Đại Đường Song Long Truyện

Chương 415: Lấy nhu khắc cương



Từ Tử Lăng khai triển Na Thiểm Chi pháp - thuật di chuyển tránh né lĩnh hội từ Vân Soái. Gã thuần dựa vào chân khí lưu chuyển lên xuống tự nhiên, lùi về bên phải, quay người, hữu chưởng khinh phiêu đánh thẳng vào khuỷu tay Thạch Chi Hiên.

Đối với Bất Tử Ấn Pháp của Thạch Chi Hiên, Từ Tử Lăng đã có kinh nghiệm ứng phó phong phú nên biết rõ nếu như cương ngạnh đem chân khí công nhập vào kinh mạch đối phương, một phần sẽ bị tiêu tan, phần còn lại sẽ bị Thạch Chi Hiên cướp lấy mà dùng, giúp lão trở thành bất bại. Vì vậy mà chưởng kình của gã tích mà không phát, chỉ mang tính chất phòng ngự.

- Bùng!

Luồng chân khí mạnh như bài sơn đảo hải của Thạch Chi Hiên vượt ra ngoài sức tưởng tượng của gã điên cuồng xô tới. Rõ ràng là lão xuất thủ không nương tay, muốn tốc chiến tốc thắng.

Chân khí của Từ Tử Lăng đã sớm đạt đến cảnh giới có thể thu phát tùy tâm. Chân khí gã vận chuyển từ hai huyệt Dũng tuyền dưới lòng bàn chân, đi đến đan điền, hóa thành hai luồng kình khí nhất âm nhất dương rồi hợp thành một luồng Loa Hoàn kình, theo đốc mạch sau vai xuất ra hữu chưởng, chính diện giao chiến với chân khí bá đạo của Thạch Chi Hiên.

Trong sát na hai luồng kình lực giao nhau ấy, điều kỳ lạ đã xảy ra.

Tinh thần Từ Tử Lăng chợt trở nên sáng suốt thông thấu. Khi hai luồng chân khí tiếp xúc, gã dường như cảm thấy hai cơ thể vốn độc lập bỗng nhập lại làm một. Cảm giác kỳ diệu không thể sánh nổi này, từ lúc xuất đạo đến giờ, đây là lần đầu tiên gã trải qua.

Trước đây Từ Tử Lăng phải đẩy chân khí đi vào hẳn kinh mạch của kẻ khác mới có thể tra xét tình trạng mạch khí của đối phương. Nhưng hôm nay chỉ là chân khí tiếp xúc với nhau mà thể nội khí mạch của Thạch Chi Hiên tập hợp và lưu động thế nào đều giống như một tấm địa đồ hiện rõ trong đầu gã. Đồng thời gã phát giác mình sắp lâm đại họa, vì cảm ứng được luồng sát khí thực thụ của Thạch Chi Hiên chính là một luồng kình khí âm nhu đang tụ tại mũi bàn chân của ngọn cước lão sắp tung ra.

Ý nghĩ này vừa đến thì chân trái của Thạch Chi Hiên đã lặng lẽ đá qua. Nếu như Từ Tử Lăng không phải đã có cảm ứng kỳ dị vừa rồi, vì tinh thần gã hoàn toàn bị thân pháp kỳ lạ và khuỷu tay siêu tốc mãnh liệt của lão áp chế, nói không chừng đã bị trúng chiêu này. Trong thiên hạ, sợ rằng chỉ có duy nhất Thạch Chi Hiên có thể phân biệt và khiển xuất hai luồng kình khí, một mạnh mẽ mãnh liệt và một âm nhu bá đạo này.

- Cộc!

Chân trái của Từ Tử Lăng vội xuất ra, va chạm với cú đá chí mạng của Thạch Chi Hiên. Hai người đều lùi lại đằng sau.

Nếu như có người đứng xem, chỉ thấy hai người tiếp xúc qua loa, giống như vừa mới giao thủ đã phân khai vậy, dù thế nào cũng không thể ngờ tình hình bên trong lại vi diệu và chuyển biến đến thế.

Thần sắc Thạch Chi Hiên lộ vẻ kinh ngạc. Không ngờ Nhạc Sơn cao minh đến nỗi có thể đỡ được kỳ chiêu của lão, lại không hề thể hiện chút khốn khổ thảm bại. Thật ra Từ Tử Lăng có nỗi khổ chỉ tự mình biết được. Chạm phải kình lực mãnh liệt của Thạch Chi Hiên đã khiến cho gã khí huyết cuồn cuộn, kinh mạch kích động, đầu óc choáng váng, thân thể mềm nhũn. May phúc, vì sợ Bất Tử Ấn Pháp của Thạch Chi Hiên mà gã đã giữ chân khí ở lại trong kinh mạch, bằng không chỉ ngạnh tiếp như vậy cũng đủ khiến gã trọng thương thổ huyết rồi.

Dù cho Từ Tử Lăng sớm đã quyết định tử chiến, nhưng trong giờ khắc này gã lại muốn thay đổi chủ ý. Thạch Chi Hiên có thể phân biệt sử xuất hai luồng chân khí tương phản như vậy, hơn nữa lực sát thương lại mãnh liệt đến thế, gã tuyệt đối không phải là đối thủ.

Từ Tử Lăng và Khấu Trọng có thể khiến hai luồng chân khí âm nhiệt dương hàn hợp làm một, hoặc âm dương hoán đổi, nhưng vận dụng đến mức xuất quỷ nhập thần như Thạch Chi Hiên thì vẫn chưa thể đạt được. Chỉ xét đến phương diện này cũng đủ thấy Thạch Chi Hiên nắm chắc phần thắng.

Trong làn tuyết, mũi chân Từ Tử Lăng điểm mạnh xuống đất, phi thân bay lên gần bốn trượng, vọt đến chỗ giữa hai lá cờ hiệu của kho rượu. Phía sau lưng gã, phong thanh vang lên tiếng kình lực mãnh liệt điên cuồng tựa hồ đại sơn áp đến.

Từ Tử Lăng lòng kêu bất diệu. Trước đây, cho dù cùng Chúc Ngọc Nghiên giao thủ gã cũng có thể dựa vào sự tụ hợp kình lực của đối phương mà xác định thực hư, dựa vào đó xác định mục tiêu thật sự đối phương muốn công kích. Riêng Thạch Chi Hiên, khi công kích mỗi điểm kình lực đều rất quân bình, khiến gã căn bản không thể biết đối phương muốn công kích vào chỗ nào. Không biết bị đánh vào đâu, đương nhiên không biết phòng thủ thế nào.

Đột nhiên, Từ Tử Lăng đối với Bất Tử Ấn Pháp tỉnh ngộ thông suốt. Đó thật ra là một loại chân khí luyện đến mức chân chính xuất thần nhập hoá, thành một kỳ công có thể tùy tâm sử dụng, với chân khí bản thân rõ thế nào, với chân khí đối thủ cũng rõ như vậy. Chính vì vậy, Thạch Chi Hiên khi động thủ xuất chiêu, không ngừng thăm dò tình hình chân khí của đối phương. Gặp phải Trường Sinh Quyết khí công của Từ Tử Lăng cũng là một loại kỳ công có đặc tính như vậy nên chính lúc Thạch Chi Hiên cảm nhận được thể nội chân khí của Từ Tử Lăng, thì ngược lại Từ Tử Lăng cũng cảm nhận được tình hình của lão. Đây chính là điểm lợi hại của Bất Tử Ấn Pháp, khiến cho Thạch Chi Hiên lâu nay luôn ở thế bất bại chi địa.

Giả như Từ Tử Lăng có thể làm cho Thạch Chi Hiên không thể nhận biết được gã, trái lại bản thân có thể thông suốt hư thực của đối phương, tuy vẫn chưa đủ để đánh bại Thạch Chi Hiên, nhưng đối với việc bảo mệnh đào sinh, đương nhiên vô cùng có lợi.

Nghĩ đến đây song Tử Lăng vẫn chưa biết nên làm thế nào để làm được điều đó. Gã nắm tay ngầm vận Bất Động Căn Bổn Ấn, phất ống tay trái về phía sau, đồng thời vọt lên cao, phóng về phía đỉnh kho mờ tối đằng trước.

- Oàng!

Kình lực giao nhau.

Đang lúc Từ Tử Lăng lại một lần nữa thấy rõ hư thực chân khí của Thạch Chi Hiên, thì cũng là lúc phản lực không thể kháng cự ùa đến tăng thêm gia tốc lên nóc kho khiến gã phải nghiêng cả người.

Kinh mạch Từ Tử Lăng bị áp chế dữ dội, may mà gã vẫn có một khe hở quý giá để thở. Ngay khi mũi bàn chân gã điểm vào rìa mái ngói, Trường Sinh chân khí của gã đã vận chuyển mười tám vòng, trị xong quá nửa thương thế để làm vốn thoát thân cho gã.

Thạch Chi Hiên truy theo như hình với bóng, xuất ra một chỉ với kình lực ghê gớm không mang bất cứ phong thanh nào về bối tâm Từ Tử Lăng. Từ hai mươi năm nay, đây là lần đầu tiên lão toàn lực xuất thủ để giết một người.

Mũi bàn chân Từ Tử Lăng phát kình, lộn ngược người lại, không những tránh được một chỉ hiểm độc của Thạch Chi Hiên, mà lại thành ra ở phía sau lưng, một quyền nhanh như chớp đánh tới lão.

Thạch Chi Hiên âm trầm như vậy, đến lúc này cũng phải giật mình, bởi vì tuy Từ Tử Lăng đánh từ phía sau lưng, nhưng lão như có mắt thấy rõ chiêu thức gã vừa liên tục lại vừa khéo công sát tới.

Mắt Từ Tử Lăng khẽ hoa lên, Thạch Chi Hiên trong tình thế bất lợi hoàn toàn không khả năng chống đỡ đã cấp tốc hạ xuống, vừa chạm đất đã xoay người, phát ra song chưởng phản kích. Hai lực đạo nhất cương nhất nhu uy lực vô biên như bài sơn đảo hải công lên. Từ Tử Lăng đã từng bị Thạch Chi Hiên dùng hai nội khí hoàn toàn khác nhau này đối phó, mùi vị giống như cả người bị xé đôi ra vậy, nên nào dám ngạnh tiếp. Gã cười lên ha hả:

- Thạch tiểu nhi cũng chỉ thế thôi sao!

Ầm!

Một quyền của gã không cải phương hướng đập mạnh vào tường kho, Từ Tử Lăng liền mượn ngay phản lực ấy, tăng tốc lùi lại, tránh thoát chưởng kình khó tiếp của Thạch Chi Hiên, rồi như tên bắn phi về phía hậu điện kho rượu, nơi đặt thi thể Vu Ô Quyển.

o0o

Tại phủ tướng quân của Vu Bố Chánh, sau khi nghe Khấu Trọng thuật lại, Lý Tịnh thần sắc ngưng trọng nói:

- Lôi tiên sinh sau buổi trưa có đến tìm ta để sắp xếp việc Vân Soái gặp Tần Vương. Vân Soái cũng đã y ước bí mật gặp Tần vương. Như vậy việc Lôi tiên sinh bị bắt cóc phải xảy ra sau lúc đó.

Khấu Trọng giờ đang đeo mặt nạ của một người có râu quai nón, trầm giọng nói:

- Nhân lúc thế trận của kẻ địch hãy còn chưa vững, chúng ta nhất định phải tìm cách cứu Lôi đại ca về. Bằng không nếu kẻ địch có thể biết chuyện chúng ta từ huynh ấy, đối với chúng ta lại càng bất lợi.

Trên đường đi gặp Lý Tịnh, Khấu Trọng đã nghĩ thông rất nhiều chuyện. Trên thực tế bọn gã đến Trường An tìm bảo khố, chính là gián tiếp giúp Dương Văn Can rất lớn. Ngoài mặt Dương Văn Can điều động người của Kinh Triệu Liên Minh truy đuổi gã và Từ Tử Lăng. Nhưng thực chất là thừa cơ ngầm điều động nhân mã, âm mưu lật đổ Lý Phiệt. Gã và Tử Lăng vừa đến Trường An, tức thì làm hai đại thế lực Lý Kiến Thành và Lý Nguyên Cát gia tâm chú ý, khiến cho Dương Văn Can tiện thể hành sự.

Dương Hư Ngạn dựa vào Phần Kinh Tán đối phó Trương Tiệp Dư, vừa có thể vì Đổng Thục Ni trừ bỏ kình địch cạnh tranh sủng ái, vừa khiến Lý Uyên vì quái tật của ái phi mà vô tâm triều chính, để cho những kẻ âm mưu thừa nước đục thả câu.

Chẳng ngờ Khấu Trọng vô tình trị hết bệnh cho Trương mỹ nhân. Nhạc Sơn của Từ Tử Lăng lại gặp Lý Uyên đề cao cảnh giác. Âm Quý Phái thì mất đi lô hàng hỏa khí do Trầm Pháp Hưng cung cấp. Khiến cho trận thế của Dương Văn Can đại loạn.

Trước mắt, tình thế thật vô cùng phức tạp. Không có lấy một ai kể cả Khấu Trọng có thể làm rõ mọi chuyện đang rối như tơ này. Chuyện Khả Đạt Chí gần đây không ngừng khiêu chiến cao thủ của Thiên Sách phủ cũng có khả năng chỉ là mê hoặc mọi người để thay đổi sự chú ý.

Lý Tịnh gật đầu nói:

- Chúng ta tất nhiên phải lập tức cứu Lôi tiên sinh. Vấn đề là chúng ta chỉ có một cơ hội. Nếu ta là Triệu Đức Ngôn. Phương pháp an toàn nhất chính là mang Lôi tiên sinh rời khỏi Trường An. Lúc đó chúng ta sẽ vô kế khả thi.

Khấu Trọng đáp:

- Cho nên chúng ta phải lập tức hành động. Xung quanh Triệu Đức Ngôn toàn là người Đột Quyết, dễ gây sự chú ý của người khác. Làm việc này, nhất định phải do thế lực ở tại địa phương mới có thể thực hiện được. Triệu Đức Ngôn lại tuyệt đối không để cho Dương Văn Can biết việc này. Chỗ dựa duy nhất có thể của hắn, chắc chắn sẽ tìm đến Hương Ngọc Sơn nhờ giúp đỡ. Mà Hương Ngọc Sơn thế nào cũng gặp hay nhờ Trì Sanh Xuân phụ trách. Như vậy việc Lôi Cửu Chỉ bị mang đi không phải không có manh mối.

Trì Sanh Xuân chính là ông chủ của Lục Phúc Đổ Quán, sau lưng có Lý Nguyên Cát chống lưng. Chỉ có thế lực ở vùng này của hắn mới có thể trong tình thế cấp bách, nhanh chóng đưa người đi mà thần bất tri quỷ bất giác.

Lý Tịnh đứng lên, song mục lóe sáng nói:

- Chúng ta phải nắm bắt cơ hội này. May mà trước kia sau khi nói chuyện với bọn đệ, ta đã bí mật cho người theo sát nhất cử nhất động thủ hạ của Trì Sanh Xuân. Chỉ cần người rơi vào tay bọn chúng, Trì Sanh Xuân không thể không nhanh chóng đưa Lôi tiên sinh rời khỏi Trường An. Chúng ta mười phần sẽ cứu được người về.

Hai người đẩy cửa bước ra ngoài, lập tức đứng chựng lại kinh ngạc. Hồng Phất Nữ đang đứng bên ngoài giận dỗi, khuôn mặt lạnh lùng cất tiếng:

- Tại sao chuyện nào của huynh đệ các ngươi, cũng muốn giấu diếm ta.

o0o

Từ Tử Lăng quay trở lại kho rượu, phía sau chính là thi thể đang ngồi của Vu Ô Quyển. Thể nội chân khí gã không thể vận hành. Việc gã cần làm gấp bây giờ là phải tranh thủ thời gian này để trị liệu thương thế, ứng phó với đợt công kích mới của Thạch Chi Hiên.

Thạch Chi Hiên từng bước tiến vào trong kho. Không rõ lão làm thế nào mà cánh cửa sau lưng tự động đóng lại, khiến cho kho rượu trở thành một không gian phong kín. Thực chất thì cánh cửa đương nhiên không phải là một chướng ngại, nhưng tâm lý thì nó giống như một loại sỉ nhục, biểu thị như Thạch Chi Hiên nhốt Nhạc Sơn lại để bắt cá trong chậu.

Thạch Chi Hiên cười nhẹ:

- Nhạc Sơn ngươi đúng là một lão già hồ đồ, cho rằng luyện thành Hoán Nhật Đại Pháp là trở thành thiên hạ vô địch, mới dám tìm đến Trường An đấu với ta.

Từ Tử Lăng cười lạnh lùng:

- An Long đâu? Tại sao không gọi hắn đến giúp một tay. Dựa vào một mình Thạch tiểu nhi ngươi sợ rằng chưa đủ tư cách để giết ta.

Thạch Chi Hiên cười sằng sặc:

- Người ta nói Nhạc Sơn ngông cuồng tự đại, hiện tại nghe ngươi nói mới biết đấy không phải là lời nói hão. Ngươi tự cho là thông minh nên trốn vào trong phòng vì sợ An Long bên cạnh đánh lén. Quả thật là một chuyện nực cười.

Từ Tử Lăng chính là muốn dẫn dắt cho lão nghĩ sai như vậy, để còn mượn lời tìm cách tháo mệnh. Nhạc Sơn tuy là tính tình khí khái rắn rỏi, tính cách ngạo mạn, nhưng trong tình thế phải chống lại nhiều người thế này, bỏ chạy giữ mệnh cũng là lẽ thường.

Thạch Chi Hiên đấu đá trong quan trường và hắc đạo đã bao năm, đương nhiên không thể dễ dàng bị lừa như vậy. Nhưng vì lão nhận định Từ Tử Lăng chính là Nhạc Sơn, nên Từ Tử Lăng càng dễ lợi dụng thân phận cũng như tính cánh của Nhạc Sơn, khiến Thạch Chi Hiên khó đoán được thật giả. Từ Tử Lăng bực tức hừ lạnh:

- Đừng nói lời thừa! Nếu như không phải An Long bên cạnh giúp ngươi phục kích Vu Ô Quyển, sao có thể thu dọn hắn trong chốc lát?

Thạch Chi Hiên lại cười sằng sặc:

- Lão hồ đồ ngươi muốn nghĩ sao thì nghĩ. Thạch Chi Hiên ta từ trước đến giờ không tính toán với kẻ sắp chết đến nơi. À, còn có một việc chưa nói với lão huynh ngươi, khi ngươi và Ngọc Nghiên gần gũi nhau, có nhận ra nàng ta không còn là ngọc lành hay không?

Vừa nói xong, song chưởng cùng xuất, phát ra kình lực kinh người nhất cương nhất nhu công về phía Từ Tử Lăng. Tử Lăng căn bản không thể rõ Nhạc Sơn thật nghe được những lời này sẽ có phản ứng như thế nào. Nhưng Thạch Chi Hiên nói lời đó ra, đương nhiên khẳng định Nhạc Sơn sẽ bị chuyện đó kích động mà lộ ra sơ hở, cho lão thừa cơ hành động.

Chỉ qua tâm kế nhỏ nhen bần tiện này, cũng đủ biết Thạch Chi Hiên là loại người thế nào. Từ Tử Lăng giả vờ như tinh thần chấn động, hét lên một tiếng điên cuồng, nhất quyền kích xuất, thực chất là ngầm vận Đại Kim Cương Luân Ấn, đầu tiên thủ thân vững chắc, kiên cố như thành Trường An, Lạc Dương, chưởng xuất đi được một nửa thì biến thành Bảo Bình Ấn, kình khí chỉ tích mà không phát, trước khi tiếp xúc trực tiếp, đối phương căn bản không thể xác định hư thực của gã. Đây là phương pháp tốt nhất để đối phó với Thạch Chi Hiên. Nếu không phải Trường Sinh chân khí của Từ Tử Lăng cũng có những đặc tính kỳ dị như thế, sợ rằng đến chết vẫn không biết hư thực chân chính của Thạch Chi Hiên.

Thạch Chi Hiên quả nhiên nhẹ chau mày, không rõ cái huyền hoặc của Từ Tử Lăng. Điều đặc biệt khiến hắn không hiểu chính là bước đi kỳ lạ của Từ Tử Lăng, nhìn chẳng hiểu để làm gì, không ra né tránh cũng chẳng ra công kích địch nhân.

- A a a!

Từ Tử Lăng đợi đến khi kình lực của Thạch Chi Hiên tiến vào cơ thể, kình khí của Bảo Bình Ấn mới bộc phát tựa như lũ quét, phát quyền ra, đón lấy chưởng phong của Thạch Chi Hiên.

Điểm đặc sắc của Bảo Bình Ấn Khí chính là lấy một kình khí tập trung cao độ, khi phát ra khỏi tay tựa như tụ chân khí cá nhân trong một hình cầu đánh cách không về phía địch, tránh khỏi tình trạng tiếp xúc trực tiếp. Ngày trước Thiên Quân Tịch Ứng cũng vì chuyện này mà cuối cùng lạc bại thân vong, hiện giờ cũng là phương pháp tốt nhất để đối phó với Thạch Chi Hiên. Nếu dùng Bảo Bình Ấn làm đòn tiên phong, bất luận Thạch Chi Hiên có lợi hại thế nào, cũng phải sau khi hóa giải mới có thể trực tiếp công kích Từ Tử Lăng. Vì Bảo Bình Ấn khí khi đã ngưng tụ và tập trung cao độ, cho dù Thạch Chi Hiên tài giỏi, nhất thời cũng khó có thể chuyển hóa sử dụng, phản kích đối phương.

Thần sắc Thạch Chi Hiên lộ vẻ kinh ngạc. Song chưởng lão đưa ra trước đó liền hợp lại thành một, phát ra một luồng kình lực ghê gớm, hóa giải kình khí của Bảo Bình Ân. Từ Tử Lăng giương mắt nhìn mà toát mồ hôi lạnh. Gã căn bản không tưởng tượng được lại có người có thể hoá giải kình khí của Bảo Bình Ấn theo cách như vậy. Gã không tiến mà lùi lại, rồi di chuyển sang ngang. Thạch Chi Hiên cũng không thừa thế tiến công, đưa mắt nhìn Tử Lăng, song mục sáng lấp lánh, ngạc nhiên hỏi:

- Đây là loại công phu gì?

Từ Tử Lăng cười nham hiểm nói:

- Ngươi cho rằng ta sẽ vì chuyện của Tiểu Nghiên mà nghĩ ngợi, đó chính là đã sai lại càng sai.

Thạch Chi Hiên ngửa mặt lên trời cười lớn:

- Giỏi! Thế còn chuyện Tú Tâm thì sao?

Từ Tử Lăng thầm chửi hắn lòng lang dạ sói, thờ ơ đáp:

- Ngươi có dám nói câu này với Thanh Tuyền không?

Thạch Chi Hiên toàn thân chấn động, song mục lộ thần sắc phức tạp người khác khó có thể đoán biết. Từ Tử Lăng lần đầu tiên có được cơ hội ngàn năm có một để chủ động tiến công. Gã nhanh như chớp tiến lên, tay trái dường như vô ý thức giương chỉ làm đao, đâm vào khoảng không nơi vai phải của Thạch Chi Hiên. Thạch Chi Hiên kinh ngạc vô cùng. Từ Tử Lăng chiêu thức hướng chưởng về phía sát cổ lão, chiêu thức quái dị đến cực điểm. Đây là chiêu thức Tử Lăng vừa sáng tạo. Nguyên do gã với chuyện sinh tử có ý tưởng kỳ dị, biến có thành không, biến không thành có.

Nếu như Trường Sinh chân khí của gã luyện không đến mức thu phát tuỳ tâm, hay không có tuyệt học của Phật môn là Bát Tự Chân Ngôn Ấn Pháp, tuyệt không thể sáng tạo ra loại công phu này.

Người học võ không ai không cầu chiêu thức chân giả hư thực, nhưng từ trước tới nay không ai có thể tiến một bước vào “Hữu Vô Chi Đạo”.

Chiêu thức này của Từ Tử Lăng xuất đủ mười phần công lực đánh về khoảng không phía phải của Thạch Chi Hiên, giống như dị khúc đồng công của Khấu Trọng trong cờ vây, để xem coi đối phương “hoán cờ” như thế nào.

Thạch Chi Hiên lấy tĩnh khắc động. Nếu là hư chiêu, lão lập tức biến chiêu. Loại công pháp từ hữu hóa vô này, chiêu thức nửa đâm nửa chưởng, lại không mang bất cứ kình lực nào, Thạch Chi Hiên làm sao không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Lại còn vết xe đổ chuyện vừa thưởng thức Bảo Bình Ấn Khí xong, Thạch Chi Hiên chắc chắn không mạo hiểm lấy thân ra thử pháp. Dựa vào Bất Tử Ấn Pháp của lão cũng không thể nắm chắc lập tức hóa giải kình khí tập trung cao độ này. Năm xưa, lão bị Tứ Đại Cao Tăng bủa vây, cũng từng bị nguy khốn bởi Nhất chỉ đầu thiện của Gia Tường đại sư.

Thạch Chi Hiên lạnh lùng hừ một tiếng, triển khai Huyễn Ma Thân Pháp, như tia chớp đã đến bên trái của Tử Lăng, tay phải giương chỉ, chọc về mạng sườn trái của Từ Tử Lăng lúc đó do tiến kích mà lộ sơ hở.

Từ Tử Lăng toàn thân xoay chuyển, phất tay áo phải cản chỉ của Thạch Chi Hiên. Có vẻ Thạch Chi Hiên sau thoáng chấn động khi nghe thấy tên Thạch Thanh Tuyền như đã hồi phục lại. Lão cười một tiếng, thu chỉ lùi lại, hạ thấp chân đá mạnh vào chân đối phương, động tác như mây trôi nước chảy, tự nhiên khoáng đạt, không hổ danh là sư phụ của Hầu Hy Bạch.

Từ Tử Lăng gạt bỏ mọi điều cố kỵ, đem tâm pháp “Hữu Vô” vừa mới lĩnh ngộ ra, phát huy đến mức tường tận thấu đáo, kình lực khi có khi không, hữu có thể là vô, vô có thể thành hữu. Thạch Chi Hiên trong lúc không thể dò ra hư thật như vậy, bị gã liên tiếp công hơn mười chiêu. Cuối cùng lão cũng tìm được cơ hội bức Từ Tử Lăng ngạnh đối một chưởng.

Tử Lăng lập tức cảm thấy quá nửa chân khí bị đối phương thu nạp chuyển hóa, kinh ngạc tột độ, may mà khi chân khí tương xúc, gã đã cảm nhận được thủ pháp tiến công của đối phương, nên đột nhiên né về bên trái, tránh được một chiêu tất sát của Thạch Chi Hiên. Hai người cuối cùng tách ra xa, nhìn về phía đối phương.

Song mục Thạch Chi Hiên sát khí đại thịnh, tạo ra một khí thế vững mạnh như một bức tường, bao bọc khoá lấy Tử Lăng như muốn nói lần này gã đã hết đường đào tẩu.

Phía sau Từ Tử Lăng chính là những sọt trúc xếp cao như núi, gã cảm thấy Thạch Chi Hiên cuối cùng đối với hắn cũng có chút kiêng dè. Quyết ý trận này dốc toàn lực diệt trừ hắn. Vừa rồi không thể nói là Thạch Chi Hiên đã toàn lực xuất thủ, vì Thạch Chi Hiên không muốn chỉ vì giết gã mà để cho bản thân bị thương. Vì thế trong nhưng tình huống có thể làm tổn hại đến cơ thể, lão thà bỏ qua cơ hội, chứ không chịu mạo hiểm. Nhưng bây giờ Thạch Chi Hiên đã quyết dù có bị thương, cũng phải đưa Từ Tử Lăng vào tử địa.

Từ Tử Lăng lúc này như cung kéo đã hết đà. Vừa rồi gã đã liều mình dốc toàn lực nắm lấy cơ hội công kích, có thể nói là dốc lực toàn thân, hao tổn chân nguyên, lợi dụng đạp lên ván sàn trong kho để tìm vị trí bí đạo. Nếu không thể đào tẩu, khẳng định thân sẽ bỏ nơi đây. Một kẻ trong tâm hồn có chỗ sơ hở như Thạch Chi Hiên bây giờ mà còn lợi hại như vậy, khi lão không còn sơ hở càng khiến người ta không thể tưởng tượng.

Thạch Chi Hiên hiên ngang nhìn chằm chằm vào Từ Tử Lăng, gật đầu nói:

- Khá lắm! Mười năm nay, trừ Ninh Đạo Kỳ và Tống Khuyết là đối thủ của ta ra, bây giờ mới có thêm một “Bá Đao” Nhạc Sơn ngươi. Ngươi có thể yên tâm mà đi rồi đấy.

Thạch Chi Hiên cuối cùng cũng thể hiện hào khí khâm phục Từ Tử Lăng gã, không còn hạ thấp đối thủ nữa.

- Kẹt, kẹt!

Cửa kho bị mở ra, An Long lách người tiến vào, cười nham hiểm nói:

- Thạch lão đại, đệ về rồi đây, Nhạc lão huynh, xin chào!

Từ Tử Lăng thầm nghĩ, An Long ngươi về thật đúng lúc. Gã xoay người va thật mạnh về phía sau, những chiếc sọt xếp cao tựa núi lập tức đổ xuống như những lôi cầu lăn về phía Thạch Chi Hiên và An Long. Thi thể của Vu Ô Quyển bị va trước tiên. Cảnh tượng hỗn loạn đến cực điểm. Nến vụt tắt. Kho rượu biến thành tối đen như mực. Những chiếc sọt tre bị Từ Tử Lăng làm đổ xuống vẫn cứ lăn tròn. Bàn đựng rượu bị va đổ. Âm thanh đổ vỡ vang lên không ngớt, hơi rượu nồng nặc. Từ Tử Lăng cười lớn:

- Xin thứ lỗi lão phu không thể bồi tiếp!

Thạch Chi Hiên và An Long vội chạy lại ngăn mới phát hiện ra đã đánh vào áo ngoài mà Từ Tử Lăng ném ra, bị trễ một bước. Tiếng ván sàn gãy bỗng vang lên. Lúc An Long thắp được nến lên, Từ Tử Lăng đã đạp mở được địa đạo, an nhiên rời khỏi. Thạch Chi Hiên có tài năng cách mấy cũng không dám tùy tiện xông vào đuổi theo.

(

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện