Đạo Mộ Chi Tế Phẩm
Chương 95
Dấu tay ấn vào thạch đài dày gần nửa cm, khi Trần Ngọc đặt tay của mình lên, mới phát hiện mình đã bỏ qua một chi tiết quan trọng. Ngón trỏ và ngón áp út của bàn tay này giao nhau, có nơi hơi lõm, đây là…nhẫn.
Trần Ngọc trong lòng hoảng sợ, đồng thời lấy tay tinh tế miết xuống dấu lõm đó, khi nhận ra hoa văn trên chiếc nhẫn vô cùng quen thuộc, cậu rốt cuộc khẳng định, đây là tay của Phong Hàn.
Phong Hàn đã đến nơi này, hơn nữa còn để lại một dấu tay như vậy.
Mặc dù Trần Ngọc đã sớm hoài nghi Phong Hàn từng đến đây, cũng phi thường muốn biết những việc năm đó hắn trải qua, nhưng không dám hỏi Phong Hàn.
Một là dính đến chuyện lai lịch thân phận, Phong Hàn không muốn nói, hơn nữa hiện tại Trần Ngọc lại chột dạ, lo lắng có liên quan gì đó đến thân phận thứ hai quỷ quái của mình.
Thế nhưng, bây giờ sự thực cho cậu đáp án, Phong Hàn đã tới sơn động này, còn là từ rất lâu về trước.
Trần Ngọc làm bộ như tự nhiên mà tùy ý ngẩng đầu, nhanh chóng quét mắt quanh phòng một lượt, cậu cũng không thấy Phong Hàn ở lân cận, đồng thời nhận ra không ai chú ý tới cậu. Mặc dù nơi đó có dấu tay, ở trong mắt mọi người, bất quá là một thứ vô nghĩa, chỉ là chút chuyện nhỏ không liên quan đến minh khí mà thôi.
Trần Ngọc cúi đầu, hạ thấp cây nến.
Thanh thạch đài mỗi bên giống nhau đều có một khối hình chữ nhật nhô ra, bên dưới cách đó không xa có dấu vết màu nâu sẫm, tựa như thứ gì đó ngưng kết lại. Trần Ngọc nhíu nhíu mày, một lần nữa đánh giá vị trí dấu tay trên thạch đài.
Khi đường nhìn từ chỗ lồi ra trên thạch đài di chuyển tới bên cạnh, con ngươi của Trần Ngọc chợt lóe. Cậu đột nhiên phát hiện, nếu như đem thanh thạch thai này xem như giường đá, nơi nhô ra là gối đầu, người nằm trên đó, vị trí tay phải vừa khéo trùng với dấu tay kia, cả hướng ngón tay cũng đều phù hợp.
Phong Hàn đã từng ngủ ở đây? Hắn tại sao phải lưu lại một dấu tay như vậy?
Trần Ngọc lại ngẩng đầu quan sát vết tích nâu sẫm khá lớn ở giữa, cây nến trong tay khẽ run, sáp nến nóng rẫy nhỏ xuống tay cậu, vị trí kia, hắn là trái tim.
Một cánh tay xuất hiện từ phía sau lưng, vòng qua cổ Trần Ngọc, dùng sức kéo cậu, Trần Ngọc đã cách xa thạch đài.
Phong Hàn ôm cậu thật chặt, gục đầu trên vai Trần Ngọc, trầm mặc một hồi, lạnh lùng nói: “Cách nơi đó xa chút.” Thanh âm rõ ràng có phần lạc đi.
Trần Ngọc ngốc lăng tựa trước ngực Phong Hàn, cái ôm này chặt chẽ mà ấm áp, nhưng Trần Ngọc cảm thấy Phong Hàn luôn bình tĩnh và lạnh lùng, tâm tình rất tồi tệ.
Loại người mạnh đến mức khó có tưởng được như Phong Hàn, lòng hắn sẽ không bị bất cứ chuyện gì nhiễu loạn, cảm xúc dao động hiếm thấy như vậy, thật ra lại khiến Phong Hàn càng giống người bình thường. Nhưng Trần Ngọc cao hứng không nổi, cậu sờ sờ cuốn bút ký bìa đen trong ngực mình, quyết định, vô luận thế nào, bọn họ nhất định phải bình an rời khỏi đây.
Đúng lúc đó, Kim lão đại cất giọng nói: “Đi thôi, nơi này tựa hồ không có thứ gì.”
Mọi người ngay cả thạch đài đều kiểm tra hết một lượt bất đắc dĩ nhận ra, gian thạch thất đầu tiên minh khí gì cũng không có, xoay người chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng, cái tên giống con khỉ ốm cách cửa gần nhất lại không động đậy, hắn thậm chí còn run lẩy bẩy lui về sau một bước. Dưới ánh nến, có một bóng người đen sẫm kéo dài cạnh cửa.
Mập mạp giương súng, tức giận rống lên một câu: “Con mẹ nó thằng nào lại giả thần giả quỷ?!” Hắn cảm thấy kể từ khi vào sơn động này thần kinh càng ngày càng suy nhược.
Người ở cửa từ từ đi về phía trước một bước, mọi người rốt cuộc có thể thấy rõ ràng khuôn mặt của hắn, Kim lão đại chợt ồ lên.
Mã Văn Thanh không tự chủ được nhìn về phía Phong Hàn cùng Trần Ngọc, người áo đen này từng xuất hiện dưới đáy biển, bộ dáng so với Trần Ngọc còn khiến nhân thần cộng phẫn hơn, tựa hồ là người quen cũ của Phong Hàn.
Người áo đen quét một lượt bên trong căn phòng, cuối cùng, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn Phong Hàn, nở nụ cười khẽ: “Phong Hàn, ta biết ngươi nhất định sẽ tới. Từ lần ở đáy biển, ta vẫn luôn một mực nhớ tới ngươi. Tới, đi theo ta, đây chính là cơ hội cuối cùng của ngươi, nếu như để vuột mất, có một số thứ, ngươi có thể vĩnh viễn không lấy lại được.” Thanh âm của y thật thấp, mang theo sức hấp dẫn không cách nào cự tuyệt.
Phong Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm người áo đen, trong đôi mắt tràn đầy sự tức giận: “Đối với ngươi mà nói, cũng là cơ hội cuối cùng. Ngươi từ ta lấy đi thứ gì, ta sẽ đòi lại y nguyên.”
Khi hắn chuẩn bị đi tới, Trần Ngọc vội túm lấy cánh tay của Phong Hàn.
Báo con đang tản bộ trong thạch thất nhạy cảm ý thức được bầu không khí có điều bất ổn, nhìn chằm chằm người áo đen một hồi, lại quan sát nhị vị gia trưởng, chạy chậm đến, cắn ống quần của Phong Hàn. Mặc dù bạo lực gia đình thường xuyên phát sinh, nhưng trong nhận thức của báo con, hai người này cộng thêm nó đã tạo thành cả thế giới. Về phần Mã Văn Thanh v…v đều là phụ gia, không đáng kể.
Phong Hàn khó có được nghe lời quay đầu, mang theo mông lung cùng nghi hoặc nhìn Trần Ngọc.
Trần Ngọc cũng không rõ tại sao muốn kéo Phong Hàn lại, cậu liếm liếm môi, dừng một hồi lâu, mới tìm ra lời giải thích hợp lý: “Ngươi biết rõ, địa hình trong sơn động rắc rối phức tạp, người tách khỏi chúng ta, nếu muốn trở lại sẽ không dễ dàng như vậy.” Nói tới đây, Trần Ngọc đảo mắt nhìn người áo đen, tiếp: “Còn nữa, ngươi có chắc chắn, y sẽ dẫn ngươi tới lấy thứ mà người muốn hay không?”
Đôi mắt xinh đẹp như thủy mặc của người áo đen lần đầu tiên dời khỏi Phong Hàn, lướt qua bàn tay đang nắm lấy Phong Hàn của Trần Ngọc, rồi rơi trên mặt Trần Ngọc. Nụ cười bên khóe miệng của y biến mất, vững vàng nhìn chằm chằm Trần Ngọc, bén nhọn mà lại mang theo tia tức giận mơ hồ.
Tào Đông đứng ở bên cạnh cảm thấy, khi người áo đen xinh đẹp đến kỳ lạ này thu hồi lại nụ cười, thay vào đó là sự cao ngạo khiến người khác không dám nhìn thẳng, không tự chủ muốn cúi đầu khom lưng quỳ xuống.
Nhưng lúc hắn khó khăn quay đầu lại nhìn Trần Ngọc, phát hiện thanh niên ngày thường cười hì hì đến vô lại này đang bình tĩnh đối mặt với người áo đen, khí thế cũng không kém là bao.
Qua một hồi lâu, ngón tay của người áo đen giật giật, trước dời tầm mắt đi chỗ khác, từ trong quần áo lấy ra một hạt châu, nhìn về phía Phong Hàn, “Đây chính là Tị Trần Châu ngươi vẫn luôn tìm kiếm, như vậy, đi theo ta thôi.”
Ánh mắt Phong Hàn sáng lên, ngay lập tức, một thân ảnh nhanh chóng đứng trước mặt người áo đen. Về phần báo con còn chưa kịp phản ứng, đã bị xách gáy bỏ xuống bên cạnh Trần Ngọc. Động tác của người áo đen cũng coi như nhanh nhẹn, kịp phản ứng xoay người bỏ chạy, nhưng vẫn bị Phong Hàn bắt được tay cầm hạt châu, khi muốn trốn đã muộn.
Sắc mặt người áo đen trở nên cực kỳ khó coi, y không ngờ mới ngắn ngủi có hai tháng, Phong Hàn đã lợi hại như vậy. Cuối cùng, y thật sâu nhìn Trần Ngọc một cái, ném hạt châu trong tay ra ngoài. Thừa dịp khi Phong Hàn quay đầu nhìn theo hạt châu, tay còn lại của y vung lên một đạo ánh sáng, không chút do dự chém về phía bàn tay đang bị Phong Hàn nắm lấy.
Trần Ngọc đang vì Phong Hàn mà cao hứng, thấy động tác của người áo đen thì giật mình sợ hãi, người này muốn chém luôn cả tay y và Phong Hàn?
Phong Hàn lập tức buông tay đuổi theo hướng hạt châu rơi, Mã Văn Thanh và Trần Ngọc nổ súng về phía người áo đen, muốn giúp Phong Hàn cản y lại.
Người áo đen cước bộ chuyển một cái trên bậc thang, đã cực nhanh muốn chạy đến bên Trần Ngọc.
Trần Ngọc cau mày, chẳng lẽ lúc này đành đắc tội y? Mặc kệ nó, dù sao người này cũng chả tốt lành gì. Cắn răng, Trần Ngọc đem hoàng kim trượng biến thành chủy thủ cầm ở trong tay.
Tay người áo đen vươn về phía cổ Trần Ngọc toan bắt lấy, Trần Ngọc vội vàng lui về phía sau trốn, nhưng tốc độ của y quá nhanh. Trần Ngọc khẽ nguyền rủa một tiếng, Phong Hàn biến thái còn chưa tính, tại sao cái gì dính đến hắn cũng biến thái như vậy!
Trần Ngọc may mắn tránh thoát, nhưng lại luống cuống tay chân ngã ngồi trên đất, tình huống này đối với Trần Ngọc mà nói rất bất lợi. Híp híp mắt, Trần Ngọc nhanh chóng dùng sức vung chủy thủ trong tay lên.
Người áo đen gần như sắp đụng đến Trần Ngọc sắc mặt chợt biến, chạy về phía sau bọn họ. Đợi khi mọi người phản ứng kịp, chuẩn bị nổ súng, người áo đen đã mất bóng.
Trên bức tường phía sau bọn họ, không biết từ khi nào đã xuất hiện một cửa động tối đen.
Trần Ngọc ngồi dưới đất thở, quay đầu, phát hiện Phong Hàn đang đứng trước mặt cậu, có lẽ đây chính là nguyên nhân mà người áo đen bỏ chạy.
“…Ngươi vẫn yếu như vậy, đứng lên được không?” Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Phong Hàn mang theo sự lạnh lùng tàn nhẫn chưa tan, giọng nói lại ôn hòa hơn nhiều, vươn tay về phía Trần Ngọc.
Mượn tay Phong Hàn đứng dậy, Trần Ngọc đối với sự giúp đỡ vô ích của mình có chút áy náy, nếu như không phải bị mình cản trở, Phong Hàn liệu có phải đã bắt được người áo đen rồi hay không?
“Đi thôi, chúng ta vào trong, sớm muộn gì cũng gặp lại y. Ngươi nói đúng, nếu như tách ra, ta có thể không tìm được các ngươi nữa.” Phong Hàn nói.
Mặc dù hắn nói vậy, nhưng Trần Ngọc vẫn để ý thấy Phong Hàn rất nôn nóng, thậm chí còn yên lặng nhìn một lúc lâu nơi người áo đen biến mất. Trần Ngọc giật mình, chẳng lẽ là Phong Hàn thích người áo đen? Cái ý niệm này vừa xuất hiện, cậu không khỏi cực kỳ rối rắm, tâm tình tốt liền bị hủy.
Trần Ngọc không hào phóng đến mức đem người mình thích dâng cho người khác, nhưng nếu bản thân Phong Hàn cũng không biết hắn thích người áo đen, làm sao bây giờ? A a a a — tình cảm của cậu chẳng lẽ lại bi kịch như vậy? Còn chưa tranh thủ khiến cho Phong Hàn thích cậu, lại phải đối mặt với tình địch cường thế.
“Phong ca, hạt châu của ngươi tìm được chưa?” Mã Văn Thanh ánh mắt phát sáng len lén lại gần.
Phong Hàn lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn, từ trong túi móc ra một hạt châu kích cỡ bằng hạt đậu tằm phiếm hoàng quang, đáp: “Tìm được, có vật này, ta…” Phong Hàn không nói tiếp, chỉ chuyển đề tài: “Bức xạ của Tị Trần Châu rất mạnh, các ngươi không thể đụng.” Nói xong cất đi.
Những người đang muốn nhìn lập tức ngậm miệng, lời của Phong Hàn, không ai có dũng khí hoài nghi.
Mã Văn Thanh thở dài, vỗ bả vai Trần Ngọc đang cúi đầu xoắn xuýt tranh đấu nội tâm: “Ta nói tiểu Trần Ngọc, lần sau nên cẩn thận một chút, mới nãy nếu không phải Phong ca trở về kịp thời, cái mạng nhỏ của ngươi thiếu chút nữa giao phó ở đây.”
“Y không dám.” Phong Hàn khẽ khựng lại, lạnh lùng nói: “Nếu như y dám động vào một đầu ngón tay của Trần Ngọc, ta liền giết y.”
Ánh mắt của Trần Ngọc lập tức loan loan, tảng đá trong lòng rơi thẳng xuống đất, Phong Hàn lại tiếp tục nói: “Ta tuyệt đối không thể để y động vào đồ của ta lần nữa, bất cứ cái gì.”
Tiểu Mập đi tới, dùng cái đầu to cọ cọ chân Trần Ngọc, đôi mắt tròn xoe ánh lên vẻ đồng tình: mụ mụ, ngươi nên học theo ta, nhận mệnh đi…
Kim lão đại và Mã Liệt thương lượng một hồi, quyết định đi theo người áo đen.
Một là bên trên cũng không có đường, hai là nếu người áo đen đã đi qua, bọn họ đương nhiên cũng có thể. Nếu đã tìm thấy thạch thất, chứng tỏ mộ Tạng vương ở rất gần đây. Trong lòng mọi người rốt cuộc không còn là trạng thái mờ mịt cùng sợ hãi như mấy ngày hôm trước nữa, biết minh khí cách đó không xa, sự e ngại với sơn động đã bớt đi vài phần. Dù sao chỉ cần không mở miệng yêu cầu, sơn động đại khái cũng sẽ không tiến hành trừng phạt.
Lối đi nhỏ vẫn như cũ cực kỳ lạnh buốt, ngã rẽ rất nhiều, nham bích hai bên đường chính có tranh vẽ động vật, đường nét đơn giản, nhưng dị thường linh động, động tác thần thái đều biểu đạt hết sức rõ ràng.
“Lão đại, tình hình này, nếu tìm thấy nhĩ thất nhất định có minh khí tùy táng.”
“Đúng vậy, đây chính là một vị Tạng vương, minh khí khẳng định không ít.”
Nhìn đám người hưng phấn, tên khỉ ốm bị người áo đen hù dọa bĩu môi, nói: “Ta bảo, các ngươi hưng phấn làm cái quái gì a, tìm thấy đồ nhưng lại không thể chạm vào.”
Một câu nói của hắn nhất thời khiến mọi người trầm mặc, tốc độ cũng bất tri bất giác thả chậm. Mới đầu, bọn họ đối với lời Trần Ngọc nói không thể động vào bất cứ cái gì bán tín bán nghi, cho nên vẫn tràn đầy lòng tin đi vào trong. Nhưng hiện tại sự thật đặt ở trước mặt, còn vào sơn động cổ quái này làm gì?
Mã Văn Thanh cũng nhíu mày, nói: “Cha, cũng vẫn là chuyện đó a, chúng ta bây giờ cho dù tìm được bảo khố của Tạng vương, cùng ba món kỳ trân hiếm thế, cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, chẳng lẽ chúng ta liều chết tới đây chỉ để xem thử kỳ tích mà tổ quốc nghìn năm lịch sử sáng lập nên, nung đúc thêm tình cảm sâu đậm? Bà mẹ nó, chúng ta từ lúc nào phong cách như vậy…”
Kim lão đại ho khan, đợi cho tất cả mọi người an tĩnh lại, mới chậm rãi lên tiếng: “Điểm này ta đã sớm thương lượng cùng Mã gia, quyết định của chúng ta là, tiếp tục đi về phía trước.”
Thấy biểu tình mờ mịt của mọi người, Kim lão đại châm điếu thuốc, hừ một tiếng, nói: “Bây giờ, cho dù chúng ta muốn ra ngoài, bọ cánh cứng ăn thịt người ở cửa kia chúng ta có thể đối phó nổi sao? Còn nữa, không biết các người có để ý tới hay không, khi mới tiến vào sơn động, có bức bích họa về Tạng vương trong đại điện.”
Kim lão đại nhàn nhã gẩy gẩy tàn thuốc, tiếp tục, “Những người đi theo ta tới đây cũng biết, đó không phải toàn bộ lịch sử, khi Phong tiểu ca dẫn chúng ta qua cây cầu băng, chúng ta từng ở trong khe băng thấy qua một đoạn bích họa, hai đoạn này hiển nhiên là có liên quan đến nhau. Mặc dù trên bích họa có chút khoa trương, nhưng có thể phản ánh rất nhiều sự thật lịch sử. Trần gia tiểu tử, ngươi học về cái này, ta cũng không tin người không nghĩ tới.”
Trần Ngọc sửng sốt, cười khẽ, “Kim lão đại nếu đã thống suốt, tại sao còn nhường ta nói?”
Mã Văn Thanh ngây ngốc, ngay sau đó mừng khấp khởi đi tới, lấy lòng mong chờ nhìn Trần Ngọc: “A Ngọc, ngươi lấy không ít đồ từ chỗ ca ca, mau nói nghe thử.”
Trần Ngọc nghẹn một chút, kinh ngạc nhìn hắn, hỏi ngược lại: “Ngươi thật không nhìn ra?”
Mã Văn Thanh cố gắng suy nghĩ một lúc, không cam lòng giải thích: “Mặc dù đã nghe ngươi nói nội dung của bức bích họa, nhưng ta không có chính mắt nhìn thấy, chúng ta đi đường khác mới tới được đây. Ta không nhìn ra, cũng rất bình thường đi.”
Trần Ngọc thở dài, “Ta thật cảm thấy người làm nghiên cứu sinh quá vô dụng, trí thông minh bây giờ có thể sánh ngang với Tiểu Mập.” Tiểu Mập bất mãn liếc mắt nhìn Mã Văn Thanh, từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, ngoẹo đầu qua một bên, liếm liếm bộ lông của mình, bày tỏ bất mãn nghiêm trọng việc người này cư nhiên có thể so sánh với mình.
Trần Ngọc cười sờ sờ thân thể tròn vo của Tiểu Mập, nói: “Nội dung trên bức bích họa có thể cho thấy một việc, chính là truyền thuyết của sơn động, có chỗ sơ hở. Bích họa nói rõ, Tạng vương tiến vào sơn động, sau đó lấy được vật gì đó hoặc sức mạnh nào đó, mới chinh phục các tiểu quốc xung quanh. Tạng vương vẫn còn sống, nói cách khác, phải có biện pháp cầm đồ đem ra ngoài, mà không bị trừng phạt. Hiện tại muốn thử xem xem, chúng ta có thể tìm ra phương pháp đó hay không.”
“Ân, Trần Ngọc nói không sai, cho nên, có thể mang ra ngoài hay không, chúng ta cũng muốn xem thử mộ Tạng vương một chút.” Kim lão đại xoay người, phất phất tay, “Tốc độ khẩn trương lên, chúng ta bây giờ phải tranh thủ thời gian.”
Lại đi vào trong thật lâu, lúc Kim lão đại thỉnh thoảng liếc đồng hồ, đang tính có nên tìm một nơi nghỉ ngơi hay không, Phong Hàn chợt khựng lại, cau mày nhìn phía trước: “Có…vật gì đó.”
Thanh âm lạch cạch từ nơi bóng tối từ từ vang lên, tâm mọi người cũng theo đó mà trùng xuống.
Tiếp đến, một người xuất hiện trong ánh sáng.
“Trẻ con?” Mọi người tinh thần đang khẩn trương cùng đề phòng bỗng chốc ngây ngẩn.
Đứa trẻ này một thân y phục kỳ quái, chất vải nạm vàng lại ánh bạc, khuôn mặt cậu trắng bệch, động tác cũng có chút chậm, ngừng lại cách đó chừng bảy tám thước, nhìn chằm chằm bọn họ thật lâu, nói: “Các ngươi, vì bảo tàng của Tạng vương mà đến? Ta có thể mang các ngươi đến nơi ấy. Nghi vấn của các ngươi ta có thể cho các ngươi đáp án, nếu gặp khó khăn ta cũng có thể giúp đỡ giải quyết.” Thanh âm dị thường khàn khàn.
Cuối cùng, trên khuôn mặt trắng bệch của đứa trẻ lộ ra một nụ cười vô cùng quỷ dị: “Thậm chí, bảy chữ được để lại trên cánh cửa quả trám, vấn đề mà không ai dám hỏi đến, ta cũng có thể giải thích rõ ràng cho các ngươi.”
-END 95-
Trần Ngọc trong lòng hoảng sợ, đồng thời lấy tay tinh tế miết xuống dấu lõm đó, khi nhận ra hoa văn trên chiếc nhẫn vô cùng quen thuộc, cậu rốt cuộc khẳng định, đây là tay của Phong Hàn.
Phong Hàn đã đến nơi này, hơn nữa còn để lại một dấu tay như vậy.
Mặc dù Trần Ngọc đã sớm hoài nghi Phong Hàn từng đến đây, cũng phi thường muốn biết những việc năm đó hắn trải qua, nhưng không dám hỏi Phong Hàn.
Một là dính đến chuyện lai lịch thân phận, Phong Hàn không muốn nói, hơn nữa hiện tại Trần Ngọc lại chột dạ, lo lắng có liên quan gì đó đến thân phận thứ hai quỷ quái của mình.
Thế nhưng, bây giờ sự thực cho cậu đáp án, Phong Hàn đã tới sơn động này, còn là từ rất lâu về trước.
Trần Ngọc làm bộ như tự nhiên mà tùy ý ngẩng đầu, nhanh chóng quét mắt quanh phòng một lượt, cậu cũng không thấy Phong Hàn ở lân cận, đồng thời nhận ra không ai chú ý tới cậu. Mặc dù nơi đó có dấu tay, ở trong mắt mọi người, bất quá là một thứ vô nghĩa, chỉ là chút chuyện nhỏ không liên quan đến minh khí mà thôi.
Trần Ngọc cúi đầu, hạ thấp cây nến.
Thanh thạch đài mỗi bên giống nhau đều có một khối hình chữ nhật nhô ra, bên dưới cách đó không xa có dấu vết màu nâu sẫm, tựa như thứ gì đó ngưng kết lại. Trần Ngọc nhíu nhíu mày, một lần nữa đánh giá vị trí dấu tay trên thạch đài.
Khi đường nhìn từ chỗ lồi ra trên thạch đài di chuyển tới bên cạnh, con ngươi của Trần Ngọc chợt lóe. Cậu đột nhiên phát hiện, nếu như đem thanh thạch thai này xem như giường đá, nơi nhô ra là gối đầu, người nằm trên đó, vị trí tay phải vừa khéo trùng với dấu tay kia, cả hướng ngón tay cũng đều phù hợp.
Phong Hàn đã từng ngủ ở đây? Hắn tại sao phải lưu lại một dấu tay như vậy?
Trần Ngọc lại ngẩng đầu quan sát vết tích nâu sẫm khá lớn ở giữa, cây nến trong tay khẽ run, sáp nến nóng rẫy nhỏ xuống tay cậu, vị trí kia, hắn là trái tim.
Một cánh tay xuất hiện từ phía sau lưng, vòng qua cổ Trần Ngọc, dùng sức kéo cậu, Trần Ngọc đã cách xa thạch đài.
Phong Hàn ôm cậu thật chặt, gục đầu trên vai Trần Ngọc, trầm mặc một hồi, lạnh lùng nói: “Cách nơi đó xa chút.” Thanh âm rõ ràng có phần lạc đi.
Trần Ngọc ngốc lăng tựa trước ngực Phong Hàn, cái ôm này chặt chẽ mà ấm áp, nhưng Trần Ngọc cảm thấy Phong Hàn luôn bình tĩnh và lạnh lùng, tâm tình rất tồi tệ.
Loại người mạnh đến mức khó có tưởng được như Phong Hàn, lòng hắn sẽ không bị bất cứ chuyện gì nhiễu loạn, cảm xúc dao động hiếm thấy như vậy, thật ra lại khiến Phong Hàn càng giống người bình thường. Nhưng Trần Ngọc cao hứng không nổi, cậu sờ sờ cuốn bút ký bìa đen trong ngực mình, quyết định, vô luận thế nào, bọn họ nhất định phải bình an rời khỏi đây.
Đúng lúc đó, Kim lão đại cất giọng nói: “Đi thôi, nơi này tựa hồ không có thứ gì.”
Mọi người ngay cả thạch đài đều kiểm tra hết một lượt bất đắc dĩ nhận ra, gian thạch thất đầu tiên minh khí gì cũng không có, xoay người chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng, cái tên giống con khỉ ốm cách cửa gần nhất lại không động đậy, hắn thậm chí còn run lẩy bẩy lui về sau một bước. Dưới ánh nến, có một bóng người đen sẫm kéo dài cạnh cửa.
Mập mạp giương súng, tức giận rống lên một câu: “Con mẹ nó thằng nào lại giả thần giả quỷ?!” Hắn cảm thấy kể từ khi vào sơn động này thần kinh càng ngày càng suy nhược.
Người ở cửa từ từ đi về phía trước một bước, mọi người rốt cuộc có thể thấy rõ ràng khuôn mặt của hắn, Kim lão đại chợt ồ lên.
Mã Văn Thanh không tự chủ được nhìn về phía Phong Hàn cùng Trần Ngọc, người áo đen này từng xuất hiện dưới đáy biển, bộ dáng so với Trần Ngọc còn khiến nhân thần cộng phẫn hơn, tựa hồ là người quen cũ của Phong Hàn.
Người áo đen quét một lượt bên trong căn phòng, cuối cùng, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn Phong Hàn, nở nụ cười khẽ: “Phong Hàn, ta biết ngươi nhất định sẽ tới. Từ lần ở đáy biển, ta vẫn luôn một mực nhớ tới ngươi. Tới, đi theo ta, đây chính là cơ hội cuối cùng của ngươi, nếu như để vuột mất, có một số thứ, ngươi có thể vĩnh viễn không lấy lại được.” Thanh âm của y thật thấp, mang theo sức hấp dẫn không cách nào cự tuyệt.
Phong Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm người áo đen, trong đôi mắt tràn đầy sự tức giận: “Đối với ngươi mà nói, cũng là cơ hội cuối cùng. Ngươi từ ta lấy đi thứ gì, ta sẽ đòi lại y nguyên.”
Khi hắn chuẩn bị đi tới, Trần Ngọc vội túm lấy cánh tay của Phong Hàn.
Báo con đang tản bộ trong thạch thất nhạy cảm ý thức được bầu không khí có điều bất ổn, nhìn chằm chằm người áo đen một hồi, lại quan sát nhị vị gia trưởng, chạy chậm đến, cắn ống quần của Phong Hàn. Mặc dù bạo lực gia đình thường xuyên phát sinh, nhưng trong nhận thức của báo con, hai người này cộng thêm nó đã tạo thành cả thế giới. Về phần Mã Văn Thanh v…v đều là phụ gia, không đáng kể.
Phong Hàn khó có được nghe lời quay đầu, mang theo mông lung cùng nghi hoặc nhìn Trần Ngọc.
Trần Ngọc cũng không rõ tại sao muốn kéo Phong Hàn lại, cậu liếm liếm môi, dừng một hồi lâu, mới tìm ra lời giải thích hợp lý: “Ngươi biết rõ, địa hình trong sơn động rắc rối phức tạp, người tách khỏi chúng ta, nếu muốn trở lại sẽ không dễ dàng như vậy.” Nói tới đây, Trần Ngọc đảo mắt nhìn người áo đen, tiếp: “Còn nữa, ngươi có chắc chắn, y sẽ dẫn ngươi tới lấy thứ mà người muốn hay không?”
Đôi mắt xinh đẹp như thủy mặc của người áo đen lần đầu tiên dời khỏi Phong Hàn, lướt qua bàn tay đang nắm lấy Phong Hàn của Trần Ngọc, rồi rơi trên mặt Trần Ngọc. Nụ cười bên khóe miệng của y biến mất, vững vàng nhìn chằm chằm Trần Ngọc, bén nhọn mà lại mang theo tia tức giận mơ hồ.
Tào Đông đứng ở bên cạnh cảm thấy, khi người áo đen xinh đẹp đến kỳ lạ này thu hồi lại nụ cười, thay vào đó là sự cao ngạo khiến người khác không dám nhìn thẳng, không tự chủ muốn cúi đầu khom lưng quỳ xuống.
Nhưng lúc hắn khó khăn quay đầu lại nhìn Trần Ngọc, phát hiện thanh niên ngày thường cười hì hì đến vô lại này đang bình tĩnh đối mặt với người áo đen, khí thế cũng không kém là bao.
Qua một hồi lâu, ngón tay của người áo đen giật giật, trước dời tầm mắt đi chỗ khác, từ trong quần áo lấy ra một hạt châu, nhìn về phía Phong Hàn, “Đây chính là Tị Trần Châu ngươi vẫn luôn tìm kiếm, như vậy, đi theo ta thôi.”
Ánh mắt Phong Hàn sáng lên, ngay lập tức, một thân ảnh nhanh chóng đứng trước mặt người áo đen. Về phần báo con còn chưa kịp phản ứng, đã bị xách gáy bỏ xuống bên cạnh Trần Ngọc. Động tác của người áo đen cũng coi như nhanh nhẹn, kịp phản ứng xoay người bỏ chạy, nhưng vẫn bị Phong Hàn bắt được tay cầm hạt châu, khi muốn trốn đã muộn.
Sắc mặt người áo đen trở nên cực kỳ khó coi, y không ngờ mới ngắn ngủi có hai tháng, Phong Hàn đã lợi hại như vậy. Cuối cùng, y thật sâu nhìn Trần Ngọc một cái, ném hạt châu trong tay ra ngoài. Thừa dịp khi Phong Hàn quay đầu nhìn theo hạt châu, tay còn lại của y vung lên một đạo ánh sáng, không chút do dự chém về phía bàn tay đang bị Phong Hàn nắm lấy.
Trần Ngọc đang vì Phong Hàn mà cao hứng, thấy động tác của người áo đen thì giật mình sợ hãi, người này muốn chém luôn cả tay y và Phong Hàn?
Phong Hàn lập tức buông tay đuổi theo hướng hạt châu rơi, Mã Văn Thanh và Trần Ngọc nổ súng về phía người áo đen, muốn giúp Phong Hàn cản y lại.
Người áo đen cước bộ chuyển một cái trên bậc thang, đã cực nhanh muốn chạy đến bên Trần Ngọc.
Trần Ngọc cau mày, chẳng lẽ lúc này đành đắc tội y? Mặc kệ nó, dù sao người này cũng chả tốt lành gì. Cắn răng, Trần Ngọc đem hoàng kim trượng biến thành chủy thủ cầm ở trong tay.
Tay người áo đen vươn về phía cổ Trần Ngọc toan bắt lấy, Trần Ngọc vội vàng lui về phía sau trốn, nhưng tốc độ của y quá nhanh. Trần Ngọc khẽ nguyền rủa một tiếng, Phong Hàn biến thái còn chưa tính, tại sao cái gì dính đến hắn cũng biến thái như vậy!
Trần Ngọc may mắn tránh thoát, nhưng lại luống cuống tay chân ngã ngồi trên đất, tình huống này đối với Trần Ngọc mà nói rất bất lợi. Híp híp mắt, Trần Ngọc nhanh chóng dùng sức vung chủy thủ trong tay lên.
Người áo đen gần như sắp đụng đến Trần Ngọc sắc mặt chợt biến, chạy về phía sau bọn họ. Đợi khi mọi người phản ứng kịp, chuẩn bị nổ súng, người áo đen đã mất bóng.
Trên bức tường phía sau bọn họ, không biết từ khi nào đã xuất hiện một cửa động tối đen.
Trần Ngọc ngồi dưới đất thở, quay đầu, phát hiện Phong Hàn đang đứng trước mặt cậu, có lẽ đây chính là nguyên nhân mà người áo đen bỏ chạy.
“…Ngươi vẫn yếu như vậy, đứng lên được không?” Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Phong Hàn mang theo sự lạnh lùng tàn nhẫn chưa tan, giọng nói lại ôn hòa hơn nhiều, vươn tay về phía Trần Ngọc.
Mượn tay Phong Hàn đứng dậy, Trần Ngọc đối với sự giúp đỡ vô ích của mình có chút áy náy, nếu như không phải bị mình cản trở, Phong Hàn liệu có phải đã bắt được người áo đen rồi hay không?
“Đi thôi, chúng ta vào trong, sớm muộn gì cũng gặp lại y. Ngươi nói đúng, nếu như tách ra, ta có thể không tìm được các ngươi nữa.” Phong Hàn nói.
Mặc dù hắn nói vậy, nhưng Trần Ngọc vẫn để ý thấy Phong Hàn rất nôn nóng, thậm chí còn yên lặng nhìn một lúc lâu nơi người áo đen biến mất. Trần Ngọc giật mình, chẳng lẽ là Phong Hàn thích người áo đen? Cái ý niệm này vừa xuất hiện, cậu không khỏi cực kỳ rối rắm, tâm tình tốt liền bị hủy.
Trần Ngọc không hào phóng đến mức đem người mình thích dâng cho người khác, nhưng nếu bản thân Phong Hàn cũng không biết hắn thích người áo đen, làm sao bây giờ? A a a a — tình cảm của cậu chẳng lẽ lại bi kịch như vậy? Còn chưa tranh thủ khiến cho Phong Hàn thích cậu, lại phải đối mặt với tình địch cường thế.
“Phong ca, hạt châu của ngươi tìm được chưa?” Mã Văn Thanh ánh mắt phát sáng len lén lại gần.
Phong Hàn lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn, từ trong túi móc ra một hạt châu kích cỡ bằng hạt đậu tằm phiếm hoàng quang, đáp: “Tìm được, có vật này, ta…” Phong Hàn không nói tiếp, chỉ chuyển đề tài: “Bức xạ của Tị Trần Châu rất mạnh, các ngươi không thể đụng.” Nói xong cất đi.
Những người đang muốn nhìn lập tức ngậm miệng, lời của Phong Hàn, không ai có dũng khí hoài nghi.
Mã Văn Thanh thở dài, vỗ bả vai Trần Ngọc đang cúi đầu xoắn xuýt tranh đấu nội tâm: “Ta nói tiểu Trần Ngọc, lần sau nên cẩn thận một chút, mới nãy nếu không phải Phong ca trở về kịp thời, cái mạng nhỏ của ngươi thiếu chút nữa giao phó ở đây.”
“Y không dám.” Phong Hàn khẽ khựng lại, lạnh lùng nói: “Nếu như y dám động vào một đầu ngón tay của Trần Ngọc, ta liền giết y.”
Ánh mắt của Trần Ngọc lập tức loan loan, tảng đá trong lòng rơi thẳng xuống đất, Phong Hàn lại tiếp tục nói: “Ta tuyệt đối không thể để y động vào đồ của ta lần nữa, bất cứ cái gì.”
Tiểu Mập đi tới, dùng cái đầu to cọ cọ chân Trần Ngọc, đôi mắt tròn xoe ánh lên vẻ đồng tình: mụ mụ, ngươi nên học theo ta, nhận mệnh đi…
Kim lão đại và Mã Liệt thương lượng một hồi, quyết định đi theo người áo đen.
Một là bên trên cũng không có đường, hai là nếu người áo đen đã đi qua, bọn họ đương nhiên cũng có thể. Nếu đã tìm thấy thạch thất, chứng tỏ mộ Tạng vương ở rất gần đây. Trong lòng mọi người rốt cuộc không còn là trạng thái mờ mịt cùng sợ hãi như mấy ngày hôm trước nữa, biết minh khí cách đó không xa, sự e ngại với sơn động đã bớt đi vài phần. Dù sao chỉ cần không mở miệng yêu cầu, sơn động đại khái cũng sẽ không tiến hành trừng phạt.
Lối đi nhỏ vẫn như cũ cực kỳ lạnh buốt, ngã rẽ rất nhiều, nham bích hai bên đường chính có tranh vẽ động vật, đường nét đơn giản, nhưng dị thường linh động, động tác thần thái đều biểu đạt hết sức rõ ràng.
“Lão đại, tình hình này, nếu tìm thấy nhĩ thất nhất định có minh khí tùy táng.”
“Đúng vậy, đây chính là một vị Tạng vương, minh khí khẳng định không ít.”
Nhìn đám người hưng phấn, tên khỉ ốm bị người áo đen hù dọa bĩu môi, nói: “Ta bảo, các ngươi hưng phấn làm cái quái gì a, tìm thấy đồ nhưng lại không thể chạm vào.”
Một câu nói của hắn nhất thời khiến mọi người trầm mặc, tốc độ cũng bất tri bất giác thả chậm. Mới đầu, bọn họ đối với lời Trần Ngọc nói không thể động vào bất cứ cái gì bán tín bán nghi, cho nên vẫn tràn đầy lòng tin đi vào trong. Nhưng hiện tại sự thật đặt ở trước mặt, còn vào sơn động cổ quái này làm gì?
Mã Văn Thanh cũng nhíu mày, nói: “Cha, cũng vẫn là chuyện đó a, chúng ta bây giờ cho dù tìm được bảo khố của Tạng vương, cùng ba món kỳ trân hiếm thế, cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, chẳng lẽ chúng ta liều chết tới đây chỉ để xem thử kỳ tích mà tổ quốc nghìn năm lịch sử sáng lập nên, nung đúc thêm tình cảm sâu đậm? Bà mẹ nó, chúng ta từ lúc nào phong cách như vậy…”
Kim lão đại ho khan, đợi cho tất cả mọi người an tĩnh lại, mới chậm rãi lên tiếng: “Điểm này ta đã sớm thương lượng cùng Mã gia, quyết định của chúng ta là, tiếp tục đi về phía trước.”
Thấy biểu tình mờ mịt của mọi người, Kim lão đại châm điếu thuốc, hừ một tiếng, nói: “Bây giờ, cho dù chúng ta muốn ra ngoài, bọ cánh cứng ăn thịt người ở cửa kia chúng ta có thể đối phó nổi sao? Còn nữa, không biết các người có để ý tới hay không, khi mới tiến vào sơn động, có bức bích họa về Tạng vương trong đại điện.”
Kim lão đại nhàn nhã gẩy gẩy tàn thuốc, tiếp tục, “Những người đi theo ta tới đây cũng biết, đó không phải toàn bộ lịch sử, khi Phong tiểu ca dẫn chúng ta qua cây cầu băng, chúng ta từng ở trong khe băng thấy qua một đoạn bích họa, hai đoạn này hiển nhiên là có liên quan đến nhau. Mặc dù trên bích họa có chút khoa trương, nhưng có thể phản ánh rất nhiều sự thật lịch sử. Trần gia tiểu tử, ngươi học về cái này, ta cũng không tin người không nghĩ tới.”
Trần Ngọc sửng sốt, cười khẽ, “Kim lão đại nếu đã thống suốt, tại sao còn nhường ta nói?”
Mã Văn Thanh ngây ngốc, ngay sau đó mừng khấp khởi đi tới, lấy lòng mong chờ nhìn Trần Ngọc: “A Ngọc, ngươi lấy không ít đồ từ chỗ ca ca, mau nói nghe thử.”
Trần Ngọc nghẹn một chút, kinh ngạc nhìn hắn, hỏi ngược lại: “Ngươi thật không nhìn ra?”
Mã Văn Thanh cố gắng suy nghĩ một lúc, không cam lòng giải thích: “Mặc dù đã nghe ngươi nói nội dung của bức bích họa, nhưng ta không có chính mắt nhìn thấy, chúng ta đi đường khác mới tới được đây. Ta không nhìn ra, cũng rất bình thường đi.”
Trần Ngọc thở dài, “Ta thật cảm thấy người làm nghiên cứu sinh quá vô dụng, trí thông minh bây giờ có thể sánh ngang với Tiểu Mập.” Tiểu Mập bất mãn liếc mắt nhìn Mã Văn Thanh, từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, ngoẹo đầu qua một bên, liếm liếm bộ lông của mình, bày tỏ bất mãn nghiêm trọng việc người này cư nhiên có thể so sánh với mình.
Trần Ngọc cười sờ sờ thân thể tròn vo của Tiểu Mập, nói: “Nội dung trên bức bích họa có thể cho thấy một việc, chính là truyền thuyết của sơn động, có chỗ sơ hở. Bích họa nói rõ, Tạng vương tiến vào sơn động, sau đó lấy được vật gì đó hoặc sức mạnh nào đó, mới chinh phục các tiểu quốc xung quanh. Tạng vương vẫn còn sống, nói cách khác, phải có biện pháp cầm đồ đem ra ngoài, mà không bị trừng phạt. Hiện tại muốn thử xem xem, chúng ta có thể tìm ra phương pháp đó hay không.”
“Ân, Trần Ngọc nói không sai, cho nên, có thể mang ra ngoài hay không, chúng ta cũng muốn xem thử mộ Tạng vương một chút.” Kim lão đại xoay người, phất phất tay, “Tốc độ khẩn trương lên, chúng ta bây giờ phải tranh thủ thời gian.”
Lại đi vào trong thật lâu, lúc Kim lão đại thỉnh thoảng liếc đồng hồ, đang tính có nên tìm một nơi nghỉ ngơi hay không, Phong Hàn chợt khựng lại, cau mày nhìn phía trước: “Có…vật gì đó.”
Thanh âm lạch cạch từ nơi bóng tối từ từ vang lên, tâm mọi người cũng theo đó mà trùng xuống.
Tiếp đến, một người xuất hiện trong ánh sáng.
“Trẻ con?” Mọi người tinh thần đang khẩn trương cùng đề phòng bỗng chốc ngây ngẩn.
Đứa trẻ này một thân y phục kỳ quái, chất vải nạm vàng lại ánh bạc, khuôn mặt cậu trắng bệch, động tác cũng có chút chậm, ngừng lại cách đó chừng bảy tám thước, nhìn chằm chằm bọn họ thật lâu, nói: “Các ngươi, vì bảo tàng của Tạng vương mà đến? Ta có thể mang các ngươi đến nơi ấy. Nghi vấn của các ngươi ta có thể cho các ngươi đáp án, nếu gặp khó khăn ta cũng có thể giúp đỡ giải quyết.” Thanh âm dị thường khàn khàn.
Cuối cùng, trên khuôn mặt trắng bệch của đứa trẻ lộ ra một nụ cười vô cùng quỷ dị: “Thậm chí, bảy chữ được để lại trên cánh cửa quả trám, vấn đề mà không ai dám hỏi đến, ta cũng có thể giải thích rõ ràng cho các ngươi.”
-END 95-
Bình luận truyện