Đại Mễ Tiểu Mạch

Chương 39



Lúc ở siêu thị chọn đồ ăn, Mễ Hi Huy cầm lấy một cây bắp cải, lật qua lại xem. Sau một lúc lâu, thấp giọng nói, “Kỳ thật… di chúc chính thức thì luật sư phải cho anh xem bằng tiếng Trung hoặc phiên dịch từ ra tiếng Anh, cùng với giấy chứng nhận bản phiên dịch đã được công chứng của ngành tư pháp địa phương. Dù sao theo lý thuyết anh mới là người thừa kế ở vị trí thứ nhất…”

Bác sĩ Mạch lấy bắp cải từ tay Mễ Hi Huy, cười bảo, “Định coi xem cậu nhịn đến khi nào. Đó là cười nhạo tôi mà. Tiếng Pháp tôi không hiểu, nhưng chữ số kiểu Ả rập nhìn thì hiểu. Tiền mẹ tôi để lại đúng là không hề ít, tôi vốn tưởng bà cùng đường rồi mới trở về tìm tôi. Trước khi chết bà còn muốn chơi với tôi mà. Tôi cũng có thể coi là ham của, nhưng lại chẳng thiếu tiền bà. Chiếc bánh nướng kia chính là ẩn ý để dò xét tôi, nhưng đứa con một của bà là tôi đây cũng không muốn. Cứ để cho những tình nhân của bà tranh giành đi thôi, số tiền kia đủ để mấy người họ biến thành bầy vịt ầm ĩ.”

Mễ luật sư có phần kinh ngạc. Bác sĩ Mạch hãy còn mỉm cười với bắp cải, “Không thể không nói ánh mắt mà ấy thật khá. Cậu thấy không, những kẻ mẹ con tôi yêu thích đều cùng một loại hình.”

Mễ luật sư tự hỏi bác sĩ Mạch đây là đang khen bản thân cậu điều kiện rất tốt hay là chỉ bầy vịt khó coi là cậu đây. Bác sĩ Mạch buông bắp cải xuống, “Còn nghĩ gì nữa, sườn lợn ở bên kia, đúng rồi chúng ta còn phải mua nấm hương.”

Mễ Hi Huy cầm lấy móc sắt nơi quầy thủy tinh bên cạnh mà móc lấy một miếng sườn lợn, kéo lên nhìn xem có tươi hay không. Phía sau quầy hàng thủy tinh là nhân viên siêu thị trùm kín mít từ đầu đến chân đang vội vàng xử lý các loại thịt. Mắt bác sĩ Mạch khẽ lay động, đảo một vòng quanh ánh sáng phản chiếu vào đôi bàn tay trắng như tuyết. Siêu thị không biết bật đèn gì, vầng sáng nghiêng nghiêng hằn bóng xuống.

Bác sĩ Mạch chớp mắt mấy cái, cười nói, “Biết ngay mà, nhất định là cậu. Cậu thì ngoài trắng ra chẳng còn gì khác.”

Bác sĩ Hứa dùng móc đâm qua một miếng sườn lợn một cách đầy hung tợn rồi kéo lên, xương sườn bác sĩ Mạch bèn đau đớn theo, “Câu nó hay câu tôi vậy”

Gương mặt bác sĩ Hứa thật kỳ diệu. Trắng thì cũng bình thường thôi, tuy rằng đó là màu trắng ít thấy. Nhưng vào lúc ánh sáng rất sáng hoặc ảo mờ, quả thật sẽ biến thành hình ảnh hoặc cực tối hoặc cực sáng như bị kéo ra từ ống kính, sáng lấp lánh, khiến người chói mắt. Cứ như ngay cả máu thịt đều là một màu trắng.

Trước kia bệnh viện từng cứu qua một người Mỹ ngu ngốc, nghe nói tới nơi đây khảo sát phong cảnh Trung Quốc, kết quả lại rơi xuống mương. Bác sĩ Mạch âm thầm so sánh, với người da trắng, bác sĩ Hứa thế mà vẫn toàn thắng.

Mễ Hi Huy vừa quay đầu lại, có hơi kinh ngạc, “Anh”

Hình Long Nhược đi theo phía sau bác sĩ Hứa, cười bảo, “Trùng hợp vậy, gặp nhau rồi.”

Bác sĩ Mạch đổi giọng hô một câu, “Xin hỏi có phải vừa câu được món tươi ngon gì không”

Bác sĩ Hứa phỏng chừng muốn xách theo miếng sườn lợn kia mà đi tới đi lui, Hình Long Nhược nhếch miệng hỏi, “Không buông được sao”

Bác sĩ Hứa buồn bực không lên tiếng, một tay duỗi ra về phía quầy thịt ướp lạnh, màu hồng hồng đỏ đỏ của thịt lại càng tôn lên đôi bàn tay trăng trắng vô ngần. Hình Long Nhược bị sự đối lập sắc thái mãnh liệt này kích thích. Bác sĩ Hứa hết sức chuyên chú chọn thịt, bên kia bác sĩ Mạch cầm lấy một bao sườn lợn đã được máy cắt tốt đưa cho Mễ Hi Huy, để Mễ Hi Huy mang theo. Bác sĩ Hứa vẫn cúi đầu bất động, Hình Long Nhược cũng cúi đầu, giống đang nhìn bác sĩ Hứa lại giống suy nghĩ điều gì đó. Mễ Hi Huy nói, “Khó có dịp chủ nhật, qua nhà em ăn một bữa đi. Vừa lúc mua nhiều sườn lợn.”

“Sườn lợn là của Út cưng!” Bác sĩ Mạch lập tức bảo vệ ích lợi của Út cưng.

Hình Long Nhược đáp, “Vậy thật đúng lúc, đã lâu chưa ăn qua cơm chú hai làm. Thế… Hứa… Bác sĩ Hứa, không bằng bác sĩ hãy cùng đi”

Bác sĩ Hứa rốt cuộc chịu buông móc, biểu tình đơ ra liếc nhìn Hình Long Nhược. Bác sĩ Mạch như khoe ra điều hay mà lôi kéo tay bác sĩ Hứa, “Vừa đúng lúc để cậu thấy bé ngoan của tôi, đặc biệt đáng yêu!” Nói xong lại cảm thấy được không ổn lắm, dù sao ba ruột bé con cũng đang đứng ở chỗ này mà. Hình Long Nhược thật ra không để bụng, nói chuyện cùng Mễ Hi Huy, nói liên miên không biết nói gì.

Đây là lần đầu tiên bác sĩ Hứa tới nhà bác sĩ Mạch. Hai người họ giao tình đều tốt đẹp, nhưng tính tình thì hững hờ như nhau. Tựa như gió thoảng mây trôi, khoác vào vẻ tự cao tự đại. Trĩu nặng trên vai, lại càng chẳng thể bỏ xuống. Bác sĩ Mạch thì khỏi nói rồi, còn bác sĩ Hứa thì hệt như Tiểu Long Nữ. Tiểu Long Nữ uống mật hoa, còn bác sĩ Hứa yêu nhất ăn chocolate.

Mễ Hi Huy đặt thức ăn mới mua nơi huyền quan, đổi giày. Bác sĩ Mạch lấy ra hai đôi đôi dép lê dùng một lần, ném cho bác sĩ Hứa và Hình Long Nhược. Mễ Hi Huy xoay người đang muốn nhắc tới đồ ăn, bỗng nhiên bị bác sĩ Mạch giữ chặt.

Bốn người lặng yên, quẩn quanh đâu đây nghe thấy tiếng ca non nớt bay xuống… Út cưng đang ca hát.

Không phải chữ nào cũng được đọc nhấn rõ ràng, âm cao âm thấp. Có lẽ là trong trường học dạy bài hát nào đó, Út cưng rất nghiêm túc hát lên, thỉnh thoảng còn có tiếng mèo nhỏ meo meo xen vào.

Bác sĩ Mạch rón ra rón rén đi qua phòng khách, lên lầu hai, một đoàn người đi theo phía sau. Bốn người lặng lẽ nhìn vào trong, thấy bóng dáng nhỏ bé của Út cưng. Ngồi xếp bằng trên tấm thảm dày, bàn tay nhỏ chống lên chân, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc. Mèo nhỏ ngồi đối diện bé, cũng ngửa đầu nghiêm mặt nhìn bé luôn, chiếc đuôi mượt như nhung ngoe ngoe nguẩy ngẩy. Út cưng vươn tay xoa xoa đầu mèo nhỏ, mèo nhỏ meo meo kêu, trong thanh âm lộ ra thoải mái.

Cửa sổ trong phòng rất lớn. Ánh mặt trời sau giờ trưa nhẹ len vào, mềm mại quẩn quanh. Trên người Út cưng và mèo nhỏ phủ một tầng ánh sáng mượt mà, hai chiếc bóng trải dài trên đất. Không khí ấm áp dạt dào.

Út cưng rất nghiêm túc mà hát, giọng vừa rõ ràng vừa non nớt. Mèo nhỏ cũng rất nghiêm túc, luôn dùng chân nhịp nhịp lên mặt đất, tựa như đang vỗ tay.

Vài người lặng lẽ rời đi.

Tâm tình Mễ Hi Huy hiển nhiên rất tốt, đeo tạp dề, xăn tay áo, vào nhà bếp làm thức ăn. Hình Long Nhược đi theo giúp em trai. Còn lại hai kẻ ít biết nấu nướng thì an nhàn ngồi phòng khách.

“Định chờ ăn chực đó hả Không đi giúp đi!” Bác sĩ Mạch trừng bác sĩ Hứa.

“Ở nhà bếp có họ Hình mà, chứ không phải cũng đang ăn chực đó sao” Bác sĩ Hứa trừng bác sĩ Mạch.

Bác sĩ Mạch nhìn bác sĩ Hứa nửa ngày, đột nhiên bật ra một câu, “Này nếu trong long phượng trình tường[1], long là con đực, phượng là con trống, nếu vậy thì làm sao trình tường”

Khóe môi bác sĩ Hứa run rẩy hai cái, “Tưởng cậu biết hai con đực làm sao mà trình tường chứ.”

Bác sĩ Mạch vỗ đùi, “Đúng vậy, tôi và người kia của nhà chúng tôi là trình tường, tôi sai người ta là do người ta cam tâm tình nguyện, còn kẻ như cậu mắc gì lại nhàn nhã trong này”

Mí mắt Bác sĩ Hứa run rẩy, mới vừa há mồm, Hình Long Nhược từ bên trong đi ra, “Ồn ào cái gì đó. Tiểu Hứa lại giúp xăn một bên tay áo nào.” Hai tay Hình Long Nhược ướt đẫm, đều là nước. Bác sĩ Hứa đi qua giúp xăn một bên tay áo lên, Hình Long Nhược cười bảo, “Đợi một lát nữa thôi, thức ăn sắp xong rồi.” Dứt lời bèn về lại nhà bếp, để lại bác sĩ Mạch và bác sĩ Hứa mắt to trừng mắt nhỏ.

May mắn Út cưng ôm mèo nhỏ đi xuống, ngọt ngào mà gọi to, “Mạch Mạch đã về rồi ~”

Bác sĩ Mạch được tẩm ngọt từ đầu đến chân, thoải mái. Thế là bèn ngồi xổm xuống, ôm Út cưng nhẹ hôn, khiến Út cưng nhột đến mức cười không ngừng, một mặt bé mở to mắt ngắm bác sĩ Hứa. Trẻ em luôn có một loại cảnh giác tự nhiên với người xa lạ. Bác sĩ Mạch cầm tay Út cưng nói với bé, “Bé cưng à, đây là bạn cùng học với Mạch Mạch, họ Hứa, Út cưng không nhớ cũng chẳng sao.”

Bác sĩ Hứa bước tới đá văng tên kia đi, ngồi xổm xuống trước mặt Út cưng. Út cưng núp trong lòng bàn tay nhỏ mà nhìn bác sĩ Hứa, có hơi khẩn trương. Bác sĩ Hứa nhìn bé cười, Út cưng vươn tay chạm vào gương mặt người trước mắt, “Người nước ngoài ~”

Xúc cảm mềm mại, ấm áp, mang theo hương sữa.

Bác sĩ Hứa bắt được tay Út cưng, đặt bên miệng hôn, “Không, chú không phải người nước ngoài. Bé con mấy tuổi rồi”

Út cưng rất nghiêm túc nói, “Con bảy tuổi rồi ~”

Bác sĩ Hứa xoa xoa gương mặt phúng phính của bé, “Ừ, thật tốt.”

Mèo con đi theo phía sau Út cưng, dán quanh nơi chân bé. Một lớn một nhỏ đồng loạt ngẩng đầu nhìn bác sĩ Hứa, bác sĩ Hứa ôm Út cưng vào lòng xoa tới xoa lui, “Ừ, thật tốt.”

Bác sĩ Mạch túm bác sĩ Hứa kéo đến một bên, “Cút xa chút coi, dư thừa tình thương của cha hử”

Út cưng cười hì hì nhìn bác sĩ Mạch, “Mạch Mạch ~ Mạch Mạch vì sao lại giận nha”

Bác sĩ Mạch ôm Út cưng, lấy môi nhẹ cọ gương mặt bầu bĩnh của bé, “Mạch Mạch kêu chú Út cưng nấu canh sườn lợn mà.”

Út cưng vô cùng kinh ngạc, “Mạch Mạch ~ sao Mạch Mạch biết con muốn uống canh sườn lợn nha ~”

Bác sĩ Mạch cười nói, “Bởi vì Mạch Mạch hiểu Út cưng nhất nha ~”

Út cưng vỗ vỗ lưng bác sĩ Mạch, “Dạ vâng ~”

Bác sĩ Hứa nhìn bàn tay mũm mĩm của Út cưng, thịt thịt này, nho nhỏ này, trên mu bàn tay còn có bốn vết hõm vào. Mắt bất giác nóng lên, quay đầu nhìn phía khác.

Mễ Hi Huy bưng một tô canh lớn đi ra, thấy bác sĩ Mạch ôm Út cưng ngồi trên ghế sofa trò chuyện. Trong lòng ngực Út cưng lại ôm mèo nhỏ, tạo thành bộ ba xếp chồng. Bác sĩ Hứa khoanh tay đứng ngoài ban công ngắm cảnh, sắc trời dần tối, trong bóng chiều dần xế đi, màu cổ trắng nổi bật.

“Đừng đùa giỡn, ăn cơm. Út cưng không được cười nữa, bằng không ăn cơm sẽ không tốt cho dạ dày.”

Bác sĩ Mạch nhếch môi với Mễ Hi Huy, rồi dẫn Út cưng đi buồng vệ sinh rửa tay. Bác sĩ Hứa không nhúc nhích. Mễ Hi Huy nhìn bác sĩ Hứa, sau đó xoay người vào phòng bếp. Bác sĩ Mạch rửa tay xong đi ra, thấy bác sĩ Hứa hãy còn đứng ở ban công, miệng chậc chậc hai tiếng, “Làm gì vậy hả Rửa tay ăn cơm!”

Bác sĩ Hứa đi ra, bác sĩ Mạch cười lạnh, “Muốn học Lâm Đại Ngọc táng hoa, tôi còn sợ cậu đào bới ban công nhà chúng tôi mà.”

Bác sĩ Hứa không chấp lời tên kia, vào buồng vệ sinh rửa tay.

Hình Long Nhược là người cuối cùng đi ra. Bưng đồ ăn, đeo tạp dề, hai tay áo xăn lên rất cao, trên người có mùi dầu mỡ nơi nhà bếp.

Con người này thú vị đến vô cùng. Ai cũng nói người này thần ghét quỷ khí, bác sĩ Hứa lại cố tình nhìn không ra người này có gì đặc biệt. Người khác nói ánh mắt đầu tiên của người này khiến người ta phải sinh hãi sợ, bác sĩ Hứa lại cảm thấy người này có phần ngốc nghếch. Hình Long Nhược khác với Mễ Hi Huy, lúc nào cũng cười. Cười mỉm, cười to, cười ngây ngô. Như thể lúc nào cũng cười được. Lúc Hình Long Nhược nằm viện, bác sĩ Hứa trong lúc vô ý nghe được những anh chàng cảnh sát tới thăm bệnh trò chuyện với nhau. Rằng sợ rằng thấy Hình Long Nhược cười thì diêm vương cũng phải lộ diện. Bác sĩ Hứa ngắm con người này đến nửa ngày, lại chẳng thấy được hiệu quả kinh khủng như thế.

“Lại đây lại đây mau ăn mau ăn. Đây chính là hải sâm[2], khác với loại hải sâm bán ở chợ đó.” Bác sĩ Mạch hưng phấn nói, “Đồ tốt đấy, thực phẩm tươi sống từ bán đảo phía đông đưa tới.” vừa nói vừa lấy đũa gắp thêm cho Út cưng, “Bé con mau ăn đi, nếm thử coi ngon không”

Đây là lần đầu tiên Út cưng ăn hải sâm, rất ngạc nhiên. Mễ Hi Huy dùng muỗng múc, đút cho Út cưng, “Chỉ có hơi lớn chút thôi, cắn cái nào.”

Hình Long Nhược bảo, “Hãy cứ để nó tự ăn.”

Mễ Hi Huy thật ra không để ý đến anh trai. Bác sĩ Mạch lanh tay lẹ mắt, gắp bớt hải sâm trong chén Út cưng. Bị bác sĩ Hứa và Hình Long Nhược nhìn nhưng cũng không phát giác. Mễ Hi Huy ho khan một tiếng, “Loại đồ ăn nhiều protein quá, trẻ nhỏ ăn nhiều không tốt.”

“Thứ này tăng cường hệ miễn dịch, tôi phải nói với Thanh Hòa tên nhà quê kia rằng thứ này có thể trị bệnh ngoài da của Kỳ Vân nên mới lừa được một hộp đấy, cũng có dễ đâu.”

Mễ Hi Huy cái gì cũng chưa nói, bác sĩ Hứa xen vào một tiếng, “Sửa thành họ Cát luôn đi, gọi là Uy Cát Lãng Thai[3], vừa phong cách vừa điểm tô bản chất.”

Bác sĩ Mạch hắc một tiếng, “Vậy thì đừng ăn, nhìn chén mình đi kìa, một bàn đồ ăn đều bị chén ai đó hao đi phân nửa!”

Hình Long Nhược vẫn vội vàng gắp thức ăn cho bác sĩ Hứa, nghe một câu của bác sĩ Mạch, chiếc đũa đang gắp thức ăn treo giữa không trung, tiến thoái lưỡng nan. Mễ Hi Huy hết sức chuyên chú đút Út cưng, Út cưng muốn ăn dấm chua trộn cải trắng. Bác sĩ Mạch chống cằm nhìn Hình Long Nhược, Hình Long Nhược giơ chiếc đũa mỉm cười, bác sĩ Hứa hừ giận dữ, “Nước canh dính vào tay áo tôi!”

[1] Long phượng trình tường, thành ngữ chỉ sự may mắn. Trình tường ở đây nghĩa là hiện ra những điều may mắn, cát tường.

[2] Hải sâm có tên khoa học là Stichopus japonicus selenka, là một loại động vật không xương sống, sống ở biển, trên đáy cát hoặc san hô chết, tập trung nhiều nhất ở độ sâu 2-5m, hay gặp ở vùng vịnh và những nơi có nhiều đá ngầm. Theo kết quả nghiên cứu của dinh dưỡng học hiện đại, hải sâm là một trong những loại thực phẩm có giá trị dinh dưỡng hết sức phong phú. Các nhà khoa học Trung Quốc ước tính cứ 100g hải sâm khô có chứa 75.6g protein, cao gấp 5 lần so với thịt lợn nạc và 3.5 lần so với thịt bò, chỉ số này ở hải sâm Việt Nam là 63.23-67.22g. Trong hải sâm còn có hàm lượng cao các acid amin quý.

[3] Cát Lãng Thai, phiên âm tiếng Trung của tên Grandet. Nhân vật được nhắc đến ở đây là lão Grandet, cha của Eugénie trong tác phẩm Eugénie Grandet của Honoré de Balzac. Lão Grandet là một tư sản nổi tiếng vì nhiều lẽ: Sự giàu có, khôn ngoan và đặc biệt vô cùng keo kiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện