Chương 23
Chương 23
Đặc biệt là tiếp theo, họ nhìn thấy một ông chủ lớnnhư vậy không ngờ lại chạy tới trưởc mặt một chàng trai trẻ trong bộ quần áo rẻ tiền, giọng điệu gọi da bảo vàng, khiển họ kinh hoàng và sững sờ hon.
Từ Minh , tôi đến rồi , đùng 20 phút không có đến muộn nha .” Khuôn mặt của Lâm Sơn Hà nở một nụ cười tự đắc , cơ thể anh hơi củi xuống, và anh giữ một cử chỉ tôn trọng. Nếu Sở Gia nhìn thấy cảnh này, chắc chắn họ sẽ bị dọa đến mức không nói ra được, hoài nghi cuộc đời.
Lâm Từ Minh nhìn vào khuôn mặt đẫm mồ hôi của anh ta, ý vị sâu xa nói: “Lâm Gia Chủ, cháu vội vàng gọi cho bác đến khiến cho bác người đầy mồ hôi, bắc sẽ không giận cháu chứ?”
Lâm Sơn Hà vội vàng lắc đầu và vẫy tay: “Không, không! Làm thế nào bác có thể tức giận với cháu, không có chuyện đó?”
“Thực sự không có?”
“Thực sự không có!”
Lâm Tử Minh cười khúc khích, không nói nữa và nhấm nháp tách cà phê của mình.
Lâm Sơn Hà cũng gọi một tách cà phê, cẩn thận từng chút một nói: “Tử Minh à , cháu gọi bác đến có chuyện muốn bàn với bác đúng không?”
Lâm Tử Minh mặc kệ hắn sau gần một phút, anh khẽ gật đầu, làm cho hắn không còn chút mặt mũi nào nữa , nhưng hắn không dám phát tiết, vì sợ đắc tội Lâm Tử MinhBrategy “Thực ra cháu gọi bác đến đây không có ý gì khác, đó là cháu đã quên mang theo tiền cháu hy vọng bác sẽ giúp cháu thanh toán .” Lâm Tử Minh nói với một nụ cười.
Nghe điều này, nụ cười trên khuôn mặt của Lâm Sơn Hà lập tức cứng lại, và một cơn giận dữ bùng lên từ thái dương của hắn trực tiếp lao thẳng lên đầu hắn!
Lâm Sơn Hà có bao giờ chịu đựng cục tức như vậy đâu? Phóng mắt nhìn ra Thành Phố Hoa,ai trước mặt hắn mà chả thành thật và tôn trọng . Hắn gần như không thể kiềm chế nổi , nhưng khi nhìn thấy sự nhạo báng trên khuôn mặt của Lâm Tử Minh , trong lòng hắn hoảng sợ,cố gắng để kìm nén lại.
Lâm Tử Minh bây giờ không giống với Lâm Tử Minh trước đây, hắn không đủ khả năng để đắc tội.
Hắn hít một hơi thật sâu,siết chặt đùi mình để giữ bình tĩnh và nở nụ cười. “Hóa ra là như vậy, không dám không dám , bác sẽ đi thanh toán cho cháu.”
Lâm Tử Minh đợi hắn đứng dậy và nói: “Đột nhiên, không còn 50 tỷ. Bây giờ cuộc sống của Lâm Gia có khó khăn không?”
Cả người Lâm Sơn Hà nhất thời cứng lại , khuônmặt lỏe lên sự bực bội và bất phục, hắn gật đầu nói “Từ Minh, việc bốn năm trước, chúng ta thựC sự xim lỗi cháu, khiến cháu phải chịu thiệt thòi lớn như thế này. Sau này, chúng ta luôn luôn thấy rất hối hận luôn muốn tìm cháu trở lại và đền bù xứng đáng cho châu.”
Hắn chơi bài tình cảm kỹ năng diễn xuất của hắm cũng đặc biệt tốt. Hắn cũng đã tuôn ra hai giọt nước mắt. Nếu Lâm Tử Minh không biết tính cách của hắn , đổi lại là người khác thì dễ dàng bị hắn lừra rồi.
Lâm Tử Minh tỏ ra khinh bi, mặt anh xuc động và nói: “Bác ơi, mọi người thực sự nghi như vậy ? Cháu thực sự có thể quay trở lại với Lãm Gia không?”
Lâm Sơn Hà thấy Lâm Từ Minh bị lừa, tâm trạng phấn chấn trở lại. Hắn khinh thường Lâm Từ Minh quá dễ bị lay động rồi, trên mặt tỏ ra chân thành nôic “Tất nhiên rồi!Cháu là con trai duy nhất của em trai bác. Máu trên người cháu là dòng máu của nhà họ Lâm , chúng ta lúc nào cũng chào đón cháu !
Lâm Tử Minh trước tiên rất vui, sau đó nghĩ ra điều gì đó, tỏ ra sầu não, “Nhưng tôi haizz, vi trả thù Lâm gia , trong lúc tức giận tôi đã quyên góp hơn 50 tỷ nhân dân tệ mà ông nội để lại cho tôi, tôi không thể giúp đỡ Lâm Gia được… ”
“Cái gì?!” Nghe thấy điều này, Lâm Sơn Hà phànứng dữ dội. Anh ta đột nhiên đứng dậy, đôi mắt mở to, mặt đỏ bừng, và cơ thế hắn run lên. “mày, mày, mày đã quyền góp tất cả tiền số tiền ấy? Mày là cái đồ phá gia chi tử , cái đồ phá nhà !!! Tao …”
Bình luận truyện