Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ
Chương 113: Ngoại truyện 2 - Phần 09: Tình đầu chớm nở
Sau khi tốt nghiệp Viện Thánh, vì hai cậu còn quá nhỏ, không phù hợp yêu cầu tuyển sinh của Học viện Quân sự Liên bang, Lục Tắc Hiên được đưa về nhà tự học các kiến thức lý thuyết trong một năm; Tạ Nhiên cũng tạm thời phong ấn sức mạnh tinh thần, tới giáo đường học các kỹ xảo chiến đấu theo bố trí bí mật của Nguyên soái.
Đến năm 14 tuổi, Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên mới cùng nhau tham dự cuộc thi tuyển sinh thống nhất của Học viện Quân sự.
Lục Tắc Hiên thi đỗ chuyên ngành Chỉ huy của Lính gác, Tạ Nhiên cũng vào chuyên ngành Chỉ huy của Dẫn đường.
Mỗi năm, chuyên ngành Chỉ huy của Dẫn đường chỉ tuyển khoảng 20 sinh viên để đào tạo riêng biệt từng người. Đây là chuyên ngành có đãi ngộ tốt nhất trong Học viện Quân sự, đồng thời chương trình học cũng nặng và phức tạp nhất.
Sau khi tốt nghiệp, những sinh viên này sẽ trở thành tham mưu, thậm chí là lãnh đạo cấp cao của các quân đoàn lớn. Chính vì vậy, họ chẳng những phải nắm vững kiến thức về thiên văn, địa lý, lịch sử, thông thạo việc phân tích địa hình chiến trường, bố trí kế hoạch tác chiến mà còn phải hiểu cơ bản về tâm lý học, y học Dẫn đường và động thực vật vũ trụ học.
Tương tự, chương trình học của chuyên ngành Chỉ huy dành cho Lính gác mà Lục Tắc Hiên đang theo cũng rất nặng. Bọn họ sẽ phải học cách thức sinh tồn trong rất nhiều hoàn cảnh khác nhau, học nguyên lý chế tạo, điều khiển và bảo vệ phi thuyền, thao tác thực chiến đối với các loại tàu chi3n, máy móc, vũ khí đạn dược cũng phải luyện tập thật sự nhuần nhuyễn.
Chương trình học của Tạ Nhiên chủ yếu là các môn lý thuyết, của Lục Tắc Hiên lại chủ yếu là các môn thực hành.
Hai cậu thuộc hai chuyên ngành khác nhau, lịch học được xếp kín mít, thế nên sau khi khai giảng, thời gian có thể gặp mặt càng ít hơn trước.
Năm đó, hồi đi học ở Viện Thánh, vì tốc độ học tập của hai cậu đều cực kỳ nhanh, Tạ Nhiên còn đào một lối ngầm nên đêm nào cũng có thể lén lút gặp nhau.
Nhưng ở ngôi trường này thì khác, Học viện Quân sự số 1 Liên bang quản lý theo hình thức quân đội hóa cực kỳ nghiêm khắc, không được phép đi lung tung kể cả trong giờ nghỉ, sinh viên ở các tòa ký túc khác nhau muốn gặp mặt phải đăng ký với quản lý, hơn nữa còn bị hạn chế thời gian. Lại thêm chuyện hầu hết các môn của chuyên ngành Chỉ huy Lính gác bên phía Lục Tắc Hiên đều là môn thực hành, cứ đôi ba hôm lại được giáo quan đưa tới hành tinh hoang dã để luyện tập thực địa, Tạ Nhiên muốn cũng không gặp được cậu.
Bản thân Tạ Nhiên cũng vô cùng bận, chỉ riêng môn Y học Dẫn đường thôi đã bao gồm rất nhiều mảng kiến thức, ngoại trừ lý thuyết thì còn phải hiểu rõ về giải phẫu cơ thể người. Nhà trường cung cấp thi thể cho các cậu thực hành giải phẫu, gần như ngày nào Tạ Nhiên cũng chôn chân trong phòng thí nghiệm.
Tuy không thể gặp nhau nhưng cả hai vẫn duy trì liên lạc.
Gửi tin nhắn trò chuyện với đối phương trước khi đi ngủ mỗi tối đã trở thành thói quen của hai cậu.
Thời gian ở Học viện Quân sự vừa phong phú, vừa đa dạng, hai cậu dần dần trưởng thành, kiến thức tiếp thu được cũng ngày một nhiều hơn.
Chỉ mới đó thôi mà hai người đã lên năm 2, các Lính gác bắt đầu học điều khiển tàu chi3n.
Tháng Mười năm đó, Học viện Quân sự quyết định tổ chức một giải đấu sinh tồn trong môi trường tự nhiên dành riêng cho sinh viên năm 2, yêu cầu Lính gác và Dẫn đường bắt cặp đăng ký tham dự, địa điểm thi đấu nằm ở hành tinh hoang dã thuộc chòm sao Xà Phu. Dựa theo thời gian hoàn thành thử thách, các đội nhất, nhì, ba sẽ nhận được khoản tiền thưởng rất lớn, đồng thời Lính gác còn được lựa chọn một chiếc tàu chi3n để luyện tập điều khiển tại sân huấn luyện bất cứ lúc nào trong suốt thời gian theo học tại trường.
Khi thông tin về phần thưởng cực kỳ hấp dẫn ấy được công bố, các sinh viên đều hồ hởi chuẩn bị đăng ký tham gia.
Có một nữ Dẫn đường tìm gặp Lục Tắc Hiên, chủ động đề nghị: “Nghe nói cậu là Lính gác cấp S, tôi có thể ghép đội với cậu không? Tôi là Dẫn đường chữa trị cấp A+, năng lực của tôi có thể đảm bảo an toàn cho cậu.”
Lục Tắc Hiên lịch sự trả lời: “Xin lỗi, tôi có đồng đội rồi.”
Cô gái kia tò mò hỏi: “Tôi có thể biết người đó là ai không?”
Lục Tắc Hiên nói: “Là một Dẫn đường… Cực kỳ hiểu, cực kỳ ăn ý với tôi.”
Cùng thời gian đó, cũng có người hỏi Tạ Nhiên: “Bạn Tạ Nhiên, bạn muốn làm đồng đội thi đấu cùng tôi không?”
Tạ Nhiên trả lời rất thẳng thừng: “Không.”
Đối phương: “…”
Khi ấy, Tạ Nhiên chưa hề nhận lời làm đồng đội với Lục Tắc Hiên, nhưng kỳ lạ là Lục Tắc Hiên cũng không muốn ghép đội với Dẫn đường khác, càng không muốn cho Dẫn đường nào vào thế giới tinh thần của mình ngoại trừ Tạ Nhiên.
Nhà trường yêu cầu cặp dự thi phải là Lính gác và Dẫn đường, nếu Nhiên Nhiên không muốn đi, vậy cùng lắm thì cậu không tham gia.
Kết quả, Lục Tắc Hiên còn chưa kịp hỏi, Tạ Nhiên đã chủ động nhắn tin tới: “Cậu muốn tham gia giải đấu sinh tồn lần này không?”
Lục Tắc Hiên lập tức trả lời: “Muốn chứ, cậu thì sao?”
Tạ Nhiên nhắn: “Chúng mình ghép đội đi.”
Lục Tắc Hiên rất vui: “Tuyệt quá, tôi cũng đang định hỏi cậu!”
Tạ Nhiên nói: “Tớ thấy trong số các giải thưởng có quyền sử dụng tàu chi3n luyện tập nên tớ đoán thể nào cậu cùng muốn giành được.”
Từ bé, Lục Tắc Hiên đã rất thích các loại mô hình phi thuyền, chiến cơ, giờ có thể giành được quyền sử dụng tàu chi3n, không phải xếp hàng chờ đến lượt huấn luyện như những sinh viên khác trong mấy năm theo học tại Học viện Quân sự, sao Lục Tắc Hiên có thể thờ ơ trước phần thưởng hấp dẫn đến thế.
Vậy nên ngay khi vừa nhìn thấy thông báo, Tạ Nhiên đã muốn giúp Lục Tắc Hiên hoàn thành nguyện vọng này.
Xế chiều hôm đó, hai cậu hẹn gặp nhau ở canteen, bàn bạc cụ thể chuyện tham dự rồi cùng điền bản đăng ký.
Giải đấu sẽ diễn ra hai ngày 29 và 30 tháng 10, địa điểm là hành tinh hoang dã số hiệu S-7 thuộc chòm sao Xà Phu. Môi trường trên hành tinh đó cực kỳ phức tạp, khí hậu biến đổi thất thường, có sa mạc hoang vắng, có rừng rậm đầy thú dữ, có đầm lầy sương giăng mù mịt, điều kiện sống vô cùng khắc nghiệt.
Để sinh tồn được ở môi trường tự nhiên nguy hiểm như vậy, chẳng những đòi hỏi kỹ năng cận chiến của Lính gác mà còn yêu cầu đồng đội Dẫn đường phải động não, phân tích mặt lợi mặt hại, tránh né những khu vực nguy hiểm, tìm ra con đường tốt nhất.
Rất nhiều Lính gác và Dẫn đường lần đầu tiên hợp tác, chưa biết chừng sẽ trách móc, thậm chí gây gổ với nhau khi đương đầu với thử thách. Nhưng Lục Tắc Hiên và Tạ Nhiên lớn lên bên nhau nên cực kỳ ăn ý, hai cậu cực kỳ vững tin vào chuyện sẽ giành được hạng nhất.
***
Ngày 28 tháng 10, toàn thể sinh viên đã đăng ký dự thi cùng di chuyển tới hành tinh S-7 thuộc chòm sao Xà Phu bằng phi thuyền.
Giám khảo công bố quy tắc thi đấu trong thời gian ở trên phi thuyền: “Cuộc thi sẽ bắt đầu từ 8 giờ sáng ngày 29 và kết thúc vào 8 giờ tối ngày 30 tháng 10, các bạn sẽ phải chọn và vượt qua 2 trong 3 khu vực khiêu chiến được chỉ định bao gồm sa mạc, rừng rậm và đầm lầy để tới điểm đích. Thiết bị theo dõi điện tử sẽ ghi lại thời gian tới đích và điểm cộng thêm của mỗi khu vực, từ đó tính toán ra tổng điểm cuối cùng để xếp hạng của các bạn.”
“Trong giải đấu sinh tồn lần này, khu vực rừng rậm và đầm lầy có rất nhiều thú dữ, khu vực sa mạc có thời tiết cực kỳ khắc nghiệt. Tất cả các bạn đều là chiến hữu, tuyển thủ không được phép tấn công nhau nhưng được phép phối hợp hành động. Khi gặp phải nguy hiểm không thể tự ứng phó, mời các bạn ấn nút xin trợ giúp khẩn cấp. Các giám khảo sẽ liên tục tuần tra trên không bằng máy bay trực thăng để đảm bảo an toàn tính mạng cho các bạn.”
“Tiếp theo, mời các bạn lên nhận ba lô vật phẩm.”
Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên liếc nhìn nhau, cùng tiến lên nhận đồ. Ban tổ chức phát cho mỗi người một ba lô, bên trong có áo ngụy trang, một số món vũ khí, bản đồ, la bàn, đồng hồ, bật lửa, thiết bị theo dõi điện tử và vài đồ dùng cần thiết khác.
Đêm đó, phi thuyền đáp xuống doanh trại lâm thời trên hành tinh S-7, các sinh viên nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau sẽ xuất phát.
Thiếu niên 16 tuổi đã khá phổng phao, mặc đồ ngụy trang lên trông lại càng giỏi giang.
Tạ Nhiên mở bản đồ ra, phân tích: “Tớ đoán phần đa mọi người sẽ chọn khu vực sa mạc trong ngày đầu tiên vì bên đó ít quái thú nhất, khá an toàn, chỉ cần di chuyển nhanh, không lạc đường là sẽ thoát được, không cần chiến đấu quá vất vả. Khu vực rừng rậm có độ khó cấp A, đầm lầy là A+, chắc chắn có rất nhiều dã thú. Ngày đầu tiên chúng ta chọn rừng rậm, hôm sau chọn đầm lầy, cậu thấy sao?”
Lục Tắc Hiên gật đầu: “Được, cứ tiến hành vậy đi.”
Hai cậu cùng tiến vào khu vực rừng rậm. Có Tạ Nhiên đọc bản đồ, phân tích tuyến đường, quá trình di chuyển của cả hai cực kỳ thuận lợi.
Cuộc thi lần này sẽ xếp hạng theo cả thời gian đến đích, nhỡ chẳng may đụng phải đội khác, xảy ra tranh chấp thì chỉ tổ phí thời gian, gặp phải đồng đội ngu ngốc lại càng phiền toái. Số đội dự thi chọn rừng rậm cũng không ít, Lục Tắc Hiên có thị giác và thính giác xuất sắc, Tạ Nhiên lại có khả năng phát hiện cảm xúc cấp S của Dẫn đường, hai cậu gần như né tránh tất cả những thí sinh khác, hành động độc lập, lựa chọn tuyến đường tốt nhất.
Dọc đường đi, hai cậu gặp không ít rắn độc, thú dữ.
Lục Tắc Hiên lăm lăm đao điện từ trên tay đi bên cạnh Tạ Nhiên, động tác của cậu cực kỳ gọn gàng, lưu loát, lần nào cũng chém trúng đầu thú dữ. Có Lính gác cấp S bảo vệ, Tạ Nhiên cảm thấy vô cùng an toàn, chỉ cần tập trung phân tích đường đi.
7 giờ tối, hai cậu rời khỏi rừng rậm hoang dã đầu tiên.
Trong ngày thi đấu thứ nhất, thời gian tới đích của hai cậu là 11 tiếng 15 phút 17 giây, giành hạng 3 trong số tất cả các đội thi đấu.
Các đội xếp thứ nhất và thứ hai đều chọn khu vực sa mạc, bọn họ không phải chiến đấu nhiều nên tốc độ nhanh hơn hai cậu. Nhưng kết quả cuối sẽ gộp thành tích của cả hai ngày lại, Lục Tắc Hiên và Tạ Nhiên không hề lo lắng.
Lục Tắc Hiên nói: “Vất vả cả ngày rồi, nghỉ ngơi đã. Cậu nhóm lửa đi, tôi kiếm đồ ăn.”
Tạ Nhiên chọn một khoảng đất trống, nhanh chóng nhóm lửa. Một lúc sau, Lục Tắc Hiên mang theo vài con cá và vài ống trúc chứa nước quay về.
“Tôi tìm thấy một dòng suối nhỏ, dưới suối có cá. Tối nay chúng ta nướng cá ăn.” Nói rồi cậu lại đưa ống trúc cho Tạ Nhiên: “Cậu uống nước đi, tôi mổ cá.”
Tạ Nhiên đã khát khô cổ, cậu nhận ống nước suối do Lục Tắc Hiên lấy về, uống vài hớp, cảm thấy nước rất ngọt lành. Thấy Lục Tắc Hiên xắn tay áo làm việc, Lục Tắc Hiên ngồi cạnh đống lửa cười hỏi: “Môn sinh tồn dã ngoại của các cậu còn dạy cách săn cá, nướng cá à?”
Lục Tắc Hiên nói: “Ừ, đều là những kiến thức cơ bản.”
Cậu thành thạo xử lý hết nội tạng rồi nướng cá. Chỉ chốc lát sau, Tạ Nhiên đã ngửi thấy mùi thơm bốc lên.
Trời dần tối đen, hai cậu ăn hết cá nướng một cách ngon lành rồi tựa lưng vào một gốc đại thụ nghỉ ngơi.
Ở ngoài trời vào ban đêm hơi lạnh, Lục Tắc Hiên chủ động cởi áo khoác của mình ra, choàng lên người Tạ Nhiên, khẽ nói: “Tôi là Lính gác, khỏe hơn cậu, cậu cẩn thận đừng để bị cảm.”
Áo khoác vẫn còn vương nhiệt độ trên người Lục Tắc Hiên. Tạ Nhiên thấy trong lòng rất ấm áp, trêu đùa: “Tớ nhớ hồi bé chúng mình cũng từng đi cắm trại ngoài trời. Hồi đó là ở khu vực chuyên cắm trại của hành tinh Thủ đô, có lều, có chăn, có các loại đồ nướng ngon tuyệt, như hôm nay mới thực sự là dã ngoại thuần thiên nhiên nhỉ? Lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, đến cả một tấm vải xoàng chắn gió cũng không có.”
Nghe cậu lảm nhảm, Lục Tắc Hiên không nhịn được, mỉm cười: “Coi như là một trải nghiệm mới mẻ.”
Giữa thiên nhiên, mọi thứ thực sự vô cùng lạ lẫm, phấn khích, hai cậu cùng tựa vào thân cây lớn, ngắm nhìn bầu trời đêm.
Bầu trời ở chòm sao Xà Phu rất khác với bầu trời ở hành tinh Thủ đô, sao sáng rực rỡ trải khắp nơi cảm tưởng như gần ngay trước mặt. Tạ Nhiên chỉ lên trời, nói: “Bên kia là chòm sao Nam Thập Tự kìa, cậu nhìn xem, mấy ngôi sao ở gần nhau đó có phải trông rất giống hình chữ thập không?”
Thành tích môn thiên văn học của Nhiên Nhiên rất tốt, từ bé Lục Tắc Hiên đã nhận biết được rất nhiều chòm sao nhờ cậu.
“Chòm sao Bọ Cạp ở đâu?” Lục Tắc Hiên hỏi.
“Đợi tớ tìm chút.” Tạ Nhiên ngẩng đầu, cẩn thận quan sát bầu trời rồi chỉ tay về một hướng: “Ở chỗ đó đó, thấy chưa?”
“Ừ, thấy rồi.” Lục Tắc Hiên khẽ nói, “Đây là chòm sao của chúng ta.”
Hai cậu sinh ra cùng một ngày, đương nhiên cũng chung chòm sao, đều là Bọ Cạp. Nghe nói người thuộc cung Bọ Cạp khá độc lập, nhưng hai Bọ Cạp ở cạnh nhau sẽ vô thức bị thu hút bởi sự thần bí của đối phương.
Tạ Nhiên không tin vào những phân tích dựa theo cung hoàng đạo đó lắm, Liên bang có đến vài trăm triệu người thuộc cung Bọ Cạp, đâu thể ai cũng giống tính ai.
Nhưng cậu và Lục Tắc Hiên quả thật bị đối phương thu hút, trở thành bạn tốt nhất của nhau.
Tạ Nhiên ngoảnh sang nhìn Lục Tắc Hiên, Lục Tắc Hiên cũng đang nhìn cậu.
Kim giây trên đồng hồ nhẹ nhàng chuyển động, chẳng bao lâu sau đã chỉ về phía số 0.
0 giờ rạng sáng ngày 30 tháng 10 năm thiên văn thứ 490.
Hai cậu nhìn thẳng vào mắt nhau, Lục Tắc Hiên khẽ nói: “Nhiên Nhiên, sinh nhật vui vẻ.”
Tạ Nhiên gần như cũng lên tiếng cùng lúc: “Sinh nhật 16 tuổi vui vẻ.”
Trong khoảnh khắc đó, dường như hai cậu đều nghe được tiếng trái tim đập thình thịch trong lồ ng ngực.
Từ khi quen nhau hồi 6 tuổi, đến giờ đã được mười năm. Hai cậu chào đời cùng ngày cùng tháng cùng năm, vậy nên mỗi dịp sinh nhật, cả hai đều chờ đợi thời khắc tròn 0 giờ này để chúc đối phương câu “sinh nhật vui vẻ”.
Tình huống năm nay rất khác: Sinh nhật, hai cậu đang tham gia thi đấu trên một hành tinh hoang dã.
Hành tinh xa lạ, thiên nhiên nguy hiểm, hai thiếu niên ngồi dưới bầu trời sao, tựa lưng vào một thân cây lớn, mắt nhìn đối phương, cùng nói “chúc mừng sinh nhật”.
Cảnh tượng này in sâu vào tâm trí cả hai.
Trong vô thức, cả hai cậu đều đang trưởng thành từng chút một. Thiếu niên 16 tuổi tuy khuôn mặt vẫn còn vẻ ngây ngô, non nớt nhưng hình thể, đặc thù của Lính gác và Dẫn đường đã dần dần hiện rõ. Vóc dáng Lục Tắc Hiên cao to, càng lớn càng đẹp trai. Da Tạ Nhiên vốn trắng, khi lớn lên ngũ quan lại càng thanh tú, ưa nhìn.
Cảm giác trái tim đập thình thịch ngay khi đối diện nhau là điều trước kia chưa bao giờ cảm nhận được.
Xung quanh không một bóng người, chỉ thi thoảng có tiếng côn trùng lích rích.
Giữa đêm khuya tĩnh lặng ấy, hai thiếu niên nhìn vào mắt nhau, lần đầu tiên cảm thấy rung động.
Cả hai đã làm bạn bên nhau mười năm, cùng nhau trưởng thành. Tuy việc học hành bận rộn ở Học viện Quân sự khiến cơ hội gặp mặt giảm đi đáng kể nhưng hai cậu vẫn luôn là người mà đối phương quan tâm nhất.
Trong giải khiêu chiến sinh tồn nơi hoang dã do nhà trường tổ chức cho sinh viên năm hai này, có không ít Dẫn đường muốn lập đội cùng Lục Tắc Hiên, đồng thời cũng có kha khá Lính gác ngỏ ý với Tạ Nhiên. Nhưng ngay khi nhìn thấy thông báo giải đấu, hai cậu chỉ nghĩ đến nhau.
Lục Tắc Hiên chỉ muốn lập đội cùng Tạ Nhiên.
Mà Tạ Nhiên cũng chỉ muốn dự thi chung với Lục Tắc Hiên.
Hai cậu chỉ là bạn bè chứ không phải Lính gác và Dẫn đường đã buộc định với nhau nhưng kỳ lạ thay, cả hai đều không chấp nhận chuyện sẽ có một Lính gác hay Dẫn đường khác ở cạnh mình, luôn cảm thấy như vậy rất gượng gạo.
Có lẽ là vì chơi cùng nhau từ bé nên đã quá quen với đối phương?
Hoặc cũng có khi là… Cả hai đã lặng lẽ trở thành duy nhất trong lòng nhau từ lâu.Lời tác giả:
Rung động năm 16 tuổi.
Trong thế giới giả thiết, hai người họ quen nhau từ nhỏ, lớn lên trong vô ưu vô lo, chắc chắn sẽ thích nhau, làm tất cả vì nhau.
Đến năm 14 tuổi, Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên mới cùng nhau tham dự cuộc thi tuyển sinh thống nhất của Học viện Quân sự.
Lục Tắc Hiên thi đỗ chuyên ngành Chỉ huy của Lính gác, Tạ Nhiên cũng vào chuyên ngành Chỉ huy của Dẫn đường.
Mỗi năm, chuyên ngành Chỉ huy của Dẫn đường chỉ tuyển khoảng 20 sinh viên để đào tạo riêng biệt từng người. Đây là chuyên ngành có đãi ngộ tốt nhất trong Học viện Quân sự, đồng thời chương trình học cũng nặng và phức tạp nhất.
Sau khi tốt nghiệp, những sinh viên này sẽ trở thành tham mưu, thậm chí là lãnh đạo cấp cao của các quân đoàn lớn. Chính vì vậy, họ chẳng những phải nắm vững kiến thức về thiên văn, địa lý, lịch sử, thông thạo việc phân tích địa hình chiến trường, bố trí kế hoạch tác chiến mà còn phải hiểu cơ bản về tâm lý học, y học Dẫn đường và động thực vật vũ trụ học.
Tương tự, chương trình học của chuyên ngành Chỉ huy dành cho Lính gác mà Lục Tắc Hiên đang theo cũng rất nặng. Bọn họ sẽ phải học cách thức sinh tồn trong rất nhiều hoàn cảnh khác nhau, học nguyên lý chế tạo, điều khiển và bảo vệ phi thuyền, thao tác thực chiến đối với các loại tàu chi3n, máy móc, vũ khí đạn dược cũng phải luyện tập thật sự nhuần nhuyễn.
Chương trình học của Tạ Nhiên chủ yếu là các môn lý thuyết, của Lục Tắc Hiên lại chủ yếu là các môn thực hành.
Hai cậu thuộc hai chuyên ngành khác nhau, lịch học được xếp kín mít, thế nên sau khi khai giảng, thời gian có thể gặp mặt càng ít hơn trước.
Năm đó, hồi đi học ở Viện Thánh, vì tốc độ học tập của hai cậu đều cực kỳ nhanh, Tạ Nhiên còn đào một lối ngầm nên đêm nào cũng có thể lén lút gặp nhau.
Nhưng ở ngôi trường này thì khác, Học viện Quân sự số 1 Liên bang quản lý theo hình thức quân đội hóa cực kỳ nghiêm khắc, không được phép đi lung tung kể cả trong giờ nghỉ, sinh viên ở các tòa ký túc khác nhau muốn gặp mặt phải đăng ký với quản lý, hơn nữa còn bị hạn chế thời gian. Lại thêm chuyện hầu hết các môn của chuyên ngành Chỉ huy Lính gác bên phía Lục Tắc Hiên đều là môn thực hành, cứ đôi ba hôm lại được giáo quan đưa tới hành tinh hoang dã để luyện tập thực địa, Tạ Nhiên muốn cũng không gặp được cậu.
Bản thân Tạ Nhiên cũng vô cùng bận, chỉ riêng môn Y học Dẫn đường thôi đã bao gồm rất nhiều mảng kiến thức, ngoại trừ lý thuyết thì còn phải hiểu rõ về giải phẫu cơ thể người. Nhà trường cung cấp thi thể cho các cậu thực hành giải phẫu, gần như ngày nào Tạ Nhiên cũng chôn chân trong phòng thí nghiệm.
Tuy không thể gặp nhau nhưng cả hai vẫn duy trì liên lạc.
Gửi tin nhắn trò chuyện với đối phương trước khi đi ngủ mỗi tối đã trở thành thói quen của hai cậu.
Thời gian ở Học viện Quân sự vừa phong phú, vừa đa dạng, hai cậu dần dần trưởng thành, kiến thức tiếp thu được cũng ngày một nhiều hơn.
Chỉ mới đó thôi mà hai người đã lên năm 2, các Lính gác bắt đầu học điều khiển tàu chi3n.
Tháng Mười năm đó, Học viện Quân sự quyết định tổ chức một giải đấu sinh tồn trong môi trường tự nhiên dành riêng cho sinh viên năm 2, yêu cầu Lính gác và Dẫn đường bắt cặp đăng ký tham dự, địa điểm thi đấu nằm ở hành tinh hoang dã thuộc chòm sao Xà Phu. Dựa theo thời gian hoàn thành thử thách, các đội nhất, nhì, ba sẽ nhận được khoản tiền thưởng rất lớn, đồng thời Lính gác còn được lựa chọn một chiếc tàu chi3n để luyện tập điều khiển tại sân huấn luyện bất cứ lúc nào trong suốt thời gian theo học tại trường.
Khi thông tin về phần thưởng cực kỳ hấp dẫn ấy được công bố, các sinh viên đều hồ hởi chuẩn bị đăng ký tham gia.
Có một nữ Dẫn đường tìm gặp Lục Tắc Hiên, chủ động đề nghị: “Nghe nói cậu là Lính gác cấp S, tôi có thể ghép đội với cậu không? Tôi là Dẫn đường chữa trị cấp A+, năng lực của tôi có thể đảm bảo an toàn cho cậu.”
Lục Tắc Hiên lịch sự trả lời: “Xin lỗi, tôi có đồng đội rồi.”
Cô gái kia tò mò hỏi: “Tôi có thể biết người đó là ai không?”
Lục Tắc Hiên nói: “Là một Dẫn đường… Cực kỳ hiểu, cực kỳ ăn ý với tôi.”
Cùng thời gian đó, cũng có người hỏi Tạ Nhiên: “Bạn Tạ Nhiên, bạn muốn làm đồng đội thi đấu cùng tôi không?”
Tạ Nhiên trả lời rất thẳng thừng: “Không.”
Đối phương: “…”
Khi ấy, Tạ Nhiên chưa hề nhận lời làm đồng đội với Lục Tắc Hiên, nhưng kỳ lạ là Lục Tắc Hiên cũng không muốn ghép đội với Dẫn đường khác, càng không muốn cho Dẫn đường nào vào thế giới tinh thần của mình ngoại trừ Tạ Nhiên.
Nhà trường yêu cầu cặp dự thi phải là Lính gác và Dẫn đường, nếu Nhiên Nhiên không muốn đi, vậy cùng lắm thì cậu không tham gia.
Kết quả, Lục Tắc Hiên còn chưa kịp hỏi, Tạ Nhiên đã chủ động nhắn tin tới: “Cậu muốn tham gia giải đấu sinh tồn lần này không?”
Lục Tắc Hiên lập tức trả lời: “Muốn chứ, cậu thì sao?”
Tạ Nhiên nhắn: “Chúng mình ghép đội đi.”
Lục Tắc Hiên rất vui: “Tuyệt quá, tôi cũng đang định hỏi cậu!”
Tạ Nhiên nói: “Tớ thấy trong số các giải thưởng có quyền sử dụng tàu chi3n luyện tập nên tớ đoán thể nào cậu cùng muốn giành được.”
Từ bé, Lục Tắc Hiên đã rất thích các loại mô hình phi thuyền, chiến cơ, giờ có thể giành được quyền sử dụng tàu chi3n, không phải xếp hàng chờ đến lượt huấn luyện như những sinh viên khác trong mấy năm theo học tại Học viện Quân sự, sao Lục Tắc Hiên có thể thờ ơ trước phần thưởng hấp dẫn đến thế.
Vậy nên ngay khi vừa nhìn thấy thông báo, Tạ Nhiên đã muốn giúp Lục Tắc Hiên hoàn thành nguyện vọng này.
Xế chiều hôm đó, hai cậu hẹn gặp nhau ở canteen, bàn bạc cụ thể chuyện tham dự rồi cùng điền bản đăng ký.
Giải đấu sẽ diễn ra hai ngày 29 và 30 tháng 10, địa điểm là hành tinh hoang dã số hiệu S-7 thuộc chòm sao Xà Phu. Môi trường trên hành tinh đó cực kỳ phức tạp, khí hậu biến đổi thất thường, có sa mạc hoang vắng, có rừng rậm đầy thú dữ, có đầm lầy sương giăng mù mịt, điều kiện sống vô cùng khắc nghiệt.
Để sinh tồn được ở môi trường tự nhiên nguy hiểm như vậy, chẳng những đòi hỏi kỹ năng cận chiến của Lính gác mà còn yêu cầu đồng đội Dẫn đường phải động não, phân tích mặt lợi mặt hại, tránh né những khu vực nguy hiểm, tìm ra con đường tốt nhất.
Rất nhiều Lính gác và Dẫn đường lần đầu tiên hợp tác, chưa biết chừng sẽ trách móc, thậm chí gây gổ với nhau khi đương đầu với thử thách. Nhưng Lục Tắc Hiên và Tạ Nhiên lớn lên bên nhau nên cực kỳ ăn ý, hai cậu cực kỳ vững tin vào chuyện sẽ giành được hạng nhất.
***
Ngày 28 tháng 10, toàn thể sinh viên đã đăng ký dự thi cùng di chuyển tới hành tinh S-7 thuộc chòm sao Xà Phu bằng phi thuyền.
Giám khảo công bố quy tắc thi đấu trong thời gian ở trên phi thuyền: “Cuộc thi sẽ bắt đầu từ 8 giờ sáng ngày 29 và kết thúc vào 8 giờ tối ngày 30 tháng 10, các bạn sẽ phải chọn và vượt qua 2 trong 3 khu vực khiêu chiến được chỉ định bao gồm sa mạc, rừng rậm và đầm lầy để tới điểm đích. Thiết bị theo dõi điện tử sẽ ghi lại thời gian tới đích và điểm cộng thêm của mỗi khu vực, từ đó tính toán ra tổng điểm cuối cùng để xếp hạng của các bạn.”
“Trong giải đấu sinh tồn lần này, khu vực rừng rậm và đầm lầy có rất nhiều thú dữ, khu vực sa mạc có thời tiết cực kỳ khắc nghiệt. Tất cả các bạn đều là chiến hữu, tuyển thủ không được phép tấn công nhau nhưng được phép phối hợp hành động. Khi gặp phải nguy hiểm không thể tự ứng phó, mời các bạn ấn nút xin trợ giúp khẩn cấp. Các giám khảo sẽ liên tục tuần tra trên không bằng máy bay trực thăng để đảm bảo an toàn tính mạng cho các bạn.”
“Tiếp theo, mời các bạn lên nhận ba lô vật phẩm.”
Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên liếc nhìn nhau, cùng tiến lên nhận đồ. Ban tổ chức phát cho mỗi người một ba lô, bên trong có áo ngụy trang, một số món vũ khí, bản đồ, la bàn, đồng hồ, bật lửa, thiết bị theo dõi điện tử và vài đồ dùng cần thiết khác.
Đêm đó, phi thuyền đáp xuống doanh trại lâm thời trên hành tinh S-7, các sinh viên nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau sẽ xuất phát.
Thiếu niên 16 tuổi đã khá phổng phao, mặc đồ ngụy trang lên trông lại càng giỏi giang.
Tạ Nhiên mở bản đồ ra, phân tích: “Tớ đoán phần đa mọi người sẽ chọn khu vực sa mạc trong ngày đầu tiên vì bên đó ít quái thú nhất, khá an toàn, chỉ cần di chuyển nhanh, không lạc đường là sẽ thoát được, không cần chiến đấu quá vất vả. Khu vực rừng rậm có độ khó cấp A, đầm lầy là A+, chắc chắn có rất nhiều dã thú. Ngày đầu tiên chúng ta chọn rừng rậm, hôm sau chọn đầm lầy, cậu thấy sao?”
Lục Tắc Hiên gật đầu: “Được, cứ tiến hành vậy đi.”
Hai cậu cùng tiến vào khu vực rừng rậm. Có Tạ Nhiên đọc bản đồ, phân tích tuyến đường, quá trình di chuyển của cả hai cực kỳ thuận lợi.
Cuộc thi lần này sẽ xếp hạng theo cả thời gian đến đích, nhỡ chẳng may đụng phải đội khác, xảy ra tranh chấp thì chỉ tổ phí thời gian, gặp phải đồng đội ngu ngốc lại càng phiền toái. Số đội dự thi chọn rừng rậm cũng không ít, Lục Tắc Hiên có thị giác và thính giác xuất sắc, Tạ Nhiên lại có khả năng phát hiện cảm xúc cấp S của Dẫn đường, hai cậu gần như né tránh tất cả những thí sinh khác, hành động độc lập, lựa chọn tuyến đường tốt nhất.
Dọc đường đi, hai cậu gặp không ít rắn độc, thú dữ.
Lục Tắc Hiên lăm lăm đao điện từ trên tay đi bên cạnh Tạ Nhiên, động tác của cậu cực kỳ gọn gàng, lưu loát, lần nào cũng chém trúng đầu thú dữ. Có Lính gác cấp S bảo vệ, Tạ Nhiên cảm thấy vô cùng an toàn, chỉ cần tập trung phân tích đường đi.
7 giờ tối, hai cậu rời khỏi rừng rậm hoang dã đầu tiên.
Trong ngày thi đấu thứ nhất, thời gian tới đích của hai cậu là 11 tiếng 15 phút 17 giây, giành hạng 3 trong số tất cả các đội thi đấu.
Các đội xếp thứ nhất và thứ hai đều chọn khu vực sa mạc, bọn họ không phải chiến đấu nhiều nên tốc độ nhanh hơn hai cậu. Nhưng kết quả cuối sẽ gộp thành tích của cả hai ngày lại, Lục Tắc Hiên và Tạ Nhiên không hề lo lắng.
Lục Tắc Hiên nói: “Vất vả cả ngày rồi, nghỉ ngơi đã. Cậu nhóm lửa đi, tôi kiếm đồ ăn.”
Tạ Nhiên chọn một khoảng đất trống, nhanh chóng nhóm lửa. Một lúc sau, Lục Tắc Hiên mang theo vài con cá và vài ống trúc chứa nước quay về.
“Tôi tìm thấy một dòng suối nhỏ, dưới suối có cá. Tối nay chúng ta nướng cá ăn.” Nói rồi cậu lại đưa ống trúc cho Tạ Nhiên: “Cậu uống nước đi, tôi mổ cá.”
Tạ Nhiên đã khát khô cổ, cậu nhận ống nước suối do Lục Tắc Hiên lấy về, uống vài hớp, cảm thấy nước rất ngọt lành. Thấy Lục Tắc Hiên xắn tay áo làm việc, Lục Tắc Hiên ngồi cạnh đống lửa cười hỏi: “Môn sinh tồn dã ngoại của các cậu còn dạy cách săn cá, nướng cá à?”
Lục Tắc Hiên nói: “Ừ, đều là những kiến thức cơ bản.”
Cậu thành thạo xử lý hết nội tạng rồi nướng cá. Chỉ chốc lát sau, Tạ Nhiên đã ngửi thấy mùi thơm bốc lên.
Trời dần tối đen, hai cậu ăn hết cá nướng một cách ngon lành rồi tựa lưng vào một gốc đại thụ nghỉ ngơi.
Ở ngoài trời vào ban đêm hơi lạnh, Lục Tắc Hiên chủ động cởi áo khoác của mình ra, choàng lên người Tạ Nhiên, khẽ nói: “Tôi là Lính gác, khỏe hơn cậu, cậu cẩn thận đừng để bị cảm.”
Áo khoác vẫn còn vương nhiệt độ trên người Lục Tắc Hiên. Tạ Nhiên thấy trong lòng rất ấm áp, trêu đùa: “Tớ nhớ hồi bé chúng mình cũng từng đi cắm trại ngoài trời. Hồi đó là ở khu vực chuyên cắm trại của hành tinh Thủ đô, có lều, có chăn, có các loại đồ nướng ngon tuyệt, như hôm nay mới thực sự là dã ngoại thuần thiên nhiên nhỉ? Lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, đến cả một tấm vải xoàng chắn gió cũng không có.”
Nghe cậu lảm nhảm, Lục Tắc Hiên không nhịn được, mỉm cười: “Coi như là một trải nghiệm mới mẻ.”
Giữa thiên nhiên, mọi thứ thực sự vô cùng lạ lẫm, phấn khích, hai cậu cùng tựa vào thân cây lớn, ngắm nhìn bầu trời đêm.
Bầu trời ở chòm sao Xà Phu rất khác với bầu trời ở hành tinh Thủ đô, sao sáng rực rỡ trải khắp nơi cảm tưởng như gần ngay trước mặt. Tạ Nhiên chỉ lên trời, nói: “Bên kia là chòm sao Nam Thập Tự kìa, cậu nhìn xem, mấy ngôi sao ở gần nhau đó có phải trông rất giống hình chữ thập không?”
Thành tích môn thiên văn học của Nhiên Nhiên rất tốt, từ bé Lục Tắc Hiên đã nhận biết được rất nhiều chòm sao nhờ cậu.
“Chòm sao Bọ Cạp ở đâu?” Lục Tắc Hiên hỏi.
“Đợi tớ tìm chút.” Tạ Nhiên ngẩng đầu, cẩn thận quan sát bầu trời rồi chỉ tay về một hướng: “Ở chỗ đó đó, thấy chưa?”
“Ừ, thấy rồi.” Lục Tắc Hiên khẽ nói, “Đây là chòm sao của chúng ta.”
Hai cậu sinh ra cùng một ngày, đương nhiên cũng chung chòm sao, đều là Bọ Cạp. Nghe nói người thuộc cung Bọ Cạp khá độc lập, nhưng hai Bọ Cạp ở cạnh nhau sẽ vô thức bị thu hút bởi sự thần bí của đối phương.
Tạ Nhiên không tin vào những phân tích dựa theo cung hoàng đạo đó lắm, Liên bang có đến vài trăm triệu người thuộc cung Bọ Cạp, đâu thể ai cũng giống tính ai.
Nhưng cậu và Lục Tắc Hiên quả thật bị đối phương thu hút, trở thành bạn tốt nhất của nhau.
Tạ Nhiên ngoảnh sang nhìn Lục Tắc Hiên, Lục Tắc Hiên cũng đang nhìn cậu.
Kim giây trên đồng hồ nhẹ nhàng chuyển động, chẳng bao lâu sau đã chỉ về phía số 0.
0 giờ rạng sáng ngày 30 tháng 10 năm thiên văn thứ 490.
Hai cậu nhìn thẳng vào mắt nhau, Lục Tắc Hiên khẽ nói: “Nhiên Nhiên, sinh nhật vui vẻ.”
Tạ Nhiên gần như cũng lên tiếng cùng lúc: “Sinh nhật 16 tuổi vui vẻ.”
Trong khoảnh khắc đó, dường như hai cậu đều nghe được tiếng trái tim đập thình thịch trong lồ ng ngực.
Từ khi quen nhau hồi 6 tuổi, đến giờ đã được mười năm. Hai cậu chào đời cùng ngày cùng tháng cùng năm, vậy nên mỗi dịp sinh nhật, cả hai đều chờ đợi thời khắc tròn 0 giờ này để chúc đối phương câu “sinh nhật vui vẻ”.
Tình huống năm nay rất khác: Sinh nhật, hai cậu đang tham gia thi đấu trên một hành tinh hoang dã.
Hành tinh xa lạ, thiên nhiên nguy hiểm, hai thiếu niên ngồi dưới bầu trời sao, tựa lưng vào một thân cây lớn, mắt nhìn đối phương, cùng nói “chúc mừng sinh nhật”.
Cảnh tượng này in sâu vào tâm trí cả hai.
Trong vô thức, cả hai cậu đều đang trưởng thành từng chút một. Thiếu niên 16 tuổi tuy khuôn mặt vẫn còn vẻ ngây ngô, non nớt nhưng hình thể, đặc thù của Lính gác và Dẫn đường đã dần dần hiện rõ. Vóc dáng Lục Tắc Hiên cao to, càng lớn càng đẹp trai. Da Tạ Nhiên vốn trắng, khi lớn lên ngũ quan lại càng thanh tú, ưa nhìn.
Cảm giác trái tim đập thình thịch ngay khi đối diện nhau là điều trước kia chưa bao giờ cảm nhận được.
Xung quanh không một bóng người, chỉ thi thoảng có tiếng côn trùng lích rích.
Giữa đêm khuya tĩnh lặng ấy, hai thiếu niên nhìn vào mắt nhau, lần đầu tiên cảm thấy rung động.
Cả hai đã làm bạn bên nhau mười năm, cùng nhau trưởng thành. Tuy việc học hành bận rộn ở Học viện Quân sự khiến cơ hội gặp mặt giảm đi đáng kể nhưng hai cậu vẫn luôn là người mà đối phương quan tâm nhất.
Trong giải khiêu chiến sinh tồn nơi hoang dã do nhà trường tổ chức cho sinh viên năm hai này, có không ít Dẫn đường muốn lập đội cùng Lục Tắc Hiên, đồng thời cũng có kha khá Lính gác ngỏ ý với Tạ Nhiên. Nhưng ngay khi nhìn thấy thông báo giải đấu, hai cậu chỉ nghĩ đến nhau.
Lục Tắc Hiên chỉ muốn lập đội cùng Tạ Nhiên.
Mà Tạ Nhiên cũng chỉ muốn dự thi chung với Lục Tắc Hiên.
Hai cậu chỉ là bạn bè chứ không phải Lính gác và Dẫn đường đã buộc định với nhau nhưng kỳ lạ thay, cả hai đều không chấp nhận chuyện sẽ có một Lính gác hay Dẫn đường khác ở cạnh mình, luôn cảm thấy như vậy rất gượng gạo.
Có lẽ là vì chơi cùng nhau từ bé nên đã quá quen với đối phương?
Hoặc cũng có khi là… Cả hai đã lặng lẽ trở thành duy nhất trong lòng nhau từ lâu.Lời tác giả:
Rung động năm 16 tuổi.
Trong thế giới giả thiết, hai người họ quen nhau từ nhỏ, lớn lên trong vô ưu vô lo, chắc chắn sẽ thích nhau, làm tất cả vì nhau.
Bình luận truyện