Đàn Ngọc Giai Nhân (Hệ Liệt Thiên Đô Vương Triều)

Chương 1





Mặt tường màu hồng, con đường dài và hẹp, cho dù chạy trốn thế nào đi nữa, cũng không thể chạy ra khỏi hành lang dài quanh co uốn lượn này.
Cả người ướt đẫm, gần như chạy như điên để thoát khỏi đoạn đường này!
Liều mạng thở dốc, thân thể nhỏ nhắn mới sáu, bảy tuổi giật mình sợ hãi, hướng đi đâu? Lối ra ở đâu? Ở đâu mới có thể tìm ra lối thoát khỏi mê cung này?!
Giương mắt nhìn phía trước, xuất hiện một bức tường màu đỏ thẫm, khá là khác so với những bức tường khác, thân thể nhanh chóng phóng về phía bức tường.
Đang định rẽ vào một ngả khác, chợt, người bên cạnh kéo bàn tay nhỏ bé lại!
“A! Buông ra… buông ra…”
“Đừng sợ, là ta, sao vậy?”
Sắc mặt xanh mét, gương mặt nhỏ bé sững lại, tựa như không dám tin cuối cùng cũng gặp được người quen.
“Đi đâu vậy? Sao cả người ướt sũng thế này?”
Những câu hỏi liên tục ập đến, làm cho gương mặt cứng đơ không thể giấu hết nỗi hoảng sợ, thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía sau.
“Đã xảy ra chuyện gì? Ai đang đuổi theo ngươi?”
Muốn mở miệng nhưng nỗi hoảng sợ quá độ cùng thể lực đã tiêu hao gần hết, thở gấp kinh ngạc đến mức không nói ra lời!
“Cổ sao lại…” Chỉ thấy gương mặt nhỏ bé trước mắt sợ hãi hết sức, trên cổ vẫn còn một dấu tay đỏ rất rõ ràng!
“Aaaaaaaa…”
[Chúc các bạn đọc sách vui vẻ tại . - gác nhỏ cho người yêu sách]
Tiếng bước chân ngày càng đến gần, rất nhẹ, rất nhẹ, hơi thở này, tiếng bước chân này, nghe thấy, chính là nghe thấy, đối phương đang đuổi đến!

“Sơ… Sơ…” Đối với đôi mắt gần như không phân cao thấp cùng mình, đôi tay nhỏ nhắn kinh hoảng nắm lấy đối phương, gào thét lên cái tên khó nói hết!
Lúc này, một thiếu niên mười sáu. Mười bảy tuổi mặc hoa phục, trên người toàn là trang sức màu vàng kim hoàng gia, làm cho vải vóc, y phục trên người hắn trở nên sang trọng hơn cả nữ tử, nhẹ nhàng phiêu dật hơn cả nữ tử, nhưng loại toát ra phong thái tuấn nhã mà chỉ thiếu niên mới có được, cả người đều là châu báu vàng bạc, có thể nhìn thấy được thân phận của người mang.
“Tam hoàng tử, âm thanh truyền đến từ bên kia.” Người đi theo nói.
“Nhìn những vết mờ này, hẳn là hướng chạy đi.”
“Bên kia là công viên Nghênh Phúc, hôm nay Thái tử chiêu đãi người nhà họ Tô ở đó!”
“Người của Tô gia? Tô gia – một trong tứ đại gia tộc?” Hình như năm ngoái, hoàng huynh vừa mới phong thứ nữ của Tô gia làm trắc phi.
“Nghe nói là con trai lớn của Tô gia vừa trở về từ Đông Vực, thái tử đặc biệt mở buổi tiệc tẩy trần, muốn nghe chuyện lạ từ chuyến du ngoạn.”
“Con trái lớn của Tô gia!” Lược hết những từ ngữ không liên quan đến. "Ta nhớ Tô gia có hai nữ nhi, bốn nam tử, đứa con trai cuối cùng chỉ mới sáu, bảy tuổi?”
“Đúng, nghe nói hôm nay cũng tới, có cần phải…”
Người đi sau vừa định mở miệng, lại thấy chủ nhân đưa tay ra hiệu, sau đó từ phía trước có ba người bước đến.
“Tô Đông Lăng, nghe nói ngươi đi xa trở về, nói vậy chuyến đi này cũng tăng lên không ít kiến thức rồi.” Đối với người phía trước, thiếu niên đẹp đẽ sang trọng mở miệng chào hỏi trước.
“Sao dám so sánh với Tam hoàng tử trước mặt đây.” Con trai lớn của Tô gia – Tô Đông Lăng cười khoanh tay làm lễ.
Cao, Đoạn, Lục, Tô là tứ đại gia tộc, đều là võ lâm thế gia, thời chiến tranh hợp lực tương trợ triều đình, cho nên rất được coi trọng.
“Hai vị tiểu huynh đệ này, có lẽ cũng là niềm kiêu hãnh của Tô gia?” Huynh đệ của Tô gia, thiếu niên mặc hoa phục chỉ mới gặp được con trai lớn và con trai thứ ba.
“Đông Lăng xin được giới thiệu, đây là nhị đệ Tô Vân Tinh, đây là đệ đệ nhỏ tuổi nhất Tô Thiếu Sơ.”
Hai người thiếu niên, một mười hai, một mười sáu, hai người đều chững chạc chắp tay trước vị hoàng tử trước mắt, không vì nhìn thấy người của hoàng tộc mà bối rối.
Anh em họ Tô đều có dung mạo tuấn nhã, mà Tô Thiếu Sơ nhỏ nhất, lại sở hữu đôi môi hồng, gương mặt thanh tú, trán cao, đôi mắt đen nhánh, dù còn nhỏ tuổi nhưng đã nhìn ra được phong thái xuất chúng.
Vẻn vẹn, thiếu niên cao quý lập tức biết được, dung mạo và cả thân hình này, chính là đứa trẻ mà vừa rồi thuộc hạ của hắn để chuồn mất, thì ra đứa bé vừa bướng bỉnh trừng mắt với hắn, làm cho người ta trong nháy mắt vẫn nhận sai chính là người của Tô gia, bây giờ thoát thân rồi, có thể phiền toái một chút.
Chẳng qua là, dường như có chỗ nào đó không đúng lắm, cũng là một ánh nhìn nghênh về hướng hắn, nhưng lại có chút gì đó không giống với ban nãy; rõ ràng cũng là dung mạo này, thân hình này, quần áo cũng không hề thay đổi, nhưng vẫn có gì đó không giống!
“Tam hoàng tử, chúng ta đang muốn ra mắt Thánh thượng, có muốn đi cùng không?”
“Không cần, bổn hoàng tử đang có chuyện quan trọng.”
“Vậy ba huynh đệ chúng ta đi trước một bước.” Tô Đông Lăng nói xong, dẫn hai người em đi xa.
Khi tiểu thiếu niên đi ngang qua hắn, cái va chạm thật ngắn ngủi, hai đôi mắt có một giây phút ngắn ngủi chạm vào nhau, đôi đồng tử của thiếu niên sang trọng bỗng trở nên sắc bén, bởi vì cả người tiểu thiếu niên đang rất khô ráo!
Thân thể nhỏ nhắn né được một kiếp, nhưng vì hoảng sợ quá mức và nước lạnh mùa đông, chẳng những bị bệnh mà còn rơi vào trạng thái nguy hiểm!
Chỉ nghe được tiếng khóc thút thít của một cô gái, sự chăm sóc ấm áp của mẫu thân và hai vị tỷ tỷ, không ngừng an ủi dỗ dành thân thể bé nhỏ, tiếng người nhà không ngừng qua lại, đã xảy ra chuyện gì, cái đầu nhỏ đang hôn mê cũng không biết, chỉ biết rằng mình đang nằm trong nỗi ám ảnh của cả nhà!
“Không thể ở lại Trung Nguyên, dù không biết vì sao Tam hoàng tử lại hạ thủ với cả con nít nhưng theo tình huống của Sơ Nhi, không nên ở lại đế đô này, đưa Sơ Nhi đến Nam Nguyên đi, đó là nơi thảo dược y lý thịnh hành, hơn nữa có trưởng công chúa ở đó, bệnh trạng của Sơ Nhi chẳng những có thể được cải thiện mà cũng có thể tạm thời rời khỏi đầu mũi nhọn nguy hiểm này!” Lão tông chủ của Tô gia rốt cuộc cũng quyết định.
Cho nên, một năm sau, dưới sự bảo vệ của cha mẹ, bốn người con của Tô gia được đưa đến Nam Nguyên, từ đó, lão Tứ của Tô gia thường xuyên đi tới đi lui giữa Trung Nguyên và Nam Nguyên.
Đêm ở thảo nguyên đặc biệt trong trẻo mát mẻ, khi tiếng tiêu u đêm truyền đến, màn đêm như hút lấy âm tiêu đi.
Tiếng tiêu tựa như vũ khúc của gió đêm, một luồng rồi lại một luồng, sâu kín chạy dài, làm cho tiếng tiêu nhẹ hẫng đi, nghe như một tiếng than nhẹ trong đêm…
Lên tiếng hỏi, gió từ đâu đến, tại sao khi nào cũng buồn? Đêm dài vô tận, mộng đẹp bao nhiêu? Làn gió bay khó phá vỡ hồng trần, không có khó khăn nào như ngọn núi vạn dặm, cuối cùng tâm hồn đều tiều tụy, khó khăn nối tiếp, mộng, khó khăn nơi đâu…
Nghe thấy hơi thở đến gần, thiếu nữ quay đầu nhìn hắn, đặt cây tiêu dài xuống hỏi:
“Nửa tháng trước ngươi đã nghe rồi, ngươi có thích không?”

Thiếu niên mặc áo trắng nghe nàng hỏi vậy, thật sự rất muốn nói cho nàng biết, người nửa tháng trước đến không phải là hắn, nhưng nhìn gương mặt xinh đẹp dưới bóng đêm của nàng, lại nói không nên lời, nhưng hắn rất thích nhìn điệu bộ nàng nhẹ nhàng thổi khúc, thật đẹp quá, vì vậy hắn gật đầu.
Nụ cười trên gò má xinh đẹp càng thêm chói lọi, làm cho thiếu niên trước mắt nhìn càng thêm chăm chú.
“Khúc nhạc này thật quá u sầu.” Đôi môi trơn mượt, đây là cảm giác đầu tiên mà hắn cảm nhận được.
“Lần trước ngươi cũng nói vậy, chỉ là lần trước, ngươi nói là tự tìm đau khổ.”
Người đến chỉ nhạt nhẽo cười một tiếng, không đáp lại nữa.
“Nếu như có thể hợp với tiếng đàn của ngươi thì tốt rồi.”
“Tiếng đàn của ta vĩnh viễn cũng không theo kịp linh tính trong tiếng tiêu của ngươi.”
Đàn của hắn bất quá cũng chỉ là thú vui giải buồn khi còn nhỏ, nhưng tiếng tiêu của nàng là dùng để cứu người, ở Nam Nguyên, nàng có thể dùng tiếng tiêu này để đi vào khí huyết của con người, những huyết khí không tốt tích tụ lại trong cơ thể có thể được tiếng tiêu dùng để bình định lại, nhưng nàng lại không thể cứu được bản thân mình, trời sinh tâm bệnh làm cho sinh mạng này thật mong manh, lúc nào cũng có thể ra đi.
“Tiếng đàn của ngươi rất hay, tràn đầy sức sống, cũng làm cho tâm hồn của con người vui vẻ.”
“Thật không? Có thể mang đến vui vẻ cho ngươi không?”
“Hoàng hôn đang xuống, khó gặp bình minh lên, tính mạng của ta cũng như vậy!” Cô gái xinh đẹp nhìn lên ánh trăng, cảm khái. “Phải dùng thuốc và kim châm để duy trì thân thể này, làm sao còn có tư cách đón nhận niềm vui từ ngươi?”
“Đừng nói bậy!” Hắn không khỏi giận dỗi nói.
“Ngươi tức giận? Ít khi thấy ngươi tức giận với nữ nhi nha.” Cô gái cười, ngay sau đó, nhìn thấy một bóng dáng chạy từ trên thảo nguyên đến. “Muội muội đến rồi, nó thích nhất là ở bên cạnh ngươi, chỉ cần có ngươi thì không bao giờ thấy những người xung quanh.”
Đây cũng chính là chỗ làm hắn vừa cười khổ, vừa buồn rầu nha!
Đối mặt với thiếu nữ đang chạy như bay đến, tinh thần đầy phấn chấn đang vui vẻ vung tay, nàng biết người nàng đang đối mặt chính là “hắn” sao?
Chương 1
***
Vạn vật đều an tĩnh, ánh trăng nhô lên cao, bắt đầu một đêm mùa đông, lạnh thấu tận xương, những hạt tuyết mịn không ngừng rơi xuống đất.
Bên trong đế đô, nơi đô thành phồn hoa đó vẫn xinh đẹp chói lọi, dù cho đang về đêm vẫn không mất đi những ánh đèn sáng trưng, bên trong thành là nhóm Ngự lâm quân đang qua lại dò xét, nghiêm trang bảo vệ an nguy cho Hoàng Thành.
Hoàng Thành cách đó không xa, là một dinh thự vô cùng lộng lẫy, đỉnh ngói bằng ngọc bính được vây đầy bởi bông tuyết, tương xứng với ánh trăng tinh thuần bên trên, tạo ra bóng đêm bên cạnh thâm u và trầm tĩnh.
Trong dinh thự lớn đó, có một tiếng đàn nhàn nhạt vang lên như đang gọi thần về, làm cho người ta khó phân biệt được, chỉ biết hơn mười ngày nay, tiếng đàn đó vẫn đều đều vang lên như một thói quen.
Sương tuyết bên ngoài bao trùm lấy cành cây, nơi sâu trong một khu vườn, nhưng nhờ dòng suối bên dưới có nhiều hơi nóng, mưa sương mù lất phất tràn ngập, bông tuyết bay xuống dòng suối giữa trời, trong nháy mắt bị hơi nóng làm cho tan ra.
Dòng suối nóng nằm bên dưới vách đá, bình thường đều thuận theo vách đá này mà chảy xuống, lúc này bởi vì mùa đông lạnh lẽo mà kết sương lại nơi vách đá, dòng suối nóng vừa tiếp cận vệt sương trắng trên vách, lập tức bị tan ra.
Quanh dòng suối là những cây bạch đàn để mở đường, dưới chân là những viên đá ngọc tinh xảo, bước mười bước lên, đưa mắt chứng kiến là ban công màu trắng được dựng bởi ngọc bích; ở một thảm cỏ xanh dưới sườn núi khác, liền dùng gió cây làm cảnh, không khí ấm áp mù mịt bay khắp nơi, làm nổi bật lên “Ban công Tuyết Ngọc”, tựa như tiên cảnh giữa mây.
Lần này, dòng nước rơi xuống trước công viên, kéo dài hàng ngàn trượng theo vách đá mà xuống, nước ở dòng suối trong khe núi tựa như mây khói rơi vãi, hòa với dòng nước tinh thuần bên dưới, cho dù là xuân hạ thu đông, nơi nào cũng có thể trở thành công viên mát mẻ, đông ấm hè mát, bốn mùa đều có cảnh đẹp để xem.
Hôm nay, giai điệu thanh nhã ấy, vẫn vang lên du dương dưới ánh trăng ở ban công màu tuyết, âm nhạc vừa thanh vừa u, vừa tựa như tiếng ngâm nhàn nhạt mỏng manh, cho đến khi bông tuyết lần nữa bay xuống mặt suối, tiếng gió đêm như tiếng sóng vỗ vào bờ, tiếng cầm lưu chuyển cao vút.
“Lạnh lẽo trên thất huyền, yên lặng nghe tiếng gió đêm lạnh lẽo ngân cao. Nhạc cổ có một lòng kiêu hãnh cao, vậy nên người thời nay thường không chạm được vào nó.” Tiếng ngâm vui vẻ bừng sáng vang lên, tung bay theo tiếng đàn.
Trước bàn đá trắng tựa tuyết, trong làn khói nhẹ lượn lờ, một thân hình trần xuất, thanh nhã phiêu dật, đầu rũ xuống, bóng đen phủ lấy tranh cầm, mười ngón tay nhẹ gẩy lên trên dây đàn.
“Bất kỳ lời nói nào từ ngươi phát ra, luôn khác với những phong tình khác.”
Mấy bước ngoài, trên chiếc ghế tơ lụa màu tím, chuỗi kim châu đầy màu sắc được chia làm hai bên, làn lụa mỏng manh màu sương tím được đính bên cạnh giường, hiện lên từng lọn sóng to màu vàng.
Nam tử nằm ngang trên giường, ngón tay dài khẽ đung đưa, đột nhiên chuyên tâm lắng nghe, dù đãcởi đi hoa phục chói lọi và đính quan đại biểu cho thân phận hoàng gia, nhưng trên gương mặt tuấn mỹ không tỳ vết này vẫn còn đọng lại một chút vui vẻ, đôi con người nhìn như thoải mái phóng khoáng nhưng chỉ có hắn và người đang đánh đàn biết, trong đôi con ngươi không đá đó chỉ có âm trầm, chỉ có lãnh khốc.
“Người tri âm, là người có thú; hiểu người đánh đàn, hiểu luật chơi, Thiếu Sơ bất quá cũng chỉ là mượn chiếc đàn cổ này để bày tỏ thú vui phong nhã mà thôi.” Người ngồi trước bàn tuyết bình tĩnh cười một tiếng, gảy lên khúc đàn hoa cuối cùng.

“Ý ngươi tức là chiếc đàn cổ này đã gặp được người tri âm là ngươi sao?”
Tam hoàng tử Chu Dục híp đôi mắt rét lạnh lại, làai cũng không thể thay thếđược thái độ kiêu ngạo đó, mái tóc đen rối bời, đen nhánh không thua gì thiếu nữ, khuyên tai làm từ đá thạch được xuyên vào tai, mái tóc đen buông xuống vai, màu đỏ của ngọc thạch ánh lên sắc hồng giữa màu đen của tóc, dù thân là nam tử nhưng các loại đá quý, ngọc quý đặt lên người hắn đều cực kì thích hợp, lại thêm phong thái quý tộc trời sinh, làm cho hắn trở nên cực kỳ tôn quý, cực kỳ hoa lệ.
“Có thể có được cây đàn cổ “Minh Lan” này, Tam hoàng tử mới là người tri âm gặp đàn cổ.”
“Nếu vậy, người tri âm trong tâm của Thiếu Sơ là ai?” Đối với “công tử” tuấn dật trước mắt, Chu Dục chỉ giương hai mày lên, đột nhiên hỏi.
“Chỉ là một chuyện nhỏ, làm sao có thể làm Tam hoàng tử nhọc lòng quan tâm.” Lông mày nhếch lên cười nhạt, Tô Thiếu Sơ đáp lại.
“Bổn hoàng tử là người tri âm của “Minh Lan”, nếu ta giao đàn cổ này cho người hiểu đàn như ngươi, vậy có thể trở thành người tri âm của Thiếu Sơ không?”
“Thiếu Sơ có lòng kết giao với toàn bộ người tri âm trong thiên hạ, nếu Tam hoàng tử muốn, vậy kết làm tri âm với người chính là vinh dự của Thiếu Sơ.”
Người tri âm khắp thiên hạ! Chỉxem Chu Dục hắn như mọi người khác!
Câu trả lời này làm cho khóe môi Chu Dục giật giật, con ngươi trầm xuống.
“Nói vậy thì chẳng khác nào từ chối ta, Tô tứ thiếu thông minh hơn người, đừng quên tình cảnh lúc này của ngươi.” Chu Dục ngồi dậy, theo bản năng đặt tay lên đầu gối phải, nhìn thẳng vào con người không chút sợ hãi trước mặt, đôi đồng tử chợt trở nên lạnh lẽo.
“Tam hoàng tử lànói nửa tháng trước Thiếu Sơ bất cẩn bị thương, xui xẻo bước vào Tam hoàng phủ, được Tam hoàng tử “vươn tay cứu giúp”, “dàn xếp” ở Mật Viên “không người biết” này? Ừm, tình cảnh này dĩ nhiên là Thiếu Sơ không thể nào quên được.” Tô Thiếu Sơ chỉ mỉm cười, nói nhẹ như không.
Bị thương chưa lành, lại phải vùi thân ở cái nơi vô nghĩa này, chẳng những bị ngăn cách với bên ngoài, chỉ sợ, ngay cả người trong Tam hoàng phủ cũng không biết sau núi Tam hoàng phủ này lại có một Mật Viên kín đáo đến vậy.
“Thế nào? Ban công Tuyết Ngọc này là một bức tranh rất đẹp mà, nơi đây có thể xem được giao hội giữa trời và nước, khí nóng khi giao hội hóa thành suối nóng, dòng suối nóng đón thêm linh khí của trời và trăng, hai bên giao hòa, cho nên tạo nên một dòng suối có thể chữa thương. Có thể xây dựng Tam hoàng phủ ở nơi này, mỗi ngày nhìn thấy trời đất, nước non giao nhau, thậm chí tạo nên Mật Viên, bốn phía đều là vách núi, lối đi duy nhất đến mật thất này, chỉ có phòng ngủ của bổn hoàng tử.”
Chu Dục không quên “tốt bụng” cường điệu thêm. “Ở đây, ngày thường trừ bổn hoàng tử ra, còn có Vô Ưu, Vô Sầu đến dọn dẹp, ngoài hai nha đầu này ra, ai cũng không được đến nơi này, không biết Thiếu Sơ yêu đệ có thích không?”
“Vinh dự đặc biệt này, Thiếu Sơ làm sao dám nhận.”
“Thiếu Sơ yêu đệ khiêm tốn quá, chỉ có “vinh dự đặc biệt” này mới có thể trao cho Thiếu Sơ yêu đệ.”
“Tam hoàng tử ưu ái Thiếu Sơ như thế, thật làm cho Thiếu Sơ sợ hãi, không hiểu được ý nghĩa đằng sau đó tột cùng là vì sao?”
Đối diện với ánh mắt kia luôn là đôi mắt đầy nụ cười, Tô Thiếu Sơ cũng nở nụ cười gượng, đôi mắt sáng nhưng sâu tận bên trong lại trầm xuống, bởi vì đối phương trong mắt hắn, đang tỏ vẻ dữ tợn, âm trầm thâm độc.
“Ý nghĩa?” Vẻ mặt khó dò kéo dài âm điệu. “Người ngoài không biết được bí mật về giới tính của Tô tứ thiếu, nhưng bổn hoàng tử lại rõ như lòng bàn tay.”
“Chỉ là một chuyện nhỏ bé, cứ coi như là bí mật riêng tư của Thiếu Sơ, không đáng để trở thành trở ngại của Tam hoàng tử.”
“Tội khi quân, tru di cửu tộc, bổn hoàng tử đã biết chuyện, làm sao có thể nhắm mắt làm ngơ?”
“Nếu Tam hoàng tử tôn quý vô song có chỉ giáo với chuyện này thì kính xin nói thẳng, Thiếu Sơ nên làm thế nào mới đúng?”
“Thiếu Sơ yêu đệ phòng bị khắp nơi, dường như không cần tấm lòng chân thành của bổn hoàng tử để cứu ngươi.”
“Bao nhiêu vàng bạc, cũng khó mua một tấc thật lòng.” Nụ cười gượng chưa từng rời khỏi môi, nhưng đôi mắt sáng không che giấu một sự… châm biếm lạnh lùng. “Aiz! Chỉ đành trách đôi mắt của Thiếu Sơ quá thiển cận, không thể thấy được lòng thành của Tam hoàng tử.”
Chu Dục không tức giận, chỉ nhướng mày đầy hứng thú, lại dựa lưng vào giường, đôi đồng tử sắc bén không hề thay đổi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện