Đại Hào Môn
Chương 115: Thứ trưởng Lục
Lúc đi vào “quán trà Giải Ngữ”, sắc mặt của Thứ trưởng Lục là xanh mét, trên trán mồ hôi lạnh không ngừng ứa ra.
Lái xe và thư ký đều sợ hãi.
Làm hai nhân viên thân cận nhất bên cạnh Lục Hồng, lái xe và thư ký biết Thứ trưởng Lục có bệnh cũ là đau đầu. Chỉ có điều quãng thời gian gần đây, càng ngày càng nghiêm trọng, phát tác ngày càng thường xuyên, cấp độ đau đầu cũng càng ngày càng kịch liệt.
Nhưng tuyệt đối không ngờ được, lần này, lại phát tác trong thời khắc mấu chốt như vậy.
Lục Hồng vừa rồi đi gặp cự đầu.
Vốn ở trong xe vẫn hoàn hảo, trong nháy mắt bước vào đại nội, bỗng nhiên phát bệnh, nhất thời đầu đau muốn nứt. Tuy rằng lập tức uống thuốc giảm đau, cũng không có hiệu quả lý tưởng.
Nhật trình an bài của đại nhân vật cự đầu, là vô cùng chặt chẽ. Lần này triệu kiến Lục Hồng, sáng sớm ngày hôm qua đã điện thoại thông báo, đại nội cũng đã sớm xong các bố trí tương ứng. Đương lúc này, chứng đau đầu của Lục Hồng đột nhiên phát tác, thật sự là ngoài dự liệu.
Nhưng trong lúc này, Lục Hồng hoàn toàn không có đường lui, chỉ có thể cắn răng yết kiến.
Chứng đau đầu của Thứ trưởng Lục được nghiêm khắc giữ bí mật với bên ngoài, ngoại trừ vợ của Lục Hồng, thì chỉ có thư ký, lái xe của gã và một vị bác sĩ bí mật trong bệnh viện là biết chuyện này. Đương nhiên, còn bao gồm cả bà chủ của “quán trà Giải Ngữ” Hoa Giải Ngữ.
Lục Hồng mới hơn bốn mươi tuổi, thân là Thứ trưởng địa vị cao, đang trong thời kỳ trẻ trung khỏe mạnh, có nhiều thành tích trong công việc. Giả như để cho ngoài giới biết được gã có bệnh đau đầu nghiêm trọng như vậy, đối với tiền đồ của gã mà nói, cực kỳ bất lợi.
Thân thể khỏe mạnh, có thể đảm nhiệm công việc quan trọng, là điều kiện tiên quyết cơ bản nhất mà cán bộ lãnh đạo chủ chốt nhất định phải có.
Thử nghĩ mà xem lãnh đạo cấp cao nhất làm sao có thể yên tâm đem một tỉnh hoặc một ủy ban trung ương quốc gia trọng yếu giao cho một vị cán bộ lãnh đạo sức khỏe không tốt, thường xuyên nằm viện đi quản lý chứ?
Thư ký và lái xe cũng không biết quá trình cụ thể cự đầu triệu kiến Thứ trưởng Lục, tuy nhiên căn cứ vào kinh nghiệm của bọn họ cùng với sắc mặt tái xanh Thứ trưởng Lục , trên trán đầy mồ hôi lạnh lúc ra khỏi phòng làm việc của thủ trưởng mà phân tích, chỉ sợ Lục bộ trưởng cũng không thể khống chế tốt bệnh của mình.
Nhân vật lớn cự đầu nhãn thần sắc bén đến thế nào chứ?
Nói nhìn thấu mọi việc, cũng không phải quá đáng.
Trông dáng ngồi bất an của Lục Hồng, làm sao có thể nhìn không ra.
Lần này, bệnh tình của Thứ trưởng Lục khó có thể bảo mật rồi, hơn nữa còn là trước mặt thủ trưởng “lộ diện”, vấn đề tương đối nghiêm trọng. Trong bộ sớm có lời đồn đại, nói là Thứ trưởng bị điều chuyển công tác làm bí thư tỉnh ủy một tỉnh nào đó, chiếc ghế Thứ trưởng này sắp để trống. Thân là Thứ trưởng thường vụ, Lục Hồng là người có sức cạnh tranh mạnh nhất, bên trong một vài tin tức nhỏ, có hy vọng nhất chính là Thứ trưởng phụ chính.
Trong thời điểm quan trọng như vậy, Thứ trưởng Lục trước mặt thủ trưởng lại xuất hiện “mặt xấu”, quả thật chính là chết tiệt mà!
Bộ phận Lục Hồng làm, là trực tiếp do thủ trưởng phân quản, đối với ứng cử viên mới cho chức Bộ trưởng, lời nói của thủ trưởng có phân lượng tương đối lớn.
Tâm tình của Lục bộ trưởng giờ khắc này, xấu đến cực điểm.
Phục vụ viên trong phòng riêng của “quán trà Giải Ngữ” vừa nhìn thấy sắc mặt của Lục Hồng, liền hiểu được tình huống không đúng, lập tức thông báo cho bà chủ Hoa Giải Ngữ. Mỗi lần Lục tiên sinh đến quán trà ngồi một lát, bà chủ đều phải ra mặt tiếp khách đấy, cùng nhau uống chén trà, tán gẫu một hồi.
Cho dù tất cả phục vụ viên không ai rõ vị trung niên vẻ mặt uy nghiêm này rốt cuộc là nhân vật nổi tiếng như thế nào, nhưng khẳng định là loại người có quyền có thế. Không phải là quan lớn thì cũng là ông chủ lớn.
Chỉ cần giơ tay nhấc chân thôi tự nhiên cũng tản ra một loại khí phách, tuyệt đối không thể làm giả được.
- Làm sao vậy, lại phát bệnh rồi hả?
Hoa Giải Ngữ đẩy cửa phòng bao đi đến, thấy Lục Hồng khom lưng ngồi ở ghế mây, hai tay ôm thật chặt đầu, ngón tay cái gắt gao ấn chặt huyệt Thái Dương, đều đã ấn thành hai đạo dấu vết thật sâu, lập tức kinh hãi, vội vàng hỏi.
Hoa Giải Ngữ không còn trẻ, cũng đã hơn bốn mươi tuổi, dường như xấp xỉ Lục Hồng. Tuy nhiên cách ăn mặc vô cùng khéo, phong cách hoa lệ quý phái, là điển hình của những tiểu thư khuê các.
Cô và Lục Hồng vốn chính là bạn học cùng lớp, trung học cùng lớp, đại học vẫn là cùng lớp, quan hệ giữa hai người không thể nói rõ ràng.
Mọi người chỉ biết Hoa Giải Ngữ đến hiện tại cũng vẫn còn độc thân, nghe nói có đứa con gái, nhưng có rất ít người gặp qua, cũng không biết là thân sinh hay là nhận nuôi.
Không có ai đi tìm hiểu cả.
Dù sao đó cũng là chuyện riêng của Hoa Giải Ngữ.
Lục Hồng không nói, tiếp tục ấn mạnh lên huyệt Thái Dương, dường như như vậy có thể giảm bớt khổ sở do đau đầu mang đến.
Hoa Giải Ngữ bước nhanh qua, vươn bàn tay nhỏ trắng nõn, đặt lên huyệt Thái Dương của Lục Hồng, chậm rãi xoa ấn, hạ giọng nói:
- Công tác thường ngày không cần quá nghiêm túc, lúc nào nên nghỉ ngơi phải nghỉ ngơi nhiều vào.
Lục Hồng cắn răng nói:
- Cái bệnh chết tiệt này, đến tiểu Cao cũng không biết là chuyện gì xảy ra...
Hoa Giải Ngữ im lặng, không biết nên như thế nào an ủi gã.
Tiểu Cao mà Lục Hồng nói đến, cũng là bạn học của bọn họ, bạn học thời trung học, và hai người bọn họ quan hệ đều rất tốt. Xuất thân từ gia đình bác sĩ, sau không ngoài ý muốn đã thi đậu vào viện y học, hiện tại sớm đã trở thành chủ nhiệm khoa não của một bệnh viện danh tiếng ở thủ đô, là chuyên gia khoa não đại danh đỉnh đỉnh.
Lục Hồng mấy năm gần đây bắt đầu xuất hiện bệnh đau đầu, nghĩ đến trước tiên là người bạn học cũ này, lúc ấy cũng không quá để ý. Thời gian đó, Lục Hồng cũng đã là vụ trưởng, công tác bận rộn, mỗi ngày đều có công vụ xử lý không hết. Bản thân Lục Hồng cho rằng, có thể là do công việc quá vất vả, dùng não quá độ mà tạo thành.
Tiểu Cao rất cẩn thận kiểm tra cho gã, lại tra không ra là bệnh gì, tất cả máy móc hiển thị, não bộ của Lục Hồng là hoàn toàn bình thường, không có bất kỳ bệnh biến nào. Cũng liền đồng ý với phân tích của Lục Hồng, kê cho gã chút thuốc bổ não, bảo gã chú ý nghỉ ngơi, kết hợp làm việc và nghỉ ngơi.
Trên cơ bản không có chút hiệu quả nào.
Chứng đau đầu của Lục Hồng càng ngày càng nghiêm trọng, tần suất phát tác cũng là ngày càng thường xuyên.
- Đã gọi điện cho tiểu Cao chưa?
Hoa Giải Ngữ nhẹ nhàng xoa ấn huyệt Thái Dương cho gã, thấp giọng hỏi.
- Uhm…
Khi ở trên xe, Lục Hồng liền gọi điện thoại cho tiểu Cao, mời tiểu Cao đến xem bệnh cho gã.
Ở những phương diện này, Lục Hồng đặc biệt chú ý.
Bệnh viện mà tiểu Cao đang làm là một bệnh viện lớn có danh tiếng ở thủ đô, mỗi ngày người đến xem bệnh nhiều đếm không xuể, mới sáng sớm mà đã có vô số người đến đại sảnh bệnh viện xếp hàng lấy số. Lục Hồng nếu như thường xuyên đến chỗ của tiểu Cao, khó tránh khỏi bị người khác biết được, tuyên truyền ra ngoài, ảnh hưởng không tốt. Cũng không thể thường xuyên mời tiểu Cao đến nhà gã. Lục Hồng ở trong khu nhà dành cho cán bộ trong bộ ngành, trái phải trước sau đều là đồng sự trong bộ, ảnh hưởng càng không tốt.
Quán trà Giải Ngữ liền biến thành địa điểm tốt nhất.
Về phần quan hệ chân chính giữa Lục Hồng và Hoa Giải Ngữ, tiểu Cao là người biết rõ nhất, cũng không cần phải giấu anh ấy.
Bọn họ vốn là bạn bè.
Cũng không biết có phải là việc xoa ấn của Hoa Giải Ngữ có tác dụng, hay là do cơn đau đã tự dịu đi, sau một lát, tình hình của Lục Hồng thoáng tốt hơn một chút. Thân mình ngả về sau, tựa vào lưng ghế mây, thở phào một hơi dài, sắc mặt vẫn xám xanh như trước, mồ hôi đầy mặt.
Đến cái áo sơ mi trắng tinh cũng ướt đẫm.
Hoa Giải Ngữ cầm lấy khăn giấy trên bàn trà, lau mồ hôi trên mặt và cổ của gã, động tác vô cùng dịu dàng.
Lục Hồng cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại của Hoa Giải Ngữ, nhẹ nhàng vỗ hai cái.
Hoa Giải Ngữ sờ sờ tóc của gã, nói:
- Em pha cho anh ly trà, anh nghỉ ngơi một lát đi, chuyện làm ăn, chớ suy nghĩ quá nhiều.
Lục Hồng thở dài, nói:
- Không nghĩ không được a, giờ là thời điểm mấu chốt……
Hoa Giải Ngữ nghiêm mặt nói:
- Vẫn là thân thể quan trọng hơn. Bệnh này của anh…… cửa ải quan trọng này, anh cũng chưa chắc có thể vượt qua được.
Tin tức trong bộ chuẩn bị đổi “lão đại”, Hoa Giải Ngữ cũng có biết. Lục Hồng có tâm sự gì, đều không giấu cô ấy, cái gì cũng nói cho cô nghe. Bất kể người nào cũng đều cần có một cách để phát tiết.
- Tiêu Gia bên kia, anh vẫn là nên liên lạc nhiều một chút đi, không cần kiêu ngạo như vậy.
Lát sau, Hoa Giải Ngữ lại khuyên nhủ.
- Hừ!
Nghe Hoa Giải Ngữ nhắc tới Tiêu Gia, Lục Hồng lập tức liền mất hứng.
- Tính cách của Tiêu Trạm kia, em không biết đâu. Dục vọng nắm quyền của y quá mạnh rồi, chuyện gì đều phải nghe y, dựa theo ý kiến của y mà làm. Hiện tại Tiêu lão gia tử vẫn còn, vấn đề không lớn lắm. Đợi đến khi lão gia tử đi rồi, anh thấy chính y đều đủ nguy hiểm rồi. Bây giờ cùng y đi lại thân cận quá, tương lai như thế nào, cũng chưa nói trước được.
Hoa Giải Ngữ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, không có nói tiếp.
Đối với những thứ ân ân oán oán giữa các thế gia hào môn này, cô quả thật không hiểu. Năm đó không bước vào được đại môn Lục gia, cũng là do nguyên nhân này. Trưởng bối của Lục gia, đã định cho Lục Hồng một mối hôn sự môn đăng hộ đối.
Lục Hồng nói dục vọng nắm quyền của Tiêu Trạm quá mạnh, ở trong mắt của Hoa Giải Ngữ, Lục Hồng lẽ nào không phải như vậy?
Những nam nhân kiêu ngạo đã thấm vào trong xương này, ai lại không có tật xấu này?
Cái gọi là đấu tranh quyền lực, trò chơi chính trị, thậm chí chiến tranh, không phải đều là vì dục vọng nắm quyền của nam nhân gây ra sao?
Lục Hồng phấn đấu nhiều năm, đã đứng ở trên ngưỡng này, chỉ kém một cước cuối cùng vào cửa, liền có thể ở vị trí cấp Bộ trưởng, danh chính ngôn thuận trở thành lãnh đạo cấp cao. Lúc này, mặc cho ai khuyên gã buông bỏ, đều là phí công thôi.
Mắt thấy Hoa Giải Ngữ vẻ mặt buồn bực, Lục Hồng trong lòng có chút áy náy, nắm tay Hoa Giải Ngữ càng thêm chặt vài phần, cười nói:
- Anh đáp ứng em, chờ chuyện này chấm dứt, anh sẽ đi gặp bác sĩ.
- Ừ.
Hoa Giải Ngữ nhẹ nhàng tránh khỏi bàn tay gã.
- Em pha trà cho anh.
Cô cũng biết, lời này của Lục Hồng, là nghĩ một đằng nói một nẻo. Bây giờ là Thứ trưởng thường trực, vì lên làm Bộ trưởng, hết lòng dốc sức, vắt hết óc. Một khi làm tới Bộ trưởng, sẽ có càng nhiều chuyện cần quan tâm hơn nữa.
Cái loại thói quen sai khiến cực đại này, căn bản dừng lại không được.
Cô rất rõ ràng, mục tiêu trên con đường làm quan của Lục Hồng, tuyệt đối không chỉ là Bộ trưởng. Ở trong mắt người đàn ông này, chức vụ Bộ trưởng căn bản không phải là trạm cuối cùng, vào đến đại nội mới là mục tiêu phấn đấu cuối cùng của gã.
Có lẽ, đây cũng chính là nét hấp dẫn của loại đàn ông như Lục Hồng.
Nỗ lực phấn đấu vượt lên trên, vĩnh viễn không có điểm dừng.
Hoa Giải Ngữ chậm rãi rửa sạch trà cụ trên mặt bàn, bắt đầu nấu nước pha trà. "Quán trà Giải Ngữ" ở trên đất kinh đô, không thể nói là cao cấp bao nhiêu, nhưng môi trường rất tốt, trà cụ vô cùng được chú trọng, tương đối tinh xảo.
Ngày bình thường tiếp đãi, cũng phần lớn là nhã khách, không phải là nơi uống trà tách lớn.
Lục Hồng nghiêng người dựa vào trong ghế, hứng thú nhìn cô thao tác.
Mỗi một động tác của Hoa Giải Ngữ, đều tao nhã giống như bản thân cô, không vội vàng không hấp tấp. Xem cô pha trà, cũng chính là một loại hưởng thụ.
Đón nhận ánh mắt của Lục Hồng, Hoa Giải Ngữ dịu dàng cười.
Lái xe và thư ký đều sợ hãi.
Làm hai nhân viên thân cận nhất bên cạnh Lục Hồng, lái xe và thư ký biết Thứ trưởng Lục có bệnh cũ là đau đầu. Chỉ có điều quãng thời gian gần đây, càng ngày càng nghiêm trọng, phát tác ngày càng thường xuyên, cấp độ đau đầu cũng càng ngày càng kịch liệt.
Nhưng tuyệt đối không ngờ được, lần này, lại phát tác trong thời khắc mấu chốt như vậy.
Lục Hồng vừa rồi đi gặp cự đầu.
Vốn ở trong xe vẫn hoàn hảo, trong nháy mắt bước vào đại nội, bỗng nhiên phát bệnh, nhất thời đầu đau muốn nứt. Tuy rằng lập tức uống thuốc giảm đau, cũng không có hiệu quả lý tưởng.
Nhật trình an bài của đại nhân vật cự đầu, là vô cùng chặt chẽ. Lần này triệu kiến Lục Hồng, sáng sớm ngày hôm qua đã điện thoại thông báo, đại nội cũng đã sớm xong các bố trí tương ứng. Đương lúc này, chứng đau đầu của Lục Hồng đột nhiên phát tác, thật sự là ngoài dự liệu.
Nhưng trong lúc này, Lục Hồng hoàn toàn không có đường lui, chỉ có thể cắn răng yết kiến.
Chứng đau đầu của Thứ trưởng Lục được nghiêm khắc giữ bí mật với bên ngoài, ngoại trừ vợ của Lục Hồng, thì chỉ có thư ký, lái xe của gã và một vị bác sĩ bí mật trong bệnh viện là biết chuyện này. Đương nhiên, còn bao gồm cả bà chủ của “quán trà Giải Ngữ” Hoa Giải Ngữ.
Lục Hồng mới hơn bốn mươi tuổi, thân là Thứ trưởng địa vị cao, đang trong thời kỳ trẻ trung khỏe mạnh, có nhiều thành tích trong công việc. Giả như để cho ngoài giới biết được gã có bệnh đau đầu nghiêm trọng như vậy, đối với tiền đồ của gã mà nói, cực kỳ bất lợi.
Thân thể khỏe mạnh, có thể đảm nhiệm công việc quan trọng, là điều kiện tiên quyết cơ bản nhất mà cán bộ lãnh đạo chủ chốt nhất định phải có.
Thử nghĩ mà xem lãnh đạo cấp cao nhất làm sao có thể yên tâm đem một tỉnh hoặc một ủy ban trung ương quốc gia trọng yếu giao cho một vị cán bộ lãnh đạo sức khỏe không tốt, thường xuyên nằm viện đi quản lý chứ?
Thư ký và lái xe cũng không biết quá trình cụ thể cự đầu triệu kiến Thứ trưởng Lục, tuy nhiên căn cứ vào kinh nghiệm của bọn họ cùng với sắc mặt tái xanh Thứ trưởng Lục , trên trán đầy mồ hôi lạnh lúc ra khỏi phòng làm việc của thủ trưởng mà phân tích, chỉ sợ Lục bộ trưởng cũng không thể khống chế tốt bệnh của mình.
Nhân vật lớn cự đầu nhãn thần sắc bén đến thế nào chứ?
Nói nhìn thấu mọi việc, cũng không phải quá đáng.
Trông dáng ngồi bất an của Lục Hồng, làm sao có thể nhìn không ra.
Lần này, bệnh tình của Thứ trưởng Lục khó có thể bảo mật rồi, hơn nữa còn là trước mặt thủ trưởng “lộ diện”, vấn đề tương đối nghiêm trọng. Trong bộ sớm có lời đồn đại, nói là Thứ trưởng bị điều chuyển công tác làm bí thư tỉnh ủy một tỉnh nào đó, chiếc ghế Thứ trưởng này sắp để trống. Thân là Thứ trưởng thường vụ, Lục Hồng là người có sức cạnh tranh mạnh nhất, bên trong một vài tin tức nhỏ, có hy vọng nhất chính là Thứ trưởng phụ chính.
Trong thời điểm quan trọng như vậy, Thứ trưởng Lục trước mặt thủ trưởng lại xuất hiện “mặt xấu”, quả thật chính là chết tiệt mà!
Bộ phận Lục Hồng làm, là trực tiếp do thủ trưởng phân quản, đối với ứng cử viên mới cho chức Bộ trưởng, lời nói của thủ trưởng có phân lượng tương đối lớn.
Tâm tình của Lục bộ trưởng giờ khắc này, xấu đến cực điểm.
Phục vụ viên trong phòng riêng của “quán trà Giải Ngữ” vừa nhìn thấy sắc mặt của Lục Hồng, liền hiểu được tình huống không đúng, lập tức thông báo cho bà chủ Hoa Giải Ngữ. Mỗi lần Lục tiên sinh đến quán trà ngồi một lát, bà chủ đều phải ra mặt tiếp khách đấy, cùng nhau uống chén trà, tán gẫu một hồi.
Cho dù tất cả phục vụ viên không ai rõ vị trung niên vẻ mặt uy nghiêm này rốt cuộc là nhân vật nổi tiếng như thế nào, nhưng khẳng định là loại người có quyền có thế. Không phải là quan lớn thì cũng là ông chủ lớn.
Chỉ cần giơ tay nhấc chân thôi tự nhiên cũng tản ra một loại khí phách, tuyệt đối không thể làm giả được.
- Làm sao vậy, lại phát bệnh rồi hả?
Hoa Giải Ngữ đẩy cửa phòng bao đi đến, thấy Lục Hồng khom lưng ngồi ở ghế mây, hai tay ôm thật chặt đầu, ngón tay cái gắt gao ấn chặt huyệt Thái Dương, đều đã ấn thành hai đạo dấu vết thật sâu, lập tức kinh hãi, vội vàng hỏi.
Hoa Giải Ngữ không còn trẻ, cũng đã hơn bốn mươi tuổi, dường như xấp xỉ Lục Hồng. Tuy nhiên cách ăn mặc vô cùng khéo, phong cách hoa lệ quý phái, là điển hình của những tiểu thư khuê các.
Cô và Lục Hồng vốn chính là bạn học cùng lớp, trung học cùng lớp, đại học vẫn là cùng lớp, quan hệ giữa hai người không thể nói rõ ràng.
Mọi người chỉ biết Hoa Giải Ngữ đến hiện tại cũng vẫn còn độc thân, nghe nói có đứa con gái, nhưng có rất ít người gặp qua, cũng không biết là thân sinh hay là nhận nuôi.
Không có ai đi tìm hiểu cả.
Dù sao đó cũng là chuyện riêng của Hoa Giải Ngữ.
Lục Hồng không nói, tiếp tục ấn mạnh lên huyệt Thái Dương, dường như như vậy có thể giảm bớt khổ sở do đau đầu mang đến.
Hoa Giải Ngữ bước nhanh qua, vươn bàn tay nhỏ trắng nõn, đặt lên huyệt Thái Dương của Lục Hồng, chậm rãi xoa ấn, hạ giọng nói:
- Công tác thường ngày không cần quá nghiêm túc, lúc nào nên nghỉ ngơi phải nghỉ ngơi nhiều vào.
Lục Hồng cắn răng nói:
- Cái bệnh chết tiệt này, đến tiểu Cao cũng không biết là chuyện gì xảy ra...
Hoa Giải Ngữ im lặng, không biết nên như thế nào an ủi gã.
Tiểu Cao mà Lục Hồng nói đến, cũng là bạn học của bọn họ, bạn học thời trung học, và hai người bọn họ quan hệ đều rất tốt. Xuất thân từ gia đình bác sĩ, sau không ngoài ý muốn đã thi đậu vào viện y học, hiện tại sớm đã trở thành chủ nhiệm khoa não của một bệnh viện danh tiếng ở thủ đô, là chuyên gia khoa não đại danh đỉnh đỉnh.
Lục Hồng mấy năm gần đây bắt đầu xuất hiện bệnh đau đầu, nghĩ đến trước tiên là người bạn học cũ này, lúc ấy cũng không quá để ý. Thời gian đó, Lục Hồng cũng đã là vụ trưởng, công tác bận rộn, mỗi ngày đều có công vụ xử lý không hết. Bản thân Lục Hồng cho rằng, có thể là do công việc quá vất vả, dùng não quá độ mà tạo thành.
Tiểu Cao rất cẩn thận kiểm tra cho gã, lại tra không ra là bệnh gì, tất cả máy móc hiển thị, não bộ của Lục Hồng là hoàn toàn bình thường, không có bất kỳ bệnh biến nào. Cũng liền đồng ý với phân tích của Lục Hồng, kê cho gã chút thuốc bổ não, bảo gã chú ý nghỉ ngơi, kết hợp làm việc và nghỉ ngơi.
Trên cơ bản không có chút hiệu quả nào.
Chứng đau đầu của Lục Hồng càng ngày càng nghiêm trọng, tần suất phát tác cũng là ngày càng thường xuyên.
- Đã gọi điện cho tiểu Cao chưa?
Hoa Giải Ngữ nhẹ nhàng xoa ấn huyệt Thái Dương cho gã, thấp giọng hỏi.
- Uhm…
Khi ở trên xe, Lục Hồng liền gọi điện thoại cho tiểu Cao, mời tiểu Cao đến xem bệnh cho gã.
Ở những phương diện này, Lục Hồng đặc biệt chú ý.
Bệnh viện mà tiểu Cao đang làm là một bệnh viện lớn có danh tiếng ở thủ đô, mỗi ngày người đến xem bệnh nhiều đếm không xuể, mới sáng sớm mà đã có vô số người đến đại sảnh bệnh viện xếp hàng lấy số. Lục Hồng nếu như thường xuyên đến chỗ của tiểu Cao, khó tránh khỏi bị người khác biết được, tuyên truyền ra ngoài, ảnh hưởng không tốt. Cũng không thể thường xuyên mời tiểu Cao đến nhà gã. Lục Hồng ở trong khu nhà dành cho cán bộ trong bộ ngành, trái phải trước sau đều là đồng sự trong bộ, ảnh hưởng càng không tốt.
Quán trà Giải Ngữ liền biến thành địa điểm tốt nhất.
Về phần quan hệ chân chính giữa Lục Hồng và Hoa Giải Ngữ, tiểu Cao là người biết rõ nhất, cũng không cần phải giấu anh ấy.
Bọn họ vốn là bạn bè.
Cũng không biết có phải là việc xoa ấn của Hoa Giải Ngữ có tác dụng, hay là do cơn đau đã tự dịu đi, sau một lát, tình hình của Lục Hồng thoáng tốt hơn một chút. Thân mình ngả về sau, tựa vào lưng ghế mây, thở phào một hơi dài, sắc mặt vẫn xám xanh như trước, mồ hôi đầy mặt.
Đến cái áo sơ mi trắng tinh cũng ướt đẫm.
Hoa Giải Ngữ cầm lấy khăn giấy trên bàn trà, lau mồ hôi trên mặt và cổ của gã, động tác vô cùng dịu dàng.
Lục Hồng cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại của Hoa Giải Ngữ, nhẹ nhàng vỗ hai cái.
Hoa Giải Ngữ sờ sờ tóc của gã, nói:
- Em pha cho anh ly trà, anh nghỉ ngơi một lát đi, chuyện làm ăn, chớ suy nghĩ quá nhiều.
Lục Hồng thở dài, nói:
- Không nghĩ không được a, giờ là thời điểm mấu chốt……
Hoa Giải Ngữ nghiêm mặt nói:
- Vẫn là thân thể quan trọng hơn. Bệnh này của anh…… cửa ải quan trọng này, anh cũng chưa chắc có thể vượt qua được.
Tin tức trong bộ chuẩn bị đổi “lão đại”, Hoa Giải Ngữ cũng có biết. Lục Hồng có tâm sự gì, đều không giấu cô ấy, cái gì cũng nói cho cô nghe. Bất kể người nào cũng đều cần có một cách để phát tiết.
- Tiêu Gia bên kia, anh vẫn là nên liên lạc nhiều một chút đi, không cần kiêu ngạo như vậy.
Lát sau, Hoa Giải Ngữ lại khuyên nhủ.
- Hừ!
Nghe Hoa Giải Ngữ nhắc tới Tiêu Gia, Lục Hồng lập tức liền mất hứng.
- Tính cách của Tiêu Trạm kia, em không biết đâu. Dục vọng nắm quyền của y quá mạnh rồi, chuyện gì đều phải nghe y, dựa theo ý kiến của y mà làm. Hiện tại Tiêu lão gia tử vẫn còn, vấn đề không lớn lắm. Đợi đến khi lão gia tử đi rồi, anh thấy chính y đều đủ nguy hiểm rồi. Bây giờ cùng y đi lại thân cận quá, tương lai như thế nào, cũng chưa nói trước được.
Hoa Giải Ngữ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, không có nói tiếp.
Đối với những thứ ân ân oán oán giữa các thế gia hào môn này, cô quả thật không hiểu. Năm đó không bước vào được đại môn Lục gia, cũng là do nguyên nhân này. Trưởng bối của Lục gia, đã định cho Lục Hồng một mối hôn sự môn đăng hộ đối.
Lục Hồng nói dục vọng nắm quyền của Tiêu Trạm quá mạnh, ở trong mắt của Hoa Giải Ngữ, Lục Hồng lẽ nào không phải như vậy?
Những nam nhân kiêu ngạo đã thấm vào trong xương này, ai lại không có tật xấu này?
Cái gọi là đấu tranh quyền lực, trò chơi chính trị, thậm chí chiến tranh, không phải đều là vì dục vọng nắm quyền của nam nhân gây ra sao?
Lục Hồng phấn đấu nhiều năm, đã đứng ở trên ngưỡng này, chỉ kém một cước cuối cùng vào cửa, liền có thể ở vị trí cấp Bộ trưởng, danh chính ngôn thuận trở thành lãnh đạo cấp cao. Lúc này, mặc cho ai khuyên gã buông bỏ, đều là phí công thôi.
Mắt thấy Hoa Giải Ngữ vẻ mặt buồn bực, Lục Hồng trong lòng có chút áy náy, nắm tay Hoa Giải Ngữ càng thêm chặt vài phần, cười nói:
- Anh đáp ứng em, chờ chuyện này chấm dứt, anh sẽ đi gặp bác sĩ.
- Ừ.
Hoa Giải Ngữ nhẹ nhàng tránh khỏi bàn tay gã.
- Em pha trà cho anh.
Cô cũng biết, lời này của Lục Hồng, là nghĩ một đằng nói một nẻo. Bây giờ là Thứ trưởng thường trực, vì lên làm Bộ trưởng, hết lòng dốc sức, vắt hết óc. Một khi làm tới Bộ trưởng, sẽ có càng nhiều chuyện cần quan tâm hơn nữa.
Cái loại thói quen sai khiến cực đại này, căn bản dừng lại không được.
Cô rất rõ ràng, mục tiêu trên con đường làm quan của Lục Hồng, tuyệt đối không chỉ là Bộ trưởng. Ở trong mắt người đàn ông này, chức vụ Bộ trưởng căn bản không phải là trạm cuối cùng, vào đến đại nội mới là mục tiêu phấn đấu cuối cùng của gã.
Có lẽ, đây cũng chính là nét hấp dẫn của loại đàn ông như Lục Hồng.
Nỗ lực phấn đấu vượt lên trên, vĩnh viễn không có điểm dừng.
Hoa Giải Ngữ chậm rãi rửa sạch trà cụ trên mặt bàn, bắt đầu nấu nước pha trà. "Quán trà Giải Ngữ" ở trên đất kinh đô, không thể nói là cao cấp bao nhiêu, nhưng môi trường rất tốt, trà cụ vô cùng được chú trọng, tương đối tinh xảo.
Ngày bình thường tiếp đãi, cũng phần lớn là nhã khách, không phải là nơi uống trà tách lớn.
Lục Hồng nghiêng người dựa vào trong ghế, hứng thú nhìn cô thao tác.
Mỗi một động tác của Hoa Giải Ngữ, đều tao nhã giống như bản thân cô, không vội vàng không hấp tấp. Xem cô pha trà, cũng chính là một loại hưởng thụ.
Đón nhận ánh mắt của Lục Hồng, Hoa Giải Ngữ dịu dàng cười.
Bình luận truyện