Đạo Phi Thiên Hạ
Chương 48: Mặc liên hoa nở
Từ sau khi tiếp Thánh chỉ của Gia Tường Hoàng đế ở Lan Phường, Sắt Sắt liền dọn ra khỏi đó. Bây giờ nàng đang ở một nơi đặc biệt yên tĩnh, trong viện trồng toàn hải đường. Giờ đang là đầu hạ, hải đường chớm nở, từng đóa hoa đỏ tươi kiều diễm thơm hương.
Đêm rất khuya, nhưng tất cả mọi người đều chưa ngủ.
Trong phòng ánh đèn sáng rực, Tử Mê ngồi trên chiếc ghế trúc, chống tay lên má nhìn mọi người trong phòng. Bắc Đẩu và Nam Tinh hôm nay không bàn bạc về những ngón cờ bạc, mà chỉ yên lặng ngồi trên ghế, thần sắc nặng nề. Thanh Mai đi đi lại lại trong phòng, trên mặt đầy ưu tư. Bọn họ đều biết Triệt Nhi không phải do Dạ Vô Yên bắt đi, giờ không biết Dạ Vô Yên đã cứu được Triệt Nhi về chưa, đêm nay Sắt Sắt có thể mang Triệt Nhi về không. Tuyền Cơ công tử Phụng Miên cũng đã từ Thủy Long Đảo tới Phi Thành. Hiện nay, Sắt Sắt và Dạ Vô Yên đã nhận nhau, đương nhiên Phụng Miên sẽ theo lệnh Dạ Vô Yên chế tạo chiến thuyền cho Sắt Sắt. Lúc này, hắn đang ngồi trên ghế, trong tay cầm một con dao khắc, cúi đầu đẽo gọt, không biết đang làm thứ đồ chơi gì, nhìn thần sắc có vẻ thờ ơ. Gã Tuyền Cơ công tử này phần nhiều không nói năng gì, có lẽ kỳ tài ai cũng tính tình cổ quái?!
Sau khi Sắt Sắt đưa Triệt Nhi về, mấy người đó vui vẻ vây quanh họ. Thanh Mai quỳ xuống trước mặt Triệt Nhi, nhìn khắp người nó, sau khi thấy Triệt Nhi không bị thương tích gì, mới chầm chậm thở phào một hơi.
“Xem ra Tuyền Vương giỏi thật, cuối cùng cũng cứu được Triệt Nhi về!” Thanh Mai lẩm bẩm nói.
“Thanh Mai, ngươi nói gì vậy?” Sắt Sắt chau mày, đôi mắt trong trẻo của nàng ánh lên sự nghi ngờ.
Thanh Mai nhận ra mình vừa bất cẩn lỡ lời, vội vã bịt miệng. Tử Mê lườm Thanh Mai một cái, rồi đi lên phía trước nói: “Tiểu thư, là thế này, tiểu công tử không phải do Tuyền Vương cướp đi, mà là bị Mặc Nhiễm đưa đi. Sau khi Vương gia biết chuyện, không cho chúng em nói với tiểu thư, ngài sợ tiểu thư không chịu nổi sự đả kích, ngài nói ngài sẽ cứu tiểu công tử về! Quả nhiên ngài ấy không hề nuốt lời.”
Bây giờ tiểu công tử đã bình an quay về, Tử Mê cảm thấy chuyện này không cần phải giấu Sắt Sắt nữa, vì thế liền nói hết sự tình.
Sắt Sắt nghe vậy, trong lòng cực kỳ kinh hãi, nàng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế. Nói vậy, khi nàng và Hách Liên Ngạo Thiên tới đòi con, chàng vốn dĩ chưa cứu được Triệt Nhi, lại bị bức bách phải đánh nhau với Hách Liên Ngạo Thiên một trận. Còn nàng, vì muốn Hách Liên Ngạo Thiên thắng, thậm chí đã gảy đàn tương trợ, đến nỗi khiến chàng bị trọng thương.
Đáy lòng Sắt Sắt như cuộn sóng, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản như không. Nàng nhìn quanh, trầm giọng nói: “Các người sao lại có thể bất cẩn như thế? Trước đây ta đã từng nói có một cô ả giống hệt ta, bảo các người phải đề phòng, sao còn sơ suất như vậy? Đã vậy Triệt Nhi bị cướp đi, sao các người có thể nói dối? Dạ Võ Yên hồ đồ, các người cũng hồ đồ theo ư? Còn con nữa, Triệt Nhi, ngay cả mẹ mình mà con cũng không nhận ra sao?”
Mấy người nghe vậy đều cúi đầu lí nhí, chuyện lần này họ đều sai.
Sắt Sắt thấy vậy than dài: “Thôi bỏ đi, sau này nhớ rõ, phải hết sức cẩn thận. Muộn rồi, về nghỉ cả đi!” Mặc Nhiễm rất giống nàng nên cũng không thể trách họ được.
Thanh Mai, Tử Mê và Bắc Đẩu, Nam Tinh đều chầm chậm lui ra khỏi phòng. Sắt Sắt đảo mắt nhìn, thấy Triệt Nhi đang tay chống má ngồi trước mặt Phụng Miên, hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào đôi tay của hắn.
Đôi tay của Phụng Miên, ngón tay thon dài mà trắng trẻo, chuyển động một cách linh hoạt khéo léo, cũng không biết hắn đang làm món đồ chơi gì mà có thể khiến Triệt Nhi đổ dồn sự chú ý vào đó. Những người có thể khiến Triệt Nhi chú ý như vậy quả thực rất ít.
Sắt Sắt không vui, ngồi xuống chiếc ghế trúc bên cạnh, nghiêm giọng nói: “Triệt Nhi, nói xem, hôm đó vì sao con lại đi theo người đàn bà đó? Con quả thực không nhận ra mẹ sao?”
“Mẹ, đương nhiên là Triệt Nhi nhận ra mẹ rồi, nhưng người đàn bà đó bỏ thuốc cho Triệt Nhi, Triệt Nhi lúc đó hơi mơ hồ!” Triệt Nhi nói giọng có chút ấm ức.
Sắt Sắt chau mày, lúc này nàng mới nghĩ ra, Mặc Nhiễm vốn là cao thủ hạ độc. Nghĩ đến việc nàng ta có thể đã hạ độc Triệt Nhi, trái tim nàng nặng trĩu, liền vội vã đi tới trước mặt Triệt Nhi, nói: “Để mẹ xem, bọn người xấu đó có phải đã hạ độc gì cho Triệt Nhi rồi không?”
Triệt Nhi nheo mắt cười nói: “Mẹ, mẹ không cần kiểm tra đâu, con khỏe lắm. Tuyền Vương đã sai Cuồng Y kiểm tra khắp lượt cho con từ lâu rồi, chẳng làm sao cả, nếu bọn chúng dám hạ độc, sao Tuyền Vương có thể đồng ý với điều kiện của chúng chứ?”
“Điều kiện? Điều kiện gì? Là ai bắt con đi?” Sắt Sắt vội hỏi.
Phụng Miên đã làm xong món đồ chơi nhỏ trên tay, đưa mắt nhìn Sắt Sắt, rồi đưa món đồ đó cho Triệt Nhi, khẽ cười nói: “Cái này tặng cho Vô Tà tiểu công tử, cầm đi chơi đi! Chỉ cần vặn chỗ này mấy cái là nó sẽ tự chạy đấy.”
Triệt Nhi tò mò cầm mô hình chiếc thuyền nhỏ bằng trúc trên tay, thử vặn mấy chỗ lồi ra, đặt xuống đất, chiếc thuyền quả nhiên có thể tự chạy.
Triệt Nhi vừa vui sướng cầm món đồ chơi đó nghịch, vừa trả lời mẹ: “Là Thái tử xấu xa đó bắt Triệt Nhi! Còn về điều kiện, Triệt Nhi không biết, chỉ nghe họ nhắc đến một chút thôi!”
Phụng Miên cười dài nói: “Kẻ bắt tiểu công tử đi chính là Thái tử, còn về điều kiện, ta nghĩ ngày mai cho dù không ai nói, cô cũng sẽ biết thôi.”
“Nói vậy ngươi biết ư?” Trong lòng Sắt Sắt hoàn toàn chấn động, nàng chau mày hỏi. Nếu là Thái tử Dạ Vô Trần bắt cóc Triệt Nhi, muốn Triệt Nhi bình an quay lại, e rằng vô cùng khó khăn. Vì Thái tử dù có vô dụng tới đâu thì bên cạnh hắn cũng có nhiều người tài giỏi.
Phụng Miên chầm chậm đi tới bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn ánh trăng lẩn sau những tầng mây dày, nói một cách lạnh nhạt: “Miên chỉ đoán vậy thôi, có lẽ không nên nói ra thì hơn! Miên nghĩ Lâu chủ lần này lấy lùi làm tiến, ngày ngài phản công lại sẽ không còn xa nữa!”
Hai điều kiện đó, ngày hôm sau, Sắt Sắt đã biết được.
Vừa sáng sớm, Sắt Sắt phái Tử Mê ra ngoài thăm dò tin tức, Tử Mê đi một chốc đã về mang theo tin tức khiến nàng vô cùng chấn động.
Đầu đường cuối phố đều đang bàn tán, nghe nói hôm qua trên điện, Tuyền Vương nói mình đã cầm quân giao chiến với địch nhiều năm, thân thể không còn khỏe mạnh như trước nữa, vì thế xin giao lại toàn bộ binh quyền ở biên giới phía Bắc. Thánh thượng nghe vậy cực kỳ tiếc nuối, liền cắt đất ngự phong cho Tuyền Vương, để chàng tới vùng đất phong tĩnh dưỡng. Nhưng vùng đất ban cho Tuyền Vương là một dải dất ở Mặc Thành, nơi đó ở phía Bắc, khô hạn khổ sở, quả thực không phải là nơi để tĩnh dưỡng như lời Thánh thượng nói.
Bề ngoài là phong đất, nhưng thực ra là cho đi lưu đày. Hơn nữa đại thần lớn nhỏ trong triều đều theo phe Thái tử, trong mắt trăm họ, Tuyền Vương thật sự đã hết thời rồi!
Sắt Sắt không ngờ Dạ Vô Yên vì cứu Triệt Nhi mà có thể giao lại toàn bộ binh quyền trong tay. Nếu vậy, chẳng phải chàng chỉ còn là một tướng quân không binh lính sao? Nàng luôn cho rằng, Dạ Vô Yên muốn ngồi lên đế vị của Nam Nguyệt, lẽ nào không phải vậy? Nàng luôn cho rằng, chàng muốn bóp chết hoàng hậu, không phải vậy ư?
Ánh mặt trời ngày hè hơi gắt, bao trùm lên thân hình yểu điệu của Sắt Sắt, nàng đứng trước đám hoa hải đường ngoài viện, ngẩn ngơ suy nghĩ, không hề cảm thấy nóng nực chút nào.
Phụng Miên chầm chậm bước đến bên Sắt Sắt, mang tới cho nàng một bóng râm mát mẻ.
“Cô đang lo lắng cho Tuyền Vương ư?” Phụng Miên nhìn vào mắt Sắt Sắt, khẽ hỏi.
Sắt Sắt ngước mắt, nhẹ cười nói: “Ta chỉ quá kinh ngạc thôi, không ngờ hắn lại làm như vậy!”
Đôi mắt đen sâu thẳm của Phụng Miên lóe lên một tia khâm phục, nói: “Tuyền Vương xưa nay rất trọng tình, vì tiểu công tử, ngài làm như vậy cũng không có gì là lạ.”
Sắt Sắt chau mày, nàng hiểu, binh quyền đối với Dạ Vô Yên có tầm quan trọng thế nào, nhưng vì Triệt Nhi, chàng nói bỏ là bỏ. Điều này quả thực khiến nàng vô cùng kinh ngạc và cảm động. Không còn binh quyền nữa, có nghĩa là tâm huyết bao năm nay của chàng đều đổ xuống sông xuống bể.
“Hắn làm như vậy chẳng phải là mạo hiểm lắm sao, không còn binh quyền nữa, hắn có thể làm được gì?” Sắt Sắt khẽ nói. Có điều, chuyện này có liên quan gì tới nàng chứ, dẫu sao hắn và nàng cũng đâu còn quan hệ gì. Đang yên đang lành, nàng lo lắng gì đây. Nhưng dù sao cũng là vì Triệt Nhi, hắn mới làm như vậy.
Nhất thời, trái tim Sắt Sắt bỗng trở nên hỗn loạn!
Lúc này, Y Lãnh Tuyết đang đứng dưới ánh mặt trời chói chang. Phía trước là giàn tường vi, hai màu đỏ trắng đan xen, có bông nở rực rỡ, nhưng có bông đã bắt đầu úa tàn.
Nàng ta đứng đó một lát, rồi quay người đi khỏi Vân Túy Viện, tới Khuynh Dạ Cư của Dạ Vô Yên. Trên đường, nàng ta thấy người dưới trong phủ đều đang bận rộn sắp dọn hành lý, nghe nói Tuyền Vương đã cho tất cả nô bộc trong phủ được về nhà. Hoàng đế mặc dù không thu hồi phủ Tuyền Vương của chàng, nhưng chàng làm vậy, xem ra đã quyết không trở về Phi Thành này nữa.
Lẽ nào đối với chàng, đứa bé đó quan trọng tới vậy ư, đến mức khiến chàng cam tâm tình nguyện bỏ hết thù hận và tâm huyết bao năm nay? Nàng ta quả thực không ngờ, chàng lại từ bỏ hết cả binh quyền.
Lúc tới Khuynh Dạ Cư, nàng ta nghe thấy tiếng tiêu không ngừng dÂu Dương trầm bổng. Lúc này, chàng vẫn còn tâm trạng thổi tiêu sao?
Y Lãnh Tuyết đứng trước cửa lắng nghe hồi lâu, phát hiện tiếng tiêu tuy hay, nhưng lại quá đỗi bi thương. Điệu nhạc êm ái, lộ ra vô vàng ưu tư uất hận và nỗi niềm bi thảm vì bất đắc chí, khiến người ta nghe không dừng được, cũng thấy thương tới tận cõi lòng.
Nàng ta lúc này vốn dĩ nên vui mừng mới phải, nhưng không biết sao, bất luận thế nào cũng không thể vui lên được. Đã có thị nữ vào bẩm báo, sau đó Y Lãnh Tuyết nhanh chóng được dẫn vào trong.
Trong phòng ánh sáng vàng tối, cả căn phòng nồng nặc mùi thuốc.
Dạ Vô Yên nằm tựa trên giường, cởi bỏ bộ trang phục hào nhoáng bằng gấm thêu bên ngoài, chỉ mặc chiếc áo bào màu trắng ở nhà, mái tóc đen cài một chiếc trâm gỗ, tuy đã gột bỏ hết những thứ xa hoa, nhưng vẫn không làm giảm đi phong tư trác tuyệt.
Sắc mặt của chàng không tốt lắm, trong cái nhợt nhạt còn toát lên vẻ u uất, thấy Y Lãnh Tuyết chầm chậm bứơc lại, chàng khẽ bỏ cây ngọc tiêu trên tay xuống, ánh mắt sâu thẳm khó có thể nhìn ra chàng đang vui hay đang giận, đôi mắt khẽ nheo lại nhìn nàng ta.
Y Lãnh Tuyết lúc này dịu dàng hành lễ: “Bái kiến Vương gia!”
Dạ Vô Yên hơi chau mày, tự châm biếm, cười nói: “Không cần đa lễ! Bây giờ Bản vương chỉ là một Vương gia trên danh nghĩa, chẳng khác gì người thường cả!” Nói rồi, chàng khẽ ho mấy tiếng.
“Vương gia bị ốm sao?” Y Lãnh Tuyết lặng lẽ đứng bên giường, khẽ hỏi.
Dạ Vô Yên chau mày nói: “Mấy hôm trước quyết đấu với Hách Liên Ngạo Thiên, ngoại thương tuy khỏi rồi, nhưng nội thương khá nặng, mấy hôm nay không khỏi lắm. Chỉ e cả đời này cũng không khỏi được.”
Ánh mắt Y Lãnh Tuyết nhìn khắp khuôn mặt Dạ Vô Yên, thấy khuôn mặt nhợt nhạt nàng ta dịu dàng nói: “Vương gia, người đang buồn vì chuyện bị đoạt binh quyền, trong lòng uất ức đúng không? Thực ra, Vương gia vẫn có thể làm lại từ đầu mà!”
Dạ Vô Yên nghe vậy, ho liền mấy tiếng, “Lãnh Tuyết, Bản vương đã chinh chiến ở biên quan nhiều năm, cuối cũng lại rơi vào tình cảnh này, nàng nói xem ta có thể dựa vào đâu mà bắt đầu lại từ đầu đây?”
Khóe môi Y Lãnh Tuyết khẽ động, hồi lâu mới nhẹ nhàng nói: “Chẳng phải còn Xuân Thủy Lầu sao?”
Dạ Vô Yên nghe vậy, ánh nhìn từ đôi mắt trong trẻo liền ngưng tụ lại lạnh như hàn băng, chàng gật đầu nói: “Đúng là vẫn còn Xuân Thủy Lầu, có điều những người già yếu bệnh tật đó làm sao mà dùng được. Mấy năm nay cũng đã tổn thất không ít, bây giờ chỉ còn chưa tới ngàn người.”
Y Lãnh Tuyết đứng yên lặng bên giường, nói bằng giọng thê lương: “Vương gia, bước tiếp theo, ngài định làm thế nào, thực sự muốn rời bỏ đế đô tới Mặc Thành ư? Lần này khó khăn lắm ngài mới quay về được, hơn nữa, nếu đi Mặc Thành, ngài cũng đâu còn binh tướng nữa.”
Dạ Vô Yên cười cay đắng, “Hiện nay Bản vương chỉ có một nước, đó là dưỡng bệnh cho chóng khỏi thôi. Lãnh Tuyết, Bản vương mệt rồi, nàng ra ngoài đi, Bản vương sẽ sai người thu xếp hành trang cho nàng, sáng sớm mai, nàng theo Bản vương khởi hành! Lời hứa khi xưa của Bản vương, chỉ cần nàng không bỏ đi, ta sẽ không bao giờ vứt bỏ nàng. Nhưng nếu nàng suy nghĩ lại, Bản vương cũng không ngăn cản. Điều đáng cười là, bây giờ Bản vương còn không tự lo nổi thân mình, chỉ e khó có thể bảo vệ cho nàng được an toàn!”
Y Lãnh Tuyết khẽ cười, thi lễ đáp: “Vương gia, ngài nghỉ ngơi đi, Lãnh Tuyết cáo lui.” Nói rồi, nàng ta khom gối lui ra.
Hồi lâu, chờ Y Lãnh Tuyết đi xa rồi, Sính Đình đứng một bên khẽ hỏi: “Vương gia, nhỡ nàng ta bỏ đi, nói lộ chuyện Xuân Thủy Lầu ra, vậy phải làm sao?”
Dạ Vô Yên khẽ đằng hắng một tiếng, đôi mắt hẹp và dài trở nên lạnh lùng: “Nàng ta sẽ không đi đâu! Huống hồ, địa điểm chính xác của Xuân Thủy Lầu, nàng ta cũng không hề hay biết.”
Khi xưa, lần đầu tiên vào Xuân Thủy Lầu, Y Lãnh Tuyết trúng độc hôn mê, khi ra khỏi lầu, chàng đã dặn thị nữ điểm huyệt ngủ của nàng ta. Cho dù Y Lãnh Tuyết nói ra bí mật về Xuân Thủy Lầu, bọn họ cũng không thể tìm ra được.
Y Lãnh Tuyết không đi cũng tốt, vì có những tin tức chàng vẫn muốn mượn miệng nàng ta truyền ra ngoài.
Chẳng đầy một ngày, người người trong Tuyền Vương Phủ đều từ biệt lên đường về quê hết. Chỉ trong một đêm, Tuyền Vương Phủ gần như biến thành một tòa nhà hoang. Hôm sau, Tuyền Vương Dạ Vô Yên ngồi xe ngựa, mang theo một số đồ đạc, có thị vệ trong phủ hộ tống, rời khỏi đế đô Phi Thành, từ đó, bách tính ở đế đô không còn thấy chàng nữa.
Ngày tiếp theo, đoàn người Sắt Sắt ngồi trên một chiếc thuyền, rời khỏi Phi Thành, đi về phía Thủy Long Đảo. Thuyền đi trên biển vài ngày, bỗng một hôm, lúc trời đã hoàng hôn, Sắt Sắt thấp thoáng nghe thấy tiếng đàn Không Hầu bên ngoài thuyền vọng lại, dÂu Dương dễ chịu như khúc tiên nhạc.
Khóe môi Sắt Sắt nhếch lên, nàng chầm chậm đi từ trong khoang thuyền ra. Phía trước có mấy chục chiếc thuyền, trên chiếc thuyền đi đầu là một bóng người quen thuộc.
Quả nhiên là Mạc Tầm Hoan, không còn mặc áo gấm xa hoa như hai lần trước nàng gặp trong yến tiệc, hắn chỉ mặc một chiếc áo cũ, có lẽ vì đã được giặt nhiều lần áo ngả sang màu tro, nhưng màu sắc lại có một vẻ dịu dàng rất riêng, giống như thứ màu của bầu trời lúc hé sáng trước bình minh. Thấy Sắt Sắt bước ra, đôi mắt đen tuyệt đẹp của hắn sáng lên, khóe môi nhếch lên nụ cười thanh tao tuyệt sắc.
“Sắt Sắt!” Hắn khẽ gọi, vẫn là âm thanh thờ ơ bình thản, nghe có vẻ lạnh lùng.
Ngón tay hắn vẫn không ngừng lại, vẫn gảy trên dây đàn, khúc nhạc dÂu Dương chậm rãi lướt trên mặt biển. Vẫn là cây đàn Không Hầu cũ kỹ năm xưa, là cây đàn suýt chút nữa bị các vương tử khác đập hỏng khi bắt nạt hắn trong sòng bạc Thịnh Vinh.
Sắt Sắt đứng ở mũi thuyền, bên tai chỉ toàn là tiếng đàn của Mạc Tầm Hoan, phút chốc nàng như quay lại lúc xưa, khi ra tay cứu hắn trong sòng bạc, ở nhờ nhà hắn tại phố Đông, cùng nhau chiến đấu trên biển. Từng chuyện một đều lần lượt dội trong tim.
Khúc nhạc cuối cùng cũng dừng lại, biển hoàn toàn chìm trong yên tĩnh, chỉ có mặt trời đang từ từ chìm xuống mặt biển.
“Sắt Sắt, mấy năm nay cô ổn không?” Mạc Tầm Hoan bấm vào dây đàn, âm cuối cùng dần tan trong gió, hắn khẽ hỏi. Lần này ngữ khí không còn lạnh nhạt nữa, mà đầy sự quan tâm sâu sắc.
Mấy năm nay ổn không? Nàng ổn không? Nàng ổn quá ấy chứ! Lúc đối mặt với Mạc Tầm Hoan, nàng chỉ im lặng không nói một lời, cho dù nàng có thê thảm tới đâu, sao có thể bằng nỗi thống khổ của hắn khi nước mất nhà tan và ngày ngày phải chịu đựng sự lăng nhục bắt nạt của vương tử thô lỗ các nước khác được? Vì thế, Sắt Sắt cười nhạt chậm rãi đáp: “Ta rất ổn, còn huynh?”
Mạc Tầm Hoan bỏ cây đàn xuống, ánh mắt trong đôi mắt đen trong trẻo lóe lên, hắn vung tay áo rộng khẽ nói: “Thực ra, ta sống không hề tốt chút nào!”
Sắt Sắt trầm ngâm, thực ra nàng nghĩ Mạc Tầm Hoan cũng giống nàng, khi được hỏi sẽ nói hắn rất ổn. Vì dẫu sao nhìn bề ngoài, hắn không phải là người hay kể về nỗi đau của mình với người khác.
“Không tốt là vì mấy năm nay ta luôn nhớ nhung một người.” Hắn khẽ nói tiếp, ánh tà dương nhuộm một màu đỏ nhạt lên tấm áo trắng của hắn, nhìn đẹp như ráng mây ở chân trời. Đôi mắt đẹp bị ánh sáng làm cho mơ hồ, lấp lánh như ánh sao, nhưng lại chứa đầy sự dịu dàng ấm áp, cứ như thế, nhìn nàng không rời mắt.
Sắt Sắt bị hắn nhìn đến mức ngại ngùng, Mạc Tầm Hoan như vậy thật khiến nàng không biết phải làm sao. Nàng hiểu câu nói vừa rồi ám chỉ nàng, nếu không hắn sẽ không nói với nàng bằng giọng đầy tình ý như thế. Có điều nàng đâu còn là thiếu nữ tình đầu chớm nở, nàng là người đã bị tình yêu làm tổn thương đến mức thê thảm tan nát, trái tim lúc này đã như dòng nước chết rồi. Vì thế, đối mặt với ánh mắt nóng rực của Mạc Tầm Hoan, Sắt Sắt chỉ nhướng mày một cách bình thản.
“Ồ, người đó thật là may mắn!” Nàng đáp bằng chất giọng hoàn toàn lãnh đạm.
“Không mời ta lên thuyền ngồi sao?” Ánh mắt Mạc Tầm Hoan thoáng ảm đạm, hắn cười nhạt nói.
Sắt Sắt nghe thế tươi cười nói: “Lên thuyền đi!”
Mạc Tầm Hoan đưa cây đàn trong tay cho Nhã Tử, khẽ nhón gót chân điểm xuống sàn thuyền, cả người hắn liền đón gió nhảy lên thuyền Sắt Sắt. Mái tóc đen nhánh tung bay trong gió, tấm áo rộng mở tung phiêu dật, khóe môi còn mang nụ cười nhẹ rực rỡ như hoa.
Khuôn mặt đó quả thanh tú tuyệt luân!
Nụ cười đó sao có sức mê hoặc đến thế!
Trong chốc lát, phong độ của hắn khiến người nhìn mê mẩn, nếu hắn là một cô gái, nhất định nhan sắc sẽ khuynh quốc khuynh thành.
Sắt Sắt khoanh tay đứng ở mũi thuyền thầm nghĩ.
Năm xưa, nàng vốn cho rằng Mạc Tầm Hoan không biết võ công, sau này mới biết, hắn chính là đệ nhất võ sĩ của Y Mạch Quốc, Nhẫn Thuật cao siêu. Con người không thể chỉ dựa vào vẻ ngoài mà đánh giá được. Vì thế lúc này, Sắt Sắt có chút phòng bị với một kẻ có khả năng giấu mình ghê gớm như hắn.
“Tiểu vương tử, à không, ta nên gọi huynh là Vương thượng chăng?” Sắt Sắt nhìn Mạc Tầm Hoan, đôi mắt trong trẻo như cười như không. “Trận chiến trên biển hôm đó, ta phải đa tạ Vương thượng đã giúp đỡ.” Hôm đó, khi Thủy Long Đảo và Nam Nguyệt đại chiến, hắn đã ngầm phái Nhã Tử tới tương trợ.
Đôi mắt Mạc Tầm Hoan sáng rực nhìn Sắt Sắt, ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu lên người hắn, giống như ánh nước long lanh, khóe môi hắn khẽ nhếch thành một đường cong mê hoặc.
“Sắt Sắt, mấy năm không gặp, cô đã học được cách nói khách khí rồi. Nếu đến chuyện này mà cũng phải cảm tạ, vậy năm xưa cô giúp ta đánh bại Tây Môn Lầu, giúp ta phục quốc, muốn ta phải cảm tạ thế nào đây?” Hắn ung dung hỏi, ánh mắt trong trẻo mê hồn, “Lẽ nào muốn ta lấy thân mình đền đáp, hả?”
Sắt Sắt nghe vậy, đột nhiên có chút ngượng ngùng.
Trong trí nhớ của nàng, Mạc Tầm Hoan không phải là người như thế.
Dường như hắn mãi mãi giữ bộ dạng thanh nhàn như thế, lãnh đạm lạnh lùng, tóm lại, bất luận có gặp điều gì, bất luận đối mặt với ai, hắn đều lãnh đạm, không bao giờ nói nhiều. Vì bất kể là chuyện gì, với hắn mà nói, đều không thể so sánh được với nỗi đau nước mất nhà tan. Nhưng bây giờ, trước mặt nàng, sao hắn lại có thể nói đùa như vậy?
Nhưng lúc này, trong lòng Sắt Sắt lại thấy vui mừng cho hắn, cuối cùng hắn đã bước ra khỏi bóng đen của sự đau khổ rồi.
Sắt Sắt giả vờ chau mày, dường như đang mải suy nghĩ, thần thái thành thật khiến người ta nhìn thấy vô cùng động lòng.
“Ồ, cách nghĩ này của huynh hay lắm, vậy lấy thân mình ra đền đáp đi! Có điều, nếu đã lấy thân đền đáp, thì huynh phải về ở rể Thủy Long Đảo, làm áp trại tướng công của ta.” Sắt Sắt dứt lời, nàng không nhịn được mà bật cười trước.
“Được!” Mạc Tầm Hoan đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ, đôi mắt đen nhìn chằm chặp vào khuôn mặt Sắt Sắt, sắc mặt nghiêm nghị, không thấy có chút đùa cợt nào cả.
Sắt Sắt thấy vậy cười nhẹ nói: “Lâu ngày không gặp, huynh cũng biết cách nói đùa rồi.”
Hàng lông mày dài của Mạc Tầm Hoan khẽ nhướng lên, đáy mắt lên một tia ảm đạm.
Sắt Sắt thấy Thủy Long Đảo đã ở phía xa, liền nheo mắt cười nói: “Ta tới nơi rồi, chúng ta sau này gặp lại nhé.”
Ánh mắt Mạc Tầm Hoan chăm chú, khóe môi nhếch lên thành nụ cười ung dung nho nhã, “Được! Khi khác mời nàng tới Y Mạch Quốc!” Nói rồi, hắn lại nhìn Sắt Sắt, ánh mắt trang nghiêm sâu sắc, rồi phi thân nhảy về thuyền lớn của mình. Hắn đứng ở mũi thuyền, vẫy tay với Sắt Sắt, thanh âm vọng tới thao chiều gió: “Bảo trọng!”
Đội thuyền của Mạc Tầm Hoan nhanh chóng lướt đi trong gió, một lát sau chỉ còn thấy chấm đen trên mặt biển, rồi sau đó chỉ còn mặt biển mờ tối và bầu trời yên tĩnh.
“Muộn phiền gió ngọc sương vàng.
Đêm đêm kể lể cùng chàng niềm riêng.”
Ai đó khẽ ngâm nga trong Cựu Vũ Lầu ở Mặc Thành, mấy âm cuối là tiếng ngân khe khẽ, thanh âm chỉ con gái Giang Nam mới có. Dưới lầu có một lão hán gánh hàng, bán rượu bằng bát lớn. Trong lầu vang vọng tiếng đàn tì bà và tiếng ca hát, thanh âm tròn vành như hạt châu rơi xuống mâm ngọc.
Trong đại sảnh ở lầu một, trên chiếc bàn tinh xảo cạnh cửa sổ, bày đầy quả tươi và những đồ điểm tâm khéo léo. Có một công tử trẻ tuổi, một thân y phục trắng, ngồi bên bàn rượu, tự rót tự uống. Có lẽ rượu đã uống nhiều, đôi mắt đan phượng lạnh lùng mang theo nhiều phiền muộn, có chút mơ hồ, khiến người ta bất chợt nhìn vào cũng thấy đau lòng.
Chàng ngửa cổ uống rượu, nhưng toàn thân lại toát ra sự nho nhã khiến người khác mê say mà bỏ qua hình ảnh chán chường lười nhác của chàng lúc này.
Bên cạnh chàng có mấy kỹ nữ vây quanh, đa phần đều là những cô nàng đã vào nghề khá lâu, nhưng chưa bao giờ gặp được một vị công tử nào tuyệt đẹp như vậy. Bọn họ uyển chuyển bước tới, chầm chậm đến bên chàng, dường như đều muốn chàng thần phục dưới váy họ.
Có điều vị công tử đó không hề có chút hứng thú nào với sắc đẹp trước mắt, chàng cầm bình rượu uống, rồi loạng choạng bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, thấy chàng sắp ngã, hai thị vệ ở cửa liền nhanh nhẹn tới đỡ, rồi khẽ nói: “Vương gia, cẩn thận!”
Đến khi vị công tử đó đã được hai thị vệ dìu lên ngựa bỏ đi, mọi người trong lầu mới biết, vị công tử đó chính là Tuyền Vương anh dũng thần võ khi xưa.
“Từ sau khi bị đoạt mất binh quyền, Tuyền Vương liền thành ra như vậy, đêm nào cũng say khướt, đúng là khiến người ta nhìn mà thấy đau lòng!”
“Phải đó, đã bỏ ra bao nhiêu công sức, máu và nước mắt để bảo vệ giang sơn, bỗng dưng lại phải dâng cho người khác, ai chẳng thành ra như vậy. Dù tài năng nghiêng trời, quyền mưu vô song, e rằng cũng đều trở thành quá khứ mà thôi!”
Một tràng những tiếng thở than liên tiếp vang lên, đó chính là sự cảm khái của bách tính Mặc Thành dành cho Dạ Vô Yên.
Trong xe ngựa, Dạ Vô Yên nắm trên sập, để mặc cho mái tóc rối che đi dung mạo tuyệt thế của mình, chàng chống tay lên giả vờ ngủ, hàng mi dài dưới ánh nến tạo thành chiếc bóng như hình rẻ quạt.
Xe ngựa chầm chậm đi qua từng con phố trong Mặc Thành, đến phủ đệ của Dạ Vô Yên mới dừng lại, hai thị vệ lập tức tiến lên phía trước vén rèm, dìu Dạ Vô Yên đã say mềm xuống.
Phủ đệ của Dạ Vô Yên ở Mặc Thành rất lớn. Lúc đi qua hậu viện, chàng thấy thấp thoáng Y Lãnh Tuyết đứng trên thềm trước, dáng hình yểu điệu đổ bóng dưới ánh đèn hàng lang thành một vệt dài nhàn nhạt.
Dạ Vô Yên bước những bước loạng choạng về nơi ở của mình trong hậu viện, chàng nằm nghiêng xuống giường, một lát sau, nhà bếp nhanh chóng mang canh giải rượu lên.
Đã nhiều ngày nay, Dạ Vô Yên đều trở về nhà khi bản thân đã say khướt, bát canh tỉnh rượu trở thành thứ mà ngày nào cũng phải uống.
Tuy giả say, nhưng do phải uống quá nhiều, đầu óc chàng có hơn choáng váng, Dạ Vô Yên tựa trên giường, loáng thoáng nghe thấy bên ngoài Kim Đường đang chầm chậm bước vào. Trên chiến trường, Kim Đương là quân sư của chàng, trong phủ, ông ta giữ vị trí Tổng quản.
Trên tay ông ta cầm một lá mật thư dán kín, cúi người đưa cho thị nữ Sính Đình bên cạnh Dạ Vô Yên. Sính Đình nhận thư liền lập tức đưa tới trước mặt Dạ Vô Yên.
Dạ Vô Yên nhận thư, soi dưới đèn cẩn thận xem, hàng lông mày khẽ chau.
Bức thư này do tâm phúc trong cung của chàng đưa tới. Tâm phúc đó không ai khác, chính là Hàn Sóc.
Hàn Sóc là Thái giám Tổng quản, ông ta xuất thân từ nhà quan, sở học là tuyệt thế võ công mà chỉ những người tự cung mới luyện được. Ông ta phụ trách hầu hạ bảo vệ Thánh thượng. Nhưng không ai biết, thực ra ông ta đã ngấm ngầm hỗ trợ Tuyền Vương.
Nếu Hoàng đế biết chuyện, ắt ông ta sẽ phải chịu trọng tội chặt đầu diệt tộc, nhưng không khó khăn gì có thể ngăn được Hàn Sóc. Nhiều năm nay, ông ta vẫn thư từ qua lại với Tuyền Vương. Khi Dạ Vô Yên ở trong cung, Hàn Sóc quan tâm chăm sóc chàng rất nhiều, nếu không phải nhờ có ông ta, có lẽ Dạ Vô Yên đã bị Hoàng hậu cho uống thuốc độc chết từ lâu rồi.
Qui định trong cung xưa nay đối xử hoạn quan rất hà khắc, Hoàng đế và Thái Tử cũng hết sức nghiêm khắc với bọn họ. Duy chỉ có Dạ Vô Yên lại đối xử rất nhân hậu đối với họ, quan tâm lo liệu, không chỉ Hàn Sóc, mà các hoạn quan khác cũng vậy.
Dạ Vô Yên đọc thư xong, Sính Đình liền lấy lại lá thư từ tay chàng, đặt trên ngọn lửa, lưỡi lửa liếm dần, lá thư cháy bùng lên rồi rơi xuống chậu.
“Xem ra bọn chúng đã không chờ được mà sắp hành động rồi.” Dạ Vô Yên hờ hững nói, đáy mắt lạnh như băng tuyết. Tình hình này chứng tỏ việc chàng thoái chí chán chường mấy ngày nay đã truyền vào tai kẻ nào đó, bọn chúng chắc đã không còn lo sợ về chàng nữa rồi.
“Sính Đình, nghiên mực!” Dạ Vô Yên lạnh lùng nói.
Sính Đinh ngẩn người, mấy năm nay, lần nào nhận được thư của Hàn Sóc, Vương gia cũng không hề trả lời, đêm nay lại muốn hồi âm ư? Nàng khẽ mài mực, Dạ Vô Yên cầm chiếc bút lông sói lên, chau mày suy nghĩ, cuối cùng cũng hạ bút viết.
“Tin tức của Điền gia thôn đã tới Đông Hải chưa?” Bức thư viết xong, Dạ Vô Yên trầm giọng hỏi.
Kim Đường nghe thế lập tức đáp: “Tính ngày, Vương phi có lẽ đã nhận được rồi.”
Dạ Vô Yên khẽ gật đầu, đưa bức thư đã dán kín cho Kim Đường.
Đông Hải, Thủy Long Đảo.
Tuy đang là mùa hè, nhưng vì vào lúc sáng sớm, nên gió biển vẫn rất lạnh, thổi vào người lạnh đến tê tái.
Sắt Sắt đứng bên bờ biển, phía trước mặt là một vùng biển rộng lớn. Mặt trời buổi sớm dần ló rạng, khiến mặt biển nhanh chóng trở nên đỏ rực. Trên mặt biển có rất nhiều chiến thuyền đậu chen chúc. Đứng đầu trong số đó là năm chiếc thuyền cho Phụng Miên mới chế tạo, dưới ánh bình minh, nhìn vô cùng oai phong. Trên đầu mỗi chiến thuyền có treo một lá cờ lớn thêu chữ Lăng Ba Thương Hải, đang phần phật bay trong gió.
Mấy ngày nay, Phụng Miên rất chăm chỉ, luôn cố gắng hết sức giúp nàng cải tạo chiến thuyền.
Mã Diệu và Ninh Phóng đứng hai bên Sắt Sắt, cả hai người đều khoác áo choàng đen, lúc này áo choàng không ngừng tung bay trong gió.
“Đại vương, mọi chuyện đã chuẩn bị xong, có thể bắt đầu rồi!” Mã Diệu tiến lên trước mặt Sắt Sắt, khom người nói.
Từ khi Sắt Sắt tiếp nhiệm quần tặc Đông Hải, mỗi sáng sớm nàng đều không ngừng thao luyện võ nghệ, kỹ thuật bơi lội và chèo thuyền cho đám hải tặc.
Sắt Sắt nhẹ gật đầu, Mã Diệu bước những bước lớn tới hòn đảo đá lớn trên biển.
Chỉ thấy hàng chiến thuyền ngay phía trước đã trong tư thế sẵn sàng, dừng trước một dải lụa màu được kéo thẳng tắp, xếp thành hàng ngang theo trận đồ chữ nhất.
Mã Diệu vung cờ hiệu trong tay, người thổi tù và thấy hiệu lệnh liền nâng tù và hướng lên trời, bắt đầu thổi. Chỉ nghe thấy từng hồi tiếng hiệu ốc vang lên trầm hùng, rồi Mã Diệu vung lá cờ đỏ trong tay lên trước gió.
Hàng thuyền phía trước rẽ sóng vượt gió, lướt đi như mây.
Đi ngay hàng đầu là năm chiến thuyền mới do Phụng Miên chế tạo, giống như tên lắp trên dây cung, đã bỏ xa những chiến thuyền đi ở phía sau.
Sắt Sắt nheo mắt nhìn, xa xa thấy Phụng Miên đi về phía mình, tấm áo bào màu trắng nhẹ cuốn trong gió, đôi mắt đen ánh lên tia lấp lánh.
“Phụng Miên, mấy chiếc thuyền này quả nhiên lợi hại, chưa nói đến chuyện khác, chỉ nhìn tốc độ đã vượt xa nhừng chiến thuyền khác rồi.” Sắt Sắt khẽ mỉm cười nói.
Phụng Miên nhướng mày, đôi mắt đen lóe lên tia vui mừng, “Đương nhiên là vậy rồi, có điều loại thuyền sắp tới ta chế tạo sẽ càng khiến cô kinh ngạc hơn!”
Sắt Sắt nghe vậy cười nói: “Ta rất mong chờ!”
“Đây là bức thư mà sáng sớm nay ta mới nhận được, chủ nhân gửi cho cô, hình như là việc rất quan trọng.” Phụng Miên lấy từ trong tay áo ra một bức thư, đưa cho Sắt Sắt.
Sắt Sắt ngẩn người, không ngờ Dạ Vô Yên lại phái người tới đưa thư, hôm đó chàng rời khỏi Phi Thành, đi về Mặc Thành ở phía Bắc, còn nàng đi về Đông Hải ở phía Đông. Vốn nghĩ rằng từ nay hai người không còn dây dưa gì với nhau nữa, vậy mà…!
Nàng đưa tay nhận lấy phong thư, xé ra, đọc cẩn thận. Sắc mặt nàng đột nhiên chăm chú. Nàng không ngờ Dạ Vô Yên lại phái người đi Điền gia thôn, nơi nàng được cứu năm xưa để điều tra, lại càng không ngờ rằng kết quả điều tra vượt ngoài sức tưởng tượng như vậy. Vào mùa hè bốn năm trước, cũng tức là mùa hè năm nàng rời khỏi, có một trận lũ quét trên núi, đất đá sạt lở, nên cả thôn đều bị vùi lấp trong trận lũ đó. Tất cả dân trong thôn không một ai sống sót, bao gồm cả cha mẹ Trầm Ngư, tất cả đều đã chết oan uổng.
Đó là một trận thiên tai, hay là tai họa do con người gây ra?
Bốn năm trước, vị công tử mà Trầm Ngư nói rốt cuộc là ai? Bây giờ e rằng chỉ có Trầm Ngư mới biết mà thôi!
Điền gia thôn gặp biến cố lớn như vậy, mấy ngày trước, Trầm Ngư còn nói là về thăm cha mẹ, sao khi quay về không thấy cô bé nói gì? Sắt Sắt cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Nếu Điền gia thôn bị diệt là do tai họa do con người gây ra, vậy ắt hẳn đối phương đang cố che giấu một số chuyện vô cùng lớn. Có thể vì muốn che giấu công tử cứu nàng năm xưa, hoặc cũng có thể vì một chuyện khác nữa!
Trong lòng Sắt Sắt đột ngột trở nên nặng nề, đáy mắt lộ ra tia nhìn lạnh lẽo.
“Có chuyện gì không?” Phụng Miên thấy Sắt Sắt trầm ngâm hồi lâu không nói gì, liền hỏi.
Sắt Sắt cười nhẹ đáp: “Không có gì, Phụng Miên, ngươi ở đây quan sát thêm nhé, xem có chỗ nào cần cải tiến không, ta đi về một lát.”
Từ khi làm Bích Hải Long Nữ, Sắt Sắt liền dọn từ Vong Ưu Đảo sang Thủy Long Đảo, ngày nào cũng ở cùng bọn hải tặc. Nàng ở góc cực Nam trên hòn đảo, phía sau rừng hoa, trong một căn lầu nhỏ bằng trúc ba tầng.
Sắt Sắt chầm chậm đi xuyên qua rừng hoa, thấy Triệt Nhi đang luyện võ trong rừng với Tử Mê, còn Trầm Ngư đang đứng xem bên cạnh.
“Mẹ tới rồi! Mẹ thấy Triệt Nhi luyện võ thế nào?” Triệt Nhi thấy Sắt Sắt tới, càng tập càng hăng hơn.
Sắt Sắt mỉm cười nhìn Triệt Nhi luyện kiếm, sau đó nheo mắt nói với Trầm Ngư: “Trầm Ngư, ngươi đi theo ta bốn năm rồi, cũng học được chút võ nghệ phòng thân, chi bằng hôm nay thi triển võ công xem sao?”
Trầm Ngư ngắt một bông hoa, đứng đó mân mê, hồi lâu mới nói: “Ngư Nhi gần đây không có tâm trạng luyện võ, vì thế chẳng có tiến triển gì mấy!”
“Có chuyện gì sao? Ngư Nhi!” Sắt Sắt nhướng mày hỏi.
“Em, em…” Trầm Ngư đột nhiên vịn lấy cành cây, cất tiếng khóc thảm thương.
Sắt Sắt thấy thế quay sang Tử Mê: “Tử Mê, ngươi đưa Triệt Nhi qua kia luyện võ, ta có chuyện muốn nói với Ngư Nhi.” Nàng đặt tay lên vai Trầm Ngư, cười khẽ: “Có gì cứ nói ra! Như vậy ngươi sẽ thấy dễ chịu hơn!”
Trầm Ngư nghẹn ngào kể một lượt chuyện về Điền gia thôn ra sao, nói rồi lau nước mắt nói: “Ngư Nhi quả thực không ngờ cha mẹ đều đã mất, mấy ngày nay đêm nào cũng gặp ác mộng, nhưng không dám nói với tiểu thư, em thấy tiểu thư bận rộn, sợ tiểu thư phân tâm!”
Sắt Sắt không dừng được liền lấy khăn tay ra, lau nước mắt cho Trầm Ngư, khẽ than thở: “Ngư Nhi, ngươi ngốc quá, chuyện lớn như vậy, sao phải giữ trong lòng một mình. Sau này ta chính là người thân của ngươi, mọi người trên Thủy Long Đảo cũng là người thân của ngươi, ngươi đừng buồn nữa!”
Trầm Ngư ngẩng đầu, đôi mắt đen láy ngấn lệ ngây ra nhìn Sắt Sắt: “Đa tạ tiểu thư!”
Sắt Sắt gật đầu nói: “Ngươi đi luyện võ đi!”
Nhìn bóng Trầm Ngư khuất sau vườn hoa, Sắt Sắt nheo mắt chăm chú, sau đó gọi Bắc Đẩu và Nam Tinh tới dặn dò: “Hai người các ngươi, sau này không phải làm gì cả, chỉ cần giám sát Trầm Ngư thôi. Cẩn thận đó, đừng để bị phát hiện ra.” Sắt Sắt chẳng thà tin rằng chuyện ở Điền gia thôn là thiên tai chứ không muốn tin rằng là do con người gây ra. Nàng hi vọng Trầm Ngư mãi mãi là Trầm Ngư ngây thơ trong sáng và không phải là gian tế mà nàng tưởng tượng.
Sắt Sắt ngồi một mình bên cửa sổ, lật đi lật lại tấm giấy mời trong tay, Mạc Tầm Hoan mời nàng ngày mai tới Y Mạch Đảo ngắm hoa. Thủy Long Đảo và Y Mạch Đảo đều thuộc Long Hải, coi như cũng là hàng xóm. Nghĩ thực ra nàng cũng nên tới Y Mạch Đảo thăm hỏi một chuyến, có điều nhớ lời cảnh báo của Dạ Vô Yên, vì thế nàng chưa từng nghĩ tới đó.
Lần thưởng hoa này quyết không đơn giản, nếu nàng không đi, e rằng sẽ khiến hắn để tâm đề phòng nàng.
Ánh hoàng hôn chiếu trên những bông hoa nở rộ ngoài cửa sổ, mùi hoa thơm nồng bay vào khiến Sắt Sắt thấy có chút mơ hồ rằng nàng đang hưởng thụ thời khắc thanh nhàn và cô độc.
Vì sao cuối cùng một người luôn thờ ơ như nàng vẫn cứ bị cuốn vào những việc phân tranh vô vị của người đời như thế? Dường như cứ mỗi lần nàng muốn thoát ra, lại có người kéo nàng vào. Vốn cho rằng tới Đông Hải rồi có thể tự do tự tại, nhưng không ngờ nguy hiểm lúc nào cũng có thể dễ dàng ập tới.
Nếu đã không cách nào thoát được, chi bằng quyết tâm chơi tới cùng vậy. Trong thế cuộc hỗn loạn này, nàng muốn chứng minh một điều, nàng không phải là loại người dễ dàng thua cuộc!
Sắt Sắt nhanh chóng quyết định tới Y Mạch Đảo, cho dù Mạc Tầm Hoan có ý đồ, trước mắt có lẽ cũng chưa có hành động gì, lần này đi Y Mạch Đảo, cũng tiện bề dò xét.
Sáng sớm ngày hôm sau, Sắt Sắt đem theo Tử Mê và Bắc Đẩu, Nam Tinh cưỡi lên một con thuyền nhỏ tới Y Mạch Đảo. Hai canh giờ sau, họ đã tới bên ngoài hải vực của Y Mạch Đảo.
Xa xa Sắt Sắt đã thấy hào bảo vệ thành và thành lầu nguy nga, hình ảnh đại chiến hôm nào như thước phim quay chậm hiện lên trong đầu Sắt Sắt. Nghĩ tới việc tỷ tỷ của Mạc Tầm Hoan rơi từ trên thành lầu xuống mà chết, trái tim Sắt Sắt lại trào lên nỗi bi thương sâu sắc.
Binh lính giữ thành từ xa trông thấy lá cờ Thương Hải Lăng Ba trên thuyền Sắt Sắt, liền nhanh chóng mở cửa đập nước.
Thành trì của Y Mạch Quốc rất có trật tự. Trung tâm thành là cung điện của Quốc vương, bên ngoài có tám con đường, chia cả tòa thành làm tám khu. Mỗi khu nhà cửa xếp tầng tầng lớp lớp, có chợ, nhà trọ, dịch quán, quán rượu… mọi thứ đều rất ngăn nắp. Men theo con đường lót đá xanh, đi một lúc liền tới cung điện của Mạc Tầm Hoan. Lúc này Mạc Tầm Hoan đang đứng trước cửa cung điện chờ đón họ.
Hôm nay Mạc Tầm Hoan mặc triều phục của Quốc vương Y Mạch Đảo, áo bào gấm rộng, ống tay áo thêu rồng, lưng thắt đai ngọc thêu chỉ vàng, đội mũ ngọc, trên mũ khảm một viên ngọc sáng lấp lánh.
Mạc Tầm Hoan xưa nay vốn giản dị bỗng ăn mặc như vậy thật khiến Sắt Sắt có chút khó thích ứng. Nhưng không thể không thừa nhận, một Mạc Tầm Hoan như thế nhìn rất cao quý nho nhã, đương nhiên cũng có cả phong độ oai nghiêm của một đấng Quân vương. Thấy Sắt Sắt, hắn bước những bước dài tới nghênh đón, nhếch miệng nở nụ cười, ánh mắt lấp lánh vô cùng dịu dàng.
“Sắt Sắt!” Hắn khẽ gọi tên nàng, không nói gì thêm, bàn tay lớn đưa ra, nắm lấy tay nàng.
Ánh mắt Sắt Sắt chăm chú nhìn, khẽ cười, tránh bàn tay hắn, cất giọng trong trẻo: “Đây là cung điện của huynh ư?”
Mạc Tầm Hoan cười nhẹ nói: “Đi, ta đưa nàng vào.”
Cung điện của Mạc Tầm Hoan không nguy nga, nhưng chỗ nào cũng toát ra khí chất đặc biệt cao quý, những chiếc cột trụ bạch ngọc, tương cũng bằng bạch ngọc, nhìn từ xa như một đám mây đáp trên mặt đất.
Hai người đi qua những hành lang tráng lệ vào nội điện. Đã có người chuẩn bị sẵn tửu yến, cung nữ tấp nập dâng lên các món ăn ngon. Không có khách khứa nào khác, chỉ có duy nhất một mình Sắt Sắt.
“Không biết Quốc vương muốn ta ngắm hoa gì?” Sắt Sắt tươi cười nói.
Mạc Tầm Hoan nghe thấy Sắt Sắt gọi hắn là Quốc vương, tuy ngoài mặt vẫn thể hiện sự lãnh đạm, nhưng không khí xung quanh hắn rõ ràng trong khoảnh khắc bỗng trở nên lạnh giá.
“Nếu nàng gọi ta là Quốc Vương thì ta sẽ gọi nàng là Long Nữ Đại vương.” Giọng nói ấm áp của hắn có phần bất mãn, ra vẻ tội nghiệp.
Sắt Sắt quả thực sợ hãi, không dám đáp lời, đành cúi đầu dùng bữa. Ăn xong rồi, Mạc Tầm Hoan liền đưa Sắt Sắt ra ngự hoa viên phía sau. Nơi đây có một hồ nước rộng mênh mông, trong hồ trồng đủ các loại hoa sen. Điều kỳ lạ nhất là giữa hồ có một đóa mặc liên, nổi bật giữa đám hoa màu hồng và trắng.
“Mặc liên?” Sắt Sắt khẽ nhếch cặp lông mày, “Huynh lấy từ đâu vậy?”
Mạc Tầm Hoan mỉm cười đáp: “Là thợ làm vườn của ta trồng được đó, năm nay mới nở lần đầu, ta nghĩ nàng nhất định sẽ rất thích, vì thế mới mời nàng tới đây thưởng hoa! Thích không?” Hắn dịu dàng hỏi.
Sắt Sắt gật đầu cười khẽ, “Ừm, ta thích lắm.”
Tuy ngoài mặt vô cùng cảm động, nhưng sâu trong đáy lòng, nàng hiểu rất rõ. Lần trước gặp mặt, Mạc Tầm Hoan đã thể hiện tình cảm với nàng, Sắt Sắt hoàn toàn không tin Mạc Tầm Hoan thích mình. Hôm nay, tuy Sắt Sắt vẫn không tin nhưng có thể nhận ra, dù không biết Mạc Tầm Hoan có thật sự thích nàng hay không, những việc hắn làm này điều vì muốn lấy lòng nàng.
Nhưng vì sao hắn phải làm như vậy?
“Sắt Sắt, ở Đông Hải, bây giờ chỉ có Y Mạch Đảo và Thủy Long Đảo, chúng ta có nên hợp tác để cùng chống lại kẻ địch tới xâm chiếm không?”
Sắt Sắt tươi cười đáp: “Đương nhiên là hợp tác rồi, còn phải nói sao?”
Mạc Tầm Hoan nghe vậy, ánh mắt liền từ từ lướt lên mặt Sắt Sắt, khoảnh khắc đó, ánh mắt hắn còn chói chang hơn cả mặt trời. Hắn thấp giọng nói: “Sắt Sắt, Y Mạch Đảo liên hôn với Thủy Long Đảo được chăng?”
“Liên hôn?!” Sắt Sắt nhẹ ngẩng đầu, khẽ cười hỏi: “Ai với ai?” Huynh nhắm trúng cô nương nào trên Thủy Long Đảo của ta hay vị cô nương nào trên Y Mạch Đảo của huynh thích nam tử nào trên Thủy Long Đảo vậy?”
Nàng ngước mắt nhìn, đôi mắt trong trẻo lấp lánh, trong đó hiện lên rất rõ bóng hình của Mạc Tầm Hoan. Mạc Tầm Hoan thấy nàng đùa cợt như vậy, chỉ hận không thể bước tới ôm lấy nàng, dùng môi và lưỡi nói để nàng hiểu, rốt cuộc là ai với ai. Nhưng sau cùng hắn chỉ thuận thế nắm lấy tay nàng, thanh âm trầm thấp nói: “Nàng và ta!”
Nhưng câu trả lời của Sắt Sắt lại là một tràng cười, thực ra nàng vốn không thể cười được, nhưng không thể không cười, vì thông qua nụ cười đó nàng có thể khẳng định được một điều, lời của Mạc Tầm Hoan vào tai nàng chỉ là một lời nói đùa mà thôi.
Mạc Tầm Hoan nhìn dung nhan tươi đẹp như hoa của Sắt Sắt, khuôn mặt tuấn tú càng càng trở nên lãnh đạm.
“Đừng cười nữa, nàng có biết nàng cười nhìn giả dối thế nào không!” Đột nhiên hắn phất tay áo bỏ đi, chỉ để lại một mình Sắt Sắt đứng bên hồ sen có chút ngẩn người.
Sắt Sắt nhìn bóng Mạc Tầm Hoan đi xa dần, nàng quả thực không dám tin, một kẻ luôn ung dung thờ ơ như Mạc Tầm Hoan lại có thể tức giận như vậy. Nàng đứng ngây người bên hồ hồi lâu, không biết lúc này nên gặp lại hắn thế nào, chỉ đành tiếp tục ngắm hoa.
Hoa sen trong hồ rất đẹp, Sắt Sắt chầm chậm men theo bờ hồ đi tới hoa viên, cánh mũi toàn là hương sen nồng đượm. Sắt Sắt đột nhiên dừng bước, chỉ thấy lá sen phía xa đang động đậy, nàng liền nấp sau một cây liễu già, thì thấy một chiếc thuyền nhỏ rẽ lá sen chèo ra.
Chiếc thuyền đó rất nhỏ, chỉ có thể chở được hai người, trên thuyền có một người, tay cầm chèo, đang chầm chậm chèo tới. Phía sau lưng là một cô gái trẻ tuổi, nhưng lúc cô gái đó vừa quay người lại, Sắt Sắt không dừng được mà ngẩn cẩ người.
Đây chẳng phải là một cô nương, rõ ràng là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi.
Hắn đứng thẳng lưng trên chiếc thuyền nhỏ lấp trong đám lá sen, thân thể cao ráo. Còn khuôn mặt, không biết có phải Y Mạch Quốc toàn là mỹ nam tử hay không, mà chỉ thấy hàm răng hắn trắng bóng, mắt sáng lấp lánh, tuấn tú thanh tao. Thiếu niên đó không có vẻ lạnh lùng của Mạc Tầm Hoan, nếu không phải tuổi còn nhỏ e rằng tướng mạo còn rực rỡ, đẹp đẽ hơn cả Mạc Tầm Hoan. Vẻ đẹp ấy thật khiến người ta không khỏi dộng lòng say mê.
Lúc đó hắn không mặc áo, thân trên ở trần, lộ ra cơ thể cân đối, phía dưới mặc một chiếc quần ống rộng xắn gấu, lộ ra bắp chân linh hoạt. Hắn đứng trên chiếc thuyền nhỏ, nhìn đẹp đẽ mỹ miều không khác gì thanh liên trong hồ vậy. Nhưng thiếu niên đó tuy tuấn tú mà lông mày lại ẩn chứa nỗi sầu thương, ánh mắt u oán của hắn nhìn lướt qua đám hoa sen. Lúc hắn nhìn thấy đóa mặc liên, hắn liền đứng dậy hái rồi đưa lên mũi ngửi, sau đó không hiểu sao lại chun mũi, ném đóa hoa xuống chân. Hắn đưa chân trần giẫm lên đóa mặc liên, giận dữ nói: “Chẳng qua chỉ là một đóa mặc liên, có gì hay ho chứ, đen thùi lui, không thơm cũng chẳng đẹp, có đáng hao tâm tổn sức trồng không.”
Thiếu niên đó vừa giẫm lên đóa mặc liên, vừa không ngừng mắng chửi, khiến chiếc thuyền nhỏ chòng chành theo những động tác của hắn.
Sắt Sắt rất lo thiếu niên đó ngã xuống nước, đồng thời nàng cũng lo cho đóa mặc liên. Không biết vì sao, nàng cảm thấy thiếu niên đó như đang chỉ gà mắng chó, xem ra hắn không chỉ căm hận đóa mặc liên đó thôi.
Sắt Sắt nghĩ, tốt nhất là nên tránh xa con người cổ quái này ra, vì thế liền quay mình rời đi, rồi thi triển khinh công, bay khỏi vườn hoa như một làn khói.
Sau giờ ngọ, lúc nàng rời khỏi Y Mạch Quốc, Mạc Tầm Hoan đã lại nói cười như không, như thể việc nói chuyên hồi trưa với nàng chưa từng xảy ra vậy. Trong lòng Sắt Sắt thấy nhẹ nhõm vài phần, như vậy cũng tốt, Mạc Tầm Hoan là người thông minh, mong hắn có thể nghĩ thoáng một chút.
Đêm rất khuya, nhưng tất cả mọi người đều chưa ngủ.
Trong phòng ánh đèn sáng rực, Tử Mê ngồi trên chiếc ghế trúc, chống tay lên má nhìn mọi người trong phòng. Bắc Đẩu và Nam Tinh hôm nay không bàn bạc về những ngón cờ bạc, mà chỉ yên lặng ngồi trên ghế, thần sắc nặng nề. Thanh Mai đi đi lại lại trong phòng, trên mặt đầy ưu tư. Bọn họ đều biết Triệt Nhi không phải do Dạ Vô Yên bắt đi, giờ không biết Dạ Vô Yên đã cứu được Triệt Nhi về chưa, đêm nay Sắt Sắt có thể mang Triệt Nhi về không. Tuyền Cơ công tử Phụng Miên cũng đã từ Thủy Long Đảo tới Phi Thành. Hiện nay, Sắt Sắt và Dạ Vô Yên đã nhận nhau, đương nhiên Phụng Miên sẽ theo lệnh Dạ Vô Yên chế tạo chiến thuyền cho Sắt Sắt. Lúc này, hắn đang ngồi trên ghế, trong tay cầm một con dao khắc, cúi đầu đẽo gọt, không biết đang làm thứ đồ chơi gì, nhìn thần sắc có vẻ thờ ơ. Gã Tuyền Cơ công tử này phần nhiều không nói năng gì, có lẽ kỳ tài ai cũng tính tình cổ quái?!
Sau khi Sắt Sắt đưa Triệt Nhi về, mấy người đó vui vẻ vây quanh họ. Thanh Mai quỳ xuống trước mặt Triệt Nhi, nhìn khắp người nó, sau khi thấy Triệt Nhi không bị thương tích gì, mới chầm chậm thở phào một hơi.
“Xem ra Tuyền Vương giỏi thật, cuối cùng cũng cứu được Triệt Nhi về!” Thanh Mai lẩm bẩm nói.
“Thanh Mai, ngươi nói gì vậy?” Sắt Sắt chau mày, đôi mắt trong trẻo của nàng ánh lên sự nghi ngờ.
Thanh Mai nhận ra mình vừa bất cẩn lỡ lời, vội vã bịt miệng. Tử Mê lườm Thanh Mai một cái, rồi đi lên phía trước nói: “Tiểu thư, là thế này, tiểu công tử không phải do Tuyền Vương cướp đi, mà là bị Mặc Nhiễm đưa đi. Sau khi Vương gia biết chuyện, không cho chúng em nói với tiểu thư, ngài sợ tiểu thư không chịu nổi sự đả kích, ngài nói ngài sẽ cứu tiểu công tử về! Quả nhiên ngài ấy không hề nuốt lời.”
Bây giờ tiểu công tử đã bình an quay về, Tử Mê cảm thấy chuyện này không cần phải giấu Sắt Sắt nữa, vì thế liền nói hết sự tình.
Sắt Sắt nghe vậy, trong lòng cực kỳ kinh hãi, nàng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế. Nói vậy, khi nàng và Hách Liên Ngạo Thiên tới đòi con, chàng vốn dĩ chưa cứu được Triệt Nhi, lại bị bức bách phải đánh nhau với Hách Liên Ngạo Thiên một trận. Còn nàng, vì muốn Hách Liên Ngạo Thiên thắng, thậm chí đã gảy đàn tương trợ, đến nỗi khiến chàng bị trọng thương.
Đáy lòng Sắt Sắt như cuộn sóng, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản như không. Nàng nhìn quanh, trầm giọng nói: “Các người sao lại có thể bất cẩn như thế? Trước đây ta đã từng nói có một cô ả giống hệt ta, bảo các người phải đề phòng, sao còn sơ suất như vậy? Đã vậy Triệt Nhi bị cướp đi, sao các người có thể nói dối? Dạ Võ Yên hồ đồ, các người cũng hồ đồ theo ư? Còn con nữa, Triệt Nhi, ngay cả mẹ mình mà con cũng không nhận ra sao?”
Mấy người nghe vậy đều cúi đầu lí nhí, chuyện lần này họ đều sai.
Sắt Sắt thấy vậy than dài: “Thôi bỏ đi, sau này nhớ rõ, phải hết sức cẩn thận. Muộn rồi, về nghỉ cả đi!” Mặc Nhiễm rất giống nàng nên cũng không thể trách họ được.
Thanh Mai, Tử Mê và Bắc Đẩu, Nam Tinh đều chầm chậm lui ra khỏi phòng. Sắt Sắt đảo mắt nhìn, thấy Triệt Nhi đang tay chống má ngồi trước mặt Phụng Miên, hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào đôi tay của hắn.
Đôi tay của Phụng Miên, ngón tay thon dài mà trắng trẻo, chuyển động một cách linh hoạt khéo léo, cũng không biết hắn đang làm món đồ chơi gì mà có thể khiến Triệt Nhi đổ dồn sự chú ý vào đó. Những người có thể khiến Triệt Nhi chú ý như vậy quả thực rất ít.
Sắt Sắt không vui, ngồi xuống chiếc ghế trúc bên cạnh, nghiêm giọng nói: “Triệt Nhi, nói xem, hôm đó vì sao con lại đi theo người đàn bà đó? Con quả thực không nhận ra mẹ sao?”
“Mẹ, đương nhiên là Triệt Nhi nhận ra mẹ rồi, nhưng người đàn bà đó bỏ thuốc cho Triệt Nhi, Triệt Nhi lúc đó hơi mơ hồ!” Triệt Nhi nói giọng có chút ấm ức.
Sắt Sắt chau mày, lúc này nàng mới nghĩ ra, Mặc Nhiễm vốn là cao thủ hạ độc. Nghĩ đến việc nàng ta có thể đã hạ độc Triệt Nhi, trái tim nàng nặng trĩu, liền vội vã đi tới trước mặt Triệt Nhi, nói: “Để mẹ xem, bọn người xấu đó có phải đã hạ độc gì cho Triệt Nhi rồi không?”
Triệt Nhi nheo mắt cười nói: “Mẹ, mẹ không cần kiểm tra đâu, con khỏe lắm. Tuyền Vương đã sai Cuồng Y kiểm tra khắp lượt cho con từ lâu rồi, chẳng làm sao cả, nếu bọn chúng dám hạ độc, sao Tuyền Vương có thể đồng ý với điều kiện của chúng chứ?”
“Điều kiện? Điều kiện gì? Là ai bắt con đi?” Sắt Sắt vội hỏi.
Phụng Miên đã làm xong món đồ chơi nhỏ trên tay, đưa mắt nhìn Sắt Sắt, rồi đưa món đồ đó cho Triệt Nhi, khẽ cười nói: “Cái này tặng cho Vô Tà tiểu công tử, cầm đi chơi đi! Chỉ cần vặn chỗ này mấy cái là nó sẽ tự chạy đấy.”
Triệt Nhi tò mò cầm mô hình chiếc thuyền nhỏ bằng trúc trên tay, thử vặn mấy chỗ lồi ra, đặt xuống đất, chiếc thuyền quả nhiên có thể tự chạy.
Triệt Nhi vừa vui sướng cầm món đồ chơi đó nghịch, vừa trả lời mẹ: “Là Thái tử xấu xa đó bắt Triệt Nhi! Còn về điều kiện, Triệt Nhi không biết, chỉ nghe họ nhắc đến một chút thôi!”
Phụng Miên cười dài nói: “Kẻ bắt tiểu công tử đi chính là Thái tử, còn về điều kiện, ta nghĩ ngày mai cho dù không ai nói, cô cũng sẽ biết thôi.”
“Nói vậy ngươi biết ư?” Trong lòng Sắt Sắt hoàn toàn chấn động, nàng chau mày hỏi. Nếu là Thái tử Dạ Vô Trần bắt cóc Triệt Nhi, muốn Triệt Nhi bình an quay lại, e rằng vô cùng khó khăn. Vì Thái tử dù có vô dụng tới đâu thì bên cạnh hắn cũng có nhiều người tài giỏi.
Phụng Miên chầm chậm đi tới bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn ánh trăng lẩn sau những tầng mây dày, nói một cách lạnh nhạt: “Miên chỉ đoán vậy thôi, có lẽ không nên nói ra thì hơn! Miên nghĩ Lâu chủ lần này lấy lùi làm tiến, ngày ngài phản công lại sẽ không còn xa nữa!”
Hai điều kiện đó, ngày hôm sau, Sắt Sắt đã biết được.
Vừa sáng sớm, Sắt Sắt phái Tử Mê ra ngoài thăm dò tin tức, Tử Mê đi một chốc đã về mang theo tin tức khiến nàng vô cùng chấn động.
Đầu đường cuối phố đều đang bàn tán, nghe nói hôm qua trên điện, Tuyền Vương nói mình đã cầm quân giao chiến với địch nhiều năm, thân thể không còn khỏe mạnh như trước nữa, vì thế xin giao lại toàn bộ binh quyền ở biên giới phía Bắc. Thánh thượng nghe vậy cực kỳ tiếc nuối, liền cắt đất ngự phong cho Tuyền Vương, để chàng tới vùng đất phong tĩnh dưỡng. Nhưng vùng đất ban cho Tuyền Vương là một dải dất ở Mặc Thành, nơi đó ở phía Bắc, khô hạn khổ sở, quả thực không phải là nơi để tĩnh dưỡng như lời Thánh thượng nói.
Bề ngoài là phong đất, nhưng thực ra là cho đi lưu đày. Hơn nữa đại thần lớn nhỏ trong triều đều theo phe Thái tử, trong mắt trăm họ, Tuyền Vương thật sự đã hết thời rồi!
Sắt Sắt không ngờ Dạ Vô Yên vì cứu Triệt Nhi mà có thể giao lại toàn bộ binh quyền trong tay. Nếu vậy, chẳng phải chàng chỉ còn là một tướng quân không binh lính sao? Nàng luôn cho rằng, Dạ Vô Yên muốn ngồi lên đế vị của Nam Nguyệt, lẽ nào không phải vậy? Nàng luôn cho rằng, chàng muốn bóp chết hoàng hậu, không phải vậy ư?
Ánh mặt trời ngày hè hơi gắt, bao trùm lên thân hình yểu điệu của Sắt Sắt, nàng đứng trước đám hoa hải đường ngoài viện, ngẩn ngơ suy nghĩ, không hề cảm thấy nóng nực chút nào.
Phụng Miên chầm chậm bước đến bên Sắt Sắt, mang tới cho nàng một bóng râm mát mẻ.
“Cô đang lo lắng cho Tuyền Vương ư?” Phụng Miên nhìn vào mắt Sắt Sắt, khẽ hỏi.
Sắt Sắt ngước mắt, nhẹ cười nói: “Ta chỉ quá kinh ngạc thôi, không ngờ hắn lại làm như vậy!”
Đôi mắt đen sâu thẳm của Phụng Miên lóe lên một tia khâm phục, nói: “Tuyền Vương xưa nay rất trọng tình, vì tiểu công tử, ngài làm như vậy cũng không có gì là lạ.”
Sắt Sắt chau mày, nàng hiểu, binh quyền đối với Dạ Vô Yên có tầm quan trọng thế nào, nhưng vì Triệt Nhi, chàng nói bỏ là bỏ. Điều này quả thực khiến nàng vô cùng kinh ngạc và cảm động. Không còn binh quyền nữa, có nghĩa là tâm huyết bao năm nay của chàng đều đổ xuống sông xuống bể.
“Hắn làm như vậy chẳng phải là mạo hiểm lắm sao, không còn binh quyền nữa, hắn có thể làm được gì?” Sắt Sắt khẽ nói. Có điều, chuyện này có liên quan gì tới nàng chứ, dẫu sao hắn và nàng cũng đâu còn quan hệ gì. Đang yên đang lành, nàng lo lắng gì đây. Nhưng dù sao cũng là vì Triệt Nhi, hắn mới làm như vậy.
Nhất thời, trái tim Sắt Sắt bỗng trở nên hỗn loạn!
Lúc này, Y Lãnh Tuyết đang đứng dưới ánh mặt trời chói chang. Phía trước là giàn tường vi, hai màu đỏ trắng đan xen, có bông nở rực rỡ, nhưng có bông đã bắt đầu úa tàn.
Nàng ta đứng đó một lát, rồi quay người đi khỏi Vân Túy Viện, tới Khuynh Dạ Cư của Dạ Vô Yên. Trên đường, nàng ta thấy người dưới trong phủ đều đang bận rộn sắp dọn hành lý, nghe nói Tuyền Vương đã cho tất cả nô bộc trong phủ được về nhà. Hoàng đế mặc dù không thu hồi phủ Tuyền Vương của chàng, nhưng chàng làm vậy, xem ra đã quyết không trở về Phi Thành này nữa.
Lẽ nào đối với chàng, đứa bé đó quan trọng tới vậy ư, đến mức khiến chàng cam tâm tình nguyện bỏ hết thù hận và tâm huyết bao năm nay? Nàng ta quả thực không ngờ, chàng lại từ bỏ hết cả binh quyền.
Lúc tới Khuynh Dạ Cư, nàng ta nghe thấy tiếng tiêu không ngừng dÂu Dương trầm bổng. Lúc này, chàng vẫn còn tâm trạng thổi tiêu sao?
Y Lãnh Tuyết đứng trước cửa lắng nghe hồi lâu, phát hiện tiếng tiêu tuy hay, nhưng lại quá đỗi bi thương. Điệu nhạc êm ái, lộ ra vô vàng ưu tư uất hận và nỗi niềm bi thảm vì bất đắc chí, khiến người ta nghe không dừng được, cũng thấy thương tới tận cõi lòng.
Nàng ta lúc này vốn dĩ nên vui mừng mới phải, nhưng không biết sao, bất luận thế nào cũng không thể vui lên được. Đã có thị nữ vào bẩm báo, sau đó Y Lãnh Tuyết nhanh chóng được dẫn vào trong.
Trong phòng ánh sáng vàng tối, cả căn phòng nồng nặc mùi thuốc.
Dạ Vô Yên nằm tựa trên giường, cởi bỏ bộ trang phục hào nhoáng bằng gấm thêu bên ngoài, chỉ mặc chiếc áo bào màu trắng ở nhà, mái tóc đen cài một chiếc trâm gỗ, tuy đã gột bỏ hết những thứ xa hoa, nhưng vẫn không làm giảm đi phong tư trác tuyệt.
Sắc mặt của chàng không tốt lắm, trong cái nhợt nhạt còn toát lên vẻ u uất, thấy Y Lãnh Tuyết chầm chậm bứơc lại, chàng khẽ bỏ cây ngọc tiêu trên tay xuống, ánh mắt sâu thẳm khó có thể nhìn ra chàng đang vui hay đang giận, đôi mắt khẽ nheo lại nhìn nàng ta.
Y Lãnh Tuyết lúc này dịu dàng hành lễ: “Bái kiến Vương gia!”
Dạ Vô Yên hơi chau mày, tự châm biếm, cười nói: “Không cần đa lễ! Bây giờ Bản vương chỉ là một Vương gia trên danh nghĩa, chẳng khác gì người thường cả!” Nói rồi, chàng khẽ ho mấy tiếng.
“Vương gia bị ốm sao?” Y Lãnh Tuyết lặng lẽ đứng bên giường, khẽ hỏi.
Dạ Vô Yên chau mày nói: “Mấy hôm trước quyết đấu với Hách Liên Ngạo Thiên, ngoại thương tuy khỏi rồi, nhưng nội thương khá nặng, mấy hôm nay không khỏi lắm. Chỉ e cả đời này cũng không khỏi được.”
Ánh mắt Y Lãnh Tuyết nhìn khắp khuôn mặt Dạ Vô Yên, thấy khuôn mặt nhợt nhạt nàng ta dịu dàng nói: “Vương gia, người đang buồn vì chuyện bị đoạt binh quyền, trong lòng uất ức đúng không? Thực ra, Vương gia vẫn có thể làm lại từ đầu mà!”
Dạ Vô Yên nghe vậy, ho liền mấy tiếng, “Lãnh Tuyết, Bản vương đã chinh chiến ở biên quan nhiều năm, cuối cũng lại rơi vào tình cảnh này, nàng nói xem ta có thể dựa vào đâu mà bắt đầu lại từ đầu đây?”
Khóe môi Y Lãnh Tuyết khẽ động, hồi lâu mới nhẹ nhàng nói: “Chẳng phải còn Xuân Thủy Lầu sao?”
Dạ Vô Yên nghe vậy, ánh nhìn từ đôi mắt trong trẻo liền ngưng tụ lại lạnh như hàn băng, chàng gật đầu nói: “Đúng là vẫn còn Xuân Thủy Lầu, có điều những người già yếu bệnh tật đó làm sao mà dùng được. Mấy năm nay cũng đã tổn thất không ít, bây giờ chỉ còn chưa tới ngàn người.”
Y Lãnh Tuyết đứng yên lặng bên giường, nói bằng giọng thê lương: “Vương gia, bước tiếp theo, ngài định làm thế nào, thực sự muốn rời bỏ đế đô tới Mặc Thành ư? Lần này khó khăn lắm ngài mới quay về được, hơn nữa, nếu đi Mặc Thành, ngài cũng đâu còn binh tướng nữa.”
Dạ Vô Yên cười cay đắng, “Hiện nay Bản vương chỉ có một nước, đó là dưỡng bệnh cho chóng khỏi thôi. Lãnh Tuyết, Bản vương mệt rồi, nàng ra ngoài đi, Bản vương sẽ sai người thu xếp hành trang cho nàng, sáng sớm mai, nàng theo Bản vương khởi hành! Lời hứa khi xưa của Bản vương, chỉ cần nàng không bỏ đi, ta sẽ không bao giờ vứt bỏ nàng. Nhưng nếu nàng suy nghĩ lại, Bản vương cũng không ngăn cản. Điều đáng cười là, bây giờ Bản vương còn không tự lo nổi thân mình, chỉ e khó có thể bảo vệ cho nàng được an toàn!”
Y Lãnh Tuyết khẽ cười, thi lễ đáp: “Vương gia, ngài nghỉ ngơi đi, Lãnh Tuyết cáo lui.” Nói rồi, nàng ta khom gối lui ra.
Hồi lâu, chờ Y Lãnh Tuyết đi xa rồi, Sính Đình đứng một bên khẽ hỏi: “Vương gia, nhỡ nàng ta bỏ đi, nói lộ chuyện Xuân Thủy Lầu ra, vậy phải làm sao?”
Dạ Vô Yên khẽ đằng hắng một tiếng, đôi mắt hẹp và dài trở nên lạnh lùng: “Nàng ta sẽ không đi đâu! Huống hồ, địa điểm chính xác của Xuân Thủy Lầu, nàng ta cũng không hề hay biết.”
Khi xưa, lần đầu tiên vào Xuân Thủy Lầu, Y Lãnh Tuyết trúng độc hôn mê, khi ra khỏi lầu, chàng đã dặn thị nữ điểm huyệt ngủ của nàng ta. Cho dù Y Lãnh Tuyết nói ra bí mật về Xuân Thủy Lầu, bọn họ cũng không thể tìm ra được.
Y Lãnh Tuyết không đi cũng tốt, vì có những tin tức chàng vẫn muốn mượn miệng nàng ta truyền ra ngoài.
Chẳng đầy một ngày, người người trong Tuyền Vương Phủ đều từ biệt lên đường về quê hết. Chỉ trong một đêm, Tuyền Vương Phủ gần như biến thành một tòa nhà hoang. Hôm sau, Tuyền Vương Dạ Vô Yên ngồi xe ngựa, mang theo một số đồ đạc, có thị vệ trong phủ hộ tống, rời khỏi đế đô Phi Thành, từ đó, bách tính ở đế đô không còn thấy chàng nữa.
Ngày tiếp theo, đoàn người Sắt Sắt ngồi trên một chiếc thuyền, rời khỏi Phi Thành, đi về phía Thủy Long Đảo. Thuyền đi trên biển vài ngày, bỗng một hôm, lúc trời đã hoàng hôn, Sắt Sắt thấp thoáng nghe thấy tiếng đàn Không Hầu bên ngoài thuyền vọng lại, dÂu Dương dễ chịu như khúc tiên nhạc.
Khóe môi Sắt Sắt nhếch lên, nàng chầm chậm đi từ trong khoang thuyền ra. Phía trước có mấy chục chiếc thuyền, trên chiếc thuyền đi đầu là một bóng người quen thuộc.
Quả nhiên là Mạc Tầm Hoan, không còn mặc áo gấm xa hoa như hai lần trước nàng gặp trong yến tiệc, hắn chỉ mặc một chiếc áo cũ, có lẽ vì đã được giặt nhiều lần áo ngả sang màu tro, nhưng màu sắc lại có một vẻ dịu dàng rất riêng, giống như thứ màu của bầu trời lúc hé sáng trước bình minh. Thấy Sắt Sắt bước ra, đôi mắt đen tuyệt đẹp của hắn sáng lên, khóe môi nhếch lên nụ cười thanh tao tuyệt sắc.
“Sắt Sắt!” Hắn khẽ gọi, vẫn là âm thanh thờ ơ bình thản, nghe có vẻ lạnh lùng.
Ngón tay hắn vẫn không ngừng lại, vẫn gảy trên dây đàn, khúc nhạc dÂu Dương chậm rãi lướt trên mặt biển. Vẫn là cây đàn Không Hầu cũ kỹ năm xưa, là cây đàn suýt chút nữa bị các vương tử khác đập hỏng khi bắt nạt hắn trong sòng bạc Thịnh Vinh.
Sắt Sắt đứng ở mũi thuyền, bên tai chỉ toàn là tiếng đàn của Mạc Tầm Hoan, phút chốc nàng như quay lại lúc xưa, khi ra tay cứu hắn trong sòng bạc, ở nhờ nhà hắn tại phố Đông, cùng nhau chiến đấu trên biển. Từng chuyện một đều lần lượt dội trong tim.
Khúc nhạc cuối cùng cũng dừng lại, biển hoàn toàn chìm trong yên tĩnh, chỉ có mặt trời đang từ từ chìm xuống mặt biển.
“Sắt Sắt, mấy năm nay cô ổn không?” Mạc Tầm Hoan bấm vào dây đàn, âm cuối cùng dần tan trong gió, hắn khẽ hỏi. Lần này ngữ khí không còn lạnh nhạt nữa, mà đầy sự quan tâm sâu sắc.
Mấy năm nay ổn không? Nàng ổn không? Nàng ổn quá ấy chứ! Lúc đối mặt với Mạc Tầm Hoan, nàng chỉ im lặng không nói một lời, cho dù nàng có thê thảm tới đâu, sao có thể bằng nỗi thống khổ của hắn khi nước mất nhà tan và ngày ngày phải chịu đựng sự lăng nhục bắt nạt của vương tử thô lỗ các nước khác được? Vì thế, Sắt Sắt cười nhạt chậm rãi đáp: “Ta rất ổn, còn huynh?”
Mạc Tầm Hoan bỏ cây đàn xuống, ánh mắt trong đôi mắt đen trong trẻo lóe lên, hắn vung tay áo rộng khẽ nói: “Thực ra, ta sống không hề tốt chút nào!”
Sắt Sắt trầm ngâm, thực ra nàng nghĩ Mạc Tầm Hoan cũng giống nàng, khi được hỏi sẽ nói hắn rất ổn. Vì dẫu sao nhìn bề ngoài, hắn không phải là người hay kể về nỗi đau của mình với người khác.
“Không tốt là vì mấy năm nay ta luôn nhớ nhung một người.” Hắn khẽ nói tiếp, ánh tà dương nhuộm một màu đỏ nhạt lên tấm áo trắng của hắn, nhìn đẹp như ráng mây ở chân trời. Đôi mắt đẹp bị ánh sáng làm cho mơ hồ, lấp lánh như ánh sao, nhưng lại chứa đầy sự dịu dàng ấm áp, cứ như thế, nhìn nàng không rời mắt.
Sắt Sắt bị hắn nhìn đến mức ngại ngùng, Mạc Tầm Hoan như vậy thật khiến nàng không biết phải làm sao. Nàng hiểu câu nói vừa rồi ám chỉ nàng, nếu không hắn sẽ không nói với nàng bằng giọng đầy tình ý như thế. Có điều nàng đâu còn là thiếu nữ tình đầu chớm nở, nàng là người đã bị tình yêu làm tổn thương đến mức thê thảm tan nát, trái tim lúc này đã như dòng nước chết rồi. Vì thế, đối mặt với ánh mắt nóng rực của Mạc Tầm Hoan, Sắt Sắt chỉ nhướng mày một cách bình thản.
“Ồ, người đó thật là may mắn!” Nàng đáp bằng chất giọng hoàn toàn lãnh đạm.
“Không mời ta lên thuyền ngồi sao?” Ánh mắt Mạc Tầm Hoan thoáng ảm đạm, hắn cười nhạt nói.
Sắt Sắt nghe thế tươi cười nói: “Lên thuyền đi!”
Mạc Tầm Hoan đưa cây đàn trong tay cho Nhã Tử, khẽ nhón gót chân điểm xuống sàn thuyền, cả người hắn liền đón gió nhảy lên thuyền Sắt Sắt. Mái tóc đen nhánh tung bay trong gió, tấm áo rộng mở tung phiêu dật, khóe môi còn mang nụ cười nhẹ rực rỡ như hoa.
Khuôn mặt đó quả thanh tú tuyệt luân!
Nụ cười đó sao có sức mê hoặc đến thế!
Trong chốc lát, phong độ của hắn khiến người nhìn mê mẩn, nếu hắn là một cô gái, nhất định nhan sắc sẽ khuynh quốc khuynh thành.
Sắt Sắt khoanh tay đứng ở mũi thuyền thầm nghĩ.
Năm xưa, nàng vốn cho rằng Mạc Tầm Hoan không biết võ công, sau này mới biết, hắn chính là đệ nhất võ sĩ của Y Mạch Quốc, Nhẫn Thuật cao siêu. Con người không thể chỉ dựa vào vẻ ngoài mà đánh giá được. Vì thế lúc này, Sắt Sắt có chút phòng bị với một kẻ có khả năng giấu mình ghê gớm như hắn.
“Tiểu vương tử, à không, ta nên gọi huynh là Vương thượng chăng?” Sắt Sắt nhìn Mạc Tầm Hoan, đôi mắt trong trẻo như cười như không. “Trận chiến trên biển hôm đó, ta phải đa tạ Vương thượng đã giúp đỡ.” Hôm đó, khi Thủy Long Đảo và Nam Nguyệt đại chiến, hắn đã ngầm phái Nhã Tử tới tương trợ.
Đôi mắt Mạc Tầm Hoan sáng rực nhìn Sắt Sắt, ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu lên người hắn, giống như ánh nước long lanh, khóe môi hắn khẽ nhếch thành một đường cong mê hoặc.
“Sắt Sắt, mấy năm không gặp, cô đã học được cách nói khách khí rồi. Nếu đến chuyện này mà cũng phải cảm tạ, vậy năm xưa cô giúp ta đánh bại Tây Môn Lầu, giúp ta phục quốc, muốn ta phải cảm tạ thế nào đây?” Hắn ung dung hỏi, ánh mắt trong trẻo mê hồn, “Lẽ nào muốn ta lấy thân mình đền đáp, hả?”
Sắt Sắt nghe vậy, đột nhiên có chút ngượng ngùng.
Trong trí nhớ của nàng, Mạc Tầm Hoan không phải là người như thế.
Dường như hắn mãi mãi giữ bộ dạng thanh nhàn như thế, lãnh đạm lạnh lùng, tóm lại, bất luận có gặp điều gì, bất luận đối mặt với ai, hắn đều lãnh đạm, không bao giờ nói nhiều. Vì bất kể là chuyện gì, với hắn mà nói, đều không thể so sánh được với nỗi đau nước mất nhà tan. Nhưng bây giờ, trước mặt nàng, sao hắn lại có thể nói đùa như vậy?
Nhưng lúc này, trong lòng Sắt Sắt lại thấy vui mừng cho hắn, cuối cùng hắn đã bước ra khỏi bóng đen của sự đau khổ rồi.
Sắt Sắt giả vờ chau mày, dường như đang mải suy nghĩ, thần thái thành thật khiến người ta nhìn thấy vô cùng động lòng.
“Ồ, cách nghĩ này của huynh hay lắm, vậy lấy thân mình ra đền đáp đi! Có điều, nếu đã lấy thân đền đáp, thì huynh phải về ở rể Thủy Long Đảo, làm áp trại tướng công của ta.” Sắt Sắt dứt lời, nàng không nhịn được mà bật cười trước.
“Được!” Mạc Tầm Hoan đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ, đôi mắt đen nhìn chằm chặp vào khuôn mặt Sắt Sắt, sắc mặt nghiêm nghị, không thấy có chút đùa cợt nào cả.
Sắt Sắt thấy vậy cười nhẹ nói: “Lâu ngày không gặp, huynh cũng biết cách nói đùa rồi.”
Hàng lông mày dài của Mạc Tầm Hoan khẽ nhướng lên, đáy mắt lên một tia ảm đạm.
Sắt Sắt thấy Thủy Long Đảo đã ở phía xa, liền nheo mắt cười nói: “Ta tới nơi rồi, chúng ta sau này gặp lại nhé.”
Ánh mắt Mạc Tầm Hoan chăm chú, khóe môi nhếch lên thành nụ cười ung dung nho nhã, “Được! Khi khác mời nàng tới Y Mạch Quốc!” Nói rồi, hắn lại nhìn Sắt Sắt, ánh mắt trang nghiêm sâu sắc, rồi phi thân nhảy về thuyền lớn của mình. Hắn đứng ở mũi thuyền, vẫy tay với Sắt Sắt, thanh âm vọng tới thao chiều gió: “Bảo trọng!”
Đội thuyền của Mạc Tầm Hoan nhanh chóng lướt đi trong gió, một lát sau chỉ còn thấy chấm đen trên mặt biển, rồi sau đó chỉ còn mặt biển mờ tối và bầu trời yên tĩnh.
“Muộn phiền gió ngọc sương vàng.
Đêm đêm kể lể cùng chàng niềm riêng.”
Ai đó khẽ ngâm nga trong Cựu Vũ Lầu ở Mặc Thành, mấy âm cuối là tiếng ngân khe khẽ, thanh âm chỉ con gái Giang Nam mới có. Dưới lầu có một lão hán gánh hàng, bán rượu bằng bát lớn. Trong lầu vang vọng tiếng đàn tì bà và tiếng ca hát, thanh âm tròn vành như hạt châu rơi xuống mâm ngọc.
Trong đại sảnh ở lầu một, trên chiếc bàn tinh xảo cạnh cửa sổ, bày đầy quả tươi và những đồ điểm tâm khéo léo. Có một công tử trẻ tuổi, một thân y phục trắng, ngồi bên bàn rượu, tự rót tự uống. Có lẽ rượu đã uống nhiều, đôi mắt đan phượng lạnh lùng mang theo nhiều phiền muộn, có chút mơ hồ, khiến người ta bất chợt nhìn vào cũng thấy đau lòng.
Chàng ngửa cổ uống rượu, nhưng toàn thân lại toát ra sự nho nhã khiến người khác mê say mà bỏ qua hình ảnh chán chường lười nhác của chàng lúc này.
Bên cạnh chàng có mấy kỹ nữ vây quanh, đa phần đều là những cô nàng đã vào nghề khá lâu, nhưng chưa bao giờ gặp được một vị công tử nào tuyệt đẹp như vậy. Bọn họ uyển chuyển bước tới, chầm chậm đến bên chàng, dường như đều muốn chàng thần phục dưới váy họ.
Có điều vị công tử đó không hề có chút hứng thú nào với sắc đẹp trước mắt, chàng cầm bình rượu uống, rồi loạng choạng bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, thấy chàng sắp ngã, hai thị vệ ở cửa liền nhanh nhẹn tới đỡ, rồi khẽ nói: “Vương gia, cẩn thận!”
Đến khi vị công tử đó đã được hai thị vệ dìu lên ngựa bỏ đi, mọi người trong lầu mới biết, vị công tử đó chính là Tuyền Vương anh dũng thần võ khi xưa.
“Từ sau khi bị đoạt mất binh quyền, Tuyền Vương liền thành ra như vậy, đêm nào cũng say khướt, đúng là khiến người ta nhìn mà thấy đau lòng!”
“Phải đó, đã bỏ ra bao nhiêu công sức, máu và nước mắt để bảo vệ giang sơn, bỗng dưng lại phải dâng cho người khác, ai chẳng thành ra như vậy. Dù tài năng nghiêng trời, quyền mưu vô song, e rằng cũng đều trở thành quá khứ mà thôi!”
Một tràng những tiếng thở than liên tiếp vang lên, đó chính là sự cảm khái của bách tính Mặc Thành dành cho Dạ Vô Yên.
Trong xe ngựa, Dạ Vô Yên nắm trên sập, để mặc cho mái tóc rối che đi dung mạo tuyệt thế của mình, chàng chống tay lên giả vờ ngủ, hàng mi dài dưới ánh nến tạo thành chiếc bóng như hình rẻ quạt.
Xe ngựa chầm chậm đi qua từng con phố trong Mặc Thành, đến phủ đệ của Dạ Vô Yên mới dừng lại, hai thị vệ lập tức tiến lên phía trước vén rèm, dìu Dạ Vô Yên đã say mềm xuống.
Phủ đệ của Dạ Vô Yên ở Mặc Thành rất lớn. Lúc đi qua hậu viện, chàng thấy thấp thoáng Y Lãnh Tuyết đứng trên thềm trước, dáng hình yểu điệu đổ bóng dưới ánh đèn hàng lang thành một vệt dài nhàn nhạt.
Dạ Vô Yên bước những bước loạng choạng về nơi ở của mình trong hậu viện, chàng nằm nghiêng xuống giường, một lát sau, nhà bếp nhanh chóng mang canh giải rượu lên.
Đã nhiều ngày nay, Dạ Vô Yên đều trở về nhà khi bản thân đã say khướt, bát canh tỉnh rượu trở thành thứ mà ngày nào cũng phải uống.
Tuy giả say, nhưng do phải uống quá nhiều, đầu óc chàng có hơn choáng váng, Dạ Vô Yên tựa trên giường, loáng thoáng nghe thấy bên ngoài Kim Đường đang chầm chậm bước vào. Trên chiến trường, Kim Đương là quân sư của chàng, trong phủ, ông ta giữ vị trí Tổng quản.
Trên tay ông ta cầm một lá mật thư dán kín, cúi người đưa cho thị nữ Sính Đình bên cạnh Dạ Vô Yên. Sính Đình nhận thư liền lập tức đưa tới trước mặt Dạ Vô Yên.
Dạ Vô Yên nhận thư, soi dưới đèn cẩn thận xem, hàng lông mày khẽ chau.
Bức thư này do tâm phúc trong cung của chàng đưa tới. Tâm phúc đó không ai khác, chính là Hàn Sóc.
Hàn Sóc là Thái giám Tổng quản, ông ta xuất thân từ nhà quan, sở học là tuyệt thế võ công mà chỉ những người tự cung mới luyện được. Ông ta phụ trách hầu hạ bảo vệ Thánh thượng. Nhưng không ai biết, thực ra ông ta đã ngấm ngầm hỗ trợ Tuyền Vương.
Nếu Hoàng đế biết chuyện, ắt ông ta sẽ phải chịu trọng tội chặt đầu diệt tộc, nhưng không khó khăn gì có thể ngăn được Hàn Sóc. Nhiều năm nay, ông ta vẫn thư từ qua lại với Tuyền Vương. Khi Dạ Vô Yên ở trong cung, Hàn Sóc quan tâm chăm sóc chàng rất nhiều, nếu không phải nhờ có ông ta, có lẽ Dạ Vô Yên đã bị Hoàng hậu cho uống thuốc độc chết từ lâu rồi.
Qui định trong cung xưa nay đối xử hoạn quan rất hà khắc, Hoàng đế và Thái Tử cũng hết sức nghiêm khắc với bọn họ. Duy chỉ có Dạ Vô Yên lại đối xử rất nhân hậu đối với họ, quan tâm lo liệu, không chỉ Hàn Sóc, mà các hoạn quan khác cũng vậy.
Dạ Vô Yên đọc thư xong, Sính Đình liền lấy lại lá thư từ tay chàng, đặt trên ngọn lửa, lưỡi lửa liếm dần, lá thư cháy bùng lên rồi rơi xuống chậu.
“Xem ra bọn chúng đã không chờ được mà sắp hành động rồi.” Dạ Vô Yên hờ hững nói, đáy mắt lạnh như băng tuyết. Tình hình này chứng tỏ việc chàng thoái chí chán chường mấy ngày nay đã truyền vào tai kẻ nào đó, bọn chúng chắc đã không còn lo sợ về chàng nữa rồi.
“Sính Đình, nghiên mực!” Dạ Vô Yên lạnh lùng nói.
Sính Đinh ngẩn người, mấy năm nay, lần nào nhận được thư của Hàn Sóc, Vương gia cũng không hề trả lời, đêm nay lại muốn hồi âm ư? Nàng khẽ mài mực, Dạ Vô Yên cầm chiếc bút lông sói lên, chau mày suy nghĩ, cuối cùng cũng hạ bút viết.
“Tin tức của Điền gia thôn đã tới Đông Hải chưa?” Bức thư viết xong, Dạ Vô Yên trầm giọng hỏi.
Kim Đường nghe thế lập tức đáp: “Tính ngày, Vương phi có lẽ đã nhận được rồi.”
Dạ Vô Yên khẽ gật đầu, đưa bức thư đã dán kín cho Kim Đường.
Đông Hải, Thủy Long Đảo.
Tuy đang là mùa hè, nhưng vì vào lúc sáng sớm, nên gió biển vẫn rất lạnh, thổi vào người lạnh đến tê tái.
Sắt Sắt đứng bên bờ biển, phía trước mặt là một vùng biển rộng lớn. Mặt trời buổi sớm dần ló rạng, khiến mặt biển nhanh chóng trở nên đỏ rực. Trên mặt biển có rất nhiều chiến thuyền đậu chen chúc. Đứng đầu trong số đó là năm chiếc thuyền cho Phụng Miên mới chế tạo, dưới ánh bình minh, nhìn vô cùng oai phong. Trên đầu mỗi chiến thuyền có treo một lá cờ lớn thêu chữ Lăng Ba Thương Hải, đang phần phật bay trong gió.
Mấy ngày nay, Phụng Miên rất chăm chỉ, luôn cố gắng hết sức giúp nàng cải tạo chiến thuyền.
Mã Diệu và Ninh Phóng đứng hai bên Sắt Sắt, cả hai người đều khoác áo choàng đen, lúc này áo choàng không ngừng tung bay trong gió.
“Đại vương, mọi chuyện đã chuẩn bị xong, có thể bắt đầu rồi!” Mã Diệu tiến lên trước mặt Sắt Sắt, khom người nói.
Từ khi Sắt Sắt tiếp nhiệm quần tặc Đông Hải, mỗi sáng sớm nàng đều không ngừng thao luyện võ nghệ, kỹ thuật bơi lội và chèo thuyền cho đám hải tặc.
Sắt Sắt nhẹ gật đầu, Mã Diệu bước những bước lớn tới hòn đảo đá lớn trên biển.
Chỉ thấy hàng chiến thuyền ngay phía trước đã trong tư thế sẵn sàng, dừng trước một dải lụa màu được kéo thẳng tắp, xếp thành hàng ngang theo trận đồ chữ nhất.
Mã Diệu vung cờ hiệu trong tay, người thổi tù và thấy hiệu lệnh liền nâng tù và hướng lên trời, bắt đầu thổi. Chỉ nghe thấy từng hồi tiếng hiệu ốc vang lên trầm hùng, rồi Mã Diệu vung lá cờ đỏ trong tay lên trước gió.
Hàng thuyền phía trước rẽ sóng vượt gió, lướt đi như mây.
Đi ngay hàng đầu là năm chiến thuyền mới do Phụng Miên chế tạo, giống như tên lắp trên dây cung, đã bỏ xa những chiến thuyền đi ở phía sau.
Sắt Sắt nheo mắt nhìn, xa xa thấy Phụng Miên đi về phía mình, tấm áo bào màu trắng nhẹ cuốn trong gió, đôi mắt đen ánh lên tia lấp lánh.
“Phụng Miên, mấy chiếc thuyền này quả nhiên lợi hại, chưa nói đến chuyện khác, chỉ nhìn tốc độ đã vượt xa nhừng chiến thuyền khác rồi.” Sắt Sắt khẽ mỉm cười nói.
Phụng Miên nhướng mày, đôi mắt đen lóe lên tia vui mừng, “Đương nhiên là vậy rồi, có điều loại thuyền sắp tới ta chế tạo sẽ càng khiến cô kinh ngạc hơn!”
Sắt Sắt nghe vậy cười nói: “Ta rất mong chờ!”
“Đây là bức thư mà sáng sớm nay ta mới nhận được, chủ nhân gửi cho cô, hình như là việc rất quan trọng.” Phụng Miên lấy từ trong tay áo ra một bức thư, đưa cho Sắt Sắt.
Sắt Sắt ngẩn người, không ngờ Dạ Vô Yên lại phái người tới đưa thư, hôm đó chàng rời khỏi Phi Thành, đi về Mặc Thành ở phía Bắc, còn nàng đi về Đông Hải ở phía Đông. Vốn nghĩ rằng từ nay hai người không còn dây dưa gì với nhau nữa, vậy mà…!
Nàng đưa tay nhận lấy phong thư, xé ra, đọc cẩn thận. Sắc mặt nàng đột nhiên chăm chú. Nàng không ngờ Dạ Vô Yên lại phái người đi Điền gia thôn, nơi nàng được cứu năm xưa để điều tra, lại càng không ngờ rằng kết quả điều tra vượt ngoài sức tưởng tượng như vậy. Vào mùa hè bốn năm trước, cũng tức là mùa hè năm nàng rời khỏi, có một trận lũ quét trên núi, đất đá sạt lở, nên cả thôn đều bị vùi lấp trong trận lũ đó. Tất cả dân trong thôn không một ai sống sót, bao gồm cả cha mẹ Trầm Ngư, tất cả đều đã chết oan uổng.
Đó là một trận thiên tai, hay là tai họa do con người gây ra?
Bốn năm trước, vị công tử mà Trầm Ngư nói rốt cuộc là ai? Bây giờ e rằng chỉ có Trầm Ngư mới biết mà thôi!
Điền gia thôn gặp biến cố lớn như vậy, mấy ngày trước, Trầm Ngư còn nói là về thăm cha mẹ, sao khi quay về không thấy cô bé nói gì? Sắt Sắt cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Nếu Điền gia thôn bị diệt là do tai họa do con người gây ra, vậy ắt hẳn đối phương đang cố che giấu một số chuyện vô cùng lớn. Có thể vì muốn che giấu công tử cứu nàng năm xưa, hoặc cũng có thể vì một chuyện khác nữa!
Trong lòng Sắt Sắt đột ngột trở nên nặng nề, đáy mắt lộ ra tia nhìn lạnh lẽo.
“Có chuyện gì không?” Phụng Miên thấy Sắt Sắt trầm ngâm hồi lâu không nói gì, liền hỏi.
Sắt Sắt cười nhẹ đáp: “Không có gì, Phụng Miên, ngươi ở đây quan sát thêm nhé, xem có chỗ nào cần cải tiến không, ta đi về một lát.”
Từ khi làm Bích Hải Long Nữ, Sắt Sắt liền dọn từ Vong Ưu Đảo sang Thủy Long Đảo, ngày nào cũng ở cùng bọn hải tặc. Nàng ở góc cực Nam trên hòn đảo, phía sau rừng hoa, trong một căn lầu nhỏ bằng trúc ba tầng.
Sắt Sắt chầm chậm đi xuyên qua rừng hoa, thấy Triệt Nhi đang luyện võ trong rừng với Tử Mê, còn Trầm Ngư đang đứng xem bên cạnh.
“Mẹ tới rồi! Mẹ thấy Triệt Nhi luyện võ thế nào?” Triệt Nhi thấy Sắt Sắt tới, càng tập càng hăng hơn.
Sắt Sắt mỉm cười nhìn Triệt Nhi luyện kiếm, sau đó nheo mắt nói với Trầm Ngư: “Trầm Ngư, ngươi đi theo ta bốn năm rồi, cũng học được chút võ nghệ phòng thân, chi bằng hôm nay thi triển võ công xem sao?”
Trầm Ngư ngắt một bông hoa, đứng đó mân mê, hồi lâu mới nói: “Ngư Nhi gần đây không có tâm trạng luyện võ, vì thế chẳng có tiến triển gì mấy!”
“Có chuyện gì sao? Ngư Nhi!” Sắt Sắt nhướng mày hỏi.
“Em, em…” Trầm Ngư đột nhiên vịn lấy cành cây, cất tiếng khóc thảm thương.
Sắt Sắt thấy thế quay sang Tử Mê: “Tử Mê, ngươi đưa Triệt Nhi qua kia luyện võ, ta có chuyện muốn nói với Ngư Nhi.” Nàng đặt tay lên vai Trầm Ngư, cười khẽ: “Có gì cứ nói ra! Như vậy ngươi sẽ thấy dễ chịu hơn!”
Trầm Ngư nghẹn ngào kể một lượt chuyện về Điền gia thôn ra sao, nói rồi lau nước mắt nói: “Ngư Nhi quả thực không ngờ cha mẹ đều đã mất, mấy ngày nay đêm nào cũng gặp ác mộng, nhưng không dám nói với tiểu thư, em thấy tiểu thư bận rộn, sợ tiểu thư phân tâm!”
Sắt Sắt không dừng được liền lấy khăn tay ra, lau nước mắt cho Trầm Ngư, khẽ than thở: “Ngư Nhi, ngươi ngốc quá, chuyện lớn như vậy, sao phải giữ trong lòng một mình. Sau này ta chính là người thân của ngươi, mọi người trên Thủy Long Đảo cũng là người thân của ngươi, ngươi đừng buồn nữa!”
Trầm Ngư ngẩng đầu, đôi mắt đen láy ngấn lệ ngây ra nhìn Sắt Sắt: “Đa tạ tiểu thư!”
Sắt Sắt gật đầu nói: “Ngươi đi luyện võ đi!”
Nhìn bóng Trầm Ngư khuất sau vườn hoa, Sắt Sắt nheo mắt chăm chú, sau đó gọi Bắc Đẩu và Nam Tinh tới dặn dò: “Hai người các ngươi, sau này không phải làm gì cả, chỉ cần giám sát Trầm Ngư thôi. Cẩn thận đó, đừng để bị phát hiện ra.” Sắt Sắt chẳng thà tin rằng chuyện ở Điền gia thôn là thiên tai chứ không muốn tin rằng là do con người gây ra. Nàng hi vọng Trầm Ngư mãi mãi là Trầm Ngư ngây thơ trong sáng và không phải là gian tế mà nàng tưởng tượng.
Sắt Sắt ngồi một mình bên cửa sổ, lật đi lật lại tấm giấy mời trong tay, Mạc Tầm Hoan mời nàng ngày mai tới Y Mạch Đảo ngắm hoa. Thủy Long Đảo và Y Mạch Đảo đều thuộc Long Hải, coi như cũng là hàng xóm. Nghĩ thực ra nàng cũng nên tới Y Mạch Đảo thăm hỏi một chuyến, có điều nhớ lời cảnh báo của Dạ Vô Yên, vì thế nàng chưa từng nghĩ tới đó.
Lần thưởng hoa này quyết không đơn giản, nếu nàng không đi, e rằng sẽ khiến hắn để tâm đề phòng nàng.
Ánh hoàng hôn chiếu trên những bông hoa nở rộ ngoài cửa sổ, mùi hoa thơm nồng bay vào khiến Sắt Sắt thấy có chút mơ hồ rằng nàng đang hưởng thụ thời khắc thanh nhàn và cô độc.
Vì sao cuối cùng một người luôn thờ ơ như nàng vẫn cứ bị cuốn vào những việc phân tranh vô vị của người đời như thế? Dường như cứ mỗi lần nàng muốn thoát ra, lại có người kéo nàng vào. Vốn cho rằng tới Đông Hải rồi có thể tự do tự tại, nhưng không ngờ nguy hiểm lúc nào cũng có thể dễ dàng ập tới.
Nếu đã không cách nào thoát được, chi bằng quyết tâm chơi tới cùng vậy. Trong thế cuộc hỗn loạn này, nàng muốn chứng minh một điều, nàng không phải là loại người dễ dàng thua cuộc!
Sắt Sắt nhanh chóng quyết định tới Y Mạch Đảo, cho dù Mạc Tầm Hoan có ý đồ, trước mắt có lẽ cũng chưa có hành động gì, lần này đi Y Mạch Đảo, cũng tiện bề dò xét.
Sáng sớm ngày hôm sau, Sắt Sắt đem theo Tử Mê và Bắc Đẩu, Nam Tinh cưỡi lên một con thuyền nhỏ tới Y Mạch Đảo. Hai canh giờ sau, họ đã tới bên ngoài hải vực của Y Mạch Đảo.
Xa xa Sắt Sắt đã thấy hào bảo vệ thành và thành lầu nguy nga, hình ảnh đại chiến hôm nào như thước phim quay chậm hiện lên trong đầu Sắt Sắt. Nghĩ tới việc tỷ tỷ của Mạc Tầm Hoan rơi từ trên thành lầu xuống mà chết, trái tim Sắt Sắt lại trào lên nỗi bi thương sâu sắc.
Binh lính giữ thành từ xa trông thấy lá cờ Thương Hải Lăng Ba trên thuyền Sắt Sắt, liền nhanh chóng mở cửa đập nước.
Thành trì của Y Mạch Quốc rất có trật tự. Trung tâm thành là cung điện của Quốc vương, bên ngoài có tám con đường, chia cả tòa thành làm tám khu. Mỗi khu nhà cửa xếp tầng tầng lớp lớp, có chợ, nhà trọ, dịch quán, quán rượu… mọi thứ đều rất ngăn nắp. Men theo con đường lót đá xanh, đi một lúc liền tới cung điện của Mạc Tầm Hoan. Lúc này Mạc Tầm Hoan đang đứng trước cửa cung điện chờ đón họ.
Hôm nay Mạc Tầm Hoan mặc triều phục của Quốc vương Y Mạch Đảo, áo bào gấm rộng, ống tay áo thêu rồng, lưng thắt đai ngọc thêu chỉ vàng, đội mũ ngọc, trên mũ khảm một viên ngọc sáng lấp lánh.
Mạc Tầm Hoan xưa nay vốn giản dị bỗng ăn mặc như vậy thật khiến Sắt Sắt có chút khó thích ứng. Nhưng không thể không thừa nhận, một Mạc Tầm Hoan như thế nhìn rất cao quý nho nhã, đương nhiên cũng có cả phong độ oai nghiêm của một đấng Quân vương. Thấy Sắt Sắt, hắn bước những bước dài tới nghênh đón, nhếch miệng nở nụ cười, ánh mắt lấp lánh vô cùng dịu dàng.
“Sắt Sắt!” Hắn khẽ gọi tên nàng, không nói gì thêm, bàn tay lớn đưa ra, nắm lấy tay nàng.
Ánh mắt Sắt Sắt chăm chú nhìn, khẽ cười, tránh bàn tay hắn, cất giọng trong trẻo: “Đây là cung điện của huynh ư?”
Mạc Tầm Hoan cười nhẹ nói: “Đi, ta đưa nàng vào.”
Cung điện của Mạc Tầm Hoan không nguy nga, nhưng chỗ nào cũng toát ra khí chất đặc biệt cao quý, những chiếc cột trụ bạch ngọc, tương cũng bằng bạch ngọc, nhìn từ xa như một đám mây đáp trên mặt đất.
Hai người đi qua những hành lang tráng lệ vào nội điện. Đã có người chuẩn bị sẵn tửu yến, cung nữ tấp nập dâng lên các món ăn ngon. Không có khách khứa nào khác, chỉ có duy nhất một mình Sắt Sắt.
“Không biết Quốc vương muốn ta ngắm hoa gì?” Sắt Sắt tươi cười nói.
Mạc Tầm Hoan nghe thấy Sắt Sắt gọi hắn là Quốc vương, tuy ngoài mặt vẫn thể hiện sự lãnh đạm, nhưng không khí xung quanh hắn rõ ràng trong khoảnh khắc bỗng trở nên lạnh giá.
“Nếu nàng gọi ta là Quốc Vương thì ta sẽ gọi nàng là Long Nữ Đại vương.” Giọng nói ấm áp của hắn có phần bất mãn, ra vẻ tội nghiệp.
Sắt Sắt quả thực sợ hãi, không dám đáp lời, đành cúi đầu dùng bữa. Ăn xong rồi, Mạc Tầm Hoan liền đưa Sắt Sắt ra ngự hoa viên phía sau. Nơi đây có một hồ nước rộng mênh mông, trong hồ trồng đủ các loại hoa sen. Điều kỳ lạ nhất là giữa hồ có một đóa mặc liên, nổi bật giữa đám hoa màu hồng và trắng.
“Mặc liên?” Sắt Sắt khẽ nhếch cặp lông mày, “Huynh lấy từ đâu vậy?”
Mạc Tầm Hoan mỉm cười đáp: “Là thợ làm vườn của ta trồng được đó, năm nay mới nở lần đầu, ta nghĩ nàng nhất định sẽ rất thích, vì thế mới mời nàng tới đây thưởng hoa! Thích không?” Hắn dịu dàng hỏi.
Sắt Sắt gật đầu cười khẽ, “Ừm, ta thích lắm.”
Tuy ngoài mặt vô cùng cảm động, nhưng sâu trong đáy lòng, nàng hiểu rất rõ. Lần trước gặp mặt, Mạc Tầm Hoan đã thể hiện tình cảm với nàng, Sắt Sắt hoàn toàn không tin Mạc Tầm Hoan thích mình. Hôm nay, tuy Sắt Sắt vẫn không tin nhưng có thể nhận ra, dù không biết Mạc Tầm Hoan có thật sự thích nàng hay không, những việc hắn làm này điều vì muốn lấy lòng nàng.
Nhưng vì sao hắn phải làm như vậy?
“Sắt Sắt, ở Đông Hải, bây giờ chỉ có Y Mạch Đảo và Thủy Long Đảo, chúng ta có nên hợp tác để cùng chống lại kẻ địch tới xâm chiếm không?”
Sắt Sắt tươi cười đáp: “Đương nhiên là hợp tác rồi, còn phải nói sao?”
Mạc Tầm Hoan nghe vậy, ánh mắt liền từ từ lướt lên mặt Sắt Sắt, khoảnh khắc đó, ánh mắt hắn còn chói chang hơn cả mặt trời. Hắn thấp giọng nói: “Sắt Sắt, Y Mạch Đảo liên hôn với Thủy Long Đảo được chăng?”
“Liên hôn?!” Sắt Sắt nhẹ ngẩng đầu, khẽ cười hỏi: “Ai với ai?” Huynh nhắm trúng cô nương nào trên Thủy Long Đảo của ta hay vị cô nương nào trên Y Mạch Đảo của huynh thích nam tử nào trên Thủy Long Đảo vậy?”
Nàng ngước mắt nhìn, đôi mắt trong trẻo lấp lánh, trong đó hiện lên rất rõ bóng hình của Mạc Tầm Hoan. Mạc Tầm Hoan thấy nàng đùa cợt như vậy, chỉ hận không thể bước tới ôm lấy nàng, dùng môi và lưỡi nói để nàng hiểu, rốt cuộc là ai với ai. Nhưng sau cùng hắn chỉ thuận thế nắm lấy tay nàng, thanh âm trầm thấp nói: “Nàng và ta!”
Nhưng câu trả lời của Sắt Sắt lại là một tràng cười, thực ra nàng vốn không thể cười được, nhưng không thể không cười, vì thông qua nụ cười đó nàng có thể khẳng định được một điều, lời của Mạc Tầm Hoan vào tai nàng chỉ là một lời nói đùa mà thôi.
Mạc Tầm Hoan nhìn dung nhan tươi đẹp như hoa của Sắt Sắt, khuôn mặt tuấn tú càng càng trở nên lãnh đạm.
“Đừng cười nữa, nàng có biết nàng cười nhìn giả dối thế nào không!” Đột nhiên hắn phất tay áo bỏ đi, chỉ để lại một mình Sắt Sắt đứng bên hồ sen có chút ngẩn người.
Sắt Sắt nhìn bóng Mạc Tầm Hoan đi xa dần, nàng quả thực không dám tin, một kẻ luôn ung dung thờ ơ như Mạc Tầm Hoan lại có thể tức giận như vậy. Nàng đứng ngây người bên hồ hồi lâu, không biết lúc này nên gặp lại hắn thế nào, chỉ đành tiếp tục ngắm hoa.
Hoa sen trong hồ rất đẹp, Sắt Sắt chầm chậm men theo bờ hồ đi tới hoa viên, cánh mũi toàn là hương sen nồng đượm. Sắt Sắt đột nhiên dừng bước, chỉ thấy lá sen phía xa đang động đậy, nàng liền nấp sau một cây liễu già, thì thấy một chiếc thuyền nhỏ rẽ lá sen chèo ra.
Chiếc thuyền đó rất nhỏ, chỉ có thể chở được hai người, trên thuyền có một người, tay cầm chèo, đang chầm chậm chèo tới. Phía sau lưng là một cô gái trẻ tuổi, nhưng lúc cô gái đó vừa quay người lại, Sắt Sắt không dừng được mà ngẩn cẩ người.
Đây chẳng phải là một cô nương, rõ ràng là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi.
Hắn đứng thẳng lưng trên chiếc thuyền nhỏ lấp trong đám lá sen, thân thể cao ráo. Còn khuôn mặt, không biết có phải Y Mạch Quốc toàn là mỹ nam tử hay không, mà chỉ thấy hàm răng hắn trắng bóng, mắt sáng lấp lánh, tuấn tú thanh tao. Thiếu niên đó không có vẻ lạnh lùng của Mạc Tầm Hoan, nếu không phải tuổi còn nhỏ e rằng tướng mạo còn rực rỡ, đẹp đẽ hơn cả Mạc Tầm Hoan. Vẻ đẹp ấy thật khiến người ta không khỏi dộng lòng say mê.
Lúc đó hắn không mặc áo, thân trên ở trần, lộ ra cơ thể cân đối, phía dưới mặc một chiếc quần ống rộng xắn gấu, lộ ra bắp chân linh hoạt. Hắn đứng trên chiếc thuyền nhỏ, nhìn đẹp đẽ mỹ miều không khác gì thanh liên trong hồ vậy. Nhưng thiếu niên đó tuy tuấn tú mà lông mày lại ẩn chứa nỗi sầu thương, ánh mắt u oán của hắn nhìn lướt qua đám hoa sen. Lúc hắn nhìn thấy đóa mặc liên, hắn liền đứng dậy hái rồi đưa lên mũi ngửi, sau đó không hiểu sao lại chun mũi, ném đóa hoa xuống chân. Hắn đưa chân trần giẫm lên đóa mặc liên, giận dữ nói: “Chẳng qua chỉ là một đóa mặc liên, có gì hay ho chứ, đen thùi lui, không thơm cũng chẳng đẹp, có đáng hao tâm tổn sức trồng không.”
Thiếu niên đó vừa giẫm lên đóa mặc liên, vừa không ngừng mắng chửi, khiến chiếc thuyền nhỏ chòng chành theo những động tác của hắn.
Sắt Sắt rất lo thiếu niên đó ngã xuống nước, đồng thời nàng cũng lo cho đóa mặc liên. Không biết vì sao, nàng cảm thấy thiếu niên đó như đang chỉ gà mắng chó, xem ra hắn không chỉ căm hận đóa mặc liên đó thôi.
Sắt Sắt nghĩ, tốt nhất là nên tránh xa con người cổ quái này ra, vì thế liền quay mình rời đi, rồi thi triển khinh công, bay khỏi vườn hoa như một làn khói.
Sau giờ ngọ, lúc nàng rời khỏi Y Mạch Quốc, Mạc Tầm Hoan đã lại nói cười như không, như thể việc nói chuyên hồi trưa với nàng chưa từng xảy ra vậy. Trong lòng Sắt Sắt thấy nhẹ nhõm vài phần, như vậy cũng tốt, Mạc Tầm Hoan là người thông minh, mong hắn có thể nghĩ thoáng một chút.
Bình luận truyện