Dân Quốc Kiều Tiểu Thư Trọng Sinh
Chương 46
"Bíp bíp bíp!"
Cả nhà đang vây quanh xe của Thẩm Thanh, chợt nghe thấy tiếng còi chói tai vang lên.
Đường Kiều ngẩng đầu nhìn thấy liền cười, chậc chậc, cái xe này nhìn thật đẹp a!
Đường Sĩ Kiệt phanh gấp dừng lại, mặt mũi đỏ bừng vì tức giận nhảy xuống xe, rống to: "Đường Kiều, ngươi xem chuyện tốt ngươi làm đi!"
Đường Kiều nhướng mày, thấm thía nói: "Bây giờ đang lưu hành phong cách này sao? Xe của đường ca thật đặc biệt nha! Vừa nhìn liền thấy, chiếc xe bác ta mới mua không thể so sánh với xe của huynh được!"
Đường Kiều nháy mắt mấy cái, ý cười trong suốt.
Nhưng mà trào phúng trong đáy mắt lại không hề che dấu.
Đường Sĩ Kiệt cả giận nói: "Ngươi phá xe của ta!"
Đường Kiều nhẹ giọng: "Đường ca, chứng cứ đâu?"
Chỉ là một câu nói nhẹ bỗng, lại làm cho Đường Sĩ Kiệt triệt để mất điện.
Nhưng mà Đường Sĩ Kiệt cũng không phải quá ngu xuẩn, lập tức nói: "Chứng cứ cái gì! Không phải ngươi thì là ai! Xe đỗ ở của trường học các ngươi, chẳng lẽ còn có thể là người khác làm sao?"
Hắn quay đầu nhìn xe, Đường Hành cũng từ trong xe bước xuống, cắn môi, bộ dáng thật đáng thương. Giờ phút này nàng ta cũng không thể nói giúp Đường Sĩ Kiệt. Phụ thân chán ghét Đường Sĩ Kiệt bao nhiêu, trong lòng nàng ta rõ ràng, lúc này chẳng qua là tìm lý do để về nhà thôi.
Đường Hành nhìn Đường Chí Dong, chưa nói đã khóc: "Phụ thân.."
Một phút trước Đường Chí Dong còn muốn bóp chết Đường Sĩ Kiệt, ngay sau đó nhìn thấy con gái thứ hai đầy mặt nước mắt. Trái tim a, bỗng chốc liền mềm nhũn.
"A Hành.."
"Khụ khụ!" Thẩm Thanh đột nhiên ho khan một tiếng.
Đường Chí Dong giật nảy mình.
Giọng nói lạnh như băng của Thẩm Thanh vang lên: "Em rể nên nhớ lời hứa đã đồng ý với ta cùng Y Y a!"
Sau đó cũng không quan tâm sắc mặt khó coi của Đường Chí Dong, ông quay đầu nhìn Đường Sĩ Kiệt: "Ngươi nói YY của ta làm hỏng xe của ngươi. Nếu ngươi có chứng cứ thì đi báo cảnh sát. Nếu như không có liền cút khỏi tầm mắt của ta. Những lời dư thừa ta không muốn nói, nhưng nếu ngươi còn không biết điều, nắm đấm của ta sẽ chào hỏi ngươi."
Đường Sĩ Kiệt đã bị Thẩm Thanh "chào hỏi" qua, nghĩ đến sức mạnh của một đấm kia, nuốt một ngụm nước miếng, nhưng hắn vẫn kêu gào: "Cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Thẩm Thanh mỉm cười khinh thường, hỏi: "Cha ngươi sẽ không buông tha thế nào? Ta thật muốn biết a!"
Sắc mặt Thẩm Thanh lạnh lùng, không giận mà uy, cả người bao phủ bởi khí lạnh.
Đường Kiều vô cùng hiểu biết nói: "Bây giờ chúng ta gọi điện cho bác cả a, xem bác cả nói thế nào."
Đường Kiều đúng là hận không thể làm lớn chuyện, cười tươi nói: "Cháu vào nhà gọi điện thoại."
Nói xong liền quay đầu chạy vào nhà, Đường Sĩ Kiệt lập tức biến sắc: "Đường Kiều, ngươi quay lại cho ta, ai nói muốn tìm cha ta! Ngươi.." Hắn muốn mắng người, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Thanh, một câu cũng không nói được.
Dừng một chút, Đường Sĩ Kiệt cố gắng nặn ra một nụ cười: "Có lẽ.. Có lẽ là ta hiểu lầm!"
Thật sự mất mặt!
Đường Kiều đứng ở cửa, nghiêm cẩn nói: "Vậy không được, huynh nói hiểu lầm là hiểu lầm, huynh muốn hỏi tội liền hỏi tội. Sao? Chuyện gì đều là huynh nói. Tự nhiên huynh lại xuất hiện ở trường học của chúng ta chẳng lẽ không kỳ lạ sao? Huynh không phải tìm ta. Ta cũng không thấy huynh. Cuối cùng chuyện này là thế nào chỉ có chính huynh rõ ràng. AI biết huynh và Đường Hành đi lêu lổng ở đâu, kết quả bị người ta phá hỏng xe. Cho dù nhà chúng ta có tiền cũng không phải để mặc cho huynh muốn làm gì thì làm!"
Dù Đường Kiều nói gì thì trên mặt nàng vẫn mỉm cười. Nàng là muốn làm cho bọn họ không có cách nào cắn lại nàng.
Tuy rằng làm như thế là rất hư a.. Nhưng vậy thì có sao!
Đường Kiều thầm nghĩ, năm đó các ngươi đối xử với ta cũng không thủ hạ lưu tình. Bây giờ, vì sao ta lại có thể để cho các ngươi thoải mái được chứ!
Nàng xử lý những người này không có một chút gánh nặng tâm lý nào.
"Ta sẽ gọi điện."
Đường phu nhân quét mắt nhìn Đường Sĩ Kiệt một cái, cảm thấy rất ghê tởm. Bà lập tức vào nhà gọi điện thoại.
Đường Sĩ Kiệt: "Ngươi.."
Thẩm Thanh bước về phía trước vài bước, Đường Sĩ Kiệt thấy thế liền thất thanh thét chói tai: "Ngươi ngươi ngươi! Ngươi muốn làm gì!"
Thẩm Thanh trực tiếp nắm cổ áo Đường Sĩ Kiệt, một tay mở cửa xe ra, ném hắn vào trong.
"Cùng Đường Hành cút đi cho ta!"
Đường Hành khóc lóc đau khổ: "Các ngươi không thể.."
Thẩm Thanh quay đầu nhìn Đường Chí Dong, Đường Chí Dong cẩn thận nói: "A Hành vẫn còn là đứa bé, tuy rằng Như Ngọc.. Nhưng nói thế nào A Hành cũng là con gái của ta, nói đuổi nàng đi cũng chỉ là nhất thời giận dữ. Chẳng lẽ thật sự phải để nàng không có nhà để về sao?"
Thẩm Thanh lạnh lùng nói: "Nỗi đau của cháu gái ta không thể chịu đựng vô ích được. Nếu ngươi muốn để nàng ta lại, vậy bào nàng ta nhảy xuống từ mái nhà đi, tàn phế ta sẽ cho tiền chữa trị. Nếu không làm được thì mau chóng cút đi cho ta. Đường Chí Dong, ngươi nên biết tính tình của ta, nếu ngươi không làm theo lời ta nói, ngươi hẳn là rõ ràng ta có thể làm ra chuyện gì!"
Vẻ mặt Thẩm Thanh lạnh như băng, không thèm nhìn Đường Hành một cái, trực tiếp nhìn về phía Đường Chí Dong.
Đường Kiều đứng ở cửa "bốp bốp bốp" vỗ tay.
Tầm mắt mọi người liền dừng trên người Đường Kiều.
Đường Chí Dong tức run người, cả giận nói: "Đường Kiều, con làm cái gì vậy!"
Đường Kiều vô tội nói: "Con cảm thấy bác thật đẹp trai nha!"
Đường Kiều giống như không cảm nhận được lửa giận của Đường Chí Dong, cười tủm tỉm: "Cháu biết là bác yêu cháu nhất!"
Đường Chí Dong bị Đường Kiều làm cho nghẹn lời, hít một hơi thật sâu, phất tay áo bỏ vào nhà.
Đường Chí Dong đã đi, Đường Kiều quyết đoán: "Người đâu, đuổi người đi cho ta!"
Đường Kiều một chút cũng không khách khí: "Sau này không được để những người không sạch sẽ vào nhà, ai biết bọn họ có ý đồ gì!"
Đường Hành hung tợn nhìn chằm chằm Đường Kiều, Đường Chí Dong không có ở đây, nàng ta cũng không cần giả vờ nữa.
Đường Kiều nâng cằm, mỉm cười nhìn Đường Hành.
Không biết vì sao, Đường Kiều đột nhiên nhớ tới đời trước, mẫu thân nàng tự nhiên bị bệnh mà chết. Lúc đó nàng chỉ nghĩ là bị nhiễm bệnh, nhưng sau này ngẫm lại mới hiểu vài phần. Kỳ thật mẫu thân nàng là bị trúng độc, bằng không tuyệt đối sẽ không biến thành bộ dáng như vậy.
Bọn họ hại chết mẫu thân nàng, lại buộc nàng gả cho một lão già làm vợ kế. Tuy rằng danh nghĩa là muốn góp thêm sức lực cho Đường Chí Dong, nhưng sự thật thì sao?
Sự thật là vì ai chứ?
Lúc ấy sức khỏe của Đường Chí Dong cũng bắt đầu trở lên không tốt, Đường Chí Dong cũng kiên định không đồng ý gả nàng đi.
Nhưng lúc đó Đường Chí Dong làm sao có thể quản được Hồ Như Ngọc nữa, cũng chỉ kéo dài được hơn nửa năm, nhà bọn họ liền sụp đổ.
Bọn họ trói nàng gả đi.
Đường Kiều nhìn Đường Hành, lúc đó bọn họ đối xử với nàng tàn nhẫn bao nhiêu.
Đáng thương phụ thân nàng lại còn ngu xuẩn, muốn nàng đi tìm Đường gia giúp đỡ.
Đường Kiều hơi hơi cúi đầu, nếu không phải chính nàng có mắt, chỉ sợ lại bị đám người vô sỉ Đường gia kia bán đi rồi.
Nụ cười của Đường Kiều càng thêm rực rỡ. Hôm nay Đường Hành còn có cơ hội đi ra khỏi cánh cửa này, lúc trước nàng còn không đi nổi một bước. Tứ Diệp vì giúp nàng che dấu mà bị mất mạng!
"Đường Hành, nếu ngươi không đi cũng được a!" Đường Kiều cười ôn nhu, ánh mắt Đường Hành sáng rực lên.
Đường Kiều chậm rãi nói, ánh mắt như có ngàn vạn lưỡi dao: "Ta sẽ bảo phụ thân gả ngươi cho Lô Vũ Lâm làm vợ kế."
Đường Hành vừa dấy lên hy vọng lập tức hóa thành oán độc, nàng ta nhìn chằm chằm Đường Kiều: "Sao ngươi có thể ác độc như vậy!"
Đường Kiều cười lạnh: "Độc ác sao? Ta sao có thể sánh bằng một phần vạn mẹ con các người a? Ngươi làm mùng một, ta làm mười lăm mà thôi."
Đường Kiều đứng ở trên bậc thềm, tuy rằng đang cười, nhưng ánh mắt lạnh như băng nhìn Đường Hành, cho đến khi sắc mặt Đường Hành dần dần trở nên càng khó coi, nàng ta mới không cam lòng lên xe rời đi với Đường Sĩ Kiệt.
"Đường Kiều, ta sẽ không bỏ qua chuyện này!" Trước khi đi Đường Sĩ Kiệt còn bỏ lại một câu.
Đường Kiều cười nhạo: "Lái xe cẩn thận một chút, chẳng may bị đâm chết, đừng lại nói là ta làm.."
Xe của Đường Sĩ Kiệt "rầm" một tiếng đâm vào cánh cổng, hắn cực kỳ tức giận, nhưng cũng không xuống xe kiểm tra, cứ thể nhanh như chớp lái xe chạy mất.
Đường Kiều chậc chậc: "Đầu mọc ở trên mông sao?"
Thẩm Thanh quay đầu nhìn thấy hận ý trong mắt Đường Kiều, ông sửng sốt một chút, lập tức chạy nhanh đến bên người Đường Kiều, vuốt ve đầu nàng, nhẹ giọng trấn an: "Y Y không sao, không có việc gì! Có bác ở đây, bác sẽ không để cho người khác làm hại con!"
Hận ý trong mắt Đường Kiều lập tức biến mất, nàng lại khôi phục thành bộ dáng cô gái nhỏ ngây thơ, không rành thế sự, cười tủm tỉm gật đầu, nói: "Vâng ạ!"
Đường phu nhân cũng đi ra, cảm khái nói: "Quả nhiên bọn họ bắt nạt Y Y của chúng ta đến quen rồi. Chuyện như vậy cũng dám tới tìm chúng ta."
Bà ôm con gái vào trong ngực, nói nhỏ: "Yên tâm, mẫu thân sẽ không để bọn họ bắt nạt con."
Đường Kiều lúng túng nói: "Nhưng mà.. Hắc hắc!"
Đường phu nhân: ?
Tình huống gì đây?
Đường Kiều ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời: "Vốn chính là con làm a!"
Đường phu nhân: !
Đường Kiều thờ ơ nói: "Đường Sĩ Kiệt muốn giúp Đường Hành gây sự với con, không lý nào con không phản kích nha!"
Nàng cười tươi nói: "Chỉ là chút việc nhỏ thôi."
Lúc ba người vào nhà, Đường Chí Dong đã về thư phòng. Đường Kiều cười nhạo một chút, trong lòng biết Đường Chí Dong chẳng qua là tìm lý do vào nhà, sau đó mặc kệ chuyện của Đường Hành. Có đôi khi nghĩ lại, nàng cũng không biết đến cùng Đường Chí Dong là cái tính cách gì nữa.
Nhưng vừa nghĩ, lại hiểu rõ.
Quay đi quay lại, Đường Chí Dong là một kẻ vô cùng ích kỷ.
Hắn đối xử tốt với người khác để thành lập dựa trên điều kiện là bản thân hắn không bị ảnh hướng. Nếu đe dọa đến lợi ích của hắn, hắn lập tức sẽ lùi lại. Hơn nữa còn đẩy trách nhiệm cho người khác.
Nghĩ đến đây, Đường Kiều cảm thấy thật buồn cười.
Đường Hành đúng là rất giống Đường Chí Dong a.
"Y Y, ngày mai có phải con được nghĩ học không?" Đường phu nhân bê tổ yến từ phòng bếp ra, đưa cho Đường Kiều: "Ăn đi, bồi bổ cho tốt."
Đường Kiều gật đầu một cái, bê bát chậm rãi ăn.
"Ngày mài con được nghỉ."
"Vậy rất tốt, hai chúng ta và bác con cùng đi xem nhà. Công việc của bác con tương đối bận, không có thời gian đi xem nhà." Đường phu nhân tính tính ngày, lại nói: "Còn khoảng mười ngày nửa tháng nữa là nghỉ hè, chẳng mấy chốc học kỳ này liền qua. Đến lúc nghỉ hè sẽ sắp xếp gia sư cho con."
Đường Kiều ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng!"
Vô cùng nghe lời.
Đường gia bên này tất cả đều tốt, nhưng Đường Sĩ Kiệt về nhà lại không như vậy.
Đường Sĩ Kiệt vốn định nói giúp Đường Hành một chút, nhưng bây giờ không chỉ không làm được gì, còn bị người ta đuổi đi.
Đường Sĩ Kiệt lái xe chầm chậm trên đường, có chút mê mang.
"Đường ca, là muội không tốt, là muội làm liên lụy huynh."
Đường Hành vụng trộm liếc mắt nhìn Đường Sĩ Kiệt một cái, lập tức nghẹn ngào nói: "Đều là lỗi của muội."
Đường Sĩ Kiệt hoàn hồn: "Đừng khóc, muội đừng khóc. Không có gì mà liên lụy cả. Đám người kia.. Đều là những kẻ nên xuống địa ngục!" Hắn nghiến răng nghiến lợi nói. Tuy là vậy nhưng hắn cũng không dám quay lại!
Đường Hành cắn môi: "Không biết phu nhân nói gì với bác cả, nếu là.. Muội rất lo lắng cho huynh!"
Đường Hành diễn xuất như vậy sao có thể không khiến Đường Sĩ Kiệt đau lòng, hắn vội nói: "Đừng lo lắng! Muội yên tâm đi, bà nội yêu thương ta nhất, tất nhiên sẽ giúp đỡ ta. Cho dù bọn họ có thêm mắm dặm muối, người lớn trong nhà chưa chắc đã tin. Nhưng còn muội, lần này chỉ sợ phải tiếp tục ở nhờ nhà bạn học của muội rồi."
Nhiều ngày nay Đường Hành đều ở nhờ trong nhà Chu Minh Tuệ.
Đường Hành cắn môi, cô đơn nói: "Muội đã ở mấy ngày, Chu phu nhân không thân thiết với muội. Tuy rằng Minh Tuệ luôn nói không có việc gì, nhưng sắc mặt Chu phu nhân.."
Nàng ta cúi đầu khóc.
Đường Sĩ Kiệt oán hận đập tay lái, nói: "Những người đàn bà ác độc chỉ biết nói chuyện linh tinh này."
Đường Hành ngồi ở đó yên lặng lau nước mắt, Đường Sĩ Kiệt nghĩ nghĩ lấy ví tiền của mình ra, rút vài tờ đưa cho Đường Hành, thấy nàng ta còn khóc, dứt khoát đem tất cả tiền đưa cho Đường Hành: "Muội cầm lấy, tạm thời muội ở nhà Chu Minh Tuệ. Nếu như không ổn, lập tức chuyển ra ngoài, trước tiên tìm khách sạn, sau đó gọi điện cho ta, ta sẽ đến giúp muội."
Trong lúc nhất thời, Đường Sĩ Kiệt cảm thấy hào khí tận trời: "Bọn họ muốn bắt nạt muội, cũng phải nhìn xem ta có đồng ý hay không? Ta, Đường Sĩ Kiệt chẳng lẽ ngay cả muội muội của mình cũng không bảo vệ được sao!"
Đường Hành cầm tiền Đường Sĩ Kiệt cho, vẻ mặt rất cảm động.
Chẳng qua trong lòng lại mắng: Một người đàn ông, trên người lại chỉ có chút tiền như vậy!
Nhưng ngoài miệng lại nói: "Đường ca, muội biết trong nhà chỉ có huynh là thương muội nhất!
Sau khi tiễn Đường Hành, Đường Sĩ Kiệt còn đắm chìm trong tiếng cám ơn ôn nhu của Đường Hành.
Đợi đến lúc xe chạy vào trong sân, hắn mới phản ứng lại.
Lúc này trời đã tối, trong nhà đèn đuốc sáng trưng.
Vừa vào sân, Đường đại phu nhân vội vàng chạy vọt ra, nhìn thấy xe như vậy, ngao ngao kêu lên:" Ôi trời ơi! Xe của ta!.. "
Bước lên đánh Đường Sĩ Kiệt:" Đồ ngu ngốc này, ngươi lại đi dính vào Đường Hành, cái đứa sao chổi kia làm gì! Ngươi nhìn xe đi! "
Đường Chí Minh từ thư phòng chạy ra, vừa nhìn thấy vết xước trên xe, đau lòng không thôi, bùm một tiếng, liền ngất đi..
" Trời ạ! "
* * *
" Reng reng reng ".
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Đường Chí Dong yên lặng ăn cơm, căn bản không có ý định đứng lên nghe, ha ha, tâm trạng của hắn không tốt lắm.
Đường phu nhân không biết hắn lại tỏ cái thái độ gì.
Bà dứt khoát đứng dậy, đợi đến lúc cúp điện thoại, quay về bàn ngồi.
Đường Kiều cười khanh khách nói:" Có chuyện gì vậy ạ? "
Đường Chí Dong bê bát canh, giống như không thèm để ý, nhưng lỗ tai lại dựng thẳng lên.
Đường phu nhân suy nghĩ một chút, mới nói:" Bác cả của con bị Đường Sĩ Kiệt làm cho tức giận ngất đi, muốn cha con lái xe qua đưa đi bệnh viện. "
Đường Kiều lập tức quay đầu, chân thành nói với Đường Chí Dong:" Cha, người nhìn đi, nuôi một đứa con trai bại gia chi tử, ngu xuẩn như vậy là một chuyện đáng buồn cỡ nào. Có phải giống như ta tri kỷ mới là tốt nhất không? "
Đường Chí Dong uống một ngụm canh, bỏ bát xuống, ồm ồm nói:" Không đi! Ta bận rộn một ngày, buổi tối còn phải nghỉ ngơi, sao có thể xen vào chuyện như vậy. Con trai của hắn ở bên cạnh, ta đi qua làm cái gì! Làm cho tên hỗn đản Đường Sĩ Kiệt đưa đi! Sau này còn có điện thoại như vậy bà cứ từ chối đi. Nếu ngay cả chuyện này đều làm không được, còn quản qua như thế nào? "
Đường Chí Dong rõ ràng muốn mượn chuyện này để nói chuyện của mình.
Nhưng Đường phu nhân cũng không giống ngày xưa khó chịu tranh cãi cùng hắn, ngược lại gật đầu cười:" Ta biết ngươi chắc chắn không muốn đi, cho nên đã nói với bọn họ, xe của chúng ta hết xăng, không đi được! "
Biểu cảm của Đường Chí Dong giống như ăn phải cứt!
Đường Kiều trực tiếp bật cười.
Ha ha ha!
Đôi mắt Đường Kiều sáng lấp lánh, nàng cảm khái nói:" Cha a, người thật may mắn mới tìm được một người vợ hiền như mẫu thân ta. Nếu như ta là người, nửa đêm ngủ đều cười đó! "
Đường Chí Dong hít một hơi thật sâu.
Hắn đặt đũa xuống:" Ta ăn xong rồi! "
Sau đó quay người bước lên lầu.
Đường Kiều nâng cằm nhìn bóng lưng hắn:" Cha, cẩn thận cầu thang một chút, đừng để giống như bác cả nha!"
Đường Chí Dong lảo đảo một chút, lập tức bước càng nhanh hơn.
Cả nhà đang vây quanh xe của Thẩm Thanh, chợt nghe thấy tiếng còi chói tai vang lên.
Đường Kiều ngẩng đầu nhìn thấy liền cười, chậc chậc, cái xe này nhìn thật đẹp a!
Đường Sĩ Kiệt phanh gấp dừng lại, mặt mũi đỏ bừng vì tức giận nhảy xuống xe, rống to: "Đường Kiều, ngươi xem chuyện tốt ngươi làm đi!"
Đường Kiều nhướng mày, thấm thía nói: "Bây giờ đang lưu hành phong cách này sao? Xe của đường ca thật đặc biệt nha! Vừa nhìn liền thấy, chiếc xe bác ta mới mua không thể so sánh với xe của huynh được!"
Đường Kiều nháy mắt mấy cái, ý cười trong suốt.
Nhưng mà trào phúng trong đáy mắt lại không hề che dấu.
Đường Sĩ Kiệt cả giận nói: "Ngươi phá xe của ta!"
Đường Kiều nhẹ giọng: "Đường ca, chứng cứ đâu?"
Chỉ là một câu nói nhẹ bỗng, lại làm cho Đường Sĩ Kiệt triệt để mất điện.
Nhưng mà Đường Sĩ Kiệt cũng không phải quá ngu xuẩn, lập tức nói: "Chứng cứ cái gì! Không phải ngươi thì là ai! Xe đỗ ở của trường học các ngươi, chẳng lẽ còn có thể là người khác làm sao?"
Hắn quay đầu nhìn xe, Đường Hành cũng từ trong xe bước xuống, cắn môi, bộ dáng thật đáng thương. Giờ phút này nàng ta cũng không thể nói giúp Đường Sĩ Kiệt. Phụ thân chán ghét Đường Sĩ Kiệt bao nhiêu, trong lòng nàng ta rõ ràng, lúc này chẳng qua là tìm lý do để về nhà thôi.
Đường Hành nhìn Đường Chí Dong, chưa nói đã khóc: "Phụ thân.."
Một phút trước Đường Chí Dong còn muốn bóp chết Đường Sĩ Kiệt, ngay sau đó nhìn thấy con gái thứ hai đầy mặt nước mắt. Trái tim a, bỗng chốc liền mềm nhũn.
"A Hành.."
"Khụ khụ!" Thẩm Thanh đột nhiên ho khan một tiếng.
Đường Chí Dong giật nảy mình.
Giọng nói lạnh như băng của Thẩm Thanh vang lên: "Em rể nên nhớ lời hứa đã đồng ý với ta cùng Y Y a!"
Sau đó cũng không quan tâm sắc mặt khó coi của Đường Chí Dong, ông quay đầu nhìn Đường Sĩ Kiệt: "Ngươi nói YY của ta làm hỏng xe của ngươi. Nếu ngươi có chứng cứ thì đi báo cảnh sát. Nếu như không có liền cút khỏi tầm mắt của ta. Những lời dư thừa ta không muốn nói, nhưng nếu ngươi còn không biết điều, nắm đấm của ta sẽ chào hỏi ngươi."
Đường Sĩ Kiệt đã bị Thẩm Thanh "chào hỏi" qua, nghĩ đến sức mạnh của một đấm kia, nuốt một ngụm nước miếng, nhưng hắn vẫn kêu gào: "Cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Thẩm Thanh mỉm cười khinh thường, hỏi: "Cha ngươi sẽ không buông tha thế nào? Ta thật muốn biết a!"
Sắc mặt Thẩm Thanh lạnh lùng, không giận mà uy, cả người bao phủ bởi khí lạnh.
Đường Kiều vô cùng hiểu biết nói: "Bây giờ chúng ta gọi điện cho bác cả a, xem bác cả nói thế nào."
Đường Kiều đúng là hận không thể làm lớn chuyện, cười tươi nói: "Cháu vào nhà gọi điện thoại."
Nói xong liền quay đầu chạy vào nhà, Đường Sĩ Kiệt lập tức biến sắc: "Đường Kiều, ngươi quay lại cho ta, ai nói muốn tìm cha ta! Ngươi.." Hắn muốn mắng người, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Thanh, một câu cũng không nói được.
Dừng một chút, Đường Sĩ Kiệt cố gắng nặn ra một nụ cười: "Có lẽ.. Có lẽ là ta hiểu lầm!"
Thật sự mất mặt!
Đường Kiều đứng ở cửa, nghiêm cẩn nói: "Vậy không được, huynh nói hiểu lầm là hiểu lầm, huynh muốn hỏi tội liền hỏi tội. Sao? Chuyện gì đều là huynh nói. Tự nhiên huynh lại xuất hiện ở trường học của chúng ta chẳng lẽ không kỳ lạ sao? Huynh không phải tìm ta. Ta cũng không thấy huynh. Cuối cùng chuyện này là thế nào chỉ có chính huynh rõ ràng. AI biết huynh và Đường Hành đi lêu lổng ở đâu, kết quả bị người ta phá hỏng xe. Cho dù nhà chúng ta có tiền cũng không phải để mặc cho huynh muốn làm gì thì làm!"
Dù Đường Kiều nói gì thì trên mặt nàng vẫn mỉm cười. Nàng là muốn làm cho bọn họ không có cách nào cắn lại nàng.
Tuy rằng làm như thế là rất hư a.. Nhưng vậy thì có sao!
Đường Kiều thầm nghĩ, năm đó các ngươi đối xử với ta cũng không thủ hạ lưu tình. Bây giờ, vì sao ta lại có thể để cho các ngươi thoải mái được chứ!
Nàng xử lý những người này không có một chút gánh nặng tâm lý nào.
"Ta sẽ gọi điện."
Đường phu nhân quét mắt nhìn Đường Sĩ Kiệt một cái, cảm thấy rất ghê tởm. Bà lập tức vào nhà gọi điện thoại.
Đường Sĩ Kiệt: "Ngươi.."
Thẩm Thanh bước về phía trước vài bước, Đường Sĩ Kiệt thấy thế liền thất thanh thét chói tai: "Ngươi ngươi ngươi! Ngươi muốn làm gì!"
Thẩm Thanh trực tiếp nắm cổ áo Đường Sĩ Kiệt, một tay mở cửa xe ra, ném hắn vào trong.
"Cùng Đường Hành cút đi cho ta!"
Đường Hành khóc lóc đau khổ: "Các ngươi không thể.."
Thẩm Thanh quay đầu nhìn Đường Chí Dong, Đường Chí Dong cẩn thận nói: "A Hành vẫn còn là đứa bé, tuy rằng Như Ngọc.. Nhưng nói thế nào A Hành cũng là con gái của ta, nói đuổi nàng đi cũng chỉ là nhất thời giận dữ. Chẳng lẽ thật sự phải để nàng không có nhà để về sao?"
Thẩm Thanh lạnh lùng nói: "Nỗi đau của cháu gái ta không thể chịu đựng vô ích được. Nếu ngươi muốn để nàng ta lại, vậy bào nàng ta nhảy xuống từ mái nhà đi, tàn phế ta sẽ cho tiền chữa trị. Nếu không làm được thì mau chóng cút đi cho ta. Đường Chí Dong, ngươi nên biết tính tình của ta, nếu ngươi không làm theo lời ta nói, ngươi hẳn là rõ ràng ta có thể làm ra chuyện gì!"
Vẻ mặt Thẩm Thanh lạnh như băng, không thèm nhìn Đường Hành một cái, trực tiếp nhìn về phía Đường Chí Dong.
Đường Kiều đứng ở cửa "bốp bốp bốp" vỗ tay.
Tầm mắt mọi người liền dừng trên người Đường Kiều.
Đường Chí Dong tức run người, cả giận nói: "Đường Kiều, con làm cái gì vậy!"
Đường Kiều vô tội nói: "Con cảm thấy bác thật đẹp trai nha!"
Đường Kiều giống như không cảm nhận được lửa giận của Đường Chí Dong, cười tủm tỉm: "Cháu biết là bác yêu cháu nhất!"
Đường Chí Dong bị Đường Kiều làm cho nghẹn lời, hít một hơi thật sâu, phất tay áo bỏ vào nhà.
Đường Chí Dong đã đi, Đường Kiều quyết đoán: "Người đâu, đuổi người đi cho ta!"
Đường Kiều một chút cũng không khách khí: "Sau này không được để những người không sạch sẽ vào nhà, ai biết bọn họ có ý đồ gì!"
Đường Hành hung tợn nhìn chằm chằm Đường Kiều, Đường Chí Dong không có ở đây, nàng ta cũng không cần giả vờ nữa.
Đường Kiều nâng cằm, mỉm cười nhìn Đường Hành.
Không biết vì sao, Đường Kiều đột nhiên nhớ tới đời trước, mẫu thân nàng tự nhiên bị bệnh mà chết. Lúc đó nàng chỉ nghĩ là bị nhiễm bệnh, nhưng sau này ngẫm lại mới hiểu vài phần. Kỳ thật mẫu thân nàng là bị trúng độc, bằng không tuyệt đối sẽ không biến thành bộ dáng như vậy.
Bọn họ hại chết mẫu thân nàng, lại buộc nàng gả cho một lão già làm vợ kế. Tuy rằng danh nghĩa là muốn góp thêm sức lực cho Đường Chí Dong, nhưng sự thật thì sao?
Sự thật là vì ai chứ?
Lúc ấy sức khỏe của Đường Chí Dong cũng bắt đầu trở lên không tốt, Đường Chí Dong cũng kiên định không đồng ý gả nàng đi.
Nhưng lúc đó Đường Chí Dong làm sao có thể quản được Hồ Như Ngọc nữa, cũng chỉ kéo dài được hơn nửa năm, nhà bọn họ liền sụp đổ.
Bọn họ trói nàng gả đi.
Đường Kiều nhìn Đường Hành, lúc đó bọn họ đối xử với nàng tàn nhẫn bao nhiêu.
Đáng thương phụ thân nàng lại còn ngu xuẩn, muốn nàng đi tìm Đường gia giúp đỡ.
Đường Kiều hơi hơi cúi đầu, nếu không phải chính nàng có mắt, chỉ sợ lại bị đám người vô sỉ Đường gia kia bán đi rồi.
Nụ cười của Đường Kiều càng thêm rực rỡ. Hôm nay Đường Hành còn có cơ hội đi ra khỏi cánh cửa này, lúc trước nàng còn không đi nổi một bước. Tứ Diệp vì giúp nàng che dấu mà bị mất mạng!
"Đường Hành, nếu ngươi không đi cũng được a!" Đường Kiều cười ôn nhu, ánh mắt Đường Hành sáng rực lên.
Đường Kiều chậm rãi nói, ánh mắt như có ngàn vạn lưỡi dao: "Ta sẽ bảo phụ thân gả ngươi cho Lô Vũ Lâm làm vợ kế."
Đường Hành vừa dấy lên hy vọng lập tức hóa thành oán độc, nàng ta nhìn chằm chằm Đường Kiều: "Sao ngươi có thể ác độc như vậy!"
Đường Kiều cười lạnh: "Độc ác sao? Ta sao có thể sánh bằng một phần vạn mẹ con các người a? Ngươi làm mùng một, ta làm mười lăm mà thôi."
Đường Kiều đứng ở trên bậc thềm, tuy rằng đang cười, nhưng ánh mắt lạnh như băng nhìn Đường Hành, cho đến khi sắc mặt Đường Hành dần dần trở nên càng khó coi, nàng ta mới không cam lòng lên xe rời đi với Đường Sĩ Kiệt.
"Đường Kiều, ta sẽ không bỏ qua chuyện này!" Trước khi đi Đường Sĩ Kiệt còn bỏ lại một câu.
Đường Kiều cười nhạo: "Lái xe cẩn thận một chút, chẳng may bị đâm chết, đừng lại nói là ta làm.."
Xe của Đường Sĩ Kiệt "rầm" một tiếng đâm vào cánh cổng, hắn cực kỳ tức giận, nhưng cũng không xuống xe kiểm tra, cứ thể nhanh như chớp lái xe chạy mất.
Đường Kiều chậc chậc: "Đầu mọc ở trên mông sao?"
Thẩm Thanh quay đầu nhìn thấy hận ý trong mắt Đường Kiều, ông sửng sốt một chút, lập tức chạy nhanh đến bên người Đường Kiều, vuốt ve đầu nàng, nhẹ giọng trấn an: "Y Y không sao, không có việc gì! Có bác ở đây, bác sẽ không để cho người khác làm hại con!"
Hận ý trong mắt Đường Kiều lập tức biến mất, nàng lại khôi phục thành bộ dáng cô gái nhỏ ngây thơ, không rành thế sự, cười tủm tỉm gật đầu, nói: "Vâng ạ!"
Đường phu nhân cũng đi ra, cảm khái nói: "Quả nhiên bọn họ bắt nạt Y Y của chúng ta đến quen rồi. Chuyện như vậy cũng dám tới tìm chúng ta."
Bà ôm con gái vào trong ngực, nói nhỏ: "Yên tâm, mẫu thân sẽ không để bọn họ bắt nạt con."
Đường Kiều lúng túng nói: "Nhưng mà.. Hắc hắc!"
Đường phu nhân: ?
Tình huống gì đây?
Đường Kiều ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời: "Vốn chính là con làm a!"
Đường phu nhân: !
Đường Kiều thờ ơ nói: "Đường Sĩ Kiệt muốn giúp Đường Hành gây sự với con, không lý nào con không phản kích nha!"
Nàng cười tươi nói: "Chỉ là chút việc nhỏ thôi."
Lúc ba người vào nhà, Đường Chí Dong đã về thư phòng. Đường Kiều cười nhạo một chút, trong lòng biết Đường Chí Dong chẳng qua là tìm lý do vào nhà, sau đó mặc kệ chuyện của Đường Hành. Có đôi khi nghĩ lại, nàng cũng không biết đến cùng Đường Chí Dong là cái tính cách gì nữa.
Nhưng vừa nghĩ, lại hiểu rõ.
Quay đi quay lại, Đường Chí Dong là một kẻ vô cùng ích kỷ.
Hắn đối xử tốt với người khác để thành lập dựa trên điều kiện là bản thân hắn không bị ảnh hướng. Nếu đe dọa đến lợi ích của hắn, hắn lập tức sẽ lùi lại. Hơn nữa còn đẩy trách nhiệm cho người khác.
Nghĩ đến đây, Đường Kiều cảm thấy thật buồn cười.
Đường Hành đúng là rất giống Đường Chí Dong a.
"Y Y, ngày mai có phải con được nghĩ học không?" Đường phu nhân bê tổ yến từ phòng bếp ra, đưa cho Đường Kiều: "Ăn đi, bồi bổ cho tốt."
Đường Kiều gật đầu một cái, bê bát chậm rãi ăn.
"Ngày mài con được nghỉ."
"Vậy rất tốt, hai chúng ta và bác con cùng đi xem nhà. Công việc của bác con tương đối bận, không có thời gian đi xem nhà." Đường phu nhân tính tính ngày, lại nói: "Còn khoảng mười ngày nửa tháng nữa là nghỉ hè, chẳng mấy chốc học kỳ này liền qua. Đến lúc nghỉ hè sẽ sắp xếp gia sư cho con."
Đường Kiều ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng!"
Vô cùng nghe lời.
Đường gia bên này tất cả đều tốt, nhưng Đường Sĩ Kiệt về nhà lại không như vậy.
Đường Sĩ Kiệt vốn định nói giúp Đường Hành một chút, nhưng bây giờ không chỉ không làm được gì, còn bị người ta đuổi đi.
Đường Sĩ Kiệt lái xe chầm chậm trên đường, có chút mê mang.
"Đường ca, là muội không tốt, là muội làm liên lụy huynh."
Đường Hành vụng trộm liếc mắt nhìn Đường Sĩ Kiệt một cái, lập tức nghẹn ngào nói: "Đều là lỗi của muội."
Đường Sĩ Kiệt hoàn hồn: "Đừng khóc, muội đừng khóc. Không có gì mà liên lụy cả. Đám người kia.. Đều là những kẻ nên xuống địa ngục!" Hắn nghiến răng nghiến lợi nói. Tuy là vậy nhưng hắn cũng không dám quay lại!
Đường Hành cắn môi: "Không biết phu nhân nói gì với bác cả, nếu là.. Muội rất lo lắng cho huynh!"
Đường Hành diễn xuất như vậy sao có thể không khiến Đường Sĩ Kiệt đau lòng, hắn vội nói: "Đừng lo lắng! Muội yên tâm đi, bà nội yêu thương ta nhất, tất nhiên sẽ giúp đỡ ta. Cho dù bọn họ có thêm mắm dặm muối, người lớn trong nhà chưa chắc đã tin. Nhưng còn muội, lần này chỉ sợ phải tiếp tục ở nhờ nhà bạn học của muội rồi."
Nhiều ngày nay Đường Hành đều ở nhờ trong nhà Chu Minh Tuệ.
Đường Hành cắn môi, cô đơn nói: "Muội đã ở mấy ngày, Chu phu nhân không thân thiết với muội. Tuy rằng Minh Tuệ luôn nói không có việc gì, nhưng sắc mặt Chu phu nhân.."
Nàng ta cúi đầu khóc.
Đường Sĩ Kiệt oán hận đập tay lái, nói: "Những người đàn bà ác độc chỉ biết nói chuyện linh tinh này."
Đường Hành ngồi ở đó yên lặng lau nước mắt, Đường Sĩ Kiệt nghĩ nghĩ lấy ví tiền của mình ra, rút vài tờ đưa cho Đường Hành, thấy nàng ta còn khóc, dứt khoát đem tất cả tiền đưa cho Đường Hành: "Muội cầm lấy, tạm thời muội ở nhà Chu Minh Tuệ. Nếu như không ổn, lập tức chuyển ra ngoài, trước tiên tìm khách sạn, sau đó gọi điện cho ta, ta sẽ đến giúp muội."
Trong lúc nhất thời, Đường Sĩ Kiệt cảm thấy hào khí tận trời: "Bọn họ muốn bắt nạt muội, cũng phải nhìn xem ta có đồng ý hay không? Ta, Đường Sĩ Kiệt chẳng lẽ ngay cả muội muội của mình cũng không bảo vệ được sao!"
Đường Hành cầm tiền Đường Sĩ Kiệt cho, vẻ mặt rất cảm động.
Chẳng qua trong lòng lại mắng: Một người đàn ông, trên người lại chỉ có chút tiền như vậy!
Nhưng ngoài miệng lại nói: "Đường ca, muội biết trong nhà chỉ có huynh là thương muội nhất!
Sau khi tiễn Đường Hành, Đường Sĩ Kiệt còn đắm chìm trong tiếng cám ơn ôn nhu của Đường Hành.
Đợi đến lúc xe chạy vào trong sân, hắn mới phản ứng lại.
Lúc này trời đã tối, trong nhà đèn đuốc sáng trưng.
Vừa vào sân, Đường đại phu nhân vội vàng chạy vọt ra, nhìn thấy xe như vậy, ngao ngao kêu lên:" Ôi trời ơi! Xe của ta!.. "
Bước lên đánh Đường Sĩ Kiệt:" Đồ ngu ngốc này, ngươi lại đi dính vào Đường Hành, cái đứa sao chổi kia làm gì! Ngươi nhìn xe đi! "
Đường Chí Minh từ thư phòng chạy ra, vừa nhìn thấy vết xước trên xe, đau lòng không thôi, bùm một tiếng, liền ngất đi..
" Trời ạ! "
* * *
" Reng reng reng ".
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Đường Chí Dong yên lặng ăn cơm, căn bản không có ý định đứng lên nghe, ha ha, tâm trạng của hắn không tốt lắm.
Đường phu nhân không biết hắn lại tỏ cái thái độ gì.
Bà dứt khoát đứng dậy, đợi đến lúc cúp điện thoại, quay về bàn ngồi.
Đường Kiều cười khanh khách nói:" Có chuyện gì vậy ạ? "
Đường Chí Dong bê bát canh, giống như không thèm để ý, nhưng lỗ tai lại dựng thẳng lên.
Đường phu nhân suy nghĩ một chút, mới nói:" Bác cả của con bị Đường Sĩ Kiệt làm cho tức giận ngất đi, muốn cha con lái xe qua đưa đi bệnh viện. "
Đường Kiều lập tức quay đầu, chân thành nói với Đường Chí Dong:" Cha, người nhìn đi, nuôi một đứa con trai bại gia chi tử, ngu xuẩn như vậy là một chuyện đáng buồn cỡ nào. Có phải giống như ta tri kỷ mới là tốt nhất không? "
Đường Chí Dong uống một ngụm canh, bỏ bát xuống, ồm ồm nói:" Không đi! Ta bận rộn một ngày, buổi tối còn phải nghỉ ngơi, sao có thể xen vào chuyện như vậy. Con trai của hắn ở bên cạnh, ta đi qua làm cái gì! Làm cho tên hỗn đản Đường Sĩ Kiệt đưa đi! Sau này còn có điện thoại như vậy bà cứ từ chối đi. Nếu ngay cả chuyện này đều làm không được, còn quản qua như thế nào? "
Đường Chí Dong rõ ràng muốn mượn chuyện này để nói chuyện của mình.
Nhưng Đường phu nhân cũng không giống ngày xưa khó chịu tranh cãi cùng hắn, ngược lại gật đầu cười:" Ta biết ngươi chắc chắn không muốn đi, cho nên đã nói với bọn họ, xe của chúng ta hết xăng, không đi được! "
Biểu cảm của Đường Chí Dong giống như ăn phải cứt!
Đường Kiều trực tiếp bật cười.
Ha ha ha!
Đôi mắt Đường Kiều sáng lấp lánh, nàng cảm khái nói:" Cha a, người thật may mắn mới tìm được một người vợ hiền như mẫu thân ta. Nếu như ta là người, nửa đêm ngủ đều cười đó! "
Đường Chí Dong hít một hơi thật sâu.
Hắn đặt đũa xuống:" Ta ăn xong rồi! "
Sau đó quay người bước lên lầu.
Đường Kiều nâng cằm nhìn bóng lưng hắn:" Cha, cẩn thận cầu thang một chút, đừng để giống như bác cả nha!"
Đường Chí Dong lảo đảo một chút, lập tức bước càng nhanh hơn.
Bình luận truyện