Đặt Bút Thành Hôn
Chương 24
Hạ Tử Khâm một cước này đạp qua, mới phát giác được hình như mình dùng sức hơi lớn, ôm túi xách, bĩu môi, mang theo mấy phần lo lắng nhìn Vinh Phi Lân:
"Ai bảo anh không chịu thả tay. . . . . . Ách, cái đó, anh làm sao vậy?"
Vinh Phi Lân khom người, ngẩng đầu lên nhìn cô:
"Hạ Tử Khâm, tôi lại lần nữa xác định, em chính là oan gia trong cuộc đời này của tôi. . . . . ."
Thang máy “đinh” một tiếng, mở ra, Vinh Phi Lân dùng tốc độ nhanh nhất khôi phục lại tác phong thường ngày. Hạ Tử Khâm còn chưa kịp ngạc nhiên, đã nhìn thấy Mạch Tử đứng bên ngoài thang máy, không để ý tới Vinh Phi Lân nữa, nâng bước tới, ôm cô quay một vòng:
"Mạch Tử sao cậu lại không nói cho mình biết, cậu cũng tới nơi này, cậu tới làm gì vậy?"
Mạch Tử buồn cười, giơ tay lên gõ gõ đầu của cô:
"Cậu ngốc à! Tiểu thuyết của mình cũng không để tâm, vai nam chính trong《 tình yêu đúng lúc 》 là ai cậu cũng không biết sao?"
"Là ai?"
Hạ Tử Khâm vừa hỏi, không đợi Mạch Tử trả lời, ánh mắt nhanh chóng lóe lên một cái, cúi đầu trừng mắt với nền nhà. Bên kia, trong thang máy chuyên dụng, Tịch Mạc Thiên sải bước đi ra ngoài.
Khoảnh khắc ánh mắt Tịch Mạc Thiên xẹt qua kia, tim của Hạ Tử Khâm không nhịn được rối loạn vài nhịp. Trong lòng cô cũng hận mình không có tiền đồ, lúc đối mặt với anh theo bản năng vẫn có chút sợ, còn có cảm giác muốn trốn tránh cùng để ý, khiến cô thậm chí không dám nhìn thẳng vào anh.
Vinh Phi Lân bước tới nắm tay của cô. Hạ Tử Khâm sợ hết hồn, tay nhấc lên nhanh chóng hất anh ta ra, liền thấy cửa thang máy phía trong vừa mở, bỗng chốc bị một đám phóng viên không biết đột nhiên chui ra từ đâu vây lại. Khung cảnh trở nên hỗn loạn, đèn flash nhá lên khiến mắt Hạ Tử Khâm không mở ra nổi, bị đám phóng viên đẩy qua một bên, lảo đảo, mắt thấy sẽ phải ngã nhào, lại được một đôi tay có lực ôm vào trong ngực.
Hương vị quen thuộc, cảm giác quen thuộc, Hạ Tử Khâm phát hiện mình lại có mấy phần nhớ nhung, nếu như cô thành thực, thì nên thừa nhận đâu chỉ mấy phần, cô hầu như rất nhớ.
Sững sờ chỉ trong một khắc, cô liền bắt đầu giãy giụa, lại bị Tịch Mạc Thiên giữ chặt eo. Anh cúi đầu đến gần vành tai của cô, mang theo mấy phần cảnh cáo nói:
"Em nên ngoan ngoãn một chút cho tôi, nếu không, tôi liền hôn em ở chỗ này. . . . . ."
Toàn thân Hạ Tử Khâm cứng đờ, mặt đỏ lên, bởi vì khi Tịch Mạc Thiên nói, giọng anh nghe rất mập mờ. Hạ Tử Khâm biết rõ, người đàn ông tên Tịch Mạc Thiên này chưa bao giờ biết nói đùa, nếu như cô còn giãy giụa nữa, anh thực sẽ hôn cô, dưới con mắt mọi người, hơn nữa, lúc này còn có một đám phóng viên nhiều chuyện.
Thật ra thì thần kinh của Hạ Tử Khâm cũng có chút quá thô, mặc dù Tịch Mạc Thiên không hôn cô, nhưng đã ai từng gặp qua Tịch tổng ôm một người phụ nữ thân mật như vậy, còn thỉnh thoảng cúi đầu nói nhỏ. Bộ dáng kia so với hôn cô trước mặt mọi người cũng không kém bao nhiêu. Điều này đối với truyền thông mà nói có uy lực tàn phá ngang với cấp bậc của bom nguyên tử.
Ở lúc Hạ Tử Khâm còn chưa kịp phản ứng, đã bị đám ký giả bao vây. Xì căng đan của Tịch tổng hiển nhiên có sức hút lớn hơn nhiều so với minh tinh mới nổi Ngọc Nữ Hồng cùng ngôi sao lớn bảnh bao nhà Mạch Tử.
Chỉ trong một khắc, Tử Khâm liền được Tịch Mạc Thiên ôm chặt vào trong ngực. Cô chỉ cảm thấy đèn flash không ngừng sáng lên cùng những thanh âm lộn xộn, còn có mấy vấn đề nhiều chuyện:
"Xin hỏi Tịch tổng, cô gái không biết tên ngài đang ôm chặt trong ngực là gì của ngài? Có tin tức nói, Tịch tổng đã bí mật “cưới chui”, Tịch tổng đối với vấn đề này có thể giải thích một được không? Ngài chi một món tiền khổng lồ, gióng trống khua chiêng để nâng một tiểu tác gia chưa có danh tiếng, sau lưng việc này có phải có quy tắc ngầm gì đó không muốn người khác biết hay không ? Có người nói từng thấy qua ngài và một cô gái tuổi còn trẻ ngồi ăn cơm, thái độ cực kỳ thân mật, ngài có thể chứng thật độ chuẩn xác của tin tức này hay không?. . . . . ."
Từng vấn đề một nối tiếp nhau, khiến Hạ Tử Khâm lần đầu tiên lãnh giáo được sự lợi hại của đám ký giả. Vấn đề được đặt ra một cách sắc bén không nể tình, nhắm thẳng vào trọng điểm. Hạ Tử Khâm thật có chút sợ hãi, gắt gao trốn vào trong ngực Tịch Mạc Thiên, tay nhỏ bé theo bản năng ôm lấy hông của anh, nghe thấy thanh âm trầm thấp từ tính lại cường thế của Tịch Mạc Thiên vang lên:
"Hôm nay nếu đã mời các vị ký giả truyền thông vào Vinh thị, thì chúng tôi sẽ thỏa mãn kỳ vọng của mọi người. Những vấn đề liên quan đến việc công - nghi thức bấm máy mà các vị muốn biết, Vinh Tổng giám của chúng tôi sẽ trả lời, bảo đảm khiến mọi người hài lòng mà về. Còn đối với chuyện riêng của tôi, tôi cảm thấy không cần thiết phải thông tri cho mọi người trên toàn thế giới, nhưng tôi có thể tiết lộ một chút, để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người. Đúng vậy, tôi đã kết hôn, người trong ngực chính là vợ tôi, phu nhân của Tổng giám đốc Tịch thị, đồng thời cũng là tác giả cùng biên kịch của《 Tình yêu đúng lúc 》. Cô ấy là một tiểu tác gia chưa có danh tiếng, nhưng tôi có thể bảo đảm rằng, thành công của cô ấy không phải bởi vì cô ấy là phu nhân của tôi, mà là dùng chính sự cố gắng cùng tài năng của cô ấy để đổi lấy. Còn tác phẩm《 Tình yêu đúng lúc 》 đã được ký hợp đồng với Công ty Văn hóa và Truyền thông của Vinh thị trước khi chúng tôi kết hôn, cho nên hi vọng mọi người đánh giá không phải là danh hiệu Tịch phu nhân, mà là chính bản thân cô ấy, một tác giả có tài văn chương tung hoành. Phần khác, phu nhân của tôi thân thể không được tốt, lại xa lạ với truyền thông, cho nên xin mọi người thông cảm, những vấn đề còn lại sẽ do Vinh Tổng giám trả lời."
Nói xong, ôm Hạ Tử Khâm bước nhanh vào thang máy, cửa vừa đóng lại, đám ký giả giống như một quả bom bị nổ tung, vội vàng bao vây quanh Vinh Phi Lân, ồn ào, lộn xộn phỏng vấn.
Ánh mắt Vinh Phi Lân dán lên cửa thang máy thật lâu, mới hồi hồn, trấn an ký giả, mời bọn họ đến phòng hội nghị. Nghi thức bấm máy vốn không nhất định cần Hạ Tử Khâm tới, dù sao Tử Khâm cũng chỉ kiêm chức biên kịch, ngoài cô ra còn có mấy biên kịch chủ quản những vấn đề trọng yếu trong tác phẩm này, đối với những tình tiết bắt buộc phải thay đổi quá lớn so với nguyên tác, chỉ cần nói rõ cho Tử Khâm hiểu là được rồi.
Muốn Hạ Tử Khâm tới đây là lòng riêng của Vinh Phi Lân, nhưng cái anh không nghĩ tới chính là Tịch Mạc Thiên lại âm hiểm như vậy, anh ta không ngăn cản, đến thời khắc mấu chốt lại làm “Ngư ông đắc lợi”, chỉ là mấy câu nói liền tạo nên hình tượng người chồng thâm tình, yêu vợ, khiến thanh danh của công ty cũng tăng lên nhanh chóng, quan trọng nhất, những lời nói như thổ lộ này, bất kỳ người phụ nữ nào nghe được cũng sẽ cảm động không dứt, hơn nữa còn là một nha đầu mềm lòng, ngu ngốc như Tử Khâm.
Mạch Tử cứ như vậy trơ mắt nhìn một màn kịch này, khóe miệng nửa ngày cũng không khép lại được, bên tai đột nhiên phát lên thanh âm hài hước trước sau như một của Triệu Tiểu Nhạc:
"Xú Nha Đầu, người chị em này của cô nhìn bộ dạng ngu ngốc nhưng thật ra lại có chút bản lãnh nha, không chỉ gả được cho Tổng giám đốc Tịch thị, cô nhìn biểu tình ghen tuông rõ ràng của Vinh đại thiếu gia bên kia xem, chậc chậc chậc . . . . . ân oán hào môn a! So với tiểu thuyết do người chị em kia của cô viết còn đặc sắc hơn."
Mạch Tử ngẩng đầu lên định trừng mắt nhìn anh, lại phát hiện chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, anh ta đã chạy đến bên kia thân thiết cùng nữ chính An Ny. Mạch Tử oán hận dậm chân, trong lòng thầm nguyền rủa:
"Hoa Hồ Điệp đáng chết, sau này anh sẽ mắc phải bệnh hoa liễu, bệnh giang mai, bệnh Aids, tránh cho anh không có chuyện gì liền nổi ý dâm."
Lại nói bên này, Hạ Tử Khâm bị Tịch Mạc Thiên ôm đến lầu cuối, vào phòng làm việc, anh mới buông cô ra, khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng, không để ý đến cô, sải bước đi ra sau bàn xử lý công việc, trực tiếp gạt Hạ Tử Khâm qua một bên.
Hạ Tử Khâm cô đơn đứng giữa gian phòng, trong đầu lại không khống chế được tái hiện lại những lời nói lúc nãy của Tịch Mạc Thiên. Trái tim như có dòng nước ấm chảy qua. Cô giương mắt len lén quan sát anh một cái. Anh đang cúi đầu nhìn tài liệu, môi mỏng theo thói quen mân thành một đường thẳng, đường nét góc cạnh rõ ràng ẩn ở trong bóng tối, càng thêm vẻ anh tuấn.
"Anh ấy thích mình, để ý mình, anh ấy không xem mình thành thế thân của Vinh Phi Loan. Anh ấy che chở mình, còn bảo vệ mình chặt chẽ như vậy, đối với một thế thân, anh ấy không cần thiết phải làm những điều này."
Ý niệm này nhanh chóng nhô ra, Hạ Tử Khâm cắn môi lắc đầu một cái:
"Không, không đúng, là chính miệng anh ấy đã thừa nhận."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tử Khâm buồn bã, cúi đầu, chân cọ cọ vào sàn nhà. Tiểu Dương bưng sữa tươi cùng sandwich đi vào, liền nhìn thấy Tịch tổng đang ngồi ở chỗ đó xử lý công sự, phu nhân ngây ngốc đứng ở giữa phòng, cúi đầu, có chút tội nghiệp.
Tiểu Dương không khỏi âm thầm lắc đầu, Tịch tổng nhà bọn họ là một người đàn ông đúng nghĩa, cái gì cũng ngăn ở đằng trước, đem người phụ nữ của mình bảo vệ nghiêm ngặt. Nhưng là một người chồng, cũng phải biết cách dỗ dành vợ mình. Tính tình Tịch tổng cứng rắn không biết cách mềm dẻo ứng đối, phu nhân cũng không phải là một người phụ nữ biết hiểu ý người, tiếp tục như vậy, chẳng phải là hiểu lầm chưa kịp cởi bỏ, đã lại thắt chặt thêm sao.
Nhưng mà chuyện của hai vợ chồng này cũng thật khó nói, chính xác thì, Tịch tổng cũng muốn dỗ dành nhưng lại thiếu cái thang để leo xuống, nghĩ đến đây, tiểu Dương xông đến chỗ Hạ Tử Khâm cười cười:
"Đây là Tịch phân phó tôi chuẩn bị bữa sáng cho ngài, phu nhân, xin mời dùng."
Nói xong, cũng không thả vào bàn trà phía bên kia, mà là trực tiếp đặt ở một bên bàn của Tịch Mạc Thiên, kéo ghế tới, mời Hạ Tử Khâm qua dùng bữa.
Hạ Tử Khâm chớp mắt, liếc qua Tịch Mạc Thiên, không được tự nhiên dịch người từng chút một đến cạnh chiếc ghế, ngồi xuống. Khóe miệng tiểu Dương nhẹ nhàng giơ lên, xoay người đi ra ngoài.
Hạ Tử Khâm lại nhìn bữa sáng trước mắt ngẩn người, cho đến khi Tịch Mạc Thiên mất kiên nhẫn mở miệng:
"Nhìn có thể no bụng sao?"
Tịch Mạc Thiên thật hết cách, cũng biết nha đầu này sẽ không tự chăm sóc mình, nhớ đến hình ảnh thân mật vừa rồi của cô và Vinh Phi Lân, trán Tịch Mạc Thiên lại nổi gân xanh, Nha đầu này chính là nhàn rỗi quá nên phải tìm cho anh một chút chuyện, Vinh Phi Lân căn bản là không có ý tốt, cô còn ngây ngốc thân cận với cậu ta, nghĩ tới Tịch Mạc Thiên liền bốc lửa.
Nghiêng đầu liếc cô một cái, nhíu nhíu mày:
"Đem sữa tươi còn dư lại uống hết đi."
Hạ Tử Khâm chu mỏ, cuối cùng vẫn là nghe lời uống sữa tươi, mới vừa để ly xuống, liền nghe Tịch Mạc Thiên nói tiếp:
"Em suy tính thế nào? Đã lâu như vậy rồi, em cũng nên cho tôi đáp án đi!"
Hạ Tử Khâm ngẩng đầu gắt gao nhìn anh. Cô vốn đã nghĩ qua, ly hôn, cô làm không được, nhưng ở chung với anh cô cũng không chịu nổi, định sẽ cứ mơ mơ hồ hồ như vậy sống qua ngày. Nhưng bây giờ mới hiểu được, cô muốn hồ đồ, Tịch Mạc Thiên lại không muốn. Anh luôn yêu cầu mọi thứ phải rõ ràng. Anh muốn làm khó cô, ép cô.
Cảm động vừa vương vấn ở đáy lòng, trong nháy mắt rút đi toàn bộ:
"Tịch Mạc Thiên, anh muốn thế nào?"
Thật lâu sau, Hạ Tử Khâm mới có chút tức giận thốt ra một câu như vậy. Tịch Mạc Thiên buông tài liệu trong tay ra, chau mày:
"Tôi muốn thế nào? Người nhất định đòi ly hôn chính là em, Hạ Tử Khâm"
Hạ Tử Khâm cắn môi:
"Tịch Mạc Thiên anh đừng khinh người quá đáng. . . . . ."
Ngữ điệu đã mang theo một tia nức nở mơ hồ, rất đáng thương. Tịch Mạc Thiên thở dài, đưa tay ôm Hạ Tử Khâm vào trong ngực, chân dài kẹp chặt lấy cô, nâng cằm cô lên, để cho cô nhìn thẳng vào mình:
"Tử Khâm, tôi không phải quái vật, tôi là đàn ông, là một người đàn ông có tình cảm có suy nghĩ. Đối với Phi Loan, tôi ôm một phần tiếc nuối nặng nề cùng áy náy, nhưng với em lại không giống vậy. Có lẽ lúc mới bắt đầu là bởi vì hai người có chút tương tự, nhưng tôi vẫn phân biệt được rõ ràng giữa em và cô ấy, hơn nữa tự em nói một chút, em và cô ấy có chỗ nào giống nhau? Tử Khâm, tôi là người đàn ông của em, chồng của em, tôi biết rõ em là “tiểu lôi thôi”, “tiểu mơ hồ”, “tiểu nha đầu” của tôi, sao có thể xem em thành người khác. . . . . ."
"Ai bảo anh không chịu thả tay. . . . . . Ách, cái đó, anh làm sao vậy?"
Vinh Phi Lân khom người, ngẩng đầu lên nhìn cô:
"Hạ Tử Khâm, tôi lại lần nữa xác định, em chính là oan gia trong cuộc đời này của tôi. . . . . ."
Thang máy “đinh” một tiếng, mở ra, Vinh Phi Lân dùng tốc độ nhanh nhất khôi phục lại tác phong thường ngày. Hạ Tử Khâm còn chưa kịp ngạc nhiên, đã nhìn thấy Mạch Tử đứng bên ngoài thang máy, không để ý tới Vinh Phi Lân nữa, nâng bước tới, ôm cô quay một vòng:
"Mạch Tử sao cậu lại không nói cho mình biết, cậu cũng tới nơi này, cậu tới làm gì vậy?"
Mạch Tử buồn cười, giơ tay lên gõ gõ đầu của cô:
"Cậu ngốc à! Tiểu thuyết của mình cũng không để tâm, vai nam chính trong《 tình yêu đúng lúc 》 là ai cậu cũng không biết sao?"
"Là ai?"
Hạ Tử Khâm vừa hỏi, không đợi Mạch Tử trả lời, ánh mắt nhanh chóng lóe lên một cái, cúi đầu trừng mắt với nền nhà. Bên kia, trong thang máy chuyên dụng, Tịch Mạc Thiên sải bước đi ra ngoài.
Khoảnh khắc ánh mắt Tịch Mạc Thiên xẹt qua kia, tim của Hạ Tử Khâm không nhịn được rối loạn vài nhịp. Trong lòng cô cũng hận mình không có tiền đồ, lúc đối mặt với anh theo bản năng vẫn có chút sợ, còn có cảm giác muốn trốn tránh cùng để ý, khiến cô thậm chí không dám nhìn thẳng vào anh.
Vinh Phi Lân bước tới nắm tay của cô. Hạ Tử Khâm sợ hết hồn, tay nhấc lên nhanh chóng hất anh ta ra, liền thấy cửa thang máy phía trong vừa mở, bỗng chốc bị một đám phóng viên không biết đột nhiên chui ra từ đâu vây lại. Khung cảnh trở nên hỗn loạn, đèn flash nhá lên khiến mắt Hạ Tử Khâm không mở ra nổi, bị đám phóng viên đẩy qua một bên, lảo đảo, mắt thấy sẽ phải ngã nhào, lại được một đôi tay có lực ôm vào trong ngực.
Hương vị quen thuộc, cảm giác quen thuộc, Hạ Tử Khâm phát hiện mình lại có mấy phần nhớ nhung, nếu như cô thành thực, thì nên thừa nhận đâu chỉ mấy phần, cô hầu như rất nhớ.
Sững sờ chỉ trong một khắc, cô liền bắt đầu giãy giụa, lại bị Tịch Mạc Thiên giữ chặt eo. Anh cúi đầu đến gần vành tai của cô, mang theo mấy phần cảnh cáo nói:
"Em nên ngoan ngoãn một chút cho tôi, nếu không, tôi liền hôn em ở chỗ này. . . . . ."
Toàn thân Hạ Tử Khâm cứng đờ, mặt đỏ lên, bởi vì khi Tịch Mạc Thiên nói, giọng anh nghe rất mập mờ. Hạ Tử Khâm biết rõ, người đàn ông tên Tịch Mạc Thiên này chưa bao giờ biết nói đùa, nếu như cô còn giãy giụa nữa, anh thực sẽ hôn cô, dưới con mắt mọi người, hơn nữa, lúc này còn có một đám phóng viên nhiều chuyện.
Thật ra thì thần kinh của Hạ Tử Khâm cũng có chút quá thô, mặc dù Tịch Mạc Thiên không hôn cô, nhưng đã ai từng gặp qua Tịch tổng ôm một người phụ nữ thân mật như vậy, còn thỉnh thoảng cúi đầu nói nhỏ. Bộ dáng kia so với hôn cô trước mặt mọi người cũng không kém bao nhiêu. Điều này đối với truyền thông mà nói có uy lực tàn phá ngang với cấp bậc của bom nguyên tử.
Ở lúc Hạ Tử Khâm còn chưa kịp phản ứng, đã bị đám ký giả bao vây. Xì căng đan của Tịch tổng hiển nhiên có sức hút lớn hơn nhiều so với minh tinh mới nổi Ngọc Nữ Hồng cùng ngôi sao lớn bảnh bao nhà Mạch Tử.
Chỉ trong một khắc, Tử Khâm liền được Tịch Mạc Thiên ôm chặt vào trong ngực. Cô chỉ cảm thấy đèn flash không ngừng sáng lên cùng những thanh âm lộn xộn, còn có mấy vấn đề nhiều chuyện:
"Xin hỏi Tịch tổng, cô gái không biết tên ngài đang ôm chặt trong ngực là gì của ngài? Có tin tức nói, Tịch tổng đã bí mật “cưới chui”, Tịch tổng đối với vấn đề này có thể giải thích một được không? Ngài chi một món tiền khổng lồ, gióng trống khua chiêng để nâng một tiểu tác gia chưa có danh tiếng, sau lưng việc này có phải có quy tắc ngầm gì đó không muốn người khác biết hay không ? Có người nói từng thấy qua ngài và một cô gái tuổi còn trẻ ngồi ăn cơm, thái độ cực kỳ thân mật, ngài có thể chứng thật độ chuẩn xác của tin tức này hay không?. . . . . ."
Từng vấn đề một nối tiếp nhau, khiến Hạ Tử Khâm lần đầu tiên lãnh giáo được sự lợi hại của đám ký giả. Vấn đề được đặt ra một cách sắc bén không nể tình, nhắm thẳng vào trọng điểm. Hạ Tử Khâm thật có chút sợ hãi, gắt gao trốn vào trong ngực Tịch Mạc Thiên, tay nhỏ bé theo bản năng ôm lấy hông của anh, nghe thấy thanh âm trầm thấp từ tính lại cường thế của Tịch Mạc Thiên vang lên:
"Hôm nay nếu đã mời các vị ký giả truyền thông vào Vinh thị, thì chúng tôi sẽ thỏa mãn kỳ vọng của mọi người. Những vấn đề liên quan đến việc công - nghi thức bấm máy mà các vị muốn biết, Vinh Tổng giám của chúng tôi sẽ trả lời, bảo đảm khiến mọi người hài lòng mà về. Còn đối với chuyện riêng của tôi, tôi cảm thấy không cần thiết phải thông tri cho mọi người trên toàn thế giới, nhưng tôi có thể tiết lộ một chút, để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người. Đúng vậy, tôi đã kết hôn, người trong ngực chính là vợ tôi, phu nhân của Tổng giám đốc Tịch thị, đồng thời cũng là tác giả cùng biên kịch của《 Tình yêu đúng lúc 》. Cô ấy là một tiểu tác gia chưa có danh tiếng, nhưng tôi có thể bảo đảm rằng, thành công của cô ấy không phải bởi vì cô ấy là phu nhân của tôi, mà là dùng chính sự cố gắng cùng tài năng của cô ấy để đổi lấy. Còn tác phẩm《 Tình yêu đúng lúc 》 đã được ký hợp đồng với Công ty Văn hóa và Truyền thông của Vinh thị trước khi chúng tôi kết hôn, cho nên hi vọng mọi người đánh giá không phải là danh hiệu Tịch phu nhân, mà là chính bản thân cô ấy, một tác giả có tài văn chương tung hoành. Phần khác, phu nhân của tôi thân thể không được tốt, lại xa lạ với truyền thông, cho nên xin mọi người thông cảm, những vấn đề còn lại sẽ do Vinh Tổng giám trả lời."
Nói xong, ôm Hạ Tử Khâm bước nhanh vào thang máy, cửa vừa đóng lại, đám ký giả giống như một quả bom bị nổ tung, vội vàng bao vây quanh Vinh Phi Lân, ồn ào, lộn xộn phỏng vấn.
Ánh mắt Vinh Phi Lân dán lên cửa thang máy thật lâu, mới hồi hồn, trấn an ký giả, mời bọn họ đến phòng hội nghị. Nghi thức bấm máy vốn không nhất định cần Hạ Tử Khâm tới, dù sao Tử Khâm cũng chỉ kiêm chức biên kịch, ngoài cô ra còn có mấy biên kịch chủ quản những vấn đề trọng yếu trong tác phẩm này, đối với những tình tiết bắt buộc phải thay đổi quá lớn so với nguyên tác, chỉ cần nói rõ cho Tử Khâm hiểu là được rồi.
Muốn Hạ Tử Khâm tới đây là lòng riêng của Vinh Phi Lân, nhưng cái anh không nghĩ tới chính là Tịch Mạc Thiên lại âm hiểm như vậy, anh ta không ngăn cản, đến thời khắc mấu chốt lại làm “Ngư ông đắc lợi”, chỉ là mấy câu nói liền tạo nên hình tượng người chồng thâm tình, yêu vợ, khiến thanh danh của công ty cũng tăng lên nhanh chóng, quan trọng nhất, những lời nói như thổ lộ này, bất kỳ người phụ nữ nào nghe được cũng sẽ cảm động không dứt, hơn nữa còn là một nha đầu mềm lòng, ngu ngốc như Tử Khâm.
Mạch Tử cứ như vậy trơ mắt nhìn một màn kịch này, khóe miệng nửa ngày cũng không khép lại được, bên tai đột nhiên phát lên thanh âm hài hước trước sau như một của Triệu Tiểu Nhạc:
"Xú Nha Đầu, người chị em này của cô nhìn bộ dạng ngu ngốc nhưng thật ra lại có chút bản lãnh nha, không chỉ gả được cho Tổng giám đốc Tịch thị, cô nhìn biểu tình ghen tuông rõ ràng của Vinh đại thiếu gia bên kia xem, chậc chậc chậc . . . . . ân oán hào môn a! So với tiểu thuyết do người chị em kia của cô viết còn đặc sắc hơn."
Mạch Tử ngẩng đầu lên định trừng mắt nhìn anh, lại phát hiện chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, anh ta đã chạy đến bên kia thân thiết cùng nữ chính An Ny. Mạch Tử oán hận dậm chân, trong lòng thầm nguyền rủa:
"Hoa Hồ Điệp đáng chết, sau này anh sẽ mắc phải bệnh hoa liễu, bệnh giang mai, bệnh Aids, tránh cho anh không có chuyện gì liền nổi ý dâm."
Lại nói bên này, Hạ Tử Khâm bị Tịch Mạc Thiên ôm đến lầu cuối, vào phòng làm việc, anh mới buông cô ra, khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng, không để ý đến cô, sải bước đi ra sau bàn xử lý công việc, trực tiếp gạt Hạ Tử Khâm qua một bên.
Hạ Tử Khâm cô đơn đứng giữa gian phòng, trong đầu lại không khống chế được tái hiện lại những lời nói lúc nãy của Tịch Mạc Thiên. Trái tim như có dòng nước ấm chảy qua. Cô giương mắt len lén quan sát anh một cái. Anh đang cúi đầu nhìn tài liệu, môi mỏng theo thói quen mân thành một đường thẳng, đường nét góc cạnh rõ ràng ẩn ở trong bóng tối, càng thêm vẻ anh tuấn.
"Anh ấy thích mình, để ý mình, anh ấy không xem mình thành thế thân của Vinh Phi Loan. Anh ấy che chở mình, còn bảo vệ mình chặt chẽ như vậy, đối với một thế thân, anh ấy không cần thiết phải làm những điều này."
Ý niệm này nhanh chóng nhô ra, Hạ Tử Khâm cắn môi lắc đầu một cái:
"Không, không đúng, là chính miệng anh ấy đã thừa nhận."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tử Khâm buồn bã, cúi đầu, chân cọ cọ vào sàn nhà. Tiểu Dương bưng sữa tươi cùng sandwich đi vào, liền nhìn thấy Tịch tổng đang ngồi ở chỗ đó xử lý công sự, phu nhân ngây ngốc đứng ở giữa phòng, cúi đầu, có chút tội nghiệp.
Tiểu Dương không khỏi âm thầm lắc đầu, Tịch tổng nhà bọn họ là một người đàn ông đúng nghĩa, cái gì cũng ngăn ở đằng trước, đem người phụ nữ của mình bảo vệ nghiêm ngặt. Nhưng là một người chồng, cũng phải biết cách dỗ dành vợ mình. Tính tình Tịch tổng cứng rắn không biết cách mềm dẻo ứng đối, phu nhân cũng không phải là một người phụ nữ biết hiểu ý người, tiếp tục như vậy, chẳng phải là hiểu lầm chưa kịp cởi bỏ, đã lại thắt chặt thêm sao.
Nhưng mà chuyện của hai vợ chồng này cũng thật khó nói, chính xác thì, Tịch tổng cũng muốn dỗ dành nhưng lại thiếu cái thang để leo xuống, nghĩ đến đây, tiểu Dương xông đến chỗ Hạ Tử Khâm cười cười:
"Đây là Tịch phân phó tôi chuẩn bị bữa sáng cho ngài, phu nhân, xin mời dùng."
Nói xong, cũng không thả vào bàn trà phía bên kia, mà là trực tiếp đặt ở một bên bàn của Tịch Mạc Thiên, kéo ghế tới, mời Hạ Tử Khâm qua dùng bữa.
Hạ Tử Khâm chớp mắt, liếc qua Tịch Mạc Thiên, không được tự nhiên dịch người từng chút một đến cạnh chiếc ghế, ngồi xuống. Khóe miệng tiểu Dương nhẹ nhàng giơ lên, xoay người đi ra ngoài.
Hạ Tử Khâm lại nhìn bữa sáng trước mắt ngẩn người, cho đến khi Tịch Mạc Thiên mất kiên nhẫn mở miệng:
"Nhìn có thể no bụng sao?"
Tịch Mạc Thiên thật hết cách, cũng biết nha đầu này sẽ không tự chăm sóc mình, nhớ đến hình ảnh thân mật vừa rồi của cô và Vinh Phi Lân, trán Tịch Mạc Thiên lại nổi gân xanh, Nha đầu này chính là nhàn rỗi quá nên phải tìm cho anh một chút chuyện, Vinh Phi Lân căn bản là không có ý tốt, cô còn ngây ngốc thân cận với cậu ta, nghĩ tới Tịch Mạc Thiên liền bốc lửa.
Nghiêng đầu liếc cô một cái, nhíu nhíu mày:
"Đem sữa tươi còn dư lại uống hết đi."
Hạ Tử Khâm chu mỏ, cuối cùng vẫn là nghe lời uống sữa tươi, mới vừa để ly xuống, liền nghe Tịch Mạc Thiên nói tiếp:
"Em suy tính thế nào? Đã lâu như vậy rồi, em cũng nên cho tôi đáp án đi!"
Hạ Tử Khâm ngẩng đầu gắt gao nhìn anh. Cô vốn đã nghĩ qua, ly hôn, cô làm không được, nhưng ở chung với anh cô cũng không chịu nổi, định sẽ cứ mơ mơ hồ hồ như vậy sống qua ngày. Nhưng bây giờ mới hiểu được, cô muốn hồ đồ, Tịch Mạc Thiên lại không muốn. Anh luôn yêu cầu mọi thứ phải rõ ràng. Anh muốn làm khó cô, ép cô.
Cảm động vừa vương vấn ở đáy lòng, trong nháy mắt rút đi toàn bộ:
"Tịch Mạc Thiên, anh muốn thế nào?"
Thật lâu sau, Hạ Tử Khâm mới có chút tức giận thốt ra một câu như vậy. Tịch Mạc Thiên buông tài liệu trong tay ra, chau mày:
"Tôi muốn thế nào? Người nhất định đòi ly hôn chính là em, Hạ Tử Khâm"
Hạ Tử Khâm cắn môi:
"Tịch Mạc Thiên anh đừng khinh người quá đáng. . . . . ."
Ngữ điệu đã mang theo một tia nức nở mơ hồ, rất đáng thương. Tịch Mạc Thiên thở dài, đưa tay ôm Hạ Tử Khâm vào trong ngực, chân dài kẹp chặt lấy cô, nâng cằm cô lên, để cho cô nhìn thẳng vào mình:
"Tử Khâm, tôi không phải quái vật, tôi là đàn ông, là một người đàn ông có tình cảm có suy nghĩ. Đối với Phi Loan, tôi ôm một phần tiếc nuối nặng nề cùng áy náy, nhưng với em lại không giống vậy. Có lẽ lúc mới bắt đầu là bởi vì hai người có chút tương tự, nhưng tôi vẫn phân biệt được rõ ràng giữa em và cô ấy, hơn nữa tự em nói một chút, em và cô ấy có chỗ nào giống nhau? Tử Khâm, tôi là người đàn ông của em, chồng của em, tôi biết rõ em là “tiểu lôi thôi”, “tiểu mơ hồ”, “tiểu nha đầu” của tôi, sao có thể xem em thành người khác. . . . . ."
Bình luận truyện