Đại Thiếu Gia Ế Vợ
Chương 112: Ngoại truyện Vân Hải
Đầu truyện: Tình yêu của ta
Tình yêu trên đời này có hai loại, một loại là giống như đại ca toàn tâm toàn ý yêu một người, thiên hoang địa lão, sông cạn đá mòn.
Còn có một loại khác…… Ha hả, chính là giống như ta vậy, rối rắm với hai người, không biết nên giữ ai, bỏ ai.
Ngày Giang Lăng vừa đến Tề phủ, ta đã cùng nàng cãi nhau một trận, nếu không phải đại tẩu tới giải vây ta tuyệt không tha nàng.
Lần đầu ta gặp gỡ loại nữ nhân dám trả treo với ta, vì thế ta chuyên môn chờ ở cửa Hải Ngọc Hiên, dù sao đây là đường ra vào nhất định phải đi qua.
Thấy nàng sắp tới gần, ta đem một con chuột chết ném ra giữa đường, nếu là tiểu nha đầu khác nhất định sẽ bị dọa khóc. Không nghĩ tới nàng xoa eo, cười lạnh một tiếng: "Chúng nhà nghèo chúng ta ở nhà chính là ngẩng đầu thầy chuột, cúi đầu thấy gián, ngươi cho ta là thiên kim tiểu thư hay sao." Nàng xách đuôi con chuột lên ném vào trong viện của ta.
Hừ! Chết không được thì sống.
Ngày hôm sau, ta lặng lẽ thả con rắn lục nhỏ do mình nuôi ra, rắn này không có độc, chỉ để hù dọa nàng.
Ta cố ý cùng đại ca đến cửa hàng, là để tỏ vẻ không phải ta làm, không có thời gian gây án.
Buổi tối khi trở về, đại ca kêu ta cùng đến Noãn Ngọc Đinh ăn cơm, trong lòng ta cười trộm, vừa lúc đi xem nha đầu kia.
Đại tẩu chào đón, cầm khăn tay che mũi: "Vân Đình, Lăng Nhi hầm một con rắn, còn nói rất tươi ngon, ta cũng không dám ăn."
Đại ca rất có phong phạm nam nhân ôm đại tẩu vào lòng như chim non nép vào ngực: "Thịt rắn ăn rất ngon, đừng sợ, ta ăn cùng nàng."
Ngẩng đầu nhìn thấy Giang Lăng đang nhìn ta cười, đừng nói, này tiểu nha đầu lớn lên còn rất đẹp, cười như thế —— ta lại có chút ngây người.
"A…… Tiểu Thanh của ta……" Ta khóc thét, con rắn nuôi cả năm trời, thế nhưng thành đồ ăn trong mâm.
"Ta giết ngươi." Ta phẫn nộ rồi, nhào qua nhéo nàng.
Đại ca tự nhiên sẽ không nhìn ta hành hung, "Ai bảo đệ thả rắn cắn người ta."
"Ta…… Ta rõ ràng theo huynh đến cửa hàng, làm sao có thời giờ thả rắn." Mặt đầy ấm ức.
Nha đầu Giang Lăng kia rất thông minh, biết chạm vào điểm yếu của đại ca: "Đã là rắn nuôi thì nên cẩn thận, còn may là gặp được ta, nếu gặp phải tỷ tỷ, bị hoảng sợ, động thai khí thì làm sao bây giờ?"
Đại ca vừa nghe lời này, lập tức vẻ mặt kiên định: "Đúng, nên giết, đại tẩu của đệ sợ nhất là rắn, nếu sau này làm nàng sợ, xem ta có tẩn chết đệ không."
Mẹ ơi, mẹ nhìn mẹ sinh ra con trai tốt trọng sắc khinh đệ kìa.
Ta oán hận bưng tô canh lên: "Ai cũng không được ăn, ta đem nó đi chôn."
Sau lưng truyền đến tiếng cười như chuông bạc, ta trừng mắt nhìn Giang Lăng, chờ xem! Luôn có lúc ta sẽ chế phục được ngươi.
Sau đó có một ngày, nàng nghênh ngang vào Hải Ngọc Hiên, nói cái gì ta không chỉ là công tử đào hoa, còn có thù tất báo, bảo những tên côn đồ đầu đường xó chợ đến Duyệt Lăng Ký tìm nàng quấy rối.
Lúc đó ta lập tức nổi xung, ngươi cũng không nghe ngóng danh tiếng Tề Vân Hải, cũng là người có tiếng nghĩa hiệp.
Không nói hai lời, dùng sự thật làm chứng, ta đến đành lũ hỗn đản đó một trận tơi bời.
Nhìn ánh mắt hâm mộ của nàng, vật nhỏ? Phục đi, thiếu gia nhà ngươi cũng không phải là ăn chay.
Trên đường trở về ta liền suy nghĩ cẩn thận, ta đã bị lợi dụng rồi, nhất định là những tên lưu manh đó tìm phiền toái, nàng không có cách mới đến tìm ta. Ngươi không đi cầu xin ta, còn lừa ta đi. Không được, ta phải tìm đại tẩu nói lý.
Đại tẩu quả nhiên là thiên vị nàng, xem các người đều là hạng nữ lưu, ta không so đo với các người. Có điều muốn chút quà cảm ơn chắc là không quá đáng chứ.
Đại tẩu nói, để Lăng Nhi lấy thân báo đáp đi. Nha đầu kia đỏ mặt, ngươi không phải đanh đá lắm sao, đỏ mặt cái gì?
Sau này ở trên chiến trường, các nam nhân nhàn rỗi nhàm chán nói chút chuyện hài thô tục, ta liền tưởng: Loại nữ nhân đanh đá như vậy, hắc hắc…… Ở trên giường nhất định cũng rất lợi hại.
Sau khi quen Quách Hướng, ta thường đến võ quán cùng hắn luận võ, những mà cứ kém một chiêu nửa thức lại không thắng được hắn. Ta không phục, dùng hết sức bình sinh liều mạng một lần, kết quả bị thương bả vai.
Quách Hướng gọi muội muội hắn tới băng bó cho ta, Quách Diệp là cô gái dịu dàng, nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo của ta lộ ra vai trái liền đỏ bừng mặt.
Nàng khéo léo chà lau miệng vết thương, đắp kim sang dược, lại dùng vải bố cẩn thận băng lại, ngón tay thon dài mềm mại không xương xẹt qua da thịt của ta, ta cảm giác được tiếng tim đập cuồng nhiệt của mình và chợt lóe lên suy nghĩ.
Trời ạ? Hay là ta thật sự trưởng thành?
Này thật đúng là lần đầu tiên ta tiếp xúc nữ nhân gần gũi như vậy, những nha hoàn trong nhà lúc đến gần ta cũng không có cảm giác như vậy.
Quách Diệp là là một cô nương thanh tân thoải mái, mang theo mùi thơm của cơ thể nhàn nhạt, hơi thở như lan. Gương mặt ửng đỏ lúc ẩn lúc hiện trước mắt ta, ta cúi đầu xem miệng vết thương, lại ngẩng đầu nhìn nàng. Vừa vặn bắt gặp nàng cúi người thắt lại mảnh vải, vì thế môi ta xẹt qua nàng.
Nàng dùng ánh mắt rối rắm lại mang chút vui vẻ, còn có vài phần thẹn thùng liếc nhìn ta, vì thế ta hận không thể đẩy ngã nàng.
"Huynh…… Lần sau cẩn thận chút." Nàng thu thập đồ vật đi mất.
Lần sau? Là lần sau luận võ, hay là lần sau chạm vào môi?
Quen biết Quách Diệp kỳ thật cũng hơn nửa năm, nàng không giống Giang Lăng cường điệu làm bộ không thích ta, Diệp Nhi là cô gái tốt, ngoan ngoãn hiểu chuyện, mỗi lần thấy ta liền cười thẹn thùng rồi cúi đầu, ánh mắt trong veo như nước hồ thu làm lòng ta bồi hồi.
Kỳ thật cưới vợ vẫn là cưới người như vậy tương đối tốt, vừa nghe lời lại dễ chơi.
Bất tri bất giác ta liền thích hai người, nhưng làm sao bây giờ?
Nha đầu Giang Lăng chết tiệt kia nhất định không chịu làm thiếp, còn Quách Diệp, ta cũng không thể bởi vì người ta thật thà mà khi dễ người ta.
Đại ca thúc giục ta rất nhiều lần, không biết ta cũng đau đầu lắm sao, nên làm sao bây giờ?
Còn may đại tẩu suy nghĩ một biện pháp tốt, gọi là cái gì một quốc gia hai chế độ. Cũng chính là không phân biệt tôn ti trên dưới, đều là bình thê. Vì thế, ta rốt cuộc đi vào tân hôn động phòng.
Cuối truyện: Ta động phòng
Đại ca ở hành lang đi tới, đại tẩu từ bên cửa bán nguyệt bước qua, vừa vặn tới sau lưng đại ca.
Ta xoải bước dài đi lên, đi song song với đại ca.
"Đại ca, ngày mai đệ liền phải hưởng thụ hai vị mỹ nhân, huynh xem huynh cả đời chỉ có một người đơn điệu biết bao."
Đại ca khinh thường nhìn phía trước: "Thôi, cả đời ta chua cay ngọt đắng gì cũng từng nếm trải. Cuộc đời oanh liệt đến mấy cũng chỉ như vậy, tiểu tử đệ tuổi gì?"
"Tề Vân Đình, chàng nói cái gì?" Âm thanh sắc bén từ phía sau truyền đến.
Đại ca dừng bước chân, cổ cứng đờ.
Ta để lại cho huynh ấy vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, nhảy chân rời đi.
"Duyệt Duyệt, nàng đi đâu?"
"Ta đi trên đường tùy tiện tìm Trương Tam, Lý Tứ, Vương Nhị mặt rỗ nếm thử là chua hay là ngọt?"
"Duyệt Duyệt…… Ta xin nàng đó……"
Xem bọn họ một trước một sau rời đi, ta ôm bụng cười đến rút gân.
Nam nhân ấy mà, sĩ diện thì sẽ bắt đầu bất chấp. Sợ vợ không quan trọng, chủ yếu là muốn tranh thủ lúc vợ không ở đó mà ra vẻ oai phong một chút.
Xoay người ngâm nga bước về Hải Ngọc Hiên, đột nhiên khóe miệng vừa nhếch, ta hát không nổi nữa.
Ngày mai là hôn lễ của ta đó, đại tẩu có thể buông tha ta không?
Đón dâu, bái đường, còn may tất cả đều ổn. Giang Lăng cũng đến ở nhà Quách Diệp, đi một chuyến rước hai người cũng không tệ lắm.
Lòng ta âm thầm cao hứng, xem ra đại ca vẫn có bản lĩnh dàn xếp lão bà của mình.
Sau tiệc rượu, tiễn xong bạn bè thân hữu, chỉ còn lại vài người thân thuộc.
Nha đầu Tiểu Nghiên chết tiệt kia dìu một cô gái mặc áo đỏ trùm khăn ra tới, ta lặng lẽ trợn mắt, đại tẩu đang trả thù đây này.
Quả nhiên, đại tẩu chậm rãi đi tới, mỗi bước một đoan trang, tươi cười trên mặt có vẻ nhiệt tình quá độ.
Ta nhìn trộm nhìn về phía đại ca, sao huynh lại dung túng lão bà như thế? Hắn cầm tách trà nhàn nhã uống trà, biểu tình ngoài cười nhưng trong không cười phối với đại tẩu đúng là như một đóa sen tịnh đế.
Hừ, sợ cái gì, ta Tề Vân Hải binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, còn sợ các người hay sao. Ta theo bản năng ưỡng ngực, đại tẩu vèo cười: "Vân Hải, cái gọi là tâm hữu linh tê nhất điểm thông, đệ đã cùng hai vị muội muội có tình, tự nhiên có thể từ trong mười người tìm ra hai người. đệ làm được không?"
Định trêu chọc ta? "Này có khó gì, bảo đảm tìm một lần là ra." Ta đương nhiên không phục, mà cho dù ta chịu phục cũng vô dụng, tẩu ấy sẽ dễ dàng đem người cho ta sao?
"Vân Hải, đệ chỉ có hai lần cơ hội nga, nếu tìm lầm, bọn muội muội không cao hứng không cho ngươi vào động phòng, ta cũng không có cách gì."
Được, xem như tẩu lợi hại. Ta rất hứng thú dạo qua trước mặt mười người, hai nha đầu chết tiệt này, cũng không cho ta chút ám hiệu, thật là khuỷu tay chỉa ra ngoài, xem ta sau này thu thập các nàng như thế nào.
Đại tẩu thấy ta do dự, cười nói: "Vân Hải, hay trong lòng đệ không có các nàng? Nếu là đại ca đệ tìm ta, sẽ không có vất vả như vậy đâu."
Còn không phải sao, tẩu đã ngủ cùng huynh ấy mấy năm, ngửi mùi cũng có thể đoán được.
Từ đầu đến chân đều là màu đỏ rực, cao thấp mập ốm cũng không khác biệt lắm, ta sao lại không chú ý qua trong phủ có nhiều nha hoàn thân hình yểu điệu như vậy chứ.
Không giở chút thủ đoạn là không được, ta hét lớn một tiếng: "Dám giả mạo thiếu nãi nãi, còn không quỳ xuống cho ta."
Mười người đứng thẳng tắp, hoa văn trên vải cũng không nhúc nhích, xem ra đã trải qua huấn luyện rồi.
Cứng không được thì mềm, "Ai nha, ta đau bụng." Ta ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất, nhìn trộm đánh giá, vẫn là không động tĩnh.
Đại ca bưng chén trà lại đây: "Duyệt Duyệt khát nước rồi, uống một ngụm trà."
Hừ! Không chơi lớn với các người thật là không được.
Giang Lăng ngực to, Quách Diệp eo nhỏ, điểm này ta vẫn là hiểu rõ.
Phóng mắt nhìn qua, ngực lớn có ba người, ta đi qua lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, bạch bạch bạch dẫm lên chân ba người, tiếng kêu thảm thiết vang lên, chỉ có một người phản ứng cực nhanh, nhấc chân đá lên đùi ta.
Hắc hắc, cái này là bản tính khó dời, dám đá ta trừ bỏ Giang Lăng không có người thứ hai.
Ta chịu đau nắm tay nàng ra tới, nhỏ giọng nói: "Nàng muốn đá chết ta?"
"Ai kêu chàng dẫm ta?"
Bên cạnh cả đám anh em họ cười vang.
Đại tẩu cười khanh khách: "Tốt, coi như đệ có chút bản lĩnh, còn một người đâu."
Ta dào dạt đắc ý cười cười, eo nhỏ cũng có ba người, thuận tay cầm ba hạt đậu phộng trong mâm ném qua.
Hai người khom lưng kêu thảm thiết, còn có một người vững vàng bắt được. Ta vốn dĩ dùng lực đạo không lớn, người từng luyện võ có tính cảnh giác cao, gặp vật thể bay không xác định theo thoi quen sẽ bắt lấy.
Đại tẩu vung tay lên: "Đưa vào động phòng."
Bọn nha đầu tiến lên đỡ tân nương đi rồi, ta khí phách hăng hái rung đùi đắc ý. Đại tẩu hỏi: "Đi phòng nào trước?"
"Đuổi kịp người nào thì tính người đó." Ta có thể chọn lựa hay sao.
Vào động phòng, xốc khăn voan, mới biết được người này là Giang Lăng, uống rượu giao bôi, ăn chút gì. Gã sai vặt Tề Kiếm chạy vào: "Tam thiếu gia, không tốt, không tốt……"
"Ngày đại hỉ, cái gì không tốt, là lời ngươi có thể nói sao?" Ta đứng dậy.
"Dạ, tiểu nhân nói sai, tiểu nhân miệng thối." Hắn tự tát miệng mình.
"Có chuyện gì?"
"Cái kia…… Các vị thiếu gia thấy tam thiếu gia hướng về phòng này, đều đồng thời chạy về
phòng phía đông."
Ta vỗ đùi, hỏng rồi. Ta nói mà, làm sao có khả năng không nháo động phòng, trước giờ đều là ta dẫn đầu đi nháo người khác, hiện giờ đến trên đầu ta rồi, đám tiểu tử kia còn có thể thủ hạ lưu tình sao?
Nếu là Giang Lăng đanh đá này có lẽ còn có thể ứng phó, Quách Diệp kia tính tình thẹn thùng còn không phải bị bọn họ ăn tươi?
"Chàng mau đi xem một chút đi." Giang Lăng đẩy ta nói.
Ta bay nhanh đuổi tới phòng phía đông, cả đám tiểu tử kia đang vây quanh một người mặc hỉ phục, gọi tẩu tử ơi, tẩu tử à, chỉ còn kém không xốc khăn voan.
Ta tiến vào vòng vây đem người ôm lấy, nhanh nhẹn xốc khăn voan. Quách Diệp khuôn mặt nhỏ hồng, chứng tỏ bọn họ nói chẳng phải lời hay ý đẹp gì.
"Ai u, ngươi xem, tẩu tử mặt đỏ, là vì cái gì đây?" Lão cửu đứa trẻ hư này.
"Vì cái gì? Gấp chứ sao, tam ca mà không tới, tẩu tử sốt ruột, chúng ta đến dỗ dành một chút."
Ta một chân đá qua, Tề Vân Hạo nhảy tránh ra.
Che chở Diệp Nhi lui đến mép giường, ta dùng hai tay ngăn bọn họ lại, lời hay lời dở gì cũng nói rồi, lại không thể không biểu diễn hai tiết mục, còn moi sạch ngân lượng trên người ta, bọn họ mới lưu luyến rời đi.
Ta cài cửa kỹ, ôm lấy Quách Diệp: "Nàng nói ta cưới vợ dễ dàng lắm sao?"
Nàng thẹn thùng cười, làm ta nhiệt huyết sôi trào, vừa muốn duỗi tay cởi thắt lưng, ngoài cửa lại truyền đến tiếng Tề Kiếm cuống cuồng: "Tam thiếu gia, các biểu thiếu gia đều đi tây phòng rồi, ngài mau đi xem một chút đi."
Ta quỳ…… Không cần chỉnh người tới mức đó chứ, đám anh em bà con còn chưa đi?
Quách Diệp đẩy ta: "Chàng mau đi cứu Lăng Nhi tỷ tỷ đi, bên ta sẽ không có người quay lại đâu."
Ta chạy như bay về tây phòng, trong lòng thật tức giận.
Giang Lăng ngày thường đanh đá hôm nay đi đâu rồi, sao mà bị khi dễ đến không dám ngẩng đầu. Ngẫm lại cũng đúng, trường hợp này không thể đánh, không thể mắng, nàng có thể làm gì bọn anh em họ của ta chứ?
Ta tiến vào vòng vây, anh hùng cứu mỹ nhân. Bị bắt chơi hai ba trò chơi hành hạ người ta, cuối cùng muốn đuổi người đi.
Tiếc rằng không cho tiền mừng, ai cũng không đi, chỉ là tiền bạc trên người đã bị đám anh em họ moi sạch từ lâu.
Ta chìa túi bạc rỗng cho bọn hắn xem, không biết tên tiểu tử hỗn láo nào nói một câu: "Trên người tẩu tử có, chúng ta lục soát."
Một lời thành sấm!
Ta chỉ còn nước ôm Giang Lăng lui đến mép giường.
Giọng nói tràn đầy vui vẻ của đại tẩu truyền đến: "Được rồi, đều giờ Tý, các ngươi cũng đừng náo loạn, quản gia đang chờ phát vàng nén ở phía trước đó, mỗi người một thỏi, đi chậm có lẽ sẽ hết phần."
Mọi người chen chúc chạy ra.
Đại tẩu cười đi vào mép giường: "Vân Hải, thời điểm mấu chốt còn nhờ ta cứu đệ đó."
Ta bò dậy, quần áo cũng lười sửa sang lại: "Đại tẩu, thật tốt, còn chừa chút thời gian cho ta thở mà."
"Ai, vàng nén hôm nay sẽ ghi vào tiền tiêu hàng tháng của đệ."
Đại tẩu thật thông minh, xài tiền của ta mà ban ơn cho ta.
Ta cũng không ngốc: "Hắc hắc, không thành vấn đề, dù sao đều là tiền đại ca kiếm được, ghi cho ai cũng giống nhau cả thôi."
Kỳ thật ta biết, lúc trước Tề gia trải qua gian nan, bây giờ ngân khố đầy ắp, đại tẩu cố ý cho các huynh đệ chút tiền tiêu vặt.
Ta hướng tới cửa kêu: "Đại ca, không đến mang lão bà của huynh đi, đệ muốn đóng cửa?"
Đại ca tiến vào ôm lấy vai đại tẩu: "Duyệt duyệt đừng náo loạn, chúng ta trở về phòng đi."
Thật vất vả ngừng nghỉ, ta gài cửa, cởi áo tháo thắt lưng.
Giang Lăng ngượng ngùng xoắn xít nói: "Hôm nay thân mình ta không được tốt, chàng…… Vẫn là đến phòng Diệp Nhi nghỉ ngơi đi."
Ta nhíu mày, "Không được tốt là sao."
"Chính là…… quỳ thủy của người ta đến, không nên cùng phòng."
Được rồi, ta đi, an ủi nàng hai câu, lại hôn hôn, ta xoay người đến đông phòng.
Hết thảy nghi thức xã giao miễn hết, ta vào phòng trực tiếp cởi quần áo của nàng, ôi, đã sớm nhịn không được.
Diệp Nhi đỏ mặt không dám ngăn trở, nhỏ giọng nói: "Phu quân, hôm nay ta…… Quỳ thủy đến, chàng đến chỗ Lăng Nhi tỷ tỷ đi."
"Hắc, hai nàng thật đúng là tỷ muội tình thâm, đến cái này cũng cùng nhau tới."
"Gì?" Nàng kinh nghi ngẩng đầu.
"Gạt ta sao?"
Diệp Nhi quả nhiên thành thật: "Ta…… Sợ chàng vắng vẻ Lăng Nhi tỷ tỷ."
Ta bất đắc dĩ thở dài: "Tỷ tỷ nàng sợ ta vắng vẻ nàng, cũng tìm cớ giống nàng vậy."
Ngoài miệng nói chuyện, nhưng trên tay không nhàn rỗi, đã là thẳng thắng thành khẩn lắm rồi.
Ta nhìn cơ thể nàng, núi lửa liền bạo phát, nàng nhìn thân thể của ta, mặt đỏ tới rồi chân tóc, bị ta đẩy ngã trên giường……
Xem nàng mệt mỏi thiếp đi, lại đẩy ta xuống giường, tự nhiên hiểu rõ.
Ta mặc quần áo, lại đi tây phòng. Này mặc rồi cởi thật phiền toái, Giang Lăng an ổn nằm trên giường.
"Nàng còn ngủ được?" Ta vỗ vỗ mặt nàng.
"Chàng cho rằng không có chàng ngủ không được sao?" Nàng liếc mắt nhìn ta, nói không nên lời phong lưu vũ mị.
"Vẫn có một số việc đi, không có ta thì không được." Ta bổ nhào vào trên người nàng……
Mấy vòng hỗn chiến, mới biết được, nữ nhân có lợi hại hơn nữa thì ở trên giường cũng là kiều mỹ đáng yêu.
Ta rốt cuộc rõ ràng, khi đó đại tẩu chọc giận đại ca, vì sao huynh ấy ôm người về phòng giải quyết.
Đây mới chính là nơi thể hiện uy phong của nam nhân chân chính……
Tình yêu trên đời này có hai loại, một loại là giống như đại ca toàn tâm toàn ý yêu một người, thiên hoang địa lão, sông cạn đá mòn.
Còn có một loại khác…… Ha hả, chính là giống như ta vậy, rối rắm với hai người, không biết nên giữ ai, bỏ ai.
Ngày Giang Lăng vừa đến Tề phủ, ta đã cùng nàng cãi nhau một trận, nếu không phải đại tẩu tới giải vây ta tuyệt không tha nàng.
Lần đầu ta gặp gỡ loại nữ nhân dám trả treo với ta, vì thế ta chuyên môn chờ ở cửa Hải Ngọc Hiên, dù sao đây là đường ra vào nhất định phải đi qua.
Thấy nàng sắp tới gần, ta đem một con chuột chết ném ra giữa đường, nếu là tiểu nha đầu khác nhất định sẽ bị dọa khóc. Không nghĩ tới nàng xoa eo, cười lạnh một tiếng: "Chúng nhà nghèo chúng ta ở nhà chính là ngẩng đầu thầy chuột, cúi đầu thấy gián, ngươi cho ta là thiên kim tiểu thư hay sao." Nàng xách đuôi con chuột lên ném vào trong viện của ta.
Hừ! Chết không được thì sống.
Ngày hôm sau, ta lặng lẽ thả con rắn lục nhỏ do mình nuôi ra, rắn này không có độc, chỉ để hù dọa nàng.
Ta cố ý cùng đại ca đến cửa hàng, là để tỏ vẻ không phải ta làm, không có thời gian gây án.
Buổi tối khi trở về, đại ca kêu ta cùng đến Noãn Ngọc Đinh ăn cơm, trong lòng ta cười trộm, vừa lúc đi xem nha đầu kia.
Đại tẩu chào đón, cầm khăn tay che mũi: "Vân Đình, Lăng Nhi hầm một con rắn, còn nói rất tươi ngon, ta cũng không dám ăn."
Đại ca rất có phong phạm nam nhân ôm đại tẩu vào lòng như chim non nép vào ngực: "Thịt rắn ăn rất ngon, đừng sợ, ta ăn cùng nàng."
Ngẩng đầu nhìn thấy Giang Lăng đang nhìn ta cười, đừng nói, này tiểu nha đầu lớn lên còn rất đẹp, cười như thế —— ta lại có chút ngây người.
"A…… Tiểu Thanh của ta……" Ta khóc thét, con rắn nuôi cả năm trời, thế nhưng thành đồ ăn trong mâm.
"Ta giết ngươi." Ta phẫn nộ rồi, nhào qua nhéo nàng.
Đại ca tự nhiên sẽ không nhìn ta hành hung, "Ai bảo đệ thả rắn cắn người ta."
"Ta…… Ta rõ ràng theo huynh đến cửa hàng, làm sao có thời giờ thả rắn." Mặt đầy ấm ức.
Nha đầu Giang Lăng kia rất thông minh, biết chạm vào điểm yếu của đại ca: "Đã là rắn nuôi thì nên cẩn thận, còn may là gặp được ta, nếu gặp phải tỷ tỷ, bị hoảng sợ, động thai khí thì làm sao bây giờ?"
Đại ca vừa nghe lời này, lập tức vẻ mặt kiên định: "Đúng, nên giết, đại tẩu của đệ sợ nhất là rắn, nếu sau này làm nàng sợ, xem ta có tẩn chết đệ không."
Mẹ ơi, mẹ nhìn mẹ sinh ra con trai tốt trọng sắc khinh đệ kìa.
Ta oán hận bưng tô canh lên: "Ai cũng không được ăn, ta đem nó đi chôn."
Sau lưng truyền đến tiếng cười như chuông bạc, ta trừng mắt nhìn Giang Lăng, chờ xem! Luôn có lúc ta sẽ chế phục được ngươi.
Sau đó có một ngày, nàng nghênh ngang vào Hải Ngọc Hiên, nói cái gì ta không chỉ là công tử đào hoa, còn có thù tất báo, bảo những tên côn đồ đầu đường xó chợ đến Duyệt Lăng Ký tìm nàng quấy rối.
Lúc đó ta lập tức nổi xung, ngươi cũng không nghe ngóng danh tiếng Tề Vân Hải, cũng là người có tiếng nghĩa hiệp.
Không nói hai lời, dùng sự thật làm chứng, ta đến đành lũ hỗn đản đó một trận tơi bời.
Nhìn ánh mắt hâm mộ của nàng, vật nhỏ? Phục đi, thiếu gia nhà ngươi cũng không phải là ăn chay.
Trên đường trở về ta liền suy nghĩ cẩn thận, ta đã bị lợi dụng rồi, nhất định là những tên lưu manh đó tìm phiền toái, nàng không có cách mới đến tìm ta. Ngươi không đi cầu xin ta, còn lừa ta đi. Không được, ta phải tìm đại tẩu nói lý.
Đại tẩu quả nhiên là thiên vị nàng, xem các người đều là hạng nữ lưu, ta không so đo với các người. Có điều muốn chút quà cảm ơn chắc là không quá đáng chứ.
Đại tẩu nói, để Lăng Nhi lấy thân báo đáp đi. Nha đầu kia đỏ mặt, ngươi không phải đanh đá lắm sao, đỏ mặt cái gì?
Sau này ở trên chiến trường, các nam nhân nhàn rỗi nhàm chán nói chút chuyện hài thô tục, ta liền tưởng: Loại nữ nhân đanh đá như vậy, hắc hắc…… Ở trên giường nhất định cũng rất lợi hại.
Sau khi quen Quách Hướng, ta thường đến võ quán cùng hắn luận võ, những mà cứ kém một chiêu nửa thức lại không thắng được hắn. Ta không phục, dùng hết sức bình sinh liều mạng một lần, kết quả bị thương bả vai.
Quách Hướng gọi muội muội hắn tới băng bó cho ta, Quách Diệp là cô gái dịu dàng, nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo của ta lộ ra vai trái liền đỏ bừng mặt.
Nàng khéo léo chà lau miệng vết thương, đắp kim sang dược, lại dùng vải bố cẩn thận băng lại, ngón tay thon dài mềm mại không xương xẹt qua da thịt của ta, ta cảm giác được tiếng tim đập cuồng nhiệt của mình và chợt lóe lên suy nghĩ.
Trời ạ? Hay là ta thật sự trưởng thành?
Này thật đúng là lần đầu tiên ta tiếp xúc nữ nhân gần gũi như vậy, những nha hoàn trong nhà lúc đến gần ta cũng không có cảm giác như vậy.
Quách Diệp là là một cô nương thanh tân thoải mái, mang theo mùi thơm của cơ thể nhàn nhạt, hơi thở như lan. Gương mặt ửng đỏ lúc ẩn lúc hiện trước mắt ta, ta cúi đầu xem miệng vết thương, lại ngẩng đầu nhìn nàng. Vừa vặn bắt gặp nàng cúi người thắt lại mảnh vải, vì thế môi ta xẹt qua nàng.
Nàng dùng ánh mắt rối rắm lại mang chút vui vẻ, còn có vài phần thẹn thùng liếc nhìn ta, vì thế ta hận không thể đẩy ngã nàng.
"Huynh…… Lần sau cẩn thận chút." Nàng thu thập đồ vật đi mất.
Lần sau? Là lần sau luận võ, hay là lần sau chạm vào môi?
Quen biết Quách Diệp kỳ thật cũng hơn nửa năm, nàng không giống Giang Lăng cường điệu làm bộ không thích ta, Diệp Nhi là cô gái tốt, ngoan ngoãn hiểu chuyện, mỗi lần thấy ta liền cười thẹn thùng rồi cúi đầu, ánh mắt trong veo như nước hồ thu làm lòng ta bồi hồi.
Kỳ thật cưới vợ vẫn là cưới người như vậy tương đối tốt, vừa nghe lời lại dễ chơi.
Bất tri bất giác ta liền thích hai người, nhưng làm sao bây giờ?
Nha đầu Giang Lăng chết tiệt kia nhất định không chịu làm thiếp, còn Quách Diệp, ta cũng không thể bởi vì người ta thật thà mà khi dễ người ta.
Đại ca thúc giục ta rất nhiều lần, không biết ta cũng đau đầu lắm sao, nên làm sao bây giờ?
Còn may đại tẩu suy nghĩ một biện pháp tốt, gọi là cái gì một quốc gia hai chế độ. Cũng chính là không phân biệt tôn ti trên dưới, đều là bình thê. Vì thế, ta rốt cuộc đi vào tân hôn động phòng.
Cuối truyện: Ta động phòng
Đại ca ở hành lang đi tới, đại tẩu từ bên cửa bán nguyệt bước qua, vừa vặn tới sau lưng đại ca.
Ta xoải bước dài đi lên, đi song song với đại ca.
"Đại ca, ngày mai đệ liền phải hưởng thụ hai vị mỹ nhân, huynh xem huynh cả đời chỉ có một người đơn điệu biết bao."
Đại ca khinh thường nhìn phía trước: "Thôi, cả đời ta chua cay ngọt đắng gì cũng từng nếm trải. Cuộc đời oanh liệt đến mấy cũng chỉ như vậy, tiểu tử đệ tuổi gì?"
"Tề Vân Đình, chàng nói cái gì?" Âm thanh sắc bén từ phía sau truyền đến.
Đại ca dừng bước chân, cổ cứng đờ.
Ta để lại cho huynh ấy vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, nhảy chân rời đi.
"Duyệt Duyệt, nàng đi đâu?"
"Ta đi trên đường tùy tiện tìm Trương Tam, Lý Tứ, Vương Nhị mặt rỗ nếm thử là chua hay là ngọt?"
"Duyệt Duyệt…… Ta xin nàng đó……"
Xem bọn họ một trước một sau rời đi, ta ôm bụng cười đến rút gân.
Nam nhân ấy mà, sĩ diện thì sẽ bắt đầu bất chấp. Sợ vợ không quan trọng, chủ yếu là muốn tranh thủ lúc vợ không ở đó mà ra vẻ oai phong một chút.
Xoay người ngâm nga bước về Hải Ngọc Hiên, đột nhiên khóe miệng vừa nhếch, ta hát không nổi nữa.
Ngày mai là hôn lễ của ta đó, đại tẩu có thể buông tha ta không?
Đón dâu, bái đường, còn may tất cả đều ổn. Giang Lăng cũng đến ở nhà Quách Diệp, đi một chuyến rước hai người cũng không tệ lắm.
Lòng ta âm thầm cao hứng, xem ra đại ca vẫn có bản lĩnh dàn xếp lão bà của mình.
Sau tiệc rượu, tiễn xong bạn bè thân hữu, chỉ còn lại vài người thân thuộc.
Nha đầu Tiểu Nghiên chết tiệt kia dìu một cô gái mặc áo đỏ trùm khăn ra tới, ta lặng lẽ trợn mắt, đại tẩu đang trả thù đây này.
Quả nhiên, đại tẩu chậm rãi đi tới, mỗi bước một đoan trang, tươi cười trên mặt có vẻ nhiệt tình quá độ.
Ta nhìn trộm nhìn về phía đại ca, sao huynh lại dung túng lão bà như thế? Hắn cầm tách trà nhàn nhã uống trà, biểu tình ngoài cười nhưng trong không cười phối với đại tẩu đúng là như một đóa sen tịnh đế.
Hừ, sợ cái gì, ta Tề Vân Hải binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, còn sợ các người hay sao. Ta theo bản năng ưỡng ngực, đại tẩu vèo cười: "Vân Hải, cái gọi là tâm hữu linh tê nhất điểm thông, đệ đã cùng hai vị muội muội có tình, tự nhiên có thể từ trong mười người tìm ra hai người. đệ làm được không?"
Định trêu chọc ta? "Này có khó gì, bảo đảm tìm một lần là ra." Ta đương nhiên không phục, mà cho dù ta chịu phục cũng vô dụng, tẩu ấy sẽ dễ dàng đem người cho ta sao?
"Vân Hải, đệ chỉ có hai lần cơ hội nga, nếu tìm lầm, bọn muội muội không cao hứng không cho ngươi vào động phòng, ta cũng không có cách gì."
Được, xem như tẩu lợi hại. Ta rất hứng thú dạo qua trước mặt mười người, hai nha đầu chết tiệt này, cũng không cho ta chút ám hiệu, thật là khuỷu tay chỉa ra ngoài, xem ta sau này thu thập các nàng như thế nào.
Đại tẩu thấy ta do dự, cười nói: "Vân Hải, hay trong lòng đệ không có các nàng? Nếu là đại ca đệ tìm ta, sẽ không có vất vả như vậy đâu."
Còn không phải sao, tẩu đã ngủ cùng huynh ấy mấy năm, ngửi mùi cũng có thể đoán được.
Từ đầu đến chân đều là màu đỏ rực, cao thấp mập ốm cũng không khác biệt lắm, ta sao lại không chú ý qua trong phủ có nhiều nha hoàn thân hình yểu điệu như vậy chứ.
Không giở chút thủ đoạn là không được, ta hét lớn một tiếng: "Dám giả mạo thiếu nãi nãi, còn không quỳ xuống cho ta."
Mười người đứng thẳng tắp, hoa văn trên vải cũng không nhúc nhích, xem ra đã trải qua huấn luyện rồi.
Cứng không được thì mềm, "Ai nha, ta đau bụng." Ta ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất, nhìn trộm đánh giá, vẫn là không động tĩnh.
Đại ca bưng chén trà lại đây: "Duyệt Duyệt khát nước rồi, uống một ngụm trà."
Hừ! Không chơi lớn với các người thật là không được.
Giang Lăng ngực to, Quách Diệp eo nhỏ, điểm này ta vẫn là hiểu rõ.
Phóng mắt nhìn qua, ngực lớn có ba người, ta đi qua lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, bạch bạch bạch dẫm lên chân ba người, tiếng kêu thảm thiết vang lên, chỉ có một người phản ứng cực nhanh, nhấc chân đá lên đùi ta.
Hắc hắc, cái này là bản tính khó dời, dám đá ta trừ bỏ Giang Lăng không có người thứ hai.
Ta chịu đau nắm tay nàng ra tới, nhỏ giọng nói: "Nàng muốn đá chết ta?"
"Ai kêu chàng dẫm ta?"
Bên cạnh cả đám anh em họ cười vang.
Đại tẩu cười khanh khách: "Tốt, coi như đệ có chút bản lĩnh, còn một người đâu."
Ta dào dạt đắc ý cười cười, eo nhỏ cũng có ba người, thuận tay cầm ba hạt đậu phộng trong mâm ném qua.
Hai người khom lưng kêu thảm thiết, còn có một người vững vàng bắt được. Ta vốn dĩ dùng lực đạo không lớn, người từng luyện võ có tính cảnh giác cao, gặp vật thể bay không xác định theo thoi quen sẽ bắt lấy.
Đại tẩu vung tay lên: "Đưa vào động phòng."
Bọn nha đầu tiến lên đỡ tân nương đi rồi, ta khí phách hăng hái rung đùi đắc ý. Đại tẩu hỏi: "Đi phòng nào trước?"
"Đuổi kịp người nào thì tính người đó." Ta có thể chọn lựa hay sao.
Vào động phòng, xốc khăn voan, mới biết được người này là Giang Lăng, uống rượu giao bôi, ăn chút gì. Gã sai vặt Tề Kiếm chạy vào: "Tam thiếu gia, không tốt, không tốt……"
"Ngày đại hỉ, cái gì không tốt, là lời ngươi có thể nói sao?" Ta đứng dậy.
"Dạ, tiểu nhân nói sai, tiểu nhân miệng thối." Hắn tự tát miệng mình.
"Có chuyện gì?"
"Cái kia…… Các vị thiếu gia thấy tam thiếu gia hướng về phòng này, đều đồng thời chạy về
phòng phía đông."
Ta vỗ đùi, hỏng rồi. Ta nói mà, làm sao có khả năng không nháo động phòng, trước giờ đều là ta dẫn đầu đi nháo người khác, hiện giờ đến trên đầu ta rồi, đám tiểu tử kia còn có thể thủ hạ lưu tình sao?
Nếu là Giang Lăng đanh đá này có lẽ còn có thể ứng phó, Quách Diệp kia tính tình thẹn thùng còn không phải bị bọn họ ăn tươi?
"Chàng mau đi xem một chút đi." Giang Lăng đẩy ta nói.
Ta bay nhanh đuổi tới phòng phía đông, cả đám tiểu tử kia đang vây quanh một người mặc hỉ phục, gọi tẩu tử ơi, tẩu tử à, chỉ còn kém không xốc khăn voan.
Ta tiến vào vòng vây đem người ôm lấy, nhanh nhẹn xốc khăn voan. Quách Diệp khuôn mặt nhỏ hồng, chứng tỏ bọn họ nói chẳng phải lời hay ý đẹp gì.
"Ai u, ngươi xem, tẩu tử mặt đỏ, là vì cái gì đây?" Lão cửu đứa trẻ hư này.
"Vì cái gì? Gấp chứ sao, tam ca mà không tới, tẩu tử sốt ruột, chúng ta đến dỗ dành một chút."
Ta một chân đá qua, Tề Vân Hạo nhảy tránh ra.
Che chở Diệp Nhi lui đến mép giường, ta dùng hai tay ngăn bọn họ lại, lời hay lời dở gì cũng nói rồi, lại không thể không biểu diễn hai tiết mục, còn moi sạch ngân lượng trên người ta, bọn họ mới lưu luyến rời đi.
Ta cài cửa kỹ, ôm lấy Quách Diệp: "Nàng nói ta cưới vợ dễ dàng lắm sao?"
Nàng thẹn thùng cười, làm ta nhiệt huyết sôi trào, vừa muốn duỗi tay cởi thắt lưng, ngoài cửa lại truyền đến tiếng Tề Kiếm cuống cuồng: "Tam thiếu gia, các biểu thiếu gia đều đi tây phòng rồi, ngài mau đi xem một chút đi."
Ta quỳ…… Không cần chỉnh người tới mức đó chứ, đám anh em bà con còn chưa đi?
Quách Diệp đẩy ta: "Chàng mau đi cứu Lăng Nhi tỷ tỷ đi, bên ta sẽ không có người quay lại đâu."
Ta chạy như bay về tây phòng, trong lòng thật tức giận.
Giang Lăng ngày thường đanh đá hôm nay đi đâu rồi, sao mà bị khi dễ đến không dám ngẩng đầu. Ngẫm lại cũng đúng, trường hợp này không thể đánh, không thể mắng, nàng có thể làm gì bọn anh em họ của ta chứ?
Ta tiến vào vòng vây, anh hùng cứu mỹ nhân. Bị bắt chơi hai ba trò chơi hành hạ người ta, cuối cùng muốn đuổi người đi.
Tiếc rằng không cho tiền mừng, ai cũng không đi, chỉ là tiền bạc trên người đã bị đám anh em họ moi sạch từ lâu.
Ta chìa túi bạc rỗng cho bọn hắn xem, không biết tên tiểu tử hỗn láo nào nói một câu: "Trên người tẩu tử có, chúng ta lục soát."
Một lời thành sấm!
Ta chỉ còn nước ôm Giang Lăng lui đến mép giường.
Giọng nói tràn đầy vui vẻ của đại tẩu truyền đến: "Được rồi, đều giờ Tý, các ngươi cũng đừng náo loạn, quản gia đang chờ phát vàng nén ở phía trước đó, mỗi người một thỏi, đi chậm có lẽ sẽ hết phần."
Mọi người chen chúc chạy ra.
Đại tẩu cười đi vào mép giường: "Vân Hải, thời điểm mấu chốt còn nhờ ta cứu đệ đó."
Ta bò dậy, quần áo cũng lười sửa sang lại: "Đại tẩu, thật tốt, còn chừa chút thời gian cho ta thở mà."
"Ai, vàng nén hôm nay sẽ ghi vào tiền tiêu hàng tháng của đệ."
Đại tẩu thật thông minh, xài tiền của ta mà ban ơn cho ta.
Ta cũng không ngốc: "Hắc hắc, không thành vấn đề, dù sao đều là tiền đại ca kiếm được, ghi cho ai cũng giống nhau cả thôi."
Kỳ thật ta biết, lúc trước Tề gia trải qua gian nan, bây giờ ngân khố đầy ắp, đại tẩu cố ý cho các huynh đệ chút tiền tiêu vặt.
Ta hướng tới cửa kêu: "Đại ca, không đến mang lão bà của huynh đi, đệ muốn đóng cửa?"
Đại ca tiến vào ôm lấy vai đại tẩu: "Duyệt duyệt đừng náo loạn, chúng ta trở về phòng đi."
Thật vất vả ngừng nghỉ, ta gài cửa, cởi áo tháo thắt lưng.
Giang Lăng ngượng ngùng xoắn xít nói: "Hôm nay thân mình ta không được tốt, chàng…… Vẫn là đến phòng Diệp Nhi nghỉ ngơi đi."
Ta nhíu mày, "Không được tốt là sao."
"Chính là…… quỳ thủy của người ta đến, không nên cùng phòng."
Được rồi, ta đi, an ủi nàng hai câu, lại hôn hôn, ta xoay người đến đông phòng.
Hết thảy nghi thức xã giao miễn hết, ta vào phòng trực tiếp cởi quần áo của nàng, ôi, đã sớm nhịn không được.
Diệp Nhi đỏ mặt không dám ngăn trở, nhỏ giọng nói: "Phu quân, hôm nay ta…… Quỳ thủy đến, chàng đến chỗ Lăng Nhi tỷ tỷ đi."
"Hắc, hai nàng thật đúng là tỷ muội tình thâm, đến cái này cũng cùng nhau tới."
"Gì?" Nàng kinh nghi ngẩng đầu.
"Gạt ta sao?"
Diệp Nhi quả nhiên thành thật: "Ta…… Sợ chàng vắng vẻ Lăng Nhi tỷ tỷ."
Ta bất đắc dĩ thở dài: "Tỷ tỷ nàng sợ ta vắng vẻ nàng, cũng tìm cớ giống nàng vậy."
Ngoài miệng nói chuyện, nhưng trên tay không nhàn rỗi, đã là thẳng thắng thành khẩn lắm rồi.
Ta nhìn cơ thể nàng, núi lửa liền bạo phát, nàng nhìn thân thể của ta, mặt đỏ tới rồi chân tóc, bị ta đẩy ngã trên giường……
Xem nàng mệt mỏi thiếp đi, lại đẩy ta xuống giường, tự nhiên hiểu rõ.
Ta mặc quần áo, lại đi tây phòng. Này mặc rồi cởi thật phiền toái, Giang Lăng an ổn nằm trên giường.
"Nàng còn ngủ được?" Ta vỗ vỗ mặt nàng.
"Chàng cho rằng không có chàng ngủ không được sao?" Nàng liếc mắt nhìn ta, nói không nên lời phong lưu vũ mị.
"Vẫn có một số việc đi, không có ta thì không được." Ta bổ nhào vào trên người nàng……
Mấy vòng hỗn chiến, mới biết được, nữ nhân có lợi hại hơn nữa thì ở trên giường cũng là kiều mỹ đáng yêu.
Ta rốt cuộc rõ ràng, khi đó đại tẩu chọc giận đại ca, vì sao huynh ấy ôm người về phòng giải quyết.
Đây mới chính là nơi thể hiện uy phong của nam nhân chân chính……
Bình luận truyện