Đại Đường Cuồng Sĩ
Chương 89: Bao vây ngôi chùa
Ngư Phẩm Long là người Lô Châu Ba Thục, gia tộc của hắn thuộc vào loại danh gia vọng tộc của cả vùng. Ba năm trước, Ngư Phẩm Long đến kinh đô tham gia thi võ cử trung bảng, và được phong làm Chính Bát phẩm Thái tử Dực Vệ.
Võ nghệ của hắn cũng chỉ ở mức trung bình khá, đầu óc cũng không được linh hoạt cho lắm nhưng dung mạo lại vô cùng tuấn tú, trước thì được Võ Thừa Tự thu nạp nhận làm con nuôi, sau lại được Võ Thừa Tự đưa về làm tình nhân của Vi Đoàn Nhi.
Vận mệnh của Ngư Phẩm Long lập tức được thay đổi, không chỉ trở thành Thiên Ngưu Bị Thân Giáo Úy, trở thành thị vệ của Võ Tắc Thiên, đồng thời qua một đêm được đổi đời, ở phường Minh Nghĩa, gần Thiên Nhai có một căn nhà vô cùng đẹp, rộng ước chừng khoảng mười mẫu, trong nơi này có rất nhiều nô gia.
Không chỉ có vậy, Vi Đoàn Nhi còn để cho Ngư Phẩm Long cai quản toàn bộ đám võ sĩ tư nhân của mình, làm cho quyền thế của hắn ngày một lớn, trong cung hắn thỏa sức lộng hành, hô mưa gọi gió, đến của tướng quân Thiên Ngưu Vệ Võ Du Tự gặp hắn cũng phải cung kính vài phần.
Mặc dù Ngư Phẩm Long biết rằng thị vệ trong cung ai cũng đều xem thường hắn, đều châm chọc và nói xấu sau lưng mình cả, hơn nữa hắn cũng biết Vi Đoàn Nhi cũng chỉ coi hắn là một tên trai lơ không hơn không kém, nhưng hắn mặc kệ chẳng cho đó là nỗi nhục.
Song trong vài ngày gần đây Ngư Phẩm Long lại có chút phiền muộn trong lòng. Vi Đoàn Nhi và Võ Thừa Tự đồng thời giao cho hắn một nhiệm vụ, lệnh cho hắn phải bắt cho bằng được Lam Chấn Ngọc, hắn cũng đã dốc sức tìm kiếm khắp nơi nhưng Lạc Dương lớn như vậy, hắn phải tìm Lam Chấn Ngọc ở đâu đây?
Giữa trưa, Ngư Phẩm Long chuẩn bị ra ngoài tiếp tục truy lùng cái tên Lam Chấn Ngọc đáng chết thì vừa mới bước ra khỏi cửa, tên lính gác báo:
- Ngoài cửa có thanh niên trẻ xưng là Lý Trân muốn gặp lão gia, hắn nói có chuyện vô cùng quan trọng cần báo cáo.
Ngư Phẩm Long lập tức cảm thấy vô cùng vui mừng, hắn còn đang định đi tìm Lý Trân để nghe ngóng tình hình thì thật không ngờ Lý Trân lại tự mình đến đây, hắn vội vàng bước tới để gặp Lý Trân.
- Lý lão đệ, có thông tin gì không? Ngư Phẩm Long bước tới vội vàng hỏi.
Lý Trân thi lễ đáp:
- Đương nhiên là có tin thì mới đến, chỉ là thuộc hạ của ta không đủ vì vậy cần phải có sự trợ giúp của Ngư giáo úy rồi.
- Cậu mau nói, tin gì vậy?
Lý Trân vội vàng kéo Ngư Phẩm Long ra một góc rồi thì thầm vài câu, Ngư Phẩm Long nghe xong lại càng thêm kinh ngạc nói:
- Lời ngươi vừa nói là thật chứ, y thực sự là đang ở tại ngôi chùa đó sao?
Lý Trân gật đầu nói:
- Ta không dám khẳng định, song ta e là Lai Tuấn Thần cũng biết việc này, người của gã nhiều như vậy, ta chỉ có một thân một mình, không may Lai Tuấn Thần bắt được Lam Chấn Ngọc hoặc là Lam Chấn Ngọc lại một lần nữa chạy thoát thì ta thực sự là hết cách rồi.
Ngư Phẩm Long trầm tư một hồi rồi nói:
- Đã như vậy giờ Thân một khắc người của ta sẽ xuất hiện.
- Đã thống nhất như vậy rồi thì ta đi gặp y, ngươi giúp ta giữ chân Lai Tuấn Thần nhé.
- Quân tử nhất ngôn!
Ngư Phẩm Long mắt tóe lửa, hắn đã có cách của riêng mình, việc này đương nhiên là khiến Lý Trân phải đi tiên phong, hắn chỉ việc giả vờ giả vịt còn lại tất cả mọi việc lớn nhỏ đều là do Lý Trân làm, và bản thân Ngư Phẩm Long chẳng có liên quan gì, chí ít hắn cũng có thể khai báo rồi.
… .
Lý Trân rời khỏi phủ của Ngư Phẩm Long, người ngựa phóng như bay rời khỏi Minh Nghĩa phường, vửa mới đến bên cổng phường, hai bên cổng phường bỗng có mười mấy tên kỵ sĩ lao ra, trên tay lăm lăm cung nỏ, bao vây lấy Lý Trân và chĩa tên vào hắn.
Lúc này Lai Tuấn Thần từ bên cổng phường mới chầm chậm xuất hiện, gã nhìn Lý Trân cười nham hiểm rồi nói:
- Lý công tử, không phải đã thống nhất là chúng ta cùng bắt Lam Chấn Ngọc rồi sao? Sao lại đi tìm Ngư Phẩm Long, không lẽ lại muốn vứt bỏ ta sao?
Lý Trân cười nhạt rồi nói:
- Nếu không phải sợ hãi quyền thế của Vi Đoàn Nhi, ngươi nói xem ta sẽ đi tìm tên giáo úy đó sao?
Lai Tuấn Thần vỗ tay nhẹ nhẹ nói:
- Ta rất thích nghe những câu nói như vậy, song ngươi đã nói cho hắn những gì vậy?
- Ta chỉ nói cho hắn biết, Lam Chấn Ngọc sẽ có mặt lúc nào, ở địa điểm nào, còn hắn có tóm được Lam Chấn Ngọc hay không thì điều đó cũng chẳng liên quan gì đến ta cả, dù sao thì ta cũng đã nhắn nhủ với Vi Đoàn Nhi rồi.
Mấy ngày gần đây Lai Tuấn Thần cũng chỉ vì việc đi bắt Lam Chấn Ngọc mà dường như phát điên, hôm nay cũng là ngày đến hạn, nếu như gã vẫn chưa tóm được Lam Chấn Ngọc thì gã cũng chẳng thể ăn nói với hoàng thượng, cũng không thể hoàn thành hiệp nghị bí mật tối qua giữa gã và Võ Thừa Tự.
Trên tay gã đã có một lọ Thổ Hỏa La kim dộc, có thể dùng để làm bằng chứng, sau đó lại bắt được Lam Chấn Ngọc, ghi khẩu cung của y, giữa chừng chuẩn bị, Lam Chấn Ngọc một lòng khôi phục Lý thị Đại Đường, được Địch Nhân Kiệt coi như một nghĩa sĩ.
Cứ như vậy, Địch Nhân Kiệt ắt có động cơ chống lại Võ Tôn Lý, lão ta cũng đừng hòng thoát được khỏi cái kiếp nạn này.
Tuy rằng nghĩ thì có vẻ là ổn thỏa như vậy đó, nhưng phải tìm bắt Lam Chấn Ngọc ở đâu? Ngay cả đến Lai Tuấn Thần cũng phải phát điên, tay chân mà gã cài vào Địch phủ đã nói cho gã biết Lý Trân ngay từ sáng sớm đã đi đến Địch phủ gặp Địch Nhân Kiệt.
Lai Tuấn Thần với sự đánh hơi nhạy bén của mình lập tức ngộ ra rằng Lý Trân rất có thể có tin tức gì đó, gã đích thân ra tay, đứng trước cổng phường Minh Nghĩa để chặn Lý Trân.
Lai Tuấn Thần đảo mắt nhìn xung quanh, gã chỉ tay ra vòng quanh rồi nói:
- Mặc dù ngươi có chỗ dựa là Cao Diên Phúc, song ta giết ngươi tại đây thì Cao Diên Phúc cũng chẳng làm gì được ta. Nếu ngươi là một kẻ thông mình thì hẳn phải biết bây giờ nên làm gì rồi chứ. Ta đếm đến ba, ngươi phải đưa ra câu trả lời của mình.
- Một….hai….
Lai Tuấn Thần mặt đằng đằng sát khí, gã nhìn chằm chằm Lý Trân một cách đầy hung tợn, ngay lúc gã chuẩn bị đếm đến ba thì Lý Trân bất đắc dĩ giơ tay nói:
- Được, ta nói.
Lai Tuấn Thần mừng rỡ, quả nhiên là Lý Trân đã khuất phục, gã khoát tay, tất cả bọn thuộc hạ đều hạ cung xuống.
Lý Trân miễn cưỡng rút ra một phong thư rồi đưa cho gã:
- Đây là bức thư Lam Chấn Ngọc tối hôm qua sai người tới đưa cho ta.
Lai Tuấn Thần vội vàng mở bức thư ra xem.
“Cảm ơn công tử đã không giết, mạng của ta đã lâm nguy, nhưng ta đang có trong tay bức thư do chính tay Võ Thừa Tự viết cho Võ Thuận, phía trên đã ghi chép tỉ mỉ từng chi tiết về vụ án hạ độc kinh Phật, ta nguyện đem phong thư này giao lại cho công tử, hẹn gặp lại vào giờ Thân một khắc buổi chiều ngày mai tại Tàng Kinh Các của Quảng Hóa Tự.
Lai Tuấn Thần gật đầu, bức thư này có lẽ là thật bởi vì chỉ có gã mới biết Lam Chấn Ngọc có một bức thư của Võ Thừa Tự, và gã rất nghi ngờ hôm qua Lý Trân đã để cho Lam Chấn Ngọc chạy thoát, hiện tại tất cả các điểm nghi vấn đều đã đúng rồi.
Song Lai Tuấn Thần trước nay là một kẻ vô cùng đa nghi, tuyệt đối không dễ dàng tin bất kì ai, gã còn phải kiểm chứng lại xem phong thư này là thật hay là giả, trong suy nghĩ của gã, chỗ của Võ Thừa Tự ắt có bút tích của Lam Chấn Ngọc.
Lai Tuấn Thần cười híp mắt:
- Lý công tử quả là người thông minh, ta rất vui mừng khi được kết bạn với người thông minh như nhà ngươi, hi vọng chúng ta lần sau tiếp tục hợp tác một cách vui vẻ.
Gã vung tay lên nói:
- Chúng ta đi!
Một đám người thúc ngựa quay đầu lại đi theo Lai Tuấn Thần, Lý Trân nhìn bóng gã khuất xa không khỏi lạnh lùng hừ lên một tiếng.
Đã gặp được Ngư Phẩm Long và Lai Tuấn Thần, bây giờ cần phải tiếp tục đi gặp người cuối cùng, Lý Trân quay ngựa rồi phóng tới phủ Cao Diên Phúc.
…
Long Môn là môn hộ tự nhiên nằm phía nam Lạc Dương, núi Long Môn nằm đối lập bên hai bờ sông Hương Sơn, trung lưu Y Thủy, nhìn về nơi xa thì cứ ngỡ nơi đây như một cánh cửa khuyết vậy.
Vùng này dân cư tập trung đông đúc, phong cảnh mang nét đẹp cổ xưa. Long Môn đứng sừng sững đối điện với cổng thành và trở thành điểm khởi đầu của Thiên Nhai Lạc Dương.
Quảng Hóa Tự được xây trên núi Long Môn, dựa vào thế núi để xây dựng và cải tạo, tầng tầng hướng lên phía trên, là ngôi chùa nổi tiếng tại Lạc Dương, phía sau núi một dốc đứng trăm trượng, phong cảnh vô cùng kì vĩ và tươi đẹp.
Giờ Thân một khắc, ước chừng khoảng bốn giờ chiều, đúng giờ Thân, Lai Tuấn Thần đầu đội ô sa, người khoác áo bào gấm dẫn theo một trăm thuộc hạ võ nghệ cao cường bao vây quanh phía bên ngoài ngôi chùa.
Đây là cơ hội duy nhất của gã, gã không dám có chút sơ suất, nếu như làm kinh động đến Lam Chấn Ngọc khiến y bỏ trốn thì đấy chính là sai lầm của gã.
Lai Tuấn Thần khoát tay chặn lại, bọn thủ hạ đều nằm im không dám manh động, gã thì thầm với ba tên đầu lĩnh dẫn theo vài tên tiến tới, còn hơn một trăm tên khác lần lượt tản ra các hướng bao vây ngôi chùa.
Lúc này, một gã thuộc hạ rất nhanh chạy tới bên Lai Tuấn Thần rồi nói nhỏ:
- Thưa Trung Thừa, người của Ngư Phẩm Long xuất hiện ở cửa đông của chùa.
- Cái tên khốn này!
Lai Tuấn Thần tay xiết chặt kiếm, trong lòng hậm hực, không biết là nên trách Ngư Phẩm Long quá ngu xuẩn hay là Lý Trân quá láu cá.
- Ngư Phẩm Long có bao nhiêu người?
Lai Tuấn Thần hỏi lại.
- Ước chừng hơn hai mươi người, có thể phía tây còn có thêm mười mấy người nữa.
Lai Tuấn Thần ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Truyền lệnh của ta, tất cả mọi người không ai được gây xung đột với người của Ngư Phẩm Long.
Lai Tuấn Thần cũng không hề ngán Ngư Phẩm Long, gã lo lắng bây giờ chỉ cần hô giết một tiếng là rút dây động rừng làm cho Lam Chấn Ngọc thấy động mà cao chạy xa bay.
Lập tức có thuộc hạ chạy tới truyền lệnh, lúc này, Triệu Ấn là một tên thuộc hạ thân tín của Lai Tuấn Thần tới hỏi:
- Trung Thừa có thể khẳng định Lam Chấn Ngọc đang ở trong chùa không?
Lai Tuấn Thần gật đầu nói:
- Ta đã nhiều lần kiểm tra lá thư này, tất cả các chi tiết đều rất khớp, là Lam Chấn Ngọc tự tay viết, trừ khi là Lam Chấn Ngọc cố ý lừa ta, còn không thì theo như dự đoán của ta, chất độc trong người hắn đã phát tác rất nghiêm trọng rồi, do đó hắn trước khi chết nhất định phải tìm cách để trả thù Võ Thừa Tự.
Nói đến đây, Lai Tuấn Thần trên mặt hiện lên một vẻ đầy đắc ý, gã lại nói với Triệu Ấn:
- Đợi chút nữa vào được Tàng Kinh Các rồi ngươi có trách nhiệm chặn Lý Trân lại cho ta, còn ta thì lên lầu bắt người.
- Bì chức rõ!
Một gã thuộc hạ đứng phía sau nhắc:
- Trung Thừa, sắp đến giờ rồi.
Lai Tuấn Thần nhảy ra từ sau bụi cỏ, gã ra lệnh:
- Đi theo ta!
Bảy, tám tên thuộc hạ đi theo Lai Tuấn Thần nhằm hướng ngôi chùa đi nhanh tới, lúc này Lý Trân và Ngư Phẩm Long đều cũng đã vào trong chùa, bước nhanh qua các bậc thang chạy về phía Tàng Kinh Các.
Thấp thoáng trong rừng cây rậm rạp là Tàng Kinh Các của Quảng Hóa Tự đang tựa lưng vào vách núi.
Tàng Kinh Các không lớn, chỉ có ba tầng, bên trong cũng không có một quyển kinh nào, bởi vì lâu năm thiếu tu sửa, năm trước một trận tuyết lớn đã đè sụp Tàng Kinh Các, năm nay lại đang xây dựng lại, đã sắp xây xong rồi.
Đám thuộc hạ của Lai Tuấn Thần không muốn làm kinh động đến Lam Chấn Ngọc nhưng trên thực tế bọn họ không làm được như vậy bởi bọn họ vấp phải sự cạnh tranh kịch liệt, các bên đều đang muốn nhanh chóng tiến vào Các trước để có được bức thư quan trọng kia.
Giờ Thân một khắc đã qua, chỉ thấy Lý Trân, Lai Tuấn Thần, Ngư Phẩm Long từ ba hướng phóng như bay tới Tàng Kinh Các.
Võ nghệ của hắn cũng chỉ ở mức trung bình khá, đầu óc cũng không được linh hoạt cho lắm nhưng dung mạo lại vô cùng tuấn tú, trước thì được Võ Thừa Tự thu nạp nhận làm con nuôi, sau lại được Võ Thừa Tự đưa về làm tình nhân của Vi Đoàn Nhi.
Vận mệnh của Ngư Phẩm Long lập tức được thay đổi, không chỉ trở thành Thiên Ngưu Bị Thân Giáo Úy, trở thành thị vệ của Võ Tắc Thiên, đồng thời qua một đêm được đổi đời, ở phường Minh Nghĩa, gần Thiên Nhai có một căn nhà vô cùng đẹp, rộng ước chừng khoảng mười mẫu, trong nơi này có rất nhiều nô gia.
Không chỉ có vậy, Vi Đoàn Nhi còn để cho Ngư Phẩm Long cai quản toàn bộ đám võ sĩ tư nhân của mình, làm cho quyền thế của hắn ngày một lớn, trong cung hắn thỏa sức lộng hành, hô mưa gọi gió, đến của tướng quân Thiên Ngưu Vệ Võ Du Tự gặp hắn cũng phải cung kính vài phần.
Mặc dù Ngư Phẩm Long biết rằng thị vệ trong cung ai cũng đều xem thường hắn, đều châm chọc và nói xấu sau lưng mình cả, hơn nữa hắn cũng biết Vi Đoàn Nhi cũng chỉ coi hắn là một tên trai lơ không hơn không kém, nhưng hắn mặc kệ chẳng cho đó là nỗi nhục.
Song trong vài ngày gần đây Ngư Phẩm Long lại có chút phiền muộn trong lòng. Vi Đoàn Nhi và Võ Thừa Tự đồng thời giao cho hắn một nhiệm vụ, lệnh cho hắn phải bắt cho bằng được Lam Chấn Ngọc, hắn cũng đã dốc sức tìm kiếm khắp nơi nhưng Lạc Dương lớn như vậy, hắn phải tìm Lam Chấn Ngọc ở đâu đây?
Giữa trưa, Ngư Phẩm Long chuẩn bị ra ngoài tiếp tục truy lùng cái tên Lam Chấn Ngọc đáng chết thì vừa mới bước ra khỏi cửa, tên lính gác báo:
- Ngoài cửa có thanh niên trẻ xưng là Lý Trân muốn gặp lão gia, hắn nói có chuyện vô cùng quan trọng cần báo cáo.
Ngư Phẩm Long lập tức cảm thấy vô cùng vui mừng, hắn còn đang định đi tìm Lý Trân để nghe ngóng tình hình thì thật không ngờ Lý Trân lại tự mình đến đây, hắn vội vàng bước tới để gặp Lý Trân.
- Lý lão đệ, có thông tin gì không? Ngư Phẩm Long bước tới vội vàng hỏi.
Lý Trân thi lễ đáp:
- Đương nhiên là có tin thì mới đến, chỉ là thuộc hạ của ta không đủ vì vậy cần phải có sự trợ giúp của Ngư giáo úy rồi.
- Cậu mau nói, tin gì vậy?
Lý Trân vội vàng kéo Ngư Phẩm Long ra một góc rồi thì thầm vài câu, Ngư Phẩm Long nghe xong lại càng thêm kinh ngạc nói:
- Lời ngươi vừa nói là thật chứ, y thực sự là đang ở tại ngôi chùa đó sao?
Lý Trân gật đầu nói:
- Ta không dám khẳng định, song ta e là Lai Tuấn Thần cũng biết việc này, người của gã nhiều như vậy, ta chỉ có một thân một mình, không may Lai Tuấn Thần bắt được Lam Chấn Ngọc hoặc là Lam Chấn Ngọc lại một lần nữa chạy thoát thì ta thực sự là hết cách rồi.
Ngư Phẩm Long trầm tư một hồi rồi nói:
- Đã như vậy giờ Thân một khắc người của ta sẽ xuất hiện.
- Đã thống nhất như vậy rồi thì ta đi gặp y, ngươi giúp ta giữ chân Lai Tuấn Thần nhé.
- Quân tử nhất ngôn!
Ngư Phẩm Long mắt tóe lửa, hắn đã có cách của riêng mình, việc này đương nhiên là khiến Lý Trân phải đi tiên phong, hắn chỉ việc giả vờ giả vịt còn lại tất cả mọi việc lớn nhỏ đều là do Lý Trân làm, và bản thân Ngư Phẩm Long chẳng có liên quan gì, chí ít hắn cũng có thể khai báo rồi.
… .
Lý Trân rời khỏi phủ của Ngư Phẩm Long, người ngựa phóng như bay rời khỏi Minh Nghĩa phường, vửa mới đến bên cổng phường, hai bên cổng phường bỗng có mười mấy tên kỵ sĩ lao ra, trên tay lăm lăm cung nỏ, bao vây lấy Lý Trân và chĩa tên vào hắn.
Lúc này Lai Tuấn Thần từ bên cổng phường mới chầm chậm xuất hiện, gã nhìn Lý Trân cười nham hiểm rồi nói:
- Lý công tử, không phải đã thống nhất là chúng ta cùng bắt Lam Chấn Ngọc rồi sao? Sao lại đi tìm Ngư Phẩm Long, không lẽ lại muốn vứt bỏ ta sao?
Lý Trân cười nhạt rồi nói:
- Nếu không phải sợ hãi quyền thế của Vi Đoàn Nhi, ngươi nói xem ta sẽ đi tìm tên giáo úy đó sao?
Lai Tuấn Thần vỗ tay nhẹ nhẹ nói:
- Ta rất thích nghe những câu nói như vậy, song ngươi đã nói cho hắn những gì vậy?
- Ta chỉ nói cho hắn biết, Lam Chấn Ngọc sẽ có mặt lúc nào, ở địa điểm nào, còn hắn có tóm được Lam Chấn Ngọc hay không thì điều đó cũng chẳng liên quan gì đến ta cả, dù sao thì ta cũng đã nhắn nhủ với Vi Đoàn Nhi rồi.
Mấy ngày gần đây Lai Tuấn Thần cũng chỉ vì việc đi bắt Lam Chấn Ngọc mà dường như phát điên, hôm nay cũng là ngày đến hạn, nếu như gã vẫn chưa tóm được Lam Chấn Ngọc thì gã cũng chẳng thể ăn nói với hoàng thượng, cũng không thể hoàn thành hiệp nghị bí mật tối qua giữa gã và Võ Thừa Tự.
Trên tay gã đã có một lọ Thổ Hỏa La kim dộc, có thể dùng để làm bằng chứng, sau đó lại bắt được Lam Chấn Ngọc, ghi khẩu cung của y, giữa chừng chuẩn bị, Lam Chấn Ngọc một lòng khôi phục Lý thị Đại Đường, được Địch Nhân Kiệt coi như một nghĩa sĩ.
Cứ như vậy, Địch Nhân Kiệt ắt có động cơ chống lại Võ Tôn Lý, lão ta cũng đừng hòng thoát được khỏi cái kiếp nạn này.
Tuy rằng nghĩ thì có vẻ là ổn thỏa như vậy đó, nhưng phải tìm bắt Lam Chấn Ngọc ở đâu? Ngay cả đến Lai Tuấn Thần cũng phải phát điên, tay chân mà gã cài vào Địch phủ đã nói cho gã biết Lý Trân ngay từ sáng sớm đã đi đến Địch phủ gặp Địch Nhân Kiệt.
Lai Tuấn Thần với sự đánh hơi nhạy bén của mình lập tức ngộ ra rằng Lý Trân rất có thể có tin tức gì đó, gã đích thân ra tay, đứng trước cổng phường Minh Nghĩa để chặn Lý Trân.
Lai Tuấn Thần đảo mắt nhìn xung quanh, gã chỉ tay ra vòng quanh rồi nói:
- Mặc dù ngươi có chỗ dựa là Cao Diên Phúc, song ta giết ngươi tại đây thì Cao Diên Phúc cũng chẳng làm gì được ta. Nếu ngươi là một kẻ thông mình thì hẳn phải biết bây giờ nên làm gì rồi chứ. Ta đếm đến ba, ngươi phải đưa ra câu trả lời của mình.
- Một….hai….
Lai Tuấn Thần mặt đằng đằng sát khí, gã nhìn chằm chằm Lý Trân một cách đầy hung tợn, ngay lúc gã chuẩn bị đếm đến ba thì Lý Trân bất đắc dĩ giơ tay nói:
- Được, ta nói.
Lai Tuấn Thần mừng rỡ, quả nhiên là Lý Trân đã khuất phục, gã khoát tay, tất cả bọn thuộc hạ đều hạ cung xuống.
Lý Trân miễn cưỡng rút ra một phong thư rồi đưa cho gã:
- Đây là bức thư Lam Chấn Ngọc tối hôm qua sai người tới đưa cho ta.
Lai Tuấn Thần vội vàng mở bức thư ra xem.
“Cảm ơn công tử đã không giết, mạng của ta đã lâm nguy, nhưng ta đang có trong tay bức thư do chính tay Võ Thừa Tự viết cho Võ Thuận, phía trên đã ghi chép tỉ mỉ từng chi tiết về vụ án hạ độc kinh Phật, ta nguyện đem phong thư này giao lại cho công tử, hẹn gặp lại vào giờ Thân một khắc buổi chiều ngày mai tại Tàng Kinh Các của Quảng Hóa Tự.
Lai Tuấn Thần gật đầu, bức thư này có lẽ là thật bởi vì chỉ có gã mới biết Lam Chấn Ngọc có một bức thư của Võ Thừa Tự, và gã rất nghi ngờ hôm qua Lý Trân đã để cho Lam Chấn Ngọc chạy thoát, hiện tại tất cả các điểm nghi vấn đều đã đúng rồi.
Song Lai Tuấn Thần trước nay là một kẻ vô cùng đa nghi, tuyệt đối không dễ dàng tin bất kì ai, gã còn phải kiểm chứng lại xem phong thư này là thật hay là giả, trong suy nghĩ của gã, chỗ của Võ Thừa Tự ắt có bút tích của Lam Chấn Ngọc.
Lai Tuấn Thần cười híp mắt:
- Lý công tử quả là người thông minh, ta rất vui mừng khi được kết bạn với người thông minh như nhà ngươi, hi vọng chúng ta lần sau tiếp tục hợp tác một cách vui vẻ.
Gã vung tay lên nói:
- Chúng ta đi!
Một đám người thúc ngựa quay đầu lại đi theo Lai Tuấn Thần, Lý Trân nhìn bóng gã khuất xa không khỏi lạnh lùng hừ lên một tiếng.
Đã gặp được Ngư Phẩm Long và Lai Tuấn Thần, bây giờ cần phải tiếp tục đi gặp người cuối cùng, Lý Trân quay ngựa rồi phóng tới phủ Cao Diên Phúc.
…
Long Môn là môn hộ tự nhiên nằm phía nam Lạc Dương, núi Long Môn nằm đối lập bên hai bờ sông Hương Sơn, trung lưu Y Thủy, nhìn về nơi xa thì cứ ngỡ nơi đây như một cánh cửa khuyết vậy.
Vùng này dân cư tập trung đông đúc, phong cảnh mang nét đẹp cổ xưa. Long Môn đứng sừng sững đối điện với cổng thành và trở thành điểm khởi đầu của Thiên Nhai Lạc Dương.
Quảng Hóa Tự được xây trên núi Long Môn, dựa vào thế núi để xây dựng và cải tạo, tầng tầng hướng lên phía trên, là ngôi chùa nổi tiếng tại Lạc Dương, phía sau núi một dốc đứng trăm trượng, phong cảnh vô cùng kì vĩ và tươi đẹp.
Giờ Thân một khắc, ước chừng khoảng bốn giờ chiều, đúng giờ Thân, Lai Tuấn Thần đầu đội ô sa, người khoác áo bào gấm dẫn theo một trăm thuộc hạ võ nghệ cao cường bao vây quanh phía bên ngoài ngôi chùa.
Đây là cơ hội duy nhất của gã, gã không dám có chút sơ suất, nếu như làm kinh động đến Lam Chấn Ngọc khiến y bỏ trốn thì đấy chính là sai lầm của gã.
Lai Tuấn Thần khoát tay chặn lại, bọn thủ hạ đều nằm im không dám manh động, gã thì thầm với ba tên đầu lĩnh dẫn theo vài tên tiến tới, còn hơn một trăm tên khác lần lượt tản ra các hướng bao vây ngôi chùa.
Lúc này, một gã thuộc hạ rất nhanh chạy tới bên Lai Tuấn Thần rồi nói nhỏ:
- Thưa Trung Thừa, người của Ngư Phẩm Long xuất hiện ở cửa đông của chùa.
- Cái tên khốn này!
Lai Tuấn Thần tay xiết chặt kiếm, trong lòng hậm hực, không biết là nên trách Ngư Phẩm Long quá ngu xuẩn hay là Lý Trân quá láu cá.
- Ngư Phẩm Long có bao nhiêu người?
Lai Tuấn Thần hỏi lại.
- Ước chừng hơn hai mươi người, có thể phía tây còn có thêm mười mấy người nữa.
Lai Tuấn Thần ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Truyền lệnh của ta, tất cả mọi người không ai được gây xung đột với người của Ngư Phẩm Long.
Lai Tuấn Thần cũng không hề ngán Ngư Phẩm Long, gã lo lắng bây giờ chỉ cần hô giết một tiếng là rút dây động rừng làm cho Lam Chấn Ngọc thấy động mà cao chạy xa bay.
Lập tức có thuộc hạ chạy tới truyền lệnh, lúc này, Triệu Ấn là một tên thuộc hạ thân tín của Lai Tuấn Thần tới hỏi:
- Trung Thừa có thể khẳng định Lam Chấn Ngọc đang ở trong chùa không?
Lai Tuấn Thần gật đầu nói:
- Ta đã nhiều lần kiểm tra lá thư này, tất cả các chi tiết đều rất khớp, là Lam Chấn Ngọc tự tay viết, trừ khi là Lam Chấn Ngọc cố ý lừa ta, còn không thì theo như dự đoán của ta, chất độc trong người hắn đã phát tác rất nghiêm trọng rồi, do đó hắn trước khi chết nhất định phải tìm cách để trả thù Võ Thừa Tự.
Nói đến đây, Lai Tuấn Thần trên mặt hiện lên một vẻ đầy đắc ý, gã lại nói với Triệu Ấn:
- Đợi chút nữa vào được Tàng Kinh Các rồi ngươi có trách nhiệm chặn Lý Trân lại cho ta, còn ta thì lên lầu bắt người.
- Bì chức rõ!
Một gã thuộc hạ đứng phía sau nhắc:
- Trung Thừa, sắp đến giờ rồi.
Lai Tuấn Thần nhảy ra từ sau bụi cỏ, gã ra lệnh:
- Đi theo ta!
Bảy, tám tên thuộc hạ đi theo Lai Tuấn Thần nhằm hướng ngôi chùa đi nhanh tới, lúc này Lý Trân và Ngư Phẩm Long đều cũng đã vào trong chùa, bước nhanh qua các bậc thang chạy về phía Tàng Kinh Các.
Thấp thoáng trong rừng cây rậm rạp là Tàng Kinh Các của Quảng Hóa Tự đang tựa lưng vào vách núi.
Tàng Kinh Các không lớn, chỉ có ba tầng, bên trong cũng không có một quyển kinh nào, bởi vì lâu năm thiếu tu sửa, năm trước một trận tuyết lớn đã đè sụp Tàng Kinh Các, năm nay lại đang xây dựng lại, đã sắp xây xong rồi.
Đám thuộc hạ của Lai Tuấn Thần không muốn làm kinh động đến Lam Chấn Ngọc nhưng trên thực tế bọn họ không làm được như vậy bởi bọn họ vấp phải sự cạnh tranh kịch liệt, các bên đều đang muốn nhanh chóng tiến vào Các trước để có được bức thư quan trọng kia.
Giờ Thân một khắc đã qua, chỉ thấy Lý Trân, Lai Tuấn Thần, Ngư Phẩm Long từ ba hướng phóng như bay tới Tàng Kinh Các.
Bình luận truyện