Đại Đường Cuồng Sĩ
Chương 87-1: Phong hồi lộ chuyển (1)
Điện Phượng Nghi cung Thái Sơ, đây là nơi nữ hoàng Võ Tắc Thiên phê duyệt tấu chương ở trong cung, vụ án xá lợi và vụ án hạ độc kinh Phật dần dần cũng trôi vào quá khứ. Công việc chuẩn bị cho ngày sinh nhật lại được khởi động, công việc triều chính trong mấy ngày nay khiến ai cũng bận rộn, Võ Tắc Thiên cũng không ngoại lệ.
Dãy hành lang ở phía tây nam của điện Phượng Nghi, thần y Thẩm Nam Mậu đang hối hả tiến về phía điện Phượng Nghi.
Thẩm Nam Mậu tuổi đời ước chừng khoảng bốn mươi, dáng người bình thường, da trắng, làm ngự y trong cung gần hai mươi năm, là người hiền lành, vì tận tâm chăm sóc người bệnh mà trở nên nổi tiếng. Mọi người trong cung đều rất quý mến. Võ Tắc Thiên cũng rất thích sự quan tâm săn sóc của ông, đã chỉ định Thẩm Nam Mậu là ngự y riêng cho bản thân.
Lúc này, sau cây cột ở hành lang bỗng nhiên có một giọng trầm thấp vọng tới:
- Đứng lại cho ta!
Thẩm Nam Mậu giật điếng người, dừng bước rồi chầm chậm quay lại nhìn, ở sau chiếc cột phía cuối hành lang là một người khôi ngô tuấn tú, mặc áo cà sa, đúng là Tiết Hoài Nghĩa rồi.
Tiết Hoài Nghĩa vừa rồi vì chuyện của lão ni Hà Nội mà làm ầm ĩ một trận với nữ hoàng Võ Tắc Thiên, bị đuổi khỏi điện Phượng Nghi, trong lòng đang phiền muộn, lại nhìn thấy ngự y Thẩm Nam Mậu.
Đàn ông được cận kề bên Võ Tắc Thiên không nhiều, ngoài Tiết Hoài Nghĩa thì chỉ còn Thẩm Nam Mậu mà thôi, gần đây Võ Tắc Thiên bị mắc phải chứng phong thấp, khắp người đau nhức vì vậy đã yêu cầu ngự y Thẩm Nam Mậu tới xoa bóp và châm cứu, có lúc Tiết Hoài Nghĩa nhìn thấy trong lòng cũng có phần nảy sinh lòng ghen ghét.
Dẫu sao Thẩm Nam Mậu cũng là một nam nhân cường tráng, Tiết Hoài Nghĩa không muốn kẻ nào khác được đụng chạm lên da thịt của Võ Tắc Thiên.
Thẩm Nam Mậu nhận ra Tiết Hoài Nghĩa, trong lòng có chút sợ hãi, tiến lên phía trước hành lễ:
- Hóa ra là Đại tổng quản, đêm thu phong hàn, xin đề phòng bị cảm lạnh!
Lúc này Thẩm Nam Mậu theo thói quen nghề nghiệp, xong lại khiến Tiết Hoài Nghĩa cười nhạt, hắn chầm chậm bước tới phía trước, đánh giá một chút cái tên Thẩm Nam Mậu thấp hơn cả nửa cái đầu này, Tiết Hoài Nghĩa ngồi xuống chiếc ghế đá rồi khiển trách:
- Lẽ nào ngươi lại muốn cao hơn cả ta sao?
Thẩm Nam Mậu bất đắc dĩ, chỉ có thể chậm chậm mà quỳ xuống, Tiết Hoài Nghĩa cười lớn, sự uất ức của Thẩm Nam Mậu khiến Tiết Hoài Nghĩa vô cùng sung sướng, hắn thốt ra những lời nói hết sức châm biếm:
- Thẩm ngự y, ngươi đã từng chạm qua phụ nữ chưa?
- Tại hạ trong nhà có thê tử!
- Ý ta là ngươi đã từng đụng chạm với nữ nhân trong cung chưa?
Thẩm Nam Mậu lắc đầu, Tiết Hoài Nghĩa trong bụng có chút kinh ngạc, ngước đầu lên trời cười rồi hỏi:
- Ngươi trong cung cũng đã hai mươi năm rồi, lẽ nào từ trước đến nay chưa bao giờ đựng chạm qua nữ nhân trong cung?
- Tại hạ là ngự y, chức trách của bản thân là kiểm tra và trị bệnh cho mọi người trong cung, những điều tổng quản vừa nói chính là những việc tối kị với thần. Không chỉ là tội chết, mà còn là làm những việc trái với y đức, tại hạ tuyệt đối không và chưa bao giờ làm những việc vi phạm cung quy và đạo đức nghề nghiệp.
Tiết Hoài Nghĩa trong lòng chỉ là sự nhỏ nhen, một kẻ vô năng thì chỉ có bất lực mà thôi, bản thân còn phải cảnh giác hắn, thật sự là trò cười cho thiên hạ rồi.
Tiết Hoài Nghĩa giờ đây đã xem thường người này, càng quan sát thì càng thấy chán ghét, hắn dùng chân đá Thẩm Nam Mậu một cú té lăn trên mặt đất rồi mắng chửi:
- Kẻ vô dụng bất tài, cút ngay cho tao.
Thẩm Nam Mậu chậm rãi đứng dậy, hướng tới Tiết Hoài Nghĩa hành lễ rồi quay người khập khiễng bước đi.
Tiết Hoài Nghĩa nhìn hắn đi xa rồi lại nghĩ tới sự tức giận mà Võ Tắc Thiên đổ lên đầu mình, trong lòng càng thêm muộn phiền.
Hắn thò tay ngắt một cành mẫu đơn rồi tức giận ném xuống nước, xong lẩm bẩm:
- Cái con mụ già đáng chết, ta đây đã sớm chán mụ từ lâu rồi.
…
Thẩm Nam Mậu đi tới phía trước điện Phượng Nghi, ông vốn là định nhờ cung nữ vào thông báo, thật may vừa đúng lúc Thượng Quan Uyển Nhi đang từ trong đi ra, nhìn thấy Thẩm Nam Mậu liền vội vàng tiến tới hỏi:
- Hôm nay trong lòng Thánh thượng không được vui, muộn một chút hãy quay lại nhé.
- Tì chức rõ!
Thẩm Nam Mậu thi lễ rồi nói:
- Thượng Quan xá nhân, bì chức còn một việc muốn bẩm báo.
Thượng Quan Uyển Nhi dù đã quay người bước đi nhưng nghe ngự y nói như vậy bèn dừng bước và quay lại hỏi:
- Còn việc gì nữa?
- Lần trước Thánh thượng giao cho bì chức nhiệm vụ đi điều tra về cái chết của La Trung Thành, bì chức đã điều tra ra rồi.
La Trung Thành chính là hoạn quan giữ trọng trách kiểm tra tất cả các lễ vật mừng thọ được tiến cung, y là cửa đầu tiên kiểm tra thọ lễ vào cung, tất cả những lễ vật mà ngoại thần cung tiến đều phải do y kiểm tra trước, xác nhận không có vấn đề gì mới được cho mang vào trong cung.
Vụ án hạ độc kinh Phật lần trước, ngoài cao tăng Vân Tuyên và một vị hoạn quan khác, La Trung Thành cũng không may trúng kịch độc mà chết rồi, song y không có chết tại chỗ, do đó mới dẫn đến sự hoài nghi của Võ Tắc Thiên, vì vậy đã bí mật lệnh cho Thẩm Nam Mậu đi điều tra cái chết của La Trung Thành.
Trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi có chút kinh ngạc, liền kéo Thẩm Nam Mậu ngự y vào một góc yên tĩnh rồi hỏi nhỏ:
- Điều tra đến đâu rồi?
- La Trung Thành có mặt lúc cao tăng Vân Tuyên chết, sau đó chất độc mới phát tác và tử vong, về mặt thời gian thì không đúng, khoảng thời gian ở giữa là gần một canh giờ, khi y kiểm tra thì phải kêu thảm thiết ngã xuống đất mà chết mới đúng chứ, không thể kéo dài lâu như vậy được, hơn nữa….
Thẩm Nam Mậu giọng điệu có chút ngập ngừng.
- Hơn nữa cái gì thì nói mau đi!
Thượng Quan Uyển Nhi khẩn trương thúc giục.
- Hơn nữa…….chất độc mà y trúng phải lại không phải ngấm từ da vào mà là đi vào từ đường miệng, mặc dù nhìn thì có vẻ triệu chứng cũng giống nhau, nhưng trên thực tế nếu kiểm tra kĩ thì sẽ phát hiện ra những điểm không tương đồng, nói một cách khác thì La Trung Thành bị kẻ khác hạ độc, bì chức dám khẳng định điều đó, khi kinh phật được đưa vào trong cung chắc chắn là không có độc.
- Ngươi có dám khẳng định không?
Thẩm Nam Mậu gật đầu nói:
- Bì chức đã kiểm nghiệm nhiều lần, tuyệt đối tin tưởng và không thể nghi ngờ.
Đôi mắt Thượng Quan Uyển Nhi trở nên long lanh, kết luận của Thẩm Nam Mậu đã chứng minh kinh phật sau khi vào cung mới bị người ta tẩm thuốc độc. Vậy thì án hạ độc kinh Phật này không có dính líu gì tới Địch Nhân Kiệt cả.
Thượng Quan Uyển Nhi kì thực biết Địch Nhân Kiệt không hề liên quan đến vụ án hạ độc này, trong mắt những người sáng suốt có thể nhìn ra được điều đó. Nàng tin rằng Thánh thượng cũng hiểu, chỉ là việc quá lớn………cần phải có chứng cứ xác thực.
Trầm tư một lúc, Thượng Quan Uyển Nhi mới nói:
- Việc này ta biết rồi, hôm nay Hoàng thượng tâm trạng không được vui nên không cần phải xoa bóp cho người nữa. Ngày mai ngươi tới nhé. Ngoài ra việc mà ngươi nói có liên lụy rất lớn, ngươi tuyệt đối không được lắm mồm, nhớ rõ chưa?
Dãy hành lang ở phía tây nam của điện Phượng Nghi, thần y Thẩm Nam Mậu đang hối hả tiến về phía điện Phượng Nghi.
Thẩm Nam Mậu tuổi đời ước chừng khoảng bốn mươi, dáng người bình thường, da trắng, làm ngự y trong cung gần hai mươi năm, là người hiền lành, vì tận tâm chăm sóc người bệnh mà trở nên nổi tiếng. Mọi người trong cung đều rất quý mến. Võ Tắc Thiên cũng rất thích sự quan tâm săn sóc của ông, đã chỉ định Thẩm Nam Mậu là ngự y riêng cho bản thân.
Lúc này, sau cây cột ở hành lang bỗng nhiên có một giọng trầm thấp vọng tới:
- Đứng lại cho ta!
Thẩm Nam Mậu giật điếng người, dừng bước rồi chầm chậm quay lại nhìn, ở sau chiếc cột phía cuối hành lang là một người khôi ngô tuấn tú, mặc áo cà sa, đúng là Tiết Hoài Nghĩa rồi.
Tiết Hoài Nghĩa vừa rồi vì chuyện của lão ni Hà Nội mà làm ầm ĩ một trận với nữ hoàng Võ Tắc Thiên, bị đuổi khỏi điện Phượng Nghi, trong lòng đang phiền muộn, lại nhìn thấy ngự y Thẩm Nam Mậu.
Đàn ông được cận kề bên Võ Tắc Thiên không nhiều, ngoài Tiết Hoài Nghĩa thì chỉ còn Thẩm Nam Mậu mà thôi, gần đây Võ Tắc Thiên bị mắc phải chứng phong thấp, khắp người đau nhức vì vậy đã yêu cầu ngự y Thẩm Nam Mậu tới xoa bóp và châm cứu, có lúc Tiết Hoài Nghĩa nhìn thấy trong lòng cũng có phần nảy sinh lòng ghen ghét.
Dẫu sao Thẩm Nam Mậu cũng là một nam nhân cường tráng, Tiết Hoài Nghĩa không muốn kẻ nào khác được đụng chạm lên da thịt của Võ Tắc Thiên.
Thẩm Nam Mậu nhận ra Tiết Hoài Nghĩa, trong lòng có chút sợ hãi, tiến lên phía trước hành lễ:
- Hóa ra là Đại tổng quản, đêm thu phong hàn, xin đề phòng bị cảm lạnh!
Lúc này Thẩm Nam Mậu theo thói quen nghề nghiệp, xong lại khiến Tiết Hoài Nghĩa cười nhạt, hắn chầm chậm bước tới phía trước, đánh giá một chút cái tên Thẩm Nam Mậu thấp hơn cả nửa cái đầu này, Tiết Hoài Nghĩa ngồi xuống chiếc ghế đá rồi khiển trách:
- Lẽ nào ngươi lại muốn cao hơn cả ta sao?
Thẩm Nam Mậu bất đắc dĩ, chỉ có thể chậm chậm mà quỳ xuống, Tiết Hoài Nghĩa cười lớn, sự uất ức của Thẩm Nam Mậu khiến Tiết Hoài Nghĩa vô cùng sung sướng, hắn thốt ra những lời nói hết sức châm biếm:
- Thẩm ngự y, ngươi đã từng chạm qua phụ nữ chưa?
- Tại hạ trong nhà có thê tử!
- Ý ta là ngươi đã từng đụng chạm với nữ nhân trong cung chưa?
Thẩm Nam Mậu lắc đầu, Tiết Hoài Nghĩa trong bụng có chút kinh ngạc, ngước đầu lên trời cười rồi hỏi:
- Ngươi trong cung cũng đã hai mươi năm rồi, lẽ nào từ trước đến nay chưa bao giờ đựng chạm qua nữ nhân trong cung?
- Tại hạ là ngự y, chức trách của bản thân là kiểm tra và trị bệnh cho mọi người trong cung, những điều tổng quản vừa nói chính là những việc tối kị với thần. Không chỉ là tội chết, mà còn là làm những việc trái với y đức, tại hạ tuyệt đối không và chưa bao giờ làm những việc vi phạm cung quy và đạo đức nghề nghiệp.
Tiết Hoài Nghĩa trong lòng chỉ là sự nhỏ nhen, một kẻ vô năng thì chỉ có bất lực mà thôi, bản thân còn phải cảnh giác hắn, thật sự là trò cười cho thiên hạ rồi.
Tiết Hoài Nghĩa giờ đây đã xem thường người này, càng quan sát thì càng thấy chán ghét, hắn dùng chân đá Thẩm Nam Mậu một cú té lăn trên mặt đất rồi mắng chửi:
- Kẻ vô dụng bất tài, cút ngay cho tao.
Thẩm Nam Mậu chậm rãi đứng dậy, hướng tới Tiết Hoài Nghĩa hành lễ rồi quay người khập khiễng bước đi.
Tiết Hoài Nghĩa nhìn hắn đi xa rồi lại nghĩ tới sự tức giận mà Võ Tắc Thiên đổ lên đầu mình, trong lòng càng thêm muộn phiền.
Hắn thò tay ngắt một cành mẫu đơn rồi tức giận ném xuống nước, xong lẩm bẩm:
- Cái con mụ già đáng chết, ta đây đã sớm chán mụ từ lâu rồi.
…
Thẩm Nam Mậu đi tới phía trước điện Phượng Nghi, ông vốn là định nhờ cung nữ vào thông báo, thật may vừa đúng lúc Thượng Quan Uyển Nhi đang từ trong đi ra, nhìn thấy Thẩm Nam Mậu liền vội vàng tiến tới hỏi:
- Hôm nay trong lòng Thánh thượng không được vui, muộn một chút hãy quay lại nhé.
- Tì chức rõ!
Thẩm Nam Mậu thi lễ rồi nói:
- Thượng Quan xá nhân, bì chức còn một việc muốn bẩm báo.
Thượng Quan Uyển Nhi dù đã quay người bước đi nhưng nghe ngự y nói như vậy bèn dừng bước và quay lại hỏi:
- Còn việc gì nữa?
- Lần trước Thánh thượng giao cho bì chức nhiệm vụ đi điều tra về cái chết của La Trung Thành, bì chức đã điều tra ra rồi.
La Trung Thành chính là hoạn quan giữ trọng trách kiểm tra tất cả các lễ vật mừng thọ được tiến cung, y là cửa đầu tiên kiểm tra thọ lễ vào cung, tất cả những lễ vật mà ngoại thần cung tiến đều phải do y kiểm tra trước, xác nhận không có vấn đề gì mới được cho mang vào trong cung.
Vụ án hạ độc kinh Phật lần trước, ngoài cao tăng Vân Tuyên và một vị hoạn quan khác, La Trung Thành cũng không may trúng kịch độc mà chết rồi, song y không có chết tại chỗ, do đó mới dẫn đến sự hoài nghi của Võ Tắc Thiên, vì vậy đã bí mật lệnh cho Thẩm Nam Mậu đi điều tra cái chết của La Trung Thành.
Trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi có chút kinh ngạc, liền kéo Thẩm Nam Mậu ngự y vào một góc yên tĩnh rồi hỏi nhỏ:
- Điều tra đến đâu rồi?
- La Trung Thành có mặt lúc cao tăng Vân Tuyên chết, sau đó chất độc mới phát tác và tử vong, về mặt thời gian thì không đúng, khoảng thời gian ở giữa là gần một canh giờ, khi y kiểm tra thì phải kêu thảm thiết ngã xuống đất mà chết mới đúng chứ, không thể kéo dài lâu như vậy được, hơn nữa….
Thẩm Nam Mậu giọng điệu có chút ngập ngừng.
- Hơn nữa cái gì thì nói mau đi!
Thượng Quan Uyển Nhi khẩn trương thúc giục.
- Hơn nữa…….chất độc mà y trúng phải lại không phải ngấm từ da vào mà là đi vào từ đường miệng, mặc dù nhìn thì có vẻ triệu chứng cũng giống nhau, nhưng trên thực tế nếu kiểm tra kĩ thì sẽ phát hiện ra những điểm không tương đồng, nói một cách khác thì La Trung Thành bị kẻ khác hạ độc, bì chức dám khẳng định điều đó, khi kinh phật được đưa vào trong cung chắc chắn là không có độc.
- Ngươi có dám khẳng định không?
Thẩm Nam Mậu gật đầu nói:
- Bì chức đã kiểm nghiệm nhiều lần, tuyệt đối tin tưởng và không thể nghi ngờ.
Đôi mắt Thượng Quan Uyển Nhi trở nên long lanh, kết luận của Thẩm Nam Mậu đã chứng minh kinh phật sau khi vào cung mới bị người ta tẩm thuốc độc. Vậy thì án hạ độc kinh Phật này không có dính líu gì tới Địch Nhân Kiệt cả.
Thượng Quan Uyển Nhi kì thực biết Địch Nhân Kiệt không hề liên quan đến vụ án hạ độc này, trong mắt những người sáng suốt có thể nhìn ra được điều đó. Nàng tin rằng Thánh thượng cũng hiểu, chỉ là việc quá lớn………cần phải có chứng cứ xác thực.
Trầm tư một lúc, Thượng Quan Uyển Nhi mới nói:
- Việc này ta biết rồi, hôm nay Hoàng thượng tâm trạng không được vui nên không cần phải xoa bóp cho người nữa. Ngày mai ngươi tới nhé. Ngoài ra việc mà ngươi nói có liên lụy rất lớn, ngươi tuyệt đối không được lắm mồm, nhớ rõ chưa?
Bình luận truyện