Đại Giới – Ái Nô
Chương 20
Một ngày trước ngày cuối tuần, Harry nhận được cú mèo của Ron. Lúc ấy, anh đang ‘thảo luận’ với Snape làm sao để người ta ngoan ngoãn nghỉ ngơi lúc anh tập luyện thay vì đi chăm sóc mấy cây thảo dược lấy từ chỗ giáo sư Sprout, sau đó tới lúc anh nghỉ ngơi lại đòi chia sẻ cái ghế mây siêu lớn kia.
Harry một tay lấy thư lau trán, một tay ôm người đang thỏa mãn ngồi trên đùi anh, bưng bát nhỏ chậm rãi ăn, bắt đầu hồi tưởng, từ khi nào thì mình lâm vào trạng thái không thể cự tuyệt này, có lẽ là mấy ngày trước? Snape dần dần trở nên ‘giảo hoạt’. Một lần hắn bị Harry cưỡng chế bắt ngồi một mình trên ghế, ngẫu nhiên phát hiện nếu hắn dùng cặp mắt khẩn cầu nhìn anh, sau vài giây mặt run rẩy, anh sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu của hắn. Vì thế hắn thử vài lần, thấy lần nào cũng đúng, hắn đã thành công, hơn nữa sau vài ngày Harry bắt đầu ‘thích ứng’, có thể chống đỡ, Snape ‘thông minh’ lại thay đổi một loại ánh mắt khác…
Vừa tự hỏi, vừa không sao lãng nhìn thư của Ron, Harry chợt phát hiện ngày mai đã là ngày tụ họp rồi, mà từ sau bữa tối hôm đó, anh chưa từng nói chuyện này với Snape. Hay thật, Harry cắn răng, giờ thảo luận cũng không thể coi là quá muộn đi? Nếu Snape không muốn, anh cũng sẽ không ép con người thật vất vả mới có thể bắt đầu một cuộc sống bình thường này phải thừa nhận những chuyện hắn không muốn nhận.
Kéo mặt Snape nghiêng về phía mình, thực tự nhiên lau đi một ít vụn điểm tâm dính trên khóe môi, Harry nhìn cặp mắt mang theo ý hỏi, cân nhắc ngôn từ, cuối cùng đã hiểu mấy ngày nay anh rốt cuộc thất bại dưới loại vũ khí gì… “Được rồi… Sev, thầy đúng là giảo hoạt mà… Tối mai, nhà Weasley có tổ chức tụ họp gia đình, tôi không biết thầy còn nhớ không, hai bác Molly và Arthur đối với tôi rất tốt. Họ vẫn con tôi như con trai vậy.”
Quan sát phản ứng của Snape, Harry tiếp tục nói, “Lần này con họ sẽ mang người quan trọng về nhà. Mà chúng ta được mời đấy. Cả nhà Weasley ai cũng rất tốt, tuy ‘hơi nhiệt tình’, nhưng tôi nghĩ thầy sẽ thích họ. Vậy thầy có muốn cùng tôi đi không? Đương nhiên, nếu thầy không muốn đi, chúng ta có thể ở lại nhà, hai ngày nay hình như đến lúc cây nguyệt quang đến kỳ thu hoạch phải không?”
Harry chăm chú nhìn đối phương. Một hồi lâu sau, tới lúc anh nghĩ Snape không muốn và định bỏ cuộc, hắn cầm món quà nhận được ngày hôm nay đặt lên bàn, viết viết gì đó – Đây là món quà đến từ thế giới Muggle mà Hermione tặng hắn, sau khi được ông Arthur Weasley cải biến đã trở thành bảng viết được duy trì bằng ma pháp, chỉ cần hắn dùng ngón tay viết trên một vùng bằng hai phần ba tấm bảng, trên vùng hiển thị một phần ba bảng còn lại sẽ hiện lên lời hắn muốn nói.
‘Thời kỳ thu hoạch cây nguyệt quang là năm ngày sau’, ngừng lại một chút như thể nghĩ ngợi, sau đó thêm một câu, ‘Anh muốn đi sao, Harry?’
Harry vui mừng nhìn bảng viết nhỏ bằng cuốn sách trong tay Snape. Anh biết sáng nay Hermione cho cú mèo đưa quà tới cho Snape, nhưng anh không nghĩ món quà đó lại là thứ này. Cảm ơn Hermione, bạn anh đúng là vĩ đại hệt như Merlin! Anh thậm chí không nghĩ tới việc chuẩn bị giấy bút cho Snape, nhưng Harry càng cao hứng vì rốt cuộc anh cũng có thể biết được ý tưởng của Snape, biết khi nào Snape không khỏe hoặc có chuyển biến mà không phải đi học thứ ngôn ngữ chết tiệt của người câm điếc. Huống chi, Snape ‘gọi’ anh là Harry, ôi Merlin, ôi ông trời, ôi bất cứ thánh thần nào khác, cảm tạ các ngài đã không để hắn dùng cách gọi ‘chủ nhân’ kinh dị! Quả thật không thể tưởng tượng được!
“… Sev, không cần lo lắng cho tôi, ha ha, mặc dù nếu tôi không đi, thế nào bác Molly cũng tìm được lý do chạy tới nhà chúng ta thôi. Ừ, có lẽ lần này bọn mình không đi lại sẽ thành lý do cho bác ấy? Được rồi, không nói chuyện này nữa, Sev, nói cho tôi biết hiện tại thầy cảm thấy thân thể mình cảm giác thế nào đi?” Điều chỉnh tư thế ngồi của Snape, để đối phương ngồi nghiêng trong lòng mình, Harry vội vàng hỏi.
Cầm chiếc bảng, Snape lại bắt đầu viết, cực kỳ ngắn gọn, ‘không biết’.
Harry trợn tròn mắt, không biết? Đây là câu trả lời dạng gì? Được rồi, tiếp tục hỏi, “Ớ, thế ví dụ như có nơi nào đau không? Đầu? Tay chân? Bụng? Có nhớ ra được gì không?”
Những câu hỏi liên tiếp hình như đã làm khó Snape. Hắn trầm mặc hồi lâu, sau đó bắt đầu bất an vặn vẹo, sắc mặt trở nên tái nhợt, khiến Harry trở nên có chút khẩn trương. Một lát sau, người trong lòng anh thả bảng viết xuống, nắm chặt tay đặt trên đùi, giống như không biết nên biểu đạt thế nào, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt lưng Snape, Harry bỏ cuộc không hỏi han nữa. Lắc đầu ư? Có lẽ là không có gì không thoải mái. Còn về chuyện có nhớ ra gì không, thôi quên đi…
Một lát sau, Snape lại giơ bảng viết lên, ‘ngươi muốn đi’. Đây không phải là câu hỏi mà là câu trần thuật. Harry thở dài, ‘Sev, cứ tin tôi, chuyện này đều là do thầy quyết. Nếu thầy muốn đi, tôi sẽ rất thích đi cùng thầy, nếu thầy không muốn đi, như vậy, tôi cũng rất thích cùng thầy trồng cây ma dược, rèn luyện thân thể, hoặc mình cũng có thể đi dạo ở Hẻm Xéo hay những nơi thầy muốn tới!”
Thêm một lúc, bảng viết lại giơ lên trước mặt Harry, ‘đi’. Anh kinh ngạc nhìn Snape, đây là… vì anh sao? Sau đó, một chút xót xa tràn lên cay mũi, người đàn ông này, dù ở trong trạng thái hiện tại cũng vẫn lo lắng cho anh như trước sao? Ôi, chết tiệt!
Siết chặt cánh tay ôm Snape, Harry cố gắng bình ổn lại cảm xúc có chút nhấp nhô, sau đó, bắt đầu thử trao đổi cùng Snape để tìm hiểu xem người trong lòng đã hồi phục đến mức nào. Trải qua thử nghiệm cả buổi chiều, Harry phát hiện, ngoài ma dược, dược liệu và những tri thức tương quan, Snape vẫn mơ hồ như trước với một số hiểu biết thường thức, tựa hồ không thể lý giải và xử lý tốt nhiều sự tình rất bình thường. Hơn nữa, ở hắn vẫn còn tồn tại sự sợ hãi nhỏ bé và tính ỷ lại sâu sắc, chỉ là biểu hiện của hắn tốt hơn trước đây rất nhiều mà thôi. Còn về phần trí nhớ, lần nào cũng vậy, Harry đều phải đổi đề tài khi sắc mặt Snape bắt đầu thay đổi.
Buổi tối, sau khi tắm xong, lúc Harry trở về phòng ngủ, anh phát hiện Snape ngồi lặng trên giường, ánh mắt không nhìn về hướng anh xuất hiện mà ngẩn người chằm chằm nhìn bảng viết. Harry đi qua, “Này, làm sao thế? Sev?” Nhưng Sev không dùng bảng viết trả lời anh mà bất an đưa thứ mặt trên đen ngòm cho anh.
Harry kinh ngạc tiếp nhận, loay hoay một hồi, ma pháp trận tinh tế vẫn vận hành như trước, nhưng dù anh lật đi lật lại thế nào, màn hình cũng không sáng lên nữa. Thứ này, Harry trừng mắt nhìn vật trong tay mình, đã bị hỏng rồi!
Lại lật qua lật lại nhìn một lúc, chẳng phát hiện ra gì nữa, Harry tiện tay ném bảng viết tới một góc, sau đó nhét người vẫn đang bất an nhìn anh như thể làm sai chuyện gì vào chăn, sau khi tắt đèn, vỗ vỗ cánh tay đang cẩn thận ôm lấy tay anh, “Thôi quên nó đi. Mấy thứ của Muggle chính là như vậy, thường xuyên chẳng biết tại sao lại hỏng, hơn nữa không sửa được. Đừng nghĩ nhiều, Sev, nếu thầy thật sự thích, tôi lại mua cho thầy một cái, ừ, nhờ bác Arthur sửa đi một chút nữa ~”
Trả lời Harry là gương mặt hơi động nơi bả vai anh, “Hả? Không cần sao? Được rồi, thầy đã không cần thì thôi không mua, nhưng mà mấy thứ đó thật tiện lợi mà, hay là chúng ta chuẩn bị một ít giấy bút…” …
Ngày hôm sau, ban ngày trôi qua theo quy luật sinh hoạt mấy ngày nay – buổi sáng cùng Snape hí hoáy ở nhà kính với mầm cây và thảo dược, rồi rèn luyện thân thể, buổi chiều thường ngủ một giấc, đọc sách, sau đó tận hưởng buổi trà chiều ở vườn kính. Tới khi trời sẩm tối, hai người mới chuẩn bị, Snape đã thay quần áo và ngoan ngoãn ngồi một chỗ, Harry chải buộc gọn gàng mái tóc cho hắn, sau đó xuất phát.
Tới trang trại Hang Sóc, Harry phát hiện ngoài George và bạn hắn, mọi người đều đã tới, sau khi anh xuất hiện, đều cho anh một cái ôm nồng nhiệt. Điều này làm Harry thấy cực kỳ vui sướng, chẳng qua khi anh nhìn thấy phản ứng của Snape, chỉ có thể thở dài. Snape đứng cạnh anh, căng thẳng bắt lấy vạt áo anh, làm anh hoài nghi liệu có phải một bên vạt áo mình sẽ dài ra hơn nhiều bên còn lại hay không.
Cũng may một nhà Weasley dường như đã được Ron và Hermione dặn dò. Ngay cả cậu con trai tóc nâu ngắn người Pháp cũng chỉ lẳng lặng đứng đó, cười cười nhìn Harry nhẹ nhàng trấn an Snape đang quá căng thẳng, chỉ có bà Molly không ngừng lau nước mắt, vì ông Arthur cố gắng ngăn lại nên mới không chạy qua.
Hermione và Ron đi tới, đứng bên người Snape, lại thêm Harry không hề buông tay ra, luôn trấn an bên tai hắn. Rốt cuộc Snape ngẩng đầu, bất an mà nhẹ nhàng gật đầu với một nhà Weasley vẫn đang chờ đợi, sau đó hốt hoảng vì bà Molly bước tới định ôm hắn. Hắn sợ hãi tránh thân thể mập mạp của bà Molly, muốn bắt lấy cánh tay Harry.
Luống cuống cả tay chân, Hermione và Ron vội tách bà Molly ra khỏi người Snape. “Ôi, mẹ ơi, bọn con biết mẹ phiền muộn vì thầy Severus, mẹ đã xem vô số bản tin rồi, nhưng giờ không nên làm như vậy, mẹ sẽ dọa thầy mất!”
Mà Harry cũng không khỏi ôm lấy Snape từ phía sau, gắng ngăn hắn giãy giụa. “Nào, Sev, đừng sợ, đừng sợ, bác Molly chỉ là rất quý thầy thôi… Bác định tỏ ra thân thiện với thầy thôi mà… Thả lỏng nào, tôi ở đây rồi…”
Sau một hồi rối loạn, dưới ánh mắt kỳ dị của Bill, Charlie, Percy, Ginny, cậu con trai người Pháp và ông Arthur, Snape được Harry ôm tới ghế sa lông ngồi xuống. Đối với việc này, Hermione và Ron không thấy kỳ lạ, chỉ nhún vai. Hai người đều đã thấy nhiều hơn thế này nhiều. Ít nhất giờ đây Snape yên lặng chứ không run lẩy bẩy hoặc mày mày xanh lét, chỉ có bà Molly là vẫn vừa không ngừng biện minh, vừa đưa lên các loại hoa quả điểm tâm và đồ uống, đầy ra trước mặt Harry và Snape.
“A, bác Molly, không sao đâu. Còn nữa, cảm ơn bác đã mời cháu, cháu thật vui vì có thể tham gia cuộc tụ họp này~” Harry cảm ơn bà Molly, sau đó cầm một ly nước chanh đưa tới trước mặt Snape, nhìn người trong lòng cẩn thận tiếp nhận, tựa vào ngực anh chậm rãi uống, “Một hồi sẽ qua thôi, Sev sẽ thích ứng rất nhanh ~”
Harry cực kỳ tự nhiên ôm Snape đang yên lặng uống nước trái cây cũng như ôm một đứa trẻ. Thế nhưng bầu không khí toát ra quanh hai người họ cũng không để những người xung quanh cảm thấy có gì không đúng, trừ có chút kinh ngạc. Anh bắt đầu nói chuyện cùng ông Arthur, Bill và mọi người, cũng bày tỏ sự thân thiện với bạn trai mới của Ginny. Chỉ có bà Molly là vẫn nhìn anh thở dài, Harry thậm chí còn nghe được mấy lời ‘vì sao không phải là Harry chứ’ ở bên tai…
Hơi hơi nói to hơn, Harry cũng không muốn lời của bà Molly khiến anh trở nên xấu hổ. Khoảng mười mấy phút sau, thấy Snape đã thả lỏng, anh nhẹ nhàng để hắn ngồi bên cạnh mình, để con người lặng lẽ này dựa vào mình. Tay được rảnh rỗi, lại vì anh đàm luận với Ron về Quidditch mà múa may loạn xạ.
Khoảng nửa giờ sau, giọng George vang lên ngoài cửa, “Mẹ ơi! Bọn con tới rồi đây!” Tất cả mọi người đều đứng lên, chỉ có bà Molly và ông Arthur mang thần sắc có chút cổ quái – bất đắc dĩ, nghi hoặc trộn lẫn với thỏa hiệp. Ai cũng chờ mong nhìn cửa từ từ mở ra, tưởng tượng đứng bên cạnh một người thân khiến họ tự hào sẽ là một cô gái xuất sắc đến chừng nào.
Chẳng qua, tới lúc hai bóng dáng cùng cao gầy như nhau xuất hiện trước mắt mọi người, sau khi người thanh mảnh hơn lên tiếng có chút gượng gạo, “… Buổi tối tốt lành…”, tất cả đều ngây ngẩn. Ron và Percy tựa hồ thấy được Merlin đang múa ba lê vở Hồ Thiên Nga, mắt tưởng chừng rớt khỏi hốc mắt.
Mà Harry, theo bản năng ôm lấy Snape đang tò mò nhìn ra cửa, đưa tay lên miệng hắn, “… Sev, cắn tôi một cái nào…” Người bên cạnh kéo anh vài cái không nhận được phản ứng, thật sự cắn mạnh lên tay anh. Harry bật kêu lên một tiếng, hồi phục tinh thần.
Snape bị phản ứng kịch liệt của anh dọa sợ. Harry vừa trấn an hắn, vừa đau tới nhe răng, kêu to với hai người đang lo lắng đứng ở cửa, “Merlin!!! Trời ạ!!! ‘Bạn’ của anh George hóa ra lại là cậu!…
Harry một tay lấy thư lau trán, một tay ôm người đang thỏa mãn ngồi trên đùi anh, bưng bát nhỏ chậm rãi ăn, bắt đầu hồi tưởng, từ khi nào thì mình lâm vào trạng thái không thể cự tuyệt này, có lẽ là mấy ngày trước? Snape dần dần trở nên ‘giảo hoạt’. Một lần hắn bị Harry cưỡng chế bắt ngồi một mình trên ghế, ngẫu nhiên phát hiện nếu hắn dùng cặp mắt khẩn cầu nhìn anh, sau vài giây mặt run rẩy, anh sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu của hắn. Vì thế hắn thử vài lần, thấy lần nào cũng đúng, hắn đã thành công, hơn nữa sau vài ngày Harry bắt đầu ‘thích ứng’, có thể chống đỡ, Snape ‘thông minh’ lại thay đổi một loại ánh mắt khác…
Vừa tự hỏi, vừa không sao lãng nhìn thư của Ron, Harry chợt phát hiện ngày mai đã là ngày tụ họp rồi, mà từ sau bữa tối hôm đó, anh chưa từng nói chuyện này với Snape. Hay thật, Harry cắn răng, giờ thảo luận cũng không thể coi là quá muộn đi? Nếu Snape không muốn, anh cũng sẽ không ép con người thật vất vả mới có thể bắt đầu một cuộc sống bình thường này phải thừa nhận những chuyện hắn không muốn nhận.
Kéo mặt Snape nghiêng về phía mình, thực tự nhiên lau đi một ít vụn điểm tâm dính trên khóe môi, Harry nhìn cặp mắt mang theo ý hỏi, cân nhắc ngôn từ, cuối cùng đã hiểu mấy ngày nay anh rốt cuộc thất bại dưới loại vũ khí gì… “Được rồi… Sev, thầy đúng là giảo hoạt mà… Tối mai, nhà Weasley có tổ chức tụ họp gia đình, tôi không biết thầy còn nhớ không, hai bác Molly và Arthur đối với tôi rất tốt. Họ vẫn con tôi như con trai vậy.”
Quan sát phản ứng của Snape, Harry tiếp tục nói, “Lần này con họ sẽ mang người quan trọng về nhà. Mà chúng ta được mời đấy. Cả nhà Weasley ai cũng rất tốt, tuy ‘hơi nhiệt tình’, nhưng tôi nghĩ thầy sẽ thích họ. Vậy thầy có muốn cùng tôi đi không? Đương nhiên, nếu thầy không muốn đi, chúng ta có thể ở lại nhà, hai ngày nay hình như đến lúc cây nguyệt quang đến kỳ thu hoạch phải không?”
Harry chăm chú nhìn đối phương. Một hồi lâu sau, tới lúc anh nghĩ Snape không muốn và định bỏ cuộc, hắn cầm món quà nhận được ngày hôm nay đặt lên bàn, viết viết gì đó – Đây là món quà đến từ thế giới Muggle mà Hermione tặng hắn, sau khi được ông Arthur Weasley cải biến đã trở thành bảng viết được duy trì bằng ma pháp, chỉ cần hắn dùng ngón tay viết trên một vùng bằng hai phần ba tấm bảng, trên vùng hiển thị một phần ba bảng còn lại sẽ hiện lên lời hắn muốn nói.
‘Thời kỳ thu hoạch cây nguyệt quang là năm ngày sau’, ngừng lại một chút như thể nghĩ ngợi, sau đó thêm một câu, ‘Anh muốn đi sao, Harry?’
Harry vui mừng nhìn bảng viết nhỏ bằng cuốn sách trong tay Snape. Anh biết sáng nay Hermione cho cú mèo đưa quà tới cho Snape, nhưng anh không nghĩ món quà đó lại là thứ này. Cảm ơn Hermione, bạn anh đúng là vĩ đại hệt như Merlin! Anh thậm chí không nghĩ tới việc chuẩn bị giấy bút cho Snape, nhưng Harry càng cao hứng vì rốt cuộc anh cũng có thể biết được ý tưởng của Snape, biết khi nào Snape không khỏe hoặc có chuyển biến mà không phải đi học thứ ngôn ngữ chết tiệt của người câm điếc. Huống chi, Snape ‘gọi’ anh là Harry, ôi Merlin, ôi ông trời, ôi bất cứ thánh thần nào khác, cảm tạ các ngài đã không để hắn dùng cách gọi ‘chủ nhân’ kinh dị! Quả thật không thể tưởng tượng được!
“… Sev, không cần lo lắng cho tôi, ha ha, mặc dù nếu tôi không đi, thế nào bác Molly cũng tìm được lý do chạy tới nhà chúng ta thôi. Ừ, có lẽ lần này bọn mình không đi lại sẽ thành lý do cho bác ấy? Được rồi, không nói chuyện này nữa, Sev, nói cho tôi biết hiện tại thầy cảm thấy thân thể mình cảm giác thế nào đi?” Điều chỉnh tư thế ngồi của Snape, để đối phương ngồi nghiêng trong lòng mình, Harry vội vàng hỏi.
Cầm chiếc bảng, Snape lại bắt đầu viết, cực kỳ ngắn gọn, ‘không biết’.
Harry trợn tròn mắt, không biết? Đây là câu trả lời dạng gì? Được rồi, tiếp tục hỏi, “Ớ, thế ví dụ như có nơi nào đau không? Đầu? Tay chân? Bụng? Có nhớ ra được gì không?”
Những câu hỏi liên tiếp hình như đã làm khó Snape. Hắn trầm mặc hồi lâu, sau đó bắt đầu bất an vặn vẹo, sắc mặt trở nên tái nhợt, khiến Harry trở nên có chút khẩn trương. Một lát sau, người trong lòng anh thả bảng viết xuống, nắm chặt tay đặt trên đùi, giống như không biết nên biểu đạt thế nào, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt lưng Snape, Harry bỏ cuộc không hỏi han nữa. Lắc đầu ư? Có lẽ là không có gì không thoải mái. Còn về chuyện có nhớ ra gì không, thôi quên đi…
Một lát sau, Snape lại giơ bảng viết lên, ‘ngươi muốn đi’. Đây không phải là câu hỏi mà là câu trần thuật. Harry thở dài, ‘Sev, cứ tin tôi, chuyện này đều là do thầy quyết. Nếu thầy muốn đi, tôi sẽ rất thích đi cùng thầy, nếu thầy không muốn đi, như vậy, tôi cũng rất thích cùng thầy trồng cây ma dược, rèn luyện thân thể, hoặc mình cũng có thể đi dạo ở Hẻm Xéo hay những nơi thầy muốn tới!”
Thêm một lúc, bảng viết lại giơ lên trước mặt Harry, ‘đi’. Anh kinh ngạc nhìn Snape, đây là… vì anh sao? Sau đó, một chút xót xa tràn lên cay mũi, người đàn ông này, dù ở trong trạng thái hiện tại cũng vẫn lo lắng cho anh như trước sao? Ôi, chết tiệt!
Siết chặt cánh tay ôm Snape, Harry cố gắng bình ổn lại cảm xúc có chút nhấp nhô, sau đó, bắt đầu thử trao đổi cùng Snape để tìm hiểu xem người trong lòng đã hồi phục đến mức nào. Trải qua thử nghiệm cả buổi chiều, Harry phát hiện, ngoài ma dược, dược liệu và những tri thức tương quan, Snape vẫn mơ hồ như trước với một số hiểu biết thường thức, tựa hồ không thể lý giải và xử lý tốt nhiều sự tình rất bình thường. Hơn nữa, ở hắn vẫn còn tồn tại sự sợ hãi nhỏ bé và tính ỷ lại sâu sắc, chỉ là biểu hiện của hắn tốt hơn trước đây rất nhiều mà thôi. Còn về phần trí nhớ, lần nào cũng vậy, Harry đều phải đổi đề tài khi sắc mặt Snape bắt đầu thay đổi.
Buổi tối, sau khi tắm xong, lúc Harry trở về phòng ngủ, anh phát hiện Snape ngồi lặng trên giường, ánh mắt không nhìn về hướng anh xuất hiện mà ngẩn người chằm chằm nhìn bảng viết. Harry đi qua, “Này, làm sao thế? Sev?” Nhưng Sev không dùng bảng viết trả lời anh mà bất an đưa thứ mặt trên đen ngòm cho anh.
Harry kinh ngạc tiếp nhận, loay hoay một hồi, ma pháp trận tinh tế vẫn vận hành như trước, nhưng dù anh lật đi lật lại thế nào, màn hình cũng không sáng lên nữa. Thứ này, Harry trừng mắt nhìn vật trong tay mình, đã bị hỏng rồi!
Lại lật qua lật lại nhìn một lúc, chẳng phát hiện ra gì nữa, Harry tiện tay ném bảng viết tới một góc, sau đó nhét người vẫn đang bất an nhìn anh như thể làm sai chuyện gì vào chăn, sau khi tắt đèn, vỗ vỗ cánh tay đang cẩn thận ôm lấy tay anh, “Thôi quên nó đi. Mấy thứ của Muggle chính là như vậy, thường xuyên chẳng biết tại sao lại hỏng, hơn nữa không sửa được. Đừng nghĩ nhiều, Sev, nếu thầy thật sự thích, tôi lại mua cho thầy một cái, ừ, nhờ bác Arthur sửa đi một chút nữa ~”
Trả lời Harry là gương mặt hơi động nơi bả vai anh, “Hả? Không cần sao? Được rồi, thầy đã không cần thì thôi không mua, nhưng mà mấy thứ đó thật tiện lợi mà, hay là chúng ta chuẩn bị một ít giấy bút…” …
Ngày hôm sau, ban ngày trôi qua theo quy luật sinh hoạt mấy ngày nay – buổi sáng cùng Snape hí hoáy ở nhà kính với mầm cây và thảo dược, rồi rèn luyện thân thể, buổi chiều thường ngủ một giấc, đọc sách, sau đó tận hưởng buổi trà chiều ở vườn kính. Tới khi trời sẩm tối, hai người mới chuẩn bị, Snape đã thay quần áo và ngoan ngoãn ngồi một chỗ, Harry chải buộc gọn gàng mái tóc cho hắn, sau đó xuất phát.
Tới trang trại Hang Sóc, Harry phát hiện ngoài George và bạn hắn, mọi người đều đã tới, sau khi anh xuất hiện, đều cho anh một cái ôm nồng nhiệt. Điều này làm Harry thấy cực kỳ vui sướng, chẳng qua khi anh nhìn thấy phản ứng của Snape, chỉ có thể thở dài. Snape đứng cạnh anh, căng thẳng bắt lấy vạt áo anh, làm anh hoài nghi liệu có phải một bên vạt áo mình sẽ dài ra hơn nhiều bên còn lại hay không.
Cũng may một nhà Weasley dường như đã được Ron và Hermione dặn dò. Ngay cả cậu con trai tóc nâu ngắn người Pháp cũng chỉ lẳng lặng đứng đó, cười cười nhìn Harry nhẹ nhàng trấn an Snape đang quá căng thẳng, chỉ có bà Molly không ngừng lau nước mắt, vì ông Arthur cố gắng ngăn lại nên mới không chạy qua.
Hermione và Ron đi tới, đứng bên người Snape, lại thêm Harry không hề buông tay ra, luôn trấn an bên tai hắn. Rốt cuộc Snape ngẩng đầu, bất an mà nhẹ nhàng gật đầu với một nhà Weasley vẫn đang chờ đợi, sau đó hốt hoảng vì bà Molly bước tới định ôm hắn. Hắn sợ hãi tránh thân thể mập mạp của bà Molly, muốn bắt lấy cánh tay Harry.
Luống cuống cả tay chân, Hermione và Ron vội tách bà Molly ra khỏi người Snape. “Ôi, mẹ ơi, bọn con biết mẹ phiền muộn vì thầy Severus, mẹ đã xem vô số bản tin rồi, nhưng giờ không nên làm như vậy, mẹ sẽ dọa thầy mất!”
Mà Harry cũng không khỏi ôm lấy Snape từ phía sau, gắng ngăn hắn giãy giụa. “Nào, Sev, đừng sợ, đừng sợ, bác Molly chỉ là rất quý thầy thôi… Bác định tỏ ra thân thiện với thầy thôi mà… Thả lỏng nào, tôi ở đây rồi…”
Sau một hồi rối loạn, dưới ánh mắt kỳ dị của Bill, Charlie, Percy, Ginny, cậu con trai người Pháp và ông Arthur, Snape được Harry ôm tới ghế sa lông ngồi xuống. Đối với việc này, Hermione và Ron không thấy kỳ lạ, chỉ nhún vai. Hai người đều đã thấy nhiều hơn thế này nhiều. Ít nhất giờ đây Snape yên lặng chứ không run lẩy bẩy hoặc mày mày xanh lét, chỉ có bà Molly là vẫn vừa không ngừng biện minh, vừa đưa lên các loại hoa quả điểm tâm và đồ uống, đầy ra trước mặt Harry và Snape.
“A, bác Molly, không sao đâu. Còn nữa, cảm ơn bác đã mời cháu, cháu thật vui vì có thể tham gia cuộc tụ họp này~” Harry cảm ơn bà Molly, sau đó cầm một ly nước chanh đưa tới trước mặt Snape, nhìn người trong lòng cẩn thận tiếp nhận, tựa vào ngực anh chậm rãi uống, “Một hồi sẽ qua thôi, Sev sẽ thích ứng rất nhanh ~”
Harry cực kỳ tự nhiên ôm Snape đang yên lặng uống nước trái cây cũng như ôm một đứa trẻ. Thế nhưng bầu không khí toát ra quanh hai người họ cũng không để những người xung quanh cảm thấy có gì không đúng, trừ có chút kinh ngạc. Anh bắt đầu nói chuyện cùng ông Arthur, Bill và mọi người, cũng bày tỏ sự thân thiện với bạn trai mới của Ginny. Chỉ có bà Molly là vẫn nhìn anh thở dài, Harry thậm chí còn nghe được mấy lời ‘vì sao không phải là Harry chứ’ ở bên tai…
Hơi hơi nói to hơn, Harry cũng không muốn lời của bà Molly khiến anh trở nên xấu hổ. Khoảng mười mấy phút sau, thấy Snape đã thả lỏng, anh nhẹ nhàng để hắn ngồi bên cạnh mình, để con người lặng lẽ này dựa vào mình. Tay được rảnh rỗi, lại vì anh đàm luận với Ron về Quidditch mà múa may loạn xạ.
Khoảng nửa giờ sau, giọng George vang lên ngoài cửa, “Mẹ ơi! Bọn con tới rồi đây!” Tất cả mọi người đều đứng lên, chỉ có bà Molly và ông Arthur mang thần sắc có chút cổ quái – bất đắc dĩ, nghi hoặc trộn lẫn với thỏa hiệp. Ai cũng chờ mong nhìn cửa từ từ mở ra, tưởng tượng đứng bên cạnh một người thân khiến họ tự hào sẽ là một cô gái xuất sắc đến chừng nào.
Chẳng qua, tới lúc hai bóng dáng cùng cao gầy như nhau xuất hiện trước mắt mọi người, sau khi người thanh mảnh hơn lên tiếng có chút gượng gạo, “… Buổi tối tốt lành…”, tất cả đều ngây ngẩn. Ron và Percy tựa hồ thấy được Merlin đang múa ba lê vở Hồ Thiên Nga, mắt tưởng chừng rớt khỏi hốc mắt.
Mà Harry, theo bản năng ôm lấy Snape đang tò mò nhìn ra cửa, đưa tay lên miệng hắn, “… Sev, cắn tôi một cái nào…” Người bên cạnh kéo anh vài cái không nhận được phản ứng, thật sự cắn mạnh lên tay anh. Harry bật kêu lên một tiếng, hồi phục tinh thần.
Snape bị phản ứng kịch liệt của anh dọa sợ. Harry vừa trấn an hắn, vừa đau tới nhe răng, kêu to với hai người đang lo lắng đứng ở cửa, “Merlin!!! Trời ạ!!! ‘Bạn’ của anh George hóa ra lại là cậu!…
Bình luận truyện