Đại Đường Song Long Truyện

Chương 203: Tiên đạo tranh hùng



Do thân phận hiện tại, nên Từ Tử Lăng chỉ có thể ngồi ở một trong ba chiếc bàn bên mé Đông đại sảnh, cũng may là không ngồi chung với Lý Tịnh, bằng không sẽ rất dễ lộ ra sơ hở.

Gã và Trần Trường Lâm ngồi ở hai bên Linh Lung Kiều, đối diện là Hình Mạc Phi và hai kiều nữ Thổ Lỗ Hồn có đôi mắt biết nói, những người khác đề là đệ tử hoặc thân tín của những khách nhân ngồi ở các bàn giữa sảnh.

Ngồi cùng bàn với Vinh Phụng Tường đương nhiên đều là nhân vật có phân lượng như Lý Thế Dân, Đột Lợi, Vương Bạc, Tống Lỗ, Liễu Thanh, Phục Khiên, Âu Dương Hi Di, Khả Phong và ba nhân vật có máu mặt khác ở Lạc Dương, nhưng không thấy phu nhân của Vinh Phụng Tường đâu.

Khấu Trọng được xếp ngồi cùng bàn với Hầu Hi Bạch và Vân Ngọc Chân, may mà giữa gã và Vân Ngọc Chân còn cách Trịnh Thạch Như, không tiện nói chuyện, bằng không nói không chừng gã cũng khó kìm nén được nộ hoả trong lòng mà trở mặt với nàng ngay trong bàn tiệc.

Bạch Thanh Nhi và Trịnh Thục Minh ngồi đối diện với gã, cừu nhân gặp mặt, đáng lẽ phải gườm gườm nhìn nhau mới đúng, nhưng lạ lùng là Trịnh Thục Minh dường như coi gã như không hề tồn tại vậy, chỉ chú tâm rủ rỉ trò chuyện với Bạch Thanh Nhi.

Sau khi mọi người đã ngồi xuống, Khấu Trọng mới phát giác bên cạnh mình còn chỗ trống, liền thuận miệng hỏi ả nữ tỳ đứng sau thị hầu. Ả ta chỉ nói đây là sắp xếp của quản gia, những chuyện khác thì đều không biết, khiến cho gã cảm thấy càng khó hiểu.

Trịnh Thạch Như xã giao với gã một hai câu rồi quay sang bắt chuyện với Hầu Hi Bạch và Vân Ngọc Chân, không để ý đến gã nữa, còn Khấu Trọng thì cũng muốn được yên tĩnh, đảo mắt nhìn quanh bốn phía.

Vinh Phụng Tường đứng dậy, hân hoan nâng chung rượu lên cao giọng nói: “Hôm nay là ngày Vinh mỗ tròn ngũ thập, may mắn được các vị đại giá quang lâm, trong đó có không ít bằng hữu phải vượt ngàn dặm đường xa, khiến cho Vinh mỗ vô cùng vinh hạnh, xin được mượn chén rượu này để tỏ lòng cảm tạ!”.

Chúng nhân lần lượt đứng dậy hối lễ, không khí lập tức trở nên náo nhiệt, tiếng chúc tụng, tiếng ly rượu chạm nhau vang lên liên miên bất tuyệt.

Một hồi lâu sau mọi người mới trở lại vị trí của mình.

Vinh Phụng Tường nở một nụ cười thần bí: “Trước khi dùng thiện, Vinh mỗ muốn tặng các vị một niềm vui bất ngờ, xin mời Thượng Tú Phương tiểu thư!”.

Trong tiếng hoan hô của chúng nhân, nhạc đội bắt đầu tấu lên một khúc nhạc vui vẻ, không khí hoan lạc tràn ngập khắp gian sảnh đường. Hầu Hi Bạch hai mắt sáng rực lên, tập trung tinh thần đợi chờ vị đệ nhất danh kỹ này xuất trương hiến nghệ.

Thượng Tú Phương vừa mới xuất hiện, lập tức làm các mỹ nữ như Đổng Thục Ni, Vinh Giảo Giảo, Vân Ngọc Chân bị lu mờ đi đôi ba phần. Nếu luận về nhan sắc, mỗi người đều có vẻ đặc sắc riêng, khó mà phân biệt được ai đẹp hơn ai, nhưng phong vận tư thái vô cùng đặc biệt của Thượng Tú Phương thì những nữ nhân khác không thể nào có được.

Có lẽ do nàng sở trường những tiểu khúc ai oán triền miên hơn, nên hôm nay khi hát những bài ca vui chúc thọ, tuy rằng vẫn rất xuất sắc, nhưng Khấu Tọng cứ cảm thấy không thể bằng được lần biểu diễn hôm qua ở thượng thư phủ.

Có điều kể từ khi nàng cất tiếng hát lên, cả đại sảnh dường như người nào người nấy đều như say như mê, chỉ có Khấu Trọng và Từ Tử Lăng là hai ngoại lệ. Tâm tình hiện giờ của hai gã đều không thích hợp để nghe những hoan lạc khúc thế này.

Từ Tử Lăng thừa cơ quan sát phản ứng của những người ngồi ở bốn chiếc bàn kê giữa sảnh, thần tình tập trung nhất là Hầu Hi Bạch, y có vẻ như muốn nhảy lên cùng ca múa với Thượng Tú Phương vậy. Lý Thế Dân và Phục Khiên tuy cũng chăm chú lắng nghe, nhưng vẫn giữ được thàn thái bình tĩnh. Những người khác có biểu hiện khác nhau, nhưng không ai là không động dung trước tiếng hát như người trời và những động tác uyển chuyển mê hồn của Thượng Tú Phương, đặc biệt là Đột Lợi, song mục sáng rực lên như điện, cơ hồ đang hận không thể nhảy đến nuốt sống vị tài tử này vậy.

Đôi mắt sắc như dao có thể câu hồn nhiếp phách người ta của Thượng Tú Phương, phối hợp với những chuyển động mềm mại của thân hình, không ngưng quét qua các bàn tiệc, làm cho đám nam nhân trẻ tuổi thần hồn điên đảo. Khúc nhạc vừa dứt, tiếng vỗ tay lập tức vang lên như sấm động.

Dư âm của điệu khúc vẫn còn văng vẳng chưa dứt thì Vinh Phụng Tường đã đích thân rời chỗ ngồi đến đón chào Thượng Tú Phương, rồi đưa nàng đến chỗ trống cạnh Khấu Trọng, nháy mắt đầy ám muội với gã: “Khấu huynh đệ giúp lão phu chiêu đãi Thuợng tiểu thư nhé!”.

Họ Vinh vừa nói vậy, chúng nhân liền biết ngay việc Thượng Tú Phương ngồi cạnh Khấu Trọng không phải là một sự sắp xếp tuỳ tiện.

Sau khi giới thiệu mọi người với nhau, đợi Thượng Tú Phương ngồi xuống, Vinh Phụng Tường mới trở về bàn tiệc. Trịnh Thạch Như còn chưa kịp ngồi yên thì đã mở miệng không ngớt tán thưởng tuyệt nghệ của Thượng Tú Phương, cơ hồ như chẳng hề coi Khấu Trọng vào đâu cả vậy.

Hầu Hi Bạch tuy vẫn mỉm cười nhìn đăm đăm vào Thượng Tú Phương, nhưng thần thái vẫn nhàn nhã tiêu sái, phong độ hơn người.

Bàn tiệc này không biết có phải được cố ý sắp xếp hay không, mà quá nửa đều là nữ khách, chỉ có Khấu Trọng, Trịnh Thạch Như, Hầu Hi Bạch và hai công tử quyền quý Lạc Dương là nam nhân.

Các món ăn không ngừng được đưa lên, trước đó, cũng có không ít người từ ngoài tiền sảnh đi vào kính rượu, không khí của yến tiệc càng thêm nhiệt náo.

Tửu lượng của Vinh Phụng Tường cực cao, người nào đến cũng không chối từ, chỉ thỉnh thoảng nhờ người ngồi cùng bàn uống thay, người uống thay nhiều nhất đương nhiên chính là người ngồi bên cạnh y, Vương Thế Sung.

Từ Tử Lăng quan sát hết thảy mọi sự việc diễn ra trong sảnh đường, thầm nhủ không biết Vinh Phụng Tường hữu ý hay vô tâm, mà như đang chuốc say Vương Thế Sung vậy, có điều công lực họ Vương rất thâm hậu, lại là kẻ lão luyện giang hồ, chắc cũng tự biết cân nhắc.

Gã đang suy nghĩ thì Linh Lung Kiều chợt thì thầm bên tai: “Vừa rồi tại sao ngươi không hề chú tâm xem Thượng Tú Phương biểu diễn vậy? Là tại nàng ta hát không hay hay là không thích nhạc khúc?”.

Từ Tử Lăn gthoáng ngẩn người, giờ mới biết nàng luôn lưu tâm quan sát mình, hơi lúng túng nói: “Chỉ là tại hạ thích nghe những điệu khúc u oán hơn mà thôi”. Nói vậy, trong lòng gã lại nhớ đến tiếng tiêu tuyệt diệu của Thạch Thanh Tuyền.

Linh Lung Kiều lẩm bẩm nói: “Côn Luân Sơn Nam nguyệt dục tà, mục nhân hướng huyệt xuý hổ gia. Hổ gia là loại sáo của tộc Khương, thanh âm bi thiết nhất trong các loại nhạc cụ, có cơ hội công tử nên nghe thử”.

Phía bàn bên kia, Thượng Tú Phương cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói chuyện với Khấu Trọng, thấp giọng thì thầm: “Thiếp thân trú tại Mạn Thanh Viện, nếu ngày mai rảnh rỗi, có thể dến gặp mặt một lần được không? Ngày kia Tú Phương phải vào Quan Trung rồi”.

Khấu Trọng không ngờ nàng lại coi trọng mình đến vậy, khẽ gật đầu một cái, coi như đáp ứng. Sau đó gã phát giác cả Trịnh Thục Minh, Bạch Thanh Nhi lẫn Vân Ngọc Chân đều đang nhìn chăm chăm vào mình và Thượng Tú Phương, trong lòng chỉ mong ba nữ nhân kia vì tiếng ồn ào huyên náo trong sảnh ảnh hưởng mà không nghe được lời hẹn ước của Thượng Tú Phương với gã, chính bản thân gã cũng không hiểu tại sao mình lại có cảm giác e sợ người khác biết đó.

ĐÚng lúc này, có người xướng lên: “Cấm vệ thống lĩnh tả võ hầu đại tướng quân Độc Cô Phong giá đáo!”.

Chúng nhân đều lấy làm ngạc nhiên.

-o0o-

Độc Cô Phong vận quan phục cung với bốn viên nội thị hiên ngang đi vào đại sảnh, cao giọng nói: “Độc Cô Phong phụng mệnh hoang thái chủ, đặc bịêt đến đây chúc thọ Vinh lão bản, đồng thời thay hoang thái chủ ban tặng ngọc thụ”.

Y cơ hồ như không thèm để mắt đến Vương Thế Sung, chỉ nhìn thẳng vào một mình Vinh Phụng Tường.

Lúc này, những ngoại nhân như Lý Thế Dân, Đột Lợi đều lần lượt đứng tránh sang một bên, còn những thần tử của Dương Động, bao gồm cả Vinh Phụng Tường thì đều quỳ xuống nhận lễ vật mà họ Dương ân tứ. Chỉ có đám người Vương Thế Sung là không biết nên làm sao mới phải.

Trên danh nghĩa, Vương Thế Sung vẫn tờ Dương Động làm chủ, thậm chí dù y đem quân bức đến Hoàng Cung, cũng chỉ là lấy danh nghĩa bắt hai tên “gian thần” Nguyễn Văn Đôvà Lư Đạ, chứ cũng không dám công nhiên mưu phản.

Lúc này trận chiến với Lý Mật đang bước vào giai đoạn sinh tử tồn vong, giả như y công khai tỏ rõ lập trường thực sự của mình, tất sẽ danh bất chính ngôn bất thuận, nói không chừng sẽ mất đi một phần ủng hộ của quân dân Lạc Dương, chỉ có hại mà không có lợi. Nếu phế Dương Động, trước tiên phải có bộ thuộc, đợi thời cơ chín muồi mới có thể soán vị cướp ngôi, thế nên hiện giờ bất luận là y có tính toán thế nào, cũng đành phải chịu khuất nhục một phen. Nghĩ tới đây, Vương Thế Sung bèn đứng dậy, quỳ xuống bên cạnh Vinh Phụng Tường. Bọn Vương Huyền Ứng và Vương Huyền Nộ cũng đành phải làm theo.

Bọn Khấu Trọng là thân phận khách khanh, nên chỉ cần đứng tránh ra một bên là được.

Độc Cô Phong lấy làm đắc ý, cao giọng nói: “Chư vị bình thân!”.

Vương Thế Sung đầy bụng tức khí đứng dậy.

Khấu Trọng và Tử Tử Lăng thầm kêu lợi hại, Trầm Lạc Nhạn đã nhìn thấu kế hoạch cố làm ra vẻ yếu nhược của bọn gã, nên mới dùng thủ đoạn này để hạ thấp nhuệ khí của phe Vương Thế Sung.

Độc Cô Phong đón lấy hộp gấm trong tay viên nội thị, đưa đến trước mặt Vinh Phụng Tường, nghi thức mới hoàn tất.Vinh Phụng Tường dùng hai tay nhận hộp gấm, cười cười nói: “Mời Độc Cô đại nhân ở lại uống chung rượu mừng với Vinh mỗ!”.

Độc Cô Phong đảo mắt nhìn quanh rồi ngửa mặt cười ha hả tự hào: “Tiểu đệ có hoàng mệnh bên mình, không tiện ở lâu, xin các vị cứ tự tiện!”.

Y không để cho Vương Thế Sung bất kỳ cơ hội phản kích nào, cứ thế ngạo mạn đi thẳng ra ngoài. Vinh Phụng Tường vội vàng đi theo tiễn đến tận cửa.

Sau khi chúng nhân trở về bàn tiệc, Vương Bạc đột nhiên bật cuời một tràng, quay sang nói với Lý Thế Dân: “Quý thuộc Uất Trì nhân huynh không phải muốn đùa vui với lão phu mấy chiêu sao? Cớ gì không nhân cơ hội này để lão phu lĩnh giáo một chút nhỉ?”.

Tiếng nói cười trong đại sảnh lập tức im bặt.

Không ai ngờ được Vương Bạc lại chủ động khiêu chiến, rõ ràng là y rất để bụng chuyện Uất Trì Kính Đức đã bất kính với mình ở Đổng Gia Tửu Lâu.

Lý Thế Dân còn chưa kịp trả lời, Uất Trì Kính Đức ngồi ở bàn bên cạnh đã đứng vụt dậy, ôm quyền nói: “Hậu sinh xin được Vương công chỉ điểm!”. Dứt lời liền sải bước ra khoảng trống trước bốn bàn tiệc ở giữa, thần thái uy mãnh cực kỳ.

Chúng nhân đều cảm thấy kính phục trước sự hào sảng dũng mãnh của y, phải biết rằng thanh danh của Vương Bạc rất lớn, xếp trên cả Lý Mật, Đỗ Phục Uy, cây Định Thế Tiên trong tay được xung tụng là thiên hạ đệ nhất tiên, bởi thế chỉ riêng đảm lượng không sợ cường địch của Uất Trì Kính Đức đã không phải hạng tầm thường rồi.

Vương Bạc khẽ mỉm cười, ung dung bước ra khỏi chỗ ngồi, chầm chậm tiến về phía Uất Trì Kính Đức: “Hôm nay là ngày vui của Vinh huynh, vì vậy chúng ta chỉ tỷ võ trợ hứng, điểm đến là dừng, không biết ý Uất Trì nhân huynh thế nào?”.

Câu này nói ra từ miệng y, càng làm tôn thêm phong phạm của một bậc đại tôn sư.

Uất Trì Kính Đức thi lễ nói: “Mong tiền bối hạ thủ lưu tình!”.

Y đối đáp lại càng đắc thể hơn, ai cũng biết đây chỉ là lời khách khí chứ không phải thực sự y sợ đối phương đả thương, nhưng lại có thể gây cho Vương Bạc một áp lực tâm lý rất lớn, tỏ rõ nếu ngươi thắng cũng là chuyện tất nhiên, còn vạn nhất bị bại thì thanh danh sẽ mất hết.

Khấu Trọng đặc bịêt lưu ý đến thần tình của Lý Thế Dân, thấy y vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, không hề có vẻ khẩn trương, trong lòng không khỏi ngấm ngầm sợ hãi.

Uất Trì Kính Đức dám khiêu chiến với Vương Bạc, đương nhiên phải được Lý Thế Dân gật đầu mới được, còn tại sao y phải chĩa mũi nhọn vào Vương Bạc như vậy, bên trong ắt hẳn có thâm ý.

Hổ mục của Uất Trì Kính Đức sáng rực như hai ngọn đuốc, nhìn thẳng vào Vương Bạc đứng cách đó chừng mười bước, miện hô lớn: “Đắc tội!”.

Nói đoạn vòng ra sau lưng, lấy trường tiên cầm tay.

Ánh mắt Vương Bạc dừng lại trên ngọn tiên của y, nhạt giọng hỏi: “Tiên này tên gì?”.

Uất Trì Kính Đức giơ cánh tay phải cầm tiên lên, cây trường tiên đột nhiên dựng thẳng đứng như có ma thuật, chỉ vào đỉnh đầu Vương Bạc, cao giọng đáp: “Tiên này tên là Quy Tàng, dài hai trượng ba thước, xin tiền bối tứ giáo!”.

Y không hề thu hồi trường tiên, ung dung thoải mái như cầm một cây thiết côn đen thui dài hơn hai trượng, khiến người ta không thể tin rằng đó là một sợi trường tiên, chỉ riêng phần nội lực này đã khiến không ít tông sư cao thủ đang ngồi trong đại sảnh phải nhìn y với con mắt khác rồi.

Dưới ánh đèn rực rỡ, những đốt tròn nhỏ trên cây hắc tiên càng thêm nổi bật, gây cho người ta một cảm giác kỳ dị không tên.

Vương Bạc cười ha hả: “Hảo tiên!”.

Kế đó đột nhiên lướt tới, cổ tay lắc nhẹ, điểm ra một chỉ như lưu thuỷ hành vân, công thẳng vào không môn đang để mở của Uất Trì Kinh Đức, nhưng không hề lấy ra ngọn Định Thế Tiên đã khiến y thành danh mấy chục năm nay.

Biến hoá xảy ra.

Quy Tàng Tiên đang chỉ thẳng lên trời đột nhiên biến thành những vòng tròn trên đầu họ Uất Trì, sau đó dịch xuống trước ngực, từng vòng, từng vòng nghênh tiếp chỉ phong của Vương Bạc, thần kỳ phi thường.

Chúng nhân sớm đã đoán được tiên pháp của y cao minh, bằng không làm sao dám nhận lời khiêu chiến của Vương Bạc, nhưng cũng không ai ngờ ngọn Quy Tàng Tiên trong tay y lại xuất thần nhập hoá đến nhường này, gần như đã đạt đến cảnh giới tuỳ tâm sở dục rồi.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng không nhịn được phải đưa mắt nhìn nhau, cùng lúc nhận ra vẻ kinh dị trong mắt đối phương, chẳng trách mà Lý Tịnh lại khuyên bọn gã nên cấp tốc rời Lạc Dương như vậy.

Gương mặt Vương Bạc cũng lộ thần sắc ngưng trọng, thì ra chỉ phong mà y phát ra đâm tới vòng tròn thứ nhất thì liền tiêu giảm đi quá nửa, khi đến vòng thứ tư thì đã hoàn toàn biến mất vô tông vô ảnh. Với sự lão luyện mấy chục năm lăn lộn giang hồ của y, cũng không khỏi thầm kinh hãi, nhận ra công lực của đối phương đã đến mức có thể đối chọi với mình, cho dù có thua kém, thì cũng không quá nhiều.

Đây là chuyện hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của y.

Vương Bạc gầm lên một tiếng, hai chân bước theo một bộ pháp kỳ dị, bất ngờ dịch người sang bên phải đối thủ, hữu thủ giật mạnh về, cùng lúc từ trong ống tay áo bắn ra một đạo bạch ảnh, đi theo một lộ tuyến ngoằn ngòeo, điểm vào gáy Uất Trì Kính Đức, nhanh tựa linh xà xuất động, hơn nữa lại liên tục thay đổi phương hướng, ẩn hàm vô số biến hoá kỳ ảo với khí thế bá đạo không thể kháng cự.

Nhất thời kình khí dạt dào làm khách nhân trong đại sảnh ai nấy đều cảm thấy lạnh cả người.

Vị Tiên Vương nổi danh mấy chục năm nay này cuối cùng đã dùng đến vũ khí thành danh Định Thế Tiên của mình.

Tiếng hoan hô vang dội như sấm.

Chiêu này quả thực nguỵ dị phi thường, Uất Trì Kính Đức công lực tiên pháp cao minh hơn người, vậy mà nhất thời cũng có cách ứng phó với bộ pháp,thủ pháp và tiên tiên chân khí khinh thế hãi tục của vị tiền bối cao thủ này, vội vàng nghiêng người né tránh, Quy Tàng Tiên như có mắt, trước tiên rủ xuống, rồi khi chạm đất lại đột ngột bắn lên, điểm vào tiểu phúc của Vương Bạc.

Hai người giao thủ không quá hai chiêu, nhưng chúng nhân đều có cảm giác nghẹt thở như đang xem một trận ác đấu kéo dài mấy trăm chiêu rồi vậy.

Vương Bạc cười lạnh một tiếng, Định Thế Tiên lại rút vào trong ống tay áo, tả thủ hoá thành đao, chém xuống đầu ngọn tiên của đối thủ một cách chuẩn xác và nhanh nhẹn vô song.

Khí kình giao kích, phát ra tiếng nổ như sấm động.

Uất Trì Kính Đức toàn thân chấn động, lảo đảo lùi về sau nửa bước, song mục uy quang sáng ngời, trường tiên hoá thành muôn ngàn bóng ảnh, tựa như cuồng phong bạo vũ chụp xuống đầu Vương Bạc, công thế uy mãnh tuyệt luân, chẳng hề có vẻ mệt mỏi do tổn hao công lực.

Bọn Khấu Trọng không ai là không gật đầu tán thưởng, chỉ có tấn công liên tiếp, Uất Trì Kính Đức mới có thể khắc chế được tiên pháp thần xuất quỷ mạt, khiến địch thủ không thể phòng bị của Vương Bạc.

Họ Vương cười lên ha hả, lách mình đảo lộn giữa tiên ảnh trùng trùng như hổ điệp xuyên hoa, dùng thân pháp như lưu thuỷ hành vân và chỉ pháp huyền ảo linh hoạt ứng phó thế công mạnh mẽ của đối phương, ngón tay liên tiếp điểm ra sáu bảy lượt, mỗi một chỉ dều điểm trúng thân tiên của Uất Trì Kính Đức, mà chiêu trước lại lợi hại hơn chiêu sau gấp bội, quả nhiên không phải là kẻ chỉ có hư danh.

Nhưng Uất Trì Kính Đức có thể ép y phải thi triển tuyệt học, đã đủ để danh động thiên hạ rồi.

Uất Trì Kính Đức lại gầm lên một tiếng nữa, chiêu thế biến đổi, hữu thủ cùng lúc cầm cán tiên và thân tiên, dồn công lực vào, lập tức giống như cầm một cây nhuyễn thiết côn dài hai trượng hơn, thi triển ra những chiêu thức côn pháp kỳ dị vô song.

Vương Bạc lấy làm kinh hãi.

Y là đại hành gia tiên pháp, vô luận là chiêu thức của đối phương biến hoá cao thâm thế nào, y cũng chỉ khẽ liếc nhìn là nhận ra biến hoá tiếp sau, vì vậy từ lúc giao thủ đến giờ, trong lòng luôn tự tin nắm chắc phần thắng, nào ngờ lúc này Uất Trì Kính Đức lại lấy tiên làm côn, biến hoá không còn nằm trong phạm vi của tiên pháp nữa, lập tức khiến y phải suy nghĩ lại, hảo mộng thành không.

Lúc này y mới cảm nhận được tài trí phi phàm của đối thủ trẻ tuổi trước mắt, Uất Trì Kính Đức tuyệt đối không phải là hạng người có thể coi thường được.

Nhưng dù sao y cũng phải ứng biến chiêu thế như bài sơn đảo hải đang ập tới, song thủ tề xuất, khi chém khi vỗ, kình khí rít gió nghe rợn cả người.

Vinh Phụng Tường lúc này đã quay trở lại nội sảnh, chắp tay đứng trước cửa quan chiến, thần sắc chẳng có chút kinh ngạc, dường như sớm đã dự liệu được việc này.

“Bình!”.

Một chưởng của Vương Bạc vỗ mạnh vào thân côn, kình lực dồn cả vào làm cây nhuyễn côn cong lại, Uất Trì Kính Đức lảo đảo lùi lại mấy bước.

Mọi người đang lo lắng cho y thì Định Thế Tiên của Vương Bạc cũng bắn ra từ ống tay áo, điểm tới cổ họng đối thủ với tốc độ kinh hồn.

Những tiếng hét kinh hãi vang lên.

Trường tiên trong tay Uất Trì Kính Đức bắn vọt lên, điểm trúng đầu Định Thế Tiên của Vương Bạc. Từ lúc giao thủ đến giờ, đây mới là lần đầu tiên hai ngọn tiên chính thức giao phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện