Đại Nịnh Thần

Quyển 1 - Chương 24: Thiên Kinh Đề Đốc



Trên thưởng phong hội những quan viên lập nhiều chứng từ quyên góp đều có người của hộ bộ đến từng nhà bái phỏng lấy tiền, tuy nói trong triều có không ít lời oán hận, nhưng dù sao số tiền kia chính là cứu trợ thiên tai cho nên ngoài mặt đại bộ phận mọi người đều thành thành thật thật giao tiền, việc này được dân gian truyền lưu cũng xem như cấp cho triều đình một cái thanh danh không tồi.

“Đại nhân, tới rồi.” Cỗ kiệu dừng lại, Dạ Vị Ương ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trước mặt trên hai cánh cửa đại môn treo một bài biển, viết sáu chữ uy vũ hùng tráng: Thiên Kinh Thống Lĩnh Nha Môn.

Tịch Thiên Thương giao cho hắn nhiệm vụ không nhỏ, phỏng chừng Tịch Thiên Thương cũng không quá tin tưởng một thượng thư bị mất trí nhớ có thể đơn thân độc mã làm nên chuyện gì, ngày ấy ở Phong Lâm biệt viện Tịch Thiên Thương đặc biệt nói với hắn một người, lão đại của nha môn Thiên Kinh Thống Lĩnh ________ Thiên Kinh Đề Đốc – Từ Thương Hải.

Ngồi ở trước mặt Dạ Vị Ương, nam tử bộ dáng thoạt nhìn bất quá chỉ vừa qua ba mươi, khuôn mặt bạch tịnh không có chút râu, lúc cười khóe miệng hơi rũ xuống, đôi mày kiếm thẳng tắp tương xứng với tóc mai, có thể nói là văn tư nhã nhặn, nhưng trong nét ổn trọng ẩn chứa vài phần lãnh khốc.

Thanh âm trầm thấp mang theo khách khí thản nhiên: “Phiền toái Dạ đại nhân tự mình đến đây. Thật sự ngượng ngùng.”

Nam tử mặc y phục thanh sắc nho nhã, ngoại nhân nhìn vào đại khái sẽ nghĩ người nọ là Đại học sĩ hoặc giáo thư tiên sinh đức cao vọng trọng gì đó, nhưng đáng tiếc, đại soái ca này cư nhiên là một thái giám.

“Từ đại nhân khách khí” Dạ Vị Ương cười trả lời, tùy tiện liếc qua nha môn thống lĩnh một cái, nơi này có thể sánh ngang với Cục cảnh sát thủ đô ở hiện đại, gian phòng sạch sẽ ngăn nắp dùng để tiếp đãi khách nhân quan viên, trừ bỏ trên vách tường treo mấy bức tranh chữ thì không có trang trí gì thêm, trái lại Từ Thương Hải làm cho người ta có cảm giác rất gần gũi.

“Uống trà đi, ta đã sai người đem ngân lượng quyên góp đến đây.” Trên mặt Từ Thương Hải không nhiều biểu tình, cả người còn hơi lộ vẻ lãnh thanh lãnh tình, ánh mắt có chút sắc bén đảo qua Dạ Vị Ương, mở miệng thản nhiên nói: “Lâu rồi không gặp, khí vận của Dạ đại nhân ngược lại càng ngày càng độc đáo.”

Chén trà trên tay nổi lên hoa trà, Dạ Vị Ương cúi đầu uống một ngụm nhỏ trà này đúng là trà hoa lài, nước trà chảy vào cổ họng vô cùng thanh ngọt, hắn đi thẳng vào vấn đề, nói: “Ta và ngươi đều làm việc cho hoàng thượng, những lời khách sáo vô nghĩa chúng ta tạm thời lược qua đi, nói vậy Từ đại nhân cũng biết hôm nay ta đến đây vì mục đích gì.”

Trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, Dạ Vị Ương không muốn lãng phí thời gian nên trực tiếp ngã bài với Từ Thương Hải: “Đối với Đại học sĩ Chu Quế, Từ đại nhân thấy thế nào?”

“Dạ đại nhân chẳng những khí vận thay đổi, ngay cả cách hành sự nói chuyện đều không giống ngày trước, nếu không phải trên đời này không có thuật thay da hoán cốt, ta đại khái sẽ cho rằng hiện tại trước mặt ta chính là một người khác.” Từ Thương Hải nhếch môi nhàn nhạt cười, ánh mắt mang theo vài phần thú vị tìm tòi nghiên cứu.

Tuy rằng trong lòng có chút rùng mình, trên mặt Dạ Vị Ương vẫn bất động thanh sắc, nửa giả nửa thật nói: “Nếu Từ đại nhân cũng giống như tại hạ nhiều lần bị người mưu hại, vừa bị phế chân vừa ngã vỡ đầu, phỏng chừng cũng phải thay đổi thôi.”

Từ Thương Hải cúi đầu cười không nói, rồi lại thăm dò: “Phượng hoàng còn niết bàn trọng sinh, ta xem Dạ đại nhân đại nạn không chết tựa như phượng hoàng trọng sinh, Chu Quế vốn là ân sư vỡ lòng của ngươi, chính là đạo bất đồng bất tương vi mưu, bè đảng Chu Quế từ ngày bệ hạ đăng cơ đến nay có nhiều bất mãn, ngươi cùng hắn nên sớm chặt đứt quan hệ.”

“Theo ta được biết, từ nhỏ Dạ đại nhân theo Chu Quế đọc sách ở học viện bởi vì gia đạo sa sút mà chịu khi dễ, Chu Quế mặc dù biết nhưng không để ý tới, một kẻ đọc sách tự xưng thanh cao lại nịnh bợ như vậy đối với triều đình mà nói thì có tác dụng gì?” Trong ngữ khí Từ Thương Hải lộ ra vài phần châm chọc, “Bè đảng Chu Quế bên ngoài bày ra bộ dáng đức cao vọng trọng, lôi kéo không ít thiếu niên học sinh vì bọn họ sở dụng.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Đã khống chế được những học sinh kia chẳng khác nào khống chế được dư luận trong thiên kinh, cứ như vậy, cho dù bọn họ đối với hoàng thượng bất mãn cũng không cần hiện thân, đều có thể khiến đám đệ tử đó vì bọn họ xuất đầu.” Dạ Vị Ương vừa nói xong khiến nhãn tình Từ Thương Hải sáng lên.

Từ Thương Hải buông chén trà trên tay xuống: “Không tồi, bè đảng Chu Quế tuy rằng không đủ gây họa lớn, nhưng để lâu sẽ trở thành một cái tai họa ngầm, xem ra Dạ đại nhân mặc dù mất trí nhớ nhưng vẫn hiểu rõ đạo lý trong đó.”

Này có cái gì khó lý giải, giống như một tiểu blog, chỉ cần ngươi biểu hiện rộng rãi hào phóng liền có đội ngũ tiếp thị chuyên nghiệp vây quanh, không quản ngươi ăn uống phiêu kỹ đánh bạc thế nào, lập tức có thể biến hóa nhanh chóng thành một đám “Tinh thần tượng đất”.

Thế kỷ hai mươi mốt xã hội thông tin phát triển mà những học sinh chịu giáo dục nhiều như vậy vẫn bị lừa, hơn nữa sự khác biệt trong loại xã hội tập quyền này thông tin càng cực kỳ không chuẩn, đối phó với những người đó không thể dùng đao lộng thương mà đánh, nếu không cho dù ngươi đem hắn đánh thảm lại cho người mượn cớ để phỉ báng.

Hết chương thứ hai mươi tư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện