Đàn Ông Đích Thực Có Gan Mặc Váy

Chương 12



Người trong cuộc mãi không lên tiếng, chuyện không có tiến triển gì mới, topic kia cuối cùng cũng dần dần chìm xuống dưới.

Nhưng mấy lời đồn đại vô căn cứ bên cạnh lại càng ngày càng nghiêm trọng.

Đến khi đám con trai trong phòng ký túc của Đường Lạc ngày thường không hề quan tâm tin đồn cũng bắt đầu nhắc đến chuyện này, Hạ Kính Sinh đã hoàn toàn biến thành một lãng tử phong lưu. Khác với con gái đó là, đám con trai nói về anh bằng giọng điệu chẳng những không khinh bỉ mà còn có phần ước ao ghen tị.

“Cô gái kia nghe nói đã một tuần không đi học rồi, tố chất tâm lý của Hạ Kính Sinh cứng phết, như không có việc gì ấy,” Trong tay anh đại Lâm bưng hạt dưa chia sẻ tình báo với mọi người, “Nghe nói giáo viên của họ tìm hắn nói chuyện mấy trăm lần, đoán chừng bình xét triển lãm chung cuối kỳ này hắn xong đời rồi.”

Đường Lạc thò đầu ra từ trên giường: “Bình xét gì vậy?”

“Mày không biết?” Lão Tam ngay cạnh giường ký túc của cậu cướp lời, “Mày chưa nghe nói mỗi cuối học kỳ học viện mỹ thuật sẽ có triển lãm chung à?”

Đường Lạc toan lắc đầu, anh đại Lâm lại mở miệng nói: “Khoa hoạt hình của bọn tao bình thường không tham gia. Thằng cu này dạo này không biết bận gì suốt ngày, không nghe nói cũng bình thường.”

Mỗi cuối kỳ học viện mỹ thuật sẽ tổ chức một buổi triển lãm công khai, tác phẩm do mỗi khoa tự chọn. Trong tất cả những khách tham quan bao gồm cả sinh viên và người ngoài xã hội đều có thể bình chọn ngay tại chỗ cho tác phẩm mình thích, học bổng đánh giá giải thưởng xếp hàng đầu thậm chí có bổ trợ cho kỳ thi nghiên cứu. Quan trọng hơn là, cuối cùng sẽ tổng hợp ý kiến của giáo sư và kết quả bỏ phiếu để bình chọn một tác phẩm xuất sắc nhất, treo trong hội trường của trường.

“Họ Hạ được chọn ba lần rồi, tiếp tục nữa trong hội trường sắp có khu triển lãm riêng cho hắn luôn,” Lão Tam nói, “Có điều chuyện lần này ảnh hưởng quá tệ, cho dù giáo viên hướng dẫn của hắn không ngại tiếp tục chọn tác phẩm của hắn, đám con gái những năm qua bỏ phiếu cho hắn cũng chưa chắc còn mua vé.”

Đường Lạc nghe xong, ngồi dậy từ trên giường: “Chúng ta đều có thể bỏ phiếu đúng không? Mười đồng một vé già trẻ không lừa, bọn mày mua không!”

Ba vé chắc chắn là không đủ, nhưng mua vé khu vực rộng một là có ảnh hưởng không tốt, thứ hai là Đường Lạc không có nhiều tiền như vậy.

Thế là cậu bắt đầu động vào suy nghĩ của những người xung quanh.

“Triển lãm mỹ thuật?” Tiểu Tranh đặt đĩa ăn xuống, nghiêng đầu nghĩ, “Tôi không có hứng thú gì đâu, cậu hỏi Lão Vương đi, có lẽ cậu ta khá…”

“Tôi cũng không có hứng thú.” Lão Vương trực tiếp ngắt lời anh ta.

Đường Lạc rất đau khổ: “Lại không mất tiền, nhận vé miễn phí, nhìn một cái không thiệt thòi.”

“Có tác phẩm của cậu không?” Tiểu Tranh hỏi, “Nếu có tôi sẽ đến!”

“… Không có.” Đường Lạc xấu hổ.

“Không có tác phẩm của cậu, vậy cứ đòi chúng tôi đến xem cái gì,” Tiểu Tranh không hiểu, “Có ích gì với cậu?”

“Đưa cuống vé cho tôi là được.” Đường Lạc nói, “Tôi đang thu thập cuống vé!”

Mắt thấy biểu cảm của Tiểu Tranh nghi ngờ hơn, Lão Vương lên tiếng: “Đừng quậy nữa, mau đi rửa mặt thay quần áo.”

Đến khi cậu thay quần áo xong, Tiểu Tranh giao ca với cậu đã đi rồi.

Đường Lạc vô cùng tự nhiên đưa hộp kính áp tròng cho Lão Vương, sau đó ngửa mặt về phía hắn: “Anh có muốn cân nhắc đến xem không? Tiêu chuẩn của trường chúng tôi cao lắm đấy.”

Lão Vương không nói một lời đeo kính vào giúp cậu, sau đó đưa băng đô tới, như thể không nghe thấy gì cả.

Đường Lạc tập mãi thành quen, tiếp tục lải nhải: “Trường của tôi cách quán cũng không xa lắm, ngồi xe một lúc là đến, vừa đi vừa về không tốn nhiều thời gian.”

Lão Vương cầm cọ lên: “Nhắm mắt.”

Đường Lạc thành thật nhắm mắt lại: “Anh cân nhắc đi mà?”

Quả nhiên không có đáp lại.

Nhân lúc Lão Vương đánh xong một lớp nền đổi cọ, cậu vụng trộm ti hí mắt, phát hiện đôi mắt của Lão Vương thoạt nhìn giống như đang cười.

Mắt thấy có hy vọng, Đường Lạc rèn sắt khi còn nóng: “Anh xem chúng ta cũng quen biết được một thời gian rồi, tôi còn chưa thấy dáng vẻ ngày thường của anh, xa lạ lắm. Đúng lúc nhân cơ hội này, anh đến xem cùng tôi đi?”

Cuối cùng Lão Vương cũng lên tiếng: “Đây là lời mời hẹn hò?”

Đường Lạc xuýt thì sặc: “Vậy vẫn hơi khác.”

“Thế quên đi,” Lão Vương đổi câu bút, “Mở mắt ra, nhìn lên.”

“Tôi thấy anh rất cần đi vun đắp tình cảm, nói không chừng sau khi được nghệ thuật vun đắp tình cảm tính cách cũng sẽ trở nên đáng yêu hơn.”

Lão Vương lại cho cậu ăn bơ.

“Kể ra, tôi vẫn thấy hơi tò mò,” Đường Lạc nói, “Gần đây tôi xem video trang điểm trên mạng, dụng cụ của người ta rất phong phú, ngoại trừ cọ còn có mút tán, bọt biển này…”

“Cho nên?”

“Tại sao anh chỉ dùng cọ?” Đường Lạc hỏi.

Tay Lão Vương dừng một lát, nhìn ánh mắt hình như bản thân hắn cũng chưa từng ý thức được vấn đề này.

“Bởi vì thuận tiện.”

“Điều này chứng tỏ anh có thiên phú vẽ tranh!” Đường Lạc nói, “Anh nhìn cái cọ này, dùng hơi giống bút vẽ đúng không? Vẽ tranh cũng có rất nhiều loại bút vẽ khác nhau, giống như cây cọ này.”

“Ha.” Lão Vương phát ra âm thanh ngoài cười nhưng trong không cười, “Cho nên tôi cần phải đến xem triển lãm của các cậu phải không?”

Đường Lạc gật mạnh đầu, bị Lão Vương dùng cọ trang điểm gõ đốp lên đầu.

“Thôi được, cậu cứ mặc như bây giờ rồi đi cùng tôi, tôi sẽ đến.”

“Anh là ma quỷ à!” Đường Lạc ôm đầu rống to.

Cái Lão Vương này rõ ràng cũng không muốn đi, chỉ mượn cớ làm khó dễ cậu thôi.

Trong lòng Đường Lạc tràn đầy phiền muộn cầm khăn lau đi ra vị trí ngày thường chịu đủ sự tàn phá của quạ đen ở ngoài quán, phát hiện lại rất sạch sẽ. Suy nghĩ một lát có thể là tạm thời rời chiến trường, cậu đi vòng quanh bên ngoài quán cà phê một vòng, cũng gặp được hung thủ bị nghi ngờ cho tới nay, nhưng trên kính lại không có dấu vết giao chiến.

Một con quạ đen bóng bay tới bay lui ở vị trí ô nhiễm nghiêm trọng nhất vào ngày thường, trông điệu bộ lại có mấy phần không biết làm thế nào.

Đường Lạc hơi buồn cười nhìn nó một lát, đột nhiên nhận ra có gì không đúng.

Cậu lao vào trong quán, hét lên với Lão Vương: “Anh nhìn thấy Đậu Đinh không?”

Lão Vương lắc đầu: “Chắc trốn rồi.”

Đậu Đinh và Lão Vương không hợp nhau lắm, ngày thường đều trốn nhau, cho nên đối với Lão Vương mà nói không nhìn thấy Đậu Đinh trong tầm mắt là chuyện đương nhiên.

“Nhưng mà trước kia nó nhìn thấy tôi đi lau kính cũng sẽ đợi ở đây,” Đường Lạc chỉ chỉ góc, “Không được tôi phải đi tìm xem.”

Đậu Đinh gần gũi, thích chơi với khách, cho nên phần lớn thời gian đều ở trong sảnh quán, rất ít đến nơi khác. Thỉnh thoảng chui vào góc, chỉ cần vừa lấy túi whiskas ra, nó sẽ ngay lập tức kêu meo meo mò tới.

Nhưng hôm nay chiêu này hoàn toàn không dùng được.

Đường Lạc cầm túi whiskas đã xé vỏ vòng trước vòng sau một lần, hoàn toàn không có đáp lại.

“Vẫn không có?” Cuối cùng Lão Vương cũng bắt đầu lo lắng.

“Tôi có dự cảm không tốt,” Đường Lạc nắm chặt túi whiskas, “Có lẽ nó không ở trong quán…”

Lão Vương nhíu mày, sau đó nói: “Cậu tìm thêm một vòng nữa, tôi gọi điện cho Mộc Tử, bảo anh ta đến mở camera.”

Mộc Tử lo sốt vó.

Chưa đến nửa tiếng đồng hồ y đã chạy tới, tiếp đó đâm đầu vào trong văn phòng xem camera, một tiếng sau mặt xám như tro đi ra.

“Nó ra ngoài rồi,” Mộc Tử đưa tấm biển đang chuẩn bị cho Lão Vương, “Sau khi nhóm khách này đi thì đóng cửa hàng trước, nhân lúc vẫn chưa đi xa mọi người nhanh chóng tìm xem.”

Đậu Đinh là con mèo trong quán, không sợ người lạ, nhưng cũng không chạy ra ngoài. Vả lại chỉ cần cửa quán không bị đẩy thành góc vuông đều sẽ nhanh chóng tự động đóng lại, cho nên mọi người chưa từng lo lắng Đậu Đinh sẽ chạy mất.

Xế chiều hôm nay người giao bánh ngọt đến chậm, lúc đi vào vội vã, đẩy thẳng cửa ra không đóng lại. Lúc đó chắc là Đậu Đinh đang bắt con côn trùng, nhảy mãi nhảy mãi rồi đi ra cửa. Sau đó người giao bánh ngọt rời đi thuận tay đóng cửa lại, toàn bộ quá tình chưa đến hai phút.

Nhìn từ trong camera, Đậu Định còn mù mịt ngồi yên một lát bên ngoài cánh cửa đóng chặt, sau đó mới chậm rãi chạy đi.

Mộc Tử lòng nóng như lửa đốt, dặn dò vài câu rồi vội vàng ra ngoài tìm.

Nửa tiếng trôi qua bặt vô âm tín, Đường Lạc ở trong quán cũng ngồi không yên. Mắt thấy khách ở lại trong quán đã không nhiều, một người đối phó dư xài, hai người thương lượng, quyết định để Đường Lạc ra ngoài tìm trước.

Đường Lạc đi vội quá, không quên túi whiskas, nhưng quần áo chưa thay. Cuối cùng phát hiện bất thường trong cái liếc mắt của người qua đường, đã đi qua hai con phố rồi. Cũng may cái váy hôm nay mặc chí ít dài qua đầu đối, hành động xem như thuận tiện, để tiết kiệm thời gian, cậu cũng lười quay về thay.

Vị trí địa lý của Masked girls không tính phồn hoa cũng không quá vắng vẻ, đi bộ khoảng mười phút về hướng đông có trung tâm thương mại, hướng tây có khu dân cư. Đường Lạc lấy quán cà phê làm trung tâm xoay quanh mấy vòng to nhỏ, gặp được mấy con mèo hoang, nhưng hoàn toàn không có tung tích của Đậu Đinh.

Xem chừng nhóc con này mặc dù không sợ người, nhưng cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng ngựa xe như nước, bên cạnh đường lớn khó tránh khỏi bị hoảng sợ, vì vậy Đường Lạc chuyển sang tìm kiếm trong hẻm nhỏ. Tìm kiếm ở các xó xỉnh mấy lần, ngay cả thùng rác cũng không bỏ qua, nhưng vẫn không có thu hoạch gì.

Không tìm được mèo, chân lại đau kinh khủng.

Chân cậu đi đôi giày da đồng bộ với quần áo, mặc dù là đế bằng, nhưng đi nhiều khó tránh khỏi khó chịu.

Nếu đổi lại ngày thường, bồn hoa cũng được hàng rào cũng được cậu đã tìm đại một chỗ ngồi xuống lâu rồi. Khổ nỗi trên người mặc váy, sợ không cẩn thận làm bẩn làm hỏng, chỉ có thể ngồi xổm ngay tại chỗ.

Nghỉ ngơi nửa phút, vừa định đứng lên tìm tiếp, đột nhiên có người đi tới trước mặt cậu.

“Xin hỏi… Bạn cần giúp gì không?”

Giọng nói nghe hết sức cẩn thận. Đường Lạc ngẩng đầu, nhìn thấy một thằng nhóc to xác vẻ mặt thấp thỏm khoảng mười bảy mười tám tuổi.

Đường Lạc lập tức đứng lên: “Cậu có thấy một con mèo không?”

Sau khi nghe cậu nói chuyện, rõ ràng đối phương sửng sốt, sau một lúc lâu mới đáp: “Mèo trông như thế nào?”

Đường Lạc nhanh chóng nhận ra vấn đề. Lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Tranh cậu đã từng cảm thấy kỳ lạ, nhìn bề ngoài rõ ràng là một cô gái dễ thương, vừa mở miệng thì giọng nói lại không thích hợp.

Hơn nữa so sánh, giọng của Tiểu Tranh thật ra trung tính hơn cậu. Mặc dù âm sắc của Đường Lạc cũng không trầm, là giọng thiếu niên vô cùng trong trẻo, nhưng vừa nghe đã biết là con trai.

Sau khi lén lút suy xét trong lòng, để bớt việc, cậu hết sức mất tự nhiên ép giọng bắt đầu khoa tay: “To chừng này, lông dài màu trắng, trông rất đẹp, đuôi rất to.”

Đối phương lắc đầu: “Không nhìn thấy… nó đi lạc ở gần đây à?”

Đường Lạc gật đầu, đoạn giơ tay chỉ về phía quán cà phê: “Con mèo chúng tôi nuôi trong quán, có thể chú ý giúp không?”

“Được chứ, tôi ở gần đây,” Mặt cậu chàng đỏ lên, “Ờ… tôi có thể cùng tìm giúp bạn.”

Tiếc thay thêm một người cũng không giúp được gì.

Sau khi tìm kiếm không mục đích thêm nửa tiếng, Mộc Tử gọi điện thoại tới, bảo cậu về quán trước đã.

Đường Lạc tạm biệt người tốt đi ngang qua kia rồi chạy về, bị nhét một xấp tờ rơi. Trên tờ rơi in từng góc chụp của Đậu Đinh, bên dưới để lại số điện thoại của Mộc Tử và lời cảm ơn rất nhiều tiền.

Cậu thay quần áo ngày thường rồi chia tờ rơi dán lên cột điện gần đó, sau đó lại tìm một vòng, mắt thấy thời gian muộn hơn sẽ bỏ lỡ chuyến xe cuối cùng về trường, cuối cùng Đường Lạc đành phải rút lui trước.

Ngày hôm sau vốn không cần làm thêm. Buổi chiều học xong môn cuối cùng cậu hỏi Mộc Tử tiến độ, sau khi biết được vẫn không có tung tích của Đậu Đinh, thế là lại đặc biệt ngồi xe chạy tới.

Nhóc Đậu Đinh này thực sự được người ta ưa thích, nghe Mộc Tử nói, rất nhiều khách quen nghe tin nó lạc đường cũng lo lắng không thôi, chủ động tham gia đội ngũ tìm kiếm.

Lúc Đường Lạc đi dạo vu vơ ở phụ cận thậm chí còn nhìn thấy anh chàng tốt bụng tối qua. Người kia đang cúi người nhìn bồn hoa ven đường, rõ ràng là đang tìm đồ. Đường Lạc cảm động quá trời, nhưng cuối cùng vẫn ngại lên bắt chuyện. 

Vì sợ đối phương phát hiện rồi nhận ra, cậu thậm chí còn lén lút đổi tuyến đường, chuyển sang hướng khác của quán cà phê.

Tìm một lúc nữa, cậu lại nhìn thấy một bóng người ngồi xổm trước bồn hoa ở góc rẽ phía trước, động tác giống hệt cậu chàng vừa rồi. Nghĩ rằng là khách quen tìm mèo giúp mà Mộc Tử nói, Đường Lạc toan đi lên xác nhận, đối phương đột nhiên đứng dậy, thậm chí quay đầu nhìn một cái.

Bốn mắt nhìn nhau, Đường Lạc trợn tròn mắt.

“Đàn anh, sao anh, anh lại ở đây?” Lưỡi cậu trong nháy mắt hơi xoắn lại.

Đối phương cũng rất kinh ngạc, lúc đi về phía cậu còn giơ tay ra dấu: “Cậu có thấy một cái ví tiền không, to khoảng chừng này, hình chữ nhật.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện