đối phương sợ là sẽ phải mất mặt, mặc dù nàng cùng Viên Minh Châu không có giao thoa gì nhưng nàng cũng không nghĩ đắc tội đối phương a!
“Nhã Nhi lần đầu ra cung, vui vẻ là điều bình thường.” Nhìn bộ dạng lấp liếm cho qua chuyện kia của Thương An Nhã, Thương Trường Hạo ngay lập tức liền biết nàng đang nghĩ gì, bất quá hắn cũng không có vạch trần, dù sao nàng cũng là muội muội của hắn, bảo vệ muội muội là trách nhiệm của ca ca. Nói thật nhìn dáng vẻ bán manh kia của Viên Minh Châu hắn cũng cảm thấy có chút ăn không tiêu, nếu Thương Phiên Phiên muốn xin xỏ thứ gì mà hướng hắn làm nũng như vậy thì hắn cũng miễn cưỡng đáp ứng, dù sao bộ dạng của nàng so với Viên Minh Châu cũng thanh thuần hơn nhiều, hơn nữa nàng lại là muội muội của hắn, tuy nhìn có vẻ đau mắt nhưng cũng không thể đả kích nàng, chính là Viên Minh Châu... vẫn là đừng nói.
“Được a!”
Thương Phiên Phiên một bên nhìn hai người cười đùa vui vẻ, trong lòng không khỏi phun tào, Thương Trường Hạo đối đãi với Thương An Nhã sủng nịnh như vậy, người ngoài không biết còn nghĩ rằng nàng ta mới là muội muội của hắn đâu!
Thương Gia Luật từ đầu chí cuối vẫn luôn duy trì trầm mặc, cũng không có ai dám đánh vỡ trầm mặc của hắn, trong lúc vô tình ánh mắt hắn lơ đãng rơi vào người thanh y nữ tử bên cạnh tiểu nhị, ngay lập tức liền nhận ra nàng là nha hoàn đi theo bên cạnh thiếu nữ lần trước mà Thương Trường Hạo nói là thú vị. Mặc dù lúc này nàng đã đeo khăn che mặt nhưng đôi mắt kia hắn có thể nhận ra, dù sao trí nhớ của hắn chính là tốt, huống hồ trên người các nàng có thứ gì đó rất đặc biệt, chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra, bất quá không thấy bên cạnh nàng có thân ảnh của người kia, xem ra hôm nay nàng đến đây một mình.
A, dù sao nàng đến một mình hay đi cùng người kia cũng không liên quan gì đến hắn.
Thanh Nhi nhạy cảm phát hiện ánh mắt của hắc bào thiếu niên rơi vào người nàng, thiếu niên tuổi tác không lớn, bất quá gương mặt kia quả thật là tuấn mỹ hơn người, biểu cảm trên gương mặt lạnh lẽo như sương hàn nhưng đôi mắt hắc bạch phân minh, cả người đều tản ra khí chất quyền quý cao sang, chính là một chút cũng không tục tằng mà ngược lại càng khiến cho người khác cảm thấy hắn trời sinh quý khí. Thiếu niên tuấn mỹ như vậy, dù chỉ gặp qua một lần nhưng cũng sẽ để lại ấn tượng trong mắt người khác, Thanh Nhi lục tìm trong trí nhớ nửa ngày cũng không tìm ra một chút thông tin gì có liên quan đến hắn, đáy lòng càng khẳng định nàng chưa từng gặp qua hắn, cũng không rõ vì sao đối phương lại nhìn nàng một lúc lâu như vậy.
“Trường Hạo ca ca.” Thấy Thương Trường Hạo không để ý đến nàng, Viên Minh Châu có chút bất mãn: “Chúng ta dùng bữa cùng nhau được không? Muội cũng đói bụng rồi.” Nàng muốn dùng bữa cùng Thương Trường Hạo là thật, nhưng đói bụng là giả, nàng vừa mới ngủ dậy không bao lâu, bữa sáng cũng đã dùng qua, lúc này vẫn còn rất no, bất quá nếu có thể cùng Thương Trường Hạo dùng bữa dù nàng có no căng bụng nàng cũng sẽ ăn.
“Viên tiểu thư sợ là không thể.” Ánh mắt Thương Trường Hạo rơi vào người Tô Ánh Dung đang cúi thấp đầu đứng một bên, ôn nhu mở miệng: “Chúng ta bên này người đông, nếu cùng nhau dùng bữa sợ sẽ làm phiền đến Viên tiểu thư cùng bằng hữu.” Hắn cảm thấy may mắn vì hôm nay không có đi một mình ra ngoài, nếu không sợ là Viên Minh Châu sẽ đeo bám không buông.
“Muội không ngại!”
Thương Trường Hạo: “...” Nhưng hắn ngại!
Thương Phiên Phiên: “...” Nữ nhân này đúng là không biết xấu hổ!
Thương Gia Luật: “...” Hắn không thích bị người khác làm phiền, đặc biệt là loại người vừa ồn ào lại không biết tốt xấu như Viên Minh Châu.
Thương An Nhã: “...” Khó khăn lắm nàng mới được ra ngoài cung, hiện tại lại muốn nàng ngồi dùng bữa chung với Viên Minh Châu, chẳng phải là ép nàng mang bộ dạng “công chúa cao quý” suốt cả ngày hôm nay sao?
Tô Ánh Dung: “...” Vốn dĩ nghe Thương Trường Hạo nhắc đến bản thân, nàng còn đang định giúp hắn nói chuyện một chút, dù sao nghe giọng điệu kia của hắn rõ ràng là không hoan nghênh hai người các nàng, nếu cứ không biết tốt xấu đeo bám sợ là lát nữa người mất mặt không ai khác chính là các nàng, ai biết được Viên Minh Châu lại nói một câu như vậy, thật là... Tô Ánh Dung thở ra một hơi, nếu hiện tại nàng chen miệng vào sợ là Viên Minh Châu sẽ ghi hận nàng.
“Viên tiểu thư nếu không ngại thì đúng là không thể tốt hơn.” Thương Trường Hạo trầm mặc nửa ngày rốt cuộc cũng tìm được lý do từ chối nữ nhân không biết tốt xấu trước mặt.
“Viên tiểu thư cũng biết Cửu hoàng đệ của bổn vương không thích tiếp xúc với khác, cho nên...” Dưới gương mặt vui mừng như nhặt được vàng kia của Viên Minh Châu, Thương Trường Hạo không chút khách khí cự tuyệt.
Mặc dù Thương Trường Hạo không có nói hết câu nhưng ngữ khí kia vừa nghe liền biết hắn cự tuyệt yêu cầu của nàng, Viên Minh Châu không khỏi nhìn Thương Gia Luật vài lần, nàng cùng Thương Gia Luật tiếp xúc không nhiều nhưng cũng biết được tính tình của đối phương, trong các vị hoàng tử công chúa Thương Gia Luật là người khó gần nhất, ngay cả Viên Minh Châu nàng cũng không có biện pháp tiếp cận đối phương, cho dù là Thành Thiên đế hắn cũng không thân cận, Thương An Nhã là muội muội thân sinh của hắn hắn còn không cho đối phương sắc mặt tốt, huống hồ là một người ngoài như nàng. Nói thật nàng là có chút sợ hắn, Viên Minh Châu từ nhỏ được mọi người sủng ái, mặc dù kiêu căng nhưng tính tình vẫn hướng ngoại mà đi, đối với loại người âm trầm ít nói như Thương Gia Luật nàng không muốn tiếp xúc nhiều.
“Nếu... nếu đã như vậy thì để lần sau cũng được.” Viên Minh Châu mím môi, không cam lòng mở miệng: “Lần sau có cơ hội huynh nhất định phải cùng muội dùng bữa đó, xem như là đền bù chuyện hôm nay.”
Thương Trường Hạo nhướng mày, không có lập tức trả lời mà chỉ mỉm cười, Viên Minh Châu thấy hắn im lặng bèn cho rằng hắn đồng ý, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu nhị ca, phiền ngươi dẫn ta lên gian phòng của ta có được không?” Thanh Nhi đứng đợi nửa ngày trời, thấy không ai để ý đến nàng liền xác định bản thân đã hoàn toàn bị mọi người cấp quên lãng, rốt cuộc nhẫn nhịn không được mà lên tiếng hỏi tiểu nhị Giáp - người vừa nãy đã đồng ý chuẩn bị phòng cho nàng.
Thanh Nhi cũng không muốn làm phiền người khác nói chuyện, đặc biệt là những người có thân phận cao quý như đám người của Thương Trường Hạo, chính là nàng thật sự đứng ở đây đủ lâu rồi, nếu hiện tại vẫn chưa có phòng thì khi hai người Bạch Tử Linh đến đây phải làm sao?
“A, thật xin lỗi cô nương, dù sao gian phòng của cô nương cùng Tĩnh vương gia đều ở lầu hai, nếu không tại hạ đưa hai người cùng đi lên?” Tiểu nhị Giáp có chút xin lỗi nhìn Thanh Nhi, bởi vì ở đây xảy ra nhiều chuyện quá nên mới đem chuyện của nàng đặt sang một bên đây là lỗi của hắn, hắn thật lòng xin lỗi nàng.
“Cái đó... Tĩnh vương gia, ngài không phiền chứ?” Đổi lại là người khác tiểu nhị thật sự không dám đưa ra yêu cầu này, dù sao đối phương cũng là vương gia của Thành Thiên, thân phận tôn quý hơn người, tự nhiên là chướng mắt một kẻ tầm thường, mặc kệ là hắn vẫn là Thanh Nhi đều không thể đáp ở bên cạnh đối phương. Chính là Tĩnh vương thì khác, người này nổi tiếng với tính tình tốt, ôn nhu như ngọc, lúc nào gương mặt cũng treo nụ cười khiến người khác thoải mái, mặc kệ là có chuyện gì cần giúp đỡ hắn đều giúp, ở Yến Kinh danh tiếng của Tĩnh vương gia tốt nhất, rất được lòng dân chúng.
Ánh mắt Thương Trường Hạo rơi vào người Thanh Nhi, lúc nãy bước vào hắn đã chú ý đến nàng, nàng một thân y phục xinh đẹp, lại còn đeo khăn che mặt càng khiến người khác cảm thấy tò mò, nàng ngoan ngoãn đứng một bên, từ đầu chí cuối đều im lặng, lúc đầu hắn còn không rõ vì sao nàng lại đứng ở đây, có lẽ là vì muốn bát quái nhưng nhìn nàng có vẻ thành thật nên hắn cũng chẳng bận tâm, hiện tại mới biết đối phương cũng đã đặt phòng, bởi vì sự xuất hiện của hắn cho nên mới bị trì hoãn, nói đến đây cũng xem như là lỗi của hắn.
“Có thể.” Thương Trường Hạo tính tình tốt là không giả, đối với loại người không ôm mục đích tiếp cận hắn hắn tự nhiên cũng sẽ cho đối phương sắc mặt tốt, vì vậy bèn hướng Thanh Nhi ôn nhu cười.
Thanh Nhi thụ sủng nhược kinh, bất quá vẫn đi trước thi lễ tạ ơn: “Tạ ơn điện hạ.” Nàng cùng vị vương gia này không có giao thoa nhiều, bất quá tiếng tăm của hắn nàng vẫn là nghe nói qua, biết được tính tình đối phương ôn hòa dễ gần nên nàng cũng không để trong lòng.
Mọi người ở đây đều cảm thấy việc Tĩnh vương đồng ý là chuyện này rất bình thường, dù sao tính tình hắn vốn dĩ rất tốt, nếu thật sự cần giúp đỡ tin tưởng Tĩnh vương sẽ không từ chối, huống hồ đây chỉ là cùng đi lên lầu mà thôi, lại chẳng phải chuyện gì to tát, chính là có một số người lại không nghĩ như vậy.
Một màn này vào mắt Viên Minh Châu lại trở thành hai người tình chàng ý thiếp, liếc mắt đưa tình khiến nàng không khỏi tức giận.
“Chẳng phải nói hết phòng ở lầu hai rồi sao? Tại sao nàng ta lại có thể?!” Viên Minh Châu vừa mới ra cửa đã gặp chuyện liền biết hôm nay ra đường không xem ngày, bất quá sau đó nàng lại gặp được Thương Trường Hạo xem như chưa đến mức xui xẻo, ai biết được thỉnh hắn dùng bữa hắn lại từ chối, hiện tại lại còn ở trước mặt nàng cười đùa với nữ nhân khác, Viên Minh Châu vốn dĩ không phải thục nữ khuê các, tính tình nàng táo bạo lại nóng nảy, nếu không phải có Thương Trường Hạo ở đây nàng sớm đã không nói lí, đi lên cho nữ nhân không biết tốt xấu kia một bài học!
Thanh • nữ nhân không biết tốt xấu • Nhi: Mơ mơ hồ thành tình địch của Viên Minh Châu là thế nào?
“Căn phòng duy nhất ở lầu hai, vị cô nương này vừa mới đặt không lâu, trước đó thì vẫn còn...” Tiểu nhị Giáp cảm thấy Viên Minh Châu không dễ chọc, đặc biệt là nữ nhân không nói lí như nàng, cho nên thành thật mở miệng.
Viên Minh Châu nhíu mày, không vui mở miệng: “Ta muốn gian phòng đó, bảo nàng nhường.”
Mọi người nghe ngữ khí kia của nàng, không phải là đang thương lượng mà là đang ra lệnh cho người khác, nhất thời không khí ở đại sảnh rơi vào trầm mặc.
“Viên tiểu thư.” Rốt cuộc vẫn là tiểu nhị ca không sợ chết của Phong Nguyệt Lâu lần nữa lên tiếng: “Căn phòng này đã được người khác đặt trước, khó lòng mà nhường lại.” Viên Minh Châu đúng là tiểu thư sủng ái của Viên gia nhưng nơi này là Phong Nguyệt Lâu, ở nơi này bất kể mọi người đều có thân phận như nhau, Viên Minh Châu ỷ thế hiếp người bắt người khác nhường phòng cho nàng còn phải xem đây là địa bàn của ai đã, Viên gia có nhúng tay vào được không.
“Ngươi!!!” Viên Minh Châu nghiến răng nghiến lợi nhìn tiểu nhị, vôii vàng quay sang Thương Trường Hạo tố cáo tiểu nhị Giáp: “Trường Hạo ca ca, huynh xem, hắn bắt nạt muội!”
Tiểu nhị Giáp:???
Thương Trường Hạo:???
Ba dấu chấm hỏi to đùng, hoàn toàn bộc lộ cảm xúc của Thương Trường Hạo lúc này.
“Trường Hạo ca ca, Phong Nguyệt Lâu này đúng là quá khinh thường người khác, tiểu nhị này lúc nãy còn muốn đuổi muội ra ngoài nữa cơ!” Viên Minh Châu vốn muốn khóc để tranh thủ sự đồng tình từ Thương Trường Hạo nhưng ai biết được nước mắt của nàng không chịu rồi, bí quá không biết làm gì, chỉ có thể đưa tay dụi mắt để bày tỏ cảm xúc của bản thân.
Thương Phiên Phiên một bên nhìn Viên Minh Châu như vậy, đáy lòng không khỏi có chút đắc ý, nhớ lần trước nàng đến Phong Nguyệt Lâu đặt phòng, cũng bởi vì hết phòng cho nên nàng đã gây náo loạn một trận, ai biết được chưởng quầy của Phong Nguyệt Lâu lại không biết tốt xấu, mặc kệ thân phận của nàng mà cho người thỉnh nàng ra ngoài khiến nàng mất mặt một trận, hiện tại nhìn thấy Viên Minh Châu rơi vào tình thế như nàng ngày trước, Thương Phiên Phiên nghĩ thế nào cũng cảm thấy hả dạ vô cùng.
“Trường Hạo ca ca, muội là biểu muội của huynh, huynh nhất định phải lấy lại công bằng cho muội.” Thấy Thương Trường Hạo không có lên tiếng, Viên Minh Châu liền khống chế âm thanh tăng lớn một chút khiến ánh mắt mọi người trong đại sảnh đều rơi vào người nàng, thậm chí trên lầu hai còn có một số người tò mò mở cửa ra ngoài xem là có chuyện gì, nói tóm lại Thương Trường Hạo lúc này chỉ hận không thể quay lại trước lúc rời cung, biết trước gặp Viên Minh Châu là không có chuyện tốt thì hôm nay hắn ở luôn trong cung rồi, ít nhất nghe Thục phi mắng còn tốt hơn là gặp phải Viên Minh Châu.
Thương Trường Hạo trầm mặc, cảm thấy có chút buồn ói, lúc nãy thì bán manh đáng yêu, hiện tại lại giả vờ đáng thương, rốt cuộc nàng làm nhiều chuyện như vậy là để cho ai nhìn chứ?
Đừng nói là để cho hắn nhìn nha?
Thương Trường Hạo lúc này chỉ hận không thể chọc mù mắt mình.
Ngay cả Tô Ánh Dung bên cạnh cũng nhịn không được mà đưa tay che mặt, ngày thường Viên Minh Châu hung hăng càn quấy, Tô Ánh Dung cảm thấy nàng như vậy đã là quá đáng lắm rồi, không nghĩ đến hôm nay nàng không chỉ quá đáng mà còn hết thuốc chữa luôn, hết tò vẻ bán manh lại giả vờ đáng thương, thật sự cho rằng tất cả mọi người đều bị mù, không biết nàng đang diễn kịch hay sao chứ?
Nếu Viên Minh Châu làm vậy là để tranh thủ sự đồng tình từ Thương Trường Hạo thì đúng là sai lầm rồi!
Là một nữ nhân có tâm tư kín đáo, Tô Ánh Dung có thể nhìn ra được Thương Trường Hạo lúc này chỉ hận không thể rời khỏi nơi này ngay lập tức.
“Viên tiểu thư...” Thương Trường Hạo còn chưa kịp mở lời nói gì Viên Minh Châu đã kéo ống tay áo của hắn lại, thân hình yểu điệu như muốn ngã về phía hắn khiến hắn kinh hoảng một trận, vội nghiêng người né tránh nhưng cũng không quên kéo tay người bên cạnh thay thế vị trí của hắn để Viên Minh Châu ngã vào ngực người đó. Vốn dĩ Thương Trường Hạo chỉ muốn né tránh móng vuốt của đối phương chứ không hề muốn tìm người chết thay, nhưng nếu hắn làm như vậy thì Viên Minh Châu sẽ ngã xuống đất, bởi vì nhìn bộ dạng đó của nàng ta không hề có ý định thu hồi mục đích của mình, dù sao cũng là Đại tiểu thư của Viên gia, về tình về lí Thương Trường Hạo cũng không thể để nàng nằm trên đất được, Viên Minh Châu chính là biết như vậy nên mới không chút do dự ngã về phía hắn để hắn đỡ, bất quá nàng ta vẫn là xem thường độ sợ hãi của hắn đối với nàng ta rồi.
“Trường Hạo ca ca, cảm tạ huynh đã đỡ muội...” Dứt lời còn đưa tay xoa ngực người mà Viên Minh Châu cho là “Trường Hạo ca ca” của nàng, gương mặt lộ vẻ thỏa mãn, bộ dạng có bao nhiêu háo sắc không cần người khác phải nói ra.
Thương Trường Hạo:?!!
Thương Phiên Phiên:!!!
Mọi người: Mù mất rồi!
“Nữ nhân này, ngươi có biết xấu hổ hay không vậy?!” Viên Minh Châu mơ mơ màng màng bị người đẩy một cái, bởi vì lực đạo không lớn nên nàng chỉ lùi về sau một bước rồi ổn định thân hình, còn chưa kịp hoàn hồn thì đã đối diện với ánh mắt chứa đầy lửa giận của người trước mặt.
“Thân thể của bổn công chúa là thân vàng ngọc, ai cho phép ngươi ôm rồi xoa hả?!” Thương Phiên Phiên hai tay ôm ngực, ánh mắt cảnh giác lại chứa đầy lửa giận nhìn Viên Minh Châu, hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương.
Đường đường là công chúa của một quốc gia, thân thể tôn quý, cư nhiên lại bị thần tử của mình ôm rồi còn xoa ngực trước mặt một đám người, khiến người khó chấp nhận hơn chính là người này cư nhiên là nữ nhân, quả thật cay đôi mắt người khác mà!
Đáy lòng Thương Phiên Phiên như đứng trên đống lửa như ngồi trên đống than, vừa tức giận lại vừa xấu hổ, mặc dù đối phương là nữ nhân nhưng bị đối phương hết ôm rồi xoa ở trước mọi người, trong sạch của nàng xem như mất sạch!
Bình luận truyện