Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 124



"Tôi không thích ả đâu, tôi thích anh." Đây là lần đầu tiên Vĩnh Trình thừa nhận, cũng là lần thổ lộ nghiêm túc duy nhất, anh không phải chơi đùa, càng không có thời gian để chơi đùa, đối thủ của anh có rât nhiều, anh muốn phải cướp lấy vị trí đầu, anh thích Lâm Mộ Thiên không phải chuyện ngày một ngày hai, tuy rằng anh đến nay trong lòng đều không thừa nhận, nhưng đích xác anh từ lâu đã thích Lâm Mộ Thiên.

Nam nhân không nói lời nào, cũng không nhìn anh, chỉ cau mày nhìn chằm chằm mâm cơm Vĩnh Trình đưa đến, đều là thức ăn hắn thích...

"Đều do tôi tự làm, anh có nhớ đã từng nói với tôi không, rằng anh thích ăn vài món này." Ngón tay thon dài của Vĩnh Trình chỉ vào mâm, anh cảm thấy được nam nhân hẳn là sẽ thích.

Cậu ấy còn nhớ rõ...

Trong lòng nam nhân khẽ chấn động, ngước mắt nhìn Vĩnh Trình, không có lại tiếp tục vô nghĩa, nam nhân bị kéo đến dùng bữa, đương trong lòng nam nhân lo lắng, tự mình biết lúc... Tâm Nghi đi ngoại tình, hắn thế nhưng không có được chút ghen tị hoặc phẫn nộ của một người chồng đúng nghĩa, mà chỉ có áy náy cùng hổ thẹn thật nhiều, từ cuộc sống thường nhật, kỳ thật nam nhân cũng cảm giác được Tâm Nghi không yêu mình, có lẽ không muốn vạch trần, hắn không muốn làm câu chuyện thêm rối rắm.

Nhưng hiện tại xem ra, là không có khả năng.

Không khí thực xấu hổ, ai cũng không nói gì, cho đến khi...

Lúc hai người ở trong lều ăn cơm, nam nhân đưa ra một lá đơn đã ký cho Vĩnh Trình: "Cậu giữ lấy đi, lần sau gặp Tâm Nghi thì thay tôi đưa cho cô ấy."

Nam nhân đem chuyện Tâm Nghi bị Nhiên Nghị bắt đi nói cho Vĩnh Trình, Vĩnh Trình lại bất đắc dĩ nói: "Chờ đến khi Nhiên Nghị phát hiện Tâm Nghi không thể nào gây ảnh hưởng đến tôi, y tự nhiên sẽ thả nữ nhân kia, anh không cần lo lắng."

Nam nhân cảm thấy mình hẳn là không có cơ hội gặp lại Tâm Nghi.

Vĩnh Trình cúi đầu xem nam nhân đưa anh cái gì.

"Đơn ly hôn?" Trong mắt Vĩnh Trình lóe lên tia sáng vui sướng, khóe môi cong lên, Lâm Mộ Thiên rốt cục đã nghĩ thông suốt, hắn rốt cục đã cùng nữ nhân ly hôn, Vĩnh Trình cao hứng rât nhiều, lại phát hiện nam nhân cảm xúc trầm xuống.

"Ừm," Nam nhân gật đầu, đơn ly hôn này là Lâm Việt đưa cho hắn, kỳ thật buổi tối Lâm Việt đưa cho hắn, hắn đã ký, hắn không có mặt mũi gặp lại Tâm Nghi.

Cho dù Tâm Nghi ngoại tình, sau lưng mắng hắn biến thái, hắn không ngại, hắn chính là khôgn có mặt mũi cùng dũng khí gặp lại Tâm Nghi.

Vĩnh Trình ôm lấy bả vai nam nhân, hôn hôn lên đôi môi run rẩy của nam nhân: "Anh yên tâm, không có nữ nhân kia, chúng ta sẽ rất yên ổn, về sau tôi sẽ chiếu cố anh."

Buổi chiều ngày đó, Vĩnh Trình vẫn ở trong lều của Lâm Mộ Thiên, mọi người trong đoàn không dám tùy tiện đi vào, anh liền mở cửa sổ ra, nhìn theo nam nhân đang đóng phim từ phía xa.

Lúc làm việc nam nhân rất nghiêm túc, Vĩnh Trình hồi tưởng lại khổ cực nam nhân từng nếm trải, trong lòng rất áy náy, thở dài, chỉ cần nam nhân không ly khai anh là được, anh tin tượng chuyện của Tâm Nghi sẽ dần trôi qua.

Đêm đó, lúc nam nhân trở về bị thương ở tay, buổi chiều khi tập kiếm có hơi dùng sức, bị diễn viên đóng thế lỡ tay làm bị thương, nam nhân tính tình rất tốt, không có phát giận, chỉ cho một y sỹ của đoàn đến băng bó vết thương cho mình, buổi tối khi quay về, nam nhân lo lắng Vĩnh Trình bị phát hiện, bảo với vệ sĩ cùng trợ lý không cần giúp đỡ, mới yên tâm quay về lều.

Vừa tiến vào lều, liền lập tức bị người ôm lấy, trong bóng đêm cái gì cũng không nhìn thấy, đương nhiên Vĩnh Trình cũng không ngốc đến mức mở đèn để bị phát hiện.

Không cần nói cũng biết người phía sau là ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện