Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 134: Lời nói thừa



Lão Quân điện cháy càng ngày càng mãnh liệt, dần dần nuốt hết cả cái đạo quán, tất cả đạo sĩ đều vô cùng hoảng sợ chạy đến bãi đất trống ở ngoài đạo quán.

Lúc này, Huyện lệnh huyện Đăng Phong Mạnh Diên Niên dẫn theo hơn một trăm nha dịch chạy tới Tung Nam quán, Mạnh Diên Niên chừng ba mươi mấy tuổi, xuất thân tiến sĩ năm đầu Thiên Thụ, có chút khôn khéo tài giỏi.

Triệu Thu Nương cầm lệnh bài của Lý Trân đi tìm y, khiến y lâm vào thế khó xử, một bên là tiên nhân do Thánh Thượng sắc phong, một bên là thiếp thân thị vệ do Thánh Thượng phái đi.

Trong tình huống này, y chỉ có thể dùng cách giơ cao đánh khẽ để đối phó, đối với yêu cầu của Lý Trân, thái độ của y rất tốt, biểu hiện ra vô cùng coi trọng, đích thân dẫn theo toàn bộ nha dịch đến viện trợ, nhưng lúc đến hiện trường, y nhất định sẽ cân nhắc kĩ mới hạ thủ.

Tuy nhiên, Mạnh Diên Niên lúc này cảm thấy vô cùng may mắn, Tung Nam quán bị cháy rụi, Vi chân nhân lại chết đi, khiến cho y không còn buồn phiền chuyện về sau nữa, y sẽ càng thêm tích cực phối hợp với Lý Trân rồi.

- Nhanh đi cứu hoả.

Mạnh Diên Niên vội vã dậm chân, lệnh cho tất cả nha dịch đều đi lấy nước cứu hoả, trên quảng trường loạn thành một đoàn, đạo sĩ gánh nước, nha dịch hắt nước, tiếng chửi bậy, tiếng la khóc vang lên khắp nơi.

Triệu Thu Nương dẫn Mạnh Diên Niên đi gặp Lý Trân, Mạnh Diên Niên vô cùng đau xót nói:
- Chúng ta đi vội đến đây nhưng vẫn chậm một bước, Lý thị vệ, thật xin lỗi, kết quả như vậy chúng ta cũng thật sự không muốn có.

Ý trong lời nói của y là, bọn họ đã tận lực, kết quả như vậy không liên quan gì đến bọn họ.

Lý Trân không có tâm tư trách cứ y tới chậm, lúc này hắn nóng lòng rời khỏi Tung Sơn quay về Lạc Dương, nhưng mà lúc hắn nhìn thấy đôi mắt đẹp ưu thương lộ ra sau cửa xe, tâm tình của hắn trở nên bình tĩnh hơn nhiều, một vài chuyện vẫn chưa xử lý xong hắn vẫn không thể rời đi.

Lý Trân nhìn vào ngọn lửa càng cháy càng mãnh liệt, lắc đầu nói với Mạnh Diên Niên:
- Cũng không cần chữa cháy nữa, đợi nó đốt xong sẽ tự tắt, Mạnh Huyện lệnh để lại vài người giải quyết nốt hậu quả đi.

Lý Trân nói thêm vài câu nữa rồi xoay người đi về hướng xe ngựa, Triệu Thu Nương vội vàng đuổi theo hắn, khẽ nói:
- Trong đạo quán này giấu không ít của cải, lửa chưa chắc đã thiêu cháy hết, đệ xem nên làm gì bây giờ?

Lý Trân trầm ngâm một chút, hỏi ngược lại:
- Vậy ý của tỷ là gì?

- Ta muốn ở lại giải quyết việc này.
Triệu Thu Nương rất thẳng thắn nói.

- Nhưng tỷ chỉ có ba người.

- Các đồ đệ của ta đã đến.

Triệu Thu Nương chỉ chỉ về phía đằng xa, Lý Trân nhìn theo hướng tay nàng chỉ, thấy cách đó mười thước, hai mươi mấy nam nữ trẻ tuổi mang theo đao kiếm đúng ở dưới mái hiên của một cửa hàng bán nến hương, tất cả đứng nghiêm, thần tình lạnh lùng, Lý Trân phát hiện bản thân mình đến một người cũng không quen.

Hắn có chút kinh ngạc liếc nhìn Triệu Thu Nương, nhưng Lý Trân không nói gì thêm, chỉ cười cười nhắc nhở nàng:
- Tỷ phải coi chừng đám áo đen phóng hoả này.

Nói xong, hắn xoay người đi, nhưng đi được hai bước, hắn lại dừng bước, quay đầu nói với Triệu Thu Nương:
- Có một thanh niên trẻ tuổi tên Hàn Nghĩa, phụ thân Hàn Phúc Đức của y chết trong tay Vi yêu đạo, gia sản cũng bị chiếm đoạt, ta từng đáp ứng y, mong tỷ tìm được gia sản của y nhất định phải trả lại cho y.

Triệu Thu Nương gật đầu:
- Còn chuyện gì nữa không?

Lý Trân nghĩ một chút liền cười nói:
- Tạm thời chưa có, những chuyện còn lại phải nhờ Thu Nương tỷ rồi.

Hắn nhìn Triệu Thu Nương một cái đầy thâm ý, xoay người đi tới trước xe ngựa của Vương Khinh Ngữ, Vương Khinh Ngữ vẫn luôn ngồi trong xe nhìn chằm chằm hắn, thấy hắn đi tới, vội vã kéo màn xe ra.

- Lệnh huynh bây giờ sao rồi?
Lý Trân thân thiết hỏi.

Vương Khinh Ngữ quay đầu nhìn thoáng qua huynh trưởng vẫn còn đang ngủ say, lo lắng thở dài:
- Vừa rồi có một lão đạo sĩ qua xem, y nói thần trí huynh trưởng bị tổn thương nặng, ít nhất phải điều dưỡng nửa năm mới có thể dần dần khôi phục, Lý công tử, ta định...lập tức quay về Lạc Dương.

- Việc này cô nương tự mình quyết định đi.

Vương Khinh Ngữ khẽ cắn môi một cái, thấp giọng nói:
- Lý công tử không quay về cùng chúng tôi sao?

Lý Trân lắc lắc đầu:
- Ta còn phải đi Thiếu Lâm tự, chỉ sợ không thể đi cùng cô nương nữa rồi.

Trong đôi mắt xinh đẹp của Vương Khinh Ngữ xẹt qua một tia ảm đạm, câu trả lời của Lý Trân khiến cho trong lòng nàng có chút mất mát, nàng rất muốn đi cùng với Lý Trân, nhưng tình hình của huynh trưởng khiến nàng vô cùng lo lắng, nàng chỉ có thể giấu sự mất mát ở trong lòng, yên lặng gật đầu.

Lý Trân lại cười nói:
- Dù sao ta vẫn ở Lạc Dương, mấy ngày nữa ta sẽ đến thăm lệnh huynh, chúng ta hẳn không lâu nữa sẽ gặp lại.

Đôi mắt xinh đẹp của Vương Khinh Ngữ sáng lên, nàng lấy ra một con dao găm, đưa cho Lý Trân:
- Đây là vật tuỳ thân phụ thân cho ta, ta tặng cho công tử, hi vọng công tử bảo trọng.

Lý Trân nhận lấy dao găm, chỉ thấy con dao găm này mang phong cách cổ xưa, vỏ ngoài đen nhánh, không có bất kì trang sức nào, bề ngoài cũng không hoa lệ, có sự khác biệt rõ ràng với thanh dao găm hoàng kim bảo thạch của Tửu Chí, nhưng lúc Lý Trân khẽ rút dao ra, chỉ cảm thấy hàn khí dày đặc, vô cùng sắc bén.

Lý Trân lập tức thích con dao găm này, hắn đem dao găm cắm vảo ủng da, chắp tay nói với Vương Khinh Ngữ:
- Đa tạ Vương cô nương tặng dao, hi vọng Vương cô nương cũng đi đường cẩn thận.

Vương Khinh Ngữ cười một cái, bảo thủ lĩnh hộ vệ xuất phát, hơn mười xe ngựa chậm rãi đi, dưới sự bảo vệ của hai mươi mấy thị vệ chạy về hướng thị trấn, Lý Trân yên lặng chăm chú nhìn đoàn xe dần dần đi xa.

Lúc này, Huyện lệnh Mạnh Diên Niên chậm rãi đi lên trước, nói với Lý Trân:
- Lý thị vệ, ta có mấy câu không biết có nên nói với Lý thị vệ hay không?

Lý Trân thu lại ý cười nói:
- Huyện lệnh cứ nói.

Mạnh Diên Niên nhìn thoáng qua đạo quán bị trận lửa lớn nuốt hết, hạ giọng nói:
- Đại khái khoảng mười ngày trước, có mấy cái xe chở một số lượng lớn vật tư từ trong đạo quán ra, bọn họ đều mặc quần áo đen, đi qua huyện Đăng Phong sau đó đi về phía bắc.

Lý Trân nhớ tới kho hàng trống rỗng, trong lòng hiểu ra, lại hỏi:
- Không biết chuyển vật phẩm gì?

- Ta cũng không biết, nhưng ta có thể nói với công tử, người áp tải hàng hoá đều là tăng nhân mang đao, còn về phần là do chùa nào vận chuyển, ta cũng không biết.

Lý Trân và y nhìn nhau, trong mắt hai người đều có một loại ám chỉ ngầm hiểu lẫn nhau, bọn họ đều biết là ai vận chuyển vật tư ở đạo quán, chỉ có điều...không thể nói ra.



Năm ngày sau, Lý Trân quay về Lạc Dương, hắn không hề chậm trễ thời gian, cũng không có thời gian đi xem đội mã cầu hắn vừa mới thành lập, bí mật phát hiện ra ở trong Lão Quân điện vẫn luôn như núi đè nặng trong lòng hắn, hắn nhất định phải khiến bí mật này phơi bày ra ngoài ánh sáng.

Trong phòng Thượng Quan Uyển Nhi, Thượng Quan Uyển Nhi bình tĩnh nghe Lý Trân báo cáo hết tất cả, nàng cúi đầu đi qua đi lại trong phòng, nàng không ngờ tới Vi Thập Phương sẽ bị người khác giết chết, nàng đương nhiên biết đám áo đen đó là do ai phái đi, chỉ có điều... tin này do ai tiết lộ ra?

Thế cục trước mắt khiến cho nàng cảm thấy vô cùng bị động, điều này nàng làm thế nào để giải thích với Thánh Thương đây?

Trầm tư một lúc lâu nàng mới hỏi:
- Ngươi vì sao không bắt một đạo sĩ biết rõ sự việc về? Tuy rằng Vi Thập Phương bị giết, nhưng đồ đệ của y hẳn cũng biết bí mật của khiên hồn thuật.
Trong giọng nói của Thượng Quan Uyển Nhi có chút thất vọng, đồng thời cũng có chút oán giận.

Lý Trân đương nhiên từng cân nhắc phương án này, người duy nhất biết bí mật của Vi Thập Phương, chính là đại đồ đệ của y Bích Huyền Tử, sau khi Lý Trân biết chuyện, Bích Huyên Tử tinh thông khẩu kĩ, có thể bắt chước cách nói chuyện của các loại người khác nhau.

Đáng tiếc y cũng đã chết, lúc Lý Trân đuổi tới Dưỡng Đan lầu, chỉ thấy thi thể của y và hai nữ đạo sĩ chết cùng một chỗ.

Tuy nhiên chuyện này cũng không thể hiện là hắn không thể giải quyết vấn đề này, Lý Trân lấy ra một cái hồ lô màu son đỏ, đặt lên bàn:
- Đây là bí mật của khiên hồn thuật của Vi Thập Phương, ty chức từng thử ở huyện Đăng Phong.

Trong mắt Thượng Quan Uyển Nhi ánh lên một niềm vui bất ngờ, giống như trong căn phòng tối đen có một cánh cửa sổ được mở ra, đánh giá nó nhiều lần, rồi dường như là mở hồ lô ra, sẽ hiện lên một loại ánh sáng tiên linh, thời gian trôi qua, ánh mắt của nàng lại càng trở nên âm trầm:
- Ngươi nói... Ngươi từng thử?
Nàng nghi ngờ nhìn về phía Lý Trân, nàng không hiểu ý của Lý Trân.

Lý Trân lấy ra một quyển trục, đưa cho Thượng Quan Uyển Nhi:
- Đây là cách sử dụng thuốc, ty chức lấy được từ trên thi thể của đại đồ đệ của Vi Thập Phương, cũng đã từng thử ở huyện Đăng Phong, ty chức cũng biết khiên hồn thuật rồi.

Thượng Quan Uyển Nhi chần chừ một chút, vẫn nhận lấy quyển trục, nhưng trong mắt nàng lại tràn đầy kinh ngạc, không tin được hỏi:
- Ngươi cũng biết?

- Đúng vậy, ta cũng biết.
Lý Trân bình tĩnh trả lời.

- Đó là… đó là gì?

- Là một loại thuốc, đặt trong lư hương, rất nhanh sẽ ngửi thấy mùi, tinh thần bắt đầu hoảng hốt, sẽ cảm thấy trước mắt có một bức tranh, thân nhân đã mất đi sẽ hiện ra bên cạnh, sau đó nghe thấy tiếng tiên hạc kêu to, dường như bản thân mình được đưa vào tiên cảnh....

Lý Trân cẩn thận miêu tả hiệu quả của khiên hồn thuật, cuối cùng cười nói:
- Đây thực ra chỉ là một loại ảo giác, những gì mà mình nhìn thấy cũng chỉ là mấy bức hoạ rất lớn, mấu chốt chính là ở chỗ thuốc này, đây chính là bí mật tiên thuật của Vi Thập Phương.

Thương Quan Uyển Nhi động tâm, nếu Lý Trân có thể thành công thi triển dắt hồn thuật, vậy chứng tỏ tiên thuật của Vi Thập Phương là mánh khoé lừa người, ít nhất nàng có thể báo cáo lên Thánh Thượng rồi.

- Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần?

- Nắm chắc khoảng tám phần, nếu có thêm một người giỏi về khẩu kĩ, ty chức có thể nắm chắc chín phần thành công.

- Ngươi giỏi về khẩu kĩ thì không có vấn đề, ta lập tức sắp xếp cho ngươi, ta định xế chiều ngày mai chuẩn bị cho ngươi thi triển khiên hồn thuật trước mặt Thánh Thượng, được chứ?
Trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi tràn đầy chờ mong nhìn Lý Trân.

Lý Trân yên lặng gật đầu, tâm trạng của Thượng Quan Uyển Nhi lập tức khá hơn, nàng đi hai bước lại nói:
- Còn có tất cả đống áo giáp ngươi nhìn thấy ở Lão Quân điện, ta hy vọng ngươi có thể im lặng, ngươi có hiểu ý tứ của ta không?

- Ý của Xá nhân là giờ không phải lúc?

Là một thuộc hạ, Lý Trân không nên hỏi những lời này, tuy nhiên Thượng Quan Uyển Nhi hi vọng rất nhiều vào Lý Trân, nàng một lòng muốn bồi dưỡng Lý Trân thành phụ tá đắc lực của mình, đối với nghi vấn của Lý Trân cũng không thể hiện sự phản cảm gì, ngược lại, trong lòng nàng lại đầy sự tán thưởng đối với hắn.

Thượng Quan Uyển Nhi cố gắng hết sức dùng một giọng nói mềm nhẹ nữ tính giải thích:
- Hai chúng ta đều biết Vi Thập Phương thật ra là người của Tiết Hoài Nghĩa, người này mấy năm nay luôn thay Tiết Hoài Nghĩa kiếm tiền, Thánh Thượng cũng rõ ràng quan hệ của y và Tiết Hoài Nghĩa.

Lần này điều tra Vi Thập Phương, thực ra là đang cảnh cáo Tiết Hoài Nghĩa, hắn gần đây có chút không yên phận, sắp xếp một chuyện khiến ta rất khó giải quyết, ta nhất định phải hoà ván này.

Còn về phần tư tàng vũ khí, đương nhiên cũng là chuyện lớn, nhưng phải bước từng bước, Thánh Thượng bây giờ vẫn chưa ý diệt trừ Tiết cao tăng, cho nên những lời nói thừa không cần nói ra.

- Ty chức đã hiểu.

Thượng Quan Uyển Nhi chậm rãi đi đến trước mặt hắn, đôi môi đỏ tươi nói nhỏ bên tai hắn:
- Chuẩn bị tốt tiên thuật ngày mai, nhất định phải thành công, ta sẽ thưởng cho ngươi một phần thưởng không tưởng.

Giọng nói của nàng từ từ trầm thấp, nhưng đôi mắt xinh đẹp lại càng ngày càng nóng bỏng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện