Đại Địa Chủ

Chương 341: Tự mình hiểu lấy



Địa lao không đến hai ngày đã đầy, mấy chục tù phạm tỉnh lại phát hiện tình cảnh của mình, tố chất tâm lý kém liền bắt đầu không ngừng gầm rú, chỉ là không ai để ý tới.

Cai ngục tựa như bàn thạch không nhúc nhích, mặc họ kêu, mặc họ mắng, mắng đến kiệt sức, lông mày đều không động một chút.

Tù phạm có quan viên, có cấm vệ, thậm chí có người ăn mặc như bá tánh, đều ở tình huống không hiểu rõ bị bắt đến địa lao. Trong số đó, có một người đặc biệt nổi bật, chính là Trần Đường. Hắn không xem như người duy nhất bị bắt khi lăn giường cùng mỹ thiếp, nhưng là người duy nhất không mặc gì cả.

Nghe nói ám vệ bắt hắn là người đặc biệt thẳng. Lúc ấy đánh bất tỉnh Trần Đường, hắn chỉ tùy tay bắt một kiện áo bao lấy Trần Đường rồi rời đi, mà kia kiện áo khi lại là áo lụa của mỹ thiếp, mỏng manh trong suốt, căn bản không che được gì, mặc cũng như không, vì thế, Trần Đường bị cười nhạo một hồi.

“Trần Đường, ngươi như vậy thật đúng là mới mẻ nột!” Một đội trưởng khác quan hệ khá tốt với Trần Đường không khách khí bóc vết sẹo, dù sao đều đã đến nước này, họ nhiều ít cũng có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì.

Trần Đường sắc mặt xanh mét, “Lăn!”

Đối phương cười nhạo một tiếng, “Ta cũng muốn lăn, nhưng chúng ta hiện tại bị nhốt trong địa lao, ngươi nếu có thể mở cửa nhà lao, ta liền lăn.”

“Mở ra cửa lao?” Trần Đường liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi cũng trốn không thoát đâu.” Đa phần địa lao ở Quân Tử Thành họ đều đã tới, nhưng chưa từng tới địa lao này. Hơn nữa, nơi này canh phòng nghiêm ngặt, chỉ có một khả năng, họ hiện tại hẳn đang ở địa lao của hoàng cung.

Có thể đem trong một đêm bắt giữ một số lớn người giam vào địa lao, bút tích lớn như vậy cũng chỉ có một người, chính là Quận Vương.

Dưới tình huống họ không hề hay biết, hắn đã trở lại, hơn nữa nhanh chóng giải quyết giả hoàng đế.

Trước mắt có người còn có thể nói nói cười cười, thuần túy là bởi vì họ biết mình đã không có đường lui, tất cả hoạt động trong khoảng thời gian chỉ sợ cũng bị đã điều tra xong.

Người nọ sắc mặt cũng bắt đầu khó coi. Hắn đã biết kết cục nên mới nói giỡn Trần Đường giảm bớt giảm bớt tâm tình, kết quả bị cười nhạo lại, tâm tình lập tức té xuống đáy.

Người nọ sắc mặt cũng bắt đầu khó coi. Hắn đã biết kết cục nên mới nói giỡn Trần Đường giảm bớt giảm bớt tâm tình, kết quả bị cười nhạo lại, tâm tình lập tức té xuống đáy.

Họ suy đoán không sai, khi họ bận đếm lịch trong tù, tội danh của họ đã bị công bố ra ngoài. Bá tánh khắp thành hoan hô, chúc mừng mấy khối u ác tính đã bị thanh trừ sạch sẽ.

Cấm vệ đội cũng tiến hành một lấn cải cách. Đội trưởng mới được bình bầu lên đều biểu hiện tương đối tốt, lại có năng lực. Thăng chức nhanh nhất là Lạc Cổ Nguyệt, từ đội trưởng trực tiếp thành Phó thống lĩnh, không biết hâm mộ chết bao nhiêu người, người không hiểu rõ đều suy đoán hắn rốt cuộc làm thế nào lọt vào pháp nhãn Phó Vương phủ.

Dưới tình huống như vậy, Phó Vô Thiên thanh danh lại truyền đi.

Bá tánh vốn tôn sùng Phó Vô Thiên, nhưng truyền thế nào lại có chút biến chất, chậm rãi xuất hiện một ít tạp âm, đều là tôn sùng Phó Vô Thiên trở thành hoàng đế Đại Á. Bá tánh lại cảm thấy rất có lý, vì thế lời đồn đãi càng lăn càng lớn, cuối cùng đều là ngôn luận duy trì Phó Vô Thiên trở thành hoàng đế Đại Á.

Trước hết đứng ngồi không được lại là Phó Nguyên Phàm.

Đại Hắc được thả ra từ trước, bởi vì chỉ là tiểu nhân vật cho nên hắn không chịu ngược đãi mấy, hiện tại phụ trách giúp Phó Nguyên Phàm hỏi thăm tin tức.

Phó Nguyên Phàm vẫn luôn muốn gặp đường ca đường phu, nhưng công sự quá nhiều, giả hoàng đế để lại cho họ một đống cục diện rối rắm.

Các đại thần duy trì Phó Vô Thiên đều bị giả hoàng đế lấy các loại danh nghĩa đuổi đi. Một vài đại thần thân cận giả hoàng đế, Phó Nguyên Phàm hận không thể làm thịt họ.

Nan đề chân chính là những đại thần bị giả hoàng đế cách chức về nhà dưỡng lão, trong đó bao gồm Triệu Cương.

Triệu Cương từng chịu ân huệ của Phó Vô Thiên, cho nên Phó Nguyên Phàm kế vị, Triệu gia vẫn tận tâm tận lực ra sức. Triệu Nghị cũng khôi phục chức vị, tiến vào Binh bộ. Úc Chính mấy tháng trước từ quan quy ẩn, trùng hợp tránh khỏi trận tai vạ này.

Bận đến sứt đầu mẻ trán, đột nhiên có loại lời đồn này, Phó Nguyên Phàm cũng muốn quỳ.

“Đại Hắc, ngươi nói trẫm có phải thật sự không xứng làm hoàng đế?”

Đại Hắc biết tâm tình của chủ tử, hắn không phải người biết múa mép khua môi, chỉ có thể an ủi: “Hoàng Thượng đã làm rất tốt. Lần này Thái Hậu phản bội là điều không ai dự đoán được, ngài trúng chiêu cũng có thể hiểu được, Quận Vương sẽ không trách móc nặng nề.”

“Trẫm không phải nói về vấn đề này.” Phó Nguyên Phàm lắc đầu, hắn đương nhiên biết đường ca không trách hắn, “Trẫm hẳn nên đúng lúc phát hiện vấn đề mới đúng. Trẫm vẫn luôn cho rằng mẫu hậu thật sự an phận, không ngờ nàng lại ấp ủ âm mưu lớn như vậy, nếu đường ca không thể gấp gáp trở về, trẫm chỉ sợ sẽ trở thành tội đồ của Đại Á.”

“Hoàng Thượng không cần quá khó xử chính mình, mẫu tử với nhau chưa chắc có thể tâm ý tương thông, sao sẽ biết Thái Hậu trong lòng suy nghĩ cái gì.”

Phó Nguyên Phàm đột nhiên nhìn hắn một cái, “Đại Hắc, trẫm đột nhiên phát hiện tài ăn nói của người tốt lên.”

“Thuộc hạ chỉ nói chuyện như bình thường mà thôi.” Đại Hắc bị đề tài đột nhiên thay đổi làm cho có chút quẫn, thiếu chút nữa phản ứng không kịp.

Phó Nguyên Phàm lại thở dài một hơi, hối hận nói: “Nếu đúng như ngươi nói, bá tánh đều duy trì đường ca lên làm hoàng đế, trẫm cũng tuyệt đối duy trì, lại còn sẽ không nói hai lời nhường ngôi. Kỳ thật trẫm cũng sớm cho rằng đường ca càng thích hợp làm hoàng đế, hắn có sự quyết đoán mà trẫm không có. So với đường ca, trẫm chính là cặn bã trên mặt đất a!”

“Hoàng Thượng……” Đại Hắc nghe mấy câu đầu có chút cảm thán, cuối cùng lại là tự giễu mang theo một chút bi thương, không biết cớ gì cảm giác chủ tử vui đùa, làm hắn nhịn không được muốn cười.

“Đại Hắc, không cần khuyên trẫm, trẫm tâm ý đã quyết.” Phó Nguyên Phàm không nhìn Đại Hắc, cho rằng hắn tưởng khuyên bảo, lập tức giơ tay ngăn cản.

“Hoàng Thượng quyết định cái gì?” Đại Hắc có điểm hồ đồ.

Phó Nguyên Phàm đứng lên, ánh mắt kiên định nói: “Trẫm quyết định hiện tại đi tìm đường ca, nói cho hắn, trẫm tùy thời có thể nhường ra ngôi vị hoàng đế.” Nói xong liền đi ra ngoài, Đại Hắc vội vàng đuổi theo.

Bất quá Phó Nguyên Phàm không được như nguyện, bởi vì có người tới tìm hắn.

“Bẩm Hoàng Thượng, Lâu đại nhân cầu kiến.” Cấm vệ đúng lúc xuất hiện, chặn lại khi hắn sắp đi ra.

Phó Nguyên Phàm sửng sốt, Lâu An? Từ khi bị giam lại, hắn không hề gặp lại Lâu An, đột nhiên nghe cái tên này lại có cảm giác hoảng hốt.

Đại Hắc vội vàng cứu chủ tử cho nên cũng xem nhẹ Lâu An, cũng không biết hắn có bị giả hoàng đế làm khó, rốt cuộc Lâu An cùng chủ tử quan hệ không tồi.

“Cho hắn tiến vào.” Phó Nguyên Phàm quyết định trước gặp bạn tốt lại đi tìm đường ca, dù sao cũng không gấp gáp.

Không một hồi, thân ảnh Lâu An xuất hiện ở cửa. Phó Nguyên Phàm phát hiện Lâu An tiều tụy không ít, gương mặt còn có chút nở nang đều đã gầy ốm, bả vai tựa hồ cũng gầy, đi vào liền quy quy củ củ quỳ trước mặt hắn.

“Thần bái kiến Hoàng Thượng.”

“Lâu ái khanh không cần đa lễ.”

“Tạ Hoàng Thượng.”

Phó Nguyên Phàm phát hiện Lâu An không giống ngày thường hành lễ xong liền nói chuyện hoặc nói giỡn, vẻ mặt thậm chí thực nghiêm túc.

“Lâu An, ngươi làm sao vậy?”

Lâu An đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Quận Vương quả nhiên cứu được Hoàng Thượng ra, thần vẫn luôn thực lo lắng, năm lần bảy lượt muốn thử hành động, nhưng giả hoàng đế tai mắt đông đảo, hoàng cung nơi nơi đều là cơ sở ngầm của hắn, thần căn bản không phải đối thủ, cho nên mới kéo dài tới hiện tại, thật sự là hổ thẹn, không giúp được gì.”

“Lâu ái khanh không cần tự trách, ngươi năng lực hữu hạn, mà họ đều là có bị mà đến, trẫm sẽ không trách ngươi.” Phó Nguyên Phàm biết Lâu An là người thực nghiêm túc.

“Hoàng Thượng không cần an ủi thần, không thể giúp đỡ, thần xác thật phụ lòng Hoàng Thượng.”

Phó Nguyên Phàm rất muốn nói hắn kỳ thật không chờ mong Lâu An có thể tới cứu hắn. Lâu An có bản lĩnh gì hắn biết, năng lực của hắn cùng giả hoàng đế giống như trứng gà chọi cục đá, hắn có thể chờ mong cái gì? Chờ mong hắn chạy nhanh đến hoàng cung tìm chết?

“Lâu An, ngươi có tâm là đủ rồi, trong khoảng thời gian này cũng vất vả ngươi, vì chuyện của trẫm, ngươi đều gầy ốm rất nhiều, mấy ngày tới không cần thượng triều, nghỉ ngơi mấy ngày.” Phó Nguyên Phàm đi tới vỗ vỗ vai hắn.

“Trẫm có chuyện muốn đi làm, ngươi cũng hồi phủ nghỉ ngơi đi thôi.”

“Tạ Hoàng Thượng, thần cáo lui.” Lâu An thức thời lui đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện