Chương 8: Chương 8
Cúp điện thoại, Thạch tổng liền nhìn chằm chằm Thẩm Nghiệp.
Thẩm Nghiệp phi thường bình tĩnh mà cùng hắn đối diện, hiển nhiên đã đoán được Phú tổng bên kia điện thoại nói gì đó.
Từ Tư Tư cười tủm tỉm nói: “Thạch tổng, ngài hiện tại nên tin chưa?”
Thạch tổng nào nghĩ đến, đại sư lão hữu giới thiệu cư nhiên chính là Thẩm Nghiệp trước mắt?
Phải biết rằng Thẩm Nghiệp này nửa năm bị cha ruột cùng mẹ kế tiểu tam lừa đến xoay như chong chóng, nghe nói mấy ngày hôm trước còn bị con trai mẹ kế đẩy xuống lầu, ước chừng hôn mê hai ngày……
Ông nhớ tới lời Từ Tư Tư giải thích, nói Thẩm Nghiệp trải qua kiếp nạn mới thức tỉnh thiên phú……Chẳng lẽ là thật? Nghe nói trong ngành này, tuổi tác không phải mấu chốt, quan trọng nhất chính là thiên phú……Có lẽ Thẩm Nghiệp thật sự có thiên phú tuyệt luân.
Thấy trên mặt ông tràn ngập khiếp sợ, Từ Tư Tư cười nói: “Tôi thật sự không lừa ngài.”
Thạch tổng: “……”
Ông trước đó cảm thấy lý do này quá buồn cười, hiện tại không thể không tin, ai kêu lão hữu hắn đã xác nhận Thẩm Nghiệp chính là đại sư kia đâu.
Có lẽ đại sư đều thần thần thao thao như vậy……Không, thần bí đi.
Thẩm Nghiệp cũng rất cảm khái.
Ngày hôm qua ở bệnh viện, cậu vì không để Từ Tư Tư hoài nghi, thuận miệng tìm cái cớ, lúc ấy Từ Tư Tư còn dùng ánh mắt nhìn cậu như kẻ thiểu năng trí tuệ, cho rằng đầu óc cậu có bệnh, hiện tại lại chủ động giúp cậu giải thích……Xem ra bản lĩnh đoán mệnh của cậu được Từ Tư Tư tán thành rồi nha.
Từ Tư Tư xác thật vui lòng phục tùng, khi suýt chút nữa thì tai nạn xe cộ, cô hiện giờ đối với Thẩm Nghiệp cơ hồ có tâm lý tin tưởng mù quáng.
Thạch tổng khiếp sợ trôi qua, thái độ đối với Thẩm Nghiệp lập tức trở nên thân thiết, thân thiết còn mang theo một tia tò mò: “Cậu vừa rồi đoán được tình huống nhà tôi, có thể nói kỹ càng tỉ mỉ không?”
Đây là muốn kiểm tra sao.
Thẩm Nghiệp có thể lý giải dụng ý Thạch tổng, rốt cuộc tuổi tác cậu còn nhỏ, nhìn đích xác không quá tin cậy.
Cậu cũng không úp úp mở mở, gọn gàng dứt khoát nói: “Nửa năm nay mẹ ông mỗi khi đến buổi tối toàn thân sẽ đau từng cơn, cả người gầy xuống, hiện tại chỉ còn da bọc xương, bác sĩ lại không tra ra nguyên nhân, đúng không?”
Thạch tổng há to miệng: “Cậu….Cậu..…”
Xem ra Thẩm Nghiệp tính trúng toàn bôk.
Làm ông chủ Giải Trí Chuối, Thạch tổng từ trước đến nay trầm ổn, lần đầu tiên thấy y thất thố như vậy, Từ Tư Tư có chút buồn cười.
Thẩm Nghiệp tiếp tục nói: “Hẳn là phong thuỷ có quan hệ, cụ thể tình huống như thế nào, tôi muốn qua nhà ông mới biết được.”
Thạch tổng vội nói: “Kia ngài hiện tại có thời gian không? Chúng ta có thể lập tức đi!”
Trước đó ông còn thoái thác qua hai ngày lại mời Thẩm Nghiệp, lúc này lại gấp không chờ nổi, xưng hô cũng từ cậu biến thành ngài.
Từ Tư Tư trong lúc nhất thời cảm khái ngàn vạn, cũng thay Thẩm Nghiệp cảm thấy tự hào.
Tuổi còn nhỏ thì sao, tuổi còn nhỏ cũng có thể là đại sư!
Ba người lập tức quyết định đi nhà Thạch tổng xem xét tình huống.
Trước khi xuất phát, Thạch tổng nhìn Thẩm Nghiệp hai tay trống trơn, thấp giọng hỏi nói: “Ngài không cần mang công cụ sao?”
Nghe nói đại sư đều có công cụ tiện tay, thậm chí còn là đồ vật sư môn truyền thừa, thần bí lại lợi hại.
Thẩm Nghiệp muốn nói lấy bản lĩnh cậu, không cần phải những đồ vật phụ trợ đó, nhưng nghĩ lại, ai cũng không thể bảo đảm lát nữa nhà Thạch tổng sẽ không gặp nguy hiểm, huống hồ cậu cảm thấy cũng nên giả trang, vì thế nói: “Chúng ta trước đi mua chu sa, lại mua bút lông.”
Từ Tư Tư thay cậu giải thích nói: “Y ngày hôm qua mới tỉnh, cái gì cũng chưa chuẩn bị.”
Thạch tổng hiểu rõ gật đầu, nói: “Vậy đi phố Khai Phúc, cửa hàng bên kia bán rất nhiều loại đồ vật này.”
Tổng tài văn phòng có thang máy xuống gara ngầm, bọn họ trực tiếp xuống lầu, nhưng thật ra không lại cố ý gặp phải Tiêu Ất Ất cái loại nghệ sĩ này.
Thừa dịp Thạch tổng kêu tài xế, Từ Tư Tư giữ chặt Thẩm Nghiệp, thấp giọng nói: “Chị chỉ cùng cậu đề qua một câu tình huống Thạch gia, cậu cư nhiên tính ra toàn bộ, này cũng quá lợi hại đi!”
Tuy rằng cô rất tin tưởng thực lực Thẩm Nghiệp, nhưng mắt thấy chứng, rốt cuộc vẫn là không giống nhau.
Thẩm Nghiệp nói: “Cung cha mẹ ông ta có chút ám trầm, còn mang theo một tia âm khí, hẳn chính là loại tình huống em nói.”
Từ Tư Tư bội phục mà nhìn cậu: “Cậu cũng thật thần.”
Thẩm Nghiệp cười cười, cậu đắc dụng là muốn kiếm tiền, đương nhiên dùng bản lĩnh giữ nhà.
Đến gara, Thạch tổng vừa muốn mời Thẩm Nghiệp lên xe, tài xế Diệp gia đã đi tới Thẩm Nghiệp, cung kính nói: “Thẩm thiếu gia, ngài chuẩn bị về nhà sao?”
Thẩm Nghiệp nói: “Cháu còn có chút việc, tạm thời không trở về.”
Cậu vốn định để tài xế về trước, tài xế lại nói: “Tiên sinh nói, hôm nay ngài đi nơi nào, đều để tôi đi theo.”
Nếu là Diệp Trạch phân phó, Thẩm Nghiệp cũng không có cự tuyệt, quay đầu đối Thạch tổng nói: “Tôi mượn xe bằng hữu, ngài phía trước dẫn đường đi, chúng ta đuổi kịp.”
Thạch tổng đương nhiên không ý kiến.
Từ Tư Tư nói: “Chị ngồi xe Thạch tổng.”
Cô tính toán ở trên đường cùng Thạch tổng nói sự việc, nếu Thẩm Nghiệp thật sự giải quyết việc trong nhà Thạch tổng, cô cần thiết tranh thủ giúp Thẩm Nghiệp tmhai trăm vạn.
Trước khi lên xe, Thạch tổng lơ đãng đảo qua xe bằng hữu Thẩm Nghiệp, sửng sốt tại chỗ.
Nếu ông không nhìn lầm, chiếc xe kia là chiếc xe định chế quý nhất trên thế giới, chủ nhân nghe nói là người cầm quyền đại gia tộc nào đó ở đế đô……Dù sao không phải người mà kẻ bình thường như bọn họ có thể tiếp xúc.
Thẩm Nghiệp……Khi nào kết giao bằng hữu lợi hại như vậy?
Ông khiếp sợ nói: “Tư Tư, cô gặp qua bằng hữu Thẩm đại sư chưa?”
Từ Tư Tư nghe thấy y kêu Thẩm Nghiệp đại sư, nhất thời có chút trố mắt, lắc đầu nói: “Chưa thấy qua.”
Thạch tổng: “Xe bằng hữu y rất quý, cũng đủ mua một công ty giải trí.”
Từ Tư Tư: “……”
Cô khiếp sợ mà nhìn qua Thẩm Nghiệp bên kia, Thẩm Nghiệp đã vui tươi hớn hở mà ngồi trên xe, tựa hồ căn bản không biết mông y ngồi phía dưới là một tòa kim sơn!
“……” Khó trách cô vừa rồi liền cảm thấy kỳ quái, mang theo Thẩm Nghiệp hơn nửa năm, cũng không gặp qua bằng hữu nào của y, bằng hữu này lại chuyên môn phái xe riêng đón đưa……Quay đầu phải hỏi mới được, này rốt cuộc là chuyện gì.
Mà Thạch tổng trong lòng cũng đang âm thầm nói, nếu Thẩm Nghiệp có bằng hữu như vậy lợi hại, kia hắn càng phải tôn kính Thẩm Nghiệp hơn mới được.
Bọn họ đi phố Khai Phúc mua chu sa cùng bút lông, lúc này mới đi tới nhà Thạch tổng.
Thẩm Nghiệp đem chu sa cùng bút lông cất vào, cũng không lập tức vẽ bùa.
Mấy thứ này chỉ mua tới làm màu, vẽ bùa tiêu hao tinh lực, cậu vẫn là giải quyết tốt vấn đề trong nhà Thạch tổng.
Hơn nữa ngày hôm qua cậu ở bệnh viện đã vẽ không ít, cũng đủ chống đỡ một đoạn thời gian.
Hơn một giờ sau, xe chạy đến một khu biệt thự, Thẩm Nghiệp phát hiện Thạch tổng cư nhiên cũng ở Dung Viên!
Thẩm Nghiệp nghĩ nghĩ, nhắn WeChat cho Từ Tư Tư: 【 Nhà em ở phía trước, em muốn trở về lấy đồ vật, phiền toái chị nói một tiếng cho Thạch tổng, ở bên ngoài chờ em trong chốc lát.
】
Từ Tư Tư lập tức trả lời: 【 Được, chúng tôi chờ cậu.
】
Vì thế hai chiếc xe ngừng ở cửa nhà Thẩm Nghiệp, có người hầu đang chăm sóc cấp hoa viên, lại không thấy Diệp Trạch cùng bà ngoại Thẩm, Thẩm Nghiệp trực tiếp chạy vào trong nhà.
Thạch tổng tò mò mà đánh giá biệt thự.
Từ Tư Tư nói: “Đây là quà sinh nhật ông ngoại Thẩm Nghiệp tặng y.”
Thạch tổng ồ một tiếng, thật ra cũng không kinh ngạc, khi ông ngoại Thẩm Nghiệp còn sống, Thẩm gia rất có tiền, cũng rất sủng Thẩm Nghiệp, cho Thẩm Nghiệp căn biệt thự ở chỗ này cũng rất bình thường.
Thẩm Nghiệp chạy vào đại sảnh, liền thấy Diệp Trạch đang ngồi ở cửa sổ sát đất làm việc, trên bàn bày notebook, bên cạnh đặt một ly cà phê.
Ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trên người hắn, mây tím cùng ánh sáng kim sắc dung hợp ở bên nhau, rực rỡ lấp lánh.
Trước kia có Tiêu Ất Ất, lớn lên cũng coi như khuynh quốc khuynh thành, nhưng so với Diệp Trạch thì kém cỏi hơn nhiều.
Đặc biệt là khí thế quanh thân Diệp Trạch, không phải người thường có thể có.
Diệp Trạch nhận thấy được trong phòng khách có người, giương mắt nhìn lên, liền thấy Thẩm Nghiệp ngây ngốc đứng ở nơi đó.
Đáy mắt hắn hiện lên một mạt kinh ngạc, nói: “Sớm như vậy sao trở về rồi?”
Thẩm Nghiệp còn trầm mê thịnh thế mỹ nhan của hắn, một lúc lâu cũng chưa lên tiếng.
Diệp Trạch cũng liền lẳng lặng mà chờ cậu mở miệng.
Một lúc lâu, Thẩm Nghiệp mới hoàn hồn, đi qua chỗ hắn, nói: “Anh hiện tại bận hông?”
Diệp Trạch đang xử lý bưu kiện, hắn mỗi ngày đều rất bận, nhưng nếu Thẩm Nghiệp hỏi hắn, chắc là có chuyện gì, hắn liền trả lời: “Không bận.”
Thẩm Nghiệp vui vẻ nói: “Tôi hiện tại rủ anh cùng tôi đi một chỗ, có thể không?”
Diệp Trạch thật sâu mà nhìn cậu, cũng không hỏi đi nơi nào, gật đầu nói: “Được.”
Thẩm Nghiệp cao hứng cực kỳ, lôi kéo hắn chạy ra bên ngoài.
Diệp Trạch cả người mây tím, cậu có tiêu hao nhiều tinh thần lực cũng không thành vấn đề!
Diệp Trạch cúi đầu nhìn cánh tay chính mình bị giữ chặt, tâm tình có chút vi diệu.
Còn chưa có người thân cận với hắn như vậy, Thẩm Nghiệp xem như người thứ nhất dám không kiêng nể gì mà lôi kéo hắn…… Loại cảm giác này có chút kỳ lạ, nhưng hắn cũng không bài xích.
Quản gia cùng người hầu trợn mắt há hốc mồm mà tiên sinh nhà mình bị Thẩm thiếu gia lôi kéo, giống như trận gió chạy ra.
Ngày thường tiên sinh, ổn trọng tự giữ nhất, bọn họ vẫn là lần đầu tiên thấy bộ dáng tiên sinh.....Hoạt bát như thế.
Tiên sinh như vậy, thoạt nhìn nhiều một phần khí chất.
Quản gia cười tủm tỉm mà cảm thán: “Thẩm thiếu gia thật tốt!”
Thạch tổng cùng Từ Tư Tư chờ ở trong xe, rất nhanh liền thấy Thẩm Nghiệp lôi kéo một nam nhân vô cùng tuấn mỹ chạy ra.
Lấy ánh mắt người đại diện Từ Tư Tư mà xem, người nam nhân này soái hơn nhiều so với tất cả nam minh tinh mà cô gặp qua, nếu có thể vào tay cô, trong hai tháng cô bảo đảm y có thể bạo hồng.
Thẩm Nghiệp là mỹ nhân tú khí, mà Diệp Trạch là anh tuấn bức người, nói là thần nhan cũng không quá.
Hiện tại rất nhiều fans đều nhìn giá trị nhan sắc, bằng không Thẩm Nghiệp sẽ không có một đám fans nhan sắc.
Cô lẩm bẩm nói: “Thẩm Nghiệp khi nào có một bằng hữu đẹp như vậy?”
Thạch tổng là ông chủ công ty giải trí, rất có mắt nhìn nghệ sĩ: “Nếu có thể vào công ty chúng ta thì tốt rồi.”
Ông nghĩ giống Từ Tư Tư!
Bất quá, ông có chút nghi hoặc, tựa hồ đã gặp qua người nam nhân này, tổng cảm thấy đối phương có chút quen thuộc.
Nhưng ký ức ông, nghĩ thế nào cũng không thấy……Theo đạo lý mà nói, người này đặc biệt anh tuấn, hẳn là ấn tượng khắc sâu mới đúng.
Thẩm Nghiệp cũng không biết Thạch tổng cùng Từ Tư Tư đang thảo luận về Diệp Trạch, cậu lôi kéo Diệp Trạch lên xe sau, liền nhắc nhở nói: “Chờ lát nữa mặc kệ nhìn đến cái gì, anh cũng đừng kinh ngạc.”
Diệp Trạch rũ mắt, ánh mắt dừng ở cổ tay chính mình.
Lúc này Thẩm Nghiệp còn bắt lấy tay hắn, cánh tay mảnh khảnh giống như dùng chút sức liền sẽ gãy.
Hắn chuyển khai tầm mắt: “Ừm.”
Thẩm Nghiệp không quá yên tâm, rốt cuộc kế tiếp cậu phải làm việc, cùng Diệp Trạch mười mấy năm chịu giáo dục có chút không hợp nhau, vì thế tiếp tục đánh châm dự phòng: “Tôi…… Tôi là đi kiếm tiền, kiếm tiền mới có thể trả tiền thuốc của anh…… Dù sao chờ lát nữa đến anh bảo trì bình tĩnh là được!”
Thấy cậu khẩn trương như vậy, Diệp Trạch thật ra lại tò mò, cậu rốt cuộc muốn đi làm cái gì..
Bình luận truyện