Đặc Công Hoàng Phi

Chương 45: Đánh Bại Đối Thủ



Về điểm này thì hắn không lo, nhưng nếu bây giờ không đến dự trận đấu, chúng ta sẽ thua.

Hắn lo lắng chính là điểm này.

Lý Huyền che miệng vết thương, chậm rãi ngồi dậy, sắc mặt trầm trọng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Quân Lạc Vũ, sao còn chưa trở lại vậy.

Mây trắng chầm chậm bay trên bầu trời.

Mà lúc này tại cửa mật thất Hạo Tàng Quốc Tông, sắc mặt Vân Thí Thiên vẫn không thay đổi chút nào cả, đứng vững đón gió, nhìn bầu trời xanh trên đỉnh đầu với vẻ mặt lạnh nhạt.

“Sắp đến giờ thi đấu rồi, sao người còn chưa ra?” Bên cạnh Yến Lâm xem chừng canh giờ nói.

“Thời gian hai ngày phỏng chừng quá chặt rồi.” Yến Lâm lắc đầu, quay đầu lại nhìn phía cửa lớn Hạo Tàng Quốc Tông, rèm che lay động nhưng vẫn không thấy khí tức của Lạc Vũ.

“Đủ rồi.”

Lời hắn vừa nói rơi xuống, Vân Thí Thiên vẫn lãnh khốc như một pho tượng điêu khắc đột nhiên mở miệng, sau đó chậm rãi xoay người lại.

Yến Lâm nghe vậy trong mặt chợt lóe lên kinh ngạc, cũng xoay người lại theo.

Bên trong cánh cửa Hạo Tàng Quốc Tông, loáng thoáng truyền đến tiếng bước chân.

Cửa lớn chậm rãi mở ra, Lạc Vũ mỉm cười, Tiểu Ngân đứng trên vai, đơn độc bước ra.

Vân Thí Thiên nhìn quét Lạc Vũ liếc mắt một cái, rất trầm ổn, khí tức nội liễm thăng hoa.

Không bộc lộ tài năng, cũng không nổi lên sát khí.

Cười nhẹ chậm rãi đi đến, ôn nhuận như gió, mềm mại như nước.

Đó là một làn gió xuân ấm áp nhẹ nhàng, cũng là một loại thâm trầm sâu không thấy đáy.

Trong mắt Vân Thí Thiên hiện lên một tia thừa nhận, gật đầu nói: “Tiến bộ rồi, tốt lắm.”

“Cám ơn đã khích lệ.” Ngón tay Lạc Vũ phủi phủi vạt áo, đôi mắt tràn đầy kiều mị.

Nhìn Lạc Vũ như vậy, mắt Vân Thí Thiên tối sầm lại. Thích, hắn thích bộ dạng này của nàng, bàn tay lập tức chộp tới Lạc Vũ, muốn ôm liền ôm.

Lạc Vũ sao lại không rõ Vân Thí Thiên muốn gì cơ chứ, tại trước mặt nàng người này chưa bao giờ che dấu tâm tình của hắn.

Nàng lập tức xoay người, một chiêu mượn lực, thân hình trượt ra ngoài, nhân tiện thoát khỏi sự tấn công của Vân Thí Thiên.

“Di?” Bên cạnh Yến Lâm nhất thời sửng sốt, nhẹ nhàng nghi hoặc lên tiếng.

“Đây là công phu gì vậy?” Yến Lâm có hứng thú nói.

Chỉ một chiêu nhẹ nhàng như thế lại có thể tránh thoát phạm vi tấn công của chủ nhân nhà bọn họ, mặc dù chủ nhân không có ý định ra tay.

Nhưng chỉ với một chiêu lui ra như vậy, cho dù là bọn họ cũng không thể hành động trôi chảy như vậy được.

“Công phu Trung Quốc.” Sợi tóc Lạc Vũ nhẹ bay.

“Là cái gì vậy? Chưa từng nghe qua.” Yến Lâm kinh ngạc, ngay cả Vân Thí Thiên cũng đã nhíu nhíu mày.

Đây là công phu gì, sao lại chưa hề nghe tên nó trên khắp Vong Xuyên đại lục này.

Chẳng lẽ bọn họ lại sơ sót đến mức này?

Lạc Vũ thấy Vân Thí Thiên cùng Yến Lâm cau mày suy tư, không khỏi cười thầm, lại phất phất tay nói: “Đi thôi, thời gian sắp đến rồi.”

Sau đó đi về hướng vương cung Hạo Tàng quốc.

Mặc dù không hiểu biết gì về công phu Trung Quốc, bất quá dù sao Vân Thí Thiên cũng là thân kinh bách chiến mà thành, bởi vậy, suy tư một lúc cũng xem như không có gì.

Giương mắt thấy Lạc Vũ đã đi xa, lập tức cất bước chậm rãi đuổi theo, lại lạnh lùng nói: “Hủy nó đi.”

“Vâng.” Yến Lâm hiểu rõ ý tứ Vân Thí Thiên.

Trường bào màu vàng đen theo gió bay múa, cùng đoản y màu đỏ thẫm sóng vai đi xa.

Gió mùa hè bay cao, mềm mại như cát trắng.

“Ầm.”

Mà ngay lúc này, mật thất Hạo Tàng quốc đột nhiên vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa, ầm ầm sụp đổ.

Nhất thời, tất cả người của Hạo Tàng Quốc Tông đều ngơ ngác, điên cuồng chạy về hướng mật thất.

Việc tìm người bí mật như vậy, Đế Thích Thiên tất nhiên sẽ không chỉ giao cho Hạo Tàng Quốc Tông, chắc chắn hắn ta cũng có cơ sở ngầm canh giữ tại chỗ này.

Mà chủ nhân của bọn họ Vân Thí Thiên công nhiên xuất hiện tại chỗ này, bọn người Quốc Tông làm sao mà không biết cho được.

Đả thảo kinh xà chưa chắc là chuyện không tốt.

Hủy đi mật thất Hạo Tàng Quốc Tông, Vân Thí Thiên là người hiểu rõ cách hành động của Đế Thích Thiên nhất.

Dẫn dụ người của Đế Thích Thiên hành động, bọn họ sẽ hưởng lợi từ phía sau.

Đây là cái được gọi là ngư ông bất đắc lợi.

Ánh mặt trời lóe ra, ánh nắng ấm áp chiếu xuống phía chân trời.

Trận tỷ thí 3 nước trao đổi.

Thời gian càng ngày càng đến gần, tất cả các học trò sớm đã tụ tập dưới lôi đài, ngay cả nước chảy cũng không lọt.

Mà trên lôi đài, Hạo Tàng quốc Phong Vô Nhai đã chắp hai tay sau lưng đứng thẳng.

Có chút gió thổi phất lên trang phục màu lam nhạt của hắn, đem khí tức kiêu ngạo vốn có càng thêm nổi trội.

Mà ở một chỗ khác phía dưới lôi đài.

Nghiêm Liệt đã ngồi vào vị trí của mình.

Bên người là Lý Huyền, một thân chịu trọng thương còn không khỏi lại muốn tới đây xem trận đấu, hắn đang tựa người vào ghế dựa có gối mềm.

Mà Liễu Dục Thần thì đứng phía sau lưng hắn để chiếu cố.

Về phần Giá Hiên Mặc Viêm thật sự là không có biện pháp xuất hiện ở đây rồi, Giá Hiên Ly thì ở lại trong phòng chiếu cố hắn.

Lúc này, mọi người đã đến đông đủ, chỉ chờ có một mình Lạc Vũ.

Phía chân trời, mây trắng bay theo gió.

Phía dưới, mọi người tĩnh lặng chờ, thời gian từng phút từng phút trôi qua.

Trên đài cao bạch ngọc, sắc mặt Hạo Tàng quốc vương âm lãnh, ngồi phía ngoài là Diệp vương Phong Lâm quốc nhìn dưới đài với tinh thần khó lường, tất cả hoàng thân quốc thích an tĩnh ngồi chờ, không khí lặng ngắt như tờ.

Gió thổi, mây bay.

Tiếng chuông vàng vang lên trên đài.

Thời gian đã đến.

Mọi người an tĩnh chờ, nhưng chỉ trong nháy mắt đã ríu ra ríu rít lên. Đến giờ rồi mà Đế Quốc học viện Quân Lạc Vũ lại chưa đến.

Sao rồi, chẳng lẽ lại không dám lên lôi đài, là nạo loại rồi sao?

4 phương ồn ào nghị luận, mà Nghiêm Liệt nghe vào trong tai nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, ánh mắt lại vừa sốt ruột vừa giận cơ hồ muốn giết người.

“Như thế nào, Đế Quốc học viện bỏ cuộc?” Đứng trên lôi đài, nghe thanh âm chuông vàng gõ vang, Phong Vô Nhai kiêu ngạo cúi đầu, chống lại hai mắt Nghiêm Liệt.

Trên người hắn tuyệt đối tỏa ra kiêu ngạo cùng thần khí.

Ánh mắt Nghiêm Liệt sắc bén, nhưng trên mặt lại mỉm cười nói: “Lạc Vũ có chuyện phải làm nên chậm trễ, làm cho…”

“Làm cho hiệu trưởng cùng các vị đợi lâu, Lạc Vũ thật là vô ý.”

Một câu của Nghiêm Liệt còn chưa nói hết, một thanh âm trong trẻo từ xa bay tới.

Nghiêm Liệt vừa nghe trong mắt chợt lóe ánh sáng, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc đã hạ xuống trong nháy mắt, ngươi cái tử nữ nhân này.

“Làm cho mọi người chờ một mình ngươi, Lạc Vũ, không có lần sau.”

Nghiêm Liệt quay đầu, nhìn Lạc Vũ tự động tách ra trong đám người, thân hình thong thã cực kỳ, đi nhanh tới gần, nét mặt rất nghiêm túc.

“Vâng.” Lạc Vũ nghe vậy nhẹ nhàng cười, dưới chân nhún một cái đã phi thân bay lên lôi đài rồi.

Phía đối diện trên lôi đài, Phong Vô Nhai thấy Nghiêm Liệt đã giáo huấn Lạc Vũ trước mặt mọi người, nên cũng không tiện mở miệng chỉ trích, không thể làm gì khác hơn là không nhắc đến đề tài này nữa.

“Quả nhiên rất xấu.” Trên lôi đài, Phong Vô Nhai nhìn Lạc Vũ, trong mắt hiện lên một tia khinh thường.

Lời này vừa nói ra, không chỉ có ánh mắt Lạc Vũ hơi trầm xuống.

Ngay cả Nghiêm Liệt cũng có chút híp mắt lại nhìn.

Đánh chó còn phải nể mặt chủ, chê bai dung mạo học trò của hắn, quả thực chính là không đem Đế Quốc học viện của hắn lọt vào mắt, xem như là cho hắn ăn một cái tát ngay mặt.

Khá lắm tiểu tử không biết trời cao đất rộng.

“Cho ngươi nói thêm 2 câu nữa.” Lạc Vũ vuốt nếp nhăn trên vạt áo một chút, thanh âm rất bình tĩnh thong thả.

“Có ý gì?” Phong Vô Nhai nhướng mày hỏi.

“Bây giờ miệng ngươi còn có thể nói chuyện được, ta khuyên ngươi tốt nhất nên nói nhiều thêm hai câu, nếu không đến lúc không mở miệng được, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.” Lạc Vũ mềm mại trả lời.

Ý tứ của nàng rõ ràng như vậy, gương mặt kiêu ngạo của Phong Vô Nhai trong nháy mắt đã hiện lên một tia sát khí.

Ngay sau đó cuồng vọng cười to: “Chỉ bằng ngươi, bản thân ta muốn nhìn cuối cùng là ai làm cho ai không mở miệng được.”

“Nói nhảm nhiều quá.” Lạc Vũ nghiêng người, tay chậm rãi vung lên.

Sắc mặt Phong Vô Nhai trầm xuống, cũng không nói thêm nữa, hai tay vươn ra, loáng thoáng bốc lên một tia sáng màu hồng, một đao bổ khoảng không về hướng Lạc Vũ.

Lạc Vũ thấy vậy, di chuyển mũi chân, thân hình ngửa ra phía sau.

Đao khí sắc bén vô hình lướt ngang chóp mũi Lạc Vũ bay xéo ra ngoài, một đao chém trúng trên lôi đài.

“Bịch.” Chỉ nghe một tiếng va chạm rõ ràng vang lên.

Chỉ thấy lôi đài rắn chắc bằng hắc thạch trong nháy mắt đã bị một đao này chém vỡ vụn ra một góc.

Các học trò chung quanh thấy hai người này vừa lên đã đánh với nhau.

Một chút đấu khí cũng không có, nhưng uy lực lại có thể to lớn như thế, nên không khỏi kinh hãi, đồng thời hưng phấn trong mắt càng thêm đậm.

Đao khí bay ngang, tung hoành mà đến.

Chỉ thấy Phong Vô Nhai giơ đao, lực lượng vô hình xé rách không khí, phát ra thanh âm “vút vút”, ngay lập tức bên người Lạc Vũ đã bị bao vây bởi từng đường đao như bị một cái võng chụp lên, rất sắc bén.

Trái lại thân hình Lạc Vũ bất động, bỏ qua một bên nội công cương mãnh.

Thân hình thong thả mà mềm mại, nhìn qua giống như một miếng vải vô lực, phất phơ trong cuồng phong nhấp nhô theo con sóng.

Đao phong chém ra kề sát chóp mũi, ót, ngực của nàng, mỗi lần đều là thiếu một chút khoảng cách mới chạm đến nàng để gây thương tổn, một khi bị trúng đao là có thể chém cho Lạc Vũ đầu rơi máu chảy.

Không một chiêu nào chém trúng Lạc Vũ, không phải vì nàng giỏi tránh thoát, mà là Phong Vô Nhai chưa dùng hết sức, hạ thủ lưu tình mà thôi.

Sau một lúc quan sát, khán giả xung quanh đưa ra kết luận như vậy.

“Lạc Vũ đang làm gì đây? Sao hôm nay lại vô dụng quá vậy?” Lý Huyền nghiêng người tựa vào nhuyễn ghế, nắm chặt tay lại.

Hắn không thích Lạc Vũ.

Nhưng hôm nay đều trông cậy vào Lạc Vũ báo thù cho hắn.

Bình thường nhìn qua Lạc Vũ rất mạnh, tại sao hôm nay lại để người ta đánh mà chỉ biết trốn tránh không thế?

Người này hôm nay làm sao vậy.

“Không phải vô dụng đâu, ngươi chú ý xem thân pháp nhanh nhẹn của nàng đi.” Nghiêm Liệt đẻ thấp thanh âm nói, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Vũ, thân hình nàng giống như một con thuyền nhỏ nhấp nhô trong bão tố.

Biết Nghiêm Liệt tuyệt đối sẽ không nói bậy, Lý Huyền cùng Liễu Dục Thần kiềm chế lo lắng trong lòng, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lạc Vũ.

Thân pháp mềm mại uyển chuyển, chiêu chiêu gần trong gang tấc.

Nhìn qua giống như gặp nguy hiểm đến cực điểm, kì thực luôn luôn tránh thoát.

Đây là… Tất cả đều nằm trong sự tính toán của Lạc Vũ hay sao?

Lý Huyền cùng Liễu Dục Thần ngốc lăng tại chỗ.

Ngay lúc này, thân hình Phong Vô Nhai chợt lóe lên, nháy mắt đã nhảy tới phía sau Lạc Vũ, một chưởng đánh tới sau lưng nàng.

Tiếng gió sắc bén, mà Lạc Vũ cũng không quay đầu lại.

Mắt thấy Lạc Vũ sắp bị đả thương dưới chưởng phong của Phong Vô Nhai, đột nhiên thân hình Lạc Vũ không tránh thoát về phía trước, ngược lại dựa vào phía sau, đến gần trong lòng Phong Vô Nhai.

Phong Vô Nhai cả kinh, chiêu thức trong tay lập tức thất bại.

Bất quá hắn biến chiêu cũng nhanh, chỉ trong khoảnh khắc đã xoay tay lại đánh tới trước ngực Lạc Vũ. (*đổi chiêu thức khác)

Mà ngay lúc hắn sắp thất bại, Lạc Vũ xoay cổ tay, lấy một tư thái không tưởng tượng được đánh vào phía sau cổ Phong Vô Nhai.

Cùng khắc, thân hình Lạc Vũ cũng trượt xuống.

Giống như một con chim yén, thân hình dán xuống mặt đất nhân tiện trượt ra ngoài.

Phong Vô Nhai ăn đau, thân hình nhảy thoát ra, đứng ở một góc lôi đài.

Hai người vừa tiếp xúc đã tách ra, Lạc Vũ đứng ở chính giữa lôi đài, mà Phong Vô Nhai đứng ở một góc lôi đài.

Phía dưới, mọi người không nghĩ đến tình cảnh đột nhiên biến hóa, không khỏi cũng mở to mắt không hề lên tiếng, nhìn chằm chằm trên lôi đài.

Đứng ở trên lôi đài, Phong Vô Nhai lắc đầu một cái, cần cổ thật đau, Lạc Vũ này không biết đã dùng chiêu thức cổ quái nào nữa.

Lạc Vũ không để ý tới Phong Vô Nhai.

Sau khi đứng thẳng thắt lưng, hai tay chậm rãi đưa ra trước ngực ôm thành vòng tròn, một chiêu Thái Cực Quyền chậm rãi hình thành.

“Để ta xem ngươi có bao nhiêu cổ quái.” Phong Vô Nhai thấy toàn thân Lạc Vũ một chút khí thế sắc bén cũng không có, nhất thời giận tái đi, thân hình nhảy về phía trước. Chưởng hóa như một ngàn hình ảnh bao phủ Lạc Vũ.

Lạc Vũ khí định thần nhàn, Thái Cực Miên Chưởng liên tiếp xuất ra.

Thái Cực Quyền Pháp là tuyệt chiêu lợi hại nhất của phái Võ Đang.

Gặp mạnh thì mạnh mẽ, nhìn như mềm yếu, kì thực bao hàm hết toàn diện, vạn biến không rời trong đó.

Lúc này, Lạc Vũ thi triển ra. Chỉ thấy một thân áo hồng, giống như mây đỏ cuối chân trời.

Làm lóa mắt mọi người, vô hình vô tướng. (*không phải vật chất có thể nắm bắt được)

Thân lay động theo tâm, quyền pháp tự nhiên, liên miên không dứt.

“Này… Đây là cái chiêu thức gì vậy?” Lý Huyền kinh ngạc hỏi.

“Hình như là Quỷ Họa Phù.” Liễu Dục Thần nghĩ không ra: “Thân hình mềm nhũn lay lắt qua lại như vậy có ích lợi gì?”

“Nhìn kỹ đi.” Nghiêm Liệt cũng không biết chiêu thức mà Lạc Vũ đang sử dụng, nhưng lại có thể nhạy cảm nhận nó ẩn chứa mặt nào đó không giống tầm thường.

Nếu có thể hiểu được, tuyệt đối sẽ tiến bộ không ít.

Lúc này chỉ thấy trên lôi đài, chiêu thức Lạc Vũ nhìn như không có chút lực lượng nào, lại dần dần bao phủ tất cả khí thế.

Chưởng pháp của Phong Vô Nhai lại cương mãnh, hư vô thần công có chiêu số mạnh mẽ.

Một quyền phá núi, một quyền đoạn sông.

Một chưởng đánh ra, nếu trúng chiêu, kinh mạch toàn thân lập tức đứt từng khúc, kết quả là các đầu khớp xương gãy lìa.

Mà Thái Cực Quyền lại mềm mại, giống như hóa thành sợi chỉ mảnh mai quấn quanh, bao phủ toàn bộ ngọn núi mạnh mẽ.

Lúc đầu giống như một chiếc thuyền con chạy trên một con sóng lớn, dần dần ngọn sóng ngoài khơn bắt đầu bình lặng, mà con thuyền nhỏ thì đang không ngừng lớn lên.

Nó mạnh mẽ thì mặc nó mạnh mẽ, gió mát vẫn phất qua đỉnh núi.

Nó ngang ngược thì mặc nó ngang ngược, trăng sáng vẫn chiếu trong sông lớn.

Đây là yếu quyết Thái Cực Quyền mà năm đó sư phụ chỉ dạy.

Lạc Vũ sử dụng Thái Cực Quyền Pháp càng ngày càng mượt mà, càng ngày càng sắc bén.

Lấy nhu thắng cương, đây là chiêu thức phá giải hư vô thần công.

Hai người chưa từng dùng ma thú, hư vô thần công không có ma thú, mà Lạc Vũ cũng không chịu chiếm tiện nghi của người ta.

Dần dần quyền pháp cương mãnh của Phong Vô Nhai bị những động tác mềm mại của Lạc Vũ nương theo, giống như thân thể lạc vào trong sông, bị thủy khí cắn nuốt, thân nặng ngàn cân.

Nghĩ muốn thoát ra, nhưng làm như thế nào cũng không thể thoát ra được.

Giống như chung quanh đều là nước, rơi xuống bùn lầy, không thể thoát thân.

Chưởng phong sắc bén đã đánh mất độ chuẩn xác cùng lực đạo mạnh mẽ.

Trong ranh giới của sự thay đổi này, Phong Vô Nhai dần dần bị Lạc Vũ chiếm ưu thế.

“Bịch.”

Trên lôi đài, Lạc Vũ thấy toán thân Phong Vô Nhai đã lộ ra sơ hở, lập tức thân hình chợt lóe, bàn tay hướng về khuôn ngực sơ hở của Phong Vô Nhai đánh tới.

Nhìn như mềm mại thong thả không có chút khí lực nào, nhưng khi đến gần trước người Phong Vô Nhai lại đột nhiên trở nên căng thẳng, một chưởng thật sự đánh trúng ngực Phong Vô Nhai.

“Phốc.” Thân hình Phong Vô Nhai lảo đảo, phun ra máu tươi.

Lý Huyền cùng Liễu Dục Thần kinh ngạc, một chưởng mềm mại như vậy lại có uy lực lớn đến thế sao.

Ngay lúc hai người đang khiếp sợ, trong nháy mắt chỉ thấy Lạc Vũ theo sát tiến vào trong lòng Phong Vô Nhai, hai ngón tay thon dài nắm lấy hai tay đang định tấn công của Phong Vô Nhai.

Đầu ngón tay siết một chút, chỉ nghe một tiếng “răng rắc”, Nghiêm Liệt rõ ràng nghe thấy thanh âm cổ tay Phong Vô Nhai bị gãy.

Hai tay nắm lấy cánh tay Phong Vô Nhai, mượn lực xoay người nhảy qua đỉnh đầu Phong Vô Nhai, bàn tay đang nắm lấy hai cánh tay hắn, nhấn xuống một cái.

“Ahhh…” Chỉ nghe một tiếng hét thảm thiết, cánh tay của Phong Vô Nhai đã bị Lạc Vũ đương trường bẻ gãy.

“Tốt.” Phía dưới Lý Huyền thấy vậy kêu to một tiếng, cảm thấy thật hưng phấn.

Tốt, giúp hắn báo thù, hung hăng đánh đi.

Bẻ gãy cánh tay Phong Vô Ngân, cổ tay Lạc Vũ lật lại, thân hình bay nhanh về phía sau, tránh thoát một đá giận dữ của Phong Vô Nhai.

Nhưng ngay lúc Phong Vô Nhân thu chân về, thân hình bay xéo giữa không trung, Lạc Vũ đột nhiên duỗi tay ra ôm lấy chân Phong Vô Nhai.

Phong Vô Nhai cả kinh, lập tức xoay tròn 360 độ muốn hất ra người đang ở giữa không trung bám lấy hắn.

Mà Lạc Vũ lại giống như một chiếc lá lục bình, dính sát không rời.

Hoàn toàn di chuyển nương theo hắn, đồng thời ngón tay vẽ một đường trên đùi Phong Vô Ngân, hung hăng nhấn một cái.

“Bịch.” Liễu Dục Thần nháy mắt nghĩ, chân này xem như bị phế đi rồi.

“Có bản lãnh, ha ha, có bản lãnh.” Lúc này ngồi ở trên đài cao bạch ngọc, gương mặt âm trầm của Hạo Tàng quốc vương nháy mắt đã thoải mái hơn hẳn, nhìn Lạc Vũ cười đến sáng lạng.

“Thật vô lý.” Mà sắc mặt lão nhân tóc bạc ngồi bên cạnh Hạo Tàng quốc vương lại âm trầm như nước, cả người ẩn chứa một tia cuồng nộ.

Ngay lúc này, thân hình Lạc Vũ bay lên chưởng vào lưng Phong Vô Nhai.

Ngay lập tức, hai tay bị phế cùng một chân bị phế, Phong Vô Nhai hét thảm lên một tiếng.

Thân hình nặng nề của hắn bị Lạc Vũ ném giữa không trung.

Trên mặt Lạc Vũ hiện lên một tia tàn nhẫn, lôi đài tỷ thí có cao có thấp, có sai lầm, điều này cũng không có gì phải bàn cãi.

Nhưng Phong Vô Ngân là cố ý đả thương Lý Huyền. Nếu ngay cả năng lực thu hoặc phóng ra lực lượng hắn cũng làm không được, thì Phong Vô Ngân cũng không thể đứng tại chỗ này.

Cuồng vọng tự đại, xuống tay ác độc, không phải lỗi của hắn.

Sai là sai ở chỗ hắn đả thương đồng đội của nàng, sai là sai ở chỗ hắn không nên cuồng ngạo trước mặt nàng.

Không đợi Phong Vô Nhai rơi xuống, Lạc Vũ nhún chân một cái, bay thẳng về phía Phong Vô Nhai đá thêm một cước xứng đáng.

“Bịch.” Mọi người xung quanh lôi đài cơ hồ nghe thấy một tiếng va chạm nặng nề.

Phong Vô Nhai lại bị đá lên giữa không trung.

Những tia máu tươi vẫy ra giữa không trung.

“Làm càn.” Lão nhân tóc bạc ngồi cạnh Hạo Tàng quốc vương đứng bật dậy, nổi giận lên tiếng, vung tay áo định xuống can thiệp.

Hạo Tàng quốc vương thấy vậy thong thả nói: “Thất nhi của ta bị đánh thành như vậy, bổn quốc quân cũng có nói gì đâu.

Lôi đài tỷ thí, chỉ có các học trò tự nguyện nhận thua, bất luận kẻ nào cũng không được nhúng tay vào.

Tông tộc trưởng, ngươi muốn nhúng tay vào sao?”

“Thì tính sao? Nghiêm Liệt ngăn được ta?” Lão nhân tóc bạc cuồng vọng nói.

Hạo Tàng quốc vương nghe vậy cười cười: “Nghiêm Liệt cản có được hay không thì bổn quốc quân không biết, nhưng bổn quốc quân biết nhất định có người cản được.”

Dứt lời, nghiêng đầu, có chút khom người trước cửa sổ lầu hai bên cạnh.

Ở bên kia, không biết Vân Thí Thiên đã đứng đó tự bao giờ.

Lúc này đang cúi đầu nhìn Lạc Vũ trên lôi đài.

Mặc dù khóe mắt chưa từng liếc nhìn qua chỗ Hạo Tàng quốc vương, nhưng khí thế ấy, cũng không phải chỉ để bày biện thôi đâu.

Lão nhân tóc bạc thấy vậy, kiêu ngạo thì kiêu ngạo, nhưng nhất thời vẫn có chút kiềm chế lại.

“Không biết Tông tộc trưởng đã được bí quyết gì mà công lực lại tăng trưởng nhanh như vậy.

Bất quá bổn quốc quân tin tưởng, vị tím tôn vương giả kia cũng không phải là người có tính tình tốt à.”

Hạo Tàng quốc vương cười rất ôn hòa: “Bổn quốc quân cũng không muốn bởi vì một trận đánh trao đổi trong đại hội, lại khiến cho nước ta bị hủy, như vậy rất mong Tông tộc trưởng suy nghĩ cẩn thận rồi.”

Nói đến đây, Hạo Tàng quốc vương cười tủm tỉm nói: “Tông tộc trưởng, đám con nít đùa xiếc với nhau, chúng ta không nên giận nhé, nào, tiếp tục xem nào.

Chúng ta đại nhân muốn so đo với đám nhóc cái gì đây, ngài nói có đúng không, Tông tộc trưởng?”

Nói xong một phen, sắc mặt lão nhân tóc bạc đen nhánh, nhưng lại cố kỵ đến Vân Thí Thiên nên cũng không dám mở miệng.

Trong lúc hắn đang chần chừ, một người với vẻ mặt sợ hãi chạy như bay đến gần, nói nhỏ bên tai hắn vài câu.

Trong nháy mắt, sắc mặt lão nhân tóc bạc biến đổi kịch liệt, cũng không trông nom những thứ khác, hướng ra ngoài chạy như điên.

Hạo Tàng quốc vương thấy vậy cười càng thêm vui vẻ: “Nha đầu Lạc Vũ công lực cao, những người trẻ tuổi càng ngày càng lợi hại rồi hả, ha ha…”

“Đánh, hung hăng đánh cho ta.” Trên mặt Hạo Tàng quốc vương cười đến thoải mái. Ở phía dưới, Lý Huyền cũng cao hứng không kém, la hét om sòm.

“Ngươi nhỏ giọng một chút.” Lúc này mặt mày Liễu Dục Thần cũng rất hớn hở, nhưng lại không quên nhắc nhở Lý Huyền đừng quá đắc ý.

Hai ngày nay, hết Lý Huyền thua, lại đến Giá Hiên Mặc Viêm thua, thua đến đầu cháng váng não trướng rồi.

Hôm nay, được phục thù, cảm giác thật là khác trước a.

Trên lôi đài, vẻ mặt Lạc Vũ nhu hòa, đứng ở chính giữa lôi đài, ngẩng đầu nhìn Phong Vô Nhai đang rơi xuống từ giữa không trung.

Nắm tay chuyển một vòng, nắm lấy chân Phong Vô Nhai.

Mũi chân chấm đất cả người bắt đầu xoay tròn nhanh chóng.

Lập tức, chỉ thấy thấp thoáng có hai đạo thân ảnh trên lôi đài, màu hồng và màu lam đan vào nhau, giống như một cơn lốc đang vũ động.

Thấy không rõ lắm thân hình Lạc Vũ cùng Phong Vô Nhai.

Chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết không ngừng từ giữa con lốc xoáy truyền đến.

Phía dưới mọi người nhất tề xôn xao.

“Lấy nhu thắng cương, vô hình vô tướng, chỉ trong hai ngày đã ngộ ra đạo lý này, kỳ tài, kỳ tài.” Đứng trên đài cao bạch ngọc, Yến Lâm không kiềm chế được kinh ngạc nói.

Nguyên bổn cứ nghĩ rằng Lạc Vũ cho dù có lĩnh ngộ ra chiêu thức phá giải cũng không mạnh như thế.

Nhưng lúc này xem ra, bộ công phu này quả thực giống như chuyên dùng để đối phó hư vô thần công của Đế Thích Thiên, hoàn toàn là khắc tinh mà.

“Không phải nàng ngộ ra.” Vân Thí Thiên chắp hai tay sau lưng nghe vậy khẽ lắc đầu.

Hắn nhìn không ra Lạc Vũ dùng công phu gì, nhưng vẫn có thể nhận thấy một chút thâm ý ẩn chứa nào đó, chắc chắn nó đã phải trải qua lịch duyệt và ẩn chứa lực lượng khôn cùng. (*nhiều lần khảo nghiệm)

Là sự kết hợp của nhiều yếu tố mới hình thành nên một trường phái võ học riêng biệt như vậy.

Lạc Vũ vẫn còn nhỏ tuổi, mặc dù là kỳ tài, nhưng tuyệt đối sẽ không đến mức tự mình nghĩ một võ công cao minh như thế.

Yến Lâm gật đầu, nhãn lực của Vân Thí Thiên không giống với người khác, nếu ngài ấy nói không phải tức là không phải.

Bất quá trong mắt Vân Thí Thiên là ẩn chứa sự thừa nhận đối với Lạc Vũ.

Công phu nội hàm mặc dù thâm, này nghĩ ra chiêu thức lại xuất phát từ Lạc Vũ.

Thời gian hai ngày nghiền ngẫm, quả thật không có uổng phí.

Chân trời gió nổi lên, mây bay theo gió, làm thành hàng ngàn hàng vạn hình tượng.

Mà trên lôi đài, cơn lốc màu hồng và màu lam đột nhiên dừng lại, Lạc Vũ cầm lấy một chân của Phong Vô Nhai hung hăng đập xuống.

Ầm, sương khói nổi lên bốn phía, huyết sắc vẩy ra.

Chậm rãi cúi đầu, Lạc Vũ nhìn Phong Vô Nhai gân mạch đứt từng khúc giống như Lý Huyền, hai tay chắp sau lưng, ôn nhuận giống như lúc lên đài nói: “Có phục hay không?”

Không có thanh âm, trừ ra tiếng thở dốc của Phong Vô Nhai, cơ bản nhìn không được hình người.

Lạc Vũ thấy vậy chậm rãi nói: “Bây giờ tin tưởng ta có thể cho ngươi không mở miệng được rồi không?”

Thanh âm rất lãnh đạm, rơi vào trong tai Phong Vô Nhai, kích thích đến hắn làm hai mắt hắn chuyển sang đỏ đậm, vẻ mặt huyết sắc dữ tợn cực kỳ.

Rơi vũ cúi người xuống: “Như thế nào, không phục? Tốt lắm.”

Dứt lời tay nhẹ nhàng nâng lên.

“Ta phục, ta phục, ta nhận thua.” Phong Vô Nhai lúc này mới phục hồi tinh thần lại, hoảng sợ kêu to.

Cùng khắc, trong mắt Phong Vô Nhai lộ ra e ngại, thân thể không ngừng lui về sau.

Lạc Vũ rốt cục thu lại nét mặt ôn nhuận.

Taynắm lấy áo Phong Vô Nhai nhấc tới trước mặt nàng, lạnh lùng nói: “Trở về nói cho người đã dạy ngươi luyện hư vô thần công, nơi này không đến phiên hắn kiêu ngạo.”

Dứt lời, hoàn toàn không để ý ném mạnh Phong Vô Nhai xuống, xoay người đứng vững trên lôi đài.

Gió mùa hạ nổi lên, tĩnh lặng không một tiếng động.

“Tốt.” Trong không khí tĩnh lặng, Lý Huyền đột nhiên hét lớn một tiếng, mạnh mẽ vỗ tay.

Ngay sau đó, mọi người phục hồi tinh thần sau khi xem tràng cảnh trên lôi đài, cũng la hét kêu “tốt”, thanh âm vỗ tay tiếng sau cao hơn tiếng trước.

Lôi đài trên, không thể đấu sinh tử, nhưng kỵ nhất là có người ra tay ác độc.

Mặc dù Phong Vô Nhai vốn là người của Hạo Tàng quốc, nhưng lại cố ý ra tay nặng đả thương thất hoàng tử Lý Huyền.

Lúc này lấy đức trả lại cho ti bỉ, đương nhiên là lòng dân hướng tới rồi.

Trong lúc nhất thời, tiếng vỗ tay cao vút, cơ hồ ném lên tới chín tầng mây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện