Đại Vũ Trụ Thời Đại

Chương 101: Đĩa bay



Bên trong phi thuyền Hi Vọng có gì, Diêu Nguyên là người biết rõ nhất.
Ngay từ lúc đầu, khi tiến vào căn cứ bí mật, lấy được phi thuyền Hi Vọng hay còn gọi là Noah số hai, Diêu Nguyên đã nhớ toàn bộ bản đồ phi thuyền. Nếu ngay cả phi thuyền của mình có thứ gì còn không rõ, hạm trưởng như hắn đi chết đi là vừa.
Nhưng đột nhiên, Diêu Nguyên nhận được báo cáo về một thứ trên phi thuyền Hi Vọng mà hắn không hề biết tới, hơn nữa thứ đó còn liên quan tới bộ máy quan trọng nhất – máy tính chủ, lúc ấy, cả người hắn toát mồ hôi ròng ròng.
-Sơ sót, đúng là sơ sót…
Diêu Nguyên lập tức dừng cuộc họp, gọi các đội viên Hắc Tinh, đặc biệt là Dương Ngõa La, rồi tức tốc chạy về phía máy tính trung ương, vừa đi vừa nói với Dương Ngõa La:
-Lúc trước tìm được phi thuyền Hi Vọng, mặc dù đã kiểm tra toàn bộ phòng ốc, kho bãi và nguyên vật liệu…nhưng chúng ta lại quên mất một chuyện!
Dương Ngõa La vốn chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ thuận miệng hỏi:
-Quên mất cái gì?
-Quên mất việc kiểm tra các mối nguy hiểm! Đặc biệt là bom…!
Sắc mặt Diêu Nguyên xanh lét, nói:
-Ta quên mất, những tên chính trị khốn kiếp kia đâu phải là người. Phi thuyền Hi Vọng bị bọn chúng bỏ rơi, hơn nữa vì giữ bí mật cho kế hoạch, bọn họ không thể để cho phi thuyền Hi Vọng rơi vào tay dân chúng được. Điều quan trọng là, bọn chúng thật sự từ bỏ phi thuyền này sao?
Khả năng này vô cùng nhỏ. Bọn họ dứt khoát một là không làm, hai là làm tới cùng. Như việc phá hủy hi vọng của người khác bằng việc đặt bom trong phi thuyền? Chỉ cần qua một quãng thời gian, quả bom hẹn giờ này sẽ nổ tung, chuyện như thế rất có khả năng xảy ra!
Diêu Nguyên phẫn nộ nói, lồng ngực hắn tràn đầy lửa giận. Bởi vì hắn không thể nghĩ ra thứ gì có thể giấu bên dưới máy tính chủ kia, ít nhất 80% là bom!
Nếu lúc này, có tên chính trị gia khốn kiếp nào ở đây, Diêu Nguyên tuyệt đối sẽ hành hạ kẻ đó đến chết. Hắn tức giận đến nỗi mọi người xung quanh cũng cảm nhận được, nhất thời không ai dám lên tiếng, trong hành lang chỉ vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Trung tâm phi thuyền Hi Vọng, máy tính chủ được đặt ở tầng năm, tại nơi quan trọng nhất. Mỗi ngày đều có 50 binh lính bảo vệ 24/24, trừ Diêu Nguyên và Vương Quang Chính ra, thậm chí đến cả thành viên trong tiểu đội Hắc Tinh cũng không thể vào căn phòng đặt máy tính chủ. Bất luận ai muốn vào phòng, đều phải thông qua quá trình kiểm tra xét duyệt nghiêm khắc, đồng thời luôn có 6 binh lính hộ tống.
Đó là bộ não và trái tim của phi thuyền Hi Vọng, quản lý toàn bộ hệ thống duy trì sự sống, hệ thống tuần hoàn không khí, hệ thống phản trọng lực, hệ thống truyền tin hay thăm dò – phòng điều khiển máy tính chủ!
Lúc này, bên ngoài phòng đặt máy tính chủ, Ưng, Hắc Thiết, Trương Hằng và Ba Lệ đã đứng chờ sẵn. Khuôn mặt ai cũng hiện vẻ nghiêm túc, hiển nhiên họ cũng đoán được nguyên nhân vì sao tín hiệu lại truyền tới đây. Không cần mở ra kiểm tra cũng biết thứ bên trong được các kỹ sư chế tạo phi thuyền Hi Vọng để lại, nếu việc này do chính phủ Trái Đất sắp đặt, một trái bom hẹn giờ thì như vậy…
Hậu quả không thể tưởng tượng được!
Khi Diêu Nguyên đến, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, bất quá Diêu Nguyên không có thời gian để thư giãn, hắn đi tới trước mặt bốn người, hỏi:
-Là ai đã phát hiện ra tín hiệu này? Có phá giải được không?
Ba Lệ không chậm trễ, lập tức đứng ra nói:
-Ta là người đầu tiên phát hiện ra tín hiệu này. Nó vốn được truyền theo hướng máy tính chủ, nên ban đầu ta không để ý lắm. Nhưng sau thí nghiệm về robot, ta đang phân tích hiện tượng tín hiệu kéo dãn của nó thì phát hiện trong tín hiệu truyền về máy tính chủ, có giấu một nhóm tín hiệu đặc biệt. Cho nên, ngày hôm qua ta đã đệ đơn xin được sử dụng máy tính chủ.
Diêu Nguyên gật đầu đáp:
-Đúng, ta đã nhận được đơn và phê chuẩn cho các ngươi sử dụng máy tính chủ, sau đó thì sao? Có tìm được chỗ nào tiếp nhận tín hiệu không?
Ba Lệ chỉ xuống bên dưới máy tính chủ:
-Đúng, nơi nhận tín hiệu là chỗ này…trong sàn thép hai tầng bên dưới.
Dĩ nhiên, Diêu Nguyên không thể chỉ dựa vào thông tin của Ba Lệ, hắn vội vàng triệu tập mười mấy chuyên gia miệt mài phân tích tín hiệu phát ra từ robot. Sau đó thông qua suy luận của Ba Lệ, thành công tách đoạn tín hiệu mật này ra, bắt đầu truy tung điểm nhận cuối. Kết quả cuối cùng cho thấy, quả nhiên nơi tiếp nhận tín hiệu mật là tấm sàn thép hai tầng bên dưới máy tính chủ!
-Ta muốn xác nhận hai việc.
Diêu Nguyên nói với các chuyên gia máy tính trước mặt:
-Về phương diện máy tính ta không hiểu lắm, mọi người là chuyên gia về lĩnh vực này nên ta muốn hỏi hai vấn đề. Đầu tiên, nếu dỡ bỏ sàn thép bên dưới máy tính chủ thì có gây thương tổn gì cho nó không?
Thứ hai, nếu như chỗ đó bị nổ hoặc chập mạch, máy tính chủ có an toàn hay không, hay nói đơn giản hơn là…nếu máy tính chủ bị tổn hại, mọi người có thể sửa nó hay không?
Hơn mười chuyên gia ở đây đều là các nhân viên kỹ thuật xuất sắc, có mấy người từng giữ chức vụ trưởng bộ phận sản xuất linh kiện máy tính ở các công ty lớn. Tuy không phải là những nhà phát minh phần cứng nổi tiếng trên thế giới, hoặc các chuyên gia xây dựng siêu máy tính tầm cỡ quốc tế nhưng ai ai trong đây đều là những người có kinh nghiệm dày dặn, là những người am hiểu về phần cứng máy tính nhất trên phi thuyền Hi Vọng.
Các chuyên gia sớm đã kiểm tra toàn bộ máy tính chủ trung ương, khi Diêu Nguyên hỏi thì người chịu trách nhiệm chính trong đội ngũ mới lên tiếng:
-Hạm trưởng, với vấn đề thứ nhất thì chúng ta xác nhận, bên dưới máy tính chủ là các vi mạch. Có thể nói, toàn bộ vi mạch điện tử xử lý trên phi thuyền Hi Vọng đều tập trung về chỗ này. Chúng tôi cần bản vẽ thiết kế phi thuyền Hi Vọng ban đầu, như thế mới có thể kết luận tháo dỡ được hay không. Bất quá, việc tháo dỡ chắc không thành vấn đề, chỉ cần cẩn thận một chút là được.

-Còn vấn đề thứ hai.
Chuyên gia này rầu rĩ nhìn các đồng nghiệp của mình, lên tiếng:
-Ý ngài là chúng ta có thể chế tạo lại một máy tính chủ y hệt như vậy phải không? Đáng tiếc, chúng ta không sở hữu loại kỹ thuật này, thực tế, kỹ thuật này gần như là đỉnh cao công nghệ thế kỷ 21 rồi. Đó không phải là thứ mà chúng ta đủ khả năng tiếp xúc tới, chỉ có những nhà khoa học, nhân viên nghiên cứu, kỹ thuật tầm cỡ quốc gia mới có thể làm được. Hơn nữa, nó là thành quả do vô số quốc gia hợp sức tạo nên. Cho nên, nếu có hư hỏng thì sợ rằng chúng ta không có khả năng sửa chữa.
Đáp án này tuy nằm trong dự đoán của Diêu Nguyên nhưng hắn vẫn thất vọng khi nghe các chuyên gia nói ra. Cũng vì máy tính chủ này quá quan trọng, một khi nó hư hỏng thì cả phi thuyền Hi Vọng sẽ rơi vào tình trạng nguy hiểm. Hơn nữa, trình độ khoa học kỹ thuật hiện giờ trên phi thuyền Hi Vọng lại không thể sửa chữa nó hoặc chế tạo mới …Đây là một vấn đề nan giải, nếu không sớm tìm ra cách khắc phục thì hậu quả khôn lường.
Gần đây, Diêu Nguyên luôn dành thời gian nghiên cứu các tạp chí, luận án khoa học. Hắn biết trong giới khoa học có một định lý – cho dù tình huống xấu nhất có xác suất phát sinh nhỏ như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần tồn tại xác suất thì nó chắc chắn sẽ xảy ra.
Cho nên thay vì đợi đến lúc xảy ra tai nạn mới hốt hoảng, chi bằng sẵn sàng trước cho mọi việc. Điểm này Diêu Nguyên hiểu rất rõ.
(Xem ra chờ sự việc lần này kết thúc, hạng mục máy tính cũng phải khởi động thôi…Ai, không đủ người a.)
Lúc trước, Diêu Nguyên còn đang rầu vì phi thuyền có quá nhiều người, nhưng lúc này lại cảm thấy không đủ người. Rõ khôi hài.
Bất quá như thế nào, tình huống trước mắt đã được xác nhận. Phải lập tức tháo dỡ nền máy tính chủ, trong thời gian ngắn nhất tìm ra bí mật bên dưới…Vô luận bên thứ gì được dấu ở dưới, hắn cũng phải đối mặt với nó.
Sau đó, tiểu tổ xây dựng được Diêu Nguyên dùng quyền hạn cao nhất truy cập vào máy tính chủ, lấy ra bản vẽ thiết kế của toàn bộ phi thuyền Hi Vọng. Cuối cùng, mất hơn 8 tiếng đồng hồ, tiểu tổ xây dựng cuối cùng đã thành công tháo dỡ tấm sàn thép lót bên dưới máy tính chủ, nhưng bên dưới, thứ xuất hiện lại hoàn toàn khác hẳn với bản thiết kế…
Đó là một khoảng không trống rỗng, chiều cao khoảng 7 đến 8 mét, diện tích khoảng 160 mét vuông. Trong khoảng không đó…có một quả cầu kim loại màu bạc.
Quả cầu kim loại này có đường kính khoảng 3 đến 4 mét, các vi mạch từ máy tính chủ trung ương đều tập hợp tại đây, cắm thẳng vào quả cầu này. Nói chính xác hơn là dung nhập vào quả cầu, đơn giản vì giữa chúng không hề có mối nối nào. Các vi mạch kết nối một cách hoàn mỹ với quả cầu kim loại.
Mọi người đều ngẩn người ra nhìn quả cầu kim loại, không chỉ vì việc nó xuất hiện khá đột ngột, điều quan trọng hơn là…Nó đang lơ lửng, không có bất kỳ thứ chống đỡ, nhưng nó cứ trôi nổi bồng bềnh trên không. Hơn nữa, nếu quan sát kỹ, có thể thấy nó đang xoay tròn một cách chậm rãi.
-Đây là cái gì vậy trời?
Dương Ngõa La gãi gãi đầu, vốn hắn đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cho việc gỡ bom. Nhưng trước mắt bỗng nhiên hiện lên một quả cầu kim loại kỳ quái, lúc này hắn đành quay đầu lại hỏi Diêu Nguyên:
-Lão đội trưởng, không phải ngài muốn ta đi gỡ bom sao, nhưng ta chưa bao giờ gặp phải trái bom nào cao cấp như vậy.
-Không, đây không phải là bom…
Diêu Nguyên lẩm bẩm trả lời, mắt hắn trơ ra khi nhìn thấy quả cầu kim loại. Nếu quan sát kỹ, mắt của hắn dường như đang bừng sáng. Trong giây phút hắn nhìn thấy quả cầu kim loại, cảm giác hạnh phúc như điên này quả thật làm cho Diêu Nguyên mém ngất xỉu. Thân thể của hắn vì quá kích động mà hơi run rẩy, lấy ví dụ cho dễ hiểu, cảm giác này giống như một người lao động nghèo khổ, đột nhiên phát hiện mình trúng số, hơn nữa giải thưởng không phải là 500 vạn nhân dân tệ mà là 500 triệu USD!!!
Hiện giờ, cảm giác của Diêu Nguyên cũng gần na ná giống vậy. Cho dù một người kiên cường như hắn cũng suýt ngất đi. Hắn vội vàng đặt tay lên vai Vương Quang Chính, cố gắng ổn định tâm tình, thật lâu sau hắn mới lẩm bẩm nói với những người chung quanh.
-Nó…chính là đĩa bay.
Đĩa bay được phát hiện ở bang Tennessee của nước Mỹ, kỹ thuật phản trọng lực, bước nhảy không gian, tất cả đều xuất xứ từ nó…
…Đó là nơi khởi đầu của tất cả!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện