Dâm Môi Sai
Chương 19: Nếu không phải do ngươi…
Nhan Hề tự sát, treo cổ ở đại sảnh Thủy Tạ Các.
Nha hoàn Tiểu Cúc hầu hạ bên người nàng ta gác ngủ ở bên ngoài, sáng sớm hôm sau mới phát hiện. Yến Nam Thiên vốn dĩ sắp đặt nàng ta bên người Nhan Hề, là vì nàng ta luôn tỉnh táo, nhưng lần này chính nàng ta cũng không hiểu vì sao mình lại ngủ quên mất. Đầu óc cứ u u mê mê, Cận đề ra nghi vấn tối hôm đó tiểu thư có thái độ gì khác thường không, nàng ta nghĩ mãi cũng không ra.
Yến Nam Thiên không nói một lời canh giữ ở Thủy Tạ Các.
Lúc Y Y nghe tin, nàng vẫn lạnh nhạt pha trà, còn nhớ lúc mình gần quay về còn ra dấu lần cuối, ý bảo: Chỉ cần ngươi còn sống, ta nhất định sẽ không thua.
Y Y biết nàng phải làm như vậy, yêu ghét đối với Yến Nam Thiên hay oán độc đối với mình, nàng sẵn sang trả bất cứ giá nào để khiến hắn hối hận, khiến hắn vĩnh viễn không bao giờ chiếm được thứ mình muốn.
Y Y ném một tờ giấy trắng vào lò hương, nhìn từng đốm từng đốm lửa chậm rãi bén lên, biến tờ giấy thành màu đen. Mặt trên là tin tức từ Trầm Nhượng đưa đến —— Yến Nam Thiên và Nhan Hề lúc mới quen nhau.
Yến Nam Thiên sắc mặt đáng sợ, tay hắn cầm một tờ giấy, mặt trên chỉ có vài chữ đơn giản: “Chia buồn, cẩn thận thân phận.”
Vài chữ này quả thật rất đơn giản, nhưng cái khiến hắn biến sắc lại là dòng chữ cuối cùng: Lãnh.
Chữ này viết theo phong cách thư pháp của Nhan Chân Khanh, có thể bắt gặp ở hầu hết các bố cáo thông thường.
Lãnh Tuấn.
Phía dưới là một hàng chữ viết thanh tú: Mọi chuyện đều ổn.
Chưa kí tên.
Đây là lá thư hôm qua Cận phát hiện trên người một con bồ câu đưa thư, bốn chữ kia, vô cùng vô cùng đơn giản, nhưng Yến Nam Thiên biết, đó chính là chữ của Nhan Hề.
Hắn vỗ nhẹ xác chết lạnh như băng trong quan tài, nhớ rõ năm đó trên đường, người thiếu nữ ấy như một con bướm đêm nhẹ nhàng bay đến, chặn hộ hắn một đao chí mạng.
Thật ra điều đó không cần thiết, mấy người đó sao có thể là đối thủ của hắn. Chẳng qua thứ khiến Yến Nam Thiên khắc sâu trong lòng là, nàng là nữ nhân đầu tiên dám vì hắn mà trả giá cả sinh mạng.
Mà nay, hắn nhìn tờ giấy trắng trong tay, hồng nhan đã chết, hắn nhẹ nhàng thở dài, tất cả, chỉ là âm mưu sao?
Hắn không muốn nghĩ vậy, tay nắm chặt, giấy thành bụi phấn.
Đầu ngón tay lướt qua dung nhan không còn chút hơi ấm, hắn nghĩ…Mặc kệ có phát sinh chuyện gì, nàng cũng không cần phải chết.
Mà Diệu thần y đứng bên cạnh đột nhiên kinh hãi, trang giấy trên tay Yến Nam Thiên…mặt trên…
Thì ra nàng cố tình giả chữ viết của Nhan Hề, muốn Lãnh Tuấn tự tay viết thư tín, vậy ra đó mới là mục đích.
Nhưng Yến Nam Thiên không hề điều tra thực hư, nữ tử như tiên nữ kia, đến tận bây giờ cũng không giải quyết được gì.
Chỉ có Y Y đôi khi nằm mơ thấy nàng, trong mơ nàng ta đầu tóc rối tung, đỏ mắt thê lương oán: “Nếu không phải do ngươi…Nếu không phải do ngươi…”
Y Y biết nửa câu sau là gì, đúng vậy, Nhan Hề, nếu không phải do ta, ngươi sẽ hạnh phúc đến nhường nào.
Đáng tiếc thế giới này không tồn tại chữ nếu.
Nha hoàn Tiểu Cúc hầu hạ bên người nàng ta gác ngủ ở bên ngoài, sáng sớm hôm sau mới phát hiện. Yến Nam Thiên vốn dĩ sắp đặt nàng ta bên người Nhan Hề, là vì nàng ta luôn tỉnh táo, nhưng lần này chính nàng ta cũng không hiểu vì sao mình lại ngủ quên mất. Đầu óc cứ u u mê mê, Cận đề ra nghi vấn tối hôm đó tiểu thư có thái độ gì khác thường không, nàng ta nghĩ mãi cũng không ra.
Yến Nam Thiên không nói một lời canh giữ ở Thủy Tạ Các.
Lúc Y Y nghe tin, nàng vẫn lạnh nhạt pha trà, còn nhớ lúc mình gần quay về còn ra dấu lần cuối, ý bảo: Chỉ cần ngươi còn sống, ta nhất định sẽ không thua.
Y Y biết nàng phải làm như vậy, yêu ghét đối với Yến Nam Thiên hay oán độc đối với mình, nàng sẵn sang trả bất cứ giá nào để khiến hắn hối hận, khiến hắn vĩnh viễn không bao giờ chiếm được thứ mình muốn.
Y Y ném một tờ giấy trắng vào lò hương, nhìn từng đốm từng đốm lửa chậm rãi bén lên, biến tờ giấy thành màu đen. Mặt trên là tin tức từ Trầm Nhượng đưa đến —— Yến Nam Thiên và Nhan Hề lúc mới quen nhau.
Yến Nam Thiên sắc mặt đáng sợ, tay hắn cầm một tờ giấy, mặt trên chỉ có vài chữ đơn giản: “Chia buồn, cẩn thận thân phận.”
Vài chữ này quả thật rất đơn giản, nhưng cái khiến hắn biến sắc lại là dòng chữ cuối cùng: Lãnh.
Chữ này viết theo phong cách thư pháp của Nhan Chân Khanh, có thể bắt gặp ở hầu hết các bố cáo thông thường.
Lãnh Tuấn.
Phía dưới là một hàng chữ viết thanh tú: Mọi chuyện đều ổn.
Chưa kí tên.
Đây là lá thư hôm qua Cận phát hiện trên người một con bồ câu đưa thư, bốn chữ kia, vô cùng vô cùng đơn giản, nhưng Yến Nam Thiên biết, đó chính là chữ của Nhan Hề.
Hắn vỗ nhẹ xác chết lạnh như băng trong quan tài, nhớ rõ năm đó trên đường, người thiếu nữ ấy như một con bướm đêm nhẹ nhàng bay đến, chặn hộ hắn một đao chí mạng.
Thật ra điều đó không cần thiết, mấy người đó sao có thể là đối thủ của hắn. Chẳng qua thứ khiến Yến Nam Thiên khắc sâu trong lòng là, nàng là nữ nhân đầu tiên dám vì hắn mà trả giá cả sinh mạng.
Mà nay, hắn nhìn tờ giấy trắng trong tay, hồng nhan đã chết, hắn nhẹ nhàng thở dài, tất cả, chỉ là âm mưu sao?
Hắn không muốn nghĩ vậy, tay nắm chặt, giấy thành bụi phấn.
Đầu ngón tay lướt qua dung nhan không còn chút hơi ấm, hắn nghĩ…Mặc kệ có phát sinh chuyện gì, nàng cũng không cần phải chết.
Mà Diệu thần y đứng bên cạnh đột nhiên kinh hãi, trang giấy trên tay Yến Nam Thiên…mặt trên…
Thì ra nàng cố tình giả chữ viết của Nhan Hề, muốn Lãnh Tuấn tự tay viết thư tín, vậy ra đó mới là mục đích.
Nhưng Yến Nam Thiên không hề điều tra thực hư, nữ tử như tiên nữ kia, đến tận bây giờ cũng không giải quyết được gì.
Chỉ có Y Y đôi khi nằm mơ thấy nàng, trong mơ nàng ta đầu tóc rối tung, đỏ mắt thê lương oán: “Nếu không phải do ngươi…Nếu không phải do ngươi…”
Y Y biết nửa câu sau là gì, đúng vậy, Nhan Hề, nếu không phải do ta, ngươi sẽ hạnh phúc đến nhường nào.
Đáng tiếc thế giới này không tồn tại chữ nếu.
Bình luận truyện