Đại Hào Môn
Chương 251: Thày trò
Không ngờ “ Con tin” bị Lý Thanh Thái chĩa súng vào đầu là Tiêu Phàm.
Trần Dương nằm mơ cũng không nghĩ tới, Tiêu Phàm sẽ xuất hiện ở quán ba Đồng Đồng, còn bị người ta giữ làm con tin. Trong khoảng thời gian ngắn, Trần Dương ngớ người ra, không biết nên xử trí như thế nào.
Tiêu Phàm vừa đứng lên, không chỉ một mình Trần Dương trố mắt, bao gồm cả Lý Thanh Thái ở bên trong.
Lý Thanh Thái là một tay già đời, vào thời khắc mấu chốt như vậy chỉ còn cách bắt cóc con tin để cầu thoát thân. Khẳng định nội dung huấn luyện trước kia bọn gã hằng ngày huấn luyện. Cái gọi “Gián điệp”, cũng có lúc bắt cho đủ số lính đấy, tuy nhiên tuyệt đại đa số vẫn là trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.
Dựa theo nội dung hàng ngày khoa huấn luyện, bắt cóc con tin một chọi một, để bảo đảm chính mình không bị đối thủ đánh lén, hẳn là nhéo ở cổ con tin, dùng khả năng của mình đánh ở phía sau. Lý Thanh Thái cũng tự nhiên thành thói quen, muốn làm như thế nào. Chỉ có điều duỗi tay ra, muốn lấy khuỷu tay bóp chặt cổ Tiêu Phàm. Mới phát hiện chiều cao của mình và Tiêu Phàm rất không hợp nhau.
Tiêu Phàm cao 1m 8, Lý Thanh Thái chỉ cao một mét sáu, thấp hơn Tiêu Phàm ít nhất một cái đầu.
Dáng người như vậy, gã lại muốn lấy khuỷu tay bóp chặt cổ của Tiêu Phàm!
Hiển nhiên Lý Thanh Thái khoa chân múa tay một chút, lại không thể rụt tay về vì xấu hổ. Tuy rằng tình hình vô cùng nguy cấp, Trần Dương vẫn thiếu chút nữa cười ra tiếng.
- Thành thật một chút, chớ lộn xộn a, bằng không tôi sẽ nổ súng!
Rơi vào đường cùng, Lý Thanh Thái chỉ có thể lớn tiếng đe dọa Tiêu Phàm. Tiêu Phàm cứ việc vóc dáng cao, nhưng bộ dạng nhã nhặn, nhìn qua hẳn là rất dễ bị sơ hở.
Huống chi trong tay mình có súng, cũng không phải đồ giả.
- Tất cả tránh ra …
Lại có mấy nhân viên an toàn tiến vào vây quanh gã.
Bốn khẩu súng lục từ các hướng khác nhau nhắm ngay đầu Lý Thanh Thái. Trần Dương thống lĩnh hành động của tổ này. Chia đều tuổi cũng không lớn, các đội viên tương đối trẻ. Lại không phải tay mới, kinh nghiệm hành động cũng tương đối phong phú. Trong đó chí ít có hai tay súng nắm chắc đến 80%. Cùng lúc nhắm trúng mục tiêu là đầu Lý Thanh Thái, mà không làm hại con tin.
Chỉ có điều, Trần Dương không hạ lệnh, cũng không ai dám hành động.
Mà Trần Dương tuyệt đối sẽ không hạ lệnh nổ súng, an toàn của Tiêu Phàm, nhất định phải đảm bảo một trăm phần trăm.
Tiêu nhất thiếu. Tiêu đại ca, tại sao anh lại xuất hiện ở quán ba Đồng Đồng thế?
Như vậy không phải cố ý “Bới móc” sao?
- Mọi người chú ý, mục tiêu bắt cóc con tin, phải đảm bảo an toàn cho con tin!
Rơi vào đường cùng, Trần Dương chỉ có thể nói như vậy, cố gắng không dời mắt khỏi người Tiêu Phàm. Cũng không dám khiến Lý Thanh Thái tìm ra manh mối. Nếu để cho Lý Thanh Thái biết được cô đặc biệt quan tâm đến “Con tin”. Tên giảo hoạt này không biết sẽ nhân cơ hội này đề xuất cái gì quá điều kiện.
- Đi!
Cũng may Lý Thanh Thái cũng đặc biệt khẩn trương, không hề phát hiện sự thay đổi rất nhỏ trong thần sắc của Trần Dương, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi quán rượu, lập tức đẩy Tiêu Phàm, quát, hai mắt nhìn nhanh chăm chú về phía Trần Dương.
Bây giờ tình thế rõ ràng, hắn tự nhiên đã biết trước mắt người này ** cũng không phải thành phần mỹ nhân tri thức công ty khoa học kỹ thuật, mà là đặc công bộ phận an toàn. Hôm nay hành động bắt giữ gã, do Trần Dương cầm đầu.
Tiêu Phàm đứng ở đó, hai chân đứng im như vậy. Không hề nhúc nhích.
- Đi mau!
Lý Thanh Thái hơi tức giận, lại đẩy Tiêu Phàm một cái. Ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào Trần Dương, không có để ý bị gã bắt cóc con tin. Bình thường “Kẻ chinh phục” cũng sẽ không có ai để ý này ở họng lạnh run “ Bị kẻ chinh phục”.
Trên khuôn mặt lạnh lùng diễm lệ của Trần Dương bỗng nhiên nở một cụ cười, đầy vẻ trêu tức và ý trào phúng, nhìn về phía ánh mắt của Lý Thanh Thái, cũng đầy vẻ thương hại, dường như Lý Thanh Thái đã phạm một sai lầm, một sai lầm lớn.
Như vậy bất ngờ xảy ra sự châm chọc gây cười, khiến Lý Thanh Thái ngơ ngác một chút.
- Các người chớ làm loạn, bằng không tôi sẽ giết hắn!
Lý Thanh Thái thẳng cổ kêu lên.
Rất hiển nhiên, gã đã hiểu lầm nụ cười này của Trần Dương, cho rằng Trần Dương sẽ không để ý đến sự an nguy của con tin, hạ lệnh nổ súng giết chết gã. Đối với đặc công bộ phận an toàn mà nói, không coi trọng sự an toàn của con tin cũng không chừng.
Dù sao bọn họ cũng là chấp hành nhiệm vụ đặc thù.
- Ai ya…
Ngay sau đó, Lý Thanh Thái thét chói tai kêu thảm thiết. Sau đó cả người thật giống như bị rút sạch xương cốt, biến thành một đồng bùn lầy, mềm liệt trên mặt đất, lập tực cuộn mình thành một đoạn, không được co giật, hai mắt trắng dã.
Khẩu súng chĩa vào Tiêu Phàm, cũng vứt sang một bên.
Đoàn người nghẹn cổ nhìn trân trối, không biết rốt cuộc là ảo thuật nào lại thành ra như thế.
Chẳng lẽ Lý Thanh Thái vốn bị bệnh không tiện nói ra, đây là thời điểm quan trọng nhất, bỗng nhiên phát tác?
Xem ra đây là giải thích duy nhất hợp lý.
Chỉ có Trần Dương biết ràng, Tiêu Phàm mới là giải thích duy nhất hợp lý!
Nếu Lý Thanh Thái tận mắt nhìn thấy, Tiêu Phàm và Tân Lâm từng xử lý sáu tên tội phạm quốc tế trong giây lát. Đảm bảo gã không còn dám dùng súng chỉ vào đầu Tiêu Phàm?
Không muốn lấy cái mạng nhỏ của gã ngay tại chỗ, xem như Tiêu Phàm đã nể tình.
Trên tay Tiêu Phàm cầm một cái cặp văn kiện trên bàn trà, dường như hết thảy vừa rồi phát sinh, đều không hề quan hệ gì đến hắn.
Không đợi Trần Dương hạ lệnh, vài tên cấp dưới của cô đã bổ nhào qua, kéo tên Lý Thanh Thái nằm liệt trên mặt đất mắt trợn trắng không co giật được đứng lên, còng tay lại, mang ra ngoài quán rượu.
Lý Thanh Thái giống như hoàn toàn bị mất đi tri giác, mặc cho bị điều khiển.
Trần Dương đứng ở đó, nhìn Tiêu Phàm.
Tuy lần này cô là chỉ huy hành động, nhưng bây giờ Tiêu Phàm xuất hiện, Trần Dương giống như cũng rất tự giác chờ “Chỉ thị” của Tiêu Phàm. Điều này hoàn toàn là phản ứng theo bản năng.
Người đàn ông này vô tình đã trở thành “Lãnh đạo” trong suy nghĩ của cô.
Tiêu Phàm cầm hộp đen, không nói một tiếng, liền đi ra ngoài.
Trần Dương cũng không nói một tiếng đi theo.
Mặc kệ Tiêu Phàm vì nguyên nhân gì xuất hiện ở quán ba Đồng Đồng lúc đó, ít nhất trước mắt nơi này không phải tự thoại.
Nhìn đoàn người rời đi, sự yên tĩnh vốn có ở quán ba Đồng Đồng lập tức nổi lên bốn phía, trở nên “náo nhiệt vô cùng”.
Tiêu Phàm lên xe Mercedes Benz, kéo cửa kính xe xuống. Mắt nhìn Trần Dương.
Trần Dương thoáng chần chừ một chút, liền chỉ vài người đồng nghiệp. Bảo họ đưa Lý Thanh Thái về trước, lập tức lên ghế lái phụ của chiếc Mercedes BenZ. Các đồng nghiệp thấy trong lòng kỳ quái, nhưng cũng không hỏi nhiều. Nhìn thần sắc của Trần Dương hơi lạ đấy, chẳng lẽ người này là bạn trai của cô?
Nếu như là công an phá án, không hề nghi ngờ, Tiêu Phàm nhất định phải cùng cục cảnh sát ghi chép lại. Nói như thế nào thì hắn cũng thành người tham gia vào vụ án này rồi. Phải nói rõ ràng với các đồng chí cảnh sát chứ, lúc bị súng chỉ vào đầu. Có sợ tới mức đái ra quần không.
Bộ phận an toàn phá án, dù sao cũng có chỗ không giống với công an cảnh sát.
- Tại sao đột nhiên lại chạy tới? Vừa rồi rất nguy hiểm?
Không đợi Tiêu Phàm mở miệng, Trần Dương liền tức giận đứng lên, hai hàng lông mày nhíu lại, bộ ngực lại phập phồng, từa hồ như hết sức bất mãn với những gì Tiêu Phàm đã làm. Nếu thật sự Lý Thanh Thái làm Tiêu Phàm bị thương. Tiền đồ tốt đẹp sau này của Trần trưởng phòng sẽ tiêu tan.
Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, quan sát cô vài lần, thần sắc trở nên có vài phần ngưng lại.
Trần Dương lập tức bị ánh mắt sắc bén của hắn nhìn cả người cũng không được tự nhiên. Cũng không biết tại sao, Trần Dương rất “Sợ” Tiêu Phàm, người đàn ông này quá thần kỳ, dường như có thể nhìn thấu người khác. Trần Dương cảm thấy trước mặt Tiêu Phàm quả thật bản thân không thể che giấu điều gì.
Bất kể là ai. Đều không thể cho người khác biết bí mật nhỏ của mình.
Mà loại bí mật nhỏ này một khi không thể che dấu bại lộ trước mặt người khác, mặc cho ai đều sẽ cảm giác được cả người khó. Đừng nói chi là, Tiêu Phàm vẫn cho rằng cô giới thiệu đối tượng cho Nhiêu Vũ Đình.
- Đưa tay đây, anh bắt mặt cho.
Tiêu Phàm lập tức nói.
- Lại làm gì
Trần Dương lập tức mân mê cái miệng nhỏ nhắn, đối với thái độ hống hách này của Tiêu Phàm. Rất là bất mãn. Vênh mặt hất hàm sai khiến thì cũng thôi, mấu chốt là ngữ khí của Tiêu Phàm cũng rất “Giải quyết việc chung” rồi. Khiến trong lòng Trần Dương không thoải mái.
Coi như là chúng ta không phải bạn trai gái, coi như là bạn bè bình thường đi?
Em là phụ nữ, anh không thể đối xử với em nhẹ nhàng một chút sao? Coi trọng em một chút sao?
Dù là như thế, Trần Dương vẫn đưa bàn tay trắng nõn của mình về phía Tiêu Phàm. Từ trong nội tâm, Trần Dương “Không dám” kháng cự chỉ thị của Tiêu Phàm cho cô.
Lý trí nói cho cô biết, Tiêu Phàm tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ bắt mạch cho cô.
Tiêu Phàm vươn ngón tay dài có vẻ hơi tái nhợt, nhẹ nhàng đặt lên mạch cổ tay Trần Dương. Mày lập tức vắt thành một “Xuyên” tự, liếc Trần Dương một cái nói:
- Rất gấp gáp rồi. Lúc ấy anh đã nói với em, luyện Hạo Nhiên Chính Khí nhất định phải tiến hành theo chất lượng, không thể nóng vội. Hơn nữa em không có chút căn bản nào, càng không thể liều lĩnh. Bây giờ mới bắt đầu, thủ thiếu dương thiếu chút nữa xảy ra sự cố rồi. Anh đến tìm mọi người chậm mấy ngày, phiền toái thật đúng là không nhỏ!
Trong giọng nói, rất có ý tứ trách móc.
May mắn lúc này là không có bên thứ ba ở đay, nếu để cho Tân Lâm nghe được, chỉ sở sẽ kinh ngạc nhảy dựng lên.
Hạo Nhiên Chính Khí!
Không ngờ Tiêu Phàm dạy Hạo Nhiên Chính Khí cho Trần Dương.
Làm Vô Cực Môn cao nhất hộ thể thần công, Hạo Nhiên Chính Khí từ trước chỉ có thể do đệ tử Vô Cực Môn đích thân truyền dạy tu luyện. Người thiên phú không thích hợp, tung xem như chưởng giáo truyền nhân cũng không thể tu luyện này cửa vô thượng thần công.
Lấy Tân Lâm và Tiêu Phàm thân cận, cũng chưa bao giờ giảng giải tu luyện cho cô phương thức Hạo Nhiên Chính Khí, chớ đừng nói là đem Hạo Nhiên Chính Khí truyền thụ cho Tân Lâm.
Mà bây giờ, Tiêu Phàm lại ddiem Hạo Nhiên Chính Khí truyền dạy cho Trần Dương.
- Ai bảo anh muộn như vậy mới đến tìm người ta?
Trần Dương lập tức nói thầm, vẻ mặt rất không vui.
Cô bé kia dường như còn không biết rõ lắm loại võ công Tiêu Phàm truyền thụ cho cô là loại nội công tâm pháp khó tới mức nào. Càng không biết Hạo Nhiên Chính Khí ở vô cực trong truyền thừa phân lượng. Động tác này coi như đã coi Tiêu Phàm là bạn bè bình thường “có phúc cùng hưởng”.
Tiêu Phàm lập tức nghẹn lời.
Trên thế giới này, việc không thể làm, quả nhiên chính là giảng đạo lý với phụ nữ!
Nói đi nói lại, đến mình cũng không nên rồi?
- Trải qua một thời gian tạm thời không luyện rồi, dừng lại một thời gian ngắn rồi nói sau. Bắt đầu từ ngày mai, ngươi luyện đủ ít âm. Vẫn là câu nói kia, làm việc không thể gấp gáp, phải tiến hành theo chất lượng, phải từ cơ sở, về sau mới không bị tẩu hỏa nhập ma. Mỗi một thời gian ngắn, anh sẽ tới kiểm tra một lần. Chờ em có căn bản Hạo Nhiên Chính Khí rồi, anh mới truyền thụ cho em tri thức khác.
Tiêu Phàm lập tức lắc đầu, phân phó nói, giọng điệu rất nghiêm trọng.
Trần Dương nằm mơ cũng không nghĩ tới, Tiêu Phàm sẽ xuất hiện ở quán ba Đồng Đồng, còn bị người ta giữ làm con tin. Trong khoảng thời gian ngắn, Trần Dương ngớ người ra, không biết nên xử trí như thế nào.
Tiêu Phàm vừa đứng lên, không chỉ một mình Trần Dương trố mắt, bao gồm cả Lý Thanh Thái ở bên trong.
Lý Thanh Thái là một tay già đời, vào thời khắc mấu chốt như vậy chỉ còn cách bắt cóc con tin để cầu thoát thân. Khẳng định nội dung huấn luyện trước kia bọn gã hằng ngày huấn luyện. Cái gọi “Gián điệp”, cũng có lúc bắt cho đủ số lính đấy, tuy nhiên tuyệt đại đa số vẫn là trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.
Dựa theo nội dung hàng ngày khoa huấn luyện, bắt cóc con tin một chọi một, để bảo đảm chính mình không bị đối thủ đánh lén, hẳn là nhéo ở cổ con tin, dùng khả năng của mình đánh ở phía sau. Lý Thanh Thái cũng tự nhiên thành thói quen, muốn làm như thế nào. Chỉ có điều duỗi tay ra, muốn lấy khuỷu tay bóp chặt cổ Tiêu Phàm. Mới phát hiện chiều cao của mình và Tiêu Phàm rất không hợp nhau.
Tiêu Phàm cao 1m 8, Lý Thanh Thái chỉ cao một mét sáu, thấp hơn Tiêu Phàm ít nhất một cái đầu.
Dáng người như vậy, gã lại muốn lấy khuỷu tay bóp chặt cổ của Tiêu Phàm!
Hiển nhiên Lý Thanh Thái khoa chân múa tay một chút, lại không thể rụt tay về vì xấu hổ. Tuy rằng tình hình vô cùng nguy cấp, Trần Dương vẫn thiếu chút nữa cười ra tiếng.
- Thành thật một chút, chớ lộn xộn a, bằng không tôi sẽ nổ súng!
Rơi vào đường cùng, Lý Thanh Thái chỉ có thể lớn tiếng đe dọa Tiêu Phàm. Tiêu Phàm cứ việc vóc dáng cao, nhưng bộ dạng nhã nhặn, nhìn qua hẳn là rất dễ bị sơ hở.
Huống chi trong tay mình có súng, cũng không phải đồ giả.
- Tất cả tránh ra …
Lại có mấy nhân viên an toàn tiến vào vây quanh gã.
Bốn khẩu súng lục từ các hướng khác nhau nhắm ngay đầu Lý Thanh Thái. Trần Dương thống lĩnh hành động của tổ này. Chia đều tuổi cũng không lớn, các đội viên tương đối trẻ. Lại không phải tay mới, kinh nghiệm hành động cũng tương đối phong phú. Trong đó chí ít có hai tay súng nắm chắc đến 80%. Cùng lúc nhắm trúng mục tiêu là đầu Lý Thanh Thái, mà không làm hại con tin.
Chỉ có điều, Trần Dương không hạ lệnh, cũng không ai dám hành động.
Mà Trần Dương tuyệt đối sẽ không hạ lệnh nổ súng, an toàn của Tiêu Phàm, nhất định phải đảm bảo một trăm phần trăm.
Tiêu nhất thiếu. Tiêu đại ca, tại sao anh lại xuất hiện ở quán ba Đồng Đồng thế?
Như vậy không phải cố ý “Bới móc” sao?
- Mọi người chú ý, mục tiêu bắt cóc con tin, phải đảm bảo an toàn cho con tin!
Rơi vào đường cùng, Trần Dương chỉ có thể nói như vậy, cố gắng không dời mắt khỏi người Tiêu Phàm. Cũng không dám khiến Lý Thanh Thái tìm ra manh mối. Nếu để cho Lý Thanh Thái biết được cô đặc biệt quan tâm đến “Con tin”. Tên giảo hoạt này không biết sẽ nhân cơ hội này đề xuất cái gì quá điều kiện.
- Đi!
Cũng may Lý Thanh Thái cũng đặc biệt khẩn trương, không hề phát hiện sự thay đổi rất nhỏ trong thần sắc của Trần Dương, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi quán rượu, lập tức đẩy Tiêu Phàm, quát, hai mắt nhìn nhanh chăm chú về phía Trần Dương.
Bây giờ tình thế rõ ràng, hắn tự nhiên đã biết trước mắt người này ** cũng không phải thành phần mỹ nhân tri thức công ty khoa học kỹ thuật, mà là đặc công bộ phận an toàn. Hôm nay hành động bắt giữ gã, do Trần Dương cầm đầu.
Tiêu Phàm đứng ở đó, hai chân đứng im như vậy. Không hề nhúc nhích.
- Đi mau!
Lý Thanh Thái hơi tức giận, lại đẩy Tiêu Phàm một cái. Ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào Trần Dương, không có để ý bị gã bắt cóc con tin. Bình thường “Kẻ chinh phục” cũng sẽ không có ai để ý này ở họng lạnh run “ Bị kẻ chinh phục”.
Trên khuôn mặt lạnh lùng diễm lệ của Trần Dương bỗng nhiên nở một cụ cười, đầy vẻ trêu tức và ý trào phúng, nhìn về phía ánh mắt của Lý Thanh Thái, cũng đầy vẻ thương hại, dường như Lý Thanh Thái đã phạm một sai lầm, một sai lầm lớn.
Như vậy bất ngờ xảy ra sự châm chọc gây cười, khiến Lý Thanh Thái ngơ ngác một chút.
- Các người chớ làm loạn, bằng không tôi sẽ giết hắn!
Lý Thanh Thái thẳng cổ kêu lên.
Rất hiển nhiên, gã đã hiểu lầm nụ cười này của Trần Dương, cho rằng Trần Dương sẽ không để ý đến sự an nguy của con tin, hạ lệnh nổ súng giết chết gã. Đối với đặc công bộ phận an toàn mà nói, không coi trọng sự an toàn của con tin cũng không chừng.
Dù sao bọn họ cũng là chấp hành nhiệm vụ đặc thù.
- Ai ya…
Ngay sau đó, Lý Thanh Thái thét chói tai kêu thảm thiết. Sau đó cả người thật giống như bị rút sạch xương cốt, biến thành một đồng bùn lầy, mềm liệt trên mặt đất, lập tực cuộn mình thành một đoạn, không được co giật, hai mắt trắng dã.
Khẩu súng chĩa vào Tiêu Phàm, cũng vứt sang một bên.
Đoàn người nghẹn cổ nhìn trân trối, không biết rốt cuộc là ảo thuật nào lại thành ra như thế.
Chẳng lẽ Lý Thanh Thái vốn bị bệnh không tiện nói ra, đây là thời điểm quan trọng nhất, bỗng nhiên phát tác?
Xem ra đây là giải thích duy nhất hợp lý.
Chỉ có Trần Dương biết ràng, Tiêu Phàm mới là giải thích duy nhất hợp lý!
Nếu Lý Thanh Thái tận mắt nhìn thấy, Tiêu Phàm và Tân Lâm từng xử lý sáu tên tội phạm quốc tế trong giây lát. Đảm bảo gã không còn dám dùng súng chỉ vào đầu Tiêu Phàm?
Không muốn lấy cái mạng nhỏ của gã ngay tại chỗ, xem như Tiêu Phàm đã nể tình.
Trên tay Tiêu Phàm cầm một cái cặp văn kiện trên bàn trà, dường như hết thảy vừa rồi phát sinh, đều không hề quan hệ gì đến hắn.
Không đợi Trần Dương hạ lệnh, vài tên cấp dưới của cô đã bổ nhào qua, kéo tên Lý Thanh Thái nằm liệt trên mặt đất mắt trợn trắng không co giật được đứng lên, còng tay lại, mang ra ngoài quán rượu.
Lý Thanh Thái giống như hoàn toàn bị mất đi tri giác, mặc cho bị điều khiển.
Trần Dương đứng ở đó, nhìn Tiêu Phàm.
Tuy lần này cô là chỉ huy hành động, nhưng bây giờ Tiêu Phàm xuất hiện, Trần Dương giống như cũng rất tự giác chờ “Chỉ thị” của Tiêu Phàm. Điều này hoàn toàn là phản ứng theo bản năng.
Người đàn ông này vô tình đã trở thành “Lãnh đạo” trong suy nghĩ của cô.
Tiêu Phàm cầm hộp đen, không nói một tiếng, liền đi ra ngoài.
Trần Dương cũng không nói một tiếng đi theo.
Mặc kệ Tiêu Phàm vì nguyên nhân gì xuất hiện ở quán ba Đồng Đồng lúc đó, ít nhất trước mắt nơi này không phải tự thoại.
Nhìn đoàn người rời đi, sự yên tĩnh vốn có ở quán ba Đồng Đồng lập tức nổi lên bốn phía, trở nên “náo nhiệt vô cùng”.
Tiêu Phàm lên xe Mercedes Benz, kéo cửa kính xe xuống. Mắt nhìn Trần Dương.
Trần Dương thoáng chần chừ một chút, liền chỉ vài người đồng nghiệp. Bảo họ đưa Lý Thanh Thái về trước, lập tức lên ghế lái phụ của chiếc Mercedes BenZ. Các đồng nghiệp thấy trong lòng kỳ quái, nhưng cũng không hỏi nhiều. Nhìn thần sắc của Trần Dương hơi lạ đấy, chẳng lẽ người này là bạn trai của cô?
Nếu như là công an phá án, không hề nghi ngờ, Tiêu Phàm nhất định phải cùng cục cảnh sát ghi chép lại. Nói như thế nào thì hắn cũng thành người tham gia vào vụ án này rồi. Phải nói rõ ràng với các đồng chí cảnh sát chứ, lúc bị súng chỉ vào đầu. Có sợ tới mức đái ra quần không.
Bộ phận an toàn phá án, dù sao cũng có chỗ không giống với công an cảnh sát.
- Tại sao đột nhiên lại chạy tới? Vừa rồi rất nguy hiểm?
Không đợi Tiêu Phàm mở miệng, Trần Dương liền tức giận đứng lên, hai hàng lông mày nhíu lại, bộ ngực lại phập phồng, từa hồ như hết sức bất mãn với những gì Tiêu Phàm đã làm. Nếu thật sự Lý Thanh Thái làm Tiêu Phàm bị thương. Tiền đồ tốt đẹp sau này của Trần trưởng phòng sẽ tiêu tan.
Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, quan sát cô vài lần, thần sắc trở nên có vài phần ngưng lại.
Trần Dương lập tức bị ánh mắt sắc bén của hắn nhìn cả người cũng không được tự nhiên. Cũng không biết tại sao, Trần Dương rất “Sợ” Tiêu Phàm, người đàn ông này quá thần kỳ, dường như có thể nhìn thấu người khác. Trần Dương cảm thấy trước mặt Tiêu Phàm quả thật bản thân không thể che giấu điều gì.
Bất kể là ai. Đều không thể cho người khác biết bí mật nhỏ của mình.
Mà loại bí mật nhỏ này một khi không thể che dấu bại lộ trước mặt người khác, mặc cho ai đều sẽ cảm giác được cả người khó. Đừng nói chi là, Tiêu Phàm vẫn cho rằng cô giới thiệu đối tượng cho Nhiêu Vũ Đình.
- Đưa tay đây, anh bắt mặt cho.
Tiêu Phàm lập tức nói.
- Lại làm gì
Trần Dương lập tức mân mê cái miệng nhỏ nhắn, đối với thái độ hống hách này của Tiêu Phàm. Rất là bất mãn. Vênh mặt hất hàm sai khiến thì cũng thôi, mấu chốt là ngữ khí của Tiêu Phàm cũng rất “Giải quyết việc chung” rồi. Khiến trong lòng Trần Dương không thoải mái.
Coi như là chúng ta không phải bạn trai gái, coi như là bạn bè bình thường đi?
Em là phụ nữ, anh không thể đối xử với em nhẹ nhàng một chút sao? Coi trọng em một chút sao?
Dù là như thế, Trần Dương vẫn đưa bàn tay trắng nõn của mình về phía Tiêu Phàm. Từ trong nội tâm, Trần Dương “Không dám” kháng cự chỉ thị của Tiêu Phàm cho cô.
Lý trí nói cho cô biết, Tiêu Phàm tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ bắt mạch cho cô.
Tiêu Phàm vươn ngón tay dài có vẻ hơi tái nhợt, nhẹ nhàng đặt lên mạch cổ tay Trần Dương. Mày lập tức vắt thành một “Xuyên” tự, liếc Trần Dương một cái nói:
- Rất gấp gáp rồi. Lúc ấy anh đã nói với em, luyện Hạo Nhiên Chính Khí nhất định phải tiến hành theo chất lượng, không thể nóng vội. Hơn nữa em không có chút căn bản nào, càng không thể liều lĩnh. Bây giờ mới bắt đầu, thủ thiếu dương thiếu chút nữa xảy ra sự cố rồi. Anh đến tìm mọi người chậm mấy ngày, phiền toái thật đúng là không nhỏ!
Trong giọng nói, rất có ý tứ trách móc.
May mắn lúc này là không có bên thứ ba ở đay, nếu để cho Tân Lâm nghe được, chỉ sở sẽ kinh ngạc nhảy dựng lên.
Hạo Nhiên Chính Khí!
Không ngờ Tiêu Phàm dạy Hạo Nhiên Chính Khí cho Trần Dương.
Làm Vô Cực Môn cao nhất hộ thể thần công, Hạo Nhiên Chính Khí từ trước chỉ có thể do đệ tử Vô Cực Môn đích thân truyền dạy tu luyện. Người thiên phú không thích hợp, tung xem như chưởng giáo truyền nhân cũng không thể tu luyện này cửa vô thượng thần công.
Lấy Tân Lâm và Tiêu Phàm thân cận, cũng chưa bao giờ giảng giải tu luyện cho cô phương thức Hạo Nhiên Chính Khí, chớ đừng nói là đem Hạo Nhiên Chính Khí truyền thụ cho Tân Lâm.
Mà bây giờ, Tiêu Phàm lại ddiem Hạo Nhiên Chính Khí truyền dạy cho Trần Dương.
- Ai bảo anh muộn như vậy mới đến tìm người ta?
Trần Dương lập tức nói thầm, vẻ mặt rất không vui.
Cô bé kia dường như còn không biết rõ lắm loại võ công Tiêu Phàm truyền thụ cho cô là loại nội công tâm pháp khó tới mức nào. Càng không biết Hạo Nhiên Chính Khí ở vô cực trong truyền thừa phân lượng. Động tác này coi như đã coi Tiêu Phàm là bạn bè bình thường “có phúc cùng hưởng”.
Tiêu Phàm lập tức nghẹn lời.
Trên thế giới này, việc không thể làm, quả nhiên chính là giảng đạo lý với phụ nữ!
Nói đi nói lại, đến mình cũng không nên rồi?
- Trải qua một thời gian tạm thời không luyện rồi, dừng lại một thời gian ngắn rồi nói sau. Bắt đầu từ ngày mai, ngươi luyện đủ ít âm. Vẫn là câu nói kia, làm việc không thể gấp gáp, phải tiến hành theo chất lượng, phải từ cơ sở, về sau mới không bị tẩu hỏa nhập ma. Mỗi một thời gian ngắn, anh sẽ tới kiểm tra một lần. Chờ em có căn bản Hạo Nhiên Chính Khí rồi, anh mới truyền thụ cho em tri thức khác.
Tiêu Phàm lập tức lắc đầu, phân phó nói, giọng điệu rất nghiêm trọng.
Bình luận truyện