Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ

Chương 136: Ngoại truyện 3 - Phần 16: Kết cục cuối (Hoàn toàn văn)



Trong thư phòng, Lục Thành An và Lục Tắc Hiên đứng sóng vai nhau, đối diện Lục Đình Ngự.

Lục Đình Ngự vui mừng nhìn hai hậu bối xuất sắc: “Thành An, bố cháu mất sớm, cháu lớn lên trong nhà chú từ nhỏ, chú luôn đối xử với cháu như con ruột của mình. Trong lòng chú, cả cháu và Tắc Hiên đều là con của chú.”

Lục Thành An cười nói: “Cháu biết ạ. Chú đối xử với cháu còn tốt hơn cả cha ruột.”

Lục Đình Ngự nghiêm túc nói: “Thế hệ này của nhà họ Lục chỉ có hai đứa các cháu là Lính gác cấp S. Hiện tại, Tắc Hiên muốn điều chuyển đến Quân đoàn Linh Hồ làm việc cùng Tạ Nhiên. Thành An, trọng trách Quân đoàn Liệp Ưng về sau sẽ giao cho cháu. Hôm nay chú gọi hai đứa vào cũng là để bàn bạc chuyện này.”

Lục Thành An nhìn sang phía em trai, hỏi: “Cậu quyết định rồi à?”

Lục Tắc Hiên gật đầu: “Đúng vậy, em và Nhiên Nhiên đã đồng sinh cộng tử, trải qua rất nhiều chuyện cùng nhau, em không muốn phải xa em ấy. Hơn nữa, tổ chức hắc ám đã bị tiêu diệt, chủ trương bành trướng điên cuồng của Liên bang cũng ngừng lại. Tiến hành trao đổi thông qua tâm trí với sinh vật vũ trụ là chuyện cả em và Nhiên Nhiên đều muốn làm, đồng thời cũng là chuyện có ý nghĩa rất lớn.”

Lục Thành An nghe hắn nói chuyện mà không câu nào thiếu Tạ Nhiên, hiển nhiên Lục Tắc Hiên đã yêu đương đắm đuối lắm rồi.

Nhưng thấy em trai đã trưởng thành, đủ khả năng gánh vác trách nhiệm, có ước mơ và truy cầu của riêng mình, còn gặp được người yêu muốn bầu bạn trọn đời, Lục Thành An cũng cũng thấy mừng cho hắn.

Lục Thành An cười tươi, vỗ vai Lục Tắc Hiên, nói thẳng: “Được! Anh và cậu chẳng có gì phải khách khí với nhau. Sau này cậu cứ đi làm đại sứ ngoại giao, anh sẽ phụ trách trấn thủ sau lưng để cậu được yên tâm công tác.”

Lục Tắc Hiên nói: “Tốt quá rồi. Anh thật sự đồng ý về trụ sở Quân đoàn Liệp Ưng làm việc à?”

Lục Thành An nói: “Nếu anh đã sống sót trở về thì cũng nên san sẻ phần nào công việc với chú.”

Lục Đình Ngự rất vui: “Tốt rồi. Quyết định vậy nhé, Thành An cứ đi theo chú học hỏi kinh nghiệm, mấy năm nữa chú về hưu, cháu sẽ là Quân đoàn trưởng kế nhiệm của Quân đoàn Liệp Ưng. Chú tin là với năng lực vốn có, cháu sẽ xử lý ổn thỏa mọi công việc trong Quân đoàn.”

Với hai anh em họ, đây chính là bố trí tốt nhất.

Lục Tắc Hiên có thể làm việc cùng Tạ Nhiên còn Lục Thành An cũng được ở lại hành tinh Thủ đô, không bao giờ cần lo về chuyện sẽ phải rời xa Moore nữa.

***

Nửa tháng sau, Đội đặc chiến Liệp Ưng từng chinh chiến khắp các thiên hà lớn, hoàn thành vô số nhiệm vụ gian nan chính thức tuyên bố giải tán như tượng trưng cho sự kết thúc của một thời đại. Không ít thành viên cũ trong đội gia nhập Quân đoàn Linh Hồ theo Lục Tắc Hiên, cũng có người theo Lục Thành An về làm việc tại trụ sở Quân đoàn.

Sau khi Tổng thống Harrison tái đắc cử, chính sách của Liên bang cũng được cải cách toàn diện. Tiến trình bành trướng điên cuồng khắp vũ trụ của loài người được hoãn lại, không tiếp tục phái bộ đội tiên phong đi tấn công xâm lược những hành tinh khác, Liên bang bước vào thời đại hòa bình nhất kể từ khi thành lập đến nay.

Mùa hè năm sau, Lục Thành An đón sinh nhật tuổi 30.

Người ta thường nói đàn ông sang ba mươi là đã bước vào tuổi độc lập, vững vàng, Tướng quân Lục trải qua gian nan trắc trở lại càng chín muồi, đ ĩnh đạc hơn, cũng càng có sức hút. Là người thừa kế đã được công khai của Quân đoàn Liệp Ưng, giờ đây hắn chính là tâm điểm của sự chú ý ở bất cứ nơi nào hắn đi qua.

Tuy vậy, hắn vẫn sáng sủa, hoạt ngôn, luôn tươi cười hệt như trước.

Khoảng thời gian bị kẻ khác cầm tù, ngược đãi dài đằng đẵng sáu năm không hề lưu lại dấu ấn khắc khổ nào trên người hắn mà chỉ càng khiến hắn mạnh mẽ hơn.

Hắn là Lính gác biến dị đầu tiên khôi phục được ý thức trong lịch sử Liên bang.

Lục Thành An cũng không coi đoạn quá khứ ấy như một nỗi ô nhục của bản thân mà rất thoải mái nói ra cảm nhận của mình, thậm chí phối hợp làm rất nhiều đề tài nghiên cứu về tế bào não, trí nhớ và thế giới tinh thần cùng Viện Khoa học Liên bang. Hắn hy vọng có thể giúp các nhà khoa học nghiên cứu triệt để vấn đề biến dị ở Lính gác.

Biết đâu tương lai sẽ có thêm nhiều Lính gác biến dị được cứu sống.

Hôm sinh nhật, Lục Đình Ngự tổ chức một buổi tiệc lớn tại trang viên nhà họ Lục, mời rất nhiều khách khứa tới chung vui với Lục Thành An.

Đây là sinh nhật đầu tiên kể từ khi hắn trở về, ý nghĩa giống như niết bàn tái sinh.

Những chuyện hắn từng trải qua vô cùng gập ghềnh, khúc khuỷu: Cha mẹ mất sớm, được gửi nuôi trong nhà chú; Sau khi trở thành Đội trưởng Đội đặc chiến Liệp Ưng, tuy lập được nhiều chiến công hiển hách nhưng lại bị hãm hại khi còn rất trẻ, cơ thể bị quái vật xé đôi, còn biến dị, bị tổ chức hắc ám bắt về làm vật thí nghiệm, tồn tại qua sáu năm trời trong lồ ng giam tăm tối…

Qua hôm nay, hắn chính thức bước sang tuổi 30.

Trải qua đau khổ cũng không quên bản tâm, vẫn duy trì thái độ lạc quan hệt như trước. Đối với hắn, tuổi ba mươi chính là một khởi đầu hoàn toàn mới.

Không ít tướng lĩnh trong Bộ Quân sự tới chúc mừng sinh nhật Lục Thành An với thái độ rất tôn trọng. Lục Thành An tươi cười trò chuyện cùng mọi người nhưng vẫn thường xuyên để ý đến người đang ở trong góc phòng.

Hôm nay Moore mặc một bộ đồ Âu, đeo cặp kính mắt viền bạc trông rất nhã nhặn. Anh yên lặng ngồi ăn trong góc như không muốn khiến người khác chú ý thấy nhưng lại đâu biết rằng ngoại hình và khí chất của bản thân chỉ cần ngồi đó thôi đã thu hút vô số ánh nhìn.

Lục Thành An mỉm cười, tiến về phía Moore.

Cảm nhận được ánh mắt sau lưng mình, Moore ngoảnh lại, đối diện với đôi mắt sâu của Lục Thành An.

Lục Thành An bước thẳng đến trước mặt Moore rồi mới dừng lại.

Khách khứa xung quanh đồng loạt ngoảnh sang nhìn, Moore đang chưa hiểu hắn định làm gì thì Lục Thành An đã bất ngờ quỳ một chân xuống.

Không biết hắn lấy một chiếc hộp rất tinh xảo từ đâu ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương đẹp mắt đang tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn.

Nhạc nền của buổi tiệc được người phụ trách biết ý tắt đi, cả sảnh tiệc bỗng yên tĩnh vô cùng.

Moore hồi hộp đứng thẳng đơ người.

Lục Thành An ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, nói rất chân thành: “Moore, tôi từng hứa sẽ bên em trong mọi sinh nhật về sau. Chỉ là tôi chưa thực hiện được lời hứa ấy, khiến em phải đau khổ nhiều năm đến vậy.”

“Cả cuộc đời này, may mắn lớn nhất của tôi chính là gặp được em.”

“Trước kia, hai ta chưa được ở bên nhau bao lâu, vậy nên tôi hy vọng sẽ được đi hết quãng đời còn lại cùng em. Tôi sẽ bảo vệ em, bầu bạn với em, bên em qua từng sinh nhật.”

“Hôm nay, trước sự chứng kiến của rất nhiều bạn bè, người thân, tôi chắc chắn sẽ không bao giờ nuốt lời nữa.”

“Moore, tôi muốn chính thức cầu hôn em. Em có sẵn lòng tiếp nhận lời cầu hôn này không?”

Đối diện với ánh mắt cười của hắn, lòng Moore cảm động không thôi.

Là một Dẫn đường cấp A đã mất cả cha lẫn mẹ, kỳ thực cả gia thế lẫn năng lực của Moore đều không tương xứng với Lục Thành An.

Nhưng hôm nay, trước mặt biết bao thân bằng quyến thuộc, trong buổi tiệc sinh nhật long trọng này, Lục Thành An công khai cầu hôn Moore… Điều này chẳng những là minh chứng cho sự chân thành của hắn mà còn là sự trân trọng tuyệt đối hắn dành cho Moore.

Đầu ngón tay Moore khẽ run lên, anh đỏ mặt nhận lấy chiếc nhẫn Lục Thành An đưa tới, nhỏ giọng đáp: “Vâng, em đồng ý.”

Lục Thành An sung sướng vô cùng, lập tức cẩn thận đeo chiếc nhẫn lên tay anh rồi đứng dậy, ôm chặt anh vào lòng.

Tiếng pháo tay giòn giã vang lên khắp sảnh tiệc, không ít vị khách đang gửi lời chúc mừng tới họ.

Moore cảm thấy đầu óc mình cứ ngất ngư như đang nằm mơ.

***

Sau khi buổi tiệc sinh nhật kết thúc, Lục Thành An đưa Moore tới đỉnh núi.

Trên đỉnh núi có lều trại đã dựng sẵn, chung quanh chăng đầy dây đèn LED lung linh. Đây chính là nơi hai người đã từng cắm trại hồi sinh nhật Moore mấy năm trước, cũng là nơi Lục Thành An đã tỏ tình với Moore.

Moore bước tới chỗ túp lều, hỏi: “Sao lại đưa em tới đây? Muốn ôn lại kỷ niệm à?”

Lục Thành An ôm lấy anh từ sau lưng, gác cằm lên vai Moore, thấp giọng nói: “Sinh nhật em năm đó, anh đã tỏ tình, tặng sợi dây chuyền kia cho em, em vẫn nhớ đúng không?”

Đương nhiên Moore vẫn nhớ. Anh vẫn luôn đeo sợi dây chuyền ấy trên người chưa bao giờ tháo ra.

Lục Thành An nói: “Em cũng đã chuẩn bị một món quà tương tự cho tôi đúng không?”

Moore ngẩn người: “Sao anh biết?”

Lục Thành An mỉm cười, nói: “Tôi nhớ hồi ở hành tinh Nhện Đỏ, ngày nào em cũng nói với tôi rằng đã chuẩn bị cho tôi một sợi dây chuyền gì gì đó.”

Moore lấy một hộp quà ra khỏi túi, tặng cho hắn: “Đã chuẩn bị từ lâu rồi nhưng còn chưa kịp tặng anh.”

Lục Thành An nhận lấy, quả nhiên là một sợi dây chuyền cùng kiểu dáng.

Mặt dây chuyền Moore đeo là hình hươu nhỏ đáng yêu còn mặt dây chuyền anh tặng Lục Thành An chính là một chú đại bàng vàng thu nhỏ. Hình thù của mặt dây chuyền trông giống hệt thực thể tinh thần của hai người, vừa nhìn là biết đồ đôi được đặt làm riêng.

Lục Thành An cúi đầu: “Nào, đeo giúp tôi đi.”

Moore đeo sợi dây chuyền lên cổ Lục Thành An.

Hai người nhìn mặt dây chuyền đôi trước ngực nhau rồi lại nhìn nhau mỉm cười.

Hôm nay, món quà sinh nhật đến muộn sáu năm này cuối cùng cũng tặng được cho người muốn tặng.

Lục Thành An duỗi tay tới, tay trái nhẹ nhàng ôm eo Moore, tay phải thuần thục tháo kính của Moore xuống.

Vành tai Moore đỏ hồng, tự giác nhắm mắt lại, tưởng rằng hắn chuẩn bị hôn.

Kết quả, chờ vài giây nhưng Lục Thành An lại chẳng làm gì, Moore mở mắt ra đầy khó hiểu. Anh thấy Lục Thành An đang cười toe toét nhìn anh, trêu ghẹo: “Sao vậy, em tưởng tôi cứ tháo kính của em ra là sẽ hôn em à?”

Mặt Moore đỏ lựng lên: “Anh…”

Ai lại đùa bỡn người ta như thế kia chứ, chẳng hiểu hắn học đâu ra cái trò này?

Lục Thành An đột ngột vươn tay tới bế ngang Moore lên, đưa anh đi thẳng vào trong lều, còn tiện tay kéo kín cửa lều lại.

Đến khi bị đ è xuống Moore mới nhận thấy tình hình không ổn: “Anh làm gì vậy…”

Lục Thành An ghé sát vào tai anh thì thầm: “Hôm nay tôi không chỉ muốn hôn mà còn muốn hoàn toàn có được em.”

Đến lúc này thì cổ của Moore cũng đỏ bừng lên luôn rồi. Anh muốn giãy ra nhưng Lính gác quá khỏe, nhoáng cái đã đè được anh lại.

Giọng Lục Thành An hơi khàn khàn: “Moore, tôi đã cầu hôn với em rồi, cả cuộc đời này tôi chỉ yêu mình em. Chúng ta phải xa nhau nhiều năm như vậy, chẳng lẽ em không muốn thực sự ở bên tôi sao?”

Đôi hàng mi của Moore khẽ run lên. Đương nhiên anh muốn, trong giấc mơ hồi trẻ, anh đã từng tiếp xúc thân mật với Lục Thành An. Hiện tại, khi ngày này thực sự tới, tuy trong lòng Moore vẫn căng thẳng nhưng cũng không kìm được cảm giác mong ngóng.

Sau khi kết hợp thân thể, Lính gác và Dẫn đường sẽ được buộc định với nhau vĩnh viễn, không gì có thể chia tách được nữa.

Moore nhắm mắt lại, giọng hơi run run: “Được rồi… Hôm nay là sinh nhật anh mà… Tùy anh cả.”

Tim Lục Thành An đập thình thịch, Moore dịu dàng như vậy thật sự quyến rũ vô cùng. Rốt cuộc, hắn không còn kiềm chế nổi khát vọng mãnh liệt trong lòng nữa, nhanh tay lột s@ch quần áo trên người Moore, điên cuồng hôn lên đôi môi mềm của Moore.

Trên đỉnh núi vắng vẻ, dưới ánh đèn ấm áp, túp lều đột nhiên lắc lư dữ dội.

Những âm thanh mập mờ thỉnh thoảng lọt ra từ bên trong, vỡ vụn thành từng mảnh, kéo dài mãi đến tận đêm khuya.

Cả khu vực cắm trại này đã được Lục Thành An bao trọn, không có bất kỳ ai khác, thế nên cũng không ai biết rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì.

***

Hôm sau, Lục Thành An thỏa mãn đưa Moore về nhà.

Moore chẳng muốn động đậy chút nào, cứ nhắm mắt nằm trong lòng Lục Thành An. Khi không đeo kính, trông anh càng dịu dàng hơn bình thường. Lục Thành An bế anh vào phòng ngủ, nghiêm túc nói: “Moore, tôi sẽ chuẩn bị cho em một hôn lễ thật long trọng.”

Giọng Moore khàn đặc: “Em không quan trọng chuyện hình thức đầu. Chỉ cần là ở bên anh, có tổ chức hôn lễ hay không đều được.”

Lục Thành An nói: “Khó đấy. Chúng ta không những phải làm mà còn phải làm sớm cơ.”

Moore giật mình: “Làm sớm? Anh vội đến thế sao?”

Lục Thành An xoa đầu Moore, cười nói: “Không phải tôi sốt ruột, nhưng mà chúng ta cũng nên nghĩ cho Tắc Hiên. Tôi là anh trai kết hôn trước, nó kết hôn với Tạ Nhiên sau sẽ càng hợp lý hơn. Chú đã đánh tiếng là Nhiên Nhiên và Tắc Hiên bận rộn công việc bên Quân đoàn, chắc phải sang năm mới tổ chức, chúng ta nên làm sớm ngay trong hè này.”

Lục Thành An khẽ cười, dịu dàng hôn lên trán anh: “Nghe lời tôi chuyện hôn lễ. Còn sau khi kết hôn, mọi chuyện đều nghe theo em, nhé?”

Mặt Moore đỏ hồng: “Vâng.”

Đã nhiều năm trôi qua vậy rồi mà Moore vẫn rất dễ xấu hổ/

Nghĩ đến cuộc sống sau khi kết hôn của hai người, Lục Thành An cảm thấy ngọt ngào vô cùng.

Gặp được một Dẫn đường dịu dàng, kiên trì và si tình đến thế, hắn thật sự rất có phúc.

***

Mùa hè năm đó, Lục Thành An và Moore tổ chức hôn lễ long trọng tại hành tinh Thủ đô. Dưới sự chứng kiến của người thân, bạn bè, rốt cuộc cả hai cũng được cùng nhau bước vào lễ đường, tuyên thệ sẽ là bạn đời duy nhất của đối phương, vĩnh viễn không chia lìa.

Cũng không bao lâu sau, Lục Tắc Hiên và Tạ Nhiên tổ chức một lễ thành hôn đặc biệt tại hành tinh Nhện Đỏ, chính thức thuộc về nhau dưới sự chứng kiến của nhện chúa.

Cả hai anh em nhà họ Lục đều đã tìm được hạnh phúc của riêng mình.

Tướng quân Lục Đình Ngự được song hỷ lâm môn, lúc nào cũng vui phơi phới, sảng khoái tinh thần.

Sau khi kết hôn, các cặp đôi trẻ đều dọn ra ngoài ở riêng, dù sao họ đều muốn tận hưởng thế giới hai người. Tuy vậy, mỗi dịp lễ lạt có thời gian rảnh, hai anh em Lục Thành An, Lục Tắc Hiên đều sẽ đưa nửa kia của mình về nhà thăm cha mẹ.

Dưới sự ảnh hưởng của Tướng quân Lục cha, tay nghề bếp núc của cả hai anh em càng ngày càng xuất sắc. Mỗi lần gia đình sum họp, Lục Tắc Hiên và Lục Thành An đều tự giác xuống bếp nấu nướng, Tạ Nhiên và Moore ngồi nói chuyện cùng cha mẹ trên phòng khách.

Cả gia đình ai cũng vui vẻ.

Phong ba đã qua, những ngày tháng về sau được bầu bạn bên cạnh người thương chính là niềm hạnh phúc lớn nhất.

[Kết thúc bộ truyện]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện