Đại Đường Song Long Truyện
Chương 676: Điểm yếu duy nhất
“Lời nói của người ta, có thể là thật, cũng có thể là giả”.
Đối diện với nơi ẩn cư yên tĩnh không người, trong lòng Từ Tử Lăng không ngừng vang lên câu nói đó của Thạch Thanh Tuyền.
Căn phòng nhỏ vẫn như trước, nhưng tình cảnh động lòng người lúc Thạch Thanh Tuyền thay áo phía sau rèm đã một đi không trở lại. Tiếng gió núi thổi qua chờn vờn lúc có lúc không. Mặc dù có bạn bè tốt ở bên, gã vẫn phát sinh tâm trạng tuyệt vọng như mất đi lẽ sống. Tất cả những mong ước bình dị chân thành cho một cuộc sống tràn ngập hạnh phúc lứa đôi với Thạch Thanh Tuyền lúc này đã kết thúc, mọi nỗ lực vun đắp giờ đã thất bại triệt để. Thạch Thanh Tuyền biến thành hồi ức đau thương, những tháng ngày còn lại của cuộc đời gã chỉ có thể bước đi trong cô đơn hiu quạnh.
Sống ra sao mà chết thì thế nào? Khát khao cháy bỏng sao lại mang tới thất vọng tột cùng?
Hầu Hi Bạch tới sát ngôi nhà, ánh mắt xuyên qua cửa sổ tìm kiếm hình bóng xinh đẹp của Thạch Thanh Tuyền tại từng góc nhỏ trong căn phòng. Tiếng than thở của hắn vang lên:
- Thanh Tuyền căn bản không về đây, hay nàng vẫn còn lưu lại trong tiểu cốc ở Ba Thục?
Từ Tử Lăng thẫn thờ ngồi xuống một trong hai khối đá vuông vắn bằng phẳng bên ngoài sân, lắc đầu đáp:
- Đêm đó Thanh Tuyền lập tức rời cốc, ta cảm giác được quyết tâm không lưu lại nơi ấy thêm một khắc nào của nàng.
Hầu Hi Bạch đi tới khối đá bên cạnh ngồi xuống, hai bàn tay nắm chặt vào nhau, đoạn hoang mang hỏi:
- Làm gì bây giờ?
Từ Tử Lăng từ từ đáp:
- Huynh lập tức đi tìm Lôi Cửu Chỉ, cố gắng an bài Hàn Trạch Nam và thê tử của hắn cho tốt. Đây là việc không thể làm hỏng. Nếu không để Hương gia phát hiện bọn họ, bọn ta sẽ vì thế mà ân hận cả đời.
Hầu Hi Bạch ngửng mặt lên, giật mình hỏi:
- Ta đi rồi, Tử Lăng một mình xoay sở ra sao?
Từ Tử Lăng mỉm cười đáp:
- Có gì không được, ta sẽ ở lại đây tĩnh tâm dưỡng thương, cố gắng quên đi thương thế mà không cần tiếng tiêu của Thanh Tuyền. Ngươi lo xong việc rồi lập tức quay trở lại, sau đó bọn ta cùng trở về hội hợp với Khấu Trọng. Ngoài cách này ngươi có đề nghị nào tốt hơn không?
oOo
Quả nhiên là trời chiều theo lòng người, đang tới chính là Bạt Phong Hàn cùng đoàn quân cứu viện có thể khiến Khấu Trọng sống dậy từ chỗ chết. Tổng cộng gồm bốn ngàn người, một trăm ba mươi cỗ xe, hai mươi trong số đó chứa đầy hỏa khí cứu mạng. Trong bốn ngàn binh lính có ba ngàn là kỵ binh tinh nhuệ được lựa chọn kỹ càng, một ngàn quân còn lại sức chiến đấu yếu hơn nên phụ trách khâu vận chuyển, là binh chủng mới thành lập trong Thiếu Soái quân.
Dẫn đầu chính là Bạch Văn Nguyên, viên tướng rất quen thuộc với địa lý nơi này. Chủ cũ của hắn là Chu Sán, từng xưng hùng vùng Tây Bắc. Chu Sán tuy thành chuyện đã qua, nhưng Bạch Văn Nguyên đối với vùng núi rừng sông nước này hiểu rất rõ. Tại đây kiến thức của hắn có thể phát huy hết cỡ, khiến viện quân bí mật tiến tới một cách thần không hay quỷ không biết, tránh khỏi thám tử quân Đường.
Bạt Phong Hàn suất lĩnh một cánh quân trăm người đi tiên phong mở đường, tại đường rừng gặp được Khấu Trọng, cả hai đều một phen vui mừng.
Khấu Trọng vội phát mệnh lệnh, sắp xếp cho đội quân ở phía sau lập trại nghỉ ngơi ở một nơi ẩn mật để tránh bị địch nhân học theo gã xem được bụi bốc lên.
Sau một hồi khích lệ thủ hạ, Khấu Trọng cùng Bạch Văn Nguyên và Bạt Phong Hàn lên trên một ngọn núi nhỏ trong vùng phụ cận quan sát tình thế, thương lượng đại kế, đồng thời cũng thả Vô Danh đi tuần sát trên không.
Thấy Bạt Phong Hàn tới kịp thời, tâm trạng Khấu Trọng tốt hơn rất nhiều. Sau khi phân tích tình thế, gã kết luận:
- Hiện tại có lợi cho bọn ta nhất là sự chú ý của Khuất Đột Thông hoàn toàn tập trung vào Chung Ly, sách lược phòng ngự chủ yếu là nhằm vào quân đội đang tới từ Chung Ly. Mà các ngươi lại tới rất đúng lúc. Sau khi bọn ta hiểu rõ bố trí của Khuất Đột Thông, có thể thừa cơ hắn còn đang xây dựng doanh trại, chưa ổn định trận cước, trước tiên dùng hỏa khí để phủ đầu bọn chúng, sau đó nội ngoại giáp kích, cam đoan có thể đánh con mẹ nó một phen lạc hoa lưu thủy, vô cùng thống khoái.
Bạt Phong Hàn nói:
- Số hỏa khí đó phần lớn là độc khí hỏa tiễn, bắn xa tới hơn ngàn bộ, lượng khói độc màu tím tỏa ra nhiều. Tuy chưa lợi hại tới mức làm người trúng độc mất mạng nhưng có thể khiến hai mắt đau đớn, nước mắt chảy ròng ròng, hô hấp khó khăn, da sưng đỏ, phải mất nửa ngày mới có thể hồi phục như thường. Vậy cũng đủ giảm phần lớn lực chiến đấu của bọn chúng.
Khấu Trọng kinh ngạc hỏi:
- Ngươi tìm người thử qua hả? Nếu không làm sao biết rõ ràng như vậy?
Bạch Văn Nguyên đáp:
- Bọn thuộc hạ bắt một con chó hoang để thử nghiệm, vốn định xong việc thì thịt luôn, nhưng lại sợ thân thể nó ngộ độc nên cuối cùng đã tha mạng chó của nó.
Khấu Trọng thở dài nói:
- Con chó đáng thương, may mà chưa làm hại tới tính mạng nó.
Gã lại hỏi:
-Số tên phóng khói độc đó được bao nhiêu chiếc?
Bạch Văn Nguyên đáp:
- Tổng cộng khoảng hai ngàn năm trăm chiếc, nếu thi triển toàn bộ thì khói độc có thể bao phủ phạm vị rộng khoảng vài dặm, gió thổi không tan. Chế tạo được hỏa khí có uy lực như vậy hẳn là người đầu óc không đơn giản.
Bạt Phong Hàn nói:
- Khi hai quân đối mặt thì khói độc loại này tác dụng không lớn. Tuy nhiên lúc đoạt doanh cướp trại, dùng đối phó địch nhân đang tập trung thì khẳng định có thể thu được hiệu quả kỳ diệu. Bọn ta vốn cũng lo lắng làm thế nào sử dụng mấy thứ này để phòng thủ doanh trại, may sao Lý Thế Dân thông hiểu tình thế, lại phái Khuất Đột Thông tới làm cho bọn ta có thể dùng được, đương nhiên đó là chuyện khác.
Bạch Văn Nguyên giải thích:
- Ngoài hai ngàn năm trăm mũi tên mang khói độc (Độc Yên tiễn), còn có năm trăm viên đạn phát lửa (Hỏa Du đạn), tám trăm khối mìn mang khói độc (Độc Yên địa pháo). Loại đầu châm lửa rồi dùng tay ném, khi nổ chất dẫn cháy văng khắp nơi, có thể nhanh chóng nhấn chìm vùng rừng hoang dã rộng lớn trong biển lửa. Loại sau thì đặt trên mặt đất, địch nhân đạp trúng sẽ phát nổ, nếu chỉ nói về số lượng khói độc thì nó còn uy lực hơn cả Độc Yên tiễn.
Khấu Trọng kinh ngạc thốt:
- Bọn ta thật sự đã giúp Lý Uyên qua một kiếp, vì loại hỏa khí này vốn dành cho một mình lão thụ hưởng.
Bạt Phong Hàn nói:
- Bọn ta phải thừa dịp Khuất Đột Thông chưa kịp chặt hết cây cối trong vùng phụ cận doanh trại mà tấn công, nếu không Hỏa Du đạn sẽ trở thành phế vật.
Khấu Trọng quyết định một cách nhanh chóng, đoạn nói:
- Văn Nguyên ngươi trước hết hãy quay về doanh trại chuẩn bị tất cả, ta cùng lão Bạt lập tức đi dò đường. Việc không thể chậm trễ. Đêm nay sẽ là thời cơ tốt nhất để bọn ta hành động.
Bạch Văn Nguyên nghe lệnh rời đi.
Bạt Phong Hàn hỏi:
- Có tin tức gì của Tử Lăng không?
Khấu Trọng lắc đầu chán nản nói:
- Hy vọng gã cát nhân thiên tướng, gặp đại cát đại lợi!
oOo
Từ Tử Lăng ngồi xuống điều tức, gã không cách gì quên đi nội thương nghiêm trọng, bởi vì đây là một loại cảm giác tùy thân đuổi không đi, khiến gã không giây phút nào không cảm thấy sự yếu nhược và sự thống khổ trong toàn thân kinh mạch, tình trạng khí huyết không thông lại càng là áp lực khiến người phiền não.
Tinh thần càng tập trung, cảm giác thụ thương đó càng rõ rệt, khiến hắn không thể tiến vào cảnh giới vong ngã. Thời gian trước mắt gã chỉ có thể tự mình âm thầm nhẫn nhịn chịu khổ.
Gã đi vào trong căn phòng nhỏ, cách rèm nhìn vào khuê phòng mà hình bóng xinh đẹp của Thạch Thanh Tuyền từng lưu lại. Trong lòng đột nhiên tràn ngập cảm giác ôn nhu, làm dâng lên hồi ức mỹ lệ động lòng người của gã đối với nơi này, chút oán thán đối với Thạch Thanh Tuyền lập tức biến mất.
Nếu đã quyến luyến nàng, thì phải lo lắng cho nàng, đồng thời tôn trọng bất cứ quyết định nào của nàng. Được mất của riêng mình thì thế nào? Khi rời bỏ nhân thế, sinh mạng đã qua chỉ là phát sinh trong một chớp mắt mà thôi.
Suy nghĩ của gã không nhịn được chìm đắm trong tình cảnh khi mới quen Thạch Thanh Tuyền, chuyện cũ từng chút từng chút hiện rõ trong tâm tưởng, vừa rõ rệt lại như trống rỗng. Trừ Sư Phi Huyên ra, gã chưa bao giờ thử dụng tâm nhớ về một người nào như thế. Nếu như sinh mệnh cùng tất cả sự vật đều biến thành quá khứ không thể kéo lại, hãy để Thạch Thanh Tuyền trở thành một phần của quá khứ.
Bất tri bất giác, gã thấy mình đã đi ra ngoài phòng, ngồi xuống trên khối đá bên cạnh cửa lớn. Mặt trời lặn xuống sau núi, bốn phía côn trùng trong rừng như biết được mùa đông khắc nghiệt tới gần, nên tận lực hòa tấu bản nhạc cuối cùng của sinh mệnh, hòa trộn thành tầng tầng lớp lớp âm hưởng sâu rộng.
Gã chìm đắm trong khoảng đất trời mà bình thường do phải lo quá nhiều việc mà đã sơ sót bỏ qua này, rơi vào trạng thái vong ngã, rốt cuộc từ ký ức sâu sắc buồn thảm của bản thân đối với Thạch Thanh Tuyền tiến vào thế giới côn trùng kêu vang, sự chuyển tiếp trong đó vô cùng tự nhiên, không thấy dấu vết.
Trong trạng thái vong tình, vong ưu, vong ngã, gã đã thành công đem tất cả tư lự trong lòng cùng sự khó chịu của thương thế giải thoát ra ngoài, tinh thần cùng một tia sinh cơ cuối cùng của mùa thu kết hợp làm một, còn đang mờ mịt không biết được tại huyệt Dũng Tuyền ở hai chân hàn nhiệt phát động, tiên thiên khí theo huyệt mà vào, từ yếu dần dần thành mạnh mẽ chậm rãi thông qua kinh mạch, nuôi dưỡng lỗ huyệt.
Thời gian trong lúc gã đang trong một mớ hỗn độn trôi qua với tốc độ kinh người. Từ trong trầm tư gã như tỉnh lại cùng với đất trời do chợt có một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt. Gã mở mắt nhìn, trăng đã tàn xuống quá nửa, bầu trời đêm đen mượt như nhung, lấp lánh các vì sao.
Rốt cuộc ngôi sao nào là sao của Thạch Thanh Tuyền? Sau khi chết ngôi sao của bản thân mình liệu có thể tiếp cận làm bạn lâu dài bên cạnh nàng để hoàn thành ý nguyện dang dở khi còn sống nơi trần thế không?
Sinh mệnh phải chăng bị ảnh hưởng bởi nhân quả của kiếp trước, nếu là như vậy, người đầu tiên sinh ra như thế nào?
Đây là địa phương nào? Ai từng dựng lều ẩn cư tại đây?
Từ Tử Lăng thu hồi mục quang đang nhìn trời, hạ xuống nhìn lên thân người Tà Vương Thạch Chi Hiên đang chắp tay sau lưng đứng cô độc ngạo nghễ trước mặt. Gã mỉm cười nói:
- Tà Vương vì sao rảnh rỗi như vậy? Quang lâm sơn cư?
Thạch Chi Hiên bắt chước gã nhìn lên bầu trời đêm, an nhàn nói:
- Tử Lăng sau khi mở mắt thì chăm chú nhìn bầu trời, rốt cuộc là đang nhìn gì?
Từ Tử Lăng lạnh nhạt đáp:
- Vãn bối nghĩ về nơi người ta sẽ quay về sau khi chết đi, phải chăng là trở về cố hương, quay lại vị trí cũ của ngôi sao mình trên bầu trời không?
Thạch Chi Hiên lộ ra một nụ cười chua chát, ngữ khí lạnh lùng bình tĩnh, thanh âm nhẹ nhàng:
- Tử Lăng biết được ta tới giết ngươi sao?
Từ Tử Lăng nhún vai thản nhiên đáp:
- Tà Vương đã không biết đây là chỗ của ai, đương nhiên không phải có hảo ý tới thăm, mà là theo dấu bọn ta mà tới. Sự thật thì Tà Vương luôn có lòng muốn giết ta, chỉ là không muốn hạ thủ trước mặt Hy Bạch.
Thạch Chi Hiên vẻ mặt không thay đổi, cúi đầu nhìn Từ Tử Lăng, nhẹ nhàng cất tiếng:
- Thạch mỗ không phải không cho ngươi cơ hội nếu ngươi sẵn sàng ở lại U Lâm tiểu cốc bầu bạn với Thanh Tuyền, không hỏi tới chuyện thế gian, ta tuyệt không muốn làm tổn thương tới nửa cọng tóc của ngươi. Nhưng hành động hiện tại của ngươi, lại đi ngược lại kỳ vọng của ta với ngươi. Tử Lăng cũng biết ngươi và Khấu Trọng đã thành chướng ngại lớn nhất trong việc thống nhất thiên hạ của Thánh môn ta, đêm nay không ra tay tàn khốc, chỉ sợ ngày mai hối hận thì đã muộn. Ta cố ý đợi nội thương của ngươi khỏi hẳn rồi mới hiện thân động thủ, là hy vọng Tử Lăng ngươi chết thanh thản, không trách Tà Vương ta thừa lúc người ta lâm nguy.
Tiếp theo lão thở dài nói:
- Trong một ngày thương thế đã khỏi hết như vậy, Thạch Chi Hiên ta không thể không khâm phục, nhưng cũng chính vì nguyên nhân này, bức bách ta không thể không quyết tâm hạ thủ. Đêm nay Tử Lăng đi trước một bước, sau đó sẽ đến lượt Khấu Trọng.
Từ Tử Lăng đứng thẳng dậy, một loại cảm giác mới lạ tràn ngập toàn thân gã. Gã không còn cảm nhận được chân khí vận động lưu chuyển trong cơ thể, tất cả phân bố một cách tự nhiên, tựa như không khí, mặc gã hô hấp, như biển lớn mênh mông đủ cho mọi yêu cầu của gã.
Sau khi mất rồi lại được, là một tầng cảnh giới khác hẳn.
Thạch Chi Hiên mục quang ánh lên vẻ ngạc nhiên nói:
- Võ công của Tử Lăng cuối cùng cũng tiến nhập vào cảnh giới khác, khiến Thạch mỗ trong lòng vang lên tiếng chuông cảnh báo, phen này xuất thủ không còn chướng ngại gì trong lòng, Tử Lăng cẩn thận.
Từ Tử Lăng hiểu được lúc này sinh tử quan đầu, phải tận lực thi triển võ học, mới có được cơ hội giữ lại tính mạng. Gã bình tĩnh đáp:
- Tà Vương không phải có hứng thú muốn biết đây là nơi ẩn cư của người nào sao? Vì sao không hỏi cho rõ đầu đuôi?
Thạch Chi Hiên không thể che dấu đã lộ ra thần sắc kinh hãi.
Hai tay Từ Tử Lăng giơ cao quá đầu, khum lại như nụ hoa, ngón tay vô danh chĩa nghiêng ra, đầu ngón tay khép vào nhau, diễn lại thủ thức thứ nhất của Cửu Tự Chân Ngôn Ấn Quyết mà Chân Ngôn đại sư đã truyền cho, gã ngầm bắt Bất Động Căn Bổn Ấn, hét lớn:
- Lâm!
Sắc mặt Thạch Chi Hiên biến đổi lần nữa, lập tức lùi lại ba bước.
Từ Tử Lăng từ lúc bắt đầu giao thủ cùng Thạch Chi Hiên đến giờ, lần đầu bức được Thạch Chi Hiên vào thế hạ phong, phân nửa là do thiền lực chân ngôn may mắn tăng lên, hơn phân nửa còn lại chính là ở điểm yếu duy nhất của Thạch Chi Hiên, điểm yếu vĩnh viễn trong lòng hắn – Thạch Thanh Tuyền.
Chân khí của Thạch Chi Hiên như bức tường bức thẳng tới, khiến gã không cách gì tiến lên thêm mà thừa thế công kích.
Thạch Chi Hiên một tay chắp sau lưng, một tay vung về phía trước, năm ngón tay khép lại thành đao, sắc bén chỉ thẳng về phía Từ Tử Lăng. Song mục tinh quang sáng rực, lão cười dài rồi nói:
- Tốt! Từ lúc Thạch Chi Hiên ta xuất đạo tới nay, lần đầu có người có khả năng khiến ta vừa động thủ đã ở thế hạ phong, tuy có điểm dùng kỹ xảo, nhưng cao thủ giao chiến, không có gì là không sử dụng được, đương nhiên tính là bản lĩnh của ngươi.
Từ Tử Lăng không khỏi cảm thấy bội phục trong lòng, lòng dạ khí phách của Thạch Chi Hiên, phong thái đĩnh đạc, khác hẳn với người thường.
Hai tay gã khoanh tròn trước ngực, như hình hoa sen, Bất Động Căn Bổn Ấn biến thành Kim Cương Luân Ấn. Từ khi được Chân Ngôn đại sư truyền pháp quyết, chưa có thời điểm nào gã đạt tới cảnh giới thiền lực thần diệu Chân Ngôn Ấn pháp cùng tinh thần tương đồng tăng trưởng, kết hợp chặt chẽ như lúc này. Đối với Bất Tử Ấn Pháp nhận thức của gã lại càng tiến thêm một bước, pháp quyết này bản thân nó căn bản không có dấu vết gì để nhìn ra, sơ hở duy nhất là ở tại nội tâm Thạch Chi Hiên.
Trước mắt hoa lên, Thạch Chi Hiên hiện thân bên trái, thủ đao chém vòng tới, nhắm vào yếu huyệt nơi cổ trái gã.
Từ Tử Lăng tự biết bản thân không thể vượt qua Huyễn Ma thân pháp của lão, chỉ còn cách lấy tịnh chế động, thủ thức hình hoa sen bung mạnh ra, biến hóa thành vô số thủ ấn, mỗi thủ ấn đều thần diệu đến cùng cực, tựa như có thể nhìn ra, nhưng lại giống như thuận theo tự nhiên, vi diệu đến mức không cách gì dùng lời nói để hình dung được.
“Ba!”
Từ Tử Lăng điểm ra một chỉ, vào giữa chưởng phong của Thạch Chi Hiên.
Thạch Chi Hiên bay ngược ra sau, Từ Tử Lăng cũng bị hắn chấn cho khí huyết trào ngược lên, loạng choạng lùi tới gần một trượng.
Thạch Chi Hiên không thừa thế truy kích, chắp hai tay sau lưng, đứng lại xa xa, kinh ngạc nói:
- Tử Lăng có thể bất ngờ phong bế chiêu sau của ta, khiến Thạch mỗ không thể không lùi. Chuyện này truyền ra ngoài, có thể khiến bất cứ kẻ nào cũng phải thay đổi cách nhìn đối với ngươi. Bất quá có lợi tất có hại. Nói trắng ra, cho tới lúc này ta mới bắt đầu có thể hạ quyết tâm dứt bỏ hết thảy, toàn lực ra tay cho tới lúc Tử Lăng bỏ mạng ngã xuống mới dừng lại. Nếu không cho ngươi thêm một năm nữa, nói không chừng “Tà Vương” Thạch Chi Hiên cũng không có cách gì đẩy ngươi vào chỗ chết. Ài!
Từ Tử Lăng mỉm cười đáp:
- Thì ra khiến Tà Vương hạ quyết tâm lại khó khăn đến vậy. Ta có một việc không hiểu, muốn thỉnh Tà Vương giải thích cho.
Thạch Chi Hiên sắc mặt bình tĩnh, song mục xuất ra mục quang lạnh lẽo vô tình, nhạt giọng đáp:
- Nói đi!
Từ Tử Lăng cảm nhận được rõ ràng Thạch Chi Hiên ở trước mặt đã không còn chướng ngại gì trong lòng ngăn cản hắn giết chết gã, vả lại chính là đang tìm kiếm cơ hội xuất kích, chỉ cần bản thân tâm thần có chút dao động, không thể bảo trì cảnh giới “Kiếm Tâm Thông Minh”, chiêu thức nghiêng núi lật biển sẽ nhằm vào gã, công kích cho tới chết mới thôi.
Gã chậm rãi nói:
- Tà Vương vì sao lại buông tha Loan Loan?
Thạch Chi Hiên nhíu mày đáp ngay:
- Ngươi phải nghĩ ra nguyên nhân chứ. Loan Loan là nhân tài kiệt xuất kế tục ta trong Thánh môn. Nếu như Hư Ngạn không phản bội ta, ta đối với nó sẽ tuyệt không dung tình. Hiện tại thì lại thương yêu trân quý còn không kịp. Ngươi nếu lo lắng ta sẽ đi đối phó nó, hiện tại có thể yên tâm rồi.
Từ Tử Lăng than:
- Tà Vương có phải cảm thấy bản thân rơi vào tình cảnh bị bạn bè gia đình bỏ rơi? Trong cuộc đấu tranh thống nhất Thánh môn, khống chế đại cục lại không phải là Tà Vương ngươi, mà là Triệu Đức Ngôn kẻ bám gấu áo Đột Quyết, hoặc là Dương Hư Ngạn kẻ đã lấy được tín nhiệm của Lý Uyên, càng sợ là cuối cùng kẻ được lợi nhất chính là Hiệt Lợi của Đột Quyết.
Thạch Chi Hiên cười dài đáp:
- Nếu xuất hiện tình huống Tử Lăng miêu tả, nhận đả kích lớn nhất chính là Từ Hàng Tịnh Trai cầm đầu cái gọi là Bạch đạo. Thánh môn ta vốn dĩ không sở hữu gì, nên thiên hạ càng loạn càng tốt, trong nguy cơ lại thấy sinh cơ, sau đại loạn bắt đầu có ổn định, đây là phép tắc của lịch sử tuần hoàn. Thánh môn ta đã trải qua bao nhiêu hoạn nạn, ứng phó với nguy cơ linh hoạt hơn bất luận kẻ nào. Tử Lăng nếu như nghĩ bằng vào đại nghĩa dân tộc gì gì đó mà thuyết phục ta thì thật là uổng phí tâm cơ.
Từ Tử Lăng thản nhiên đáp:
- Xem như ta đã một phen nói lời thừa. Thỉnh Tà Vương ban chiêu.
Thạch Chi Hiên đột nhiên đưa mắt dò xét, mục quang hướng vào trong căn phòng nhỏ, sắc mặt lộ ra thần sắc kinh nghi không chắc.
Tinh thần của Từ Tử Lăng hoàn toàn tập trung trên người lão, lập tức phát sinh cảm ứng, sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế.
“Binh!”
Chân Ngôn xuất ra.
Bảo Bình Khí vừa nghĩ đã tới tay, một chưởng cách không đánh ra.
“Oành!”
Thạch Chi Hiên tùy tiện chống đỡ, hai tay vung lên, kình khí xoáy tròn, ngạnh tiếp Bảo Bình Khí. Chân khí song phương đều là tập trung cao độ, trong đó tuyệt không nhân nhượng hoặc là chừa lại đường thoát.
Thạch Chi Hiên lùi lại ba bước, Từ Tử Lăng tựa như cánh diều đứt giây văng về phía sau, tình cờ vượt qua cửa bay vào trong căn phòng, sau khi rơi xuống đất vẫn không dừng lại, lông lốc phá rèm lăn vào khuê phòng của Thạch Thanh Tuyền.
Thạch Chi Hiên như bóng theo hình tiến vào trong phòng, sau khi qua cửa khẽ chấn động dừng bước.
Từ Tử Lăng uốn vai bắn người dậy, tay bắt Sư Tử Ấn, kêu một tiếng rồi phun ra một búng máu.
Thạch Chi Hiên lạnh lùng nhìn gã, lấy ống tay áo lau đi vết máu rỉ bên khóe miệng, gật đầu nói:
- Trừ lần đánh với Ninh Đạo Kỳ đó không tính ra, từ sau khi ta luyện thành Bất Tử Ấn, ngươi là người đầu tiên có thể khiến ta thụ thương, cũng đáng để tự hào lắm.
Từ Tử Lăng đương nhiên hiểu được thương thế của bản thân càng nghiêm trọng hơn, vừa rồi gã trúng phải gian kế của Thạch Chi Hiên, cho rằng hắn bởi vì nghĩ tới khả năng Thạch Thanh Tuyền tránh mặt nên tâm thần lộ xuất sơ hở, giờ mới biết đúng ra là Thạch Chi Hiên cố tình bày ra sơ hở đó, khiến gã từ thế thượng phong rơi vào thế hạ phong tuyệt đối, từ trên trời trở lại trần gian, không thể bảo trì cảnh giới kỳ diệu. “vô nhân vô ngã” rút thân ra khỏi phàm trần như trước.
Hai người đối chọi giằng co.
Từ Tử Lăng hít sâu một hơi, miễn cưỡng đề tụ công lực, nói:
- Tà Vương không phải đã nói xuất thủ tới chết mới ngừng sao, vì sao dừng lại vậy?
“Tà Vương” Thạch Chi Hiên song mục sát cơ cực thịnh, quát lớn:
- Đây có phải một nơi ẩn cư của Thanh Tuyền không?
Tiếng tiêu từ bên ngoài phòng vang lên.
(
Đối diện với nơi ẩn cư yên tĩnh không người, trong lòng Từ Tử Lăng không ngừng vang lên câu nói đó của Thạch Thanh Tuyền.
Căn phòng nhỏ vẫn như trước, nhưng tình cảnh động lòng người lúc Thạch Thanh Tuyền thay áo phía sau rèm đã một đi không trở lại. Tiếng gió núi thổi qua chờn vờn lúc có lúc không. Mặc dù có bạn bè tốt ở bên, gã vẫn phát sinh tâm trạng tuyệt vọng như mất đi lẽ sống. Tất cả những mong ước bình dị chân thành cho một cuộc sống tràn ngập hạnh phúc lứa đôi với Thạch Thanh Tuyền lúc này đã kết thúc, mọi nỗ lực vun đắp giờ đã thất bại triệt để. Thạch Thanh Tuyền biến thành hồi ức đau thương, những tháng ngày còn lại của cuộc đời gã chỉ có thể bước đi trong cô đơn hiu quạnh.
Sống ra sao mà chết thì thế nào? Khát khao cháy bỏng sao lại mang tới thất vọng tột cùng?
Hầu Hi Bạch tới sát ngôi nhà, ánh mắt xuyên qua cửa sổ tìm kiếm hình bóng xinh đẹp của Thạch Thanh Tuyền tại từng góc nhỏ trong căn phòng. Tiếng than thở của hắn vang lên:
- Thanh Tuyền căn bản không về đây, hay nàng vẫn còn lưu lại trong tiểu cốc ở Ba Thục?
Từ Tử Lăng thẫn thờ ngồi xuống một trong hai khối đá vuông vắn bằng phẳng bên ngoài sân, lắc đầu đáp:
- Đêm đó Thanh Tuyền lập tức rời cốc, ta cảm giác được quyết tâm không lưu lại nơi ấy thêm một khắc nào của nàng.
Hầu Hi Bạch đi tới khối đá bên cạnh ngồi xuống, hai bàn tay nắm chặt vào nhau, đoạn hoang mang hỏi:
- Làm gì bây giờ?
Từ Tử Lăng từ từ đáp:
- Huynh lập tức đi tìm Lôi Cửu Chỉ, cố gắng an bài Hàn Trạch Nam và thê tử của hắn cho tốt. Đây là việc không thể làm hỏng. Nếu không để Hương gia phát hiện bọn họ, bọn ta sẽ vì thế mà ân hận cả đời.
Hầu Hi Bạch ngửng mặt lên, giật mình hỏi:
- Ta đi rồi, Tử Lăng một mình xoay sở ra sao?
Từ Tử Lăng mỉm cười đáp:
- Có gì không được, ta sẽ ở lại đây tĩnh tâm dưỡng thương, cố gắng quên đi thương thế mà không cần tiếng tiêu của Thanh Tuyền. Ngươi lo xong việc rồi lập tức quay trở lại, sau đó bọn ta cùng trở về hội hợp với Khấu Trọng. Ngoài cách này ngươi có đề nghị nào tốt hơn không?
oOo
Quả nhiên là trời chiều theo lòng người, đang tới chính là Bạt Phong Hàn cùng đoàn quân cứu viện có thể khiến Khấu Trọng sống dậy từ chỗ chết. Tổng cộng gồm bốn ngàn người, một trăm ba mươi cỗ xe, hai mươi trong số đó chứa đầy hỏa khí cứu mạng. Trong bốn ngàn binh lính có ba ngàn là kỵ binh tinh nhuệ được lựa chọn kỹ càng, một ngàn quân còn lại sức chiến đấu yếu hơn nên phụ trách khâu vận chuyển, là binh chủng mới thành lập trong Thiếu Soái quân.
Dẫn đầu chính là Bạch Văn Nguyên, viên tướng rất quen thuộc với địa lý nơi này. Chủ cũ của hắn là Chu Sán, từng xưng hùng vùng Tây Bắc. Chu Sán tuy thành chuyện đã qua, nhưng Bạch Văn Nguyên đối với vùng núi rừng sông nước này hiểu rất rõ. Tại đây kiến thức của hắn có thể phát huy hết cỡ, khiến viện quân bí mật tiến tới một cách thần không hay quỷ không biết, tránh khỏi thám tử quân Đường.
Bạt Phong Hàn suất lĩnh một cánh quân trăm người đi tiên phong mở đường, tại đường rừng gặp được Khấu Trọng, cả hai đều một phen vui mừng.
Khấu Trọng vội phát mệnh lệnh, sắp xếp cho đội quân ở phía sau lập trại nghỉ ngơi ở một nơi ẩn mật để tránh bị địch nhân học theo gã xem được bụi bốc lên.
Sau một hồi khích lệ thủ hạ, Khấu Trọng cùng Bạch Văn Nguyên và Bạt Phong Hàn lên trên một ngọn núi nhỏ trong vùng phụ cận quan sát tình thế, thương lượng đại kế, đồng thời cũng thả Vô Danh đi tuần sát trên không.
Thấy Bạt Phong Hàn tới kịp thời, tâm trạng Khấu Trọng tốt hơn rất nhiều. Sau khi phân tích tình thế, gã kết luận:
- Hiện tại có lợi cho bọn ta nhất là sự chú ý của Khuất Đột Thông hoàn toàn tập trung vào Chung Ly, sách lược phòng ngự chủ yếu là nhằm vào quân đội đang tới từ Chung Ly. Mà các ngươi lại tới rất đúng lúc. Sau khi bọn ta hiểu rõ bố trí của Khuất Đột Thông, có thể thừa cơ hắn còn đang xây dựng doanh trại, chưa ổn định trận cước, trước tiên dùng hỏa khí để phủ đầu bọn chúng, sau đó nội ngoại giáp kích, cam đoan có thể đánh con mẹ nó một phen lạc hoa lưu thủy, vô cùng thống khoái.
Bạt Phong Hàn nói:
- Số hỏa khí đó phần lớn là độc khí hỏa tiễn, bắn xa tới hơn ngàn bộ, lượng khói độc màu tím tỏa ra nhiều. Tuy chưa lợi hại tới mức làm người trúng độc mất mạng nhưng có thể khiến hai mắt đau đớn, nước mắt chảy ròng ròng, hô hấp khó khăn, da sưng đỏ, phải mất nửa ngày mới có thể hồi phục như thường. Vậy cũng đủ giảm phần lớn lực chiến đấu của bọn chúng.
Khấu Trọng kinh ngạc hỏi:
- Ngươi tìm người thử qua hả? Nếu không làm sao biết rõ ràng như vậy?
Bạch Văn Nguyên đáp:
- Bọn thuộc hạ bắt một con chó hoang để thử nghiệm, vốn định xong việc thì thịt luôn, nhưng lại sợ thân thể nó ngộ độc nên cuối cùng đã tha mạng chó của nó.
Khấu Trọng thở dài nói:
- Con chó đáng thương, may mà chưa làm hại tới tính mạng nó.
Gã lại hỏi:
-Số tên phóng khói độc đó được bao nhiêu chiếc?
Bạch Văn Nguyên đáp:
- Tổng cộng khoảng hai ngàn năm trăm chiếc, nếu thi triển toàn bộ thì khói độc có thể bao phủ phạm vị rộng khoảng vài dặm, gió thổi không tan. Chế tạo được hỏa khí có uy lực như vậy hẳn là người đầu óc không đơn giản.
Bạt Phong Hàn nói:
- Khi hai quân đối mặt thì khói độc loại này tác dụng không lớn. Tuy nhiên lúc đoạt doanh cướp trại, dùng đối phó địch nhân đang tập trung thì khẳng định có thể thu được hiệu quả kỳ diệu. Bọn ta vốn cũng lo lắng làm thế nào sử dụng mấy thứ này để phòng thủ doanh trại, may sao Lý Thế Dân thông hiểu tình thế, lại phái Khuất Đột Thông tới làm cho bọn ta có thể dùng được, đương nhiên đó là chuyện khác.
Bạch Văn Nguyên giải thích:
- Ngoài hai ngàn năm trăm mũi tên mang khói độc (Độc Yên tiễn), còn có năm trăm viên đạn phát lửa (Hỏa Du đạn), tám trăm khối mìn mang khói độc (Độc Yên địa pháo). Loại đầu châm lửa rồi dùng tay ném, khi nổ chất dẫn cháy văng khắp nơi, có thể nhanh chóng nhấn chìm vùng rừng hoang dã rộng lớn trong biển lửa. Loại sau thì đặt trên mặt đất, địch nhân đạp trúng sẽ phát nổ, nếu chỉ nói về số lượng khói độc thì nó còn uy lực hơn cả Độc Yên tiễn.
Khấu Trọng kinh ngạc thốt:
- Bọn ta thật sự đã giúp Lý Uyên qua một kiếp, vì loại hỏa khí này vốn dành cho một mình lão thụ hưởng.
Bạt Phong Hàn nói:
- Bọn ta phải thừa dịp Khuất Đột Thông chưa kịp chặt hết cây cối trong vùng phụ cận doanh trại mà tấn công, nếu không Hỏa Du đạn sẽ trở thành phế vật.
Khấu Trọng quyết định một cách nhanh chóng, đoạn nói:
- Văn Nguyên ngươi trước hết hãy quay về doanh trại chuẩn bị tất cả, ta cùng lão Bạt lập tức đi dò đường. Việc không thể chậm trễ. Đêm nay sẽ là thời cơ tốt nhất để bọn ta hành động.
Bạch Văn Nguyên nghe lệnh rời đi.
Bạt Phong Hàn hỏi:
- Có tin tức gì của Tử Lăng không?
Khấu Trọng lắc đầu chán nản nói:
- Hy vọng gã cát nhân thiên tướng, gặp đại cát đại lợi!
oOo
Từ Tử Lăng ngồi xuống điều tức, gã không cách gì quên đi nội thương nghiêm trọng, bởi vì đây là một loại cảm giác tùy thân đuổi không đi, khiến gã không giây phút nào không cảm thấy sự yếu nhược và sự thống khổ trong toàn thân kinh mạch, tình trạng khí huyết không thông lại càng là áp lực khiến người phiền não.
Tinh thần càng tập trung, cảm giác thụ thương đó càng rõ rệt, khiến hắn không thể tiến vào cảnh giới vong ngã. Thời gian trước mắt gã chỉ có thể tự mình âm thầm nhẫn nhịn chịu khổ.
Gã đi vào trong căn phòng nhỏ, cách rèm nhìn vào khuê phòng mà hình bóng xinh đẹp của Thạch Thanh Tuyền từng lưu lại. Trong lòng đột nhiên tràn ngập cảm giác ôn nhu, làm dâng lên hồi ức mỹ lệ động lòng người của gã đối với nơi này, chút oán thán đối với Thạch Thanh Tuyền lập tức biến mất.
Nếu đã quyến luyến nàng, thì phải lo lắng cho nàng, đồng thời tôn trọng bất cứ quyết định nào của nàng. Được mất của riêng mình thì thế nào? Khi rời bỏ nhân thế, sinh mạng đã qua chỉ là phát sinh trong một chớp mắt mà thôi.
Suy nghĩ của gã không nhịn được chìm đắm trong tình cảnh khi mới quen Thạch Thanh Tuyền, chuyện cũ từng chút từng chút hiện rõ trong tâm tưởng, vừa rõ rệt lại như trống rỗng. Trừ Sư Phi Huyên ra, gã chưa bao giờ thử dụng tâm nhớ về một người nào như thế. Nếu như sinh mệnh cùng tất cả sự vật đều biến thành quá khứ không thể kéo lại, hãy để Thạch Thanh Tuyền trở thành một phần của quá khứ.
Bất tri bất giác, gã thấy mình đã đi ra ngoài phòng, ngồi xuống trên khối đá bên cạnh cửa lớn. Mặt trời lặn xuống sau núi, bốn phía côn trùng trong rừng như biết được mùa đông khắc nghiệt tới gần, nên tận lực hòa tấu bản nhạc cuối cùng của sinh mệnh, hòa trộn thành tầng tầng lớp lớp âm hưởng sâu rộng.
Gã chìm đắm trong khoảng đất trời mà bình thường do phải lo quá nhiều việc mà đã sơ sót bỏ qua này, rơi vào trạng thái vong ngã, rốt cuộc từ ký ức sâu sắc buồn thảm của bản thân đối với Thạch Thanh Tuyền tiến vào thế giới côn trùng kêu vang, sự chuyển tiếp trong đó vô cùng tự nhiên, không thấy dấu vết.
Trong trạng thái vong tình, vong ưu, vong ngã, gã đã thành công đem tất cả tư lự trong lòng cùng sự khó chịu của thương thế giải thoát ra ngoài, tinh thần cùng một tia sinh cơ cuối cùng của mùa thu kết hợp làm một, còn đang mờ mịt không biết được tại huyệt Dũng Tuyền ở hai chân hàn nhiệt phát động, tiên thiên khí theo huyệt mà vào, từ yếu dần dần thành mạnh mẽ chậm rãi thông qua kinh mạch, nuôi dưỡng lỗ huyệt.
Thời gian trong lúc gã đang trong một mớ hỗn độn trôi qua với tốc độ kinh người. Từ trong trầm tư gã như tỉnh lại cùng với đất trời do chợt có một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt. Gã mở mắt nhìn, trăng đã tàn xuống quá nửa, bầu trời đêm đen mượt như nhung, lấp lánh các vì sao.
Rốt cuộc ngôi sao nào là sao của Thạch Thanh Tuyền? Sau khi chết ngôi sao của bản thân mình liệu có thể tiếp cận làm bạn lâu dài bên cạnh nàng để hoàn thành ý nguyện dang dở khi còn sống nơi trần thế không?
Sinh mệnh phải chăng bị ảnh hưởng bởi nhân quả của kiếp trước, nếu là như vậy, người đầu tiên sinh ra như thế nào?
Đây là địa phương nào? Ai từng dựng lều ẩn cư tại đây?
Từ Tử Lăng thu hồi mục quang đang nhìn trời, hạ xuống nhìn lên thân người Tà Vương Thạch Chi Hiên đang chắp tay sau lưng đứng cô độc ngạo nghễ trước mặt. Gã mỉm cười nói:
- Tà Vương vì sao rảnh rỗi như vậy? Quang lâm sơn cư?
Thạch Chi Hiên bắt chước gã nhìn lên bầu trời đêm, an nhàn nói:
- Tử Lăng sau khi mở mắt thì chăm chú nhìn bầu trời, rốt cuộc là đang nhìn gì?
Từ Tử Lăng lạnh nhạt đáp:
- Vãn bối nghĩ về nơi người ta sẽ quay về sau khi chết đi, phải chăng là trở về cố hương, quay lại vị trí cũ của ngôi sao mình trên bầu trời không?
Thạch Chi Hiên lộ ra một nụ cười chua chát, ngữ khí lạnh lùng bình tĩnh, thanh âm nhẹ nhàng:
- Tử Lăng biết được ta tới giết ngươi sao?
Từ Tử Lăng nhún vai thản nhiên đáp:
- Tà Vương đã không biết đây là chỗ của ai, đương nhiên không phải có hảo ý tới thăm, mà là theo dấu bọn ta mà tới. Sự thật thì Tà Vương luôn có lòng muốn giết ta, chỉ là không muốn hạ thủ trước mặt Hy Bạch.
Thạch Chi Hiên vẻ mặt không thay đổi, cúi đầu nhìn Từ Tử Lăng, nhẹ nhàng cất tiếng:
- Thạch mỗ không phải không cho ngươi cơ hội nếu ngươi sẵn sàng ở lại U Lâm tiểu cốc bầu bạn với Thanh Tuyền, không hỏi tới chuyện thế gian, ta tuyệt không muốn làm tổn thương tới nửa cọng tóc của ngươi. Nhưng hành động hiện tại của ngươi, lại đi ngược lại kỳ vọng của ta với ngươi. Tử Lăng cũng biết ngươi và Khấu Trọng đã thành chướng ngại lớn nhất trong việc thống nhất thiên hạ của Thánh môn ta, đêm nay không ra tay tàn khốc, chỉ sợ ngày mai hối hận thì đã muộn. Ta cố ý đợi nội thương của ngươi khỏi hẳn rồi mới hiện thân động thủ, là hy vọng Tử Lăng ngươi chết thanh thản, không trách Tà Vương ta thừa lúc người ta lâm nguy.
Tiếp theo lão thở dài nói:
- Trong một ngày thương thế đã khỏi hết như vậy, Thạch Chi Hiên ta không thể không khâm phục, nhưng cũng chính vì nguyên nhân này, bức bách ta không thể không quyết tâm hạ thủ. Đêm nay Tử Lăng đi trước một bước, sau đó sẽ đến lượt Khấu Trọng.
Từ Tử Lăng đứng thẳng dậy, một loại cảm giác mới lạ tràn ngập toàn thân gã. Gã không còn cảm nhận được chân khí vận động lưu chuyển trong cơ thể, tất cả phân bố một cách tự nhiên, tựa như không khí, mặc gã hô hấp, như biển lớn mênh mông đủ cho mọi yêu cầu của gã.
Sau khi mất rồi lại được, là một tầng cảnh giới khác hẳn.
Thạch Chi Hiên mục quang ánh lên vẻ ngạc nhiên nói:
- Võ công của Tử Lăng cuối cùng cũng tiến nhập vào cảnh giới khác, khiến Thạch mỗ trong lòng vang lên tiếng chuông cảnh báo, phen này xuất thủ không còn chướng ngại gì trong lòng, Tử Lăng cẩn thận.
Từ Tử Lăng hiểu được lúc này sinh tử quan đầu, phải tận lực thi triển võ học, mới có được cơ hội giữ lại tính mạng. Gã bình tĩnh đáp:
- Tà Vương không phải có hứng thú muốn biết đây là nơi ẩn cư của người nào sao? Vì sao không hỏi cho rõ đầu đuôi?
Thạch Chi Hiên không thể che dấu đã lộ ra thần sắc kinh hãi.
Hai tay Từ Tử Lăng giơ cao quá đầu, khum lại như nụ hoa, ngón tay vô danh chĩa nghiêng ra, đầu ngón tay khép vào nhau, diễn lại thủ thức thứ nhất của Cửu Tự Chân Ngôn Ấn Quyết mà Chân Ngôn đại sư đã truyền cho, gã ngầm bắt Bất Động Căn Bổn Ấn, hét lớn:
- Lâm!
Sắc mặt Thạch Chi Hiên biến đổi lần nữa, lập tức lùi lại ba bước.
Từ Tử Lăng từ lúc bắt đầu giao thủ cùng Thạch Chi Hiên đến giờ, lần đầu bức được Thạch Chi Hiên vào thế hạ phong, phân nửa là do thiền lực chân ngôn may mắn tăng lên, hơn phân nửa còn lại chính là ở điểm yếu duy nhất của Thạch Chi Hiên, điểm yếu vĩnh viễn trong lòng hắn – Thạch Thanh Tuyền.
Chân khí của Thạch Chi Hiên như bức tường bức thẳng tới, khiến gã không cách gì tiến lên thêm mà thừa thế công kích.
Thạch Chi Hiên một tay chắp sau lưng, một tay vung về phía trước, năm ngón tay khép lại thành đao, sắc bén chỉ thẳng về phía Từ Tử Lăng. Song mục tinh quang sáng rực, lão cười dài rồi nói:
- Tốt! Từ lúc Thạch Chi Hiên ta xuất đạo tới nay, lần đầu có người có khả năng khiến ta vừa động thủ đã ở thế hạ phong, tuy có điểm dùng kỹ xảo, nhưng cao thủ giao chiến, không có gì là không sử dụng được, đương nhiên tính là bản lĩnh của ngươi.
Từ Tử Lăng không khỏi cảm thấy bội phục trong lòng, lòng dạ khí phách của Thạch Chi Hiên, phong thái đĩnh đạc, khác hẳn với người thường.
Hai tay gã khoanh tròn trước ngực, như hình hoa sen, Bất Động Căn Bổn Ấn biến thành Kim Cương Luân Ấn. Từ khi được Chân Ngôn đại sư truyền pháp quyết, chưa có thời điểm nào gã đạt tới cảnh giới thiền lực thần diệu Chân Ngôn Ấn pháp cùng tinh thần tương đồng tăng trưởng, kết hợp chặt chẽ như lúc này. Đối với Bất Tử Ấn Pháp nhận thức của gã lại càng tiến thêm một bước, pháp quyết này bản thân nó căn bản không có dấu vết gì để nhìn ra, sơ hở duy nhất là ở tại nội tâm Thạch Chi Hiên.
Trước mắt hoa lên, Thạch Chi Hiên hiện thân bên trái, thủ đao chém vòng tới, nhắm vào yếu huyệt nơi cổ trái gã.
Từ Tử Lăng tự biết bản thân không thể vượt qua Huyễn Ma thân pháp của lão, chỉ còn cách lấy tịnh chế động, thủ thức hình hoa sen bung mạnh ra, biến hóa thành vô số thủ ấn, mỗi thủ ấn đều thần diệu đến cùng cực, tựa như có thể nhìn ra, nhưng lại giống như thuận theo tự nhiên, vi diệu đến mức không cách gì dùng lời nói để hình dung được.
“Ba!”
Từ Tử Lăng điểm ra một chỉ, vào giữa chưởng phong của Thạch Chi Hiên.
Thạch Chi Hiên bay ngược ra sau, Từ Tử Lăng cũng bị hắn chấn cho khí huyết trào ngược lên, loạng choạng lùi tới gần một trượng.
Thạch Chi Hiên không thừa thế truy kích, chắp hai tay sau lưng, đứng lại xa xa, kinh ngạc nói:
- Tử Lăng có thể bất ngờ phong bế chiêu sau của ta, khiến Thạch mỗ không thể không lùi. Chuyện này truyền ra ngoài, có thể khiến bất cứ kẻ nào cũng phải thay đổi cách nhìn đối với ngươi. Bất quá có lợi tất có hại. Nói trắng ra, cho tới lúc này ta mới bắt đầu có thể hạ quyết tâm dứt bỏ hết thảy, toàn lực ra tay cho tới lúc Tử Lăng bỏ mạng ngã xuống mới dừng lại. Nếu không cho ngươi thêm một năm nữa, nói không chừng “Tà Vương” Thạch Chi Hiên cũng không có cách gì đẩy ngươi vào chỗ chết. Ài!
Từ Tử Lăng mỉm cười đáp:
- Thì ra khiến Tà Vương hạ quyết tâm lại khó khăn đến vậy. Ta có một việc không hiểu, muốn thỉnh Tà Vương giải thích cho.
Thạch Chi Hiên sắc mặt bình tĩnh, song mục xuất ra mục quang lạnh lẽo vô tình, nhạt giọng đáp:
- Nói đi!
Từ Tử Lăng cảm nhận được rõ ràng Thạch Chi Hiên ở trước mặt đã không còn chướng ngại gì trong lòng ngăn cản hắn giết chết gã, vả lại chính là đang tìm kiếm cơ hội xuất kích, chỉ cần bản thân tâm thần có chút dao động, không thể bảo trì cảnh giới “Kiếm Tâm Thông Minh”, chiêu thức nghiêng núi lật biển sẽ nhằm vào gã, công kích cho tới chết mới thôi.
Gã chậm rãi nói:
- Tà Vương vì sao lại buông tha Loan Loan?
Thạch Chi Hiên nhíu mày đáp ngay:
- Ngươi phải nghĩ ra nguyên nhân chứ. Loan Loan là nhân tài kiệt xuất kế tục ta trong Thánh môn. Nếu như Hư Ngạn không phản bội ta, ta đối với nó sẽ tuyệt không dung tình. Hiện tại thì lại thương yêu trân quý còn không kịp. Ngươi nếu lo lắng ta sẽ đi đối phó nó, hiện tại có thể yên tâm rồi.
Từ Tử Lăng than:
- Tà Vương có phải cảm thấy bản thân rơi vào tình cảnh bị bạn bè gia đình bỏ rơi? Trong cuộc đấu tranh thống nhất Thánh môn, khống chế đại cục lại không phải là Tà Vương ngươi, mà là Triệu Đức Ngôn kẻ bám gấu áo Đột Quyết, hoặc là Dương Hư Ngạn kẻ đã lấy được tín nhiệm của Lý Uyên, càng sợ là cuối cùng kẻ được lợi nhất chính là Hiệt Lợi của Đột Quyết.
Thạch Chi Hiên cười dài đáp:
- Nếu xuất hiện tình huống Tử Lăng miêu tả, nhận đả kích lớn nhất chính là Từ Hàng Tịnh Trai cầm đầu cái gọi là Bạch đạo. Thánh môn ta vốn dĩ không sở hữu gì, nên thiên hạ càng loạn càng tốt, trong nguy cơ lại thấy sinh cơ, sau đại loạn bắt đầu có ổn định, đây là phép tắc của lịch sử tuần hoàn. Thánh môn ta đã trải qua bao nhiêu hoạn nạn, ứng phó với nguy cơ linh hoạt hơn bất luận kẻ nào. Tử Lăng nếu như nghĩ bằng vào đại nghĩa dân tộc gì gì đó mà thuyết phục ta thì thật là uổng phí tâm cơ.
Từ Tử Lăng thản nhiên đáp:
- Xem như ta đã một phen nói lời thừa. Thỉnh Tà Vương ban chiêu.
Thạch Chi Hiên đột nhiên đưa mắt dò xét, mục quang hướng vào trong căn phòng nhỏ, sắc mặt lộ ra thần sắc kinh nghi không chắc.
Tinh thần của Từ Tử Lăng hoàn toàn tập trung trên người lão, lập tức phát sinh cảm ứng, sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế.
“Binh!”
Chân Ngôn xuất ra.
Bảo Bình Khí vừa nghĩ đã tới tay, một chưởng cách không đánh ra.
“Oành!”
Thạch Chi Hiên tùy tiện chống đỡ, hai tay vung lên, kình khí xoáy tròn, ngạnh tiếp Bảo Bình Khí. Chân khí song phương đều là tập trung cao độ, trong đó tuyệt không nhân nhượng hoặc là chừa lại đường thoát.
Thạch Chi Hiên lùi lại ba bước, Từ Tử Lăng tựa như cánh diều đứt giây văng về phía sau, tình cờ vượt qua cửa bay vào trong căn phòng, sau khi rơi xuống đất vẫn không dừng lại, lông lốc phá rèm lăn vào khuê phòng của Thạch Thanh Tuyền.
Thạch Chi Hiên như bóng theo hình tiến vào trong phòng, sau khi qua cửa khẽ chấn động dừng bước.
Từ Tử Lăng uốn vai bắn người dậy, tay bắt Sư Tử Ấn, kêu một tiếng rồi phun ra một búng máu.
Thạch Chi Hiên lạnh lùng nhìn gã, lấy ống tay áo lau đi vết máu rỉ bên khóe miệng, gật đầu nói:
- Trừ lần đánh với Ninh Đạo Kỳ đó không tính ra, từ sau khi ta luyện thành Bất Tử Ấn, ngươi là người đầu tiên có thể khiến ta thụ thương, cũng đáng để tự hào lắm.
Từ Tử Lăng đương nhiên hiểu được thương thế của bản thân càng nghiêm trọng hơn, vừa rồi gã trúng phải gian kế của Thạch Chi Hiên, cho rằng hắn bởi vì nghĩ tới khả năng Thạch Thanh Tuyền tránh mặt nên tâm thần lộ xuất sơ hở, giờ mới biết đúng ra là Thạch Chi Hiên cố tình bày ra sơ hở đó, khiến gã từ thế thượng phong rơi vào thế hạ phong tuyệt đối, từ trên trời trở lại trần gian, không thể bảo trì cảnh giới kỳ diệu. “vô nhân vô ngã” rút thân ra khỏi phàm trần như trước.
Hai người đối chọi giằng co.
Từ Tử Lăng hít sâu một hơi, miễn cưỡng đề tụ công lực, nói:
- Tà Vương không phải đã nói xuất thủ tới chết mới ngừng sao, vì sao dừng lại vậy?
“Tà Vương” Thạch Chi Hiên song mục sát cơ cực thịnh, quát lớn:
- Đây có phải một nơi ẩn cư của Thanh Tuyền không?
Tiếng tiêu từ bên ngoài phòng vang lên.
(
Bình luận truyện