Đại Đường Song Long Truyện
Chương 247: Kịch chiến sông hồ
Tiểu Lăng Trọng nằm trong tấm nệm êm chơi đùa với bà vú và tiểu tỳ,thỉnh thoảng lại bật cười lên khanh khách. Từ Tử Lăng ngồi bên nhìn đứa trẻ, miệng mỉm cười nhưng trong lòng lại đang quặn thắt, đến cả hô hấp cũng khó khăn.
Cũng may là lúc này Bốc Thiên Chí đến, hai người bèn đi lên đài quan sátphía trên nói chuyện. Chỉ nghe họ Bốc nói: “Theo tin tức mới nhận được, Trọng gia đã tự xưng là Thiếu Soái, thuộc hạ binh tướng gọi là Thiếu Soái Quân, mười ngày trước đã chiếm được Hạ Phi, lại đại phá đám mã tặc Khiết Đan, thu phục hầu hết các thành trấn phụ cận trước đây vốn đi theo Từ Viên Lãng hoặc Lý Tử Thông. Hiện giờ ở Sơn Đông, ngoại trừ Đông Hải ra, tất cả đều đã trở thành thiên hạ của Thiếu Soái quân rồi! Trọng gia quả đã không phụ sự kỳ vọng của chúng ta!”.
Từ Tử Lăng thầm nhủ cuối cùng thì Khấu Trọng cũng đã đại phát thần uy,xem ra trong thiên hạ này ngoại trừ mấy vị bá chủ có tài năng quân sự đặc biệt xuất chúng như Lý Thế Dân, Đỗ Phục Uy, Đậu Kiến Đức, Lưu Vũ Châu và Tiêu Tiễn ra thì mấy kẻ tầm thường khác thật đều khó thành đối thủ của gã.
Nghĩ đoạn gã bèn hỏi: “Hiện giờ có phải hắn vẫn còn ở Hạ Phi?”.
Bốc Thiên Chí đáp: “Khả năng này rất lớn, vì vậy Bốc mỗ đang muốn thayđổi hành trình, đi dọc theo Hoài Thủy về phía Đông, sau khi qua Hồng Trạch Hồ và Thành Tử Hồ, chuyển lên Tứ Thủy ở phía Bắc, qua Hoài Dương là sẽ đến Lạc Mã Hồ, Hạ Phi nằm ở phía Tây Bắc Lạc Mã Hồ. Nếu Trọng gia đã trở lại Lương Đô, thì chúng ta cũng có thể rẽ sang hướng Tây để đi về đó”.
Từ Tử Lăng chau mày: “Lộ trình như vậy sẽ kéo dài thêm hai ngày đường,lại còn phải vượt qua Chung Ly thành, Chí thúc có tự tin không?”.
Bốc Thiên Chí mỉm cười: “Lực lượng thủy sư của Lý Tử Thông vốn đã yếu ớtbất lực, lại nhiều lần bị bại dưới tay Đỗ Phục Uy nên chẳng hề đáng sợ, thêm nữa xưa nay chúng ta cũng có qua lại giao dịch với hắn, nên thế nào họ Lý đó cũng phải nể mặt chúng ta một hai phần”.
Từ Tử Lăng nói: “Quan hệ của Tiêu Tiễn với Lý Tử Thông thế nào?”.
Bốc Thiên Chí đáp: “Tiêu Tiễn trước giờ vẫn ngầm ủng hộ cho Lý Tử Thông,
mục đích là để cầm chân Đỗ Phục Uy. Nhưng Tử Lăng không cần lo lắng chuyệnLý Tử Thông sẽ làm chó tay sai cho Tiêu Tiễn, bởi vì Lý Tử Thông tự lo cho mình còn chẳng xong, thêm nữa là con người tự cao tự đại như hắn tuyệt đối sẽ không làm chó tay sai cho họ Tiêu đâu. Chúng ta tuy chỉ có ba con thuyền, nhưng đều là loại thượng hảo hạng, tính năng vượt xa loại thuyền tầm thường, lại có cao thủ điều khiển, thủy sư ở Chung Ly thành đối phó với ngư thuyền hay thương thuyền bình thường còn được, chứ muốn cản chúng ta lại thì e rằng hơi khó đó”.
Nếu như là lúc bình thường, Từ Tử Lăng căn bản không cần nghĩ ngợi đếnvấn đề an nguy này, nhưng vì sự an toàn của Tiểu Lăng Trọng và tránh để thi thể của Tố Tố bị kinh động, gã không thể không cẩn trọng. Gã lại hỏi Bốc Thiên Chí thêm về cách ứng biến với mọi sự biến có thể xảy ra trên đường, rồi mới yên tâm, gật đầu đồng ý.
Hoàng hôn hôm ấy, đoàn thuyền chuyển hướng về Chung Ly. Mọi việc diễnra thuận lợi một cách bất ngờ ngoài dự liệu, thủy sư ở Chung Ly không hề làm khó, để đoàn thuyền của Bốc Thiên Chí giương buồm đi qua.
Nhưng đến Hồng Trạch Hồ thì phiền phức bắt đầu tới.
o0o
Thuyền đội từ từ rẽ ngoặt, chuyển qua đường thẳng, mặt sông đột nhiên thuhẹp lại, dòng nước bên dưới cũng chảy xiết hơn.
Soái thuyền của Khấu Trọng dẫn đầu cả thuyền đội, gã và Tiêu Hồng Tiếnđang đứng trên đài quan sát, chăm chú quan sát phía trước.
Vầng thái dương khuất dần sau rặng núi Tây, đại địa chìm vào bóng tối.
Nửa canh giờ trước bọn họ đã đi qua Mục Dương, tiến vào đoạn đường màKhấu Trọng cho rằng là nguy hiểm nhất, chỉ cần ba canh giờ là sẽ có thể ra biển lớn, dọc theo bờ Bắc thêm nửa canh giờ, chính là Đông Hải thành.
Lúc ở Mục Dương, thuyền đội đã tạm thời dừng lại trong một thời gian ngắn,thương lượng đại kế tấn công Đông Hải với Lý Tinh Nguyên, sau khi lừa gạt lẫn nhau một hồi, thuyền đội lại tiếp tục khởi trình lên đường.
Tiêu Hồng Tiến thấp giọng nói: “Mặt sông dường như tĩnh lặng tới mức cóchút hơi bất bình thường, tại sao không thấy một thuyền cá nào? Lúc này là lúc các thuyền ra biển trở về nhà mà?”.
Phía bên trái thấp thoáng hiện lên ánh đèn, lúc ám lúc minh, phát ra một thứtín hiệu đã định sẵn, rõ ràng là thủy sư của địch nhân đã có bố trí từ trước, thế nhưng chúng lại không hề tấn công như Khấu Trọng đã dự liệu.
Tiêu Hồng Tiến và Khấu Trọng đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy có gì đókhông ổn.
Khấu Trọng đảo mắt một vòng, rồi hỏi: “Phía trước là nơi nào?”.
Tiêu Hồng Tiến trầm giọng: “Bốn dặm phía trước là Độc Long Hiệp, hai bênvách núi dựng đứng, trên bờ toàn là nham thạch, nước chảy rất xiết, có điều Lạc tướng quân sớm đã phái người đến mai phục ở đó, nếu địch nhân có giở trò gì thì cũng tuyệt đối không thể qua mắt được chúng ta”.
Khấu Trọng lắc đầu: “Tình hình vô cùng bất lợi, có lẽ chúng ta đã đánh giáthấp tên tiểu tử Đồng Thúc Văn ấy”.
Tiêu Hồng Tiến chau mày: “Bọn chúng đã không đặt mai phục ở phía trước,lại cũng không tới nghênh chiến, vậy làm sao có thể đối phó chúng ta được?”.
Khấu Trọng lộ thần sắc nghiêm trọng: “Chính vì chúng ta không đoán đượcbọn chúng định giở trò gì, thế nên mới nguy hiểm”.
Kế đó gã liền phát lệnh cho thuyền cập bờ.
Tiêu Hồng Tiến nói khẽ: “Có phải chúng ta đã nghi oan cho Lý Tinh Nguyên?Biết đâu y lại thực sự muốn nương nhờ chúng ta”.
Khấu Trọng quả quyết: “Ta tuyệt đối không nhìn sai kẻ này. Hừ!”.
Tiêu Hồng Tiến cùng gã quay đầu về phía sau, trong bóng tối mờ mờ, sáucon thuyền khác cũng bắt đầu giảm dần tốc độ theo soái thuyền, chuẩn bị cập bờ. Cả quãng sông rất hòa bình an định.
Khấu Trọng đột nhiên cười cười: “Hảo tiểu tử, lần này toàn bộ thủy sư củachúng ta đi tong rồi!”.
o0o
Không khí chiến tranh bao phủ khắp Hồng Trạch Hồ.
Dưới bầu trời đầy sao, hồ nước được mệnh danh là hồ nước ngọt lớn thứ tư ở Trung Nguyên trải dài ra bốn phía như vô biên vô tận. Hơn mười chiếc chiếnthuyền trải ra theo hình cánh quạt xuất hiện, hình thành thế bao vây từ từ áp sát.
Điểm đặc biệt lớn nhất của Hồng Trạch hồ chính là lau sậy khắp nơi, cơ hồnhư mọc khắp cả mặt hồ, dày đặc đến nỗi cả thuyền cũng khó mà đi được, hơn nữa mực nước lại rất nông, lòng hồ mấp mô, chỗ sâu nhất cũng chỉ chưa đầy hai trượng, còn bình thường chỉ khoảng mười thước, vì vậy cho dù có muốn nhảy sông chạy trốn, cũng khó mà tránh khỏi cung tiễn của địch nhân.
Đây rõ ràng là một hành động đã được tính toán cẩn thận, kế hoạch chutoàn.
Đến giờ Từ Tử Lăng và Bốc Thiên Chí mới bàng hoàng hiểu ra tại sao Lýquân ở Chung Ly thành lại dễ dàng cho bọn họ đi qua đến vậy, bởi vì đến đây bọn họ chỉ có thể hỗn chiến trên mặt hồ rộng mênh mông, hơn nữa địch đông ta ít, lúc không chống đỡ nổi cũng không thể bỏ thuyền lên bờ tìm sinh lộ, có thể nói đây chính là cạm bẫy được đặt ra để đối phó với hạng cao thủ xuất chúng như Từ Tử Lăng.
Bốc Thiên Chí giật mình nói: “Không ngờ là thuyền của Đại Giang Hội”.
Từ Tử Lăng chau mày: “Là Đại Giang Hội của Long Quân Bùi Nhạc và HổQuân oBùi Viêm chứ không phải Trường Giang Liên Minh của Trịnh Thục Minh à?”.
Năm xưa khi gã và Khấu Trọng vận chuyển muối vào Trường Giang, đãtừng bị Bùi Viêm cùng nhi tử của Vương Bạc là Lôi Đình Đao Vương Khôi Giới đuổi theo, phải nhờ vào khói đen mới có thể thoát thân, không ngờ hôm nay lại gặp lại ở chốn này.
Lúc này Trần Lão Mưu đã đến bên cạnh hai người, bèn lên tiếng đáp thaycho Bốc Thiên Chí: “Chính là hai tên tiểu tử xấu xa Xà Khuyển Nhị Quân đó, không ngờ bọn chúng lại ngu ngốc đến nỗi đầu nhập dưới trướng một kẻ đang tuột dốc như Lý Tử Thông, thật khiến người ta không thể nào hiểu nổi”.
Bốc Thiên Chí lắc đầu nói: “Hai tên tiểu nhân này giỏi nhất là bợ đỡ kẻ cóquyền thế, người chúng nương nhờ chắc có lẽ không phải Lý Tử Thông mà là Tiêu Tiễn. Hừ! Chúng ta đánh một trận với chúng vậy!”.
Từ Tử Lăng nói: “Có thể phun khói đen để che nhãn tuyến địch nhân rồi đàotẩu không?”.
Trần Lão Mưu lắc đầu: “Gió quá lớn, hơn nữa đây lại là trên mặt hồ, phunkhói chỉ tốn thêm nhân lực mà thôi”.
Kế đó lão liền vung tay lên hét lớn: “Các huynh đệ! Chuẩn bị chiến đấu!”.
Trống trận lập tức vang lên như sấm, truyền đi khắp mặt hồ.
o0o
Khấu Trọng nghiêng đầu nói với Tiêu Hồng Tiến: “Tiêu huynh hãy nhìn thửphần thân thuyền ở dưới mặt nước xem sao”.
Sau đó gã liền cao giọng ra lệnh: “Tiếp tục lên đường, càng chậm càng tốt!”.
Tiêu Hồng Tiến định thần nhìn kỹ, rồi giật mình chấn động thốt lên: “Hảotiểu tử! Không ngờ hắn dám giở trò với thuyền của chúng ta!”.
Chỉ thấy phần thân thuyền tiếp xúc với mặt nước dính đầy dầu hoả, khôngcần hỏi cung biết là một đoạn sông nào đó ở gần Mục Dương đã bị người ta đổ dầu lên, lúc thuyền đi qua liền bám cả vào.
Tiêu Hồng Tiến nói: “Đây có lẽ là loại dầu hỏa ở Ba Thục, vào nước vẫncháy, càng không sợ bị dội nước. Chiêu này quả nhiên lợi hại phi thường”.
Khấu Trọng trở nên thư thái, ung dung cười cười đáp: “Chỗ lợi hại nhất chínhlà chúng ta trúng chiêu rồi mà vẫn hoàn toàn không biết, chẳng cần nói cũng biết thủy sư Đông Hải nhất định đã nấp sẵn ở một nhánh sông nào đó gần Mục Dương, bây giờ đang đuổi theo phía sau chúng ta. Hừ, kế hoạch của chúng ta chỉ cần đổi một chút là được rồi! Chuẩn bị bỏ thuyền!”.
o0o
Ba chiến thuyền của Cự Kình Bang xếp thành hình chữ phẩm, đèn lửa tắthết, gia tăng tốc độ tiến thẳng về phía Tây.
Nét mặt Bốc Thiên Chí vẫn bình tĩnh như thường, chỉ nghe y điềm đạm nói:“Nước sông chảy vào Hồng Trạch Hồ tập trung cả ở phía Tây, chủ yếu có Hoài Hà nằm trên lộ tuyến của chúng ta, ngoài ra còn có Tuy Hà, Biện Hà và An Hà, thủy đạo ra khỏi hồ có ba đường, chảy vào Trường Giang và các con sông lớn chảy ra biển. Địch nhân đã phong tỏa đường tiến về phía Đông của chúng ta, vậy thì ta sẽ cùng chúng chơi trò đuổi bắt, xem ai thông thuộc Hồng Trạch Hồ hơn, xem bản lĩnh điều khiển thuyền trong đêm của ai cao minh hơn”.
Trần Lão Mưu cũng lên tiếng bổ sung: “Hình dáng Hồng Trạch Hồ rất giốngmột con thiên nga đang vươn đầu sải cánh, theo cổ thư ghi chép thì tiền thân của hồ này là một vùng đất trũng không thoát nước đi được, về sau mới biến thành hồ, vì thế đáy hồ vừa nông vừa nhiều bùn đất, là một trong những đại kỵ trong thủy chiến”.
Từ Tử Lăng nhìn thuyền địch đang đuổi theo phía sau, thuận miệng hỏi luôn:“Còn có những đại kỵ nào khác nữa?”.
Bốc Thiên Chí liền nói một mạch như trả bài trước lão sư: “Đại thắng tiểu,kiên cố thắng mỏng manh, thuận gió thắng ngược gió, thuận dòng thắng ngược dòng, phòng đoạn nước nông, phòng lửa, phòng gió, phòng đục thuyền, phòng thiết tỏa chăng ngang sông, đây là chín điều cần chú ý trong thủy chiến, chỉ cần phạm phải một cũng đủ đẫn dến họa thuyền chìm người chết rồi”.
Từ Tử Lăng lập tức hiểu ra nói: “Chẳng trách Chí thúc lại ngược dòng tiến vềphía Tây trước, sau khi đến chỗ các dòng sông đổ vào hồ ở phía Tây mà quay đầu ứng chiến thì là thuận dòng thắng ngược dòng rồi”.
Trần Lão Mưu mỉm cười: “Tử Lăng quả nhiên là nho tử khả giáo. Thủy chiếnmà chiếm được lợi thế thuận dòng, cũng không khác gì ưu thế từ trên đánh xuống trong những cuộc chiến trên đất liền cả. Có điều chúng ta chưa từng giao thủ với huynh đệ Bùi Nhạc, Bùi Viêm lần nào, chắc bọn chúng cũng không phải hạng tầm thường đâu, Thiên Chí cần phải cẩn thận!”.
Lời còn chưa dứt thì phía Tây đã xuất hiện bảy chiến thuyền khác, chính làthuyền của Trường Giang Liên Minh.
Đột nhiên tình thế đảo ngược, biến thành thuyền địch ở phía trước chiếmđược lợi thế thuận dòng, còn phía sau thì không còn đường lui, trong thoáng chốc, ba chiếc thuyền của bọn Từ Tử Lăng đã rơi vào cảnh lưỡng đầu thọ địch, hơn nữa còn là địch mạnh ta yếu nữa.
o0o
Ba mươi chiến thuyền xuất hiện ở phía sau, thuận dòng nước đuổi theothuyền đội của Khấu Trọng. Nếu giữ nguyên tốc độ này, đoàn thuyền này vừa hay sẽ đuổi kịp bọn gã ở Độc Long Hiệp, do thuyền của Khấu Trọng toàn bộ đều đã dính dầu, nên lúc ấy chỉ cần phóng hỏa tiễn là đảm bảo có thể khiến cả đoàn thủy sư quân viễn chinh của họ Khấu toàn quân tan tác, có đi mà chẳng có về. Kế hoạch tính toán cẩn mật, thủ đoạn lang độc đều vượt quá sức tưởng tượng của người thường.
Cho dù tấn công từ xa không thành, nhưng do thuận dòng nước, lại thuậngió, thêm vào thủy sư Đông Hải thuyền lớn kiên cố, tự nhiên cũng có thể thừa sức đè bẹp đội thuyền mỏng manh yếu đuối của Khấu Trọng. Có thể thấy chuyện thủy sư Đông Hải đợi cho thuyền của Thiếu Soái Quân đi qua Mục Dương mới thuận dòng đuổi theo, quả là phù hợp với yếu quyết thủy chiến, nắm được then chốt giành phần thắng trên mặt nước.
Lúc này Lý Tử Vân, Đồng Thúc Văn và Lý Tinh Nguyên đang đứng trên đàiquan sát của soái thuyền, nhìn bảy chiếc chiến thuyền của đối phương đang từ từ cập bờ, thuyền nào cũng tắt hết đèn đuốc, chỉ còn để lại một ngọn phong đăng nơi đầu thuyền chiếu sáng phía trước, trên thuyền cờ phướng nhấp nhô, khiến bọn y không thể nhìn rõ được tình hình cụ thể ra sao.
Lý Tử Vân chừng ngoài ba mươi tuổi, tướng mạo cao lớn uy vũ. Chỉ thấy ychỉ tay cười cười nói: “Người ta nói Khấu Trọng lợi hại thế nào chứ, theo ta thấy hắn chỉ là một tên ngu xuẩn mà thôi. Làm gì có kẻ nào lại cho thuyền đi thành hàng như thế kia chứ, lẽ nào hắn muốn tiện cho chúng ta một đòn diệt gọn hay sao? Các huynh đệ chuẩn bị!”.
Trống trận nổi lên, cung tiễn thủ trên ba chiến thuyền đi trước bắt đầu đốthỏa tiễn, giương cung chuẩn bị bắn.
Lý Tinh Nguyên ghé miệng sát tai Đồng Thúc Văn thấp giọng nói: “Hình nhưcó gì đó không ổn”.
Đồng Thúc Văn thoạt nhìn thì có vẻ đạo mạo thư sinh, nhưng lại có một đôimắt tam giác làm phá hoại hết cả gương mặt. Chỉ nghe y cười gằn nói: “Có gì không ổn thì sao chứ? Cho dù bọn chúng có đặt phục binh trên bờ, thì thuyền chúng ta cũng có khiên da bò và thiết bản đủ để ứng phó. Huống hồ hai bên Độc Long Hiệp đều là vách đá dựng đứng, muốn đặt mai phục ở đó chỉ là si tâm vọng tưởng! Vì vậy lần này chúng ta đã ở thế bất bại, vấn đề chỉ là có thể giết được Khấu Trọng, trừ họa tận gốc hay không mà thôi!”.
Lý Tinh Nguyên nghĩ kỹ lại cũng cảm thấy mình hơi đa nghi, bèn ngoanngoãn ngậm miệng không nói gì thêm.
Lúc này thủy sư Thiếu Soái Quân của Khấu Trọng ở phía trước đã tới gầnhiệp khẩu, dòng nước càng lúc càng xiết, khoảng cách song phương dần thu hẹp lại.
Đúng lúc thắng lợi tưởng chừng đã nằm trong tầm tay bọn Lý Tử Vân, thìchuyện không thể xảy ra nhất đã xảy ra.
Bảy chiếc chiến thuyền của Thiếu Soái Quân bất ngờ dừng lại, xếp thànhhình chữ nhất, các thuyền đều khóa chặt lại với nhau, thậm chí còn có cả xích sắt buộc vào hai gốc cây lớn hai bên bờ, phong tỏa đường tiến vào hiệp khẩu.
Lý Tử Vân, Đồng Thúc Văn đang trợn tròn mắt lên chưa biết chuyện gì xảyra thì bảy chiếc thuyền cùng lúc bốc cháy ngùn ngụt.
Tuy biết rõ là tự đâm đầu vào biển lửa, nhưng phía trước vẫn có bảy támchiến thuyền không kịp dừng lại, đâm thẳng vào những con thuyền đang bốc cháy hừng hực trong tiếng kêu la vang trời.
Những thuyền phía sau vội vàng tấp vào hai bên bờ để tránh lửa, tưởng rằngđã thoát khỏi hiểm cảnh thì chợt nghe tiếng hò hét ầm trời, Hỏa Phi Trảo và Thập Tự Phi Tiễn do đương đại đệ nhất xảo khí đại sư Lỗ Diệu Tử sáng tạo ra từ hai bên bờ rải xuống như mưa, lửa bắn tứ tung, làm sáng rực cả một đoạn sông trong đêm tối, thêm vào có cả tiếng nổ ầm ầm của Hỏa Phi Trảo nên khung cảnh càng thêm nhiệt náo hùng tráng, nhưng đối với liên quân Đông Hải và Mục Dương mà nói, đây lại giống như những tiếng chuông báo hiệu của tử thần vậy.
Lý Tử Vân cuối cùng cũng biết ai mới là kẻ ngu xuẩn thật sự.
o0o
Chiến thuyền của Cự Kình Bang bèn chuyển hướng đi về phía Bắc, ý đồmuốn xông ra từ chỗ hổng trước khi đối phương kịp hoàn thành vòng vây khép kín.
Từ Tử Lăng ngạc nhiên nói: “Không phải thuận gió thắng ngược gió sao?Tại sao chúng ta lại đi ngược gió lên phía Bắc mà không thuận gió xuống phía Nam?”.
Bốc Thiên Chí vừa chăm chú quan sát thuyền địch đang tiến sát lại gần, vừaung dung đáp: “Địch nhân trước đó đã đoán được chúng ta muốn chiếm thượng lưu, tự nhiên cũng có thể đoán được chúng ta sẽ nương gió đào tẩu. Vậy thì chúng ta sẽ làm ngược lại, khiến tất cả sắp xếp của chúng đều thành vô dụng”.
Trần Lão Mưu hét lớn: “Dựng bản hạ buồm”.
Tiếng trống vang lên, truyền mệnh lệnh đi xa.
Từ Tử Lăng còn chưa hết ngạc nhiên thì hơn trăm tấm thiết bản chắn tên đãđược dựng lên hai bên mạn thuyền, tăng cường khả năng phòng hộ lên gấp bội.
Khi cánh buồm lớn được hạ xuống, từ hai bên thân thuyền liền thò ra bamươi sáu chiếc mái chèo dài, mau chóng khoát xuống nước đẩy thuyền đi, tiết tấu nhịp nhàng, vô cùng đẹp mắt.
Không còn cánh buồm cản gió, ba chiếc chiến thuyền nhẹ nhàng ngược giótiến thẳng lên phía trước, tốc độ mỗi lúc một nhanh, chỉ cần giây lát nữa là sẽ có thể vượt qua chỗ hổng, thoát khỏi vòng vây của địch nhân.
Từ Tử Lăng giờ mới hiểu được thủy chiến thực ra là một môn học vấn vôcùng sâu rộng, thậm chí có thể biến tình thế bất lợi thành có lợi, chứ tuyệt đối không hề đơn giản như bề ngoài của nó. Hiện giờ không còn cánh buồm, mục tiêu lớn nhất của hỏa tiễn cũng không còn, ba chiến thuyền này căn bản không cần sợ hỏa công của đối phương nữa.
Trống trận bên phía địch nhân cũng vang lên ầm ầm như sấm động, nămmươi chiếc khoái thuyền được thả xuống, đuổi sát phía sau, mái chèo lên rồi lại xuống, tốc độ nhanh gấp đôi thuyền lớn, hơn nữa lại tiến thoái linh hoạt, không sợ thuyền của Cự Kình Bang cậy thuyền lớn kiên cố đụng chìm, chiến lược vô cùng tài tình khéo léo.
Bốc Thiên Chí liền phát lệnh, ba chiến thuyền liền chuyển từ đội hình chữphẩm sang sắp hàng ngang hình chữ nhất, tưởng chừng như chưa tìm được lương sách gì để đối phó với địch nhân thì Trần Lão Mưu đã hét lớn: “Ném muội than! Quăng đá! Phóng tiễn!”.
Trống trận ầm ầm vang khắp mặt hồ.
Mượn sự yểm hộ của màn đêm, những bang chúng Cự Kình Bang ở phíađuôi thuyền tung ra những đám muội than lớn, theo gió hồ cuồn cuộn bay về phía địch nhân.
Cùng lúc đó, một trận mưa đá và tên cũng rải xuống đầu địch nhân trongphạm vi mười trượng.
Tiếng kêu thảm vang lên liên miên bất tuyệt, quá nửa địch nhân bị muộithan bay vào mắt, những kẻ kịp quay đầu ra sau tránh né còn chưa kịp quay lại thì đá và tên đã rải xuống như mưa. Cả đội khoái thuyền vốn đang hung hăng truy đuổi, lập tức trở nên rối loạn tản mác, quân không thành quân.
Khi các chiến sĩ trên chiến thuyền hò reo vang dội, thì ba chiếc thuyền cũngđã đột phá trùng vây, đi về phía Bắc.
Bốc Thiên Chí hét lớn: “Kéo buồm lên!”.
Từ Tử Lăng giờ đã bội phục chiến thuật thủy chiến của Bốc Thiên Chí vàTrần Lão Mưu sát đất, thầm nhủ chẳng trách mà Cự Kình Bang được liệt danh vào bát bang cửu hội. Chỉ nghe gã khâm phục hỏi: “Bây giờ có phải lại chuyển hướng thuận gió đi về phía Nam chăng?”.
Bốc Thiên Chí gật đầu nói: “Nếu không đi về phía Nam làm sao đến được Hạ Phi, có điều nếu không giở thêm chút thủ đoạn, thì thế nào cũng bị địch nhân đuổi kịp”.
Dứt lời liền phát ra một loạt mệnh lệnh.
Ba chiếc chiến thuyền của Cự Kình Bang liền chuyển hướng đi về phíaĐông, nhằm hướng tập trung nhiều lau sậy nhất thẳng tiến.
Dưới sự điều kiển của Trần Lão Mưu, các bang chúng Cự Kình Bang ở haibên mạn thuyền bắt đầu lắp thêm các tấm bè nổi, giống như một con chim lớn đang sải cánh, tăng thêm lực nổi để ứng phó với những đoạn nước nông.
Bốc Thiên Chí thở phào nhẹ nhõm thốt lên: “Được rồi!”.
Cánh buồm được kéo lên căng đầy gió, đẩy ba chiến thuyền thẳng tiến vềphía bờ Đông Nam, thuyền đi đến đâu là lau sậy rạp xuống tới đấy, giống như lướt nhẹ trên mặt nước, trong nháy mắt đã bỏ rơi địch nhân, chìm vào màn đêm.
Cũng may là lúc này Bốc Thiên Chí đến, hai người bèn đi lên đài quan sátphía trên nói chuyện. Chỉ nghe họ Bốc nói: “Theo tin tức mới nhận được, Trọng gia đã tự xưng là Thiếu Soái, thuộc hạ binh tướng gọi là Thiếu Soái Quân, mười ngày trước đã chiếm được Hạ Phi, lại đại phá đám mã tặc Khiết Đan, thu phục hầu hết các thành trấn phụ cận trước đây vốn đi theo Từ Viên Lãng hoặc Lý Tử Thông. Hiện giờ ở Sơn Đông, ngoại trừ Đông Hải ra, tất cả đều đã trở thành thiên hạ của Thiếu Soái quân rồi! Trọng gia quả đã không phụ sự kỳ vọng của chúng ta!”.
Từ Tử Lăng thầm nhủ cuối cùng thì Khấu Trọng cũng đã đại phát thần uy,xem ra trong thiên hạ này ngoại trừ mấy vị bá chủ có tài năng quân sự đặc biệt xuất chúng như Lý Thế Dân, Đỗ Phục Uy, Đậu Kiến Đức, Lưu Vũ Châu và Tiêu Tiễn ra thì mấy kẻ tầm thường khác thật đều khó thành đối thủ của gã.
Nghĩ đoạn gã bèn hỏi: “Hiện giờ có phải hắn vẫn còn ở Hạ Phi?”.
Bốc Thiên Chí đáp: “Khả năng này rất lớn, vì vậy Bốc mỗ đang muốn thayđổi hành trình, đi dọc theo Hoài Thủy về phía Đông, sau khi qua Hồng Trạch Hồ và Thành Tử Hồ, chuyển lên Tứ Thủy ở phía Bắc, qua Hoài Dương là sẽ đến Lạc Mã Hồ, Hạ Phi nằm ở phía Tây Bắc Lạc Mã Hồ. Nếu Trọng gia đã trở lại Lương Đô, thì chúng ta cũng có thể rẽ sang hướng Tây để đi về đó”.
Từ Tử Lăng chau mày: “Lộ trình như vậy sẽ kéo dài thêm hai ngày đường,lại còn phải vượt qua Chung Ly thành, Chí thúc có tự tin không?”.
Bốc Thiên Chí mỉm cười: “Lực lượng thủy sư của Lý Tử Thông vốn đã yếu ớtbất lực, lại nhiều lần bị bại dưới tay Đỗ Phục Uy nên chẳng hề đáng sợ, thêm nữa xưa nay chúng ta cũng có qua lại giao dịch với hắn, nên thế nào họ Lý đó cũng phải nể mặt chúng ta một hai phần”.
Từ Tử Lăng nói: “Quan hệ của Tiêu Tiễn với Lý Tử Thông thế nào?”.
Bốc Thiên Chí đáp: “Tiêu Tiễn trước giờ vẫn ngầm ủng hộ cho Lý Tử Thông,
mục đích là để cầm chân Đỗ Phục Uy. Nhưng Tử Lăng không cần lo lắng chuyệnLý Tử Thông sẽ làm chó tay sai cho Tiêu Tiễn, bởi vì Lý Tử Thông tự lo cho mình còn chẳng xong, thêm nữa là con người tự cao tự đại như hắn tuyệt đối sẽ không làm chó tay sai cho họ Tiêu đâu. Chúng ta tuy chỉ có ba con thuyền, nhưng đều là loại thượng hảo hạng, tính năng vượt xa loại thuyền tầm thường, lại có cao thủ điều khiển, thủy sư ở Chung Ly thành đối phó với ngư thuyền hay thương thuyền bình thường còn được, chứ muốn cản chúng ta lại thì e rằng hơi khó đó”.
Nếu như là lúc bình thường, Từ Tử Lăng căn bản không cần nghĩ ngợi đếnvấn đề an nguy này, nhưng vì sự an toàn của Tiểu Lăng Trọng và tránh để thi thể của Tố Tố bị kinh động, gã không thể không cẩn trọng. Gã lại hỏi Bốc Thiên Chí thêm về cách ứng biến với mọi sự biến có thể xảy ra trên đường, rồi mới yên tâm, gật đầu đồng ý.
Hoàng hôn hôm ấy, đoàn thuyền chuyển hướng về Chung Ly. Mọi việc diễnra thuận lợi một cách bất ngờ ngoài dự liệu, thủy sư ở Chung Ly không hề làm khó, để đoàn thuyền của Bốc Thiên Chí giương buồm đi qua.
Nhưng đến Hồng Trạch Hồ thì phiền phức bắt đầu tới.
o0o
Thuyền đội từ từ rẽ ngoặt, chuyển qua đường thẳng, mặt sông đột nhiên thuhẹp lại, dòng nước bên dưới cũng chảy xiết hơn.
Soái thuyền của Khấu Trọng dẫn đầu cả thuyền đội, gã và Tiêu Hồng Tiếnđang đứng trên đài quan sát, chăm chú quan sát phía trước.
Vầng thái dương khuất dần sau rặng núi Tây, đại địa chìm vào bóng tối.
Nửa canh giờ trước bọn họ đã đi qua Mục Dương, tiến vào đoạn đường màKhấu Trọng cho rằng là nguy hiểm nhất, chỉ cần ba canh giờ là sẽ có thể ra biển lớn, dọc theo bờ Bắc thêm nửa canh giờ, chính là Đông Hải thành.
Lúc ở Mục Dương, thuyền đội đã tạm thời dừng lại trong một thời gian ngắn,thương lượng đại kế tấn công Đông Hải với Lý Tinh Nguyên, sau khi lừa gạt lẫn nhau một hồi, thuyền đội lại tiếp tục khởi trình lên đường.
Tiêu Hồng Tiến thấp giọng nói: “Mặt sông dường như tĩnh lặng tới mức cóchút hơi bất bình thường, tại sao không thấy một thuyền cá nào? Lúc này là lúc các thuyền ra biển trở về nhà mà?”.
Phía bên trái thấp thoáng hiện lên ánh đèn, lúc ám lúc minh, phát ra một thứtín hiệu đã định sẵn, rõ ràng là thủy sư của địch nhân đã có bố trí từ trước, thế nhưng chúng lại không hề tấn công như Khấu Trọng đã dự liệu.
Tiêu Hồng Tiến và Khấu Trọng đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy có gì đókhông ổn.
Khấu Trọng đảo mắt một vòng, rồi hỏi: “Phía trước là nơi nào?”.
Tiêu Hồng Tiến trầm giọng: “Bốn dặm phía trước là Độc Long Hiệp, hai bênvách núi dựng đứng, trên bờ toàn là nham thạch, nước chảy rất xiết, có điều Lạc tướng quân sớm đã phái người đến mai phục ở đó, nếu địch nhân có giở trò gì thì cũng tuyệt đối không thể qua mắt được chúng ta”.
Khấu Trọng lắc đầu: “Tình hình vô cùng bất lợi, có lẽ chúng ta đã đánh giáthấp tên tiểu tử Đồng Thúc Văn ấy”.
Tiêu Hồng Tiến chau mày: “Bọn chúng đã không đặt mai phục ở phía trước,lại cũng không tới nghênh chiến, vậy làm sao có thể đối phó chúng ta được?”.
Khấu Trọng lộ thần sắc nghiêm trọng: “Chính vì chúng ta không đoán đượcbọn chúng định giở trò gì, thế nên mới nguy hiểm”.
Kế đó gã liền phát lệnh cho thuyền cập bờ.
Tiêu Hồng Tiến nói khẽ: “Có phải chúng ta đã nghi oan cho Lý Tinh Nguyên?Biết đâu y lại thực sự muốn nương nhờ chúng ta”.
Khấu Trọng quả quyết: “Ta tuyệt đối không nhìn sai kẻ này. Hừ!”.
Tiêu Hồng Tiến cùng gã quay đầu về phía sau, trong bóng tối mờ mờ, sáucon thuyền khác cũng bắt đầu giảm dần tốc độ theo soái thuyền, chuẩn bị cập bờ. Cả quãng sông rất hòa bình an định.
Khấu Trọng đột nhiên cười cười: “Hảo tiểu tử, lần này toàn bộ thủy sư củachúng ta đi tong rồi!”.
o0o
Không khí chiến tranh bao phủ khắp Hồng Trạch Hồ.
Dưới bầu trời đầy sao, hồ nước được mệnh danh là hồ nước ngọt lớn thứ tư ở Trung Nguyên trải dài ra bốn phía như vô biên vô tận. Hơn mười chiếc chiếnthuyền trải ra theo hình cánh quạt xuất hiện, hình thành thế bao vây từ từ áp sát.
Điểm đặc biệt lớn nhất của Hồng Trạch hồ chính là lau sậy khắp nơi, cơ hồnhư mọc khắp cả mặt hồ, dày đặc đến nỗi cả thuyền cũng khó mà đi được, hơn nữa mực nước lại rất nông, lòng hồ mấp mô, chỗ sâu nhất cũng chỉ chưa đầy hai trượng, còn bình thường chỉ khoảng mười thước, vì vậy cho dù có muốn nhảy sông chạy trốn, cũng khó mà tránh khỏi cung tiễn của địch nhân.
Đây rõ ràng là một hành động đã được tính toán cẩn thận, kế hoạch chutoàn.
Đến giờ Từ Tử Lăng và Bốc Thiên Chí mới bàng hoàng hiểu ra tại sao Lýquân ở Chung Ly thành lại dễ dàng cho bọn họ đi qua đến vậy, bởi vì đến đây bọn họ chỉ có thể hỗn chiến trên mặt hồ rộng mênh mông, hơn nữa địch đông ta ít, lúc không chống đỡ nổi cũng không thể bỏ thuyền lên bờ tìm sinh lộ, có thể nói đây chính là cạm bẫy được đặt ra để đối phó với hạng cao thủ xuất chúng như Từ Tử Lăng.
Bốc Thiên Chí giật mình nói: “Không ngờ là thuyền của Đại Giang Hội”.
Từ Tử Lăng chau mày: “Là Đại Giang Hội của Long Quân Bùi Nhạc và HổQuân oBùi Viêm chứ không phải Trường Giang Liên Minh của Trịnh Thục Minh à?”.
Năm xưa khi gã và Khấu Trọng vận chuyển muối vào Trường Giang, đãtừng bị Bùi Viêm cùng nhi tử của Vương Bạc là Lôi Đình Đao Vương Khôi Giới đuổi theo, phải nhờ vào khói đen mới có thể thoát thân, không ngờ hôm nay lại gặp lại ở chốn này.
Lúc này Trần Lão Mưu đã đến bên cạnh hai người, bèn lên tiếng đáp thaycho Bốc Thiên Chí: “Chính là hai tên tiểu tử xấu xa Xà Khuyển Nhị Quân đó, không ngờ bọn chúng lại ngu ngốc đến nỗi đầu nhập dưới trướng một kẻ đang tuột dốc như Lý Tử Thông, thật khiến người ta không thể nào hiểu nổi”.
Bốc Thiên Chí lắc đầu nói: “Hai tên tiểu nhân này giỏi nhất là bợ đỡ kẻ cóquyền thế, người chúng nương nhờ chắc có lẽ không phải Lý Tử Thông mà là Tiêu Tiễn. Hừ! Chúng ta đánh một trận với chúng vậy!”.
Từ Tử Lăng nói: “Có thể phun khói đen để che nhãn tuyến địch nhân rồi đàotẩu không?”.
Trần Lão Mưu lắc đầu: “Gió quá lớn, hơn nữa đây lại là trên mặt hồ, phunkhói chỉ tốn thêm nhân lực mà thôi”.
Kế đó lão liền vung tay lên hét lớn: “Các huynh đệ! Chuẩn bị chiến đấu!”.
Trống trận lập tức vang lên như sấm, truyền đi khắp mặt hồ.
o0o
Khấu Trọng nghiêng đầu nói với Tiêu Hồng Tiến: “Tiêu huynh hãy nhìn thửphần thân thuyền ở dưới mặt nước xem sao”.
Sau đó gã liền cao giọng ra lệnh: “Tiếp tục lên đường, càng chậm càng tốt!”.
Tiêu Hồng Tiến định thần nhìn kỹ, rồi giật mình chấn động thốt lên: “Hảotiểu tử! Không ngờ hắn dám giở trò với thuyền của chúng ta!”.
Chỉ thấy phần thân thuyền tiếp xúc với mặt nước dính đầy dầu hoả, khôngcần hỏi cung biết là một đoạn sông nào đó ở gần Mục Dương đã bị người ta đổ dầu lên, lúc thuyền đi qua liền bám cả vào.
Tiêu Hồng Tiến nói: “Đây có lẽ là loại dầu hỏa ở Ba Thục, vào nước vẫncháy, càng không sợ bị dội nước. Chiêu này quả nhiên lợi hại phi thường”.
Khấu Trọng trở nên thư thái, ung dung cười cười đáp: “Chỗ lợi hại nhất chínhlà chúng ta trúng chiêu rồi mà vẫn hoàn toàn không biết, chẳng cần nói cũng biết thủy sư Đông Hải nhất định đã nấp sẵn ở một nhánh sông nào đó gần Mục Dương, bây giờ đang đuổi theo phía sau chúng ta. Hừ, kế hoạch của chúng ta chỉ cần đổi một chút là được rồi! Chuẩn bị bỏ thuyền!”.
o0o
Ba chiến thuyền của Cự Kình Bang xếp thành hình chữ phẩm, đèn lửa tắthết, gia tăng tốc độ tiến thẳng về phía Tây.
Nét mặt Bốc Thiên Chí vẫn bình tĩnh như thường, chỉ nghe y điềm đạm nói:“Nước sông chảy vào Hồng Trạch Hồ tập trung cả ở phía Tây, chủ yếu có Hoài Hà nằm trên lộ tuyến của chúng ta, ngoài ra còn có Tuy Hà, Biện Hà và An Hà, thủy đạo ra khỏi hồ có ba đường, chảy vào Trường Giang và các con sông lớn chảy ra biển. Địch nhân đã phong tỏa đường tiến về phía Đông của chúng ta, vậy thì ta sẽ cùng chúng chơi trò đuổi bắt, xem ai thông thuộc Hồng Trạch Hồ hơn, xem bản lĩnh điều khiển thuyền trong đêm của ai cao minh hơn”.
Trần Lão Mưu cũng lên tiếng bổ sung: “Hình dáng Hồng Trạch Hồ rất giốngmột con thiên nga đang vươn đầu sải cánh, theo cổ thư ghi chép thì tiền thân của hồ này là một vùng đất trũng không thoát nước đi được, về sau mới biến thành hồ, vì thế đáy hồ vừa nông vừa nhiều bùn đất, là một trong những đại kỵ trong thủy chiến”.
Từ Tử Lăng nhìn thuyền địch đang đuổi theo phía sau, thuận miệng hỏi luôn:“Còn có những đại kỵ nào khác nữa?”.
Bốc Thiên Chí liền nói một mạch như trả bài trước lão sư: “Đại thắng tiểu,kiên cố thắng mỏng manh, thuận gió thắng ngược gió, thuận dòng thắng ngược dòng, phòng đoạn nước nông, phòng lửa, phòng gió, phòng đục thuyền, phòng thiết tỏa chăng ngang sông, đây là chín điều cần chú ý trong thủy chiến, chỉ cần phạm phải một cũng đủ đẫn dến họa thuyền chìm người chết rồi”.
Từ Tử Lăng lập tức hiểu ra nói: “Chẳng trách Chí thúc lại ngược dòng tiến vềphía Tây trước, sau khi đến chỗ các dòng sông đổ vào hồ ở phía Tây mà quay đầu ứng chiến thì là thuận dòng thắng ngược dòng rồi”.
Trần Lão Mưu mỉm cười: “Tử Lăng quả nhiên là nho tử khả giáo. Thủy chiếnmà chiếm được lợi thế thuận dòng, cũng không khác gì ưu thế từ trên đánh xuống trong những cuộc chiến trên đất liền cả. Có điều chúng ta chưa từng giao thủ với huynh đệ Bùi Nhạc, Bùi Viêm lần nào, chắc bọn chúng cũng không phải hạng tầm thường đâu, Thiên Chí cần phải cẩn thận!”.
Lời còn chưa dứt thì phía Tây đã xuất hiện bảy chiến thuyền khác, chính làthuyền của Trường Giang Liên Minh.
Đột nhiên tình thế đảo ngược, biến thành thuyền địch ở phía trước chiếmđược lợi thế thuận dòng, còn phía sau thì không còn đường lui, trong thoáng chốc, ba chiếc thuyền của bọn Từ Tử Lăng đã rơi vào cảnh lưỡng đầu thọ địch, hơn nữa còn là địch mạnh ta yếu nữa.
o0o
Ba mươi chiến thuyền xuất hiện ở phía sau, thuận dòng nước đuổi theothuyền đội của Khấu Trọng. Nếu giữ nguyên tốc độ này, đoàn thuyền này vừa hay sẽ đuổi kịp bọn gã ở Độc Long Hiệp, do thuyền của Khấu Trọng toàn bộ đều đã dính dầu, nên lúc ấy chỉ cần phóng hỏa tiễn là đảm bảo có thể khiến cả đoàn thủy sư quân viễn chinh của họ Khấu toàn quân tan tác, có đi mà chẳng có về. Kế hoạch tính toán cẩn mật, thủ đoạn lang độc đều vượt quá sức tưởng tượng của người thường.
Cho dù tấn công từ xa không thành, nhưng do thuận dòng nước, lại thuậngió, thêm vào thủy sư Đông Hải thuyền lớn kiên cố, tự nhiên cũng có thể thừa sức đè bẹp đội thuyền mỏng manh yếu đuối của Khấu Trọng. Có thể thấy chuyện thủy sư Đông Hải đợi cho thuyền của Thiếu Soái Quân đi qua Mục Dương mới thuận dòng đuổi theo, quả là phù hợp với yếu quyết thủy chiến, nắm được then chốt giành phần thắng trên mặt nước.
Lúc này Lý Tử Vân, Đồng Thúc Văn và Lý Tinh Nguyên đang đứng trên đàiquan sát của soái thuyền, nhìn bảy chiếc chiến thuyền của đối phương đang từ từ cập bờ, thuyền nào cũng tắt hết đèn đuốc, chỉ còn để lại một ngọn phong đăng nơi đầu thuyền chiếu sáng phía trước, trên thuyền cờ phướng nhấp nhô, khiến bọn y không thể nhìn rõ được tình hình cụ thể ra sao.
Lý Tử Vân chừng ngoài ba mươi tuổi, tướng mạo cao lớn uy vũ. Chỉ thấy ychỉ tay cười cười nói: “Người ta nói Khấu Trọng lợi hại thế nào chứ, theo ta thấy hắn chỉ là một tên ngu xuẩn mà thôi. Làm gì có kẻ nào lại cho thuyền đi thành hàng như thế kia chứ, lẽ nào hắn muốn tiện cho chúng ta một đòn diệt gọn hay sao? Các huynh đệ chuẩn bị!”.
Trống trận nổi lên, cung tiễn thủ trên ba chiến thuyền đi trước bắt đầu đốthỏa tiễn, giương cung chuẩn bị bắn.
Lý Tinh Nguyên ghé miệng sát tai Đồng Thúc Văn thấp giọng nói: “Hình nhưcó gì đó không ổn”.
Đồng Thúc Văn thoạt nhìn thì có vẻ đạo mạo thư sinh, nhưng lại có một đôimắt tam giác làm phá hoại hết cả gương mặt. Chỉ nghe y cười gằn nói: “Có gì không ổn thì sao chứ? Cho dù bọn chúng có đặt phục binh trên bờ, thì thuyền chúng ta cũng có khiên da bò và thiết bản đủ để ứng phó. Huống hồ hai bên Độc Long Hiệp đều là vách đá dựng đứng, muốn đặt mai phục ở đó chỉ là si tâm vọng tưởng! Vì vậy lần này chúng ta đã ở thế bất bại, vấn đề chỉ là có thể giết được Khấu Trọng, trừ họa tận gốc hay không mà thôi!”.
Lý Tinh Nguyên nghĩ kỹ lại cũng cảm thấy mình hơi đa nghi, bèn ngoanngoãn ngậm miệng không nói gì thêm.
Lúc này thủy sư Thiếu Soái Quân của Khấu Trọng ở phía trước đã tới gầnhiệp khẩu, dòng nước càng lúc càng xiết, khoảng cách song phương dần thu hẹp lại.
Đúng lúc thắng lợi tưởng chừng đã nằm trong tầm tay bọn Lý Tử Vân, thìchuyện không thể xảy ra nhất đã xảy ra.
Bảy chiếc chiến thuyền của Thiếu Soái Quân bất ngờ dừng lại, xếp thànhhình chữ nhất, các thuyền đều khóa chặt lại với nhau, thậm chí còn có cả xích sắt buộc vào hai gốc cây lớn hai bên bờ, phong tỏa đường tiến vào hiệp khẩu.
Lý Tử Vân, Đồng Thúc Văn đang trợn tròn mắt lên chưa biết chuyện gì xảyra thì bảy chiếc thuyền cùng lúc bốc cháy ngùn ngụt.
Tuy biết rõ là tự đâm đầu vào biển lửa, nhưng phía trước vẫn có bảy támchiến thuyền không kịp dừng lại, đâm thẳng vào những con thuyền đang bốc cháy hừng hực trong tiếng kêu la vang trời.
Những thuyền phía sau vội vàng tấp vào hai bên bờ để tránh lửa, tưởng rằngđã thoát khỏi hiểm cảnh thì chợt nghe tiếng hò hét ầm trời, Hỏa Phi Trảo và Thập Tự Phi Tiễn do đương đại đệ nhất xảo khí đại sư Lỗ Diệu Tử sáng tạo ra từ hai bên bờ rải xuống như mưa, lửa bắn tứ tung, làm sáng rực cả một đoạn sông trong đêm tối, thêm vào có cả tiếng nổ ầm ầm của Hỏa Phi Trảo nên khung cảnh càng thêm nhiệt náo hùng tráng, nhưng đối với liên quân Đông Hải và Mục Dương mà nói, đây lại giống như những tiếng chuông báo hiệu của tử thần vậy.
Lý Tử Vân cuối cùng cũng biết ai mới là kẻ ngu xuẩn thật sự.
o0o
Chiến thuyền của Cự Kình Bang bèn chuyển hướng đi về phía Bắc, ý đồmuốn xông ra từ chỗ hổng trước khi đối phương kịp hoàn thành vòng vây khép kín.
Từ Tử Lăng ngạc nhiên nói: “Không phải thuận gió thắng ngược gió sao?Tại sao chúng ta lại đi ngược gió lên phía Bắc mà không thuận gió xuống phía Nam?”.
Bốc Thiên Chí vừa chăm chú quan sát thuyền địch đang tiến sát lại gần, vừaung dung đáp: “Địch nhân trước đó đã đoán được chúng ta muốn chiếm thượng lưu, tự nhiên cũng có thể đoán được chúng ta sẽ nương gió đào tẩu. Vậy thì chúng ta sẽ làm ngược lại, khiến tất cả sắp xếp của chúng đều thành vô dụng”.
Trần Lão Mưu hét lớn: “Dựng bản hạ buồm”.
Tiếng trống vang lên, truyền mệnh lệnh đi xa.
Từ Tử Lăng còn chưa hết ngạc nhiên thì hơn trăm tấm thiết bản chắn tên đãđược dựng lên hai bên mạn thuyền, tăng cường khả năng phòng hộ lên gấp bội.
Khi cánh buồm lớn được hạ xuống, từ hai bên thân thuyền liền thò ra bamươi sáu chiếc mái chèo dài, mau chóng khoát xuống nước đẩy thuyền đi, tiết tấu nhịp nhàng, vô cùng đẹp mắt.
Không còn cánh buồm cản gió, ba chiếc chiến thuyền nhẹ nhàng ngược giótiến thẳng lên phía trước, tốc độ mỗi lúc một nhanh, chỉ cần giây lát nữa là sẽ có thể vượt qua chỗ hổng, thoát khỏi vòng vây của địch nhân.
Từ Tử Lăng giờ mới hiểu được thủy chiến thực ra là một môn học vấn vôcùng sâu rộng, thậm chí có thể biến tình thế bất lợi thành có lợi, chứ tuyệt đối không hề đơn giản như bề ngoài của nó. Hiện giờ không còn cánh buồm, mục tiêu lớn nhất của hỏa tiễn cũng không còn, ba chiến thuyền này căn bản không cần sợ hỏa công của đối phương nữa.
Trống trận bên phía địch nhân cũng vang lên ầm ầm như sấm động, nămmươi chiếc khoái thuyền được thả xuống, đuổi sát phía sau, mái chèo lên rồi lại xuống, tốc độ nhanh gấp đôi thuyền lớn, hơn nữa lại tiến thoái linh hoạt, không sợ thuyền của Cự Kình Bang cậy thuyền lớn kiên cố đụng chìm, chiến lược vô cùng tài tình khéo léo.
Bốc Thiên Chí liền phát lệnh, ba chiến thuyền liền chuyển từ đội hình chữphẩm sang sắp hàng ngang hình chữ nhất, tưởng chừng như chưa tìm được lương sách gì để đối phó với địch nhân thì Trần Lão Mưu đã hét lớn: “Ném muội than! Quăng đá! Phóng tiễn!”.
Trống trận ầm ầm vang khắp mặt hồ.
Mượn sự yểm hộ của màn đêm, những bang chúng Cự Kình Bang ở phíađuôi thuyền tung ra những đám muội than lớn, theo gió hồ cuồn cuộn bay về phía địch nhân.
Cùng lúc đó, một trận mưa đá và tên cũng rải xuống đầu địch nhân trongphạm vi mười trượng.
Tiếng kêu thảm vang lên liên miên bất tuyệt, quá nửa địch nhân bị muộithan bay vào mắt, những kẻ kịp quay đầu ra sau tránh né còn chưa kịp quay lại thì đá và tên đã rải xuống như mưa. Cả đội khoái thuyền vốn đang hung hăng truy đuổi, lập tức trở nên rối loạn tản mác, quân không thành quân.
Khi các chiến sĩ trên chiến thuyền hò reo vang dội, thì ba chiếc thuyền cũngđã đột phá trùng vây, đi về phía Bắc.
Bốc Thiên Chí hét lớn: “Kéo buồm lên!”.
Từ Tử Lăng giờ đã bội phục chiến thuật thủy chiến của Bốc Thiên Chí vàTrần Lão Mưu sát đất, thầm nhủ chẳng trách mà Cự Kình Bang được liệt danh vào bát bang cửu hội. Chỉ nghe gã khâm phục hỏi: “Bây giờ có phải lại chuyển hướng thuận gió đi về phía Nam chăng?”.
Bốc Thiên Chí gật đầu nói: “Nếu không đi về phía Nam làm sao đến được Hạ Phi, có điều nếu không giở thêm chút thủ đoạn, thì thế nào cũng bị địch nhân đuổi kịp”.
Dứt lời liền phát ra một loạt mệnh lệnh.
Ba chiếc chiến thuyền của Cự Kình Bang liền chuyển hướng đi về phíaĐông, nhằm hướng tập trung nhiều lau sậy nhất thẳng tiến.
Dưới sự điều kiển của Trần Lão Mưu, các bang chúng Cự Kình Bang ở haibên mạn thuyền bắt đầu lắp thêm các tấm bè nổi, giống như một con chim lớn đang sải cánh, tăng thêm lực nổi để ứng phó với những đoạn nước nông.
Bốc Thiên Chí thở phào nhẹ nhõm thốt lên: “Được rồi!”.
Cánh buồm được kéo lên căng đầy gió, đẩy ba chiến thuyền thẳng tiến vềphía bờ Đông Nam, thuyền đi đến đâu là lau sậy rạp xuống tới đấy, giống như lướt nhẹ trên mặt nước, trong nháy mắt đã bỏ rơi địch nhân, chìm vào màn đêm.
Bình luận truyện