Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ
Sau khi cầu hôn thành công, Lục Tắc Hiên đưa Tạ Nhiên tới một khu biệt thự liền kề sang trọng ở hành tinh Thủ đô.
Tạ Nhiên thắc mắc: “Không phải anh liên kết tinh thần với em rồi à, sao còn có nhiều bí mật thế này?”
Lục Tắc Hiên nói: “Dạo gần đây em bận quá, không phân tâm được. Thế nên tôi đã lén chuẩn bị một bất ngờ cho em.”
Hai người tới trước một căn biệt thự bốn tầng, Lục Tắc Hiên mở cửa, dẫn Tạ Nhiên vào trong.
Căn nhà được trang hoàng theo phong cách ấm cúng. Tầng 1 là phòng khách mở đón sáng, phòng bếp và phòng tập thể thao; Tầng 2 được ngăn ra thành ba căn phòng độc lập có thể bố trí tùy theo sở thích; Cả tầng 3 là phòng ngủ chính; Tầng 4 trên cùng là sân thượng, mùa hè có thể hóng gió, ngắm sao trời rực rỡ ở đây.
Tạ Nhiên đi thang máy lên xem từng tầng của căn biệt thự, cuối cùng đứng lại ở sân thượng, hóng gió đêm mát mẻ: “Đây là nhà anh mua à?”
Lục Tắc Hiên mỉm cười: “Là nhà cưới của chúng ta.”
Tạ Nhiên giật mình, kinh ngạc nhìn Lục Tắc Hiên: “Anh chuẩn bị nhà cưới sớm vậy sao?”
Lục Tắc Hiên nói: “Ừ, chỗ này rất gần nơi làm việc, là thế giới của riêng hai chúng ta. Sau khi kết hôn, chúng ta sẽ sống ở đây, mỗi tối về nhà tôi sẽ xuống bếp nấu ăn cho em. Rảnh rỗi còn có thể trồng ít hoa cỏ ngoài vườn hoặc lên sân thượng uống trà, nói chuyện.”
Trong khoảng thời gian này, Tạ Nhiên bận rộn lo công việc trong Quân đoàn Linh Hồ, không rảnh chú ý tới Lục Tắc Hiên. Không ngờ Lục Tắc Hiên đã chuẩn bị nhà cưới xong xuôi.
Tất cả mọi chuyện đều được hắn lo toan chu đáo đến thế.
Lòng Tạ Nhiên vừa ấm áp, vừa vui vẻ, cậu quay sang ôm lấy người đàn ông trước mặt: “Vất vả rồi. Chắc anh tốn không ít công sức mới chọn được căn nhà này nhỉ?”
Lục Tắc Hiên ôn hòa nói: “Chuyện nên làm mà.”
Chim ưng trắng và hai chú cáo chạy chơi quanh sân, rất vừa lòng với ngôi nhà mới này.
Đây là khoảng trời nhỏ của riêng họ.
Hai người ôm nhau trên sân thượng, thật lâu sau Tạ Nhiên mới buông đối phương ra, hỏi: “Anh định khi nào kết hôn?”
Tuy cậu cũng rất muốn dọn tới ngôi nhà mới này cùng Lục Tắc Hiên… Nhưng nghĩ đến dì út, Tạ Nhiên lại thấy hơi ngần ngừ.
Lục Tắc Hiên cảm nhận được tâm trạng rối ren của cậu, bèn thấp giọng nói: “Không vội. Tuy tôi rất muốn ở bên em nhưng em đã phải chia cách khỏi gia đình quá lâu. Mấy năm nay em luôn sống trong thân phận Dụ Nhiên, có nhà không được về, có người thân không được nhận, chắc chắn em rất nhớ dì út và ông nội. Vậy nên tôi nghĩ em cứ ở bên người nhà một thời gian nữa đã, qua vài năm rồi chúng ta tổ chức hôn lễ sau.”
Sự chu đáo của Lục Tắc Hiên khiến Tạ Nhiên không biết nên nói gì cho phải.
Cậu đã rời xa nhà họ Tạ sáu năm, mới đoàn tụ được với dì út chưa đầy hai tháng. Nếu giờ gấp gáp kết hôn, chắc dì út sẽ buồn lắm?
Dì út kề cận cậu từ bé đến lớn, khi nhỏ còn thường xuyên chơi cùng, chăm bẵm cậu, là người thân cậu yêu quý nhất.
Sau khi cha mẹ qua đời, dì út phải tiếp nhận vị trí Quân đoàn trưởng từ khi còn rất trẻ, có lẽ mấy năm qua cũng phải gồng gánh rất nhiều áp lực.
Giờ khó khăn lắm mới được đoàn tụ, cậu cũng muốn ở bên cạnh dì nhiều một chút.
May mà Lục Tắc Hiên thấu hiểu, hơn nữa còn chủ động đề nghị gác chuyện kết hôn lại sau.
Tạ Nhiên khẽ nói: “Hai năm nữa kết hôn, anh chờ được không?”
Lục Tắc Hiên nhẹ nhàng xoa tóc Tạ Nhiên: “Bao lâu cũng được.”
So với thời gian sáu năm Tạ Nhiên phải rời xa gia đình, hai năm có đáng là bao? Huống hồ hai người cũng không thực sự phải cách xa, cả hai đều làm việc ở hành tinh Thủ đô, có thể gặp nhau bất cứ lúc nào.
Căn nhà cưới này cứ tạm thời để đó, rồi sẽ đến một ngày hai người dọn về đây, chung sống bên nhau.
***
Tạ Nhiên trở về nhà họ Tạ.
Tạ Thần thấy cậu thì thở phào một hơi, nói: “Nhiên Nhiên, cháu đi ăn với Lục Tắc Hiên mà lâu thế cơ à?”
Đại khái dì út đang mang tâm trạng “con cháu ra ngoài hẹn hò, người lớn không yên tâm nổi” nhỉ? Không ngờ dì vẫn ngồi trong phòng khách chờ Tạ Nhiên về.
Tạ Nhiên ngồi xuống cạnh cô, khẽ nói: “Dì à, Tắc Hiên cầu hôn cháu.”
Tạ Thần ngây ra như phỗng. Cô vẫn biết Lục Tắc Hiên và Nhiên Nhiên có tình cảm sâu đậm, thậm chí lúc tấn công quái vật xúc tu, Lục Tắc Hiên còn không tiếc mạng mình bảo vệ Nhiên Nhiên. Cả hai cũng liên kết tinh thần từ lâu rồi, cầu hôn âu cũng là chuyện đương nhiên.
Giọng cô hơi trầm xuống: “Cháu nhận lời rồi à?”
Tạ Nhiên nói: “Nhận lời rồi ạ.”
Tạ Thần: “…”
Tạ Nhiên cảm nhận rất rõ cảm xúc rối ren như thế “bé con nhà mình bị cướp đi mất” này.
Tạ Nhiên mỉm cười, nắm chặt tay dì út, nói: “Dì yên tâm, cháu chỉ nhận lời cầu hôn, cho anh ấy một câu trả lời rõ ràng thôi. Bọn cháu chưa định sẽ kết hôn ngay. Đầu tiên là vì chúng cháu còn trẻ, cháu mới trở thành Quân đoàn trưởng của Linh Hồ, có rất nhiều việc cần giải quyết. Thứ nữa là đã xa ông, xa dì nhiều năm như vậy, lúc nào cháu cũng nhớ hai người, muốn có thời gian ở bên gia đình mình nhiều hơn.”
Nghe đến đó, cuối cùng Tạ Thần cũng thoải mái hơn.
Mắt cô hơi hoe đỏ, nghẹn ngào nói: “Không phải dì cấm cản cháu với Lục Tắc Hiên đâu, chỉ là… Dì thật sự không nỡ. Mấy năm qua dì luôn cho rằng cháu đã chết, thường xuyên mơ thấy cháu và anh chị…”
Tạ Nhiên quay sang, nhẹ nhàng ôm lấy dì: “Cháu biết mà. Cháu vẫn còn sống, Tạ Nhiên đã trở về với dì út rồi đây.”
Tạ Thần ôm cậu thật chặt.
Khi Tạ Nhiên còn bé, cha mẹ cậu bận rộn công việc, thời gian dì út ở cạnh còn nhiều hơn. Dì út còn thường xuyên ôm cậu, kể cậu nghe những câu chuyện thú vị, dẫn cậu tới khu vui chơi. Cậu rất yêu quý dì út, có chuyện gì cũng thích kể với dì.
Khi đó, mọi người đều sống trong nhà họ Tạ, ông ngoại vẫn còn khỏe mạnh, cuối tuần cả nhà sẽ quây quần bên nhau ăn lẩu, bầu không khí vô cùng ấm áp, náo nhiệt.
Hiện tại, nhà họ Tạ chỉ còn một mình dì út, sao cậu nỡ bỏ đi sớm như vậy?
Một lúc lâu sau Tạ Thần mới buông cậu ra, dịu dàng nói: “Nhiên Nhiên, cháu về là tốt rồi, nơi này sẽ mãi mãi là nhà của cháu. Mấy năm nay dì vẫn cho người quét dọn phòng của cháu định kỳ, trong đó vẫn y nguyên như cũ. Chỉ có cây trong vườn là cao thêm khá nhiều, dì vẫn nhớ cái cây đó hồi xưa chính cha cháu đã hướng dẫn cháu trồng.”
“Vâng, mọi thứ ở đây cháu vẫn nhớ rất kỹ.” Tạ Nhiên đặt một phần đồ ăn lên bàn, nói: “Dì út ăn chút đi. Cháu mua loại bánh dì thích nhất đấy.”
Nhìn logo hình cánh hoa quen thuộc trên vỏ hộp, hốc mắt Tạ Thần cay cay. Nhiên Nhiên vẫn nhớ tiệm bánh cô thích nhất, còn mua về mời cô ăn khuya.
Lòng Tạ Thần vui thế nào khỏi cần phải nói.
Mất đi rồi tìm lại được thực sự là chuyện tuyệt vời nhất trong cuộc sống.
***
Tạ Nhiên trở về sống trong nhà họ Tạ, Nguyên soái Tần Tiêu cũng thường xuyên ghé chơi. Bình thường cả ba người đều bận rộn công việc nhưng cứ ngày nghỉ, hai người lớn lại nấu đủ các món khác nhau cho Tạ Nhiên ăn.
Một bữa lẩu lại được tổ chức trong vườn. Giống như nhiều năm trước, ba người quây quần bên nhau ăn lẩu rất vui vẻ, yên ấm.
Cây vót thơm cha cậu tự tay trông càng ngày càng tươi tốt. Mỗi khi đứng dưới tán lá, nhìn hoa tươi nở rộ trên cành, Tạ Nhiên đều cảm thấy mọi thứ đã thay đổi quá nhiều. Nếu năm đó chưa từng có chuyện gì xảy ra, cha mẹ cậu vẫn còn, liệu giờ sẽ là khung cảnh ra sao?
Cậu không thể tận mắt chứng kiến.
Chỉ có thể thử vẽ nên cảnh tượng tốt đẹp ấy trong mơ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, dì út đã trở thành Thượng tướng, quân hàm ngang với Tướng quân Lục cha.
Khoảng thời gian quá thảnh thơi ở hành tinh Nhện Đỏ kia khiến Tướng quân Lục Đình Ngự vô cùng muốn được nghỉ hưu sớm để về trồng rau nuôi gà. Nhưng Liên bang chưa từng có tiền lệ Tướng quân nghỉ hưu sớm khi vẫn còn khỏe mạnh, huống hồ, nếu ông nghỉ, áp lực đổ lên vai Lục Tắc Hiên sẽ rất lớn.
Thế nên Lục Đình Ngự đành phải trở lại Quân đoàn Liệp Ưng, một lần nữa tiếp nhận chức vị Quân đoàn trưởng dù không mấy tình nguyện.
Sau khi bình phục hoàn toàn, Lục Thành An lựa chọn tiếp tục dẫn dắt Đội đặc chiến Liệp Ưng. Hắn và Moore lại cùng trở về trên phi thuyền Liệp Ưng.
Kể từ đó, Lục Tắc Hiên bỗng rảnh rang hẳn.
Đúng lúc này, Quân đoàn Linh Hồ vừa hay công khai chiêu mộ một Đội đặc chiến Lính gác phụ trách bảo đảm an toàn cho các Dẫn đường khi tới các hành tinh lạ.
Dẫn đường có sức mạnh tinh thần rất lớn nhưng sức chiến đấu không thể bì được với Lính gác. Đặc biệt là khi đụng độ sinh vật trí tuệ cao có tính công kích mạnh, rất có thể họ còn chưa kịp kết nối vào đại não đối phương, tiến hành đối thoại thì đã bị quái vật quét sạch.
Thông tin Quân đoàn Linh Hồ tuyển người được công bố, lập tức thu hút sự chú ý của không ít Lính gác.
Rất nhiều người tới báo danh.
Thứ nhất, Tạ Nhiên là Dẫn đường với hai thực thể tinh thần đầu tiên của Liên bang, còn tiêu diệt được ý thức của quái vật trong trận đại chiến, giành được Huân chương Quân công hạng đặc biệt, là nam thần trong lòng rất nhiều Lính gác.
Thứ hai, Quân đoàn Linh Hồ là quân đoàn tập trung nhiều Dẫn đường nhất của Liên bang. Đương nhiên các Lính gác muốn tòng quân trong quân đoàn đông Dẫn đường, biết đâu còn tiện thể giải quyết được vấn đề chung thân đại sự.
Số lượng người đăng ký quá nhiều, Tạ Nhiên đọc thông tin cũng đau cả đầu.
Qua nhiều vòng sàng lọc, tuyển chọn, Tạ Nhiên chọn ra 100 Lính gác xuất sắc cấp A trở lên vào vòng phỏng vấn cuối cùng.
Thế nhưng đúng hôm phỏng vấn, một vị sĩ quan đột ngột xuất hiện khiến ai chú ý.
Các Lính gác xì xào bàn tán: “Sao Tướng quân Lục cũng tới đây?”
“Anh ấy đến bàn việc với Tướng quân Tạ à?”
“Mấy cậu nhìn quân phục ảnh mặc mà coi, có biểu tượng Quân đoàn Linh Hồ kìa! Chắc ảnh chính là Quân đoàn phó “nhảy dù” được đồn đại đó!”
Trong phòng họp, nhìn Lục Tắc Hiên trong bộ quân phục mới, Tạ Nhiên rất bất đắc dĩ: “Việc gì anh phải xin Nguyên soái điều sang chỗ em thế này?”
Lục Tắc Hiên nói rất nghiêm túc, đứng đắn: “Quân đoàn Linh Hồ công khai tuyển Đội đặc chiến Lính gác, tôi đã dẫn đội nhiều năm, có kinh nghiệm chiến đấu với sinh vật vũ trụ vô cùng phong phú, đủ khả năng xử lý tốt mọi tình huống bất ngờ. Tôi có thể đảm nhiệm vị trí Đội trưởng Đội đặc chiến này, bảo đảm an toàn của Tướng quân Tạ là em nên Nguyên soái mới phê duyệt lệnh điều động tôi.”
Tạ Nhiên: “…”
Anh đủ lắm rồi đó. Mặc kệ vị trí Quân đoàn trưởng của Liệp Ưng không thèm lo, nhất quyết gọi cha về phụ trách còn bản thân lại chạy sang Quân đoàn Linh Hồ ứng tuyển?
Thấy Nhiên Nhiên lạnh lùng nhìn mình, Lục Tắc Hiên lập tức sửa lời: “Khụ, thực ra là vì tôi đã quen dẫn đội xuất chinh rồi. Ngày nào cũng ngồi trong văn phòng đọc tài liệu chán chết được. Dù sao cha tôi cũng về làm Quân đoàn trưởng tiếp nên tôi muốn tới cạnh em.”
“Tới cạnh em” mới là điểm mấu chốt.
Cảm nhận được suy nghĩ của hắn, lòng Tạ Nhiên rất ấm áp: “Được rồi, chúng ta cùng tới các hành tinh lạ quả thật sẽ có phần thắng lớn. Nếu Nguyên soái đã phê duyệt lệnh điều động anh thì em cũng không ý kiến thêm nữa.”
Cậu chìa tay với Lục Tắc Hiên, mỉm cười: “Trung tướng Lục Tắc Hiên, chào mừng gia nhập Quân đoàn Linh Hồ.”
Lục Tắc Hiên cũng, nắm chặt tay Tạ Nhiên.
Trong phút chốc, hai người đều nhớ về quá khứ.
Lúc Dẫn đường cấp C mà Tạ Nhiên sắm vai giành được sự tín nhiệm của Lục Tắc Hiên, Lục Tắc Hiên cũng chìa tay ra, chào mừng cậu gia nhập Quân đoàn Liệp Ưng giống như vậy.
Hiện tại, người nói những điều này đổi thành Tạ Nhiên.
Hai con người trẻ tuổi trở thành Quân đoàn trưởng và Quân đoàn phó của Quân đoàn ngoại giao đặc biệt nhất lịch sử Liên bang.
Quân phục cả hai đã thay màu, quân hàm cũng được thăng lên thành Trung tướng.
Điều không thay đổi là sự bảo vệ ăn ý cả hai trao nhau và tinh thần vốn có của quân nhân.
Từ nay về sau, cả hai lại tiếp tục sóng vai chiến đấu.
Là Lính gác và Dẫn đường đại diện trong quân đoàn ngoại giao của nhân loại, cả hai sẽ cùng ghé thăm nhiều hành tinh, trải qua cuộc sống thú vị muôn màu muôn vẻ.
***
Sau khi trở thành Quân đoàn phó của Quân đoàn Linh Hồ, ngày nào Lục Tắc Hiên đi làm cũng được gặp Tạ Nhiên. Tuy ai cũng biết hai người là một cặp nhưng cả hai cũng không thể tình tứ ngay trước mặt cấp dưới. Khi giải quyết công việc, hai người vẫn giữ thái độ vô cùng nghiêm túc, trách nhiệm.
Cuối cùng, Quân đoàn Linh Hồ tuyển chọn 50 Lính gác cấp A trở lên; số lượng Dẫn đường cũng là 50. Là quân đoàn đặc biệt với số lượng Lính gác và Dẫn đường bằng nhau đầu tiên ở Liên bang, nhất cử nhất động của họ đều rất được mọi người chú ý.
Ngày 1 tháng 10, Tạ Nhiên tổ chức đại hội tập hợp toàn thể Quân đoàn Linh Hồ lần đầu tiên.
Cậu mặc bộ quân phục được cắt may vừa người, vóc dáng cao ráo, phong độ xuất chúng, rất có dáng dấp của mẹ mình, Tướng quân Tạ Hi. Lục Tắc Hiên bên cạnh cậu cũng mặc bộ quân phục tương tự, hình ảnh hai người sóng vai tiến vào khiến không ít Lính gác và Dẫn đường đứng phía dưới kích động.
Dưới sân khấu, các quân đoàn viên xếp thành đội ngũ vuông vắn, giơ tay chào hai người cực kỳ đồng bộ: “Tướng quân!”
Lục Tắc Hiên và Tạ Nhiên cũng chào lại họ bằng động tác chào kiểu quân đội rất đúng tiêu chuẩn.
Tạ Nhiên cất cao giọng, nói: “Hoan nghênh mọi người gia nhập Quân đoàn Linh Hồ. Tôi là Quân đoàn trưởng, Trung tướng Tạ Nhiên. Vị này chính là Quân đoàn phó của chúng ta, Trung tướng Lục Tắc Hiên.”
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên dưới sân khấu.
Tạ Nhiên chờ tràng pháo tay kết thúc mới tiếp tục nói: “Quân đoàn Linh Hồ là quân đoàn vừa được thành lập trong năm nay, quân số ít nhất trong các quân đoàn hiện có của Liên bang nhưng lại mang trách nhiệm vô cùng lớn lao. Là quân đoàn ngoại giao đầu tiên trong lịch sử Liên bang, chúng ta sẽ tới thăm viếng các hành tinh khác trong vũ trụ, trao đổi với sinh vật vũ trụ thông qua ý thức, đây là nhiệm vụ mang ý nghĩa vượt thời đại.”
“Mỗi người các bạn đều là mỗi chiến sĩ ưu tú nhất của Liên bang. Hy vọng kể từ giờ các bạn có thể hỗ trợ nhau cùng tiến bước!”
Tạ Nhiên rất trẻ, mới 26 tuổi đã trở thành Quân đoàn trưởng. Có lẽ được di truyền thiên phú từ mẹ, cậu bình tĩnh, quả quyết khi đứng trên bục phát biểu, mang đậm phong thái một vị đại tướng. Lục Tắc Hiên nhìn dáng vẻ siêu ngầu ấy của cậu, lòng càng tán thưởng, yêu thích hơn.
Nói xong, Tạ Nhiên nhìn về phía Lục Tắc Hiên: “Tiếp theo đây xin mời Tướng quân Lục phát biểu đôi lời với mọi người.”
Lục Tắc Hiên bước tới bên cạnh Tạ Nhiên, nói: “Nhiệm vụ của Quân đoàn Linh Hồ là tới các hành tinh mới, thành lập quan hệ ngoại giao với sinh vật vũ trụ, chúng ta sẽ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm chưa xác định ngoài không gian. Hiểu biết của con người về vũ trụ vô cùng hạn hẹp, đã từng xảy ra chuyện sinh vật vũ trụ muốn xâm chiếm hành tinh của chúng ta, suýt nữa gây ra bi kịch không thể vãn hồi ở hành tinh Thủ đô. Vậy nên dù đối mặt với bất kỳ sinh vật vũ trụ nào, mọi người luôn phải cảnh giác cao độ, tuyệt đối không được sơ suất, khinh địch.”
Lục Tắc Hiên đưa mắt nhìn tất cả quân đoàn viên đang có mặt: “Toàn bộ Lính gác, bước ra khỏi hàng!”
Hắn vừa ra mệnh lệnh, 50 Lính gác tinh nhuệ của Quân đoàn Linh Hồ đồng loạt tiến lên một bước.
Lục Tắc Hiên nói: “Bảo vệ Dẫn đường là chức trách của Lính gác. Kể từ giờ, tôi chính là người phụ trách trực tiếp Đội đặc chiến Lính gác của Quân đoàn Linh Hồ, mọi người sẽ dốc toàn lực bảo đảm an toàn cho các Dẫn đường theo sự chỉ huy của tôi. Rõ cả chưa?”
Tiếng hô đồng thanh của Lính gác vang vọng đến tận mây xanh: “Rõ!”
Lục Tắc Hiên gật đầu: “Rất tốt.”
Hắn quay sang nhìn Tạ Nhiên, nói trong đầu: “Tướng quân Tạ, tôi nói xong rồi.”
Tạ Nhiên mỉm cười, nói với quân đoàn viên dưới sân khấu: “Cho mọi người một ngày chuẩn bị, đúng 8 giờ sáng mai tập hợp tại sân bay tầng 100 của Tháp Trắng. Tan họp!”
Hai người sóng vai rời đi, các quân nhân bên dưới vẫn nhìn theo bóng họ mãi.
Có người thì thầm nhận xét: “Hai người họ ăn ý thật đấy!”
“Tôi có thể nói là tôi nhìn họ tình tứ mà ngọt ê cả răng không?”
“Khụ, đồng chí vào Quân đoàn Linh Hồ tòng quân hay đến ăn cơm chó vậy?”
Đang bàn tán, một giọng nữ trong veo vang lên: “Vào quân đoàn tòng quân với hóng CP cũng có xung đột nhau đâu!”
Bay bên cạnh cô là một con chim ruồi linh hoạt.
Xung quanh có người nhận ra cô, hào hứng chạy tới bắt chuyện: “Chị Chim, chị cũng tới Quân đoàn Linh Hồ à!”
Chim Ruồi cười he he, “Quân đoàn Linh Hồ tuyển quân công khai mà, thế là chị đăng ký luôn.” Là fan số một của CP Lục Tắc Hiên và Nhiên Nhiên, cô sao có thể bỏ qua cơ hội ăn cơm chó tuyệt vời này? Tuy Đội đặc chiến Liệp Ưng có rất nhiều đồng đội lâu năm nhưng cô vẫn muốn đi bảo vệ Nhiên Nhiên hơn.
Đương nhiên, chuyện bảo vệ Nhiên Nhiên cũng không tới phiên cô, dù gì Tướng quân Lục và Tướng quân Tạ cũng như hình với bóng, chắc chắn sẽ bảo vệ nhau. Nhưng có thể nhìn thấy hai người họ ở Quân đoàn Linh Hồ, cô đã mãn nguyện lắm rồi.
Không ít người tụ lại, bắt đầu dò đoán chuyện tình cảm của Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên.
Sau khi trở lại văn phòng, Tạ Nhiên kiểm tra lại mọi vấn đề liên quan đến cuộc xuất chinh, đảm bảo không sơ sót điều gì rồi mới yên tâm.
Sau khi thảo luận cẩn thận, hai người quyết định chọn hành tinh S-107 thuộc chòm sao Kiếm Ngư làm đích đến cho lần ra quân đầu tiên.
Lúc trước, Đội đặc chiến Liệp Ưng nhận nhiệm vụ đổ bộ lên hành tinh này điều tra, kết quả lại bị sinh vật vũ trụ ngụy trang thành thực vật bao vây do thiếu cảnh giác. Vì cứu Lục Tắc Hiên, Tạ Nhiên đã bất chấp nguy cơ bại lộ thân phận, xông vào giữa đàn quái vật. Đó cũng là lần đầu tiên Lục Tắc Hiên nhìn thấy cáo chín đuôi của cậu.
Sau khi thoát nạn, trở về hành tinh Thủ đô, Đội đặc chiến Liệp Ưng lại nhận nhiệm vụ bắt sinh vật ở nơi đó về cho các nhà khoa học nghiên cứu. Bọn họ từng bắt hai quái thú nhỏ, Tạ Nhiên đã tiến hành đối thoại với chúng, xác nhận có thể trao đổi trong tinh thần với sinh vật này.
Hơn nữa, khi cứu Lục Tắc Hiên, cậu đã từng thôi miên con đầu đàn của loài thú này. Sức mạnh tinh thần của con đầu đàn kia kém xa nhện chúa và bạch tuộc xúc tu, Tạ Nhiên tin chắc mình có thể ứng phó tốt.
Lần này, Tạ Nhiên quyết định trở lại chòm sao Kiếm Ngư vì hành tinh kia có ý nghĩa rất quan trọng đối với Liên bang. Đài quan trắc đã phát hiện ra nguồn tài nguyên khoáng sản hiếm, có thể cải tiến toàn diện phi thuyền và phương tiện vận chuyển, giúp tăng đáng kể tốc độ di chuyển trong vũ trụ trên hành tinh này.
Hơn nữa, khi thả hai quái vật con kia trở lại hành tinh mẹ hồi trước, cậu nhận thấy quái vật này không quá hiếu chiến. Sau khi bị con người bắt cũng chỉ khóc trông rất đáng thương, chưa biết chừng sẽ đàm phán được hiệp nghị hợp tác.
Nếu thành công được như vậy, đây sẽ là một bước đột phá lớn lao, mang tính lịch sử đối với toàn thể Liên bang.
Lục Tắc Hiên hoàn toàn ủng hộ quyết định của Tạ Nhiên. Hai người bàn bạc cẩn thận, vạch ra kế hoạch xuất quân cực kỳ chi tiết, tỉ mỉ.
Đêm đó, Tạ Nhiên trở về nhà họ Tạ chào tạm biệt dì út: “Dì, đây là lần đầu tiên cháu chính thức tới hành tinh khác kể từ khi đảm nhiệm vị trí Quân đoàn trưởng đến giờ, chưa biết sẽ phải đi bao lâu. Dì nhớ giữ sức khỏe.”
Tuy Tạ Thần không nỡ để cậu đi nhưng cô cũng biết Tạ Nhiên không thể ở trong nhà mãi. Cậu có sự nghiệp và mơ ước của riêng mình.
Cô ôm lấy Tạ Nhiên, nói: “Cháu cũng phải thật cẩn thận, chú ý an toàn.”
Tạ Nhiên nói: “Dì cứ yên tâm, Quân đoàn Linh Hồ mới chiêu mộ 50 Lính gác cực kỳ xuất sắc do Tắc Hiên đích thân dẫn đầu. Những năm qua anh ấy đã tích lũy kinh nghiệm chiến đấu với sinh vật vũ trụ cực kỳ phong phú, lại thêm hành tinh lần này chúng cháu tới cũng không hoàn toàn lạ lẫm, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Nghe đến đó, Tạ Thần tạm thời thở phào một hơi, nói: “Ừ. Dì ở hành tinh Thủ đô chờ các cháu chiến thắng trở về.”
***
Ngày 2 tháng 10 năm thiên văn thứ 500, Trung tướng Tạ Nhiên và Trung tướng Lục Tắc Hiên suất lĩnh Quân đoàn Linh Hồ chính thức tới thiên hà Kiếm Ngư thành lập quan hệ ngoại giao.
8 giờ sáng, mọi người tập trung trước chiến hạm Linh Hồ tại sân bay Tháp Trắng đúng giờ.
Hai bên chiến hạm đều được vẽ hoa văn hình ngọn lửa rất đẹp mắt trông như cáo chín đuôi xòe rộng những cái đuôi của mình. Chiến hạm được phối hai màu sơn đỏ và trắng, tượng trưng cho hai thực thể tinh thần cáo trắng và cáo chín đuôi của Tạ Nhiên.
Đây là chiến hạm do Bộ Kỹ thuật Cơ giới Liên bang nghiên cứu và chế tạo riêng cho Quân đoàn Linh Hồ.
Vì quân số của Quân đoàn Linh Hồ rất ít nên kích thước của chiến hạm Linh Hồ cũng nhỏ nhất trong số năm hạm chủ của các quân đoàn lớn. Tuy vậy, nó lại có tốc độ cực nhanh, phương thức chiến đấu linh hoạt, được trang bị rất nhiều vũ khí tấn công hỏa lực nặng đủ sức khiến cả một thành phố nổ tung trong nháy mắt.
Khi chiến hạm cất cánh, những cái đuôi màu lửa sẽ đong đưa nhẹ nhàng giống như một con cáo linh hoạt chạy nhảy giữa không gian.
Tạ Nhiên rất thích thiết kế của chiến hạm này, cậu nói trong đầu: “Sau này chúng ta sẽ làm việc tại đây.”
Lục Tắc Hiên đáp: “Ừ, hy vọng chiếc chiến hạm này có thể làm bạn với chúng ta cho đến lúc về hưu.”
Hai người nhìn nhau cười, sóng vai bước lên chiến hạm.
Quân đoàn viên đã tập trung đông đủ, thấy họ xuất hiện, mọi người đồng loạt đứng nghiêm, chào. Tạ Nhiên cũng chào lại mọi người, nói: “Đích đến của chuyến đi là hành tinh S-107 thuộc thiên hà Kiếm Ngư. Tôi sẽ giới thiệu sơ lược về hành tinh này.”
Vô số thực vật hình nhánh cây xuất hiện trên màn hình thực tế ảo trước mặt, Tạ Nhiên chỉ vào loài “thực vật” màu tím đậm đó, nói: “Những thứ trông giống như cây cối này thực chất là nanh vuốt của một loài sinh vật vũ trụ. Chúng sống quần cư, có trí tuệ cao và con đầu đàn. Chúng đã từng ngụy trang thành dáng vẻ của thực vật, tập kích bất ngờ sau khi con người tiến sâu vào lãnh địa của chúng, suýt nữa đã tiêu diệt toàn bộ Đội đặc chiến Liệp Ưng.”
Tạ Nhiên ngừng một lát rồi nói tiếp: “Chúng ta phải biết nể trọng sinh vật vũ trụ, không được hành động thiếu suy nghĩ. Chiều nay, sau khi tới chòm sao Kiếm Ngư, tất cả Lính gác nghe theo chỉ huy của Tướng quân Lục, tất cả Dẫn đường hành động cùng tôi.”
Mọi người đồng thanh đáp: “Rõ!”
Chiến hạm Linh Hồ có tốc độ rất cao, sau 6 tiếng di chuyển trong vũ trụ, mọi người tới thiên hà Kiếm Ngư vào 2 giờ chiều cùng ngày.
Chiến hạm bay chậm trên bầu trời hành tinh S-107. Lục Tắc Hiên cho máy bay không người lái ra ngoài điều tra, quả nhiên phát hiện những sinh vật vũ trụ đó vẫn ngụy trang thành dáng vẻ thực vật, đứng im lìm trên đất như đang ngủ chẳng khác gì lần trước.
Tạ Nhiên thấp giọng nói: “Chuẩn bị hành động.”
Lục Tắc Hiên gật đầu, quay lại nhìn mọi người: “Lâm Phong Dao, Kalman, Kaiser, mỗi người dẫn một đội đi tiên phong theo trận hình tam giác. Hiện tại bắt đầu chia nhóm, mỗi Lính gác phụ trách bảo vệ một Dẫn đường. Nhớ duy trì độ cao di chuyển của phương tiện bay là 100m, không được tấn công sinh vật vũ trụ!”
“Rõ!” Các Lính gác và Dẫn đường trong quân đoàn bắt đầu chia nhóm, mỗi cặp lên cùng một phương tiện bay.
Lục Tắc Hiên cũng lên phương tiện bay cùng Tạ Nhiên, đích thân bảo vệ cậu.
Gần 50 phương tiện bay của Quân đoàn Linh Hồ xếp thành đội hình tam giác đồng loạt xuất phát, bay trên tầng trời thấp với độ cao cố định là 100m.
Giọng Tạ Nhiên vang lên trong tai nghe không dây: “Tất cả Dẫn đường đưa tua ý thức xuống đất tìm đại não của sinh vật này. Chú ý, đầu của chúng có dạng hình cầu với đôi mắt tròn rất to.”
Mọi người lập tức làm theo mệnh lệnh.
Nhưng có vẻ như đám sinh vật này đã rúc đầu xuống lòng đất, các Dẫn đường mất khá nhiều thời gian nhưng vẫn chưa tìm ra cách kết nối với chúng.
Lục Tắc Hiên thấp giọng nói: “Em lái đi, tôi dụ chúng ra.”
Tạ Nhiên nhìn đối phương, nói: “Chú ý an toàn.”
Lục Tắc Hiên ra hiệu rằng cậu cứ yên tâm rồi nhảy ra khỏi phương tiện bay. Một đôi cánh lớn màu trắng dang ra từ hai bên vai người đàn ông, hắn lao nhanh xuống, đao điện từ trong tay vẽ nên một vệt sáng mượt mà giữa không trung.
Quả nhiên, nhận thấy có người tới gần, đám quái vật đang giả vờ ngủ lập tức tấn công đồng loạt.
Dưới lòng đất như có thứ gì đó đang rục rịch, từ trên cao nhìn xuống, cả hành tinh này trông như đang rung chuyển mãnh liệt. Từng con quái vật trồi lên, điên cuồng vươn những cái vuốt sắc hình nhánh cây lên cao khua khoắng. Bên dưới sự bảo vệ của những nanh vuốt đó lờ mờ thấy được cái đầu hình tròn của chúng.
Lục Tắc Hiên nhử đánh một lát, “kích hoạt” chúng xong liền lùi lại ngay lập tức.
Hắn nhanh chóng bay trở về phương tiện bay. Tạ Nhiên cua một đường hình chữ S vô cùng đẹp mắt trên không trung, mở cửa sổ nóc, vững vàng đón được hắn.
Hai người đã liên kết tinh thần nên không cần nói gì nhiều. Lục Tắc Hiên nhảy về khoang điều khiển, nhận lại bàn điều khiển từ tay Tạ Nhiên. Tạ Nhiên lập tức vươn tua ý thức ra, tua ý thức đỏ uốn lượn trong không trung như những sợi tơ, nhanh chóng kết nối vào não một con quái vật.
Cùng lúc đó, các Dẫn đường khác của Quân đoàn Linh Hồ cũng nhanh nhẹn vươn tua ý thức các màu ra, kết nối với những quái vật khác.
Có Lính gác phụ trách lái phương tiện bay và bảo đảm an toàn, các Dẫn đường có thể tập trung tinh thần đối thoại với chúng.
“Xin chào, chúng tôi là loài người đến từ thiên hà Phượng Hoàng.”
“Đừng nổi nóng, chúng tôi không có ác ý với các bạn, sẽ không tấn công các bạn đâu.”
“Bình tĩnh một chút được không?”
Sức mạnh kết nối tinh thần của Dẫn đường quả nhiên rất đỉnh. Dưới sự kết hợp cả ám thị tâm lý và trấn an cảm xúc của mấy chục Dẫn đường, đàn quái vật vốn đang liều mạng muốn tấn công đã từ từ bình tĩnh trở lại.
Một quái vật nhỏ bỗng nói: “Tớ biết anh kia kìa, anh ấy từng thả tớ về đó!”
Giọng một nữ Dẫn đường vang lên trong tai nghe: “Tướng quân Tạ, ở đây có một quái vật nhỏ nói rằng nó quen anh.”
Lục Tắc Hiên lập tức lái phương tiện bay tới đó. Tạ Nhiên kết nối vào não nó, quả nhiên có cảm giác rất quen.
Cậu thấy được ký ức về Đội đặc chiến Liệp Ưng và chuyện cậu thả nó về trong đầu quái vật. Màn hình trước mặt cũng đang chiếu hình ảnh quay được dưới mặt đất: Đôi mắt to của con quái vật ngân ngấn nước như sắp khóc đến nơi.
Tạ Nhiên mỉm cười, nói: “Là em à? Nửa năm không gặp, sao em vẫn dễ khóc quá vậy?”
Quái vật nhỏ kia nức nở: “… Em đang sợ chứ sao! Không phải các anh lại tới bắt em nữa hả?”
Tạ Nhiên đáp: “Không đâu. Em nhìn đi, lần này bọn anh không mang theo cái lưới nào hết, cũng không tấn công các em. Ngoan, nói anh nghe thủ lĩnh của các em ở đâu? Anh cần nói chuyện với vị ấy.”
Quái vật kia dáo dác nhìn Tạ Nhiên: “Không phải tới bắt em thật hả?”
Tạ Nhiên dịu giọng dỗ nó: “Tin anh đi, chẳng phải lần trước anh đã thả em về đấy còn gì?”
Quái vật đảo đôi mắt to tròn, ngẫm nghĩ một hồi rồi mới đáp: “Được, để em dẫn anh tới chỗ mẹ.”
Giữa đàn thú, một con quái vật nhỏ bắt đầu bò thẳng theo một hướng. Lục Tắc Hiên lái phương tiện bay đi theo, Tạ Nhiên vào sâu trong đàn thú cùng nó, trông thấy một quái vật còn nhỏ hơn nữa.
Thủ lĩnh của loài sinh vật này rất khác với nhện chúa, có vẻ con nào có kích thước càng nhỏ lại càng thông minh hơn? Tạ Nhiên kết nối với đại não của con đầu đàn đó, giọng cực kỳ hòa nhã: “Chào bà, làm phiền rồi, chúng tôi là loài người đến từ thiên hà Phượng Hoàng, muốn trao đổi với bà vài chuyện.”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong đầu: “Loài người? Lần trước bị chúng tôi đuổi đi rồi mà còn dám quay lại?”
Tạ Nhiên nói: “Lần trước là hiểu lầm thôi. Chúng tôi cần một loại khoáng thạch màu đen trên hành tinh này. Chắc những khoáng thạch đó cũng không có tác dụng gì với loài của bà đúng không?”
Quái vật rất bất ngờ: “Mấy cục đá vớ vẩn ấy hả? Các cậu cần đống đá đó?”
Tạ Nhiên nói: “Đúng vậy, tôi muốn bàn bạc rõ điều kiện trao đổi với bà, phân chia ra một khu vực an toàn cho phép loài người phái quân đội tới khai thác khoáng thạch trên hành tinh này, loài của bà không được công kích họ trong khu vực an toàn, loài người cũng sẽ không xâm lấn lãnh địa sống của loài các bà. Vì là trao đổi lợi ích, chúng tôi có thể cung cấp một số thứ hữu dụng đối với loài của bà.”
Quái vật đắn đo một lúc rồi mới dò hỏi: “Chúng tôi cần nước, cậu cung cấp được không?” Hành tinh này vô cùng khô hạn, nguồn nước càng ngày càng ít, đó cũng là nguyên nhân khiến chúng phải vùi người dưới đất vì bên trên quá nóng.
Tạ Nhiên trả lời rất dứt khoát: “Không thành vấn đề, chúng tôi có nguồn tài nguyên nước biển rất dồi dào để cung cấp cho loài của bà.”
Dường như vị thủ lĩnh kia vẫn hơi do dự.
Tạ Nhiên hòa nhã nói: “Bà dùng vài cục đá vô ích đổi lấy nguồn nước bất tận rõ ràng không thiệt chút nào, chi bằng cân nhắc thật kỹ càng xem. Chúng ta có thể thành lập hiệp nghị, đôi bên đều phải tuân thủ. Nếu có người làm trái luật, xâm phạm lãnh địa của bà, bà giết họ, loài người sẽ không truy cứu.”
Quái vật nhỏ bên cạnh khẽ nói: “Mẹ, lần trước anh ấy thả con về đó. Chắc là tin tưởng được.”
Thủ lĩnh hỏi: “Cậu là thủ lĩnh loài người? Có thể quyết định mọi chuyện?”
Tạ Nhiên nói: “Tôi là đại sứ ngoại giao, lãnh tụ cho phép tôi tự quyết.”
Quái vật lại tiếp tục cân nhắc. Cuối cùng, nó gật đầu, nói: “Được, lấy gò núi trước mặt kia làm mốc, các cậu không được vượt qua dù chỉ một bước, bằng không, kẻ nào vượt qua chúng tôi sẽ giết luôn kẻ đó. Đá ở những chỗ khác các cậu cứ việc lấy, tôi sẽ không can thiệp. Ngoài ra, các cậu phải trả cho chúng tôi lượng nước tương đương.”
Tạ Nhiên cười nói: “Được, không thành vấn đề.”
Cuộc đàm phán giữa cậu và quái vật trong thế giới tinh thần không một ai nghe được. Mọi người chỉ thấy Tướng quân Tạ vươn tua ý thức ra trao đổi với đối phương rất lâu rồi lại thu tua ý thức về, nói vào tai nghe: “Được rồi, rút về phía bên kia gò núi, xác định biên giới khu vực an toàn.”
Mọi người: “…”
Thế là xong rồi?!
Lục Tắc Hiên nhìn Dẫn đường bên cạnh mình bằng ánh mắt rất phức tạp. Nhiên Nhiên thật sự đã thành lập được hiệp nghị với quái vật này sao?
Nghĩ đến những cuộc chiến tranh đẫm máu của con người trên những hành tinh khác, tất cả không thể tin nổi khung cảnh hòa bình trước mắt. Sớm biết năng lực trao đổi trong tâm trí của Dẫn đường mạnh đến thế thì việc gì phải đẩy bao nhiêu Lính gác ra tiền tuyến đương đầu với cái chết?
***
Tin Quân đoàn Linh Hồ tới thăm thiên hà Kiếm Ngư rất được giới truyền thông và cư dân Liên bang chú ý.
Đây là lần đầu tiên Tạ Nhiên dẫn quân tới thăm viếng hành tinh khác, đối thoại với sinh vật vũ trụ sau khi trở thành Quân đoàn trưởng của Linh Hồ. Mọi người ai cũng lo ngay ngáy, sợ đối phương không thèm quan tâm đến chuyện nhân loại muốn đàm phán mà thẳng tay tấn công, vậy chẳng phải Quân đoàn Linh Hồ sẽ rất nguy hiểm hay sao?
Nguyên soái Tần Tiêu, Tướng quân Tạ Thần, Tướng quân Lục Đình Ngự và cả Tổng thống Harrison đều thấp thỏm chờ tin của Quân đoàn Linh Hồ.
Vốn tưởng Tạ Nhiên sẽ phải trải qua một cuộc chiến cam go mới có thể trở về.
Không ai ngờ rằng chỉ sau đúng một ngày, Tạ Nhiên đã bình an quay lại hành tinh Thủ đô với một tin tốt: “Sinh vật ở chòm sao Kiếm Ngư thiếu nước, yêu cầu dùng lượng nước tương đương để đổi lấy “những tảng đá” vô ích đối với chúng. Tôi đã thỏa thuận biên giới khu vực an toàn với chúng, đồng thời đảm bảo con người sẽ không vượt khỏi phạm vi này. Tiếp theo, chúng ta chỉ cần thực hiện theo đúng thỏa thuận.”
Mọi người: “…”
Đàm phán thành công rồi? Hơn nữa chỉ mất một ngày!
Bất đồng ngôn ngữ cũng không sao hết, Dẫn đường có thể nói chuyện bằng sức mạnh tinh thần. Không ngờ Tạ Nhiên thật sự trao đổi được với sinh vật vũ trụ, tránh gây ra chiến tranh mất mát, lấy được tài nguyên cực kỳ cần thiết cho con người thông qua phương thức trao đổi lợi ích hòa bình.
Không một ai phải hy sinh.
Thậm chí còn không tốn dù chỉ một viên đạn.
Tổng thống Harrison kích động nắm chặt tay Tạ Nhiên: “Tốt quá rồi! Tướng quân Tạ, cậu hoàn toàn xứng đáng là một đại sứ ngoại giao!”
Tần Tiêu cũng bước tới, mỉm cười: “Đây đúng là một khởi đầu đẹp đối với Quân đoàn Linh Hồ.”
Tạ Thần nhìn cháu trai với vẻ mừng rỡ. Trong bất tri bất giác, Nhiên Nhiên đã trưởng thành rồi, Quân đoàn Linh Hồ do cháu ấy dẫn đầu đã khai sáng thời đại ngoại giao vũ trụ hoàn toàn mới do Dẫn đường phụ trách. Chị và anh rể trên trời có lẽ đang rất tự hào đúng không?
Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên nhìn nhau.
Lần đàm phán này được thuận lợi như thế cốt yếu cũng vì đây đã là lần thứ ba họ giao tiếp với sinh vật trên chòm sao Kiếm Ngư. Tạ Nhiên khá hiểu về chúng, cũng biết chúng không phải giống loài hiếu chiến, hung tàn nên mới có thể dùng đạo lý thuyết phục đối phương trao đổi lợi ích.
Về sau, đối mặt với những hành tin h hoàn toàn xa lạ và những sinh vật chưa từng gặp bao giờ, chưa chắc đã có thể thuận lợi được thế này.
Nhưng đã có con đường trao đổi bằng tinh thần, chí ít sẽ tránh được rất nhiều cuộc chiến không đáng có.
Quân đoàn Linh Hồ thành công thành lập hiệp nghị với sinh vật vũ trụ mà không xảy ra thương vong, tin tức chấn động này nhanh chóng lan truyền khắp Liên bang. Không ít người trở thành fan trung thành của Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên, Quân đoàn Linh Hồ cũng trở thành quân đoàn ngoại giao Liên bang nhận về rất nhiều lời khen.
Tên của Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên chắc chắn sẽ được lưu lại trong sử sách Liên bang.
Có lẽ vài trăm năm sau, người ta vẫn nhớ rõ đã từng có một cặp đôi Lính gác Dẫn đường đã tới rất nhiều hành tinh lạ với thân phận nhà ngoại giao. Những điều kỳ diệu họ từng trải qua trong vũ trụ cũng trở thành những truyền kỳ để người đời sau say sưa kể mãi.
Chương 100: Ngoại truyện 1 Phần 01: Nhà ngoại giao vũ trụ
Ngoại truyện 1: Hôn lễ và cuộc sống sau khi kết hôn
(CP: Lục Tắc Hiên x Dụ Nhiên)
Sau khi cầu hôn thành công, Lục Tắc Hiên đưa Tạ Nhiên tới một khu biệt thự liền kề sang trọng ở hành tinh Thủ đô.
Tạ Nhiên thắc mắc: “Không phải anh liên kết tinh thần với em rồi à, sao còn có nhiều bí mật thế này?”
Lục Tắc Hiên nói: “Dạo gần đây em bận quá, không phân tâm được. Thế nên tôi đã lén chuẩn bị một bất ngờ cho em.”
Hai người tới trước một căn biệt thự bốn tầng, Lục Tắc Hiên mở cửa, dẫn Tạ Nhiên vào trong.
Căn nhà được trang hoàng theo phong cách ấm cúng. Tầng 1 là phòng khách mở đón sáng, phòng bếp và phòng tập thể thao; Tầng 2 được ngăn ra thành ba căn phòng độc lập có thể bố trí tùy theo sở thích; Cả tầng 3 là phòng ngủ chính; Tầng 4 trên cùng là sân thượng, mùa hè có thể hóng gió, ngắm sao trời rực rỡ ở đây.
Tạ Nhiên đi thang máy lên xem từng tầng của căn biệt thự, cuối cùng đứng lại ở sân thượng, hóng gió đêm mát mẻ: “Đây là nhà anh mua à?”
Lục Tắc Hiên mỉm cười: “Là nhà cưới của chúng ta.”
Tạ Nhiên giật mình, kinh ngạc nhìn Lục Tắc Hiên: “Anh chuẩn bị nhà cưới sớm vậy sao?”
Lục Tắc Hiên nói: “Ừ, chỗ này rất gần nơi làm việc, là thế giới của riêng hai chúng ta. Sau khi kết hôn, chúng ta sẽ sống ở đây, mỗi tối về nhà tôi sẽ xuống bếp nấu ăn cho em. Rảnh rỗi còn có thể trồng ít hoa cỏ ngoài vườn hoặc lên sân thượng uống trà, nói chuyện.”
Trong khoảng thời gian này, Tạ Nhiên bận rộn lo công việc trong Quân đoàn Linh Hồ, không rảnh chú ý tới Lục Tắc Hiên. Không ngờ Lục Tắc Hiên đã chuẩn bị nhà cưới xong xuôi.
Tất cả mọi chuyện đều được hắn lo toan chu đáo đến thế.
Lòng Tạ Nhiên vừa ấm áp, vừa vui vẻ, cậu quay sang ôm lấy người đàn ông trước mặt: “Vất vả rồi. Chắc anh tốn không ít công sức mới chọn được căn nhà này nhỉ?”
Lục Tắc Hiên ôn hòa nói: “Chuyện nên làm mà.”
Chim ưng trắng và hai chú cáo chạy chơi quanh sân, rất vừa lòng với ngôi nhà mới này.
Đây là khoảng trời nhỏ của riêng họ.
Hai người ôm nhau trên sân thượng, thật lâu sau Tạ Nhiên mới buông đối phương ra, hỏi: “Anh định khi nào kết hôn?”
Tuy cậu cũng rất muốn dọn tới ngôi nhà mới này cùng Lục Tắc Hiên… Nhưng nghĩ đến dì út, Tạ Nhiên lại thấy hơi ngần ngừ.
Lục Tắc Hiên cảm nhận được tâm trạng rối ren của cậu, bèn thấp giọng nói: “Không vội. Tuy tôi rất muốn ở bên em nhưng em đã phải chia cách khỏi gia đình quá lâu. Mấy năm nay em luôn sống trong thân phận Dụ Nhiên, có nhà không được về, có người thân không được nhận, chắc chắn em rất nhớ dì út và ông nội. Vậy nên tôi nghĩ em cứ ở bên người nhà một thời gian nữa đã, qua vài năm rồi chúng ta tổ chức hôn lễ sau.”
Sự chu đáo của Lục Tắc Hiên khiến Tạ Nhiên không biết nên nói gì cho phải.
Cậu đã rời xa nhà họ Tạ sáu năm, mới đoàn tụ được với dì út chưa đầy hai tháng. Nếu giờ gấp gáp kết hôn, chắc dì út sẽ buồn lắm?
Dì út kề cận cậu từ bé đến lớn, khi nhỏ còn thường xuyên chơi cùng, chăm bẵm cậu, là người thân cậu yêu quý nhất.
Sau khi cha mẹ qua đời, dì út phải tiếp nhận vị trí Quân đoàn trưởng từ khi còn rất trẻ, có lẽ mấy năm qua cũng phải gồng gánh rất nhiều áp lực.
Giờ khó khăn lắm mới được đoàn tụ, cậu cũng muốn ở bên cạnh dì nhiều một chút.
May mà Lục Tắc Hiên thấu hiểu, hơn nữa còn chủ động đề nghị gác chuyện kết hôn lại sau.
Tạ Nhiên khẽ nói: “Hai năm nữa kết hôn, anh chờ được không?”
Lục Tắc Hiên nhẹ nhàng xoa tóc Tạ Nhiên: “Bao lâu cũng được.”
So với thời gian sáu năm Tạ Nhiên phải rời xa gia đình, hai năm có đáng là bao? Huống hồ hai người cũng không thực sự phải cách xa, cả hai đều làm việc ở hành tinh Thủ đô, có thể gặp nhau bất cứ lúc nào.
Căn nhà cưới này cứ tạm thời để đó, rồi sẽ đến một ngày hai người dọn về đây, chung sống bên nhau.
***
Tạ Nhiên trở về nhà họ Tạ.
Tạ Thần thấy cậu thì thở phào một hơi, nói: “Nhiên Nhiên, cháu đi ăn với Lục Tắc Hiên mà lâu thế cơ à?”
Đại khái dì út đang mang tâm trạng “con cháu ra ngoài hẹn hò, người lớn không yên tâm nổi” nhỉ? Không ngờ dì vẫn ngồi trong phòng khách chờ Tạ Nhiên về.
Tạ Nhiên ngồi xuống cạnh cô, khẽ nói: “Dì à, Tắc Hiên cầu hôn cháu.”
Tạ Thần ngây ra như phỗng. Cô vẫn biết Lục Tắc Hiên và Nhiên Nhiên có tình cảm sâu đậm, thậm chí lúc tấn công quái vật xúc tu, Lục Tắc Hiên còn không tiếc mạng mình bảo vệ Nhiên Nhiên. Cả hai cũng liên kết tinh thần từ lâu rồi, cầu hôn âu cũng là chuyện đương nhiên.
Giọng cô hơi trầm xuống: “Cháu nhận lời rồi à?”
Tạ Nhiên nói: “Nhận lời rồi ạ.”
Tạ Thần: “…”
Tạ Nhiên cảm nhận rất rõ cảm xúc rối ren như thế “bé con nhà mình bị cướp đi mất” này.
Tạ Nhiên mỉm cười, nắm chặt tay dì út, nói: “Dì yên tâm, cháu chỉ nhận lời cầu hôn, cho anh ấy một câu trả lời rõ ràng thôi. Bọn cháu chưa định sẽ kết hôn ngay. Đầu tiên là vì chúng cháu còn trẻ, cháu mới trở thành Quân đoàn trưởng của Linh Hồ, có rất nhiều việc cần giải quyết. Thứ nữa là đã xa ông, xa dì nhiều năm như vậy, lúc nào cháu cũng nhớ hai người, muốn có thời gian ở bên gia đình mình nhiều hơn.”
Nghe đến đó, cuối cùng Tạ Thần cũng thoải mái hơn.
Mắt cô hơi hoe đỏ, nghẹn ngào nói: “Không phải dì cấm cản cháu với Lục Tắc Hiên đâu, chỉ là… Dì thật sự không nỡ. Mấy năm qua dì luôn cho rằng cháu đã chết, thường xuyên mơ thấy cháu và anh chị…”
Tạ Nhiên quay sang, nhẹ nhàng ôm lấy dì: “Cháu biết mà. Cháu vẫn còn sống, Tạ Nhiên đã trở về với dì út rồi đây.”
Tạ Thần ôm cậu thật chặt.
Khi Tạ Nhiên còn bé, cha mẹ cậu bận rộn công việc, thời gian dì út ở cạnh còn nhiều hơn. Dì út còn thường xuyên ôm cậu, kể cậu nghe những câu chuyện thú vị, dẫn cậu tới khu vui chơi. Cậu rất yêu quý dì út, có chuyện gì cũng thích kể với dì.
Khi đó, mọi người đều sống trong nhà họ Tạ, ông ngoại vẫn còn khỏe mạnh, cuối tuần cả nhà sẽ quây quần bên nhau ăn lẩu, bầu không khí vô cùng ấm áp, náo nhiệt.
Hiện tại, nhà họ Tạ chỉ còn một mình dì út, sao cậu nỡ bỏ đi sớm như vậy?
Một lúc lâu sau Tạ Thần mới buông cậu ra, dịu dàng nói: “Nhiên Nhiên, cháu về là tốt rồi, nơi này sẽ mãi mãi là nhà của cháu. Mấy năm nay dì vẫn cho người quét dọn phòng của cháu định kỳ, trong đó vẫn y nguyên như cũ. Chỉ có cây trong vườn là cao thêm khá nhiều, dì vẫn nhớ cái cây đó hồi xưa chính cha cháu đã hướng dẫn cháu trồng.”
“Vâng, mọi thứ ở đây cháu vẫn nhớ rất kỹ.” Tạ Nhiên đặt một phần đồ ăn lên bàn, nói: “Dì út ăn chút đi. Cháu mua loại bánh dì thích nhất đấy.”
Nhìn logo hình cánh hoa quen thuộc trên vỏ hộp, hốc mắt Tạ Thần cay cay. Nhiên Nhiên vẫn nhớ tiệm bánh cô thích nhất, còn mua về mời cô ăn khuya.
Lòng Tạ Thần vui thế nào khỏi cần phải nói.
Mất đi rồi tìm lại được thực sự là chuyện tuyệt vời nhất trong cuộc sống.
***
Tạ Nhiên trở về sống trong nhà họ Tạ, Nguyên soái Tần Tiêu cũng thường xuyên ghé chơi. Bình thường cả ba người đều bận rộn công việc nhưng cứ ngày nghỉ, hai người lớn lại nấu đủ các món khác nhau cho Tạ Nhiên ăn.
Một bữa lẩu lại được tổ chức trong vườn. Giống như nhiều năm trước, ba người quây quần bên nhau ăn lẩu rất vui vẻ, yên ấm.
Cây vót thơm cha cậu tự tay trông càng ngày càng tươi tốt. Mỗi khi đứng dưới tán lá, nhìn hoa tươi nở rộ trên cành, Tạ Nhiên đều cảm thấy mọi thứ đã thay đổi quá nhiều. Nếu năm đó chưa từng có chuyện gì xảy ra, cha mẹ cậu vẫn còn, liệu giờ sẽ là khung cảnh ra sao?
Cậu không thể tận mắt chứng kiến.
Chỉ có thể thử vẽ nên cảnh tượng tốt đẹp ấy trong mơ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, dì út đã trở thành Thượng tướng, quân hàm ngang với Tướng quân Lục cha.
Khoảng thời gian quá thảnh thơi ở hành tinh Nhện Đỏ kia khiến Tướng quân Lục Đình Ngự vô cùng muốn được nghỉ hưu sớm để về trồng rau nuôi gà. Nhưng Liên bang chưa từng có tiền lệ Tướng quân nghỉ hưu sớm khi vẫn còn khỏe mạnh, huống hồ, nếu ông nghỉ, áp lực đổ lên vai Lục Tắc Hiên sẽ rất lớn.
Thế nên Lục Đình Ngự đành phải trở lại Quân đoàn Liệp Ưng, một lần nữa tiếp nhận chức vị Quân đoàn trưởng dù không mấy tình nguyện.
Sau khi bình phục hoàn toàn, Lục Thành An lựa chọn tiếp tục dẫn dắt Đội đặc chiến Liệp Ưng. Hắn và Moore lại cùng trở về trên phi thuyền Liệp Ưng.
Kể từ đó, Lục Tắc Hiên bỗng rảnh rang hẳn.
Đúng lúc này, Quân đoàn Linh Hồ vừa hay công khai chiêu mộ một Đội đặc chiến Lính gác phụ trách bảo đảm an toàn cho các Dẫn đường khi tới các hành tinh lạ.
Dẫn đường có sức mạnh tinh thần rất lớn nhưng sức chiến đấu không thể bì được với Lính gác. Đặc biệt là khi đụng độ sinh vật trí tuệ cao có tính công kích mạnh, rất có thể họ còn chưa kịp kết nối vào đại não đối phương, tiến hành đối thoại thì đã bị quái vật quét sạch.
Thông tin Quân đoàn Linh Hồ tuyển người được công bố, lập tức thu hút sự chú ý của không ít Lính gác.
Rất nhiều người tới báo danh.
Thứ nhất, Tạ Nhiên là Dẫn đường với hai thực thể tinh thần đầu tiên của Liên bang, còn tiêu diệt được ý thức của quái vật trong trận đại chiến, giành được Huân chương Quân công hạng đặc biệt, là nam thần trong lòng rất nhiều Lính gác.
Thứ hai, Quân đoàn Linh Hồ là quân đoàn tập trung nhiều Dẫn đường nhất của Liên bang. Đương nhiên các Lính gác muốn tòng quân trong quân đoàn đông Dẫn đường, biết đâu còn tiện thể giải quyết được vấn đề chung thân đại sự.
Số lượng người đăng ký quá nhiều, Tạ Nhiên đọc thông tin cũng đau cả đầu.
Qua nhiều vòng sàng lọc, tuyển chọn, Tạ Nhiên chọn ra 100 Lính gác xuất sắc cấp A trở lên vào vòng phỏng vấn cuối cùng.
Thế nhưng đúng hôm phỏng vấn, một vị sĩ quan đột ngột xuất hiện khiến ai chú ý.
Các Lính gác xì xào bàn tán: “Sao Tướng quân Lục cũng tới đây?”
“Anh ấy đến bàn việc với Tướng quân Tạ à?”
“Mấy cậu nhìn quân phục ảnh mặc mà coi, có biểu tượng Quân đoàn Linh Hồ kìa! Chắc ảnh chính là Quân đoàn phó “nhảy dù” được đồn đại đó!”
Trong phòng họp, nhìn Lục Tắc Hiên trong bộ quân phục mới, Tạ Nhiên rất bất đắc dĩ: “Việc gì anh phải xin Nguyên soái điều sang chỗ em thế này?”
Lục Tắc Hiên nói rất nghiêm túc, đứng đắn: “Quân đoàn Linh Hồ công khai tuyển Đội đặc chiến Lính gác, tôi đã dẫn đội nhiều năm, có kinh nghiệm chiến đấu với sinh vật vũ trụ vô cùng phong phú, đủ khả năng xử lý tốt mọi tình huống bất ngờ. Tôi có thể đảm nhiệm vị trí Đội trưởng Đội đặc chiến này, bảo đảm an toàn của Tướng quân Tạ là em nên Nguyên soái mới phê duyệt lệnh điều động tôi.”
Tạ Nhiên: “…”
Anh đủ lắm rồi đó. Mặc kệ vị trí Quân đoàn trưởng của Liệp Ưng không thèm lo, nhất quyết gọi cha về phụ trách còn bản thân lại chạy sang Quân đoàn Linh Hồ ứng tuyển?
Thấy Nhiên Nhiên lạnh lùng nhìn mình, Lục Tắc Hiên lập tức sửa lời: “Khụ, thực ra là vì tôi đã quen dẫn đội xuất chinh rồi. Ngày nào cũng ngồi trong văn phòng đọc tài liệu chán chết được. Dù sao cha tôi cũng về làm Quân đoàn trưởng tiếp nên tôi muốn tới cạnh em.”
“Tới cạnh em” mới là điểm mấu chốt.
Cảm nhận được suy nghĩ của hắn, lòng Tạ Nhiên rất ấm áp: “Được rồi, chúng ta cùng tới các hành tinh lạ quả thật sẽ có phần thắng lớn. Nếu Nguyên soái đã phê duyệt lệnh điều động anh thì em cũng không ý kiến thêm nữa.”
Cậu chìa tay với Lục Tắc Hiên, mỉm cười: “Trung tướng Lục Tắc Hiên, chào mừng gia nhập Quân đoàn Linh Hồ.”
Lục Tắc Hiên cũng, nắm chặt tay Tạ Nhiên.
Trong phút chốc, hai người đều nhớ về quá khứ.
Lúc Dẫn đường cấp C mà Tạ Nhiên sắm vai giành được sự tín nhiệm của Lục Tắc Hiên, Lục Tắc Hiên cũng chìa tay ra, chào mừng cậu gia nhập Quân đoàn Liệp Ưng giống như vậy.
Hiện tại, người nói những điều này đổi thành Tạ Nhiên.
Hai con người trẻ tuổi trở thành Quân đoàn trưởng và Quân đoàn phó của Quân đoàn ngoại giao đặc biệt nhất lịch sử Liên bang.
Quân phục cả hai đã thay màu, quân hàm cũng được thăng lên thành Trung tướng.
Điều không thay đổi là sự bảo vệ ăn ý cả hai trao nhau và tinh thần vốn có của quân nhân.
Từ nay về sau, cả hai lại tiếp tục sóng vai chiến đấu.
Là Lính gác và Dẫn đường đại diện trong quân đoàn ngoại giao của nhân loại, cả hai sẽ cùng ghé thăm nhiều hành tinh, trải qua cuộc sống thú vị muôn màu muôn vẻ.
***
Sau khi trở thành Quân đoàn phó của Quân đoàn Linh Hồ, ngày nào Lục Tắc Hiên đi làm cũng được gặp Tạ Nhiên. Tuy ai cũng biết hai người là một cặp nhưng cả hai cũng không thể tình tứ ngay trước mặt cấp dưới. Khi giải quyết công việc, hai người vẫn giữ thái độ vô cùng nghiêm túc, trách nhiệm.
Cuối cùng, Quân đoàn Linh Hồ tuyển chọn 50 Lính gác cấp A trở lên; số lượng Dẫn đường cũng là 50. Là quân đoàn đặc biệt với số lượng Lính gác và Dẫn đường bằng nhau đầu tiên ở Liên bang, nhất cử nhất động của họ đều rất được mọi người chú ý.
Ngày 1 tháng 10, Tạ Nhiên tổ chức đại hội tập hợp toàn thể Quân đoàn Linh Hồ lần đầu tiên.
Cậu mặc bộ quân phục được cắt may vừa người, vóc dáng cao ráo, phong độ xuất chúng, rất có dáng dấp của mẹ mình, Tướng quân Tạ Hi. Lục Tắc Hiên bên cạnh cậu cũng mặc bộ quân phục tương tự, hình ảnh hai người sóng vai tiến vào khiến không ít Lính gác và Dẫn đường đứng phía dưới kích động.
Dưới sân khấu, các quân đoàn viên xếp thành đội ngũ vuông vắn, giơ tay chào hai người cực kỳ đồng bộ: “Tướng quân!”
Lục Tắc Hiên và Tạ Nhiên cũng chào lại họ bằng động tác chào kiểu quân đội rất đúng tiêu chuẩn.
Tạ Nhiên cất cao giọng, nói: “Hoan nghênh mọi người gia nhập Quân đoàn Linh Hồ. Tôi là Quân đoàn trưởng, Trung tướng Tạ Nhiên. Vị này chính là Quân đoàn phó của chúng ta, Trung tướng Lục Tắc Hiên.”
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên dưới sân khấu.
Tạ Nhiên chờ tràng pháo tay kết thúc mới tiếp tục nói: “Quân đoàn Linh Hồ là quân đoàn vừa được thành lập trong năm nay, quân số ít nhất trong các quân đoàn hiện có của Liên bang nhưng lại mang trách nhiệm vô cùng lớn lao. Là quân đoàn ngoại giao đầu tiên trong lịch sử Liên bang, chúng ta sẽ tới thăm viếng các hành tinh khác trong vũ trụ, trao đổi với sinh vật vũ trụ thông qua ý thức, đây là nhiệm vụ mang ý nghĩa vượt thời đại.”
“Mỗi người các bạn đều là mỗi chiến sĩ ưu tú nhất của Liên bang. Hy vọng kể từ giờ các bạn có thể hỗ trợ nhau cùng tiến bước!”
Tạ Nhiên rất trẻ, mới 26 tuổi đã trở thành Quân đoàn trưởng. Có lẽ được di truyền thiên phú từ mẹ, cậu bình tĩnh, quả quyết khi đứng trên bục phát biểu, mang đậm phong thái một vị đại tướng. Lục Tắc Hiên nhìn dáng vẻ siêu ngầu ấy của cậu, lòng càng tán thưởng, yêu thích hơn.
Nói xong, Tạ Nhiên nhìn về phía Lục Tắc Hiên: “Tiếp theo đây xin mời Tướng quân Lục phát biểu đôi lời với mọi người.”
Lục Tắc Hiên bước tới bên cạnh Tạ Nhiên, nói: “Nhiệm vụ của Quân đoàn Linh Hồ là tới các hành tinh mới, thành lập quan hệ ngoại giao với sinh vật vũ trụ, chúng ta sẽ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm chưa xác định ngoài không gian. Hiểu biết của con người về vũ trụ vô cùng hạn hẹp, đã từng xảy ra chuyện sinh vật vũ trụ muốn xâm chiếm hành tinh của chúng ta, suýt nữa gây ra bi kịch không thể vãn hồi ở hành tinh Thủ đô. Vậy nên dù đối mặt với bất kỳ sinh vật vũ trụ nào, mọi người luôn phải cảnh giác cao độ, tuyệt đối không được sơ suất, khinh địch.”
Lục Tắc Hiên đưa mắt nhìn tất cả quân đoàn viên đang có mặt: “Toàn bộ Lính gác, bước ra khỏi hàng!”
Hắn vừa ra mệnh lệnh, 50 Lính gác tinh nhuệ của Quân đoàn Linh Hồ đồng loạt tiến lên một bước.
Lục Tắc Hiên nói: “Bảo vệ Dẫn đường là chức trách của Lính gác. Kể từ giờ, tôi chính là người phụ trách trực tiếp Đội đặc chiến Lính gác của Quân đoàn Linh Hồ, mọi người sẽ dốc toàn lực bảo đảm an toàn cho các Dẫn đường theo sự chỉ huy của tôi. Rõ cả chưa?”
Tiếng hô đồng thanh của Lính gác vang vọng đến tận mây xanh: “Rõ!”
Lục Tắc Hiên gật đầu: “Rất tốt.”
Hắn quay sang nhìn Tạ Nhiên, nói trong đầu: “Tướng quân Tạ, tôi nói xong rồi.”
Tạ Nhiên mỉm cười, nói với quân đoàn viên dưới sân khấu: “Cho mọi người một ngày chuẩn bị, đúng 8 giờ sáng mai tập hợp tại sân bay tầng 100 của Tháp Trắng. Tan họp!”
Hai người sóng vai rời đi, các quân nhân bên dưới vẫn nhìn theo bóng họ mãi.
Có người thì thầm nhận xét: “Hai người họ ăn ý thật đấy!”
“Tôi có thể nói là tôi nhìn họ tình tứ mà ngọt ê cả răng không?”
“Khụ, đồng chí vào Quân đoàn Linh Hồ tòng quân hay đến ăn cơm chó vậy?”
Đang bàn tán, một giọng nữ trong veo vang lên: “Vào quân đoàn tòng quân với hóng CP cũng có xung đột nhau đâu!”
Bay bên cạnh cô là một con chim ruồi linh hoạt.
Xung quanh có người nhận ra cô, hào hứng chạy tới bắt chuyện: “Chị Chim, chị cũng tới Quân đoàn Linh Hồ à!”
Chim Ruồi cười he he, “Quân đoàn Linh Hồ tuyển quân công khai mà, thế là chị đăng ký luôn.” Là fan số một của CP Lục Tắc Hiên và Nhiên Nhiên, cô sao có thể bỏ qua cơ hội ăn cơm chó tuyệt vời này? Tuy Đội đặc chiến Liệp Ưng có rất nhiều đồng đội lâu năm nhưng cô vẫn muốn đi bảo vệ Nhiên Nhiên hơn.
Đương nhiên, chuyện bảo vệ Nhiên Nhiên cũng không tới phiên cô, dù gì Tướng quân Lục và Tướng quân Tạ cũng như hình với bóng, chắc chắn sẽ bảo vệ nhau. Nhưng có thể nhìn thấy hai người họ ở Quân đoàn Linh Hồ, cô đã mãn nguyện lắm rồi.
Không ít người tụ lại, bắt đầu dò đoán chuyện tình cảm của Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên.
Sau khi trở lại văn phòng, Tạ Nhiên kiểm tra lại mọi vấn đề liên quan đến cuộc xuất chinh, đảm bảo không sơ sót điều gì rồi mới yên tâm.
Sau khi thảo luận cẩn thận, hai người quyết định chọn hành tinh S-107 thuộc chòm sao Kiếm Ngư làm đích đến cho lần ra quân đầu tiên.
Lúc trước, Đội đặc chiến Liệp Ưng nhận nhiệm vụ đổ bộ lên hành tinh này điều tra, kết quả lại bị sinh vật vũ trụ ngụy trang thành thực vật bao vây do thiếu cảnh giác. Vì cứu Lục Tắc Hiên, Tạ Nhiên đã bất chấp nguy cơ bại lộ thân phận, xông vào giữa đàn quái vật. Đó cũng là lần đầu tiên Lục Tắc Hiên nhìn thấy cáo chín đuôi của cậu.
Sau khi thoát nạn, trở về hành tinh Thủ đô, Đội đặc chiến Liệp Ưng lại nhận nhiệm vụ bắt sinh vật ở nơi đó về cho các nhà khoa học nghiên cứu. Bọn họ từng bắt hai quái thú nhỏ, Tạ Nhiên đã tiến hành đối thoại với chúng, xác nhận có thể trao đổi trong tinh thần với sinh vật này.
Hơn nữa, khi cứu Lục Tắc Hiên, cậu đã từng thôi miên con đầu đàn của loài thú này. Sức mạnh tinh thần của con đầu đàn kia kém xa nhện chúa và bạch tuộc xúc tu, Tạ Nhiên tin chắc mình có thể ứng phó tốt.
Lần này, Tạ Nhiên quyết định trở lại chòm sao Kiếm Ngư vì hành tinh kia có ý nghĩa rất quan trọng đối với Liên bang. Đài quan trắc đã phát hiện ra nguồn tài nguyên khoáng sản hiếm, có thể cải tiến toàn diện phi thuyền và phương tiện vận chuyển, giúp tăng đáng kể tốc độ di chuyển trong vũ trụ trên hành tinh này.
Hơn nữa, khi thả hai quái vật con kia trở lại hành tinh mẹ hồi trước, cậu nhận thấy quái vật này không quá hiếu chiến. Sau khi bị con người bắt cũng chỉ khóc trông rất đáng thương, chưa biết chừng sẽ đàm phán được hiệp nghị hợp tác.
Nếu thành công được như vậy, đây sẽ là một bước đột phá lớn lao, mang tính lịch sử đối với toàn thể Liên bang.
Lục Tắc Hiên hoàn toàn ủng hộ quyết định của Tạ Nhiên. Hai người bàn bạc cẩn thận, vạch ra kế hoạch xuất quân cực kỳ chi tiết, tỉ mỉ.
Đêm đó, Tạ Nhiên trở về nhà họ Tạ chào tạm biệt dì út: “Dì, đây là lần đầu tiên cháu chính thức tới hành tinh khác kể từ khi đảm nhiệm vị trí Quân đoàn trưởng đến giờ, chưa biết sẽ phải đi bao lâu. Dì nhớ giữ sức khỏe.”
Tuy Tạ Thần không nỡ để cậu đi nhưng cô cũng biết Tạ Nhiên không thể ở trong nhà mãi. Cậu có sự nghiệp và mơ ước của riêng mình.
Cô ôm lấy Tạ Nhiên, nói: “Cháu cũng phải thật cẩn thận, chú ý an toàn.”
Tạ Nhiên nói: “Dì cứ yên tâm, Quân đoàn Linh Hồ mới chiêu mộ 50 Lính gác cực kỳ xuất sắc do Tắc Hiên đích thân dẫn đầu. Những năm qua anh ấy đã tích lũy kinh nghiệm chiến đấu với sinh vật vũ trụ cực kỳ phong phú, lại thêm hành tinh lần này chúng cháu tới cũng không hoàn toàn lạ lẫm, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Nghe đến đó, Tạ Thần tạm thời thở phào một hơi, nói: “Ừ. Dì ở hành tinh Thủ đô chờ các cháu chiến thắng trở về.”
***
Ngày 2 tháng 10 năm thiên văn thứ 500, Trung tướng Tạ Nhiên và Trung tướng Lục Tắc Hiên suất lĩnh Quân đoàn Linh Hồ chính thức tới thiên hà Kiếm Ngư thành lập quan hệ ngoại giao.
8 giờ sáng, mọi người tập trung trước chiến hạm Linh Hồ tại sân bay Tháp Trắng đúng giờ.
Hai bên chiến hạm đều được vẽ hoa văn hình ngọn lửa rất đẹp mắt trông như cáo chín đuôi xòe rộng những cái đuôi của mình. Chiến hạm được phối hai màu sơn đỏ và trắng, tượng trưng cho hai thực thể tinh thần cáo trắng và cáo chín đuôi của Tạ Nhiên.
Đây là chiến hạm do Bộ Kỹ thuật Cơ giới Liên bang nghiên cứu và chế tạo riêng cho Quân đoàn Linh Hồ.
Vì quân số của Quân đoàn Linh Hồ rất ít nên kích thước của chiến hạm Linh Hồ cũng nhỏ nhất trong số năm hạm chủ của các quân đoàn lớn. Tuy vậy, nó lại có tốc độ cực nhanh, phương thức chiến đấu linh hoạt, được trang bị rất nhiều vũ khí tấn công hỏa lực nặng đủ sức khiến cả một thành phố nổ tung trong nháy mắt.
Khi chiến hạm cất cánh, những cái đuôi màu lửa sẽ đong đưa nhẹ nhàng giống như một con cáo linh hoạt chạy nhảy giữa không gian.
Tạ Nhiên rất thích thiết kế của chiến hạm này, cậu nói trong đầu: “Sau này chúng ta sẽ làm việc tại đây.”
Lục Tắc Hiên đáp: “Ừ, hy vọng chiếc chiến hạm này có thể làm bạn với chúng ta cho đến lúc về hưu.”
Hai người nhìn nhau cười, sóng vai bước lên chiến hạm.
Quân đoàn viên đã tập trung đông đủ, thấy họ xuất hiện, mọi người đồng loạt đứng nghiêm, chào. Tạ Nhiên cũng chào lại mọi người, nói: “Đích đến của chuyến đi là hành tinh S-107 thuộc thiên hà Kiếm Ngư. Tôi sẽ giới thiệu sơ lược về hành tinh này.”
Vô số thực vật hình nhánh cây xuất hiện trên màn hình thực tế ảo trước mặt, Tạ Nhiên chỉ vào loài “thực vật” màu tím đậm đó, nói: “Những thứ trông giống như cây cối này thực chất là nanh vuốt của một loài sinh vật vũ trụ. Chúng sống quần cư, có trí tuệ cao và con đầu đàn. Chúng đã từng ngụy trang thành dáng vẻ của thực vật, tập kích bất ngờ sau khi con người tiến sâu vào lãnh địa của chúng, suýt nữa đã tiêu diệt toàn bộ Đội đặc chiến Liệp Ưng.”
Tạ Nhiên ngừng một lát rồi nói tiếp: “Chúng ta phải biết nể trọng sinh vật vũ trụ, không được hành động thiếu suy nghĩ. Chiều nay, sau khi tới chòm sao Kiếm Ngư, tất cả Lính gác nghe theo chỉ huy của Tướng quân Lục, tất cả Dẫn đường hành động cùng tôi.”
Mọi người đồng thanh đáp: “Rõ!”
Chiến hạm Linh Hồ có tốc độ rất cao, sau 6 tiếng di chuyển trong vũ trụ, mọi người tới thiên hà Kiếm Ngư vào 2 giờ chiều cùng ngày.
Chiến hạm bay chậm trên bầu trời hành tinh S-107. Lục Tắc Hiên cho máy bay không người lái ra ngoài điều tra, quả nhiên phát hiện những sinh vật vũ trụ đó vẫn ngụy trang thành dáng vẻ thực vật, đứng im lìm trên đất như đang ngủ chẳng khác gì lần trước.
Tạ Nhiên thấp giọng nói: “Chuẩn bị hành động.”
Lục Tắc Hiên gật đầu, quay lại nhìn mọi người: “Lâm Phong Dao, Kalman, Kaiser, mỗi người dẫn một đội đi tiên phong theo trận hình tam giác. Hiện tại bắt đầu chia nhóm, mỗi Lính gác phụ trách bảo vệ một Dẫn đường. Nhớ duy trì độ cao di chuyển của phương tiện bay là 100m, không được tấn công sinh vật vũ trụ!”
“Rõ!” Các Lính gác và Dẫn đường trong quân đoàn bắt đầu chia nhóm, mỗi cặp lên cùng một phương tiện bay.
Lục Tắc Hiên cũng lên phương tiện bay cùng Tạ Nhiên, đích thân bảo vệ cậu.
Gần 50 phương tiện bay của Quân đoàn Linh Hồ xếp thành đội hình tam giác đồng loạt xuất phát, bay trên tầng trời thấp với độ cao cố định là 100m.
Giọng Tạ Nhiên vang lên trong tai nghe không dây: “Tất cả Dẫn đường đưa tua ý thức xuống đất tìm đại não của sinh vật này. Chú ý, đầu của chúng có dạng hình cầu với đôi mắt tròn rất to.”
Mọi người lập tức làm theo mệnh lệnh.
Nhưng có vẻ như đám sinh vật này đã rúc đầu xuống lòng đất, các Dẫn đường mất khá nhiều thời gian nhưng vẫn chưa tìm ra cách kết nối với chúng.
Lục Tắc Hiên thấp giọng nói: “Em lái đi, tôi dụ chúng ra.”
Tạ Nhiên nhìn đối phương, nói: “Chú ý an toàn.”
Lục Tắc Hiên ra hiệu rằng cậu cứ yên tâm rồi nhảy ra khỏi phương tiện bay. Một đôi cánh lớn màu trắng dang ra từ hai bên vai người đàn ông, hắn lao nhanh xuống, đao điện từ trong tay vẽ nên một vệt sáng mượt mà giữa không trung.
Quả nhiên, nhận thấy có người tới gần, đám quái vật đang giả vờ ngủ lập tức tấn công đồng loạt.
Dưới lòng đất như có thứ gì đó đang rục rịch, từ trên cao nhìn xuống, cả hành tinh này trông như đang rung chuyển mãnh liệt. Từng con quái vật trồi lên, điên cuồng vươn những cái vuốt sắc hình nhánh cây lên cao khua khoắng. Bên dưới sự bảo vệ của những nanh vuốt đó lờ mờ thấy được cái đầu hình tròn của chúng.
Lục Tắc Hiên nhử đánh một lát, “kích hoạt” chúng xong liền lùi lại ngay lập tức.
Hắn nhanh chóng bay trở về phương tiện bay. Tạ Nhiên cua một đường hình chữ S vô cùng đẹp mắt trên không trung, mở cửa sổ nóc, vững vàng đón được hắn.
Hai người đã liên kết tinh thần nên không cần nói gì nhiều. Lục Tắc Hiên nhảy về khoang điều khiển, nhận lại bàn điều khiển từ tay Tạ Nhiên. Tạ Nhiên lập tức vươn tua ý thức ra, tua ý thức đỏ uốn lượn trong không trung như những sợi tơ, nhanh chóng kết nối vào não một con quái vật.
Cùng lúc đó, các Dẫn đường khác của Quân đoàn Linh Hồ cũng nhanh nhẹn vươn tua ý thức các màu ra, kết nối với những quái vật khác.
Có Lính gác phụ trách lái phương tiện bay và bảo đảm an toàn, các Dẫn đường có thể tập trung tinh thần đối thoại với chúng.
“Xin chào, chúng tôi là loài người đến từ thiên hà Phượng Hoàng.”
“Đừng nổi nóng, chúng tôi không có ác ý với các bạn, sẽ không tấn công các bạn đâu.”
“Bình tĩnh một chút được không?”
Sức mạnh kết nối tinh thần của Dẫn đường quả nhiên rất đỉnh. Dưới sự kết hợp cả ám thị tâm lý và trấn an cảm xúc của mấy chục Dẫn đường, đàn quái vật vốn đang liều mạng muốn tấn công đã từ từ bình tĩnh trở lại.
Một quái vật nhỏ bỗng nói: “Tớ biết anh kia kìa, anh ấy từng thả tớ về đó!”
Giọng một nữ Dẫn đường vang lên trong tai nghe: “Tướng quân Tạ, ở đây có một quái vật nhỏ nói rằng nó quen anh.”
Lục Tắc Hiên lập tức lái phương tiện bay tới đó. Tạ Nhiên kết nối vào não nó, quả nhiên có cảm giác rất quen.
Cậu thấy được ký ức về Đội đặc chiến Liệp Ưng và chuyện cậu thả nó về trong đầu quái vật. Màn hình trước mặt cũng đang chiếu hình ảnh quay được dưới mặt đất: Đôi mắt to của con quái vật ngân ngấn nước như sắp khóc đến nơi.
Tạ Nhiên mỉm cười, nói: “Là em à? Nửa năm không gặp, sao em vẫn dễ khóc quá vậy?”
Quái vật nhỏ kia nức nở: “… Em đang sợ chứ sao! Không phải các anh lại tới bắt em nữa hả?”
Tạ Nhiên đáp: “Không đâu. Em nhìn đi, lần này bọn anh không mang theo cái lưới nào hết, cũng không tấn công các em. Ngoan, nói anh nghe thủ lĩnh của các em ở đâu? Anh cần nói chuyện với vị ấy.”
Quái vật kia dáo dác nhìn Tạ Nhiên: “Không phải tới bắt em thật hả?”
Tạ Nhiên dịu giọng dỗ nó: “Tin anh đi, chẳng phải lần trước anh đã thả em về đấy còn gì?”
Quái vật đảo đôi mắt to tròn, ngẫm nghĩ một hồi rồi mới đáp: “Được, để em dẫn anh tới chỗ mẹ.”
Giữa đàn thú, một con quái vật nhỏ bắt đầu bò thẳng theo một hướng. Lục Tắc Hiên lái phương tiện bay đi theo, Tạ Nhiên vào sâu trong đàn thú cùng nó, trông thấy một quái vật còn nhỏ hơn nữa.
Thủ lĩnh của loài sinh vật này rất khác với nhện chúa, có vẻ con nào có kích thước càng nhỏ lại càng thông minh hơn? Tạ Nhiên kết nối với đại não của con đầu đàn đó, giọng cực kỳ hòa nhã: “Chào bà, làm phiền rồi, chúng tôi là loài người đến từ thiên hà Phượng Hoàng, muốn trao đổi với bà vài chuyện.”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong đầu: “Loài người? Lần trước bị chúng tôi đuổi đi rồi mà còn dám quay lại?”
Tạ Nhiên nói: “Lần trước là hiểu lầm thôi. Chúng tôi cần một loại khoáng thạch màu đen trên hành tinh này. Chắc những khoáng thạch đó cũng không có tác dụng gì với loài của bà đúng không?”
Quái vật rất bất ngờ: “Mấy cục đá vớ vẩn ấy hả? Các cậu cần đống đá đó?”
Tạ Nhiên nói: “Đúng vậy, tôi muốn bàn bạc rõ điều kiện trao đổi với bà, phân chia ra một khu vực an toàn cho phép loài người phái quân đội tới khai thác khoáng thạch trên hành tinh này, loài của bà không được công kích họ trong khu vực an toàn, loài người cũng sẽ không xâm lấn lãnh địa sống của loài các bà. Vì là trao đổi lợi ích, chúng tôi có thể cung cấp một số thứ hữu dụng đối với loài của bà.”
Quái vật đắn đo một lúc rồi mới dò hỏi: “Chúng tôi cần nước, cậu cung cấp được không?” Hành tinh này vô cùng khô hạn, nguồn nước càng ngày càng ít, đó cũng là nguyên nhân khiến chúng phải vùi người dưới đất vì bên trên quá nóng.
Tạ Nhiên trả lời rất dứt khoát: “Không thành vấn đề, chúng tôi có nguồn tài nguyên nước biển rất dồi dào để cung cấp cho loài của bà.”
Dường như vị thủ lĩnh kia vẫn hơi do dự.
Tạ Nhiên hòa nhã nói: “Bà dùng vài cục đá vô ích đổi lấy nguồn nước bất tận rõ ràng không thiệt chút nào, chi bằng cân nhắc thật kỹ càng xem. Chúng ta có thể thành lập hiệp nghị, đôi bên đều phải tuân thủ. Nếu có người làm trái luật, xâm phạm lãnh địa của bà, bà giết họ, loài người sẽ không truy cứu.”
Quái vật nhỏ bên cạnh khẽ nói: “Mẹ, lần trước anh ấy thả con về đó. Chắc là tin tưởng được.”
Thủ lĩnh hỏi: “Cậu là thủ lĩnh loài người? Có thể quyết định mọi chuyện?”
Tạ Nhiên nói: “Tôi là đại sứ ngoại giao, lãnh tụ cho phép tôi tự quyết.”
Quái vật lại tiếp tục cân nhắc. Cuối cùng, nó gật đầu, nói: “Được, lấy gò núi trước mặt kia làm mốc, các cậu không được vượt qua dù chỉ một bước, bằng không, kẻ nào vượt qua chúng tôi sẽ giết luôn kẻ đó. Đá ở những chỗ khác các cậu cứ việc lấy, tôi sẽ không can thiệp. Ngoài ra, các cậu phải trả cho chúng tôi lượng nước tương đương.”
Tạ Nhiên cười nói: “Được, không thành vấn đề.”
Cuộc đàm phán giữa cậu và quái vật trong thế giới tinh thần không một ai nghe được. Mọi người chỉ thấy Tướng quân Tạ vươn tua ý thức ra trao đổi với đối phương rất lâu rồi lại thu tua ý thức về, nói vào tai nghe: “Được rồi, rút về phía bên kia gò núi, xác định biên giới khu vực an toàn.”
Mọi người: “…”
Thế là xong rồi?!
Lục Tắc Hiên nhìn Dẫn đường bên cạnh mình bằng ánh mắt rất phức tạp. Nhiên Nhiên thật sự đã thành lập được hiệp nghị với quái vật này sao?
Nghĩ đến những cuộc chiến tranh đẫm máu của con người trên những hành tinh khác, tất cả không thể tin nổi khung cảnh hòa bình trước mắt. Sớm biết năng lực trao đổi trong tâm trí của Dẫn đường mạnh đến thế thì việc gì phải đẩy bao nhiêu Lính gác ra tiền tuyến đương đầu với cái chết?
***
Tin Quân đoàn Linh Hồ tới thăm thiên hà Kiếm Ngư rất được giới truyền thông và cư dân Liên bang chú ý.
Đây là lần đầu tiên Tạ Nhiên dẫn quân tới thăm viếng hành tinh khác, đối thoại với sinh vật vũ trụ sau khi trở thành Quân đoàn trưởng của Linh Hồ. Mọi người ai cũng lo ngay ngáy, sợ đối phương không thèm quan tâm đến chuyện nhân loại muốn đàm phán mà thẳng tay tấn công, vậy chẳng phải Quân đoàn Linh Hồ sẽ rất nguy hiểm hay sao?
Nguyên soái Tần Tiêu, Tướng quân Tạ Thần, Tướng quân Lục Đình Ngự và cả Tổng thống Harrison đều thấp thỏm chờ tin của Quân đoàn Linh Hồ.
Vốn tưởng Tạ Nhiên sẽ phải trải qua một cuộc chiến cam go mới có thể trở về.
Không ai ngờ rằng chỉ sau đúng một ngày, Tạ Nhiên đã bình an quay lại hành tinh Thủ đô với một tin tốt: “Sinh vật ở chòm sao Kiếm Ngư thiếu nước, yêu cầu dùng lượng nước tương đương để đổi lấy “những tảng đá” vô ích đối với chúng. Tôi đã thỏa thuận biên giới khu vực an toàn với chúng, đồng thời đảm bảo con người sẽ không vượt khỏi phạm vi này. Tiếp theo, chúng ta chỉ cần thực hiện theo đúng thỏa thuận.”
Mọi người: “…”
Đàm phán thành công rồi? Hơn nữa chỉ mất một ngày!
Bất đồng ngôn ngữ cũng không sao hết, Dẫn đường có thể nói chuyện bằng sức mạnh tinh thần. Không ngờ Tạ Nhiên thật sự trao đổi được với sinh vật vũ trụ, tránh gây ra chiến tranh mất mát, lấy được tài nguyên cực kỳ cần thiết cho con người thông qua phương thức trao đổi lợi ích hòa bình.
Không một ai phải hy sinh.
Thậm chí còn không tốn dù chỉ một viên đạn.
Tổng thống Harrison kích động nắm chặt tay Tạ Nhiên: “Tốt quá rồi! Tướng quân Tạ, cậu hoàn toàn xứng đáng là một đại sứ ngoại giao!”
Tần Tiêu cũng bước tới, mỉm cười: “Đây đúng là một khởi đầu đẹp đối với Quân đoàn Linh Hồ.”
Tạ Thần nhìn cháu trai với vẻ mừng rỡ. Trong bất tri bất giác, Nhiên Nhiên đã trưởng thành rồi, Quân đoàn Linh Hồ do cháu ấy dẫn đầu đã khai sáng thời đại ngoại giao vũ trụ hoàn toàn mới do Dẫn đường phụ trách. Chị và anh rể trên trời có lẽ đang rất tự hào đúng không?
Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên nhìn nhau.
Lần đàm phán này được thuận lợi như thế cốt yếu cũng vì đây đã là lần thứ ba họ giao tiếp với sinh vật trên chòm sao Kiếm Ngư. Tạ Nhiên khá hiểu về chúng, cũng biết chúng không phải giống loài hiếu chiến, hung tàn nên mới có thể dùng đạo lý thuyết phục đối phương trao đổi lợi ích.
Về sau, đối mặt với những hành tin h hoàn toàn xa lạ và những sinh vật chưa từng gặp bao giờ, chưa chắc đã có thể thuận lợi được thế này.
Nhưng đã có con đường trao đổi bằng tinh thần, chí ít sẽ tránh được rất nhiều cuộc chiến không đáng có.
Quân đoàn Linh Hồ thành công thành lập hiệp nghị với sinh vật vũ trụ mà không xảy ra thương vong, tin tức chấn động này nhanh chóng lan truyền khắp Liên bang. Không ít người trở thành fan trung thành của Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên, Quân đoàn Linh Hồ cũng trở thành quân đoàn ngoại giao Liên bang nhận về rất nhiều lời khen.
Tên của Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên chắc chắn sẽ được lưu lại trong sử sách Liên bang.
Có lẽ vài trăm năm sau, người ta vẫn nhớ rõ đã từng có một cặp đôi Lính gác Dẫn đường đã tới rất nhiều hành tinh lạ với thân phận nhà ngoại giao. Những điều kỳ diệu họ từng trải qua trong vũ trụ cũng trở thành những truyền kỳ để người đời sau say sưa kể mãi.
Bình luận truyện