Đánh Ngã Nữ Chính, Cự Tuyệt Làm Vật Hy Sinh
Chương 7: Thay đổi dung mạo
Nụ cười của Tô Bạch càng lúc càng vô cùng quỷ dị, nàng vốn chỉ muốn nam nhân bỉ ổi kia dừng tay, nhưng trải qua ngày lễ rửa tội của Băng Tuyết, Tô Bạch phát hiện nàng hình như đã ghét Băng Tuyết thêm 10%. Cái nàng chán ghét nhất chính là dáng vẻ thẹn thùng như tiểu bạch thỏ của nàng ta. Tại sao mọi người đều xoay quanh nàng ta, chỉ vì nàng ta bá chiếm thân thể tuyệt sắc tuyệt sắc của người khác, hát một ca khúc mới của người khác trong không gian khác, đạo văn người khác thành thơ từ của nàng ta sao? Không! không! không thể nào, dùng một câu lưu hành đương thời mà nói thì là ‘đứa trẻ ăn cơm trăm dân lớn lên’, nếu là đồ của người khác, vậy tại sao tất cả mọi người đều muốn xoay quanh nàng ta.
Cho nên sau một đêm suy nghĩ, Tô Bạch đưa ra một quyết định, một quyết định dứt khoát!
Nàng đưa tay vuốt vuốt khuôn mặt xinh đẹp, thở dài. Thật xin lỗi, Vũ Mị.
Bởi vì bây giờ là sáng sớm, trên đường ngẫu nhiên mới xuất hiện vài người, Tô Bạch cưỡi Miêu Miêu đi ra từ Tuyên thành, đi thẳng đến một ngọn núi phía xa.
Ngọn núi phía xa tràn ngập từng đám sương, rừng cây xanh biếc.
Tô Bạch và Miêu Miêu cùng nhau đi vào trong rừng cây, cùng nhau đi về phía sườn núi.
Ánh mặt trời càng ngày càng gay gắt. Nàng xoa xoa cái trán đổ mồ hôi, sau đó xuất hiện một túp lều nhỏ trong tầm mắt nàng.
Tô Bạch mừng rỡ, tăng tốc đi về phía căn nhà lá! Miêu Miêu đi sát bên người Tô Bạch, một bước không rời.
“Thi Ngọc Nam, ngươi đi ra cho ta!” Tô Bạch gõ cửa nhà lá, lớn tiếng kêu.
Bên trong nhà không có động tĩnh.
Nhưng Tô Bạch biết hắn đang ở trong đó, bởi vì theo nguyên văn miêu tả, thì sau khi Băng Tuyết cự tuyệt, Thi Ngọc Nam liền sa sút ý chí, còn không rời khỏi căn nhà lá này, cho nên tiếp tục hét: “Thi Ngọc Nam, ra mở cửa cho lão nương, lão nương sẽ để ngươi đạt được Băng Tuyết!”
Vì vậy vô cùng linh nghiệm, cửa ken két một tiếng rồi mở ra, lộ ra một khuôn mặt ưu thương khác thường.
Chậc, Tô Bạch quan sát thần y Thi Ngọc Nam, trong lòng cảm khái, đúng là một nam nhân ưu thương mang tính nghệt thuật!
Đúng vậy! Không sai! Thi Ngọc Nam này chính là thần y. Lại nghĩ đến bài viết của Tiểu Bạch, đã có Vương gia tà mị, sát thủ lãnh khốc, cao thủ đệ nhất thanh lâu, và Giáo chủ phong lưu, ngoài ra còn có ai? Dĩ nhiên là thần y rồi! Ở trong văn của Tiểu Bạch, không phải không có thần y, mà thần y không thể tiếp nhận thôi.
Nguyên nhân cự tuyệt không phải do Băng Tuyết không thương hắn, nguyên nhân chính là Thi Ngọc Nam không thể chấp nhận nổi việc năm người cùng chia sẻ một nữ nhân, bởi vì hắn thích loại tình cảm sạch sẽ.
Tô Bạch còn nhớ rõ trước đêm hai người chia tay, trên chiếc giường gỗ nhỏ trong túp lều, bên ngoài lửa cháy bập bùng, hai người lăn lộn cả đêm. Sáng hôm sau, nàng mặc y phục rời đi. Hắn nhìn bóng lưng của nàng không thể tự kiềm chế. Nhưng tình yêu của hắn, vẫn không thể cùng nam nhân khác chia sẻ một nữ nhân, huống chi không phải một nữ nhân, mà là năm! = =
Tóm lại từ đó về sau, cuộc đời thần y bất ổn, làm gì cũng không có tinh thần, giống như trong một đêm già đi mười tuổi….
Lúc này hắn đang đánh giá nàng, trong mắt lóe lên tia nghi vấn, nhưng cũng không nói lời nào.
Tô Bạch nhìn hắn, cười: “Thi thần y, tại hạ có chuyện muốn nhờ. Chỉ cần người đồng ý, ta sẽ nói cho người một bí mật.”
Thi Ngọc Nam giơ giơ vạt áo trắng, nhàn nhạt ngắt lời nàng: “Bí mật gì?”
“Nếu người đồng ý, ta mới nói cho người biết.”
Thi Ngọc Nam nhìn nàng một cái, cũng cười, chỉ tiếc nụ cười mang theo vẻ châm biếm: “Vậy không cần nói. Ta không có hứng thú với bí mật.” Dứt lời định đóng cửa lại.
Tô Bạch cười lạnh phản ứng: “Ta còn tưởng người đối với Băng Tuyết cô nương là chân tình, chưa từng nghĩ cũng chỉ là góp vui lấy lệ, mong muốn có được mỹ nhân là nàng mà thôi.”
Thi Ngọc Nam dừng tay, nhìn thẳng Tô Bạch, hình như đang suy nghĩ xem lời của nàng có mấy phần đáng tin. Thật lâu sau, hắn rốt cuộc nhanh chóng hạ tay, lạnh lùng nói: “Vào đi.”
Tô Bạch vui mừng, lúc này cùng Miêu Miêu đi vào phòng.
Quan sát bốn phía, nàng trực tiếp đi tới trước bàn đọc sách, cầm bút lông lên vẽ một khuôn mặt nữ nhân. Lát sau, nàng ngẩng đầu lên cười hưng phấn với hắn: “Ta đã vẽ xong!”
Nàng đưa bức họa cho hắn, hắn nhận lời, hồi lâu mới nói một câu: “Cái ngươi vẽ là một con chó hả?”
Tô Bạch: “……… ==||”
Thi Ngọc Nam liếc nhìn khăn che mặt của nàng, lại nhìn vào mắt nàng, ánh mắt nhìn bức họa quỷ dị không chịu nổi, thử dò xét: “Ngươi có phải muốn ta dịch dung cho ngươi không?”
Tô Bạch cười, trong mắt lóe lên tia tán dương: “Thông minh! Ta muốn người dịch dung giúp ta, dịch dung thành bộ dạng như trong bức chân dung này.”
“Ngươi xác định…. Muốn dịch dung thành bộ dạng như bức họa này?” Thi Ngọc Nam không dám tin hỏi.
Tô Bạch đương nhiên gật đầu: “Chỉ cần người giúp ta thành bộ dạng như thế, ta sẽ nói cho người bí mật.”
Thi Ngọc Nam không nói gì nữa, xoay người, lấy một cái hộp ở tầng cao nhất trên giá sách đặt trên bàn. Hắn vừa chỉ chậu nước rửa mặt bên cạnh, vừa nói: “Rửa mặt.”
Tô Bạch vội vàng múc nước rửa mặt, dùng khăn tay lau khô, lại ngồi trước bàn hắn.
Trong mắt Thi Ngọc Nam nhanh chóng lướt tia kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì, hắn mở hộp ra, chỉ thấy trong hộp bày biện đủ thứ bút. Ngoài bút còn có một hộp màu đỏ nhỏ, chỉ thấy hắn lấy hộp kia, mở ra, dùng khăn tay trắng phủ lên rồi hướng đến mặt Tô Bạch bôi bôi.
Tô Bạch cứng ngắc nhiêm mặt không dám động, cũng không dám nói chuyện, sợ ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn, dứt khoát nhắm mắt, mặc cho hắn tung hoành trên mặt mình.
Bên trong phòng nhanh chóng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng bút vẽ di chuyển. Miêu Miêu dứt khoát co rúc dưới chân nàng, chợp mắt.
Mãi cho đến một lúc lâu sau, lâu đến mức Tô Bạch tựa hồ như đã ngủ, thi ngọc nhân mới lạnh nhạt nói: “Được rồi.”
Tô Bạch vội vàng mở mắt, đi tới trước gương, đứng lại, “Khụ…khụ…” đến mức Tô Bạch cũng muốn hít hít một hơi. Chỉ thấy người trong gương dáng vẻ không đứng đắn không nói, miệng còn đặc biệt thô dày. Nhưng điều đó vẫn chưa đủ, mức này vẫn chưa đủ,. “Cả màu da cũng sạm một chút, mũi thấp xuống một chút.” Tô Bạch vừa nhìn gương vừa phân phó.
Thi Ngọc Nam giật giật khóe miệng, nhưng cũng không nói gì, tiếp tục chuyên tâm trên khuôn mặt nàng.
Đợi thêm một hồi lâu, đến khi làm xong, Tô Bạch soi gương rốt cuộc cũng lộ vẻ hài lòng.
“Bí mật?” Thi Ngọc Nam lạnh giọng hỏi.
“Đừng nóng vội, trước hết ta hỏi người, hóa trang này có thể giữ được mấy ngày?” Tô Bạch hứng thú nhìn hắn.
“Nửa tháng.” Hắn sửa sang lại ống tay áo.
“Cái gì? Chỉ được nửa tháng? Nếu ta nhớ không lầm, lần trước người hóa trang cho Băng Tuyết ước chừng giữ được ba tháng chứ?” Tô Bạch nổi giận.
Thi Ngọc Nam đổi sắc mặt, lúc này quát lên với nàng: “Ngươi rốt cuộc là người nào?!”
Tô Bạch cười lạnh: “Người tốt nhất nên kéo dài thời gian hóa trang đến ba tháng, nếu không, người nhất định hối hận.”
Thi Ngọc Nam tay nắm chặt quyền, giọng nói lạnh lẽo: “Trái với lời ngươi nói, ta có gì phải hối hận?”
“Người nói xem, nếu để năm người bên cạnh Băng Tuyết biết được, đêm đó người và Băng Tuyết…. “ giọng điệu Tô Bạch vô cùng quỷ dị, lại rất hợp với khuôn mặt bây giờ của nàng, thế nào cũng khiến Thi Ngọc Nam cảm thấy ghê tởm.
Hắn cố nén cơn buồn nôn, khóc khăn khạc ra một câu: “Ngươi, ngươi làm sao biết….”
Tô Bạch ngửa mặt lên trời cười to: “Người chỉ cần giúp ta kéo dài thời gian hóa trang đến ba tháng, nếu không…. Miêu Miêu!”
Trên mặt đất, một con sói nháy mắt tỉnh táo. Sói nhìn thấy Tô Bạch có chút sững sờ, nhưng nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường, tru một tiếng liền đứng cạnh Tô Bạch.
Thi Ngọc Nam xanh mặt.
“Thi thần y, người xem….” Trong giọng nói có sự uy hiếp trắng trợn.
Cơ thể hắn cứng ngắc, không thể nói một câu nào, nhưng tay đã đưa về phía chiếc hộp gỗ nhỏ màu đen, lấy ra một bình sứ, đổ một chút nước, bôi trên mặt Tô Bạch.
Tô Bạch lấy trong người ra một tấm vải thưa, bịt kín chỉ còn lộ ra đôi mắt linh hoạt. Dùng vải thưa bịt kín, nàng chính là một mỹ nhân thanh tú. Đáng tiếc, khi tấm vải thưa bị tháo ra, bộ dạng méo mó này nhất định sẽ dọa mọi người khiếp sợ.
Sau khi chỉnh sửa lại, Tô Bạch mới cười duyên với hắn, nói: “Tiểu nữ cám ơn Thi thần y, về phần bí mật….” Nàng nhìn hắn, nói rõ từng chữ từng câu, “Nghi ngờ hài, tử, của, Băng Tuyết, chính, là, của, người….!” Chỉ là đứa nhỏ này không thể sinh mà thôi.
Dứt lời, nàng dẫn theo Miêu Miêu không quay đầu rời khỏi ngôi nhà gỗ.
Mặc kệ thi ngọc nhân sẽ khiếp sợ, vui mừng hay đau thương, cũng không liên quan đến chuyện của Tô Bạch. Một bí mật đổi lần dịch dung thứ nhất. Giao dịch này rất công bằng.
Nàng ngồi trên lưng của Miêu Miêu, đưa tay vuốt ve khuôn mặt xấu xí đến cực điểm, nở nụ cười nhìn xa xăm. Từ nay về sau, xin gọi nàng là Tây Môn Vô Hận…
Cho nên sau một đêm suy nghĩ, Tô Bạch đưa ra một quyết định, một quyết định dứt khoát!
Nàng đưa tay vuốt vuốt khuôn mặt xinh đẹp, thở dài. Thật xin lỗi, Vũ Mị.
Bởi vì bây giờ là sáng sớm, trên đường ngẫu nhiên mới xuất hiện vài người, Tô Bạch cưỡi Miêu Miêu đi ra từ Tuyên thành, đi thẳng đến một ngọn núi phía xa.
Ngọn núi phía xa tràn ngập từng đám sương, rừng cây xanh biếc.
Tô Bạch và Miêu Miêu cùng nhau đi vào trong rừng cây, cùng nhau đi về phía sườn núi.
Ánh mặt trời càng ngày càng gay gắt. Nàng xoa xoa cái trán đổ mồ hôi, sau đó xuất hiện một túp lều nhỏ trong tầm mắt nàng.
Tô Bạch mừng rỡ, tăng tốc đi về phía căn nhà lá! Miêu Miêu đi sát bên người Tô Bạch, một bước không rời.
“Thi Ngọc Nam, ngươi đi ra cho ta!” Tô Bạch gõ cửa nhà lá, lớn tiếng kêu.
Bên trong nhà không có động tĩnh.
Nhưng Tô Bạch biết hắn đang ở trong đó, bởi vì theo nguyên văn miêu tả, thì sau khi Băng Tuyết cự tuyệt, Thi Ngọc Nam liền sa sút ý chí, còn không rời khỏi căn nhà lá này, cho nên tiếp tục hét: “Thi Ngọc Nam, ra mở cửa cho lão nương, lão nương sẽ để ngươi đạt được Băng Tuyết!”
Vì vậy vô cùng linh nghiệm, cửa ken két một tiếng rồi mở ra, lộ ra một khuôn mặt ưu thương khác thường.
Chậc, Tô Bạch quan sát thần y Thi Ngọc Nam, trong lòng cảm khái, đúng là một nam nhân ưu thương mang tính nghệt thuật!
Đúng vậy! Không sai! Thi Ngọc Nam này chính là thần y. Lại nghĩ đến bài viết của Tiểu Bạch, đã có Vương gia tà mị, sát thủ lãnh khốc, cao thủ đệ nhất thanh lâu, và Giáo chủ phong lưu, ngoài ra còn có ai? Dĩ nhiên là thần y rồi! Ở trong văn của Tiểu Bạch, không phải không có thần y, mà thần y không thể tiếp nhận thôi.
Nguyên nhân cự tuyệt không phải do Băng Tuyết không thương hắn, nguyên nhân chính là Thi Ngọc Nam không thể chấp nhận nổi việc năm người cùng chia sẻ một nữ nhân, bởi vì hắn thích loại tình cảm sạch sẽ.
Tô Bạch còn nhớ rõ trước đêm hai người chia tay, trên chiếc giường gỗ nhỏ trong túp lều, bên ngoài lửa cháy bập bùng, hai người lăn lộn cả đêm. Sáng hôm sau, nàng mặc y phục rời đi. Hắn nhìn bóng lưng của nàng không thể tự kiềm chế. Nhưng tình yêu của hắn, vẫn không thể cùng nam nhân khác chia sẻ một nữ nhân, huống chi không phải một nữ nhân, mà là năm! = =
Tóm lại từ đó về sau, cuộc đời thần y bất ổn, làm gì cũng không có tinh thần, giống như trong một đêm già đi mười tuổi….
Lúc này hắn đang đánh giá nàng, trong mắt lóe lên tia nghi vấn, nhưng cũng không nói lời nào.
Tô Bạch nhìn hắn, cười: “Thi thần y, tại hạ có chuyện muốn nhờ. Chỉ cần người đồng ý, ta sẽ nói cho người một bí mật.”
Thi Ngọc Nam giơ giơ vạt áo trắng, nhàn nhạt ngắt lời nàng: “Bí mật gì?”
“Nếu người đồng ý, ta mới nói cho người biết.”
Thi Ngọc Nam nhìn nàng một cái, cũng cười, chỉ tiếc nụ cười mang theo vẻ châm biếm: “Vậy không cần nói. Ta không có hứng thú với bí mật.” Dứt lời định đóng cửa lại.
Tô Bạch cười lạnh phản ứng: “Ta còn tưởng người đối với Băng Tuyết cô nương là chân tình, chưa từng nghĩ cũng chỉ là góp vui lấy lệ, mong muốn có được mỹ nhân là nàng mà thôi.”
Thi Ngọc Nam dừng tay, nhìn thẳng Tô Bạch, hình như đang suy nghĩ xem lời của nàng có mấy phần đáng tin. Thật lâu sau, hắn rốt cuộc nhanh chóng hạ tay, lạnh lùng nói: “Vào đi.”
Tô Bạch vui mừng, lúc này cùng Miêu Miêu đi vào phòng.
Quan sát bốn phía, nàng trực tiếp đi tới trước bàn đọc sách, cầm bút lông lên vẽ một khuôn mặt nữ nhân. Lát sau, nàng ngẩng đầu lên cười hưng phấn với hắn: “Ta đã vẽ xong!”
Nàng đưa bức họa cho hắn, hắn nhận lời, hồi lâu mới nói một câu: “Cái ngươi vẽ là một con chó hả?”
Tô Bạch: “……… ==||”
Thi Ngọc Nam liếc nhìn khăn che mặt của nàng, lại nhìn vào mắt nàng, ánh mắt nhìn bức họa quỷ dị không chịu nổi, thử dò xét: “Ngươi có phải muốn ta dịch dung cho ngươi không?”
Tô Bạch cười, trong mắt lóe lên tia tán dương: “Thông minh! Ta muốn người dịch dung giúp ta, dịch dung thành bộ dạng như trong bức chân dung này.”
“Ngươi xác định…. Muốn dịch dung thành bộ dạng như bức họa này?” Thi Ngọc Nam không dám tin hỏi.
Tô Bạch đương nhiên gật đầu: “Chỉ cần người giúp ta thành bộ dạng như thế, ta sẽ nói cho người bí mật.”
Thi Ngọc Nam không nói gì nữa, xoay người, lấy một cái hộp ở tầng cao nhất trên giá sách đặt trên bàn. Hắn vừa chỉ chậu nước rửa mặt bên cạnh, vừa nói: “Rửa mặt.”
Tô Bạch vội vàng múc nước rửa mặt, dùng khăn tay lau khô, lại ngồi trước bàn hắn.
Trong mắt Thi Ngọc Nam nhanh chóng lướt tia kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì, hắn mở hộp ra, chỉ thấy trong hộp bày biện đủ thứ bút. Ngoài bút còn có một hộp màu đỏ nhỏ, chỉ thấy hắn lấy hộp kia, mở ra, dùng khăn tay trắng phủ lên rồi hướng đến mặt Tô Bạch bôi bôi.
Tô Bạch cứng ngắc nhiêm mặt không dám động, cũng không dám nói chuyện, sợ ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn, dứt khoát nhắm mắt, mặc cho hắn tung hoành trên mặt mình.
Bên trong phòng nhanh chóng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng bút vẽ di chuyển. Miêu Miêu dứt khoát co rúc dưới chân nàng, chợp mắt.
Mãi cho đến một lúc lâu sau, lâu đến mức Tô Bạch tựa hồ như đã ngủ, thi ngọc nhân mới lạnh nhạt nói: “Được rồi.”
Tô Bạch vội vàng mở mắt, đi tới trước gương, đứng lại, “Khụ…khụ…” đến mức Tô Bạch cũng muốn hít hít một hơi. Chỉ thấy người trong gương dáng vẻ không đứng đắn không nói, miệng còn đặc biệt thô dày. Nhưng điều đó vẫn chưa đủ, mức này vẫn chưa đủ,. “Cả màu da cũng sạm một chút, mũi thấp xuống một chút.” Tô Bạch vừa nhìn gương vừa phân phó.
Thi Ngọc Nam giật giật khóe miệng, nhưng cũng không nói gì, tiếp tục chuyên tâm trên khuôn mặt nàng.
Đợi thêm một hồi lâu, đến khi làm xong, Tô Bạch soi gương rốt cuộc cũng lộ vẻ hài lòng.
“Bí mật?” Thi Ngọc Nam lạnh giọng hỏi.
“Đừng nóng vội, trước hết ta hỏi người, hóa trang này có thể giữ được mấy ngày?” Tô Bạch hứng thú nhìn hắn.
“Nửa tháng.” Hắn sửa sang lại ống tay áo.
“Cái gì? Chỉ được nửa tháng? Nếu ta nhớ không lầm, lần trước người hóa trang cho Băng Tuyết ước chừng giữ được ba tháng chứ?” Tô Bạch nổi giận.
Thi Ngọc Nam đổi sắc mặt, lúc này quát lên với nàng: “Ngươi rốt cuộc là người nào?!”
Tô Bạch cười lạnh: “Người tốt nhất nên kéo dài thời gian hóa trang đến ba tháng, nếu không, người nhất định hối hận.”
Thi Ngọc Nam tay nắm chặt quyền, giọng nói lạnh lẽo: “Trái với lời ngươi nói, ta có gì phải hối hận?”
“Người nói xem, nếu để năm người bên cạnh Băng Tuyết biết được, đêm đó người và Băng Tuyết…. “ giọng điệu Tô Bạch vô cùng quỷ dị, lại rất hợp với khuôn mặt bây giờ của nàng, thế nào cũng khiến Thi Ngọc Nam cảm thấy ghê tởm.
Hắn cố nén cơn buồn nôn, khóc khăn khạc ra một câu: “Ngươi, ngươi làm sao biết….”
Tô Bạch ngửa mặt lên trời cười to: “Người chỉ cần giúp ta kéo dài thời gian hóa trang đến ba tháng, nếu không…. Miêu Miêu!”
Trên mặt đất, một con sói nháy mắt tỉnh táo. Sói nhìn thấy Tô Bạch có chút sững sờ, nhưng nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường, tru một tiếng liền đứng cạnh Tô Bạch.
Thi Ngọc Nam xanh mặt.
“Thi thần y, người xem….” Trong giọng nói có sự uy hiếp trắng trợn.
Cơ thể hắn cứng ngắc, không thể nói một câu nào, nhưng tay đã đưa về phía chiếc hộp gỗ nhỏ màu đen, lấy ra một bình sứ, đổ một chút nước, bôi trên mặt Tô Bạch.
Tô Bạch lấy trong người ra một tấm vải thưa, bịt kín chỉ còn lộ ra đôi mắt linh hoạt. Dùng vải thưa bịt kín, nàng chính là một mỹ nhân thanh tú. Đáng tiếc, khi tấm vải thưa bị tháo ra, bộ dạng méo mó này nhất định sẽ dọa mọi người khiếp sợ.
Sau khi chỉnh sửa lại, Tô Bạch mới cười duyên với hắn, nói: “Tiểu nữ cám ơn Thi thần y, về phần bí mật….” Nàng nhìn hắn, nói rõ từng chữ từng câu, “Nghi ngờ hài, tử, của, Băng Tuyết, chính, là, của, người….!” Chỉ là đứa nhỏ này không thể sinh mà thôi.
Dứt lời, nàng dẫn theo Miêu Miêu không quay đầu rời khỏi ngôi nhà gỗ.
Mặc kệ thi ngọc nhân sẽ khiếp sợ, vui mừng hay đau thương, cũng không liên quan đến chuyện của Tô Bạch. Một bí mật đổi lần dịch dung thứ nhất. Giao dịch này rất công bằng.
Nàng ngồi trên lưng của Miêu Miêu, đưa tay vuốt ve khuôn mặt xấu xí đến cực điểm, nở nụ cười nhìn xa xăm. Từ nay về sau, xin gọi nàng là Tây Môn Vô Hận…
Bình luận truyện