Đạo Sĩ Kinh Kỳ
Chương 10: Cổ mộ
Thiểm Tây, Trung Quốc...
- Mau lên, tìm cách mở cửa ra, chúng ta sắp giàu to rồi! – Một lão già tầm 50 tuổi, tay cầm đèn pin đang săm soi từng chỉ tiết trên cánh cửa đá khổng lồ. Chốc chốc lại lấy gậy gõ gõ vào vài chỗ.
- Kỳ lạ! Ngôi mộ này không giống các ngôi mộ khác, cơ quan mở cửa không nằm ở đây! – Người đàn ông trung niên đang mò mẫm góc trái của cánh cửa đá.
- Chú, ở đây có gì đó! – Cậu thanh niên trẻ chỉ tay về phía nóc cửa, cao khoảng năm mét.
- Là nó! Trèo lên xoay mạnh cục đá đó sang trái đi! Mau! – Lão già ra lệnh cho cậu thanh niên.
"Két...ầm ầm ầm!" cánh cửa nặng nề dần được mở ra, khói bụi mù mịt. Cậu thanh niên trèo xuống từ từ, nhanh chóng lấy một cây đèn pin lớn soi sáng cả gian phòng tối om.
Sau khi đi qua năm căn phòng trống không hề có cơ quan, cả ba người dần tiến vào một gian phòng lớn hơn hẳn...
- Một...hai...ba...bốn...có đến hai mươi cỗ quan tài! Haha giàu to rồi! – Lão già mừng rỡ khi thấy số lượng quan tài đặt trong hầm mộ quá nhiều, phen này chắc chắn lão sẽ có một khối lượng cổ vật đáng kể.
Giữa gian phòng là một cỗ quan tài đặt riêng biệt, lớn hơn các cỗ quan tài khác và được trạm trổ tinh vi. Lão già có vẻ chú ý đến nó, lão rọi đèn pin và bước đến giữa gian phòng, lách qua các cổ quan tài nhỏ hơn.
- Cẩn thận! Chàng thanh niên nhanh chóng lao đến xô lão già sang một bên. Một mũi tên xẹt qua cắm vào chiếc quan tài nhỏ ở bên cạnh.
- Chỗ này có cơ quan, cẩn thận! – Cậu thanh niên có vẻ am hiểu về các loại cơ quan đứng dậy, cầm lấy chiếc gậy của lão già kia gõ gõ xuống nền đất phía trước mấy cái. "Vút...vút..." hơn chục mũi tên từ các phía bắn ra, cậu nhanh chóng cúi mình xuống né tránh.
- Coi bộ cũng chỉ là loại cơ quan bình thường, không có gì khó khăn! – Nói rồi cậu đứng dậy nhìn quanh, bất chợt chạy thẳng về góc phòng trong khi dàn mưa tên bắn liên tục.
"Ầm..." – Xong rồi, loại cơ quan này đơn giản thôi, chỉ cần ấn mạnh vào viên đá chủ chốt là được.
- Được rồi! Mở nắp quan tài kia ra! – Lão già đứng dậy phủi áo ra lệnh.
"Cọt...kẹt...rầm!" Nắp quan tài được bật ra, một mùi hôi thối xộc thẳng lên làm cả ba nhanh chóng bịt mũi tránh xa. Đợi mùi hôi thối loãng đi một chút, cả ba tiến tới nhìn vào trong quan tài...
- Cái gì? Xác đâu, sao lại là quan tài rỗng? – Lão già sửng sốt.
- Tìm ta à? – Một bóng người cao tầm mét bảy, mặc quan phục nhà Thanh đứng sau ba người họ, tay lởm chởm móng sắc nhọn đặt lên vai lão già.
Cả ba quay người lại...
- Á...á...á...á...á! Chạy mau, là cương thi!
Cả ba sợ hãi chạy thục mạng hướng về phía cửa lớn nhưng vừa sang gian phòng bên cạnh thì...
- Cái gì đây? Đông quá vậy, chết chắc rồi!
Bên phòng cạnh là hàng chục cái xác nhảy tưng tưng mặc quan phục thời Thanh. Cả lũ đang nhảy thẳng hướng về phía ba người họ, lão già run rẩy ngã xuống đất miệng lắp bắp.
- A...a...a...sao mày làm vậy? Tao giết màyyy! – Gã đàn ông trung niên túm lấy lão già ném thẳng về phía bọn cương thi, lão già cố gào thét trong khi bọn chúng xúm vào... Hai người còn lại nhanh chóng tẩu thoát khi lũ cương thi đang chăm chú vào lão già.
- Hộc...hộc...chạy nhanh lên, sắp ra khỏi rồi! – Gã trung niên vừa chạy vừa nhắc nhở chàng trai trẻ.
- A...! - Lão hụt chân ngã xuống.
- Chú có sao không? Mau đứng dậy, bọn nó đuổi tới rồi... - Phía sau hai người là bọn cương thi khi nãy, chúng đã ở ngay cạnh...
- Chú, mau đứng dậy đi! – Cậu thanh niên đỡ ông ta dậy, xua y mau chạy còn mình cố chặn bọn cương thi.
- Giờ thì...xin lỗi mày nhé! Tao phải sống! – Gã cười nham hiểm rồi đẩy anh ta về phía bọn chúng. Cả bọn bao lấy cậu thanh niên, tiếng thét của cậu nhỏ dần rồi tắt hẳn...
Lão trung niên đang chạy thì bỗng một lưỡi kiếm sắc nhọn phi tới chém lìa đầu, phần cổ bắn máu tung toé. Một bóng đen từ trên cao hạ xuống cười nhẹ:
- Khà khà khà...cương thi à? Đúng thứ ta đang cần!
_________
- Ê bây, hôm nay tao đi thăm anh Thiên, có đứa nào đi chung không? Mua ít trái cây tươi đi! – Lâm đề nghị.
- Tao!
- Tao!
- Tao nữa!
- Rồi ok, thằng Tuấn mua ít trái cây đi, Nam với Cường mua nhang đèn vàng mã. Sau giờ nghỉ tụi mình đi!
- Còn nữa -
- Mau lên, tìm cách mở cửa ra, chúng ta sắp giàu to rồi! – Một lão già tầm 50 tuổi, tay cầm đèn pin đang săm soi từng chỉ tiết trên cánh cửa đá khổng lồ. Chốc chốc lại lấy gậy gõ gõ vào vài chỗ.
- Kỳ lạ! Ngôi mộ này không giống các ngôi mộ khác, cơ quan mở cửa không nằm ở đây! – Người đàn ông trung niên đang mò mẫm góc trái của cánh cửa đá.
- Chú, ở đây có gì đó! – Cậu thanh niên trẻ chỉ tay về phía nóc cửa, cao khoảng năm mét.
- Là nó! Trèo lên xoay mạnh cục đá đó sang trái đi! Mau! – Lão già ra lệnh cho cậu thanh niên.
"Két...ầm ầm ầm!" cánh cửa nặng nề dần được mở ra, khói bụi mù mịt. Cậu thanh niên trèo xuống từ từ, nhanh chóng lấy một cây đèn pin lớn soi sáng cả gian phòng tối om.
Sau khi đi qua năm căn phòng trống không hề có cơ quan, cả ba người dần tiến vào một gian phòng lớn hơn hẳn...
- Một...hai...ba...bốn...có đến hai mươi cỗ quan tài! Haha giàu to rồi! – Lão già mừng rỡ khi thấy số lượng quan tài đặt trong hầm mộ quá nhiều, phen này chắc chắn lão sẽ có một khối lượng cổ vật đáng kể.
Giữa gian phòng là một cỗ quan tài đặt riêng biệt, lớn hơn các cỗ quan tài khác và được trạm trổ tinh vi. Lão già có vẻ chú ý đến nó, lão rọi đèn pin và bước đến giữa gian phòng, lách qua các cổ quan tài nhỏ hơn.
- Cẩn thận! Chàng thanh niên nhanh chóng lao đến xô lão già sang một bên. Một mũi tên xẹt qua cắm vào chiếc quan tài nhỏ ở bên cạnh.
- Chỗ này có cơ quan, cẩn thận! – Cậu thanh niên có vẻ am hiểu về các loại cơ quan đứng dậy, cầm lấy chiếc gậy của lão già kia gõ gõ xuống nền đất phía trước mấy cái. "Vút...vút..." hơn chục mũi tên từ các phía bắn ra, cậu nhanh chóng cúi mình xuống né tránh.
- Coi bộ cũng chỉ là loại cơ quan bình thường, không có gì khó khăn! – Nói rồi cậu đứng dậy nhìn quanh, bất chợt chạy thẳng về góc phòng trong khi dàn mưa tên bắn liên tục.
"Ầm..." – Xong rồi, loại cơ quan này đơn giản thôi, chỉ cần ấn mạnh vào viên đá chủ chốt là được.
- Được rồi! Mở nắp quan tài kia ra! – Lão già đứng dậy phủi áo ra lệnh.
"Cọt...kẹt...rầm!" Nắp quan tài được bật ra, một mùi hôi thối xộc thẳng lên làm cả ba nhanh chóng bịt mũi tránh xa. Đợi mùi hôi thối loãng đi một chút, cả ba tiến tới nhìn vào trong quan tài...
- Cái gì? Xác đâu, sao lại là quan tài rỗng? – Lão già sửng sốt.
- Tìm ta à? – Một bóng người cao tầm mét bảy, mặc quan phục nhà Thanh đứng sau ba người họ, tay lởm chởm móng sắc nhọn đặt lên vai lão già.
Cả ba quay người lại...
- Á...á...á...á...á! Chạy mau, là cương thi!
Cả ba sợ hãi chạy thục mạng hướng về phía cửa lớn nhưng vừa sang gian phòng bên cạnh thì...
- Cái gì đây? Đông quá vậy, chết chắc rồi!
Bên phòng cạnh là hàng chục cái xác nhảy tưng tưng mặc quan phục thời Thanh. Cả lũ đang nhảy thẳng hướng về phía ba người họ, lão già run rẩy ngã xuống đất miệng lắp bắp.
- A...a...a...sao mày làm vậy? Tao giết màyyy! – Gã đàn ông trung niên túm lấy lão già ném thẳng về phía bọn cương thi, lão già cố gào thét trong khi bọn chúng xúm vào... Hai người còn lại nhanh chóng tẩu thoát khi lũ cương thi đang chăm chú vào lão già.
- Hộc...hộc...chạy nhanh lên, sắp ra khỏi rồi! – Gã trung niên vừa chạy vừa nhắc nhở chàng trai trẻ.
- A...! - Lão hụt chân ngã xuống.
- Chú có sao không? Mau đứng dậy, bọn nó đuổi tới rồi... - Phía sau hai người là bọn cương thi khi nãy, chúng đã ở ngay cạnh...
- Chú, mau đứng dậy đi! – Cậu thanh niên đỡ ông ta dậy, xua y mau chạy còn mình cố chặn bọn cương thi.
- Giờ thì...xin lỗi mày nhé! Tao phải sống! – Gã cười nham hiểm rồi đẩy anh ta về phía bọn chúng. Cả bọn bao lấy cậu thanh niên, tiếng thét của cậu nhỏ dần rồi tắt hẳn...
Lão trung niên đang chạy thì bỗng một lưỡi kiếm sắc nhọn phi tới chém lìa đầu, phần cổ bắn máu tung toé. Một bóng đen từ trên cao hạ xuống cười nhẹ:
- Khà khà khà...cương thi à? Đúng thứ ta đang cần!
_________
- Ê bây, hôm nay tao đi thăm anh Thiên, có đứa nào đi chung không? Mua ít trái cây tươi đi! – Lâm đề nghị.
- Tao!
- Tao!
- Tao nữa!
- Rồi ok, thằng Tuấn mua ít trái cây đi, Nam với Cường mua nhang đèn vàng mã. Sau giờ nghỉ tụi mình đi!
- Còn nữa -
Bình luận truyện