Đằng Sau Thiên Thần Là Một Ác Quỷ

Chương 26: Amelica biến mất



Về đến nhà, Đình Nhã lấy chìa khoá mở cửa ra, rồi cô cùng Amelica bước vào nhà. Đình Nhã đặt túi đồ thực phẩm lên bàn, Amelica thì ngồi ngay xuống ghế, uống nước nghỉ ngơi. Bộ dạng vô tư ấy của Amelica làm Đình Nhã phải bật cười. Cô lắc nhẹ đầu và đi vào bếp, mở túi thực phẩm ra, định bụng nấu bữa sáng. Nhưng xui xẻo là cô lại quên mua túi mì chính, thành ra thiếu mì chính để nấu bữa sáng. Cô thở dài thườn thượt, nhìn về phía Amelica đầy ái ngại, xong cô đành khoác áo, bước ra cửa. Thấy cô định đi, Amelica ngây người, cô ấy chớp chớp mắt và hỏi:- Cô lại đi đâu thế?

Đình Nhã quay sang, cô mỉm cười trấn an cô ấy:

- Yên tâm, tôi chạy ra chỗ này mua gói gia vị, sẽ về nhanh thôi. Cô ở nhà nhé, đừng đi lung tung

- Nhưng mà...- Amelica đang muốn nói gì đó, vẻ mặt phụng phịu trông vô cùng dễ thương

- Đừng lo, tôi hứa sẽ về luôn. Cô ở yên đây, có được không?

Đình Nhã nhìn thẳng vào mắt Amelica, sự nghiêm túc của Đình Nhã khiến Amelica tin tưởng hơn, cô ấy gật đầu đồng ý, không quên dặn dò Đình Nhã:

- Cô nhớ về sớm nhé!

- Được rồi- Đình Nhã nói rồi chạy nhanh ra ngoài, cô chốt cửa lại, để đảm bảo Amelica sẽ được an toàn

*****************************

Trong lúc đó....

Có một đám người áo đen vẫn đi khắp nơi tìm cô gái đó, cô gái làm cho chủ của bọn chúng gần như phát điên. Hôm qua, khi báo cáo tình hình rằng không tìm được cô gái đó, chủ của bọn chúng đã rất giận và giết chết một tên có ý định trốn, nên lần này chúng sợ hãi, chúng phải cố gắng tìm ra cô gái đó trước khi quá muộn. May rủi thế nào mà chúng lại tìm được đến một nơi....

- Này bà cô!- Một tên áo đen hất hàm nắm vai người phụ nữ trung niên đang đi trên đường, trên tay người phụ nữ trung niên cầm khá nhiều túi đồ đạc

- Các người là ai mà dám...?- Người phụ nữ trung niên tức giận nói, bỗng bà ta khựng lại, mặt tái mét, bởi có một khẩu súng đang chĩa vào trán bà ta, bà ta bèn im bặt luôn

- Nghe và trả lời câu hỏi của tôi. Bà có thấy ai khác lạ xuất hiện trong khu vực này không? Ví dụ như một cô gái, rất xinh đẹp, có mái tóc nâu, trông ốm yếu...- Tên áo đen giở giọng đe doạ, súng vẫn chĩa vào người phụ nữ trung niên khiến bà ta sợ tới mức chân tay run lẩy bẩy, răng va vào nhau lập cập

- Khô....không....tôi không....- Người phụ nữ trung niên lắp bắp, nhưng bà ta đang nói dở thì.....

- Nói thật mau! Không bà sẽ chết đấy- Tên áo đen kia quát to, mắt trợn lên

- Ơ, tôi....- Người phụ nữ trung niên nuốt nước bọt, bỗng bà ta nhớ ra cái gì đó, hai mắt bà ta sáng lên, bà ta mừng rỡ nói- Có, tôi có thấy một người khả nghi. Hồi sáng nay tôi đi siêu thị thì tôi gặp lại Đình Nhã- con bé hàng xóm của tôi, bên cạnh Đình Nhã là một cô gái, dáng mảnh khảnh, cao ráo, tóc nâu, nhìn qua vô cùng xinh đẹp, Đình Nhã nói đấy là em họ nó, nhưng từ trước tới giờ tôi chưa từng nghe nói Đình Nhã có em họ. Mấy người thử tìm đến nhà con bé Đình Nhã xem, nhà nó đi thẳng đến cuối hẻm rồi rẽ trái kìa.

Mấy tên áo đen nhìn nhau, chúng suy nghĩ một hồi, rồi ra hiệu cho nhau cái gì đó. Tên đang chĩa súng vào người phụ nữ trung niên hạ súng xuống, hắng giọng:

- Coi như bà có công khai báo thành khẩn, chúng tôi tạm tha cho bà. Nếu bà dám tiết lộ chuyện này với ai thì bà sẽ chết, rõ chưa? Giờ cút đi!

Người phụ nữ trung niên vâng dạ rối rít, chạy như ma đuổi khỏi chỗ ấy. Mấy tên áo đen thì gật đầu với nhau, và nhanh chóng đi đến nhà Đình Nhã

******************************

Amelica đang ngồi xem tivi thì có tiếng chuông cửa. Cô ngỡ là Đình Nhã về nên vui vẻ chạy ra mở cửa. Nào ngờ....

Vửa mở cửa, một cái khăn có tẩm thuốc mê đã chụp ngay vào miệng cô. Cô cố gắng giãy giụa, ú ớ kêu cứu nhưng không ai nghe thấy. Trước khi ý thức mất đi, cô chỉ kịp nhìn thấy một đám người mặc áo đen, rồi cô lịm đi, không biết gì nữa.

.................................................................

Đình Nhã về nhà thì thấy cửa mở toang, giày dép trước cửa lộn xộn. Linh tính mách bảo cho cô có điều không hay, cô liền chạy vào nhà. Nhà cửa trống trơn, không thấy bóng Amelica, tivi vẫn còn bật. Đình Nhã hốt hoảng gọi tên cô ấy, không có tiếng đáp lại, cô lại chạy lên khắp các phòng, tìm khắp căn nhà mà vẫn không thấy. Đình Nhã đã bắt đầu lo lắng. Cô chạy vội ra ngoài, nhưng vừa ra ngoài, cô đã đụng phải một người phụ nữ trung niên khiến cô và bà ta ngã nhào xuống đất. Đình Nhã nhăn mặt vì đau, cô ngồi dậy, phủi phủi bụi ở áo. Người phụ nữ kia cũng lồm cồm bò dậy, bộ dạng béo ị nung núc mỡ của bà ta trông thật buồn cười, làm cho bà ta khó ngồi dậy được. Đình Nhã thấy vậy thì cảm giác hơi có lỗi, dù gì cũng là do cô quá vội vàng. Cô chạy lại, đỡ người phụ nữ kia dậy nhưng bà ta gạt cô ra, tru tréo lên:

- Con ranh này, mày...Ơ...

Đình Nhã ngẩng lên nhìn và có phần sửng sốt. Ôi, lại là bà Mai hàng xóm lắm mồm. Sao cô xui xẻo thế này, đi đâu cũng đụng phải bà ta. Cô cười gượng gạo, tỏ vẻ lễ phép:

- Bác ạ, thật ngại quá, vừa rồi cháu hơi vội, cháu vô cùng xin lỗi bác, mong bác đừng giận ạ

Bác Mai chưa hết tức giận, bà ta lườm Đình Nhã hằn học, giọng gay gắt:

- Dù sao cháu cũng không nên đối xử như vậy với bề trên. Mà cháu đi đâu vội thế?

- A, bác có thấy em họ cháu không ạ? Cô gái mà bác gặp sáng nay đấy ạ, cô ấy đi đâu cháu không rõ, cháu lo quá- Đình Nhã lo lắng nói

- À, ra là cô ta. Vừa rồi có mấy người áo đen đến tìm cô ta, chắc họ bắt cô ta đi rồi. Rốt cuộc em họ cháu đã làm gì đắc tội với mấy người đó hả?- Bà Mai khinh khỉnh

- Bác nói sao ạ? Ai bắt cô ấy đi ạ? Họ đi hướng nào ạ?- Đình Nhã tái mặt, cô hỏi gấp gáp

- Sao bác biết được. Bác không thích dính dáng tới chuyện nhà cháu đâu, phiền quá. Cháu tự lo đi- Bà Mai bỏ đi một mạch, để lại Đình Nhã với nỗi lo lắng, bất an. Là ai? Ai đã bắt Amelica đi vậy? Đình Nhã lao nhanh ra đường lớn, chắc họ vừa mới đi không xa, nhất định cô phải đuổi theo

**************************************

- Ưm....

Amelica khẽ cựa mình, cô mệt mỏi hé mi mắt ra nhìn. Cô đang nằm trong một căn phòng khá sang trọng, ấm áp, đập vào mắt cô là bình hoa lan tím vô cùng đẹp mắt được bày trên bàn. Rèm cửa trang trí màu xanh nước biển, tường sơn vàng, trên tường treo mấy khung ảnh cảnh quan đẹp thế giới. Đối diện với chiếc giường cô đang nằm là một tủ sách, với rất nhiều sách. Amelica giật mình bừng tỉnh, cô cố nhấc cái thân nặng trĩu ngồi dậy, nhìn kĩ một lượt căn phòng. Cách bài trí này quen thuộc quá, đúng theo sở thích của cô. Là ai....ai đã bài trí căn phòng như vậy?

- Em tỉnh rồi sao?- Một giọng nói dịu dàng vang lên. Amelica quay ra nhìn. Là một người đàn ông trẻ tuổi, đang đứng ở cửa, nhìn cô đầy trìu mến. Mái tóc nâu của anh ta trông thật cuốn hút, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ nhếch lên, chiếc áo sơ mi ôm sát khoe từng cơ bắp rắn rỏi, quả là một mĩ nam anh tuấn. Amelica sững người, mắt cô đột nhiên ươn ướt, cô xúc động:

- Anh...anh....

- Mừng em trở lại, Amelica!- Người đàn ông trẻ tuổi mỉm cười, nụ cười ấm áp nhất từ trước đến giờ

.......................................................

Trời tối dần. Ông mặt trời đã xuống núi, vài cơn gió lành lạnh thổi qua. Đình Nhã thất thiểu đi về nhà. Mắt cô nhoè nhoẹt nước, cả người mệt mỏi không còn chút sức lực nào. Cô đã đi suốt buổi chiều mà vẫn không tìm thấy Amelica. Nước mắt Đình Nhã không tự chủ được lại chảy ra. Cô thấy mình vô dụng quá, cô đã không giúp gì được Amelica, lại khiến cho cô ấy bị bắt cóc. Không biết kẻ bắt cóc cô ấy là ai, giờ cô ấy ra sao. Chỉ nghĩ đến thôi là Đình Nhã đã không cầm được nước mắt. Cô lau nước mắt, lắc đầu. Không được, cô không được yếu đuối như vậy, nhất định mai cô sẽ tìm thấy Amelica thôi mà. Cô thở hắt ra, tay siết chặt cương quyết. Bước chân cô đi về nhà càng nhanh hơn. Bỗng cô khựng lại, khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở trước cửa nhà cô. Trông thấy cô, người đó mỉm cười vui mừng, giọng nói trầm ấm vang lên:

- Đình Nhã!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện