Đại Đường Song Long Truyện
Chương 245: Lấy đồ Trong túi
Khấu Trọng đột nhiên cảm thấy giật thót mình, đứng ngồi không yên,sau khi đưa Trần Trường Lâm lên đường, gã trở về Thiếu Soái Phủ, gọi Lạc Kỳ Phi đến hỏi: “Có tin tức gì của Từ gia không?”.
Lạc Kỳ Phi thấy thần sắc của gã kỳ dị thì lắc đầu nói: “Từ gia rốtcuộc đã đi đâu? Thuộc hạ có thể phái người đi nghe ngóng”.
Khấu Trọng đứng dậy đi lại vòng vòng trong thư trai, hồi lâu sau mới dừnglại thở dài nói: “Hắn đến Ba Lăng, Kỳ Phi có biết tình hình tên tiểu tử Tiêu Tiễn đó thế nào không?”.
Lạc Kỳ Phi đáp: “Trước mắt ở vùng Trường Giang, luận về thế lực thì trừ ĐỗPhục Uy, Phụ Công Hựu ra, phải tính đến y. Sau khi xưng đế, Tiêu Tiễn đã lần lượt công đoạt Úc Lâm, Thương Ngô, Phiên Ngu, đồng thời không ngừng chiêu binh mãi mã, binh lực tăng đến hơn bốn mươi vạn, hùng cứ phương Nam, ở vùng Lưỡng Hồ không là dám tranh phong với y nữa”.
Thấy gã chau mày không nói gì, Lạc Kỳ Phi không nhịn được hỏi tiếp: “Cóphải Thiếu Soái đang lo lắng cho Từ gia?”.
Khấu Trọng tâm trạng rối bời đáp: “Ta cũng không biết mình đang lo lắngchuyện gì nữa, có thể là Từ gia, cũng có thể là chuyện khác. Ôi! Phương Bắc có động tĩnh gì mới không?”.
Lạc Kỳ Phi liền đáp ngay: “Hiện giờ khiến chúng nhân chú ý nhất đươngnhiên là cuộc chiến của Đậu Kiến Đức và Từ Viên Lãng, theo tin tức mới nhất, đại quân chủ lực của Từ Viên Lãng không địch lại Lưu Hắc Thát, tổn hao binh tướng vô số, xem ra cũng không còn được bao nhiêu ngày tháng nữa. Nếu để Đậu Kiến Đức lấy hết lãnh địa của họ Từ, liên quân Đỗ Phục Uy và Trầm Pháp Hưng lại công hãm Giang Đô, chúng ta sẽ rơi vào thế lưỡng đầu thọ địch mất”.
Khấu Trọng nhắm nghiền song mục, thu nhiếp tâm thần, hồi lâu sau mớichậm rãi nói: “Lập tức gọi Tuyên Vĩnh và Tiêu Hồng Tiến vào đây, ta phải công hạ Đông Hải trong vòng mười ngày, bằng không Thiếu Soái Quân chỉ còn có cách giải tán mà thôi”.
o0o
Ngư thuyền đậu bên bờ sông, Trần Lão Mưu và hơn mười thủ hạ tinh nhuệcủa Cự Kình Bang ẩn phục trong rừng chạy ra, phát giác Từ Tử Lăng đang bồng thi thể của Tố Tố, đều lấy làm ngạc nhiên.
Cả người Từ Tử Lăng như biến thành gỗ, mặt không chút biểu tình, lạnhlùng hỏi Trần Lão Mưu: “Có cách nào giữ được thi thể Tố tỷ, đưa về Lương Đô trước khi hư hoại không?”.
Bốc Thiên Chí đón lấy Tiểu Lăng Trọng vừa mới tỉnh ngủ, đưa cho bà vú đãchuẩn bị sẵn để hầu hạ mẹ con Tố Tố, định lên tiếng khuyên giải nhưng lại không biết nói gì.
Trần Lão Mưu đưa tay nắm chặt hai vai Từ Tử Lăng, rầu rĩ nói: “Tiểu Lăngnên kềm chế đau thương, chuyện này cứ giao cho ta. Cho dù là một năm hai năm cũng không có vấn đề gì. Ta lập tức sai người đi mua các dược vật hương liệu cần thiết, sau khi chuẩn bị xong sẽ lập tức xuất phát”.
Từ Tử Lăng đích thân bế thi thể Tố Tố đặt lên xe ngựa, sau đó kéo BốcThiên Chí và Trần Lão Mưu sang một bên nói: “Các người lo toan hậu sự cho Tố tỷ xong, không cần đợi ta, lập tức trở về Lương Đô theo kế hoạch đã định sẵn. Nếu ta không chết, sẽ tự biết đuổi theo”.
Trần Lão Mưu và Bốc Thiên Chí đều là lão giang hồ, chỉ nghe ngữ khí nàycủa gã đã biết là có khuyên giải cũng vô dụng, đành gật đầu đáp ứng.
Từ Tử Lăng cố kềm nét khát vọng quay đầu nhìn Tiểu Lăng Trọng, lặng lẽtrở lên ngư thuyền, trong nháy mắt đã đi mất.
o0o
Tiêu Hồng Tiến nói: “Hiện giờ các thành phụ cận Đông Hải như Hoài Nhân,Lang Nha, Lương Thành, Lan Lăng, Mục Dương đều đã về với chúng ta, giao thông trên bộ của Đông Hải đã hoàn toàn bị cắt đứt, nếu đổi lại là một thành trì khác, thì sớm đã bỏ thành đầu hàng rồi, nhưng Đông Hải xưa nay luôn lấy giao thông trên biển làm chủ, vì thế nên chuyện giao thông đường bộ bị đoạn tuyệt cũng không ảnh hưởng lớn lắm”.
Khấu Trọng chau mày hỏi Tuyên Vĩnh: “Chúng ta còn bao nhiêu binh mã cóthể dùng được?”.
Tuyên Vĩnh nghiêm mặt đáp: “Nếu thật sự có thể tốc chiến tốc quyết, thì cóthể tận dụng được tám ngàn binh, trong đó có hai ngàn kỵ binh. Chỉ là tuy hiện giờ sĩ khí quân ta đang rất cao, nhưng huấn luyện và chi viện thì vẫn còn chưa hoàn thiện, vì vậy mà...”.
Tiêu Hồng Tiến tiếp lời: “Lý Tử Vân có dũng, Đồng Thúc Văn có mưu, thêmvào Đông Hải lại là căn cứ địa của Lý Tử Thông, mấy năm nay không ngừng được gia tăng phòng thủ, với binh lực của chúng ta hiện nay, trong thời gian ngắn tuyệt đối không thể công hãm được Đông Hải, còn để lâu thì chúng ta cũng không thể gánh được gánh nặng này. Việc cần nhất bây giờ nên là củng cố lại thành quả, tập trung tinh thần chiêu mộ và huấn luyện tân binh”.
Khấu Trọng nói: “Huấn luyện tốt nhất chính là huấn luyện trên chiến trường.Công phu của ta cũng chính do không ngừng đánh đánh giết giết lăn lộn trên giang hồ mà luyện được. Các người yên tâm, ta tuyệt đối không ngu ngốc đến nỗi dẫn quân công thành đâu. Khuyết điểm lớn nhất của chúng ta lúc này là binh lực không hùng hậu, căn cơ chưa ổn, mở rộng quá nhanh, có điều đây cũng chính là ưu điểm của chúng ta. Lý Tử Vân là hạng cuồng vọng háo công, còn Đồng Thúc Mưu thì tự phụ cơ trí hơn người, hai kẻ này hợp lại với nhau là địch nhân lý tưởng nhất để luyện binh. Chỉ cần xử lý cho tốt, thắng lợi không phải là không thể nắm bắt”.
Tuyên Vĩnh thở dài: “Thiếu Soái lúc nào cũng có thể làm những chuyện màngười ta không thể làm, nghĩ những điều mà không ai nghĩ đến. Nghe người phân tích như vậy, tuy rằng vẫn chưa hiểu rõ nội tình, nhưng cũng đủ để Tuyên Vĩnh này tràn trề lòng tin rồi”.
Khấu Trọng mỉm cười: “Quan trọng nhất là Lý Tinh Nguyên ở Mục Dương,nếu ta đoán không lầm, có lẽ y là gian tế do Đồng Thúc Văn phái tới, bởi vì theo lý thì thế nào y cũng nên giữ thái động bàng quan tọa thị trước đã, xem xem chúng ta thực sự có tiền đồ hay không rồi mới đến quy hàng. Nên biết rằng Mục Dương và Đông Hải như môi với răng, nếu Lý Tử Thông không tin tưởng Lý Tinh Nguyên, làm sao lại để cho y tọa trấn nơi này chứ? Ít nhất thì người thân của Lý Tinh Nguyên cũng đang ở Đông Hải, nếu y bội phản, Lý Tử Vân có thể giết sạch cả nhà y để trừng phạt, vì vậy chuyện này nhất định có điều trá ngụy”.
Tiêu Hồng Tiến ngạc nhiên nói: “Tại hạ còn tưởng Thiếu Soái đã hoàn toàntin tưởng Lý Tinh Nguyên, thì ra trong lòng đã có tính toán khác”.
Khấu Trọng thản nhiên nói: “Sơ hở lớn nhất của y chính là đã đích thân tìmđến gặp ta. Từ Mục Dương tới đây, đi về ít nhất cũng phải ba ngày đúng không?
Bây giờ tình hình căng thẳng như dây đàn, đại chiến bất cứ lúc nào cũng có thểdiễn ra, y làm sao có thể tùy tiện rời thành như vậy? Làm sao có thể giải thích với Lý Tử Vân? Hà! Không ngờ còn có kẻ dám coi Khấu Trọng ngày là tên ngốc như vậy!”.
Lạc Kỳ Phi mừng rỡ nói: “Nếu đã như vậy, chúng ta phải bắt đầu hành độngtừ đâu?”.
Khấu Trọng mỉm cười: “Đương nhiên là phải tương kế tựu kế, dẫn hổ rờihang rồi”.
Ngoài miệng gã vẫn tỏ ra ung dung cười nói, nhưng trong đầu thì khôngngừng hiện ra gương mặt thánh khiết thiện lương của Tố Tố.
o0o
Từ Tử Lăng phục mình trong góc tối trên mái nhà, chăm chú quan sát đội xamã vừa mới vào thành.
Soái thuyền của Vân Ngọc Chân vừa mới trở về, rất có thể là đang đượcđón đi gặp Hương Ngọc Sơn, như vậy thì chỉ cần đi theo đội xe này, gã có thể tìm được tung tích tên bỉ ổi vong ân phụ nghĩa đó.
Lúc này đã là canh ba nửa đêm, trên phố tịnh không một bóng người, chỉ cótiếng bánh xe lách cách trên đường pha tạp với tiếng vó ngựa đều đều, điểm xuyết cho cảnh đêm khuya trong tòa thành lớn bên bờ Trường Giang này.
Từ Tử Lăng nhắm nghiền hai mắt, tập trung toàn bộ tinh thần vào tiếng cỗxe ngựa chạm mặt đường, mau chóng nhận ra chỉ có cỗ xe đi sau là chở người, còn cỗ đi trước chỉ là xe không, âm lượng nặng nhẹ tuy chỉ khác biệt rất nhỏ, nhưng cũng không thể qua mắt được những cao thủ như gã.
Từ Tử Lăng sớm đã nảy sinh nghi ngờ từ trước, bởi vì gã hiểu rất rõ conngười của Hương Ngọc Sơn, gã có thể lấy được Tố Tố, toàn bộ đều nhờ vào tâm kế. Nếu như dễ dàng tìm được Hương Ngọc Sơn như vậy, quả thật là tuyệt đối không hợp tình hợp lý.
Bốc Thiên Chí bội phản, chắc chắn Hương Ngọc Sơn và Vân Ngọc Chân đãbiết gian kế của mình đã bại lộ. Hiện giờ gã và Khấu Trọng không còn là hai gã tiểu tử không hiểu chuyện đời ngày trước nữa, kẻ nào kết cừu kết oán với hai gã, đều không thể nào ngủ yên cho được.
Hương Ngọc Sơn lẽ nào lại là ngoại lệ?
Có điều y cũng có thể xem là lợi hại, đoán biết được hai gã sẽ bất chấp tấtcả đến tìm mình đòi người, thế nên đã bày bố thiên la địa võng, lại cố ý để mẫu tử Tố Tố trong thiên la địa võng đó làm mồi nhử, khiến gã tự nguyện cắn câu. Chỉ là họ Hương này đã tính toán sai mất một nước cờ, không ngờ gã có thể dịch dung đổi dạng và đã nhìn thấu được thủ đoạn bỉ ổi của y từ trước.
Một kế không thành, sẽ lại có kế thứ hai.
Mồi nhử mới chính là Vân Ngọc Chân.
Từ Tử Lăng khẳng định tám phần là người ngồi trên xe không phải VânNgọc Chân mà là Vân Chi, nữ tỳ thân tín của nàng, còn Vân Ngọc Chân căn bản không hề lên xe.
Dưới sự hộ tống của mấy chục binh sĩ, đội xe đi xa dần, xa dần trên con phốdài.
Từ Tử Lăng hít sâu một hơi chân khí, nằm yên bất động.
Đến khi tiếng vó ngựa, tiếng xe nhỏ đến mức không còn nghe được nữa, haibên chợt có tiếng y phục phất gió phần phật vang lên. Từ Tử Lăng giật mình, định thần nhìn lại, thấy trên phố đã có thêm hai bóng người, thân pháp nhanh như loài quỷ mị trong đêm.
Người cao lưng đeo trường kiếm, eo rộng vai thẳng, tuổi tác ước chừng trêndưới ba mươi, mi thanh mục tú, ăn vận theo lối nho sinh, dưới cằm để một chòm râu nhỏ, sắc mặt lạnh băng, không cần giới thiệu Từ Tử Lăng cũng biết đây là cao thủ mà Tiêu Tiễn mới chiêu nạp, Tố Y Nho Sinh Giải Phụng Ca, với một bộ Yểm Nguyệt Kiếm Pháp uy chấn phương Nam. Người thấp hơn tay cầm trường côn, chính là Ngưu Lang Chúc Trọng, thể hình của y và Giải Phụng Ca hoàn toàn khác biệt, thân hình ngũ đoản, mặt lớn tai to, mũi giống như củ tỏi, mắt thô mày rậm, thoạt nhìn y Từ Tử Lăng có cảm giác như người này là một nông dân thật thà chất phác vậy, nhưng khi lưu ý mới nhận ra nhãn thần của họ Chúc cực kỳ sắc bén, toàn thân toát lên một thứ bá khí kinh người, quyết chẳng phải là hạng người dễ đụng vào.
Trong sát na ấy, thông qua những động tác hết sức vi diệu của đối phương,Từ Tử Lăng đã hoàn nắm được phân lượng của hai người này thế nào.
Lúc này Ngưu Lang Chúc Trọng hừ lạnh nói: “Ngọc Sơn gia lần này hìnhnhư đã tính lầm rồi, ta sớm đã nói tên tiểu tử đó không dám tới đây làm càn đâu mà”.
Giải Phụng Ca mỉm cười nói: “Chỉ cần hắn nghe được Chúc đại ca củachúng ta ở đây, thì đã cúp đuôi chạy xa được bao nhiêu tốt bấy nhiêu rồi”.
Chúc Trọng bật cười: “Vỗ mông ngựa ta thì được gì chứ, tiết kiệm chút khílực để thăm hỏi cái kẻ tự xưng là tuyệt thế cao thủ họ Bao tên Nhượng kia thì hơn!”.
Giải Phụng Ca tỏ vẻ khinh thường: “Hắn cũng xứng sao? Chúng ta trở vềthôi!”.
Chúc Trọng gật đầu: “Không về thì ở đây tiếp tục uống gió Tây Bắc à? Têntiểu tử đó hại chúng ta thật thảm, hai đêm nay ta chưa được ngủ một giấc tử tế rồi, giờ phải tìm một tiểu cô nương xinh đẹp một chút để ôm ấp mới được!”.
Hai người bật cười khanh khách, triển hai cước pháp lao vút đi.
o0o
Sau khi Tuyên Vĩnh và Lạc Kỳ Phi rời khỏi, chỉ mình Tiêu Hồng Tiến lưu lạicùng Khấu Trọng đi ra hoa viên. Nhìn vị Thiếu Soái này u uất ngắm bầu trời đầy sao lấp lánh, Tiêu Hồng Tiến không nén nổi hiếu kỳ, buột miệng hỏi: “Thì ra Thiếu Soái ngay từ đầu đã nhìn thấu tên tiểu tử Lý Tinh Nguyên này có ý đồ, nhưng lúc ấy chúng tôi thật sự không hiểu, còn tưởng rằng Thiếu Soái đã trải lòng trãi dạ ra với y, chỉ cần thử một chút là có thể hoàn toàn tín nhiệm”.
Gương mặt Khấu Trọng trơ ra như gỗ, không chút biểu tình: “Nếu không gạtđược các người, thì sao có thể gạt được họ Lý đó chứ. Hừ! Nói vậy cũng hơi có chút khoa trương, lúc ấy ít nhất ta cũng đã tin y đến chín phần. Tên Lý Tinh Nguyên này đúng là một tên lừa gạt hạng nhất, ngôn từ thành khẩn, biểu tình tha thiết như thật ấy! Con bà nó!”.
Tiêu Hồng Tiến giờ mới biết mình đã đánh giá Khấu Trọng quá cao, ngạcnhiên hỏi: “Vậy tại sao đột nhiên Thiếu Soái lại cảm thấy họ Lý có vấn đề?”.
Khấu Trọng cười khổ: “Đêm nay không hiểu sao ta cứ có cảm giác bất antrong lòng, nên thầm đoán chắc có vấn đề ở chỗ nào đó. Thế nên đã đem mọi chyện xảy ra trong hai ngày hôm nay điểm lại một lượt, sau đó mới nghĩ đến vấn đề nằm ở tên tiểu tử này. Nếu trúng phải gian kế của hắn, chúng ta không toàn quân tan rã mới là lạ đó”.
Tiêu Hồng Tiến khâm phục thốt lên: “Thiếu Soái qủa là người phi thường,nên mới có dị năng như vậy”.
Khấu Trọng lại nói lảng sang chuyện khác: “Còn đi gặp Thu Nguyệt cônương nữa không? Ca nghệ của nàng ta cũng không tệ lắm đâu!”.
Tiêu Hồng Tiến tỏ vẻ coi thường nói: “Nữ nhân không thể cùng chung hoạnnạn thì còn gặp làm gì nữa?”.
Khấu Trọng gật đầu: “Nói hay lắm! Tham luyến mỹ sắc đâu phải là bản sắccủa người sáng cơ lập nghiệp! Khuya rồi! Chúng ta về ngủ thôi! Ngày mai sẽ là một ngày rất bận rộn đó! Sau khi công hạ Đông Hải, tất cả các cứ điểm phương Bắc của Lý Tử Thông đều nằm cả trong tay ta rồi, lúc ấy thì ta nói gì, hắn cũng phải cúi đầu cung kính lắng nghe thôi!”.
o0o
Từ Tử Lăng lặng lẽ tung mình xuống khỏi mái hiên, lao vút về phía GiảiPhụng Ca và Chúc Trọng đang định bước vào trong một trang viện lớn.
Mấy tên đại hán gác cửa hướng mặt ra ngoài nên phát giác trước tiên,nhưng tốc độ của Từ Tử Lăng quả thật quá nhanh, khi bọn chúng lộ vẻ kinh hãi, đang định há miệng kêu lên thì gã đã chỉ còn cách sau lưng Giải Phụng Ca và Chúc Trọng chừng hơn trượng, phát động thế công. Phản ứng của Giải Phụng Ca và Chúc Trọng hoàn toàn nằm trong dự liệu của gã. Dưới áp lực của kình phong, hai người liền lướt sang hai bên tả hữu, để tranh thủ thời gian và không gian phản kích đối phương.
Đám đại hán gác cổng đều là hảo thủ trong quân Ba Lăng, lần lượt rút binhkhí ra, ý đồ cản trở.
Từ Tử Lăng hừ lạnh một tiếng, lắc mình tránh khỏi một kiếm đâm tới trướcngực.
“Đinh!”.
Ngón tay gã búng ra một chỉ vào thân đao.
Đại hán cầm đao như chạm phải điện, lảo đảo lùi lại. Từ Tử Lăng xông vàogiữa trận thế của địch nhân, chém giết như hổ đói giữa bầy dê. Trước khi một thanh kiếm chém trúng vai hữu, gã đã tung chân đá trúng bụng dưới của địch nhân, làm kẻ đó bay ngược ra phía sau. Trong sát na ngắn ngủi đó, Từ Tử Lăng đã dùng bộ pháp phiêu hốt như gió, tả xung hữu đột giữa đám địch nhân, bảy tên đại hán canh cửa lần lượt trúng quyền ngã gục xuống, không bò dậy nổi.
Cho dù đang rực lửa cừu hận, nhưng gã hạ thủ cũng vẫn rất chừng mực, đốithủ chỉ bị thương chứ không chết.
Trong sân tối om om, cả khoảng đất rộng chỉ nhờ mấy chiếc đèn lớn treo ởcửa lớn chiếu sáng, nếu không phải có Giải Phụng Ca và Chúc Trọng dẫn đường, quả thật gã không thể nào đoán được Hương Ngọc Sơn lại chịu lẩn trốn trong một trạch viện trung đẳng hạng ba thế này.
Tiếng hò hét vang lên ầm ĩ, từ hai bên tả hữu chạy ra hơn mười người nữa,bổ về phía gã. Đây có thể nói là thời cơ tốt nhất để giết chết Hương Ngọc Sơn, bởi vì những nhân vật lợi hại nhất Ba Lăng nếu không phải đang ở chỗ cạm bẫy dùng Vân Ngọc Chân làm mồi nhử, thì cũng đang bảo vệ nhân vật quan trọng hơn là Tiêu Tiễn. Chỉ cần có thể giải quyết hai đại cao thủ Giải Phụng Ca và Chúc Trọng ở đây, là Từ Tử Lăng sẽ có cơ hội đối phó với Hương Ngọc Sơn.
Từ Tử Lăng hú lên một tiếng bi thương, không tiến mà thoái, trong khoảnhkhắc đã lùi vào giữa Giải Phụng Ca và Chúc Trọng. Giải, Phụng hai người lập tức hồn phi phách tán.
Khi hai người chấn chỉnh trận cước, đuổi vào bên trong đã tính toán mấy khảnăng có thể xảy ra, chỉ là nghĩ thế nào cũng không thể ngờ đối phương lại đổi tiến thành lui như vậy. Đây tuyệt đối không phải vì hai người này ngu ngốc đến độ không nghĩ đến điểm này, mà là vì cả hai đều quá tự tin vào nhãn lực và sức phán đoán của mình.
Bất cứ người nào đang lao về phía trước với tốc độ nhanh như Từ Tử Lăng,nếu muốn đổi hướng ngược lại, cũng phải qua ba giai đoạn hoán khí, giảm tốc, lấy lại thăng bằng, cho dù là cao thủ nhất lưu, có thể thực hiện một loạt các động tác này trong nháy mắt, nhưng dù thế nào cũng có sơ hở. Lúc ấy, Chúc, Giải hai người sẽ có thể kịp thời ứng biến.
Chẳng ngờ trong người Từ Tử Lăng đang cuộn chảy chân khí của Hòa ThịBích và Trường Sinh Quyết, hoàn toàn không giống với lẽ thông thường, thuận nghịch tùy ý, muốn tiến thì tiến, muốn thoái thì thoái.
Phản ứng của hai người này cũng thuộc hàng nhất đẳng, Yểm Nguyệt Kiếmvà Tề Mi Côn cùng lúc công ra, hi vọng dựa vào công lực liên thủ hai người có thể đẩy bật Từ Tử Lăng ra, sau đó mới tiếp tục triển khai công thế.
Sau lưng Từ Tử Lăng như có mắt, chỉ lắc nhẹ người một cái đã tránh khỏi TềMi Côn của Chúc Trọng, đợi cho chiêu thức của y quá đà, liền đập mạnh lưng vào giữa cây côn, Loa Hoàn Kình cuồn cuộn truyền qua thân côn, làm Chúc Trọng hự lên một tiếng, lảo đảo lùi lại hai bước, để lộ một không gian vừa đủ cho Từ Tử Lăng lách người né tránh Yểm Nguyệt Kiếm, rồi bất ngờ khựng người lại trong góc chết ở giữa hai người.
Thoạt nhìn thì tưởng là một động tác hết sức đơn giản, nhưng bên trong lạibao hàm chiến lược cực kỳ cao minh, đồng thời cũng quyết định cả vận mệnh hai người Chúc Trọng và Giải Phụng Ca. “Bình!”.
“Ầm!”.
Trước khi Giải Phụng Ca kịp tung mình ra xa, thân hình Từ Tử Lăng đã lướttới bên cạnh, cùi trỏ tay thúc mạnh vào hông y.
Yểm Nguyệt Kiếm của Giải Phụng Ca lập tức thoát thủ bay đi, xương sườn gẫy đoạn, bay sang một bên như cánh diều đứt dây.
Cánh tay còn lại của Từ Tử Lăng thọc ra như điện, chộp lấy thân côn đangquét tới của Chúc Trọng7;, vặn người tung cước, nhân lúc họ Chúc chưa kịp lấy lại thăng bằng, tả cước đã hất trúng tiểu phúc của y.
Chúc Trọng vừa bị Từ Tử Lăng dùng thủ pháp xảo diệu tuyệt luân của chộplấy thân côn, thì liền biết ngay đại sự không hay, đang định buông côn đào tẩu thì kình lực từ thân côn truyền qua đã như một cánh tay ma giữ chặt y lại. Họ Chúc đang kinh hãi chưa biết phải làm sao thì tiểu phúc đã nhói lên, toàn thân kinh mạch như vỡ nát, máu tươi phun trào ra miệng, cả người bắn lên bay ra ngoài cửa, rồi rơi bịch xuống, không bò dậy nổi nữa.
Từ Tử Lăng thầm kêu may mắn, chỉ nhìn việc gã đã toàn lực xuất thủ mà đốiphương vẫn chỉ bị thương chứ không chết đã biết công lực hai kẻ này thâm hậu thế nào. Gã có được thắng lợi như vậy, toàn bộ đều nhờ đã quan sát đối phương từ trước, lại dùng lối đánh lấy mạng đổi mạng, bằng không nếu để đối phương kéo dài trận chiến, thắng bại thế nào vẫn còn là điều chưa biết.
Từ Tử Lăng cất tiếng hú dài, rồi lại xông lên phía trước, đánh cho gần haimươi tên đại hán cản đường ngã bổ lăn bổ càng, không kẻ nào đỡ được quá một chiêu. Tuy đang trong cơn thịnh nộ, nhưng tâm linh Từ Tử Lăng tự nhiên chìm vào cảnh giới Tỉnh Trung Nguyệt, phiêu hốt lướt đi giữa màn đao quang kiếm ảnh, binh khí của địch nhân cơ hồ như chỉ chút nữa là chạm vào người gã thì lại trượt đi.
“Bình! Bình!”.
Hai tên đại hán trúng chưởng bay người lên khỏi mặt đất, rơi bịch xuốngthạch cấp. Lúc này gã đã xông tới thạch cấp, bốn tên kình trang đại hán thủ bên ngoài cửa liền bổ tới, đao kiếm phủ mâu, bốn loại binh khí, thanh thế mạnh như thác đổ.
“Rầm!”.
Pháo hiệu nổ tung trên bầu trời đêm, tạo thành những đoá hoa lửa rực rỡ, rõràng là Hương Ngọc Sơn biết tình thế nguy cấp, đã phát tín hiệu cầu cứu. Bốn tên kình trang đại hán này thân thủ cao minh, vượt quá những tên thủ vệ khác, lại tinh thông thuật liên thủ, nếu để bọn chúng cầm chân ngoài cửa, vậy thì đừng nói là giết được Hương Ngọc Sơn, cho dù là muốn đào tẩu cũng có vấn đề nữa.
Từ Tử Lăng vốn có kinh nghiệm phong phú với ứng phó quần chiến. Chỉnghe gã gầm lên một tiếng, tung người nhảy lên cao.
Bốn người kia cùng đưa binh khí lên cao, còn chưa nhìn rõ Từ Tử Lăng ởđâu thì đã nghe “Bốc” một tiếng, ngọn đèn lồng duy nhất còn sáng treo trên cánh cửa đã tắt ngóm, mọi vật liền chìm trong bóng đêm. Nhất thời cả bốn người đều có mắt như mù, chưa kịp phản ứng thì Từ Tử Lăng đã hạ thân xuống phía sau, tiếng kêu thảm vang lên liên tiếp, cả bốn lần lượt ngã gục xuống thạch cấp.
“Rầm!”.
Đại môn bị đạp tung, ánh đèn chiếu rọi ra ngoài.
Đứng ngoài cửa là tám tên cận vệ võ công cao cường nhất của Hương NgọcSơn, đang định tràn ra thì Từ Tử Lăng đã dùng trọng thủ pháp ném một tên đại hán đang hôn mê bay vào, lập tức đụng cho bọn chúng ngã nhào, trận thế hỗn loạn. Từ Tử Lăng nhân thế lướt vào trong như một trận cuồng phong, đánh bay hai tên nữa rồi gầm lên: “Hương Ngọc Sơn ở đâu?”.
“Bình! Bình!”.
Hai tên đại hán không biết sợ từ phía sau xông tới đánh lén, bị Từ Tử Lăngdùng cách không chưởng đánh cho bay lộn nhào ra xa, rơi bịch xuống đất. Lúc này trong ngoài đều đầy những kẻ tử thương nằm la liệt, Từ Tử Lăng đứng vững như sơn, khí thế hùng hậu không ai bì nổi.
Hương Ngọc Sơn sắc mặt trắng bệnh như xác chết lùi dần ra cửa sau, hơnmười tên thủ hạ chặn ngay trước mặt y, kẻ nào kẻ nấy đều sợ hãi run rẩy, không một tên nào dám xông lên động thủ trước.
Song mục Từ Tử Lăng ánh lên sát cơ lạnh lẽo, nhìn thẳng vào Hương NgọcSơn giữa đám thủ hạ, từng bước từng bước tiến lên.
“Rầm!”.
Gã chẳng thèm nhìn lại, tung cước đá ngược về sau, trúng vào cây trườngmâu đâm bay tới sau lưng, cây mâu liền lao ngược lại như một ánh điện, cắm thẳng vào tâm thấ t kẻ tập kích, luồng xung lực mạnh mẽ đẩy thi thể của y bật ngửa về phía sau, đụng trúng một tên khác đang định xông tới, rồi cả hai cùng lúc ngã lăn xuống thạch cấp, tình hình thảm hại vô cùng.
Hương Ngọc Sơn cuối cùng cũng không dồn nén được nỗi sợ hãi trong lòng,kêu lên một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy.
“Ầm!”.
Từ Tử Lăng bắn người lên không, phá mái ngói bay vọt ra, lộng nhào mộtvòng rồi đuổi phóng xuống khoảng sân giữa hai gian nhà.
“Ầm ầm!”.
Gã liên tiếp kích ra mấy chưởng cách không, đánh bật đám thủ hạ hộ vệ haibên Hương Ngọc Sơn, hạ thân xuống bên cạnh y cười ha hả nói: “Hương Ngọc Sơn ngươi có nghĩ rằng mình cũng có ngày hôm nay không?”.
Lạc Kỳ Phi thấy thần sắc của gã kỳ dị thì lắc đầu nói: “Từ gia rốtcuộc đã đi đâu? Thuộc hạ có thể phái người đi nghe ngóng”.
Khấu Trọng đứng dậy đi lại vòng vòng trong thư trai, hồi lâu sau mới dừnglại thở dài nói: “Hắn đến Ba Lăng, Kỳ Phi có biết tình hình tên tiểu tử Tiêu Tiễn đó thế nào không?”.
Lạc Kỳ Phi đáp: “Trước mắt ở vùng Trường Giang, luận về thế lực thì trừ ĐỗPhục Uy, Phụ Công Hựu ra, phải tính đến y. Sau khi xưng đế, Tiêu Tiễn đã lần lượt công đoạt Úc Lâm, Thương Ngô, Phiên Ngu, đồng thời không ngừng chiêu binh mãi mã, binh lực tăng đến hơn bốn mươi vạn, hùng cứ phương Nam, ở vùng Lưỡng Hồ không là dám tranh phong với y nữa”.
Thấy gã chau mày không nói gì, Lạc Kỳ Phi không nhịn được hỏi tiếp: “Cóphải Thiếu Soái đang lo lắng cho Từ gia?”.
Khấu Trọng tâm trạng rối bời đáp: “Ta cũng không biết mình đang lo lắngchuyện gì nữa, có thể là Từ gia, cũng có thể là chuyện khác. Ôi! Phương Bắc có động tĩnh gì mới không?”.
Lạc Kỳ Phi liền đáp ngay: “Hiện giờ khiến chúng nhân chú ý nhất đươngnhiên là cuộc chiến của Đậu Kiến Đức và Từ Viên Lãng, theo tin tức mới nhất, đại quân chủ lực của Từ Viên Lãng không địch lại Lưu Hắc Thát, tổn hao binh tướng vô số, xem ra cũng không còn được bao nhiêu ngày tháng nữa. Nếu để Đậu Kiến Đức lấy hết lãnh địa của họ Từ, liên quân Đỗ Phục Uy và Trầm Pháp Hưng lại công hãm Giang Đô, chúng ta sẽ rơi vào thế lưỡng đầu thọ địch mất”.
Khấu Trọng nhắm nghiền song mục, thu nhiếp tâm thần, hồi lâu sau mớichậm rãi nói: “Lập tức gọi Tuyên Vĩnh và Tiêu Hồng Tiến vào đây, ta phải công hạ Đông Hải trong vòng mười ngày, bằng không Thiếu Soái Quân chỉ còn có cách giải tán mà thôi”.
o0o
Ngư thuyền đậu bên bờ sông, Trần Lão Mưu và hơn mười thủ hạ tinh nhuệcủa Cự Kình Bang ẩn phục trong rừng chạy ra, phát giác Từ Tử Lăng đang bồng thi thể của Tố Tố, đều lấy làm ngạc nhiên.
Cả người Từ Tử Lăng như biến thành gỗ, mặt không chút biểu tình, lạnhlùng hỏi Trần Lão Mưu: “Có cách nào giữ được thi thể Tố tỷ, đưa về Lương Đô trước khi hư hoại không?”.
Bốc Thiên Chí đón lấy Tiểu Lăng Trọng vừa mới tỉnh ngủ, đưa cho bà vú đãchuẩn bị sẵn để hầu hạ mẹ con Tố Tố, định lên tiếng khuyên giải nhưng lại không biết nói gì.
Trần Lão Mưu đưa tay nắm chặt hai vai Từ Tử Lăng, rầu rĩ nói: “Tiểu Lăngnên kềm chế đau thương, chuyện này cứ giao cho ta. Cho dù là một năm hai năm cũng không có vấn đề gì. Ta lập tức sai người đi mua các dược vật hương liệu cần thiết, sau khi chuẩn bị xong sẽ lập tức xuất phát”.
Từ Tử Lăng đích thân bế thi thể Tố Tố đặt lên xe ngựa, sau đó kéo BốcThiên Chí và Trần Lão Mưu sang một bên nói: “Các người lo toan hậu sự cho Tố tỷ xong, không cần đợi ta, lập tức trở về Lương Đô theo kế hoạch đã định sẵn. Nếu ta không chết, sẽ tự biết đuổi theo”.
Trần Lão Mưu và Bốc Thiên Chí đều là lão giang hồ, chỉ nghe ngữ khí nàycủa gã đã biết là có khuyên giải cũng vô dụng, đành gật đầu đáp ứng.
Từ Tử Lăng cố kềm nét khát vọng quay đầu nhìn Tiểu Lăng Trọng, lặng lẽtrở lên ngư thuyền, trong nháy mắt đã đi mất.
o0o
Tiêu Hồng Tiến nói: “Hiện giờ các thành phụ cận Đông Hải như Hoài Nhân,Lang Nha, Lương Thành, Lan Lăng, Mục Dương đều đã về với chúng ta, giao thông trên bộ của Đông Hải đã hoàn toàn bị cắt đứt, nếu đổi lại là một thành trì khác, thì sớm đã bỏ thành đầu hàng rồi, nhưng Đông Hải xưa nay luôn lấy giao thông trên biển làm chủ, vì thế nên chuyện giao thông đường bộ bị đoạn tuyệt cũng không ảnh hưởng lớn lắm”.
Khấu Trọng chau mày hỏi Tuyên Vĩnh: “Chúng ta còn bao nhiêu binh mã cóthể dùng được?”.
Tuyên Vĩnh nghiêm mặt đáp: “Nếu thật sự có thể tốc chiến tốc quyết, thì cóthể tận dụng được tám ngàn binh, trong đó có hai ngàn kỵ binh. Chỉ là tuy hiện giờ sĩ khí quân ta đang rất cao, nhưng huấn luyện và chi viện thì vẫn còn chưa hoàn thiện, vì vậy mà...”.
Tiêu Hồng Tiến tiếp lời: “Lý Tử Vân có dũng, Đồng Thúc Văn có mưu, thêmvào Đông Hải lại là căn cứ địa của Lý Tử Thông, mấy năm nay không ngừng được gia tăng phòng thủ, với binh lực của chúng ta hiện nay, trong thời gian ngắn tuyệt đối không thể công hãm được Đông Hải, còn để lâu thì chúng ta cũng không thể gánh được gánh nặng này. Việc cần nhất bây giờ nên là củng cố lại thành quả, tập trung tinh thần chiêu mộ và huấn luyện tân binh”.
Khấu Trọng nói: “Huấn luyện tốt nhất chính là huấn luyện trên chiến trường.Công phu của ta cũng chính do không ngừng đánh đánh giết giết lăn lộn trên giang hồ mà luyện được. Các người yên tâm, ta tuyệt đối không ngu ngốc đến nỗi dẫn quân công thành đâu. Khuyết điểm lớn nhất của chúng ta lúc này là binh lực không hùng hậu, căn cơ chưa ổn, mở rộng quá nhanh, có điều đây cũng chính là ưu điểm của chúng ta. Lý Tử Vân là hạng cuồng vọng háo công, còn Đồng Thúc Mưu thì tự phụ cơ trí hơn người, hai kẻ này hợp lại với nhau là địch nhân lý tưởng nhất để luyện binh. Chỉ cần xử lý cho tốt, thắng lợi không phải là không thể nắm bắt”.
Tuyên Vĩnh thở dài: “Thiếu Soái lúc nào cũng có thể làm những chuyện màngười ta không thể làm, nghĩ những điều mà không ai nghĩ đến. Nghe người phân tích như vậy, tuy rằng vẫn chưa hiểu rõ nội tình, nhưng cũng đủ để Tuyên Vĩnh này tràn trề lòng tin rồi”.
Khấu Trọng mỉm cười: “Quan trọng nhất là Lý Tinh Nguyên ở Mục Dương,nếu ta đoán không lầm, có lẽ y là gian tế do Đồng Thúc Văn phái tới, bởi vì theo lý thì thế nào y cũng nên giữ thái động bàng quan tọa thị trước đã, xem xem chúng ta thực sự có tiền đồ hay không rồi mới đến quy hàng. Nên biết rằng Mục Dương và Đông Hải như môi với răng, nếu Lý Tử Thông không tin tưởng Lý Tinh Nguyên, làm sao lại để cho y tọa trấn nơi này chứ? Ít nhất thì người thân của Lý Tinh Nguyên cũng đang ở Đông Hải, nếu y bội phản, Lý Tử Vân có thể giết sạch cả nhà y để trừng phạt, vì vậy chuyện này nhất định có điều trá ngụy”.
Tiêu Hồng Tiến ngạc nhiên nói: “Tại hạ còn tưởng Thiếu Soái đã hoàn toàntin tưởng Lý Tinh Nguyên, thì ra trong lòng đã có tính toán khác”.
Khấu Trọng thản nhiên nói: “Sơ hở lớn nhất của y chính là đã đích thân tìmđến gặp ta. Từ Mục Dương tới đây, đi về ít nhất cũng phải ba ngày đúng không?
Bây giờ tình hình căng thẳng như dây đàn, đại chiến bất cứ lúc nào cũng có thểdiễn ra, y làm sao có thể tùy tiện rời thành như vậy? Làm sao có thể giải thích với Lý Tử Vân? Hà! Không ngờ còn có kẻ dám coi Khấu Trọng ngày là tên ngốc như vậy!”.
Lạc Kỳ Phi mừng rỡ nói: “Nếu đã như vậy, chúng ta phải bắt đầu hành độngtừ đâu?”.
Khấu Trọng mỉm cười: “Đương nhiên là phải tương kế tựu kế, dẫn hổ rờihang rồi”.
Ngoài miệng gã vẫn tỏ ra ung dung cười nói, nhưng trong đầu thì khôngngừng hiện ra gương mặt thánh khiết thiện lương của Tố Tố.
o0o
Từ Tử Lăng phục mình trong góc tối trên mái nhà, chăm chú quan sát đội xamã vừa mới vào thành.
Soái thuyền của Vân Ngọc Chân vừa mới trở về, rất có thể là đang đượcđón đi gặp Hương Ngọc Sơn, như vậy thì chỉ cần đi theo đội xe này, gã có thể tìm được tung tích tên bỉ ổi vong ân phụ nghĩa đó.
Lúc này đã là canh ba nửa đêm, trên phố tịnh không một bóng người, chỉ cótiếng bánh xe lách cách trên đường pha tạp với tiếng vó ngựa đều đều, điểm xuyết cho cảnh đêm khuya trong tòa thành lớn bên bờ Trường Giang này.
Từ Tử Lăng nhắm nghiền hai mắt, tập trung toàn bộ tinh thần vào tiếng cỗxe ngựa chạm mặt đường, mau chóng nhận ra chỉ có cỗ xe đi sau là chở người, còn cỗ đi trước chỉ là xe không, âm lượng nặng nhẹ tuy chỉ khác biệt rất nhỏ, nhưng cũng không thể qua mắt được những cao thủ như gã.
Từ Tử Lăng sớm đã nảy sinh nghi ngờ từ trước, bởi vì gã hiểu rất rõ conngười của Hương Ngọc Sơn, gã có thể lấy được Tố Tố, toàn bộ đều nhờ vào tâm kế. Nếu như dễ dàng tìm được Hương Ngọc Sơn như vậy, quả thật là tuyệt đối không hợp tình hợp lý.
Bốc Thiên Chí bội phản, chắc chắn Hương Ngọc Sơn và Vân Ngọc Chân đãbiết gian kế của mình đã bại lộ. Hiện giờ gã và Khấu Trọng không còn là hai gã tiểu tử không hiểu chuyện đời ngày trước nữa, kẻ nào kết cừu kết oán với hai gã, đều không thể nào ngủ yên cho được.
Hương Ngọc Sơn lẽ nào lại là ngoại lệ?
Có điều y cũng có thể xem là lợi hại, đoán biết được hai gã sẽ bất chấp tấtcả đến tìm mình đòi người, thế nên đã bày bố thiên la địa võng, lại cố ý để mẫu tử Tố Tố trong thiên la địa võng đó làm mồi nhử, khiến gã tự nguyện cắn câu. Chỉ là họ Hương này đã tính toán sai mất một nước cờ, không ngờ gã có thể dịch dung đổi dạng và đã nhìn thấu được thủ đoạn bỉ ổi của y từ trước.
Một kế không thành, sẽ lại có kế thứ hai.
Mồi nhử mới chính là Vân Ngọc Chân.
Từ Tử Lăng khẳng định tám phần là người ngồi trên xe không phải VânNgọc Chân mà là Vân Chi, nữ tỳ thân tín của nàng, còn Vân Ngọc Chân căn bản không hề lên xe.
Dưới sự hộ tống của mấy chục binh sĩ, đội xe đi xa dần, xa dần trên con phốdài.
Từ Tử Lăng hít sâu một hơi chân khí, nằm yên bất động.
Đến khi tiếng vó ngựa, tiếng xe nhỏ đến mức không còn nghe được nữa, haibên chợt có tiếng y phục phất gió phần phật vang lên. Từ Tử Lăng giật mình, định thần nhìn lại, thấy trên phố đã có thêm hai bóng người, thân pháp nhanh như loài quỷ mị trong đêm.
Người cao lưng đeo trường kiếm, eo rộng vai thẳng, tuổi tác ước chừng trêndưới ba mươi, mi thanh mục tú, ăn vận theo lối nho sinh, dưới cằm để một chòm râu nhỏ, sắc mặt lạnh băng, không cần giới thiệu Từ Tử Lăng cũng biết đây là cao thủ mà Tiêu Tiễn mới chiêu nạp, Tố Y Nho Sinh Giải Phụng Ca, với một bộ Yểm Nguyệt Kiếm Pháp uy chấn phương Nam. Người thấp hơn tay cầm trường côn, chính là Ngưu Lang Chúc Trọng, thể hình của y và Giải Phụng Ca hoàn toàn khác biệt, thân hình ngũ đoản, mặt lớn tai to, mũi giống như củ tỏi, mắt thô mày rậm, thoạt nhìn y Từ Tử Lăng có cảm giác như người này là một nông dân thật thà chất phác vậy, nhưng khi lưu ý mới nhận ra nhãn thần của họ Chúc cực kỳ sắc bén, toàn thân toát lên một thứ bá khí kinh người, quyết chẳng phải là hạng người dễ đụng vào.
Trong sát na ấy, thông qua những động tác hết sức vi diệu của đối phương,Từ Tử Lăng đã hoàn nắm được phân lượng của hai người này thế nào.
Lúc này Ngưu Lang Chúc Trọng hừ lạnh nói: “Ngọc Sơn gia lần này hìnhnhư đã tính lầm rồi, ta sớm đã nói tên tiểu tử đó không dám tới đây làm càn đâu mà”.
Giải Phụng Ca mỉm cười nói: “Chỉ cần hắn nghe được Chúc đại ca củachúng ta ở đây, thì đã cúp đuôi chạy xa được bao nhiêu tốt bấy nhiêu rồi”.
Chúc Trọng bật cười: “Vỗ mông ngựa ta thì được gì chứ, tiết kiệm chút khílực để thăm hỏi cái kẻ tự xưng là tuyệt thế cao thủ họ Bao tên Nhượng kia thì hơn!”.
Giải Phụng Ca tỏ vẻ khinh thường: “Hắn cũng xứng sao? Chúng ta trở vềthôi!”.
Chúc Trọng gật đầu: “Không về thì ở đây tiếp tục uống gió Tây Bắc à? Têntiểu tử đó hại chúng ta thật thảm, hai đêm nay ta chưa được ngủ một giấc tử tế rồi, giờ phải tìm một tiểu cô nương xinh đẹp một chút để ôm ấp mới được!”.
Hai người bật cười khanh khách, triển hai cước pháp lao vút đi.
o0o
Sau khi Tuyên Vĩnh và Lạc Kỳ Phi rời khỏi, chỉ mình Tiêu Hồng Tiến lưu lạicùng Khấu Trọng đi ra hoa viên. Nhìn vị Thiếu Soái này u uất ngắm bầu trời đầy sao lấp lánh, Tiêu Hồng Tiến không nén nổi hiếu kỳ, buột miệng hỏi: “Thì ra Thiếu Soái ngay từ đầu đã nhìn thấu tên tiểu tử Lý Tinh Nguyên này có ý đồ, nhưng lúc ấy chúng tôi thật sự không hiểu, còn tưởng rằng Thiếu Soái đã trải lòng trãi dạ ra với y, chỉ cần thử một chút là có thể hoàn toàn tín nhiệm”.
Gương mặt Khấu Trọng trơ ra như gỗ, không chút biểu tình: “Nếu không gạtđược các người, thì sao có thể gạt được họ Lý đó chứ. Hừ! Nói vậy cũng hơi có chút khoa trương, lúc ấy ít nhất ta cũng đã tin y đến chín phần. Tên Lý Tinh Nguyên này đúng là một tên lừa gạt hạng nhất, ngôn từ thành khẩn, biểu tình tha thiết như thật ấy! Con bà nó!”.
Tiêu Hồng Tiến giờ mới biết mình đã đánh giá Khấu Trọng quá cao, ngạcnhiên hỏi: “Vậy tại sao đột nhiên Thiếu Soái lại cảm thấy họ Lý có vấn đề?”.
Khấu Trọng cười khổ: “Đêm nay không hiểu sao ta cứ có cảm giác bất antrong lòng, nên thầm đoán chắc có vấn đề ở chỗ nào đó. Thế nên đã đem mọi chyện xảy ra trong hai ngày hôm nay điểm lại một lượt, sau đó mới nghĩ đến vấn đề nằm ở tên tiểu tử này. Nếu trúng phải gian kế của hắn, chúng ta không toàn quân tan rã mới là lạ đó”.
Tiêu Hồng Tiến khâm phục thốt lên: “Thiếu Soái qủa là người phi thường,nên mới có dị năng như vậy”.
Khấu Trọng lại nói lảng sang chuyện khác: “Còn đi gặp Thu Nguyệt cônương nữa không? Ca nghệ của nàng ta cũng không tệ lắm đâu!”.
Tiêu Hồng Tiến tỏ vẻ coi thường nói: “Nữ nhân không thể cùng chung hoạnnạn thì còn gặp làm gì nữa?”.
Khấu Trọng gật đầu: “Nói hay lắm! Tham luyến mỹ sắc đâu phải là bản sắccủa người sáng cơ lập nghiệp! Khuya rồi! Chúng ta về ngủ thôi! Ngày mai sẽ là một ngày rất bận rộn đó! Sau khi công hạ Đông Hải, tất cả các cứ điểm phương Bắc của Lý Tử Thông đều nằm cả trong tay ta rồi, lúc ấy thì ta nói gì, hắn cũng phải cúi đầu cung kính lắng nghe thôi!”.
o0o
Từ Tử Lăng lặng lẽ tung mình xuống khỏi mái hiên, lao vút về phía GiảiPhụng Ca và Chúc Trọng đang định bước vào trong một trang viện lớn.
Mấy tên đại hán gác cửa hướng mặt ra ngoài nên phát giác trước tiên,nhưng tốc độ của Từ Tử Lăng quả thật quá nhanh, khi bọn chúng lộ vẻ kinh hãi, đang định há miệng kêu lên thì gã đã chỉ còn cách sau lưng Giải Phụng Ca và Chúc Trọng chừng hơn trượng, phát động thế công. Phản ứng của Giải Phụng Ca và Chúc Trọng hoàn toàn nằm trong dự liệu của gã. Dưới áp lực của kình phong, hai người liền lướt sang hai bên tả hữu, để tranh thủ thời gian và không gian phản kích đối phương.
Đám đại hán gác cổng đều là hảo thủ trong quân Ba Lăng, lần lượt rút binhkhí ra, ý đồ cản trở.
Từ Tử Lăng hừ lạnh một tiếng, lắc mình tránh khỏi một kiếm đâm tới trướcngực.
“Đinh!”.
Ngón tay gã búng ra một chỉ vào thân đao.
Đại hán cầm đao như chạm phải điện, lảo đảo lùi lại. Từ Tử Lăng xông vàogiữa trận thế của địch nhân, chém giết như hổ đói giữa bầy dê. Trước khi một thanh kiếm chém trúng vai hữu, gã đã tung chân đá trúng bụng dưới của địch nhân, làm kẻ đó bay ngược ra phía sau. Trong sát na ngắn ngủi đó, Từ Tử Lăng đã dùng bộ pháp phiêu hốt như gió, tả xung hữu đột giữa đám địch nhân, bảy tên đại hán canh cửa lần lượt trúng quyền ngã gục xuống, không bò dậy nổi.
Cho dù đang rực lửa cừu hận, nhưng gã hạ thủ cũng vẫn rất chừng mực, đốithủ chỉ bị thương chứ không chết.
Trong sân tối om om, cả khoảng đất rộng chỉ nhờ mấy chiếc đèn lớn treo ởcửa lớn chiếu sáng, nếu không phải có Giải Phụng Ca và Chúc Trọng dẫn đường, quả thật gã không thể nào đoán được Hương Ngọc Sơn lại chịu lẩn trốn trong một trạch viện trung đẳng hạng ba thế này.
Tiếng hò hét vang lên ầm ĩ, từ hai bên tả hữu chạy ra hơn mười người nữa,bổ về phía gã. Đây có thể nói là thời cơ tốt nhất để giết chết Hương Ngọc Sơn, bởi vì những nhân vật lợi hại nhất Ba Lăng nếu không phải đang ở chỗ cạm bẫy dùng Vân Ngọc Chân làm mồi nhử, thì cũng đang bảo vệ nhân vật quan trọng hơn là Tiêu Tiễn. Chỉ cần có thể giải quyết hai đại cao thủ Giải Phụng Ca và Chúc Trọng ở đây, là Từ Tử Lăng sẽ có cơ hội đối phó với Hương Ngọc Sơn.
Từ Tử Lăng hú lên một tiếng bi thương, không tiến mà thoái, trong khoảnhkhắc đã lùi vào giữa Giải Phụng Ca và Chúc Trọng. Giải, Phụng hai người lập tức hồn phi phách tán.
Khi hai người chấn chỉnh trận cước, đuổi vào bên trong đã tính toán mấy khảnăng có thể xảy ra, chỉ là nghĩ thế nào cũng không thể ngờ đối phương lại đổi tiến thành lui như vậy. Đây tuyệt đối không phải vì hai người này ngu ngốc đến độ không nghĩ đến điểm này, mà là vì cả hai đều quá tự tin vào nhãn lực và sức phán đoán của mình.
Bất cứ người nào đang lao về phía trước với tốc độ nhanh như Từ Tử Lăng,nếu muốn đổi hướng ngược lại, cũng phải qua ba giai đoạn hoán khí, giảm tốc, lấy lại thăng bằng, cho dù là cao thủ nhất lưu, có thể thực hiện một loạt các động tác này trong nháy mắt, nhưng dù thế nào cũng có sơ hở. Lúc ấy, Chúc, Giải hai người sẽ có thể kịp thời ứng biến.
Chẳng ngờ trong người Từ Tử Lăng đang cuộn chảy chân khí của Hòa ThịBích và Trường Sinh Quyết, hoàn toàn không giống với lẽ thông thường, thuận nghịch tùy ý, muốn tiến thì tiến, muốn thoái thì thoái.
Phản ứng của hai người này cũng thuộc hàng nhất đẳng, Yểm Nguyệt Kiếmvà Tề Mi Côn cùng lúc công ra, hi vọng dựa vào công lực liên thủ hai người có thể đẩy bật Từ Tử Lăng ra, sau đó mới tiếp tục triển khai công thế.
Sau lưng Từ Tử Lăng như có mắt, chỉ lắc nhẹ người một cái đã tránh khỏi TềMi Côn của Chúc Trọng, đợi cho chiêu thức của y quá đà, liền đập mạnh lưng vào giữa cây côn, Loa Hoàn Kình cuồn cuộn truyền qua thân côn, làm Chúc Trọng hự lên một tiếng, lảo đảo lùi lại hai bước, để lộ một không gian vừa đủ cho Từ Tử Lăng lách người né tránh Yểm Nguyệt Kiếm, rồi bất ngờ khựng người lại trong góc chết ở giữa hai người.
Thoạt nhìn thì tưởng là một động tác hết sức đơn giản, nhưng bên trong lạibao hàm chiến lược cực kỳ cao minh, đồng thời cũng quyết định cả vận mệnh hai người Chúc Trọng và Giải Phụng Ca. “Bình!”.
“Ầm!”.
Trước khi Giải Phụng Ca kịp tung mình ra xa, thân hình Từ Tử Lăng đã lướttới bên cạnh, cùi trỏ tay thúc mạnh vào hông y.
Yểm Nguyệt Kiếm của Giải Phụng Ca lập tức thoát thủ bay đi, xương sườn gẫy đoạn, bay sang một bên như cánh diều đứt dây.
Cánh tay còn lại của Từ Tử Lăng thọc ra như điện, chộp lấy thân côn đangquét tới của Chúc Trọng7;, vặn người tung cước, nhân lúc họ Chúc chưa kịp lấy lại thăng bằng, tả cước đã hất trúng tiểu phúc của y.
Chúc Trọng vừa bị Từ Tử Lăng dùng thủ pháp xảo diệu tuyệt luân của chộplấy thân côn, thì liền biết ngay đại sự không hay, đang định buông côn đào tẩu thì kình lực từ thân côn truyền qua đã như một cánh tay ma giữ chặt y lại. Họ Chúc đang kinh hãi chưa biết phải làm sao thì tiểu phúc đã nhói lên, toàn thân kinh mạch như vỡ nát, máu tươi phun trào ra miệng, cả người bắn lên bay ra ngoài cửa, rồi rơi bịch xuống, không bò dậy nổi nữa.
Từ Tử Lăng thầm kêu may mắn, chỉ nhìn việc gã đã toàn lực xuất thủ mà đốiphương vẫn chỉ bị thương chứ không chết đã biết công lực hai kẻ này thâm hậu thế nào. Gã có được thắng lợi như vậy, toàn bộ đều nhờ đã quan sát đối phương từ trước, lại dùng lối đánh lấy mạng đổi mạng, bằng không nếu để đối phương kéo dài trận chiến, thắng bại thế nào vẫn còn là điều chưa biết.
Từ Tử Lăng cất tiếng hú dài, rồi lại xông lên phía trước, đánh cho gần haimươi tên đại hán cản đường ngã bổ lăn bổ càng, không kẻ nào đỡ được quá một chiêu. Tuy đang trong cơn thịnh nộ, nhưng tâm linh Từ Tử Lăng tự nhiên chìm vào cảnh giới Tỉnh Trung Nguyệt, phiêu hốt lướt đi giữa màn đao quang kiếm ảnh, binh khí của địch nhân cơ hồ như chỉ chút nữa là chạm vào người gã thì lại trượt đi.
“Bình! Bình!”.
Hai tên đại hán trúng chưởng bay người lên khỏi mặt đất, rơi bịch xuốngthạch cấp. Lúc này gã đã xông tới thạch cấp, bốn tên kình trang đại hán thủ bên ngoài cửa liền bổ tới, đao kiếm phủ mâu, bốn loại binh khí, thanh thế mạnh như thác đổ.
“Rầm!”.
Pháo hiệu nổ tung trên bầu trời đêm, tạo thành những đoá hoa lửa rực rỡ, rõràng là Hương Ngọc Sơn biết tình thế nguy cấp, đã phát tín hiệu cầu cứu. Bốn tên kình trang đại hán này thân thủ cao minh, vượt quá những tên thủ vệ khác, lại tinh thông thuật liên thủ, nếu để bọn chúng cầm chân ngoài cửa, vậy thì đừng nói là giết được Hương Ngọc Sơn, cho dù là muốn đào tẩu cũng có vấn đề nữa.
Từ Tử Lăng vốn có kinh nghiệm phong phú với ứng phó quần chiến. Chỉnghe gã gầm lên một tiếng, tung người nhảy lên cao.
Bốn người kia cùng đưa binh khí lên cao, còn chưa nhìn rõ Từ Tử Lăng ởđâu thì đã nghe “Bốc” một tiếng, ngọn đèn lồng duy nhất còn sáng treo trên cánh cửa đã tắt ngóm, mọi vật liền chìm trong bóng đêm. Nhất thời cả bốn người đều có mắt như mù, chưa kịp phản ứng thì Từ Tử Lăng đã hạ thân xuống phía sau, tiếng kêu thảm vang lên liên tiếp, cả bốn lần lượt ngã gục xuống thạch cấp.
“Rầm!”.
Đại môn bị đạp tung, ánh đèn chiếu rọi ra ngoài.
Đứng ngoài cửa là tám tên cận vệ võ công cao cường nhất của Hương NgọcSơn, đang định tràn ra thì Từ Tử Lăng đã dùng trọng thủ pháp ném một tên đại hán đang hôn mê bay vào, lập tức đụng cho bọn chúng ngã nhào, trận thế hỗn loạn. Từ Tử Lăng nhân thế lướt vào trong như một trận cuồng phong, đánh bay hai tên nữa rồi gầm lên: “Hương Ngọc Sơn ở đâu?”.
“Bình! Bình!”.
Hai tên đại hán không biết sợ từ phía sau xông tới đánh lén, bị Từ Tử Lăngdùng cách không chưởng đánh cho bay lộn nhào ra xa, rơi bịch xuống đất. Lúc này trong ngoài đều đầy những kẻ tử thương nằm la liệt, Từ Tử Lăng đứng vững như sơn, khí thế hùng hậu không ai bì nổi.
Hương Ngọc Sơn sắc mặt trắng bệnh như xác chết lùi dần ra cửa sau, hơnmười tên thủ hạ chặn ngay trước mặt y, kẻ nào kẻ nấy đều sợ hãi run rẩy, không một tên nào dám xông lên động thủ trước.
Song mục Từ Tử Lăng ánh lên sát cơ lạnh lẽo, nhìn thẳng vào Hương NgọcSơn giữa đám thủ hạ, từng bước từng bước tiến lên.
“Rầm!”.
Gã chẳng thèm nhìn lại, tung cước đá ngược về sau, trúng vào cây trườngmâu đâm bay tới sau lưng, cây mâu liền lao ngược lại như một ánh điện, cắm thẳng vào tâm thấ t kẻ tập kích, luồng xung lực mạnh mẽ đẩy thi thể của y bật ngửa về phía sau, đụng trúng một tên khác đang định xông tới, rồi cả hai cùng lúc ngã lăn xuống thạch cấp, tình hình thảm hại vô cùng.
Hương Ngọc Sơn cuối cùng cũng không dồn nén được nỗi sợ hãi trong lòng,kêu lên một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy.
“Ầm!”.
Từ Tử Lăng bắn người lên không, phá mái ngói bay vọt ra, lộng nhào mộtvòng rồi đuổi phóng xuống khoảng sân giữa hai gian nhà.
“Ầm ầm!”.
Gã liên tiếp kích ra mấy chưởng cách không, đánh bật đám thủ hạ hộ vệ haibên Hương Ngọc Sơn, hạ thân xuống bên cạnh y cười ha hả nói: “Hương Ngọc Sơn ngươi có nghĩ rằng mình cũng có ngày hôm nay không?”.
Bình luận truyện