Đại Hào Môn
Chương 307: Dung thiên tổ sư
- Các người đều đến rồi hả?
Sau một lúc, từ trong mật thất truyền tới một âm thanh già nua, trung khí vô cùng mãnh liệt.
Nét mặt Tát Bỉ Nhĩ lập tức lộ rõ sự vui sướng, một tay lần nữa lại xoa ngực bái một cái, thanh âm cung kính:
- Chúc mừng sư phụ, thân thể người đã quá tốt rồi. Thời gian sư phụ bế quan, chúng con đều rất lo lắng.
Lời này cũng không tính là vuốt mông ngựa, lòng trung thành của Tát Bỉ Nhĩ đối với Dung Thiên Tổ Sư rất chân thật, ai cũng không nghi ngờ. Sau khi bế quan 9 tháng, Dung Thiên Tổ Sư rốt cục cũng cho truyền ba vị đệ tử thân truyền bọn họ, đó thực sự là một tin tức tốt lành.
Căn phòng dưới đất này, nguyên bản chính là xây dựng để tu luyện. Thậm chí ngôi biệt thự cũng được xây ở khu vực tốt nhất Tây Sơn, linh khí ngầm rất dồi dào. Sau khi Dung Thiên Tổ Sư đi vào, gian phòng lớn nhất tầng hầm được tiến hành cải tạo lại. Dung Thiên Tổ Sư tự mình bày ra pháp trận, tu luyện tại căn phòng bí mật này.
Từ khi cùng Tiêu Phàm giao thủ, Dung Thiên Tổ Sư bị trọng thương nôn ra máu, sau đó liền lập tức vào căn phòng bí mật bế quan tĩnh dưỡng suốt 9 tháng trời. Đây là lần đầu tiên từ lúc đó Dung Thiên Tổ Sư triệu hồi đệ tử. Trước đó, Dung Thiên Tổ Sư chỉ thông qua điện thoại thông báo trong một thời gian ngắn hãy đem mấy đồ dùng thiết yếu trong cuộc sống vào mật thất. Trừ lần đó ra tuyệt đối không có tin tức gì khác, hoàn toàn không nghe được thêm tin tức gì.
- Tát Bỉ Nhĩ, ngươi cho rằng sư phụ suy nhược tới mức ấy sao? Một lần đấu pháp như vậy có thể khiến nguyên khí của ta đại thương, cần tới 9 tháng để hồi phục sao?
Mật thất chìm vào trong trầm mặc một lát, sau đó Dung Thiên Tổ Sư lãnh đạm hỏi.
Tát Bỉ Nhĩ giật mình kinh hãi, vội vàng kính cẩn:
- Đệ tử không dám. Con chỉ là lo lắng cho thân thể sư phụ mà thôi.
Tát Bỉ Nhĩ rất tôn thờ sư phụ, trong sâu nội tâm lại không hề sợ hãi nói tiếp, như minh chứng “lòng không cầu lợi với thiên địa”. Gã đối với sư phụ rất trung thành và tận tâm, cho tới giờ gã cũng không quan tâm sư phụ có cái nhìn không tốt đối với mình không. Cho dù thực sự phạm sai lầm, Tát Bỉ Nhĩ cũng chỉ là vô tình, không phải là cố ý ngỗ ngược với sư phụ.
Đối với lời nói của Tát Bỉ Nhĩ, Dung Thiên Tổ Sư từ chối cho ý kiến, liền dời đề tài, hỏi:
- Chuyện của người đó điều tra tới đâu rồi?
Chuyện liên quan tới Tiêu Phàm, Tát Bỉ Nhĩ vẫn chưa báo cáo với sư phụ, sợ quấy rầy tu luyện của sư phụ. Trong lúc tu luyện tối kị cảm xúc dao động.
Hiện tại Dung Thiên Tổ Sư đã chủ động hỏi, tự nhiên sẽ không thể giấu nữa, Tát Bỉ Nhĩ cúi đầu nói:
- Sư phụ, đã tra được rồi ạ. Người đó tên Tiêu Phàm, cháu trưởng Tiêu gia, làm trong phòng Tôn giáo quốc gia. Tiêu Phàm còn là chưởng giáo chân nhân phái Vô Cực Môn nữa ạ.
- Chưởng môn phái Vô Cực Môn ư?
Dung Thiên Tổ Sư giật mình kinh ngạc nói.
- Vâng, thưa sư phụ. Tình hình là do Diệp Cô Vũ nói ra, chúng con đã xác minh đúng là sự thật. Sư phụ của Tiêu Phàm chính là Triệu Chỉ Thủy, hắn cũng là đệ tử cuối cùng của Triệu Chỉ Thủy.
Tát Bỉ Nhĩ cẩn trọng nói.
Trong mật thất lại rơi vào yên lặng.
Tát Bỉ Nhĩ, tam sư huynh, Abbas liếc mắt nhìn nhau, ai cũng không dám mở miệng.
Sau một lúc, Dung Thiên Tổ Sư nói:
- Nếu là Diệp Cô Vũ nói thì là sự thật không thể nghi ngờ rồi. Đệ tử cuối cùng của Triệu Chỉ Thủy sao? Nói vậy thì Triệu Chỉ Thủy còn sống ư?
Tát Bỉ Nhĩ chần chừ nói:
- Việc này con cũng không rõ ràng lắm. Nhưng trong thời gian này cũng không nghe qua thấy sự xuất hiện của Triệu Chỉ Thủy. Lão ta còn sống hay không, Diệp Cô Vũ cũng không thể khẳng định.
- Hừ, cho dù lão ta còn sống, cũng chỉ là hơi tàn, chẳng lẽ còn có thể giúp được đệ tử cái gì nữa? Nếu ta nhớ không lầm, Triệu Chỉ Thủy năm nay cũng phải 110 tuổi. Ở tuổi như vậy, cho dù là chưởng giáo tổ sư Vô Cực Môn thì cũng làm được cái gì nữa?
Dung Thiên Tổ Sư hừ lạnh một tiếng, nói.
Trước đó, ngữ điệu của Dung Thiên Tổ Sư vẫn rất trầm ổm, không chút gợn sóng, nhưng vừa nhắc tới Triệu Chỉ Thủy, giọng điệu trở nên đại biến, dường như trong tức khắc bị kích động. Có lẽ giữa Triệu Chỉ Thủy và lão ta từng có lúc đụng độ, hơn nữa chẳng phải là kí ức vui vẻ gì.
Tát Bỉ Nhĩ rất đồng tình, liên thanh phụ họa:
- Sư phụ nói rất đúng, con cũng cho rằng như vậy. Cho dù Triệu Chỉ Thủy còn sống cũng không phải là uy hiếp gì đối với chúng ta. Nói không chừng cả đám đệ tử còn phải theo sau chân nữa kìa.
Tam sư huynh vẫn giữ im lặng bỗng nói:
- Sư phụ, theo con được biết thì Vô Cực Môn có rất nhiều đệ tử, nếu không gặp phải tai họa bất ngờ thì đều có thể sống tới hơn một trăm tuổi. Giống như yêu nghiệt cá biệt vậy, còn có thể cùng người đấu pháp.
- Ngươi nghe ai nói?
Không đợi Dung Thiên Tổ Sư mở miệng, Tát Bỉ Nhĩ đã mở miệng trước, rất không vui hỏi.
- Diệp Cô Vũ.
Tát Bỉ Nhĩ hừ mạnh một tiếng, dường như muốn hung hăng bác bỏ, lời nói tới miệng lại nuốt trở lại. Giống như gã vừa rồi cũng nhắc tới Diệp Cô Vũ, Tiêu Phàm là chưởng giáo chân nhân phái Vô Cực Môn, đều do Diệp Cô Vũ cung cấp cả.
Dung Thiên Tổ Sư hỏi:
- Diệp Cô Vũ tới lúc nào? Ai mời y tới?
- Không ai mời cả ạ… Y tới 1 tháng trước, là do y tự tới, vừa tới đã khiến mọi việc làm hư một hồi.
Tát Bỉ Nhĩ hầm hừ nói.
Thanh âm của Dung Thiên Tổ Sư bình tĩnh trở lại, không sợ hãi hỏi:
- Y làm hỏng chuyện gì?
Tát Bỉ Nhĩ lập tức đem chuyện đánh lén của Đoàn Khổng Tước báo với sư phụ.
- Sư phụ, con cho rằng Diệp Cô Vũ trở về lần này rất có vấn đề. Với tiêu chuẩn của Thiên Ưng, y làm sao có thể phạm sai lầm nghiêm trọng như vậy được? Y cũng không phải không biết tình hình của Tiêu Phàm, không ngờ phái sát thủ đi lại bị dính phải sự bảo vệ Tiêu Phàm rất nghiêm mật của Đoàn Khổng Tước. cái này không phải là cố ý mật báo cho Tiêu Phàm sao?
Tát Bỉ Nhĩ lập tức nói ra phán đoán của mình.
Dung Thiên Tổ Sư không vội vã kết luận, trầm ngâm nói:
- Hai người các ngươi thì nghĩ sao?
Tam sư huynh và Abbas liếc nhau một cái, tam sư huynh nói:
- Sư phụ, con đồng ý với ý kiến của đại sư huynh. Diệp Cô Vũ trở về quả thực có chút khả nghi. Con nghi ngờ y không phải đến giúp bang phái chúng ta mà còn có mưu đồ khác.
- Có mưu đồ khác ư? Vậy ngươi cho rằng Diệp Cô Vũ mưu đồ cái gì?
Dung Thiên Tổ Sư trầm giọng hỏi.
Tam sư huynh ngẫm nghĩ một lát, nói:
- Mưu đồ của y là gì, con tạm thời vẫn chưa thể khẳng định. Nhưng lần này chúng ta vẫn chưa cầu viện Thiên Ưng mà y đã tự mình tới rồi. Con cảm thấy y hơi nhiệt tâm quá mức.
Abbas cũng nói:
- Sư phụ, căn cứ của chúng ta ở Thiên Ưng truyền tới tin tức: mấy năm nay, Diệp Cô Vũ không chỉ một lần lén tới châu Á, mỗi lần đều hành động rất bí ẩn, chỉ đem theo vài tên thân cận. Thậm chí mấy tên trưởng lão chủ chốt của Thiên Ưng cũng không biết y trở về Hoa Hạ rốt cuộc là muốn làm gì.
Dung Thiên Tổ Sư nói:
- Chuyện của Diệp Cô Vũ, các ngươi không cần quản.
- Nhưng mà, sư phụ à…
Tát Bỉ Nhĩ vội vàng nói, dường như muốn biểu đạt ý không đồng tình. Trong suy nghĩ của Tát Bỉ Nhĩ, sự nguy hiểm của Diệp Cô Vũ không thua kém Tiêu Phàm. Chỉ bởi vì Tiêu Phàm được xếp là kẻ thù, trong khi Diệp Cô Vũ, Dung Thiên Tổ Sư lại đưa y trở thành “người một nhà”.
- Tát Bỉ Nhĩ, nói thêm chút tình hình của Tiêu Phàm đi.
Dung Thiên Tổ Sư đã cắt đứt suy nghĩ của Tát Bỉ Nhĩ, thản nhiên nói.
Ba người Tát Bỉ Nhĩ vẫn đứng ngoài mật thật, vẫn đối thoại cách cửa như vậy, dường như Dung Thiên Tổ Sư không có ý cho các đệ tử đi vào.
- Vâng, thưa sư phụ.
Tát Bỉ Nhĩ không dám cưỡng lại lệnh của Dung Thiên Tổ Sư, một tay xoa ngực, bái một cái.
- Căn cứ theo tình hình mà phân tích thì Tiêu Phàm bị thương rất nặng. Sau lần cùng sư phụ đấu pháp, ước chừng hắn đã biến mất khỏi thủ đô nửa năm, ngay cả tết âm lịch cũng đón ở ngoài. Đầu xuân năm nay, hắn mới trở lại thủ đô. Người này vô cùng giáo hoạt, trước khi rời thủ đô còn bố trí rất nhiều mê trận, ẩn dấu thân phận thật sự của mình. Cho tới giờ, chúng ta vẫn chưa biết hắn chữa thương tại đâu. Tuy nhiên, sau khi hắn trở về thủ đô, hoạt động khá nhiều, thường xuyên xuất hiện ở mấy khu ăn chơi. Lúc trước còn dây dưa không rõ với một nữ nhân người Nga. Nữ nhân người Nga kia chịu sự khống chế thi đấu trong vũ đội “Viễn Đông chi hổ”, hát trong quán bar. Vì người phụ nữ này mà Tiêu Phàm còn thi đấu sống mái với một tên thủ hạ. Hiện tại nữ nhân da trắng kia đã rời khỏi quán rượu, không biết ở nơi nào nữa. không lâu sau đó, Tiêu Phàm cùng truyền nhân Cơ Khinh Sa của phái Hòa Lạc cũng thường xuyên liên hệ, còn đội trộm mộ Yên Chi Đại Đương Gia hiện tại đnag ở cùng một chỗ với Tiêu Phàm. Xem chừng quan hệ rất mật thiết, không chừng giữa họ chính là quan hệ nam nữ.
Tát Bỉ Nhĩ báo cáo rất “quy củ”, rất nhiều chỗ đều dùng thuật ngữ tiêu chuẩn.
- Chiều qua, Tiêu Phàm đi Tần Quan và đi cùng hắn là ba nữ nhân…
- Đi Tần Quan sao?
- Vâng, thưa sư phụ.
- Bọn họ đi Tần Quan làm gì?
Tát Bỉ Nhĩ lắc đầu, nói:
- Tạm thời không rõ ràng lắm, nghe nói là muốn tìm ít văn chương thất lạc của phái Vô Cực Môn bọn chúng.
Dung Thiên Tổ Sư trầm mặc một lúc, hỏi:
- Tát Bỉ Nhĩ, những tin này là do ai cung cấp cho ngươi? Đông Phương, là ngươi phải không?
Cái gọi là “Đông Phương” chính là cách gọi của Dung Thiên Tổ Sư với đệ tử thứ 3 của mình.
Tam sư huynh vái lạy nói:
- Sư phụ, có một chút tình báo là do con cung cấp, một chút thì là do Diệp Cô Vũ cung cấp. Diệp Cô Vũ cũng có biện pháp biết được hành tung của Tiêu Phàm.
Dung Thiên Tổ Sư lãnh đạm nói:
- Mộc Thứ Di giết người là nghề, ở phương diện theo dõi hẳn cõ chỗ đặc biệt. Nếu ngay cả mục tiêu đều không tìm ra, bọn họ làm sao có thể đảm bảo xác xuất ám sát thành công chứ?
- Đúng vậy ạ, thưa sư phụ.
Tam sư huynh lại cúi đầu, kính cẩn nói. Tuy rằng trong nội tâm y cũng không hoàn toàn đồng ý với suy đoán của Dung Thiên Tổ Sư, Diệp Cô Vũ dường như còn những thứ khác để theo dõi Tiêu Phàm. Nhưng lúc này gã cũng không có ý định tiếp tục thảo luận vấn đề này.
- Trong thời gian này, các ngươi làm việc không tệ. Nhất là Tát Bỉ Nhĩ, cực khổ cho ngươi rồi.
- Tạ ơn sư phụ khích lệ, đệ tử không cực khổ, những thứ này đều thuộc bổn phận công việc.
Tát Bỉ Nhĩ lập tức tươi cười, mặt mày hớn hở.
- Được rồi, các ngươi đi trước đi, phải chặt chẽ chú ý tới Tiêu Phàm, đi xem xem có thể tìm cách thông qua hắn tìm được Triệu Chỉ Thủy hay không. Điểm này rất quan trọng. Ta đang luyện một loại tân pháp, cần phải thêm chút nữa mới có thể đạt tới cảnh giới cao nhất. Trong thời gian ta bế quan này, vẫn do Tát Bỉ Nhĩ chủ trì toàn cục, Đông Phương, Abbas hỗ trợ.
- Vâng, thưa sư phụ.
Ba người đồng loạt khom người.
- Mặt khác, Tát Bỉ Nhĩ, ngươi thông báo cho Diệp Cô Vũ, bảo y giờ Tý ngày mai đến nơi này của ta một chuyến.
- Vâng, sư phụ.
Tát Bỉ Nhĩ thoáng sửng sốt, cung thanh đáp ứng.
Sau một lúc, từ trong mật thất truyền tới một âm thanh già nua, trung khí vô cùng mãnh liệt.
Nét mặt Tát Bỉ Nhĩ lập tức lộ rõ sự vui sướng, một tay lần nữa lại xoa ngực bái một cái, thanh âm cung kính:
- Chúc mừng sư phụ, thân thể người đã quá tốt rồi. Thời gian sư phụ bế quan, chúng con đều rất lo lắng.
Lời này cũng không tính là vuốt mông ngựa, lòng trung thành của Tát Bỉ Nhĩ đối với Dung Thiên Tổ Sư rất chân thật, ai cũng không nghi ngờ. Sau khi bế quan 9 tháng, Dung Thiên Tổ Sư rốt cục cũng cho truyền ba vị đệ tử thân truyền bọn họ, đó thực sự là một tin tức tốt lành.
Căn phòng dưới đất này, nguyên bản chính là xây dựng để tu luyện. Thậm chí ngôi biệt thự cũng được xây ở khu vực tốt nhất Tây Sơn, linh khí ngầm rất dồi dào. Sau khi Dung Thiên Tổ Sư đi vào, gian phòng lớn nhất tầng hầm được tiến hành cải tạo lại. Dung Thiên Tổ Sư tự mình bày ra pháp trận, tu luyện tại căn phòng bí mật này.
Từ khi cùng Tiêu Phàm giao thủ, Dung Thiên Tổ Sư bị trọng thương nôn ra máu, sau đó liền lập tức vào căn phòng bí mật bế quan tĩnh dưỡng suốt 9 tháng trời. Đây là lần đầu tiên từ lúc đó Dung Thiên Tổ Sư triệu hồi đệ tử. Trước đó, Dung Thiên Tổ Sư chỉ thông qua điện thoại thông báo trong một thời gian ngắn hãy đem mấy đồ dùng thiết yếu trong cuộc sống vào mật thất. Trừ lần đó ra tuyệt đối không có tin tức gì khác, hoàn toàn không nghe được thêm tin tức gì.
- Tát Bỉ Nhĩ, ngươi cho rằng sư phụ suy nhược tới mức ấy sao? Một lần đấu pháp như vậy có thể khiến nguyên khí của ta đại thương, cần tới 9 tháng để hồi phục sao?
Mật thất chìm vào trong trầm mặc một lát, sau đó Dung Thiên Tổ Sư lãnh đạm hỏi.
Tát Bỉ Nhĩ giật mình kinh hãi, vội vàng kính cẩn:
- Đệ tử không dám. Con chỉ là lo lắng cho thân thể sư phụ mà thôi.
Tát Bỉ Nhĩ rất tôn thờ sư phụ, trong sâu nội tâm lại không hề sợ hãi nói tiếp, như minh chứng “lòng không cầu lợi với thiên địa”. Gã đối với sư phụ rất trung thành và tận tâm, cho tới giờ gã cũng không quan tâm sư phụ có cái nhìn không tốt đối với mình không. Cho dù thực sự phạm sai lầm, Tát Bỉ Nhĩ cũng chỉ là vô tình, không phải là cố ý ngỗ ngược với sư phụ.
Đối với lời nói của Tát Bỉ Nhĩ, Dung Thiên Tổ Sư từ chối cho ý kiến, liền dời đề tài, hỏi:
- Chuyện của người đó điều tra tới đâu rồi?
Chuyện liên quan tới Tiêu Phàm, Tát Bỉ Nhĩ vẫn chưa báo cáo với sư phụ, sợ quấy rầy tu luyện của sư phụ. Trong lúc tu luyện tối kị cảm xúc dao động.
Hiện tại Dung Thiên Tổ Sư đã chủ động hỏi, tự nhiên sẽ không thể giấu nữa, Tát Bỉ Nhĩ cúi đầu nói:
- Sư phụ, đã tra được rồi ạ. Người đó tên Tiêu Phàm, cháu trưởng Tiêu gia, làm trong phòng Tôn giáo quốc gia. Tiêu Phàm còn là chưởng giáo chân nhân phái Vô Cực Môn nữa ạ.
- Chưởng môn phái Vô Cực Môn ư?
Dung Thiên Tổ Sư giật mình kinh ngạc nói.
- Vâng, thưa sư phụ. Tình hình là do Diệp Cô Vũ nói ra, chúng con đã xác minh đúng là sự thật. Sư phụ của Tiêu Phàm chính là Triệu Chỉ Thủy, hắn cũng là đệ tử cuối cùng của Triệu Chỉ Thủy.
Tát Bỉ Nhĩ cẩn trọng nói.
Trong mật thất lại rơi vào yên lặng.
Tát Bỉ Nhĩ, tam sư huynh, Abbas liếc mắt nhìn nhau, ai cũng không dám mở miệng.
Sau một lúc, Dung Thiên Tổ Sư nói:
- Nếu là Diệp Cô Vũ nói thì là sự thật không thể nghi ngờ rồi. Đệ tử cuối cùng của Triệu Chỉ Thủy sao? Nói vậy thì Triệu Chỉ Thủy còn sống ư?
Tát Bỉ Nhĩ chần chừ nói:
- Việc này con cũng không rõ ràng lắm. Nhưng trong thời gian này cũng không nghe qua thấy sự xuất hiện của Triệu Chỉ Thủy. Lão ta còn sống hay không, Diệp Cô Vũ cũng không thể khẳng định.
- Hừ, cho dù lão ta còn sống, cũng chỉ là hơi tàn, chẳng lẽ còn có thể giúp được đệ tử cái gì nữa? Nếu ta nhớ không lầm, Triệu Chỉ Thủy năm nay cũng phải 110 tuổi. Ở tuổi như vậy, cho dù là chưởng giáo tổ sư Vô Cực Môn thì cũng làm được cái gì nữa?
Dung Thiên Tổ Sư hừ lạnh một tiếng, nói.
Trước đó, ngữ điệu của Dung Thiên Tổ Sư vẫn rất trầm ổm, không chút gợn sóng, nhưng vừa nhắc tới Triệu Chỉ Thủy, giọng điệu trở nên đại biến, dường như trong tức khắc bị kích động. Có lẽ giữa Triệu Chỉ Thủy và lão ta từng có lúc đụng độ, hơn nữa chẳng phải là kí ức vui vẻ gì.
Tát Bỉ Nhĩ rất đồng tình, liên thanh phụ họa:
- Sư phụ nói rất đúng, con cũng cho rằng như vậy. Cho dù Triệu Chỉ Thủy còn sống cũng không phải là uy hiếp gì đối với chúng ta. Nói không chừng cả đám đệ tử còn phải theo sau chân nữa kìa.
Tam sư huynh vẫn giữ im lặng bỗng nói:
- Sư phụ, theo con được biết thì Vô Cực Môn có rất nhiều đệ tử, nếu không gặp phải tai họa bất ngờ thì đều có thể sống tới hơn một trăm tuổi. Giống như yêu nghiệt cá biệt vậy, còn có thể cùng người đấu pháp.
- Ngươi nghe ai nói?
Không đợi Dung Thiên Tổ Sư mở miệng, Tát Bỉ Nhĩ đã mở miệng trước, rất không vui hỏi.
- Diệp Cô Vũ.
Tát Bỉ Nhĩ hừ mạnh một tiếng, dường như muốn hung hăng bác bỏ, lời nói tới miệng lại nuốt trở lại. Giống như gã vừa rồi cũng nhắc tới Diệp Cô Vũ, Tiêu Phàm là chưởng giáo chân nhân phái Vô Cực Môn, đều do Diệp Cô Vũ cung cấp cả.
Dung Thiên Tổ Sư hỏi:
- Diệp Cô Vũ tới lúc nào? Ai mời y tới?
- Không ai mời cả ạ… Y tới 1 tháng trước, là do y tự tới, vừa tới đã khiến mọi việc làm hư một hồi.
Tát Bỉ Nhĩ hầm hừ nói.
Thanh âm của Dung Thiên Tổ Sư bình tĩnh trở lại, không sợ hãi hỏi:
- Y làm hỏng chuyện gì?
Tát Bỉ Nhĩ lập tức đem chuyện đánh lén của Đoàn Khổng Tước báo với sư phụ.
- Sư phụ, con cho rằng Diệp Cô Vũ trở về lần này rất có vấn đề. Với tiêu chuẩn của Thiên Ưng, y làm sao có thể phạm sai lầm nghiêm trọng như vậy được? Y cũng không phải không biết tình hình của Tiêu Phàm, không ngờ phái sát thủ đi lại bị dính phải sự bảo vệ Tiêu Phàm rất nghiêm mật của Đoàn Khổng Tước. cái này không phải là cố ý mật báo cho Tiêu Phàm sao?
Tát Bỉ Nhĩ lập tức nói ra phán đoán của mình.
Dung Thiên Tổ Sư không vội vã kết luận, trầm ngâm nói:
- Hai người các ngươi thì nghĩ sao?
Tam sư huynh và Abbas liếc nhau một cái, tam sư huynh nói:
- Sư phụ, con đồng ý với ý kiến của đại sư huynh. Diệp Cô Vũ trở về quả thực có chút khả nghi. Con nghi ngờ y không phải đến giúp bang phái chúng ta mà còn có mưu đồ khác.
- Có mưu đồ khác ư? Vậy ngươi cho rằng Diệp Cô Vũ mưu đồ cái gì?
Dung Thiên Tổ Sư trầm giọng hỏi.
Tam sư huynh ngẫm nghĩ một lát, nói:
- Mưu đồ của y là gì, con tạm thời vẫn chưa thể khẳng định. Nhưng lần này chúng ta vẫn chưa cầu viện Thiên Ưng mà y đã tự mình tới rồi. Con cảm thấy y hơi nhiệt tâm quá mức.
Abbas cũng nói:
- Sư phụ, căn cứ của chúng ta ở Thiên Ưng truyền tới tin tức: mấy năm nay, Diệp Cô Vũ không chỉ một lần lén tới châu Á, mỗi lần đều hành động rất bí ẩn, chỉ đem theo vài tên thân cận. Thậm chí mấy tên trưởng lão chủ chốt của Thiên Ưng cũng không biết y trở về Hoa Hạ rốt cuộc là muốn làm gì.
Dung Thiên Tổ Sư nói:
- Chuyện của Diệp Cô Vũ, các ngươi không cần quản.
- Nhưng mà, sư phụ à…
Tát Bỉ Nhĩ vội vàng nói, dường như muốn biểu đạt ý không đồng tình. Trong suy nghĩ của Tát Bỉ Nhĩ, sự nguy hiểm của Diệp Cô Vũ không thua kém Tiêu Phàm. Chỉ bởi vì Tiêu Phàm được xếp là kẻ thù, trong khi Diệp Cô Vũ, Dung Thiên Tổ Sư lại đưa y trở thành “người một nhà”.
- Tát Bỉ Nhĩ, nói thêm chút tình hình của Tiêu Phàm đi.
Dung Thiên Tổ Sư đã cắt đứt suy nghĩ của Tát Bỉ Nhĩ, thản nhiên nói.
Ba người Tát Bỉ Nhĩ vẫn đứng ngoài mật thật, vẫn đối thoại cách cửa như vậy, dường như Dung Thiên Tổ Sư không có ý cho các đệ tử đi vào.
- Vâng, thưa sư phụ.
Tát Bỉ Nhĩ không dám cưỡng lại lệnh của Dung Thiên Tổ Sư, một tay xoa ngực, bái một cái.
- Căn cứ theo tình hình mà phân tích thì Tiêu Phàm bị thương rất nặng. Sau lần cùng sư phụ đấu pháp, ước chừng hắn đã biến mất khỏi thủ đô nửa năm, ngay cả tết âm lịch cũng đón ở ngoài. Đầu xuân năm nay, hắn mới trở lại thủ đô. Người này vô cùng giáo hoạt, trước khi rời thủ đô còn bố trí rất nhiều mê trận, ẩn dấu thân phận thật sự của mình. Cho tới giờ, chúng ta vẫn chưa biết hắn chữa thương tại đâu. Tuy nhiên, sau khi hắn trở về thủ đô, hoạt động khá nhiều, thường xuyên xuất hiện ở mấy khu ăn chơi. Lúc trước còn dây dưa không rõ với một nữ nhân người Nga. Nữ nhân người Nga kia chịu sự khống chế thi đấu trong vũ đội “Viễn Đông chi hổ”, hát trong quán bar. Vì người phụ nữ này mà Tiêu Phàm còn thi đấu sống mái với một tên thủ hạ. Hiện tại nữ nhân da trắng kia đã rời khỏi quán rượu, không biết ở nơi nào nữa. không lâu sau đó, Tiêu Phàm cùng truyền nhân Cơ Khinh Sa của phái Hòa Lạc cũng thường xuyên liên hệ, còn đội trộm mộ Yên Chi Đại Đương Gia hiện tại đnag ở cùng một chỗ với Tiêu Phàm. Xem chừng quan hệ rất mật thiết, không chừng giữa họ chính là quan hệ nam nữ.
Tát Bỉ Nhĩ báo cáo rất “quy củ”, rất nhiều chỗ đều dùng thuật ngữ tiêu chuẩn.
- Chiều qua, Tiêu Phàm đi Tần Quan và đi cùng hắn là ba nữ nhân…
- Đi Tần Quan sao?
- Vâng, thưa sư phụ.
- Bọn họ đi Tần Quan làm gì?
Tát Bỉ Nhĩ lắc đầu, nói:
- Tạm thời không rõ ràng lắm, nghe nói là muốn tìm ít văn chương thất lạc của phái Vô Cực Môn bọn chúng.
Dung Thiên Tổ Sư trầm mặc một lúc, hỏi:
- Tát Bỉ Nhĩ, những tin này là do ai cung cấp cho ngươi? Đông Phương, là ngươi phải không?
Cái gọi là “Đông Phương” chính là cách gọi của Dung Thiên Tổ Sư với đệ tử thứ 3 của mình.
Tam sư huynh vái lạy nói:
- Sư phụ, có một chút tình báo là do con cung cấp, một chút thì là do Diệp Cô Vũ cung cấp. Diệp Cô Vũ cũng có biện pháp biết được hành tung của Tiêu Phàm.
Dung Thiên Tổ Sư lãnh đạm nói:
- Mộc Thứ Di giết người là nghề, ở phương diện theo dõi hẳn cõ chỗ đặc biệt. Nếu ngay cả mục tiêu đều không tìm ra, bọn họ làm sao có thể đảm bảo xác xuất ám sát thành công chứ?
- Đúng vậy ạ, thưa sư phụ.
Tam sư huynh lại cúi đầu, kính cẩn nói. Tuy rằng trong nội tâm y cũng không hoàn toàn đồng ý với suy đoán của Dung Thiên Tổ Sư, Diệp Cô Vũ dường như còn những thứ khác để theo dõi Tiêu Phàm. Nhưng lúc này gã cũng không có ý định tiếp tục thảo luận vấn đề này.
- Trong thời gian này, các ngươi làm việc không tệ. Nhất là Tát Bỉ Nhĩ, cực khổ cho ngươi rồi.
- Tạ ơn sư phụ khích lệ, đệ tử không cực khổ, những thứ này đều thuộc bổn phận công việc.
Tát Bỉ Nhĩ lập tức tươi cười, mặt mày hớn hở.
- Được rồi, các ngươi đi trước đi, phải chặt chẽ chú ý tới Tiêu Phàm, đi xem xem có thể tìm cách thông qua hắn tìm được Triệu Chỉ Thủy hay không. Điểm này rất quan trọng. Ta đang luyện một loại tân pháp, cần phải thêm chút nữa mới có thể đạt tới cảnh giới cao nhất. Trong thời gian ta bế quan này, vẫn do Tát Bỉ Nhĩ chủ trì toàn cục, Đông Phương, Abbas hỗ trợ.
- Vâng, thưa sư phụ.
Ba người đồng loạt khom người.
- Mặt khác, Tát Bỉ Nhĩ, ngươi thông báo cho Diệp Cô Vũ, bảo y giờ Tý ngày mai đến nơi này của ta một chuyến.
- Vâng, sư phụ.
Tát Bỉ Nhĩ thoáng sửng sốt, cung thanh đáp ứng.
Bình luận truyện