Đại Hào Môn
Chương 255: Đính hôn
Tình hình ở Chỉ Thủy Quan trở nên càng thêm “náo nhiệt”.
Những người như cô Lục thấy Tiêu Phàm dẫn một cô gái xinh đẹp đến, từng người một há mồm trợn mắt kinh ngạc, không biết đã xảy ra biến cố gì mà khiến cho Tiêu Phàm thay đổi tính tình, bắt đầu thu thập gái đẹp.
Phải nói Tiêu Phàm trước đây, đối với chuyện nam nữ chỉ là gà mờ, nhưng ánh mắt của các cô gái này thật không tồi. Uyển Thiên Thiên, Đường Huyên đều là những đại mỹ nữ hiếm gặp, có đủ thướt tha thùy mị. Hôm nay đưa cô gái này đến, có vẻ trang nhã, tri thức, nhưng tôi thấy cô gái xinh đẹp ưu tú này không hợp với Tiêu Phàm, nhìn thoáng qua thì có chút giống Tân Lâm, nhưng lại có khác biệt rất lớn.
Với cái tốc độ này, không đến một năm, Chỉ Thủy Quan này sẽ chất đầy mỹ nữ.
Tiêu chân nhân hóa thân thành Hoàng đế, giấu người đẹp ở lầu vàng để hưởng phúc.
Tiêu Phàm vội vội vàng vàng giới thiệu thân phận thực sự của Phong Vãn Nương cho mọi người. Các loại ánh mắt “hồ nghi” quả thực khiến Tiêu chân nhân toát mồ hôi lạnh.
- Hoan nghênh, hoan nghênh, tiến sĩ Phong.
Uyển Thiên Thiên lập tức sôi nổi tiến đến, cầm tay Phong Vãn Nương cười hì hì nói.
“Ma nữ số một” hiện giờ vẫn trang điểm như một tiểu cô nương, nhìn thoáng qua còn trẻ hơn so với Phương Do Mỹ, mắt và môi đều đánh rất đậm, khuôn mặt xinh xắn, lại hơi hồng hồng.
Dù sao cũng là bệnh nhân, mỗi ngày Tiêu Phàm đều cho uống thuốc một lần, trong cơ thể lại có âm khí, song âm khí này tích tụ nhiều năm, không những vô cùng nặng mà cả lục phủ ngũ tạng, kì kinh tám mạch đều rối rắm, phải làm thế nào mới loại trừ được đây? Dù là Tiêu Phàm pháp lực cao tới đâu, thuật pháp có tinh thông cũng không thể trong thời gian ngắn có thể giải quyết vấn đề. Huống chi Uyển Thiên Thiên đã hai lần bị đả kích, mạch gần như dứt, nội thương trầm trọng như thế, Tiêu Phàm lấy chân nguyên bản mệnh trị thương cho cô, cũng không phải trong mấy ngày đã thấy tác dụng.
Đừng thấy Uyển Thiên Thiên đi lại nhảy nhót, hoạt bát vui vẻ, kì thực bệnh cô ta rất nặng.
- Chị Phong, chỉ đã tròn 20 tuổi chưa? Đã là tiến sĩ rồi ư? Chị thật giỏi, em khâm phục chị đấy….. À, phải rồi, chị Phong, chị rất đẹp, em chưa từng thấy nữ tiến sĩ nào xinh đẹp như chị đấy…
Phong Vãn Nương bị sự nhiệt tình của Uyển Thiên Thiên làm cho ngượng ngùng, vội cầm bàn tay gầy guộc của Uyển Thiên Thiên nói.
- Em gái, em mới thật xinh đẹp đấy…
Đường Huyên cuống quýt nghiêng đầu qua, cố nín cười.
Tiêu Phàm cũng quay đầu đi, dường như nhịn được.
Tân Lâm thản nhiên nói.
- Tiến sĩ Phong, cô còn kêu cô ấy là muội muội à, cô ấy lớn tuổi hơn cô. Cô ấy trêu cô đấy.
Một câu sau này lại là nói với Uyển Thiên Thiên, có chút bất mãn.
Từ ngữ khí của Tân Lâm cũng có thể nhìn ra được, mấy hôm nay, quan hệ giữa Uyển Thiên Thiên và Tân Lâm vẫn không có tiến triển gì. Sự đố kị của hai cô gái không hề giảm đi chút nào.
- Chị …
Phong Vãn Nương mặc dù rất biết giữ lễ độ, nhưng lại ngờ vực đánh giá Uyển Thiên Thiên, cô do dự, dường như có chút hoài nghi với “chỉ thị” này của Tân Lâm.
Nhìn thế nào Uyển Thiên Thiên cũng chỉ như một học sinh cấp ba.
Thân là một tiến sĩ, lại đi gọi một học sinh cấp ba là chị cũng hơi quá rồi.
Thấy Uyển Thiên Thiên nháy mắt, hình như muốn tiếp tục đùa giỡn. Tiêu Phàm không thể không ra mặt, hắn cười nói.
- Tiến sĩ Phong, Thiên Thiên rất thích đùa giỡn với người khác, tuổi của cô có thể lớn hơn cô ấy một chút… Này, em sắp xếp cho tiến sĩ Phong một căn phòng đi.
Bất kể như thế nào, ở Thủy Quan này, Tân Lâm cũng là chủ nhà, Uyển Thiên Thiên và Đường Huyên đều là khách. Còn những chuyện khác, không cần Tiêu Phàm dặn dò, Tân Lâm nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa.
- Vâng. Tiến sĩ Phong, xin mời theo tôi.
Tân Lâm gật đầu, lập tức nói với Phong Vãn Nương, trong lời nói có chút khách khí, dường như có thiện cảm với Phong Vãn Nương, ít nhất là có thái độ ôn hòa hơn nhiều so với Uyển Thiên Thiên.
- Vâng, cảm ơn chị.
Với Tân Lâm, Phong Vãn Nương thật ra không chút do dự mà gọi một tiếng “chị”. Về tuổi tác thực sự mà nói, Tân Lâm có thể nhỏ tuổi hơn Uyển Thiên Thiên, tuy nhiên nhìn bề ngoài một cách đơn thuần, Tân Lâm trông điềm đạm, thành thục, chín chắn hơn Uyển Thiên Thiên nhiều. Nói thật ra Phong Vãn Nương vẫn là thích tiếp xúc với Tân Lâm, đây cũng là do tính cách giống nhau.
Đó chính là cái gọi là “Ngưu tầm ngưa, mã tầm mã”.
- Mời tiến sĩ số học giải mã mê cung, nhờ cô nghĩ hộ.
Nhìn bóng lưng mềm mại của Phong Vãn Nương, Uyển Thiên Thiên bĩu môi nói, trong đầu không ngừng oán thầm.
Mời tiến sĩ thì mời tiến sĩ chứ, làm gì mà phải mời nữ tiến sĩ? Mời nữ tiến sĩ cũng được thôi, có thể nhịn được, nhưng lại là cô gái trẻ như thế, xinh như thế, vóc dáng lại đẹp, thì thật là không thể chịu được!
- Thuật nghiệp có chuyên ngành riêng. Bất luận là lúc nào, tin tưởng chuyên gia vẫn là sự lựa chọn tốt nhất.
- Tôi không nói cô ta không phải chuyên gia, ý tôi là chuyên gia này quá trẻ, quá xinh đẹp rồi.
Uyển Thiên Thiên nói thầm, đầy ghen tị.
Tiêu Phàm thấy bắt đầu đau đầu, hắn vốn rất đau đầu vì Uyển Thiên Thiên, lần trước kiên trì cự tuyệt lời mời của Uyển Thiên Thiên, tưởng rằng làm thế sẽ cắt đứt được liên lạc với “Ma nữ” này, không ngờ mọi chuyện lại tiến triển ngoài dự kiến của hắn. Sau cái đêm ở Dương Tây trấn đó, không cần nói Uyển Thiên Thiên đã hợp tình hợp lý coi mình là người con gái của hắn, cho dù là bản thân hắn, về mặt tâm lý cũng đã thay đổi rõ rệt.
Bất luận thế nào, hắn cũng không thể xóa đi toàn bộ sự việc trong buổi tối hôm đó ra khỏi đầu mình, không lưu lại một chút dấu ấn.
Cho dù có được tâm thái như thế, nhưng Tiêu chân nhân cũng không có cách nào với Uyển đại đương gia.
- Mau đi tập luyện đi, đừng có lười biếng.
Tiêu Phàm nghiêm mặt quát lớn một câu.
Đây cũng không phải là cách, Tiêu chân nhân chỉ có thể ra sức giả bộ ra vẻ uy nghiêm để ma nữ điêu ngoa kia tự thấy mình “suy yếu”, xem có còn chịu nổi được nữa không? Chỉ sợ từ giờ trở đi vẫn không chế phục được cô ta.
- Luyện thì luyện, được thôi, hung dữ cái gì chứ…
Uyển Thiên Thiên lại lẩm bẩm vài câu, như là thật sự là cô học trò phải chịu ấm ức.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Tiêu Phàm kêu, Tiêu Phàm cầm lên xem, lại là Giản Tú Hoa, mẹ hắn gọi.
Tiêu Phàm liền nghe điện thoại.
Uyển Thiên vốn đang nói thầm vài câu, thấy mẹ Tiêu Phàm gọi đến, đành phải thôi, đi qua một bên.
- Tiểu Phàm à, công việc bận không con?
Ở đầu dây bên kia, Giản Tú Hoa có vẻ tâm trạng rất tốt.
Tiêu Phàm cười nói.
- Mẹ, có chuyện gì thế, mẹ nói thẳng ra là được rồi.
Giản Tú Hoa cười ha hả nói.
- Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là tối nay, con có bận gì không? Nếu có thời gian cùng mẹ tham dự một buổi họp mặt nhé.
- Họp mặt? Họp mặt gì ạ?
Tiêu Phàm lập tức đề cao cảnh giác.
Hắn sợ mẹ chỉ là lấy cớ tham dự họp mặt, giới thiệu đối tượng cho hắn. Hiện nay, Tiêu chân nhân đã “khốn khổ vì tình”, riêng chuyện Uyển Thiên Thiên và Tân Lâm cũng đủ khiến Tiêu chân nhân đau đầu rồi. Hơn nữa, chuyện với Trần Dương, còn không biết giải thích thế nào với Nhiêu Vũ Đình. Nhiêu Vũ Đình với mẹ của Trần Dương cũng thân thiết, nếu như thật sự giới thiệu đối tượng cho Trần Dương, lại là cháu ruột của Tiêu lão gia, bất luận có thành hay không, cũng phải có một kết quả.
- Xem đứa nhỏ này kìa, cùng mẹ tham dự một buổi họp mặt thôi, con căng thẳng cái gì chứ?
Giản Tú Hoa vừa nghe nghe thấy trong giọng nói Tiêu Phàm có ý “đề phòng”, liền có chút mất hứng.
Tiêu Phàm vội vàng giải thích.
- Mẹ, con không có ý đó, mẹ biết tính con không thích tham gia mấy hoạt động này mà…
Giản Tú Hoa nói.
- Buổi họp mặt tối nay con tốt nhất nên đi. Con bác Diệp – Diệp Khí Vân đính hôn… Ông nội không phải đã nói, để con giúp ba con nhiều hơn, sắp xếp ổn thỏa các quan hệ sao?
- Con bác Diệp đính hôn? Diệp Linh?
- Đúng thế, con còn nhớ Diệp Linh à?
Tiêu Phàm lắc đầu cười.
Hắn có thể không nhớ Diệp Linh sao? Nói ra thì, Diệp Linh là bạn học của hắn, lúc đầu cùng học ở Bát Trung, thậm chí khi đó còn có ý kiến muốn để hắn là đối tượng của Diệp Linh. Diệp Khí Vân là một trong những trợ thủ đắc lực của ông nội, trùng hợp con gái ông ta và Tiêu Phàm, có thể kết làm thông gia với Tiêu Trạm, như thế thì không còn gì tốt hơn.
Chẳng qua lúc ấy, Tiêu Phàm và Diệp Linh đều còn nhỏ, người lớn cũng chỉ là nói chơi, không ai chính thức nói về chuyện này, nghĩ là sẽ chờ chúng lớn hơn chút nữa cũng không muộn. Ai dè, sau này Tiêu Phàm lại kiên trì lên “Học viện đạo giáo”, trở thành “người xuất gia”, Diệp Linh lại thi đỗ một đại học có tiếng, Tiêu Trạm quá mất mặt, không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa.
Không ngờ nhiều năm như vậy, Diệp Linh cũng phải lấy chồng rồi. Tuy rằng Giản Tú Hoa nói là đính hôn, nhưng đến địa vị và thân phận của Diệp Khí Vân hôm nay, con gái ông ta đính hôn với người khác, lẽ nào đối phương sau này không thể hủy hôn?
- Mẹ, Diệp Linh đính hôn con nhất định phải đi.
Tiêu Phàm mỉm cười nói.
- Thế mới phải chứ. Các con là bạn cũ, người ta đính hôn, con mà không có mặt thì đâu có được, phải không?
Giản Tú Hoa liền thở phào một cái, nói.
Kỳ thực Tiêu Phàm đồng ý tham gia buổi họp mặt này, phần lớn là nể mặt Diệp Khí Vân, chứ không phải vì hắn và Diệp Linh là bạn cấp ba. Bạn học cấp ba của Tiêu Phàm rất nhiều, không lẽ ai đính hôn cũng phải đi uống rượu mừng sao?
Tiêu chân nhân cũng không có nhiều thời gian rảnh đến thế.
Nhưng con gái của Diệp Khí Vân đương nhiên không giống.
Giản Tú Hoa vừa rồi dặn dò không sai, Tiêu lão gia quả thật đã sắp xếp để Tiêu Phàm từ từ tham gia các sự kiện trọng đại của Tiêu gia. Bản thân Tiêu Phàm cũng không thể đi trên con đường này, chỉ có thể ở bên cạnh hỗ trợ, giúp Tiêu gia mở rộng các mối quan hệ.
Là một đại tướng trung kiên của Tiêu gia danh tiếng nhất, Diệp Khí Vân đương nhiên là một đối tượng phải tạo mối quan hệ tốt.
Bất kì một trận đấu nào, muốn đánh thắng, đầu tiên nội bộ phải đoàn kết một lòng. Nội bộ lục đục chỉ tổn hao sức lực và tiền của, thường thì còn nghiêm trọng hơn nhiều so với tranh đấu ngoại bộ. Cái gọi là “Đê vỡ ngàn dặm vì cái tổ kiến” chính là ý này.
Huống hồ, quan hệ giữa Tiêu Trạm và Diệp Khí Vân xưa nay rất tốt, Giản Tú Hoa và phu nhân của Diệp Khí Vân cũng rất thân thiết.
Nếu chỉ là những buổi họp mặt thông thường, trước đây sẽ không thông báo với Tiêu Phàm, nhưng bây giờ Giản Tú Hoa lại đi khuyên Tiêu Phàm tham gia. Không còn nghi ngờ gì nữa, sự cố gắng của Tiêu Phàm đã phát huy tác dụng, người lớn trong nhà đang ngày càng coi trọng hắn.
Những người như cô Lục thấy Tiêu Phàm dẫn một cô gái xinh đẹp đến, từng người một há mồm trợn mắt kinh ngạc, không biết đã xảy ra biến cố gì mà khiến cho Tiêu Phàm thay đổi tính tình, bắt đầu thu thập gái đẹp.
Phải nói Tiêu Phàm trước đây, đối với chuyện nam nữ chỉ là gà mờ, nhưng ánh mắt của các cô gái này thật không tồi. Uyển Thiên Thiên, Đường Huyên đều là những đại mỹ nữ hiếm gặp, có đủ thướt tha thùy mị. Hôm nay đưa cô gái này đến, có vẻ trang nhã, tri thức, nhưng tôi thấy cô gái xinh đẹp ưu tú này không hợp với Tiêu Phàm, nhìn thoáng qua thì có chút giống Tân Lâm, nhưng lại có khác biệt rất lớn.
Với cái tốc độ này, không đến một năm, Chỉ Thủy Quan này sẽ chất đầy mỹ nữ.
Tiêu chân nhân hóa thân thành Hoàng đế, giấu người đẹp ở lầu vàng để hưởng phúc.
Tiêu Phàm vội vội vàng vàng giới thiệu thân phận thực sự của Phong Vãn Nương cho mọi người. Các loại ánh mắt “hồ nghi” quả thực khiến Tiêu chân nhân toát mồ hôi lạnh.
- Hoan nghênh, hoan nghênh, tiến sĩ Phong.
Uyển Thiên Thiên lập tức sôi nổi tiến đến, cầm tay Phong Vãn Nương cười hì hì nói.
“Ma nữ số một” hiện giờ vẫn trang điểm như một tiểu cô nương, nhìn thoáng qua còn trẻ hơn so với Phương Do Mỹ, mắt và môi đều đánh rất đậm, khuôn mặt xinh xắn, lại hơi hồng hồng.
Dù sao cũng là bệnh nhân, mỗi ngày Tiêu Phàm đều cho uống thuốc một lần, trong cơ thể lại có âm khí, song âm khí này tích tụ nhiều năm, không những vô cùng nặng mà cả lục phủ ngũ tạng, kì kinh tám mạch đều rối rắm, phải làm thế nào mới loại trừ được đây? Dù là Tiêu Phàm pháp lực cao tới đâu, thuật pháp có tinh thông cũng không thể trong thời gian ngắn có thể giải quyết vấn đề. Huống chi Uyển Thiên Thiên đã hai lần bị đả kích, mạch gần như dứt, nội thương trầm trọng như thế, Tiêu Phàm lấy chân nguyên bản mệnh trị thương cho cô, cũng không phải trong mấy ngày đã thấy tác dụng.
Đừng thấy Uyển Thiên Thiên đi lại nhảy nhót, hoạt bát vui vẻ, kì thực bệnh cô ta rất nặng.
- Chị Phong, chỉ đã tròn 20 tuổi chưa? Đã là tiến sĩ rồi ư? Chị thật giỏi, em khâm phục chị đấy….. À, phải rồi, chị Phong, chị rất đẹp, em chưa từng thấy nữ tiến sĩ nào xinh đẹp như chị đấy…
Phong Vãn Nương bị sự nhiệt tình của Uyển Thiên Thiên làm cho ngượng ngùng, vội cầm bàn tay gầy guộc của Uyển Thiên Thiên nói.
- Em gái, em mới thật xinh đẹp đấy…
Đường Huyên cuống quýt nghiêng đầu qua, cố nín cười.
Tiêu Phàm cũng quay đầu đi, dường như nhịn được.
Tân Lâm thản nhiên nói.
- Tiến sĩ Phong, cô còn kêu cô ấy là muội muội à, cô ấy lớn tuổi hơn cô. Cô ấy trêu cô đấy.
Một câu sau này lại là nói với Uyển Thiên Thiên, có chút bất mãn.
Từ ngữ khí của Tân Lâm cũng có thể nhìn ra được, mấy hôm nay, quan hệ giữa Uyển Thiên Thiên và Tân Lâm vẫn không có tiến triển gì. Sự đố kị của hai cô gái không hề giảm đi chút nào.
- Chị …
Phong Vãn Nương mặc dù rất biết giữ lễ độ, nhưng lại ngờ vực đánh giá Uyển Thiên Thiên, cô do dự, dường như có chút hoài nghi với “chỉ thị” này của Tân Lâm.
Nhìn thế nào Uyển Thiên Thiên cũng chỉ như một học sinh cấp ba.
Thân là một tiến sĩ, lại đi gọi một học sinh cấp ba là chị cũng hơi quá rồi.
Thấy Uyển Thiên Thiên nháy mắt, hình như muốn tiếp tục đùa giỡn. Tiêu Phàm không thể không ra mặt, hắn cười nói.
- Tiến sĩ Phong, Thiên Thiên rất thích đùa giỡn với người khác, tuổi của cô có thể lớn hơn cô ấy một chút… Này, em sắp xếp cho tiến sĩ Phong một căn phòng đi.
Bất kể như thế nào, ở Thủy Quan này, Tân Lâm cũng là chủ nhà, Uyển Thiên Thiên và Đường Huyên đều là khách. Còn những chuyện khác, không cần Tiêu Phàm dặn dò, Tân Lâm nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa.
- Vâng. Tiến sĩ Phong, xin mời theo tôi.
Tân Lâm gật đầu, lập tức nói với Phong Vãn Nương, trong lời nói có chút khách khí, dường như có thiện cảm với Phong Vãn Nương, ít nhất là có thái độ ôn hòa hơn nhiều so với Uyển Thiên Thiên.
- Vâng, cảm ơn chị.
Với Tân Lâm, Phong Vãn Nương thật ra không chút do dự mà gọi một tiếng “chị”. Về tuổi tác thực sự mà nói, Tân Lâm có thể nhỏ tuổi hơn Uyển Thiên Thiên, tuy nhiên nhìn bề ngoài một cách đơn thuần, Tân Lâm trông điềm đạm, thành thục, chín chắn hơn Uyển Thiên Thiên nhiều. Nói thật ra Phong Vãn Nương vẫn là thích tiếp xúc với Tân Lâm, đây cũng là do tính cách giống nhau.
Đó chính là cái gọi là “Ngưu tầm ngưa, mã tầm mã”.
- Mời tiến sĩ số học giải mã mê cung, nhờ cô nghĩ hộ.
Nhìn bóng lưng mềm mại của Phong Vãn Nương, Uyển Thiên Thiên bĩu môi nói, trong đầu không ngừng oán thầm.
Mời tiến sĩ thì mời tiến sĩ chứ, làm gì mà phải mời nữ tiến sĩ? Mời nữ tiến sĩ cũng được thôi, có thể nhịn được, nhưng lại là cô gái trẻ như thế, xinh như thế, vóc dáng lại đẹp, thì thật là không thể chịu được!
- Thuật nghiệp có chuyên ngành riêng. Bất luận là lúc nào, tin tưởng chuyên gia vẫn là sự lựa chọn tốt nhất.
- Tôi không nói cô ta không phải chuyên gia, ý tôi là chuyên gia này quá trẻ, quá xinh đẹp rồi.
Uyển Thiên Thiên nói thầm, đầy ghen tị.
Tiêu Phàm thấy bắt đầu đau đầu, hắn vốn rất đau đầu vì Uyển Thiên Thiên, lần trước kiên trì cự tuyệt lời mời của Uyển Thiên Thiên, tưởng rằng làm thế sẽ cắt đứt được liên lạc với “Ma nữ” này, không ngờ mọi chuyện lại tiến triển ngoài dự kiến của hắn. Sau cái đêm ở Dương Tây trấn đó, không cần nói Uyển Thiên Thiên đã hợp tình hợp lý coi mình là người con gái của hắn, cho dù là bản thân hắn, về mặt tâm lý cũng đã thay đổi rõ rệt.
Bất luận thế nào, hắn cũng không thể xóa đi toàn bộ sự việc trong buổi tối hôm đó ra khỏi đầu mình, không lưu lại một chút dấu ấn.
Cho dù có được tâm thái như thế, nhưng Tiêu chân nhân cũng không có cách nào với Uyển đại đương gia.
- Mau đi tập luyện đi, đừng có lười biếng.
Tiêu Phàm nghiêm mặt quát lớn một câu.
Đây cũng không phải là cách, Tiêu chân nhân chỉ có thể ra sức giả bộ ra vẻ uy nghiêm để ma nữ điêu ngoa kia tự thấy mình “suy yếu”, xem có còn chịu nổi được nữa không? Chỉ sợ từ giờ trở đi vẫn không chế phục được cô ta.
- Luyện thì luyện, được thôi, hung dữ cái gì chứ…
Uyển Thiên Thiên lại lẩm bẩm vài câu, như là thật sự là cô học trò phải chịu ấm ức.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Tiêu Phàm kêu, Tiêu Phàm cầm lên xem, lại là Giản Tú Hoa, mẹ hắn gọi.
Tiêu Phàm liền nghe điện thoại.
Uyển Thiên vốn đang nói thầm vài câu, thấy mẹ Tiêu Phàm gọi đến, đành phải thôi, đi qua một bên.
- Tiểu Phàm à, công việc bận không con?
Ở đầu dây bên kia, Giản Tú Hoa có vẻ tâm trạng rất tốt.
Tiêu Phàm cười nói.
- Mẹ, có chuyện gì thế, mẹ nói thẳng ra là được rồi.
Giản Tú Hoa cười ha hả nói.
- Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là tối nay, con có bận gì không? Nếu có thời gian cùng mẹ tham dự một buổi họp mặt nhé.
- Họp mặt? Họp mặt gì ạ?
Tiêu Phàm lập tức đề cao cảnh giác.
Hắn sợ mẹ chỉ là lấy cớ tham dự họp mặt, giới thiệu đối tượng cho hắn. Hiện nay, Tiêu chân nhân đã “khốn khổ vì tình”, riêng chuyện Uyển Thiên Thiên và Tân Lâm cũng đủ khiến Tiêu chân nhân đau đầu rồi. Hơn nữa, chuyện với Trần Dương, còn không biết giải thích thế nào với Nhiêu Vũ Đình. Nhiêu Vũ Đình với mẹ của Trần Dương cũng thân thiết, nếu như thật sự giới thiệu đối tượng cho Trần Dương, lại là cháu ruột của Tiêu lão gia, bất luận có thành hay không, cũng phải có một kết quả.
- Xem đứa nhỏ này kìa, cùng mẹ tham dự một buổi họp mặt thôi, con căng thẳng cái gì chứ?
Giản Tú Hoa vừa nghe nghe thấy trong giọng nói Tiêu Phàm có ý “đề phòng”, liền có chút mất hứng.
Tiêu Phàm vội vàng giải thích.
- Mẹ, con không có ý đó, mẹ biết tính con không thích tham gia mấy hoạt động này mà…
Giản Tú Hoa nói.
- Buổi họp mặt tối nay con tốt nhất nên đi. Con bác Diệp – Diệp Khí Vân đính hôn… Ông nội không phải đã nói, để con giúp ba con nhiều hơn, sắp xếp ổn thỏa các quan hệ sao?
- Con bác Diệp đính hôn? Diệp Linh?
- Đúng thế, con còn nhớ Diệp Linh à?
Tiêu Phàm lắc đầu cười.
Hắn có thể không nhớ Diệp Linh sao? Nói ra thì, Diệp Linh là bạn học của hắn, lúc đầu cùng học ở Bát Trung, thậm chí khi đó còn có ý kiến muốn để hắn là đối tượng của Diệp Linh. Diệp Khí Vân là một trong những trợ thủ đắc lực của ông nội, trùng hợp con gái ông ta và Tiêu Phàm, có thể kết làm thông gia với Tiêu Trạm, như thế thì không còn gì tốt hơn.
Chẳng qua lúc ấy, Tiêu Phàm và Diệp Linh đều còn nhỏ, người lớn cũng chỉ là nói chơi, không ai chính thức nói về chuyện này, nghĩ là sẽ chờ chúng lớn hơn chút nữa cũng không muộn. Ai dè, sau này Tiêu Phàm lại kiên trì lên “Học viện đạo giáo”, trở thành “người xuất gia”, Diệp Linh lại thi đỗ một đại học có tiếng, Tiêu Trạm quá mất mặt, không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa.
Không ngờ nhiều năm như vậy, Diệp Linh cũng phải lấy chồng rồi. Tuy rằng Giản Tú Hoa nói là đính hôn, nhưng đến địa vị và thân phận của Diệp Khí Vân hôm nay, con gái ông ta đính hôn với người khác, lẽ nào đối phương sau này không thể hủy hôn?
- Mẹ, Diệp Linh đính hôn con nhất định phải đi.
Tiêu Phàm mỉm cười nói.
- Thế mới phải chứ. Các con là bạn cũ, người ta đính hôn, con mà không có mặt thì đâu có được, phải không?
Giản Tú Hoa liền thở phào một cái, nói.
Kỳ thực Tiêu Phàm đồng ý tham gia buổi họp mặt này, phần lớn là nể mặt Diệp Khí Vân, chứ không phải vì hắn và Diệp Linh là bạn cấp ba. Bạn học cấp ba của Tiêu Phàm rất nhiều, không lẽ ai đính hôn cũng phải đi uống rượu mừng sao?
Tiêu chân nhân cũng không có nhiều thời gian rảnh đến thế.
Nhưng con gái của Diệp Khí Vân đương nhiên không giống.
Giản Tú Hoa vừa rồi dặn dò không sai, Tiêu lão gia quả thật đã sắp xếp để Tiêu Phàm từ từ tham gia các sự kiện trọng đại của Tiêu gia. Bản thân Tiêu Phàm cũng không thể đi trên con đường này, chỉ có thể ở bên cạnh hỗ trợ, giúp Tiêu gia mở rộng các mối quan hệ.
Là một đại tướng trung kiên của Tiêu gia danh tiếng nhất, Diệp Khí Vân đương nhiên là một đối tượng phải tạo mối quan hệ tốt.
Bất kì một trận đấu nào, muốn đánh thắng, đầu tiên nội bộ phải đoàn kết một lòng. Nội bộ lục đục chỉ tổn hao sức lực và tiền của, thường thì còn nghiêm trọng hơn nhiều so với tranh đấu ngoại bộ. Cái gọi là “Đê vỡ ngàn dặm vì cái tổ kiến” chính là ý này.
Huống hồ, quan hệ giữa Tiêu Trạm và Diệp Khí Vân xưa nay rất tốt, Giản Tú Hoa và phu nhân của Diệp Khí Vân cũng rất thân thiết.
Nếu chỉ là những buổi họp mặt thông thường, trước đây sẽ không thông báo với Tiêu Phàm, nhưng bây giờ Giản Tú Hoa lại đi khuyên Tiêu Phàm tham gia. Không còn nghi ngờ gì nữa, sự cố gắng của Tiêu Phàm đã phát huy tác dụng, người lớn trong nhà đang ngày càng coi trọng hắn.
Bình luận truyện