Dân Quốc Kiều Tiểu Thư Trọng Sinh

Chương 94



Đêm khuay, đèn đuốc sáng trưng.

Cố Đình Quân ngồi trong thư phòng, mặt không biểu cảm, cả người tỏa ra hơi thở lạnh lùng, không giống ánh mặt trời thanh nhã ban ngày nữa.

Cố Đình Quân bây giờ càng giống như một chú báo đang ngủ đông, một giây sau có thể ngay lập tức xông lên bắt lấy con mồi.

Tiếng gõ cửa vang lên, Cố Tứ bước vào: "Thất gia."

Cố Đình Quân giơ lên khóe miệng, nhưng lại không có một chút ý cười: "Ai làm?"

Cố Tứ lắc đầu, nghiêm cẩn nói: "Người là từ nơi khác tìm đến, kẻ đứng sau làm việc rất cẩn thận. Tạm thời không tra được manh mối gì. Nhưng theo lời nói của bọn chúng, mục tiêu không phải chúng ta, mà là nhằm về phía Đường tiểu thư."

Nghe tới đây, Cố Đình Quân đang im lặng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cố Tứ, cười nhạt nói: "Nhằm về phía Đường Kiều? Thật là thú vị."

Đường Kiều quả thật không giống với những cô gái bình thường, trên người cô có rất nhiều điểm đáng ngờ, anh cũng không tin cái gọi là ý trời và vận khí. Nhưng anh đã từng điều tra cẩn thận về Đường Kiều, cũng không phát hiện một chút bất thường nào.

Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống Đường Kiều trải qua quả thực sạch sẽ như một tờ giấy trắng.

Đương nhiên trừ bỏ lúc trở mặt với Hồ Như Ngọc, nhưng chuyện nhỏ trong gia đình như vậy, nhà ai mà không có chứ! Không tính là cái gì. Tuy rằng kỹ thuật bắn súng của Đường Kiều không thể giải thích được, nhưng cô cũng quả thật không phải tay súng thiện xạ. Cố Đình Quân không tin ý trời, nhưng Đường Kiều luôn ở bên cạnh anh, anh có thể kiểm soát được. Hơn nữa, nếu thật sự có ai đó muốn lợi dụng người để tiếp cận anh, chắc chắn sẽ không lựa chọn Đường Kiều, càng sẽ không để cho cô lưu lại một chút sơ hở nào.

Cho nên, hiện tại, Cố Đình Quân cảm thấy Đường Kiều không có vấn đề.

Anh nói: "Muốn bắt cóc Đường Kiều?"

Cố Tứ gật đầu: "Thất gia, có phải là do việc làm ăn của Thẩm Thanh dẫn đến phiền toái không? Gần đây ông ấy mua lại Kính Hoa, còn có chuyện thuyền biển, đã chọc đến không ít người."

Cố Đình Quân cười như không cười, chậm rãi nói: "Cậu cảm thấy bắt cóc một cô gái nhỏ cần hai mươi mấy người đàn ông mang theo dao sao? Cố Tứ a, nhìn thấy nghe thấy, chưa chắc đã là sự thật."

Anh cũng không tin chuyện này hướng về Đường Kiều, có thể nói, hướng về Đường Kiều chẳng qua là một lời cảnh cáo mà thôi. Nếu thật sự hướng về Đường Kiều thì sẽ không lựa chọn lúc hai người đang ở cùng nhau, mà phải lựa chọn lúc Đường Kiều ở một mình, không phải sao?

Cố Đình Quân nở nụ cười: "Vốn là hướng về chúng ta, không cần kéo Đường Kiều ra làm lá chắn."

Cố Đình Quân trầm mặc một lúc, nói: "Sắp xếp hai người âm thầm bảo vệ Đường tiểu thư, tôi không hy vọng chuyện của mình liên lụy đến cô ấy."

Anh lại dừng một chút, cười nói: "Tuy rằng bây giờ đã liên lụy rồi."

Cố Đình Quân đứng dậy, đứng bên cửa sổ, cả người lạnh lùng: "Hẹn gặp Thẩm Thanh cho tôi."

Cố Tứ: "Vâng."

Cố Đình Quân mỉm cười: "Tôi muốn góp vốn vào Kính Hoa."

Cố Tứ có chút không hiểu, nhưng vẫn tuân lệnh.

Nhìn Cố Tứ đi ra ngoài, Cố Đình Quân đứng yên không nhúc nhích. Một mình anh yên tĩnh đứng bên cửa sổ, ngoài cửa sổ tối đen như mực. Cố Đình kéo cửa sổ ra, gió Bắc gào thét, làm cho người ta có cảm giác âm trầm rét lạnh. Nhưng mà Cố Đình Quân lại không chút biểu cảm, chỉ đứng ở đó, khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ, nửa ngày, chậm rãi mỉm cười..

* * *

Đường Kiều cũng từng phỏng đoán xem rốt cuộc là ai muốn giết Cố Đình Quân, cô đương nhiên sẽ không cảm thấy có người muốn hại mình. Nhân vật nhỏ như cô, ở bến Thượng Hải có thể túm được một bó to, giống như hạt cát trên bãi biển, không có gì đặc biệt.

Nhưng Cố Đình Quân thì không nhiều lắm, tuy bây giờ anh chưa phải là người nắm giữ mạch máu kinh tế của Thượng Hải như mấy năm sau, nhưng cũng là một nhân vật rất quan trọng, hơn nữa, bối cảnh Hồng môn của anh, có kẻ muốn giết anh thật sự rất bình thường.

Một người muốn đi tới vị trí nhất định, cần phải gánh vác sức mạnh của vị trí đó.

Năm đó, ở Cáp Nhĩ Tân cũng có rất nhiều người muốn giết cô, bởi vậy Đường Kiều mới dần dần học được cách bảo vệ bản thân.

Trong lòng Đường Kiều cũng không quá lo lắng, nói đến cũng lạ, cô cảm thấy, ngẫu nhiên để lộ một ít bí mật cho Cố Đình Quân còn hơn là bị anh điều tra phát hiện. Đương nhiên, mặc kệ Đường Kiều nghĩ như thế nào, chuyện này cô không tham dự vào, cô là loại người nào, có năng lực gì quan tân đến chuyện của Cố Đình Quân chứ!

Ngược lại, không xía mũi vào chuyện của Cố Đình Quân mới là đúng mực.

Vừa tốt cho cô, vừa tốt cho Cố Đình Quân.

Đường Kiều cân nhắc việc này một đêm không ngủ, ngày hôm sau, lúc xuống tầng mang theo quầng thâm mắt to đùng, Thẩm Liên nhìn mà phát hoảng: "Trời ạ, con làm sao vậy?"

Nghĩ đến sắp thi cuối kỳ, bà dặn dò nói: "Mẹ biết con sốt ruột, nhưng cũng không thể thức đêm ôn bài a."

Đường Kiều yếu ớt nở nụ cười, phản bác: "Không phải mẹ cũng như vậy sao?"

Quả thật như vậy, chính bà cũng có quầng thâm mắt, chỉ là không đến nỗi như Đường Kiều thôi.

Thẩm Liên Y nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Mẹ khác với con nha. Đây là lần đầu tiên mẹ đi học, nếu như kiểm tra không tốt, rất xấu hổ a? Lại nói mẹ đã bao nhiêu tuổi rồi? Nếu xếp cuối cùng, thật là không còn mặt mũi nào."

Đường Kiều nghe vậy bật cười thành tiếng: "Sao có thể như vậy, con sẽ giúp mẹ bổ túc nha."

Thành tích của Đường Kiều tuy không quá cao, nhưng bổ túc cho Thẩm Liên Y thì không có vấn đề gì.

"Chuyện này không thể làm ảnh hưởng đến việc học của con, mẹ đi tìm Dương Tu Ngôn."

Đường Kiều: "..."

Thẩm Thanh không nghĩ tới sáng sớm sẽ nhìn thấy hai con gấu trúc, ông hơi đau lòng, lập tức nói: "Biết hai người cố gắng rồi, nhưng cũng không thể không quan tâm đến sức khỏe a."

Đường Kiều ngoan ngoãn gật đầu.

"Đúng rồi, mấy ngày này sau khi tan học con sẽ đến nhà Lê Vân Triều cùng ôn bài, chắc sẽ về muốn một chút, hai người đừng lo lắng cho con. Sáu giờ mỗi ngày để chú Vương đến đón con là được."

Đường Kiều nhớ tới chuyện này, lập tức dặn dò.

Thẩm Liên Y tất nhiên đồng ý, lại nhắc nhở bản thân phải cố gắng nhiều hơn.

Thẩm Thanh nhìn em gái và cháu gái tinh thần phấn chấn vui vẻ, không còn bộ dáng buồn bã lúc trước, trong lòng ông cũng rất vui mừng. Ông luôn cảm khái, may mắn lúc đó ông không ngăn cản việc ly hôn, nếu thật sự ngăn cản, sợ là không thể được như bây giờ.

Thẩm Thanh là người hiểu lý lẽ, nhìn khuôn mặt tươi cười của hai người, chỉ cảm thấy bản thân đã làm đúng.

Con người a, vẫn nên sống vui vẻ một chút, cái nhìn của người ngoài không quan trọng như thế.

Kỳ thực có rất nhiều trưởng bối trong gia tộc đều có ý đồ khuyên ông lại tìm cách gả Thẩm Liên Y đi. Mặc kệ bọn họ vì cái gì, nghĩ cái gì, Thẩm Thanh không muốn truy cứu, nhưng ông biết, ông không thể để em gái mình tiếp tục cuộc sống không hạnh phúc như trước nữa.

Chỉ cần mọi người vui vẻ, cho dù nuôi họ cả đời thì có sao? Thẩm Thanh không phải người không biết cố gắng.

"Con ăn xong rồi. Bác, cháu đi học đây." Đường Kiều buông chiếc đũa.

Thẩm Thanh ừ một tiếng, nói: "Buổi tối trở về sẽ mang đồ ăn ngon cho cháu."

Đường Kiều cười tủm tỉm gật đầu.

Tuy hai mắt thâm quầng nhưng hôm nay Đường Kiều cũng không có một chút buồn ngủ nào, chính cô đều cảm khái, đúng là tinh thần dồi dào a!

Sau khi tan học, hai người cùng đến nhà Lê Vân Triều ôn bài. Lê gia là điển hình của dòng dõi thư hương. Hứa Tịnh còn tò mò, luôn cảm thấy trong nhà khắp nơi đều là quy củ! Không ngờ đến rồi lại không phải như vậy.

So với Hứa Tịnh, Đường Kiều lại không có cảm giác gì, cô vô cùng bình tĩnh.

Khả năng học tập của Lê Vân Triều rất cao, đúng lúc có thể giảng đề cho hai người.

Đường Kiều học môn tự nhiên rất tốt, đặc biệt là toán học, nhưng ngữ văn lại bình thường, ý tứ trong câu văn cô không thể lý giải, chỉ có thể dựa vào trí nhớ.

Lê Vân Triều cảm thán: "Đường Kiều, mình phát hiện bạn không có chút tế bào văn nghệ nào cả! Không thể làm tài nữ xuất khẩu thành thơ được."

Lời này nếu đổi thành người khác, tám phần sẽ không vui, nhưng Lê Vân Triều biết rõ Đường Kiều là người như thế nào, cô sẽ không để trong lòng.

Quả nhiên, Đường Kiều nói: "Biết người khác đánh giá mình thế nào không?"

Lê Vân Triều: "Như thế nào?"

Đường Kiều cười tủm tỉm: "Nữ hiệp a! Đã là nữ hiệp, tất nhiên không thể am hiểu văn thơ tao nhã rồi."

Cô cúi đầu tiếp tục viết bài, nói: "Mấy thứ này không có tác dụng gì, mình không cần a."

Hai cô gái bị lời nói của Đường Kiều chọc cho bật cười, không biết nói gì mới phải. Nhưng Đường Kiều cũng không để trong lòng, chỉ nói: "Học bài học bài."

Ba người đều vô cùng nghiêm túc, cũng không chú ý đến âm thanh bên ngoài, cho đến khi tiếng cãi nhau truyền đến.

Đường Kiều nghi hoặc ngẩng đầu, Lê Vân Triều lập tức đứng dậy: "Mình đi xem."

Lê Vân Triều vội vàng ra ngoài, hình như cha mẹ chô đang tranh cãi dưới nhà, Lê Vận Triều chạy nhanh xuống tầng.

Đường Kiều và Hứa Tịnh hai mặt nhìn nhau.

Hứa Tịnh nhẹ giọng nói: "Có phải chúng ta không nên tới không a?"

Đường Kiều thờ ơ nói: "Chúng ta lại không nghe thấy cái gì, nhưng mà.. Lần sau đến nhà mình đi. Nhà mình không có nhiều người, rất yên tĩnh. Chỉ là không có nhiều sách như Lê gia."

Hứa Tịnh vội vàng gật đầu: "Được."

Đường Kiều nở nụ cười, một lần nữa cúi đầu, chỉ là ánh mắt lại lóe lên, cẩn thận suy nghĩ, theo như đời trước, chuyện vũ nữ kia không phải xảy ra trong quãng thời gian này a? Nhưng Đường Kiều cũng không dám chắc chắn điều gì, dù sao, cô cải biến cuộc đời của mình, cũng đồng thời cải biến cuộc đời người khác, có sẽ vận mệnh của rất nhiều người đều thay đổi theo.

Cô rất lo lắng cho Lê Vân Triều.

Lê Vân Triều xuống nhà liền nhìn thấy cha mẹ tranh cãi đến mặt đỏ tai hồng. Lê Vân Triều chưa bao giờ thấy cha mẹ tức giận như vậy, hai người luôn luôn tương kính như tân. Bộ dáng của bọn họ lúc này thật sự làm cho người ta không thể tưởng tượng được.

Lê Vân Triều nhẹ giọng nói: "Cha mẹ, có chuyện gì sao?"

Nhìn thấy Lê Vân Triều đến, cha Lê bình tĩnh một chút, nói: "Không có chuyện gì, cha mẹ có chút bất đồng quan điểm thôi."

Chu Oanh phản bác: "Là ông có vấn đề, người phụ nữ như vậy, ông đồng tình cái gì chứ? Trên đời này có nhiều người xứng đáng được đồng tình, nhưng một người phụ nữ xấu xa như vậy.."

"Được rồi, con gái còn ở đây, bà nói bậy bạ cái gì đó. Lúc nào thì lương thiện cũng thành sai lầm rồi?" Cha Lê nghiêm khắc nói: "Đừng có dạy hư Vân Triều."

Lê Vân Triều nhìn cha, lại nhìn mẹ, nói nhỏ: "Bạn học của con đang ở trên tầng, hai người đừng tranh cãi nữa.

Cha mẹ Lê Vân Triều nghe xong liền có chút xấu hổ.

Cha Lê cười nói:" Được rồi, con đi học bài đi. "

Lê Vân Triều có chút lo lắng do dự, cha Lê nghiêm túc nói:" Cha mẹ sẽ không cãi nhau nữa, con đi đi. "

Lê Vân Triều gật đầu, cắn cắn môi, lại dặn dò:" Có chuyện gì cũng phải bình tĩnh nói chuyện a. "

Chu Oánh gật đầu, thấy Lê Vân Triều xoay người bước đi, đột nhiên hỏi:" Có phải có Đường Kiều không? "

Lê Vân Triều gật đầu:" Vâng ạ. "

Chu Oánh lại trừng mắt nhìn cha Lê một cái, lập tức cũng Lê Vân Triều lên tầng.

Bà mỉm cười vào phòng, hai cô gái ngoãn ngoãn đứng dậy chào hỏi. Chu Oánh nhìn thấy đến một đĩa trái cây cũng không có, vội nói:" Vân Triều, làm sao con có thể tiếp đón khách như vậy? "

Đường Kiều:" Dì Chu, không cần đâu ạ. "

Chu Oánh lắc đầu:" Sao lại không cần? Vân Triều đúng là không hiểu chuyện. "

Nói xong bà lại trừng mắt nhìn Lê Vân Triều một cái, lập tức xoay người đi phân phó.

Đường Kiều nhẹ nhàng gõ mặt bàn, nói nhỏ:" Không có chuyện gì chứ? "

Lê Vân Triều lắc đầu:" Hai người yên tân đi. "

Hứa Tịnh:" Mình đi toilet chút. "

Mà lúc này Chu Oánh đi ra ngoài, thấy chồng đứng ở cuối hành lang, bà đi đến bên cạnh hắn, nghiêm túc nói:" Nếu như ông còn tiếp xúc với Hồ Như Ngọc, tôi sẽ nói cho con gái biết, để cho nó nhìn rõ bộ dáng của cha nó. "

Nói xong, liền tức giận rời đi.

Đường Kiều cũng không ở quá lâu, chú Vương đến đón đúng giờ, cô tiện đường tiễn Hứa Tịnh về.

Hứa Tịnh vụng trộm ghé vào bên tai Đường Kiều, nói nhỏ:" Lúc mình đi toilet nghe được tên Hồ Như Ngọc, người này có phải mẹ của Đường Hành không? "

Đường Kiều:"... "

Hai tay Hứa Tịnh tạo thành chữ thập:" Đừng bán đứng mình. "

Đường Kiều nhanh chóng gật đầu.

Đến lúc Hứa Tịnh xuống xe, Đường Kiều còn đang suy nghĩ. Ngón tay cô nhẹ nhàng gõ trên cửa kính, nỉ non:" Thật là thú vị, đúng là con gián đánh mãi không chết, thế mà lại bám lên Lê gia rồi. "

Chú Vương không nhìn được, nói:" Tiểu thư, loại phụ nữ này, luôn muốn tìm người có tiền để bòn rút, sao có thể thật lòng muốn sống qua ngày chứ? Tôi thấy lão gia cũng rất khổ."

Đường Kiều trầm mặc, hơi gật đầu.

Không có biện pháp, yêu một con ngựa hoang, nhất định phải bỏ ra một mảnh thảo nguyên.

Tự cầu nhiều phúc đi, lão Đường!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện