Đặc Công Trọng Sinh Ở Trường Học

Quyển 1 - Chương 6: Mẹ chờ mong



Nhìn thấy Mạc Quân Bảo ra cửa, Vương Diễm dùng sức bĩu môi. Sau đó vội vàng bước nhanh đến bên cạnh thanh niên: “Đại Ngũ ! Cháu không sao chứ?”

Sắc mặt thanh niên xanh mét lắc đầu, cũng có chút nghi hoặc, hắn không hiểu vừa rồi như đánh vào khoảng không vậy làm sao lại bị đánh bật lại?

Thực mẹ nó mất mặt! Thanh niên chửi thầm trong bụng, quay đầu nói với Vương Diễm: “Thím, cháu thấy tiền này là không đòi được rồi, cháu đi về trước, không ở đây lề mề làm gì.”

Mạc Quân Bảo đứng ở cửa nghe vậy lập tức cảnh giác: “Tiền gì? Chị dâu, nhà tôi không có nợ nần gì nhà chị chứ?”. Nói xong thì nhớ tới hôm qua anh cả trả tiền viện phí cho con gái mình.

Vương Diễm ở nhà có tiếng bụng dạ hẹp hòi, ai cũng không thích gây lộn với bà ta, e là người đàn bà này biết hôm qua chồng chi tiền nên hôm nay tới đây ầm ĩ?

Vương Diễm hừ một tiếng, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Quân Bảo, việc chú đánh con chú lại bắt nhà ta bỏ tiền là không hợp phải không?”

Mạc Quân Bảo nghe vậy lập tức không vui: “Chị dâu, chị đến đây là đòi tiền ư? Việc này đại ca biết không? Bác trả tiền viện phí cho cháu gái, chị làm bác dâu chạy đến đòi tiền vậy được không? Chị dâu, nếu chị thật sự cho là phải, tôi liền vào nhà cầm tiền ra cho chị!”

Vương Diễm nghe vậy tức đến nghẹn thở, hầm hừ nhìn Mạc Quân Bảo. Người khác không biết Mạc Quân Bảo làm người thế nào, bà sao lại không biết chứ? Tên này chính là kẻ vô liêm sỉ cần tiền không cần mạng, hắn có thể vào nhà lấy tiền cho mình sao?

Hơn nữa Mạc Quân Bảo vừa nói như thế, Vương Diễm cũng không thể xấu hổ mà nhắc lại, chỉ là nháo cũng nháo rồi, không thể hòa thuận được, bèn trừng mắt với Vương Phượng Anh rồi xoay người rời đi.

Vương Phượng Anh ôm Mạc Tử Hàm vào trong ngực, tức giận trừng mắt nhìn Vương Diễm, thẳng đến khi người ra khỏi cửa mới gắt lên: “Thứ gì vậy!”

Mạc Quân Bảo cũng mắng: “Cái loại chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng! Không phải là Mạc Quân Cường hai năm này buôn bán lời lãi mấy đồng sao, vênh váo với lão tử gì chứ ? Phong thuỷ luân chuyển, không chừng ngày nào đó Mạc Quân Bảo tôi liền chuyển đi lên!” Nói xong liền hùng hùng hổ hổ xoay người vào nhà .

Mạc Tử Hàm sững sờ nhìn một màn trước mắt, đây chính là người một nhà? Thế nào mà còn thâm cừu đại hận hơn cả người ngoài với nhau?

Trở lại trong phòng, Vương Phượng Anh xám xịt nhìn Mạc Tử Hàm: “Sáng tinh mơ ra ngoài làm gì?”

Mạc Tử Hàm vốn đang cúi đầu nghĩ về việc lúc nãy, có lẽ người khác cho rằng là thanh niên kia chính mình không cẩn thận ngã quăng ra, nhưng Mạc Tử Hàm lại biết sự tình không phải như vậy. Nghe mẹ hỏi cô ngẩng đầu lên: “Thể dục buổi sáng.”

“Thể dục buổi sáng?” Vương Phượng Anh không thể tin được hú lên quái dị: “Chính thân thể con như thế nào con còn không biết sao? Còn đi thể dục buổi sáng? Con có phải chê mẹ chưa đủ lo lắng không !”

Mạc Tử Hàm bất đắc dĩ kéo kéo khóe môi, nhúc nhích thân mình trước mặt mẹ: “Mẹ, thân thể đã khỏe nhiều rồi, con vận động chút tăng cường sức khỏe.”

Vương Phượng Anh nghe vậy liền choáng váng, sau đó giơ tay sờ đầu Mạc Tử Hàm: “Con bị bệnh một hồi mà như khôn ra ấy? Nói chuyện đều lưu loát ?”

Mạc Tử Hàm nghe vậy xấu hổ nhìn mẹ, chẳng lẽ trước kia cô nói chuyện không lưu loát sao?

Cô lại không biết, bản thân trước kia thực chất phắc, nói chuyện nhỏ nhẹ, dường như sợ lớn tiếng thì kinh động người khác vậy. Còn cử chỉ của Mạc Tử Hàm lúc này so với trước như hai người khác biệt.

Nếu là Mạc Tử Hàm trước kia, nghe Vương Phượng anh nói sẽ ngoan ngoãn vâng dạ, làm sao còn dám giải thích gì?

Mặc dù chỉ là một câu giải thích thực bình thường, nhưng trong mắt Vương Phượng Anh lại thực không bình thường.

“Mau vào phòng nghỉ ngơi đi, mẹ nói với ba vài câu, lát nữa mang cháo vào phòng cho con.” Vương Phượng Anh cảm thấy chuyện sáng nay cần nói với lão công mình.

Mạc Tử Hàm nhẹ nhàng gật gật đầu trở về phòng.

Có lẽ ngay cả chính cô đều không phát giác, hôm nay gọi từ ‘mẹ’ rất trôi chảy.

Mạc Tử Hàm ngồi trên giường nhỏ, nhìn nắng sớm ngoài cửa sổ, trong lòng yên lặng nghĩ, mặc kệ mình có phải Mạc Tử Hàm hay không, cũng không quan tâm sao mình lại nghĩ mình là người khác. Từ hôm nay trở đi, cô là Mạc Tử Hàm, cũng sẽ sống theo quỹ tích của Mạc Tử Hàm.

Nhưng là, nhân sinh quỹ tích Mạc Tử Hàm thật sự sẽ không thay đổi sao?

Vương Phượng Anh đẩy cửa đi vào thấy Mạc Tử Hàm còn ngồi ở bên giường thì trách cứ: “Mau lên giường nằm đi, lúc xuất viện bác sĩ đã dặn phải nghỉ ngơi nhiều, bây giờ sao không nghe lời ?”

Mạc Tử Hàm bất đắc dĩ cởi áo khoác ngoài chui vào trong chăn.

Vương Phượng Anh vừa kéo chăn cho cô vừa nói: “Tử Hàm à, hai ngày này ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, tranh thủ sớm một chút đi học, thầy giáo con hôm qua gọi điện đến, mẹ xin phép cho con nghỉ mấy ngày.” Nói tới đây khuôn mặt Vương Phượng Anh liền ủ rũ, sợ là thân thể này của con mình lại trậm chễ chương trình học.

Mạc Tử Hàm nghe vậy hạ mi mắt sau đó giương mắt mỉm cười nói: “Mẹ, con khỏe nhiều rồi, ngày mai có thể đến trường học.” Giọng của cô vẫn khàn khàn như trước, trầm trầm như biểu hiện của cô, lại mang tính thuyết phục.

Vương Phượng Anh nghe xong lại lắc đầu: “Không được, sức khỏe quan trọng nhất, con vừa bị thương không cần cố.”

“Mẹ, tin con đi, thân thể con thế nào con biết, đến trường học không sao. Lại nói… Con cũng không muốn chậm trễ học tập.” Mạc Tử Hàm mỉm cười, chủ động cầm bàn tay ấm áp của mẹ, sau đó nhẹ nhàng trừng mắt, ẩn ẩn mang hương vị bướng bỉnh.

Mạc Tử Hàm nhìn khuôn mặt dãi nắng dầm mưa của mẹ hơi mím môi lại.

Chính cô năm nay học cấp hai, mới mười bốn tuổi. Mẹ Vương Phượng Anh cũng chỉ hơn ba mươi mà nhìn qua như hơn bốn mươi. Tuy rằng nhìn kỹ khuôn mặ của bà có thể thấy được chút thanh tú tuổi trẻ, nhưng nhìn vào thân thể Vương Phượng Anh hiện tại, có thể thấy được là người nội trợ không quan tâm tới nhan sắc.

Nghĩ cũng phải, bà là người không có bằng cấp gì, lại cả ngày vất vả kiếm tiền nuôi chồng con, thì còn đâu thời gian mà quan tâm tới nhan với sắc? Gia đình này vẫn là một mình Vương Phượng Anh chống đỡ nhiều năm rồi, năm tháng vô tình đã ma luyện một cô gái ôn nhu nhàn tĩnh thành bộ dáng như bây giờ vậy.

Ngược lại người ba Mạc Quân Bảo thì ăn mặc mới mẻ bóng bẩy, hay mặc toàn đồ mới, nhìn qua trông trẻ hơn mẹ rất nhiều.

Lúc này Vương Phượng Anh cũng ngồi ở đầu giường quan sát Mạc Tử Hàm, con gái bà ngày thường gầy yếu, nhiều năm qua trong nhà khó khăn không bồi bổ được cho nó, nhưng khuôn mặt con rất ưa nhìn, có chút giống bà ngoại.

Vương Phượng Anh nghĩ đến mẹ mình mắt cũng đỏ lên.

Cảm nhận được con gái tri kỉ, sắc mặt từ ái vươn tay đến vuốt ve tóc Mạc Tử Hàm, “Tử Hàm à, mẹ không có tài cán gì, ba con lại là cái làm việc không đàng hoàng. Nhưng mẹ hi vọng con học tập cho tốt, tương lai làm một người có bản lĩnh, đừng để người ta coi thường.” Như vậy mẹ cũng có thể đường đường chính chính gặp lại ông bà ngoại con một lần.

Câu nói kế tiếp Vương Phượng Anh không nói ra lời, nhưng đôi mắt kia tỏa sáng, lóa cả mắt Mạc Tử Hàm.

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện