Đào Mỏ Tổng Tài? Lấy Thân Báo Đáp!

Chương 30: Một trong hai.



Phong Triệu nghe chị gái nói rằng mẹ có vẻ vui lắm, ngày nào mặt cũng rạng rỡ như vừa trúng xổ số. Anh nhẹ cau mày, chẳng lẽ cha mẹ hồi xuân?

"Được rồi, chị tiếp tục quan sát giúp em, chỉ cần cha mẹ không nhắc đến chuyện của em và Khổng Di nữa thì em mới có thể thả sự phòng bị xuống".

Dù có mang tội bất hiếu cũng không muốn bất kì ai xen vào chuyện tình cảm của anh với Khổng Di. Bất tri bất giác yêu Khổng Di từ khi nào anh cũng không biết nữa.

Tan tầm thì mua một phần thức ăn dinh dưỡng qua cho Khổng Di, vừa đẩy cửa ra thì anh thấy Thi Thi đang áp tai lên bụng Khổng Di, thấy Phong Triệu bước vào, Thi Thi vui mừng vẫy tay "Phong ca! Em nghe thấy tiếng đạp đạp của cục cưng nhà anh nè!"

"Thích thú như vậy thì em nên đi sinh thêm một đứa đi Thi Thi", Phong Triệu đặt đồ lên bàn, cùng Thi Thi bày ra trước mặt Khổng Di.

"Không muốn... một đứa là đủ rồi... tụi em còn chưa dùng xong hương hoa hồng nữa mà... Khổng Di giấu em chuyện cơ thể cậu ấy đặc biệt như vậy, vậy chờ cục cưng sinh ra em phải là mẹ nuôi đứa nhỏ! Bồi thường vì đã giấu diếm em!"

Khổng Di suýt phun ngụm cháo trong miệng ra, chuyện mẹ nuôi thì cậu không quan tâm mấy, chỉ là hình như trước đây làm tình cùng Phong Triệu, anh chưa hề dùng bao? Cậu cũng không rối rắm... 囧 "giao hợp thân sinh" thiệt mà. ("Giao hợp thân sinh" là câu chửi thề hoa mỹ hoá của đmm =)) )

"Hờ, vì cứ thử thử mùi nên tới giờ em còn chưa có cục cưng đấy Thi Thi, anh sẽ nói chồng em xem xét lại vấn đề này!".

"Xì, chuyện nhà em anh đừng chen vào chứ, mẹ chồng em không hối thúc em như anh đâu", xoa xoa lưng Khổng Di giúp cậu thuận khí, Thi Thi ở chơi thêm vào phút nữa thì cáo từ về nhà.

Khổng Di híp mắt xoa xoa bụng tròn, nhìn qua Phong Triệu, miệng lúng búng cháo, hỏi "em là gì của anh?", hỏi cho vui, vì cậu thích thế.

"Là tiểu tâm can của anh", nhéo nhẹ cằm Khổng Di, Phong Triệu từ tốn đáp.

Khổng Di thiệt muốn lật xem lại thể loại cuộc đời mình, giọng điệu của anh nghe sao cũng không khác ngôn tình mấy.

"Anh đọc bao nhiêu ngôn tình rồi?", nghi hoặc hỏi.

"Em gái tôi là hủ nữ..."

Ặc, sinh vật giống Thi Thi sao? Thế nào là công thế nào là thụ? Thế nào là sản nhũ... ặc, sau khi sinh con cậu không phải sẽ giống như thể loại sản nhũ sao? Ngực tiết sữa. Nhìn xuống lồng ngực lép xẹp, mặt Khổng Di lần nữa 囧

"Cục cưng ra rồi, tôi nghĩ em nên dọn hết đồ quan trọng qua nhà tôi luôn đi, tôi sẽ nói người ta sửa lại phòng cho khách thành phòng cho cục cưng, nếu cục cưng là con gái, căn phòng sẽ là hồng, cục cưng là con trai, sơn màu xanh biển, nghe nói xanh biển giúp phát triển não bộ trẻ em..."

Phong Triệu thành vị phụ huynh cuồng con cái.

"Được rồi, nghe theo anh hết, đừng nói nữa, em không nhớ nổi đâu", Không Di vội ngăn Phong Triệu lại.

"Sao lại ngăn anh nói chứ? Trong đầu anh đang có rất nhiều suy nghĩ về sau này cho hai chúng ta", nắm tay cậu, đan ngón tay vào nhau, anh hôn nhẹ lên môi Khổng Di.

Khổng Di trầm mặc "a, em sai rồi...", tự nhiên nhớ tới bài hát mới thịnh hành gần đây "anh mau xin lỗi em đi!".

Có gì đó phi logic ở đây.

"Sao anh lại phải xin lỗi em?", Phong Triệu nghi hoặc hỏi.

"Vì tên bài hát là như vậy", vô tội đáp.

"Được, anh sẽ xin lỗi em, tiện thể giúp em vận động để sau có sinh tự nhiên cũng không đau đớn", đè Khổng Di ngã ra giường, Phong Triệu hôn lên môi cậu, nụ hôn nhẹ như chuồng chuồng lướt nước rồi thành hôn sau như bão lũ phong ba. Khổng Di chủ động vươn lưỡi cạy khớp hàm của anh, tìm đến lưỡi anh mà dây dưa trao đổi mật ngọt.

Cạch, "Khổng Di ơi, nay cưng ăn đủ bữa chưa?", cả ngày hôm nay bác sĩ bận chạy show nên không ghé qua khám cho Khổng Di được, tận dụng chút ít thời gian nghỉ mà chạy qua ngó một cái.

Thành công ngó thấy hai người đang dây dưa.

"Ha ha ha... tôi... vào nhầm phòng, hai người đừng để ý", vội chạy ra đóng cửa lại. Tiện thể treo bảng giấy 'đang nghỉ ngơi, không làm phiền'.

Trở về văn phòng, A Thước cau mày nhìn cô y tá đang lấm lét nhìn ngó bên trong "này! Cô kia làm gì đấy?! Thực tập sinh không được vào đây".

"A, bác sĩ Z muốn tôi lấy giấy tờ bệnh nhân giúp ông ấy...", cô y tá khép nép nói.

"Hừ, đây là văn phòng bác sĩ Thước, giấy tờ của Z không có chân mà chạy qua đây đâu!", hắn phất phất tay, "ra ngoài! Chưa uống thuốc thì nhớ uống, bệnh lãng tai mờ mặt không tự khỏi đâu!".

Y tá không hoàn thành nhiệm vụ được giao phó, đành hậm hực trở về trả lại tiền thù lão cho người ra lệnh.

"Đồ vô dụng, mày chẳng được việc gì cả!"

"Ông giỏi thì tự đi mà làm lấy! Bác sĩ Thước không phải thứ tốt lành để dây đâu! Tôi bị mắng đây này!"

"Mày chống mắt lên xem tao sẽ xử lý A Thước thế nào rồi về mà bắt chước làm với mấy đứa mày ghét"

[...]

Mình Thiều nhớ đến Khổng Di, nam bảo mẫu xinh đẹp, mối tình đầu chưa hợp đã tan. Bé đang ở nhà chính chơi với mèo nhỏ, chơi để vơi nỗi nhớ, mèo nhỏ bị hành hạ mà quạu lên chạy trốn.

Chạy ngang phòng riêng của ông bà của bé. Minh Thiều không chú ý mèo nữa mà chú ý cuộc trò chuyện trong phòng.

"Bà nói bà làm gì cơ?", người đàn ông cau mày nhìn vợ mình.

"Tôi bỏ thuốc gây hư thai vào ly nước của nó, lúc đứa nhỏ được sinh ra sẽ là thai chết lưu, khi đó tôi sẽ có cớ nói Phong Triệu quay lại với Quan!", phu nhân vui sướng khi người gặp họa.

"Nếu đứa nhỏ không chết vì viên thuốc ngu ngốc của bà?", người đàn ông day trán, tại sao vợ mình ấu trĩ như vậy? Bản thân ông không xía vào chuyện tình cảm của con mình nhưng vợ ông lại năm lần bảy lượt chen ngang thiếu điều cưới thay đàn con.

"Tôi trộm đứa nhỏ đi, đút bác sĩ tiền rồ...

"Bà câm miệng! Thằng Quan nó bỏ bùa gì để bà trỗi dậy tâm địa rắn rết vậy? Đều là bậc cha mẹ rồi! Ai đó cướp đi Phong Triệu hay Phong Thanh, vụ bắt cóc Phong Ái mấy năm trước thì sao? Bà cũng làm mẹ mà? Bà không có cảm xúc sao?", người đàn ông dằn mạnh tay lên bàn, tức giận quát.

"... nhưng đó không phải con tôi! Với lại đàn ông sinh con đã là nghịch thiên rồi! Lỡ đây là tạo nghiệt sinh ra quái thai thì sao?! Tôi thay nó gánh phần nghiệt này mà!"

" thằng bé còn chưa sinh, sao miệng bà có thể thối như vậy?!", vung tay tính tát vợ mình, may mà ông kịp rụt tay về.

"Ông tính tát tôi?! Ông trừ chồng thì còn là thá gì mà tát tôi?! Tôi sinh cho ông ba đứa con, nuôi lớn dưỡng dục chúng mười mấy năm! Trừ tiền ông còn cho tôi được gì nữa?! Nòng nọc sao? Tôi sinh ra chúng, tôi có quyền quyết định cuộc đời chúng!".

Gạt tàn thuốc bay ngang mặt phu nhân, đập lên cửa gỗ mà vỡ toang.

"Tôi cho bà tình yêu, cho bà sự ấm áp gia đình, cuộc đời này của tôi, gặp bà là một loại hạnh phúc trời ban, người ta nói đàn ông khi công thành danh toại sẽ quên mất đi người bạn đời cùng hắn ta chống trời những năm tháng khó khăn tuổi trẻ, tôi đã không phụ bạc bà, chưa từng phụ bạc bà", dừng lại một chút, "bà nên ngẫm lại những gì đã mắng tôi hôm nay đi là vừa".

Người đàn ông rời khỏi phòng, nhìn thấy cháu mình đang lấm la lấm lét thì bật cười, tay đặt lên môi ra dấu "suỵt".

Suỵt chuyện gì thì không biết được.

[...]

"Làm cách nào để A Thước chấp nhận nhượng quyền chăm sóc thằng nhóc đó cho ông, tôi sẽ ra sức thêm tiền thù lao".

"Đối với loại như A Thước, có thể khiến hắn bị nạn hay gì đó không thể nào khai ra ai là thủ phạm càng tốt".

"Tôi tin tưởng khả năng làm việc của ông".

[...]

"Này A Thước, có khi nào cái thai của bệnh nhân gặp vấn đề, phải chọn một trong hai không?", vị bác sĩ Z cười cười trêu chọc.

"Miệng tiện ngậm lại, dù cậu ấy là nam cũng vẫn có quyền sinh con nhé, trên thế giới cũng có trường hợp này rồi, không hiếm lạ, bớt lạc hậu đi Z", A Thước khinh bỉ nhìn đồng nghiệp mình.

Phủi vạt áo blu, A Thước chậm chạp uống xong ly cà phê, vất vào sọt rác, tiêu sái đi làm việc tiếp.

Bỏ lại bác sĩ Z, luôn dõi theo bóng lưng hắn.

"Tên khùng ấy mãi không lớn nổi", nhìn sổ tay, khoảng cuối tháng, mấy hôm nữa là Khổng Di đến ngày sinh rồi, phải nhắn cho cậu ấy với Phong Triệu biết mới được, "mẹ" của Khổng Di, hẳn là sẽ bảo vệ cậu ấy đến ngày lâm bồn luôn nhỉ.

Rẽ qua lối thang bộ để xuống lầu, A Thước cảm thấy gáy mình bị đập mạnh, nhìn những bậc cầu thang trước mặt, hắn nhẹ chửi thề trong lòng 'mẹ khiếp...', hôm nay hắn lại không cho vệ sĩ đi theo.

"Cậu là Khổng Di? A Thước bận đi hội thảo nước ngoài vài hôm, nên tôi đến thay cậu ta chăm cho cậu, tôi là bác sĩ Z", vị bác sĩ với vẻ mặt nghiêm túc khiến Khổng Di có cảm giác sợ hãi, nhẹ xoa xoa bụng mình.

"A Thước chưa kịp nói cậu thì phải lên máy bay rồi, vài hôm nữa cậu sẽ sinh nhé, nhưng cái thai có vẻ không ổn định", bác sĩ Z nhíu mày, "nếu tôi nói, cậu phải chọn một trong hai, bản thân cậu hay em bé, cậu sẽ chọn thế nào? Tôi biết câu hỏi có hơi..."

"Cả hai", trầm mặc nói.

"Nếu chỉ được chọn một?"

"Cả hai", tiếp tục kiên định.

"Này này, nghiêm túc chút đi, chọn một trong hai thôi, lão thiên không thích ai quá tham lam đâu"

"Tôi đã nói... là tôi chọn cả hai! A!..", Khổng Di gào lên, cậu vội ôm bụng, từng trận co rút run rẩy, bụng quặn đau, có chất lỏng gì đó trào ra dưới thân.

Vì kích động mà sinh non, lúc cậu bị đưa vào bàn mổ thì bên ngoài có người động tay chân, không ai biết tin Khổng Di sinh cục cưng.

Đến chiều tối, Phong Triệu cùng Thi Thi tan ca ghé qua, hộ sĩ thân thiết chẳng thấy đâu, A Thước cũng chẳng có, trong phòng chỉ còn mình Khổng Di sắc mặt tái nhợt thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, bụng cậu bằng phẳng khiến cả hai người hốt hoảng.

_______________

Thanh niên não cá vàng còn không rõ Khổng Di tháng thứ mấy rồi... nên cho đẻ luôn ٩(๑❛ᴗ❛๑)۶ não của phu nhân là cấu thành của nhân vật phản diện nhé.

Spoil:

A Thước cả người bầm dập, chân bị đánh gãy, ngón tay bị người ta dẫm nát, đầu còn có vệt máu khô dơ bẩn, hắn nằm trên nền đất lạnh, ánh mắt ảm đạm nhìn đến người đàn ông đang vội vã chạy đến, hắn nhẹ nhếch môi 'cuối cùng cũng tới cứu tôi'.

[...]

"Tứ chi bị thương tật nặng nề chậm cứu chữa, sau này lành cũng khó hoạt động như người thường, lưỡi bị chích thuốc tê liều lượng cao, mất khả năng giao tiếp tạm thời, khi nào lành thì không rõ, đầu không để lại đi chứng là trong cái rủi có cái may", bác sĩ thao thao bất tuyệt.

A Thước im lặng để người đàn ông nắm chặt cổ tay mình hơn, dù có đau cũng không bằng giây phút bị hành hạ đánh đập.

Camera gì đó đều không quay được góc khuất ở cầu thang ngày hôm ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện