Đào Thoát
Chương 63
Mèo con của thầy…” Nạp Lan Tư Ý kéo người cô qua, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt non mềm trắng như sứ của cô, đặt môi lên đó. Hơi thở của ông nóng cháy, thiêu đốt da thịt cô, “Bảo bối của thầy…Sau này thầy sẽ không buông em ra nữa. Thầy sẽ để em ở bên cạnh thầy vĩnh viễn. Người khác đừng mơ tưởng đụng đến một ngón tay của em…” Đôi môi ông lướt nhẹ như nước qua khuôn mặt cô. Ngón tay thon dài có lực lại xoa lên nhũ phong cô một lần nữa.
Thân thể trắng nõn xích lõa của Lam Tĩnh Nghi nhẹ run lên, nở rộ đầy quyến rũ dưới ngón tay của ông. Dục vọng của ông sống lại trong cơ thể cô. Hạ thân ông lại va chạm có lực theo tiết tấu vào cô.
Hai gò má Lam Tĩnh Nghi ửng đó, nhẹ nhàng rên rỉ. Vừa kịch liệt xong, bây giờ ông lại cho cô triền miên dịu dàng nhất.
“Thoải mái không?” Ông ngậm đôi môi cánh hoa của cô, hạ thân dùng sức va chạm.
“A ~~~” Lam Tĩnh Nghi cong người lên, nhũ phong đưa vào bàn tay của ông.
Nạp Lan Tư Ý cười khẽ. Trên người ông có mùi nước cạo râu và mùi nước hoa nhàn nhạt đan vào nhau, tràn ngập dụ hoặc ma mị.
“Mèo con…Em là của thầy, được không? Ai dám mơ tưởng em thầy sẽ lấy mạng người đó…”
“Không…” Lam Tĩnh Nghi mở mắt, đôi mắt đang mê loạn lập tức bị ánh mắt ông bắt lấy, “Em sợ…”
Ông biết ý của cô. Ông không nói gì, ánh mắt nhìn chăm chú, quấn quýt lấy cô, hạ thân không ngừng va chạm thân thể cô. Vừa kịch liệt giữ lấy mà cô vẫn nhỏ hẹp chặt kít như thế. Ông đưa phân thân vào nơi sâu nhất của cô.
Bởi vì ông tiến vào nên thân thể cô co giật, run lên dưới người ông. Nơi cổ họng cô phát ra tiếng rên rỉ như mèo kêu.
“Có thầy ở đây em không phải sợ gì cả. Thầy sẽ giải quyết tất cả mọi chuyện. Em có cảm nhận được thầy không?” Dứt lời, ông đẩy lưng một cái, tăng nhanh tốc độ ra vào.
“A ~ a ~” Lam Tĩnh Nghi nhăn mặt lại, thân thể như đang dập dềnh giữa những con sóng.
Nạp Lan Tư Ý dùng đủ loại tư thế, muốn cô cả một buổi tối cho đến khi bình minh chiếu rạng ông mới rời khỏi thân thể cô. Nhưng phân thân thô to vẫn dũng mãnh uy phong như cũ. Ông ôm cô vào phòng tắm, cẩn thận tẩy rửa thân thể cho cô.
Lam Tĩnh Nghi ngủ trong phòng tắm, cho đến khi ông dùng khăn tắm màu trắng chà lau thân thể cho cô, cô mới mơ mơ màng màng mở mắt. Đập vào mắt cô chính là gương mặt anh tuấn phấn chấn bừng bừng của ông.
Mặt cô đỏ rực. Ông mặc quần áo giúp cô. Ngón tay của ông ấm áp, hơi thô ráp. Đầu ngón tay ông xẹt qua người cô khiến cô như bị điện giật.
Nạp Lan Tư Ý cẩn thận giúp cô mặc quần áo tử tế. Hôm qua quá phóng túng. Mắt cô rõ ràng có quầng thâm. Ông như thợ trang điểm làm hết phận sự lấy phấn che đi vết thâm cho cô, xử lý mái tóc đen dài mượt của cô.
“Thầy giáo…” Lam Tĩnh Nghi nhìn ông trong gương. Trên người ông tỏa ra mùi vị của sự thành thục, khuôn mặt anh tuấn có dấu vết thời gian nhàn nhạt, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra sự uy nghi trời sinh và khí chất quý tộc. Ông như một vương giả lại vô cùng dịu dàng hầu hạ cô. Cô như đang mơ vậy.
“Mèo con của thầy…” Ông cúi người, hôn cô say đắm cho tới khi cô khó thở.
Buổi sáng, một chiếc Limousine dừng trước cửa nhà lớn. Lam Tĩnh Nghi và Nạp Lan Tư Ý cùng xuống xe, đi vào phòng khách. Lam Tĩnh Nghi đứng cạnh Nạp Lan Tư Ý có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn khác thường. Nhìn kỹ sẽ thấy cô đang cắn chặt môi dưới, ngón tay nắm rất chặt, trên khuôn mặt tái nhợt mang theo sự lo lắng.
Nạp Lan Tư Ý nắm lấy tay cô như trấn an không lời. Lam Tĩnh Nghi nhẹ nhàng rút khỏi tay ông, kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Nạp Lan Tư Ý nhìn cô, phát hiện ra sức ảnh hưởng của hai con trai bảo bối của mình rất mạnh đối với cô.
“Lão gia, bữa sáng đã chuẩn bị xong. Hai thiếu gia đều đang ở phòng ăn.” Người hầu cung kính mở cửa, thấp giọng nói.
Nạp Lan Tư ừ một tiếng, đi cùng Lam Tĩnh Nghi vào phòng ăn. Lam Tĩnh Nghi cảm thấy càng ngày càng lo lắng. Tim cô đập thình thịch dường như đang chờ cô ở phòng ăn không phải là anh em Nạp Lan mà là hai con hổ. Chỉ cần cô vừa bước vào là sẽ chết không toàn thây.
Thế nhưng cô vừa đi vào liền được mở rộng tầm mắt. Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật đang ưu nhã ngồi ăn với nhau. Nghe tiếng động, bọn họ ngẩng đầu. Nạp Lan Địch vẫn lãnh khốc tuấn mỹ như ma vương, nhìn thấy Lam Tĩnh Nghi thì môi cậu nhếch lên một đường cong nhưng vô cùng tà mị. Nạp Lan Luật trưng ra khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ như thiên sứ, ý cười mỏng manh hiện lên trong đôi mắt hẹp dài.
“Ba, hai người đã về?” Nạp Lan Luật mở miệng nói. Gió nhẹ thổi qua Lam Tĩnh Nghi khiến cô bỗng nhẹ run lên.
Nạp Lan Tư Ý giương mày, ừ một tiếng, mời Lam Tĩnh Nghi ngồi xuống. Cô vừa ngồi xuống thì nghe thấy một giọng nói lười biếng lạnh băng.
“Qua đây.”
Cô ngẩng đầu thì thấy đôi mắt hẹp dài của Nạp Lan Địch. Cậu ngoắc tay với cô, khuôn mặt tuấn mỹ không hề có biểu tình gì.
Lam Tĩnh Nghi nhìn Nạp Lan Tư Ý. Ông gật đầu. Cô đi tới trong tâm trạng lo lắng bất an. Nhưng người cô chuyển hướng. Nạp Lan Địch đã sớm cầm chặt tay cô, kéo cô ra khỏi phòng ăn tới phòng khách.
Nạp Lan Tư Ý đứng bật dậy, lông mày nhíu chặt, nghiêm nghị hô lên, “Peter.” Chỉ trong nháy mắt, Nạp Lan Luật đã đứng lên, chĩa tay vào Nạp Lan Tư Ý. Giữa bàn tay thon dài của cậu là một khẩu súng lục.
“Ba, đừng nhúc nhích. Đạn của con không có mắt đâu.”
Trong thoáng chốc, vài vệ sĩ cao to đã chạy vào phòng ăn, giơ khẩu súng lục sáng loáng lên, cùng chĩa vào đầu Nạp Lan Luật.
Nạp Lan Tư Ý nhìn Nạp Lan Luật. Súng chĩa vào đầu cậu nhưng cậu vẫn ung dung như bình thường.
“Luật, đừng làm chuyện khiến con hối hận.” Trong lời nói của Nạp Lan Tư Ý có sự cảnh cáo rất đậm. Vài vệ sĩ lên đạn, cảnh giác nghiêm mật, dường như đạn lúc nào cũng có thể xuyên qua đầu Nạp Lan Luật.
Nạp Lan Luật cười khẽ, “Ba, ba chưa từng nói cho con biết làm chuyện gì sẽ phải hối hận, chuyện gì không. Yêu cầu lúc này khiến con đau đầu.” Cậu từ từ lui lại, nói, “Xin ba đừng tới đây. Con nhận ra ba nhưng súng thì không.”
Cậu lui khỏi phòng. Vệ sĩ cùng giương súng.
Nạp Lan Tư Ý không động, trầm giọng mệnh lệnh, “Đừng nổ súng. Ai dám làm nó bị thương thì lấy mạng mà đền.”
Nạp Lan Luật mang theo súng rời khỏi phòng khách, quay người chạy tới chiếc xe thể thao màu xanh đậu cách đó không xa. Cửa xe mở rộng ra, cậu nhảy vào, xe lao nhanh đi.
Thân thể trắng nõn xích lõa của Lam Tĩnh Nghi nhẹ run lên, nở rộ đầy quyến rũ dưới ngón tay của ông. Dục vọng của ông sống lại trong cơ thể cô. Hạ thân ông lại va chạm có lực theo tiết tấu vào cô.
Hai gò má Lam Tĩnh Nghi ửng đó, nhẹ nhàng rên rỉ. Vừa kịch liệt xong, bây giờ ông lại cho cô triền miên dịu dàng nhất.
“Thoải mái không?” Ông ngậm đôi môi cánh hoa của cô, hạ thân dùng sức va chạm.
“A ~~~” Lam Tĩnh Nghi cong người lên, nhũ phong đưa vào bàn tay của ông.
Nạp Lan Tư Ý cười khẽ. Trên người ông có mùi nước cạo râu và mùi nước hoa nhàn nhạt đan vào nhau, tràn ngập dụ hoặc ma mị.
“Mèo con…Em là của thầy, được không? Ai dám mơ tưởng em thầy sẽ lấy mạng người đó…”
“Không…” Lam Tĩnh Nghi mở mắt, đôi mắt đang mê loạn lập tức bị ánh mắt ông bắt lấy, “Em sợ…”
Ông biết ý của cô. Ông không nói gì, ánh mắt nhìn chăm chú, quấn quýt lấy cô, hạ thân không ngừng va chạm thân thể cô. Vừa kịch liệt giữ lấy mà cô vẫn nhỏ hẹp chặt kít như thế. Ông đưa phân thân vào nơi sâu nhất của cô.
Bởi vì ông tiến vào nên thân thể cô co giật, run lên dưới người ông. Nơi cổ họng cô phát ra tiếng rên rỉ như mèo kêu.
“Có thầy ở đây em không phải sợ gì cả. Thầy sẽ giải quyết tất cả mọi chuyện. Em có cảm nhận được thầy không?” Dứt lời, ông đẩy lưng một cái, tăng nhanh tốc độ ra vào.
“A ~ a ~” Lam Tĩnh Nghi nhăn mặt lại, thân thể như đang dập dềnh giữa những con sóng.
Nạp Lan Tư Ý dùng đủ loại tư thế, muốn cô cả một buổi tối cho đến khi bình minh chiếu rạng ông mới rời khỏi thân thể cô. Nhưng phân thân thô to vẫn dũng mãnh uy phong như cũ. Ông ôm cô vào phòng tắm, cẩn thận tẩy rửa thân thể cho cô.
Lam Tĩnh Nghi ngủ trong phòng tắm, cho đến khi ông dùng khăn tắm màu trắng chà lau thân thể cho cô, cô mới mơ mơ màng màng mở mắt. Đập vào mắt cô chính là gương mặt anh tuấn phấn chấn bừng bừng của ông.
Mặt cô đỏ rực. Ông mặc quần áo giúp cô. Ngón tay của ông ấm áp, hơi thô ráp. Đầu ngón tay ông xẹt qua người cô khiến cô như bị điện giật.
Nạp Lan Tư Ý cẩn thận giúp cô mặc quần áo tử tế. Hôm qua quá phóng túng. Mắt cô rõ ràng có quầng thâm. Ông như thợ trang điểm làm hết phận sự lấy phấn che đi vết thâm cho cô, xử lý mái tóc đen dài mượt của cô.
“Thầy giáo…” Lam Tĩnh Nghi nhìn ông trong gương. Trên người ông tỏa ra mùi vị của sự thành thục, khuôn mặt anh tuấn có dấu vết thời gian nhàn nhạt, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra sự uy nghi trời sinh và khí chất quý tộc. Ông như một vương giả lại vô cùng dịu dàng hầu hạ cô. Cô như đang mơ vậy.
“Mèo con của thầy…” Ông cúi người, hôn cô say đắm cho tới khi cô khó thở.
Buổi sáng, một chiếc Limousine dừng trước cửa nhà lớn. Lam Tĩnh Nghi và Nạp Lan Tư Ý cùng xuống xe, đi vào phòng khách. Lam Tĩnh Nghi đứng cạnh Nạp Lan Tư Ý có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn khác thường. Nhìn kỹ sẽ thấy cô đang cắn chặt môi dưới, ngón tay nắm rất chặt, trên khuôn mặt tái nhợt mang theo sự lo lắng.
Nạp Lan Tư Ý nắm lấy tay cô như trấn an không lời. Lam Tĩnh Nghi nhẹ nhàng rút khỏi tay ông, kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Nạp Lan Tư Ý nhìn cô, phát hiện ra sức ảnh hưởng của hai con trai bảo bối của mình rất mạnh đối với cô.
“Lão gia, bữa sáng đã chuẩn bị xong. Hai thiếu gia đều đang ở phòng ăn.” Người hầu cung kính mở cửa, thấp giọng nói.
Nạp Lan Tư ừ một tiếng, đi cùng Lam Tĩnh Nghi vào phòng ăn. Lam Tĩnh Nghi cảm thấy càng ngày càng lo lắng. Tim cô đập thình thịch dường như đang chờ cô ở phòng ăn không phải là anh em Nạp Lan mà là hai con hổ. Chỉ cần cô vừa bước vào là sẽ chết không toàn thây.
Thế nhưng cô vừa đi vào liền được mở rộng tầm mắt. Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật đang ưu nhã ngồi ăn với nhau. Nghe tiếng động, bọn họ ngẩng đầu. Nạp Lan Địch vẫn lãnh khốc tuấn mỹ như ma vương, nhìn thấy Lam Tĩnh Nghi thì môi cậu nhếch lên một đường cong nhưng vô cùng tà mị. Nạp Lan Luật trưng ra khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ như thiên sứ, ý cười mỏng manh hiện lên trong đôi mắt hẹp dài.
“Ba, hai người đã về?” Nạp Lan Luật mở miệng nói. Gió nhẹ thổi qua Lam Tĩnh Nghi khiến cô bỗng nhẹ run lên.
Nạp Lan Tư Ý giương mày, ừ một tiếng, mời Lam Tĩnh Nghi ngồi xuống. Cô vừa ngồi xuống thì nghe thấy một giọng nói lười biếng lạnh băng.
“Qua đây.”
Cô ngẩng đầu thì thấy đôi mắt hẹp dài của Nạp Lan Địch. Cậu ngoắc tay với cô, khuôn mặt tuấn mỹ không hề có biểu tình gì.
Lam Tĩnh Nghi nhìn Nạp Lan Tư Ý. Ông gật đầu. Cô đi tới trong tâm trạng lo lắng bất an. Nhưng người cô chuyển hướng. Nạp Lan Địch đã sớm cầm chặt tay cô, kéo cô ra khỏi phòng ăn tới phòng khách.
Nạp Lan Tư Ý đứng bật dậy, lông mày nhíu chặt, nghiêm nghị hô lên, “Peter.” Chỉ trong nháy mắt, Nạp Lan Luật đã đứng lên, chĩa tay vào Nạp Lan Tư Ý. Giữa bàn tay thon dài của cậu là một khẩu súng lục.
“Ba, đừng nhúc nhích. Đạn của con không có mắt đâu.”
Trong thoáng chốc, vài vệ sĩ cao to đã chạy vào phòng ăn, giơ khẩu súng lục sáng loáng lên, cùng chĩa vào đầu Nạp Lan Luật.
Nạp Lan Tư Ý nhìn Nạp Lan Luật. Súng chĩa vào đầu cậu nhưng cậu vẫn ung dung như bình thường.
“Luật, đừng làm chuyện khiến con hối hận.” Trong lời nói của Nạp Lan Tư Ý có sự cảnh cáo rất đậm. Vài vệ sĩ lên đạn, cảnh giác nghiêm mật, dường như đạn lúc nào cũng có thể xuyên qua đầu Nạp Lan Luật.
Nạp Lan Luật cười khẽ, “Ba, ba chưa từng nói cho con biết làm chuyện gì sẽ phải hối hận, chuyện gì không. Yêu cầu lúc này khiến con đau đầu.” Cậu từ từ lui lại, nói, “Xin ba đừng tới đây. Con nhận ra ba nhưng súng thì không.”
Cậu lui khỏi phòng. Vệ sĩ cùng giương súng.
Nạp Lan Tư Ý không động, trầm giọng mệnh lệnh, “Đừng nổ súng. Ai dám làm nó bị thương thì lấy mạng mà đền.”
Nạp Lan Luật mang theo súng rời khỏi phòng khách, quay người chạy tới chiếc xe thể thao màu xanh đậu cách đó không xa. Cửa xe mở rộng ra, cậu nhảy vào, xe lao nhanh đi.
Bình luận truyện