Đại Đường Cuồng Sĩ
Chương 115-1: Ngàn cân treo sợi tóc (1)
Thời gian săn bắn trôi qua thật nhanh, mặt trời đã sắp lên đến đỉnh đầu, buổi trưa đã trôi qua, đội của Lý Trân thu hoạch được khá nhiều, chiến lợi phẩm thu được là hai con báo hoa, bảy con cáo, bên cạnh đó là mười con hươu béo và thỏ rừng, các loại chim như sơn trĩ và cẩm kê, chỉ tiếc là chưa săn được mãnh hổ.
Lý Trân dẫn theo đám thủ hạ tới bên bờ suối lột da hai con hươu và mười mấy con thỏ, con suối đã phủ một lớp băng mỏng, nước phía dưới mặt băng lạnh thấu xương, song bù lại nước trong vắt nhìn được cả đáy.
Mọi người đem hương liệu và muối quết lên thịt, đốt lên hai đống lửa rồi đem thịt hươu và thịt thỏ nướng đến khi mỡ chảy hết, mọi người ai nấy cười cười nói nói, không khí bên bờ suối thật nào nhiệt.
Đỗ Tiến vừa gặm miếng thịt hươu nướng thơm phức vừa cười rồi hỏi Lý Trân:
- Lão Lý ăn xong chúng ta lại quay về phải không?
Lý Trân nhìn sắc trời, thì thấy vẫn còn sáng bèn cười rồi nói:
- Ta muốn tiếp tục đi săn hổ, ta vẫn chưa cam tâm cho lắm.
- Ngày mai đi săn cũng không muộn mà.
Lý Lâm Phủ đi tới, gã đưa cho Lý Trân một gốc cây cam lộ vừa đào được, loại rễ cây cam lộ dài bên bờ suối có vẻ giống như cây ngô đồng, ngọt ngọt và mọng nước.
Lý Trân ngắt một đoạn nhỏ rễ cây cam lộ rồi nhai kĩ, hắn lắc đầu nói:
- Mãnh hổ có linh tính của nó, thanh thế lớn như vậy thì đã sớm làm nó sợ mà bỏ chạy rồi, ngày mai dự tính là sẽ không thể săn được hổ rồi.
Đúng lúc này, phía tây xuất hiện một đội săn đang men theo con suối nhỏ để đi sang bên này, ước chừng vào khoảng hai mươi ba mươi người, trong đó còn có cả phụ nữ.
Đội săn dần dần tới gần, binh sĩ đều nhao nhao đứng cả dậy, Lý Trân cũng vậy, hắn nhận ra đội săn này, người con gái đang đi đầu chính là Võ Phù Dung, con gái của Võ Thừa Tự, hai bên trái phải đều là võ sĩ của nàng ta.
Chiến lợi phẩm đi săn của bọn họ cũng không hề nhỏ, mười mấy con hươu, mấy con cáo, lại còn bắt sống được một con báo hoa, đang trới chặt trên lưng ngựa.
Lý Trân phát hiện trong đội ngũ còn có hai tên người Hồ, đi theo chiến mã mang báo đốm, cúi đầu, dùng cổ áo cao che khuất mái tóc xoăn.
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân Võ Thừa Tự bị bãi chức cho nên Võ Phù Dung đã không còn vẻ hung hăng lúc trước, điều này cho thấy trong lòng đang có chút ngổn ngang, nàng ta chỉ đầy vẻ dữ tợn, trợn mắt nhìn Lý Trân rồi quay đầu đi hướng khác không thèm để ý đến hắn.
Lý Trân vội lệnh cho đám thuộc hạ tránh đường, lúc này hắn mặc dù vô tình nhìn thấy người con gái bên cạnh Võ Phù Dung, đã khiến cho Lý Trân phải giật mình, người con gái bên cạnh Võ Phù Dung lại chính là Vi Đoàn Nhi.
Trên tay nàng đang cầm một cây cung, vì là đi săn cho nên nàng ta không trang điểm đậm như mọi ngày được mà chỉ khoác trên người một bộ võ phục màu trắng.
Lúc này, Lý Lâm Phủ cũng đã nhận ra Vi Đoàn Nhi, liền vội vàng bê một nửa con hươu đã được quay chín tới phía trước rồi cười nói:
- Tham kiến Vi cô, xin được dâng nửa con hươu đã được quay chín này tới Vi cô.
Vi Đoàn Nhi không chấp nhận ý tốt của gã, khinh rẻ hừ lên một tiếng rồi nói:
- Ta không ăn đồ của người khác, ngươi tránh ra, đừng có chặn đường đi của ta.
Lý Lâm Phủ lúng túng đứng né sang một bên, Lý Trân cảm thấy thật đau đầu, mấy ngày gần đây hắn đã cẩn thận tránh mặt cũng chính là sợ gặp phải Vi Đoàn Nhi, không đến mức oan gia ngõ hẹp, dù cho hắn có trốn thế nào đi nữa cũng vẫn gặp phải Vi Đoàn Nhi, làm cho hắn cảm thấy trong lòng lo lắng không yên. Nhất thời không biết phải làm sao mới hợp lý đây.
Lúc này, Vi Đoàn Nhi nhìn thấy Lý Trân, nhìn thấy hắn đứng bất động trên đường, thì sầm mặt xuống rồi quát:
- To gan, ngươi là thuộc hạ của ai, tại sao không nghe lệnh của ta?
Lý Trân lập tức ngây người ra, Vi Đoàn Nhi mà lại không nhận ra mình sao?
Hắn lại liếc mắt nhìn kĩ Vi Đoàn Nhi, không sai, dung mạo khí chất của nàng ta, giọng nói, thậm chí là cả cái nốt ruồi đen ở khóe môi, rõ ràng chính là Vi Đoàn Nhi, tại sao nàng ta lại không nhận ra mình?
Lý Trân bỗng nhiên ý thức được, hoặc có lẽ là bởi vì Võ Phù Dung đang có mặt ở đây cho nên nàng không muốn để Võ Phù Dung biết mối quan hệ của nàng với mình, do đó cố ý giả vờ không nhận ra mình đây mà.
Ngộ ra vấn đề, Lý Trân lập tức lùi lại vài bước nhường đường, Võ Phù Dung và Vi Đoàn Nhi tiếp tục thúc ngựa đi mà không thèm để ý gì đến bọn họ.
Lý Lâm Phủ vừa mới va phải cái đinh nên trong lòng có chút không được thoải mái cho lắm, lẩm bẩm chửi vài câu, ngượng ngùng quay ra tiếp tục nướng thịt, điều này làm cho bọn thị vệ được một trận cười nghiêng ngả.
Ăn xong bữa trưa, mọi người thu dọn hành trang tiếp tục đi về hướng đông bắc, không chỉ là Lý Trân mà tất cả thị vệ đều hi vọng có thể bắn được một con mãnh hổ, mọi người ai nấy tinh thần phấn chấn đi tìm dấu vết của mãnh hổ từ bốn phía.
Bọn họ đi vào một cánh rừng rậm, trong này dường như dấu chân người không nhiều, cây cối quang đãng, có thế cưỡi ngựa mà chạy nhanh, đằng sau những bụi cây thi thoảng xuất hiện những đàn hươu và hồ ly, nhưng bọn họ không còn hứng thú với cáo và hươu nữa rồi, con mồi mà bọn họ săn được cũng đủ rồi, chỉ còn thiếu mỗi hổ nữa thôi.
- Chờ một chút.
Đi chưa được một dặm, Lý Trân bỗng hô lớn lệnh cho mọi người dừng lại, hắn có một sự nhạy cảm dị thường đối với những nguy hiểm cận kề, hắn dường như cảm nhận được một hơi thở nào đó có mùi tanh của máu.
Qua sự việc lần trước liên quan đến con mãnh hổ, mọi người đều tin tưởng vào những lời nhắc nhở của Lý Trân, mọi người đều hồ hởi giương cung lắp tên, cảnh giác quan sát cả bốn hướng.
Những rặng cây hai bên đường đang phát ra nhưng tiếng xào xạc, từ trong rặng cây xuất hiện năm, sáu con sói hoang lao ra, nhe hàm răng dài nhọn và trắng như tuyết gầm gừ, đôi mắt đỏ quạch của chúng đang hung tợn nhìn mọi người. Mọi người đều được một phen kinh hãi, đàn sói đụng phải bọn họ thì trốn cũng không kịp, mấy con sói này lại còn dám quay lại tấn công mọi người.
Lúc này, không xa truyền tới những âm thanh được phát ra từ chiếc sáo, âm thanh nghe khá kì dị, mấy con sói hoang lập tức phát điên hung hãn nhảy bổ vào bọn họ. Lý Trân rất tức giận, hai mũi tên liên tiếp như những tia chớp nhằm hướng hai con sói đang trực nhảy bổ vào hắn phóng tới, trong nháy mắt hai con sói đã mất mạng.
Liếc mắt, hắn nhìn thấy một con sói đang từ đằng sau Lý Lâm Phủ phóng tới, hắn không do dự từ cây cung tiếp tục phóng đi một mũi tên, lực bắn rất mạnh, mũi tên bay tới xuyên thủng đầu con sói hoang.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ lũ sói gồm sáu con đều bị thị vệ bắn chết, Lý Trân quay đầu nhìn về phía cây đại thụ đằng xa, tiếng sáo kì quái vừa được truyền đi từ nơi này.
Lũ sói đã bị người khác điều khiển, nếu không bọn chúng căn bản không dám tấn công bọn họ. Lý Trân tuốt gươm, thúc ngựa nhằm hướng cây đại thụ phi tới, đám thị vệ cũng ào ào chạy theo sau hắn.
Hai bóng người mặc đồ xám đã cưỡi ngựa chạy trốn, chỉ kịp nhìn thấy hai chiếc lồng sắt được đặt ở gốc cây, trong đó còn có một chiếc đang nhốt một con báo đang đi qua đi lại trong lồng, những chiếc lồng còn lại đều trống rỗng, những chiếc cọc gỗ ở bên cạnh được gắn những hình nhân vải mặc quần áo.
Lý Trân dẫn theo đám thủ hạ tới bên bờ suối lột da hai con hươu và mười mấy con thỏ, con suối đã phủ một lớp băng mỏng, nước phía dưới mặt băng lạnh thấu xương, song bù lại nước trong vắt nhìn được cả đáy.
Mọi người đem hương liệu và muối quết lên thịt, đốt lên hai đống lửa rồi đem thịt hươu và thịt thỏ nướng đến khi mỡ chảy hết, mọi người ai nấy cười cười nói nói, không khí bên bờ suối thật nào nhiệt.
Đỗ Tiến vừa gặm miếng thịt hươu nướng thơm phức vừa cười rồi hỏi Lý Trân:
- Lão Lý ăn xong chúng ta lại quay về phải không?
Lý Trân nhìn sắc trời, thì thấy vẫn còn sáng bèn cười rồi nói:
- Ta muốn tiếp tục đi săn hổ, ta vẫn chưa cam tâm cho lắm.
- Ngày mai đi săn cũng không muộn mà.
Lý Lâm Phủ đi tới, gã đưa cho Lý Trân một gốc cây cam lộ vừa đào được, loại rễ cây cam lộ dài bên bờ suối có vẻ giống như cây ngô đồng, ngọt ngọt và mọng nước.
Lý Trân ngắt một đoạn nhỏ rễ cây cam lộ rồi nhai kĩ, hắn lắc đầu nói:
- Mãnh hổ có linh tính của nó, thanh thế lớn như vậy thì đã sớm làm nó sợ mà bỏ chạy rồi, ngày mai dự tính là sẽ không thể săn được hổ rồi.
Đúng lúc này, phía tây xuất hiện một đội săn đang men theo con suối nhỏ để đi sang bên này, ước chừng vào khoảng hai mươi ba mươi người, trong đó còn có cả phụ nữ.
Đội săn dần dần tới gần, binh sĩ đều nhao nhao đứng cả dậy, Lý Trân cũng vậy, hắn nhận ra đội săn này, người con gái đang đi đầu chính là Võ Phù Dung, con gái của Võ Thừa Tự, hai bên trái phải đều là võ sĩ của nàng ta.
Chiến lợi phẩm đi săn của bọn họ cũng không hề nhỏ, mười mấy con hươu, mấy con cáo, lại còn bắt sống được một con báo hoa, đang trới chặt trên lưng ngựa.
Lý Trân phát hiện trong đội ngũ còn có hai tên người Hồ, đi theo chiến mã mang báo đốm, cúi đầu, dùng cổ áo cao che khuất mái tóc xoăn.
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân Võ Thừa Tự bị bãi chức cho nên Võ Phù Dung đã không còn vẻ hung hăng lúc trước, điều này cho thấy trong lòng đang có chút ngổn ngang, nàng ta chỉ đầy vẻ dữ tợn, trợn mắt nhìn Lý Trân rồi quay đầu đi hướng khác không thèm để ý đến hắn.
Lý Trân vội lệnh cho đám thuộc hạ tránh đường, lúc này hắn mặc dù vô tình nhìn thấy người con gái bên cạnh Võ Phù Dung, đã khiến cho Lý Trân phải giật mình, người con gái bên cạnh Võ Phù Dung lại chính là Vi Đoàn Nhi.
Trên tay nàng đang cầm một cây cung, vì là đi săn cho nên nàng ta không trang điểm đậm như mọi ngày được mà chỉ khoác trên người một bộ võ phục màu trắng.
Lúc này, Lý Lâm Phủ cũng đã nhận ra Vi Đoàn Nhi, liền vội vàng bê một nửa con hươu đã được quay chín tới phía trước rồi cười nói:
- Tham kiến Vi cô, xin được dâng nửa con hươu đã được quay chín này tới Vi cô.
Vi Đoàn Nhi không chấp nhận ý tốt của gã, khinh rẻ hừ lên một tiếng rồi nói:
- Ta không ăn đồ của người khác, ngươi tránh ra, đừng có chặn đường đi của ta.
Lý Lâm Phủ lúng túng đứng né sang một bên, Lý Trân cảm thấy thật đau đầu, mấy ngày gần đây hắn đã cẩn thận tránh mặt cũng chính là sợ gặp phải Vi Đoàn Nhi, không đến mức oan gia ngõ hẹp, dù cho hắn có trốn thế nào đi nữa cũng vẫn gặp phải Vi Đoàn Nhi, làm cho hắn cảm thấy trong lòng lo lắng không yên. Nhất thời không biết phải làm sao mới hợp lý đây.
Lúc này, Vi Đoàn Nhi nhìn thấy Lý Trân, nhìn thấy hắn đứng bất động trên đường, thì sầm mặt xuống rồi quát:
- To gan, ngươi là thuộc hạ của ai, tại sao không nghe lệnh của ta?
Lý Trân lập tức ngây người ra, Vi Đoàn Nhi mà lại không nhận ra mình sao?
Hắn lại liếc mắt nhìn kĩ Vi Đoàn Nhi, không sai, dung mạo khí chất của nàng ta, giọng nói, thậm chí là cả cái nốt ruồi đen ở khóe môi, rõ ràng chính là Vi Đoàn Nhi, tại sao nàng ta lại không nhận ra mình?
Lý Trân bỗng nhiên ý thức được, hoặc có lẽ là bởi vì Võ Phù Dung đang có mặt ở đây cho nên nàng không muốn để Võ Phù Dung biết mối quan hệ của nàng với mình, do đó cố ý giả vờ không nhận ra mình đây mà.
Ngộ ra vấn đề, Lý Trân lập tức lùi lại vài bước nhường đường, Võ Phù Dung và Vi Đoàn Nhi tiếp tục thúc ngựa đi mà không thèm để ý gì đến bọn họ.
Lý Lâm Phủ vừa mới va phải cái đinh nên trong lòng có chút không được thoải mái cho lắm, lẩm bẩm chửi vài câu, ngượng ngùng quay ra tiếp tục nướng thịt, điều này làm cho bọn thị vệ được một trận cười nghiêng ngả.
Ăn xong bữa trưa, mọi người thu dọn hành trang tiếp tục đi về hướng đông bắc, không chỉ là Lý Trân mà tất cả thị vệ đều hi vọng có thể bắn được một con mãnh hổ, mọi người ai nấy tinh thần phấn chấn đi tìm dấu vết của mãnh hổ từ bốn phía.
Bọn họ đi vào một cánh rừng rậm, trong này dường như dấu chân người không nhiều, cây cối quang đãng, có thế cưỡi ngựa mà chạy nhanh, đằng sau những bụi cây thi thoảng xuất hiện những đàn hươu và hồ ly, nhưng bọn họ không còn hứng thú với cáo và hươu nữa rồi, con mồi mà bọn họ săn được cũng đủ rồi, chỉ còn thiếu mỗi hổ nữa thôi.
- Chờ một chút.
Đi chưa được một dặm, Lý Trân bỗng hô lớn lệnh cho mọi người dừng lại, hắn có một sự nhạy cảm dị thường đối với những nguy hiểm cận kề, hắn dường như cảm nhận được một hơi thở nào đó có mùi tanh của máu.
Qua sự việc lần trước liên quan đến con mãnh hổ, mọi người đều tin tưởng vào những lời nhắc nhở của Lý Trân, mọi người đều hồ hởi giương cung lắp tên, cảnh giác quan sát cả bốn hướng.
Những rặng cây hai bên đường đang phát ra nhưng tiếng xào xạc, từ trong rặng cây xuất hiện năm, sáu con sói hoang lao ra, nhe hàm răng dài nhọn và trắng như tuyết gầm gừ, đôi mắt đỏ quạch của chúng đang hung tợn nhìn mọi người. Mọi người đều được một phen kinh hãi, đàn sói đụng phải bọn họ thì trốn cũng không kịp, mấy con sói này lại còn dám quay lại tấn công mọi người.
Lúc này, không xa truyền tới những âm thanh được phát ra từ chiếc sáo, âm thanh nghe khá kì dị, mấy con sói hoang lập tức phát điên hung hãn nhảy bổ vào bọn họ. Lý Trân rất tức giận, hai mũi tên liên tiếp như những tia chớp nhằm hướng hai con sói đang trực nhảy bổ vào hắn phóng tới, trong nháy mắt hai con sói đã mất mạng.
Liếc mắt, hắn nhìn thấy một con sói đang từ đằng sau Lý Lâm Phủ phóng tới, hắn không do dự từ cây cung tiếp tục phóng đi một mũi tên, lực bắn rất mạnh, mũi tên bay tới xuyên thủng đầu con sói hoang.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ lũ sói gồm sáu con đều bị thị vệ bắn chết, Lý Trân quay đầu nhìn về phía cây đại thụ đằng xa, tiếng sáo kì quái vừa được truyền đi từ nơi này.
Lũ sói đã bị người khác điều khiển, nếu không bọn chúng căn bản không dám tấn công bọn họ. Lý Trân tuốt gươm, thúc ngựa nhằm hướng cây đại thụ phi tới, đám thị vệ cũng ào ào chạy theo sau hắn.
Hai bóng người mặc đồ xám đã cưỡi ngựa chạy trốn, chỉ kịp nhìn thấy hai chiếc lồng sắt được đặt ở gốc cây, trong đó còn có một chiếc đang nhốt một con báo đang đi qua đi lại trong lồng, những chiếc lồng còn lại đều trống rỗng, những chiếc cọc gỗ ở bên cạnh được gắn những hình nhân vải mặc quần áo.
Bình luận truyện