Đặt Bút Thành Hôn

Chương 31



Hạ Tử Khâm đẩy bàn tay đang làm loạn của anh ra, chu miệng, không được tự nhiên nhắc nhở:

"Anh còn chưa giải thích đấy?"

Tịch Mạc Thiên chợt cười một tiếng:

"Lúc này mới nhớ tới hả?"

Giọng nói mang theo nồng đậm trêu chọc. Mặt Hạ Tử Khâm đỏ lên. Tịch Mạc Thiên cúi đầu, một cái hôn rơi vào môi cô:

"Nếu như sớm biết đời này sẽ gặp phải một nha đầu biết cách dày vò người khác như em, anh sẽ luôn *“kính nhi viễn chi” với mọi phụ nữ."

*Kính nhi viễn chi: Kính trọng mà không gần gũi.

Hạ Tử Khâm đẩy anh ra, khôn khéo nói:

"Tịch Mạc Thiên, bây giờ anh đang định nói lảng sang chuyện khác sao?"

Tịch Mạc Thiên cúi đầu cắn chiếc mũi nhỏ của cô một cái:

“Tiểu nha đầu hay tính toán chi li, nếu như anh nói đứa bé kia không phải của anh, em tin chứ?"

Ánh mắt của anh sâu thẳm, nhìn thẳng vào Hạ Tử Khâm, giống như có vài phần mong đợi mơ hồ. Tử Khâm sửng sốt, hồi lâu mới gật đầu một cái, dị thường kiên định trả lời:

"Em tin, anh chưa bao giờ nói dối."

Ai nói tiểu nha đầu nhà anh này là ngốc chứ, hiện tại xem ra, có mấy phần *“người tài vẻ ngoài đần độn”. Khóe miệng Tịch Mạc Thiên hơi cong lên, đưa tay ôm mặt cô, hạ xuống một nụ hôn lưỡi tiêu chuẩn, đầy nhiệt liệt mà kích tình. Hạ Tử Khâm bị anh hôn, đầu óc bắt đầu mơ hồ, thân thể nhanh chóng dấy lên một ngọn lửa, trong nháy mắt liền đốt rụi lí trí. . . . . .

*Cũng có thể là “tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi”

Tịch Mạc Thiên buông môi cô ra, nhưng lại không rời đi, mà dọc theo cổ bắt đầu hôn xuống, tựa như lông vũ nhẹ nhàng xẹt qua, có chút ngứa. . . . . . Thân thể của cô rất đẹp, điều này Tịch Mạc Thiên đã biết từ lần đầu tiên hai người gặp nhau, nhưng bây giờ còn đẹp hơn, đẹp đến mức “kinh tâm động phách”. . . . . .

Da thịt của cô trắng nõn khác thường, giống như trẻ con, bị tập quán sinh hoạt bừa bài chà đạp nhiều năm, mà vẫn có thể giữ được như vậy, quả thực là kỳ tích. . . . . .

Lưỡi của anh lưu luyến ở xương quai xanh của cô chốc lát, liền tiếp tục trượt xuống phía dưới. . . . . . Nơi này hình như lớn hơn rất nhiều, vừa vặn bị anh nắm giữ bằng một bàn tay, xúc cảm mềm nhũn trơn bóng, làm anh yêu thích không muốn rời, đỉnh phấn hồng nhanh chóng dựng thẳng lên, giống như một quả anh đào vừa chín, đang mong đợi anh tới thưởng thức tư vị tuyệt mỹ này. . . . . .

Môi nhẹ nhàng gặm cắn. . . . . . Một tiếng rên khẽ từ trong miệng cô tràn ra. . . . . . Ừ. . . . . . Tịch Mạc Thiên. . . . . . Tịch Mạc Thiên. . . . . .

Hạ Tử Khâm hô lên trong vô thức, cô cảm thấy, hình như thân thể từ trong ra ngoài đều đã hóa thành hư không, chỉ còn có lưỡi của anh là tồn tại rõ ràng, khiến cô vừa thoải mái lại vừa khổ sở, muốn buông tha rồi lại khát vọng cái gì. . . . . .

Cô vợ nhỏ của anh vô cùng nhạy cảm, phản ứng vẫn có chút trúc trắc như cũ, khiến trong lòng Tịch Mạc Thiên ngập tràn thương tiếc vô hạn, anh vui lòng phục vụ cô, cam tâm tình nguyện hầu hạ cô, không chút oán hận. Anh muốn làm cho cô vui vẻ, trải qua cực hạn vui vẻ cùng anh. . . . . .

Môi của Tịch Mạc Thiên hơi dừng lại, lướt qua vùng bụng bằng phẳng tiếp tục hướng xuống. . . . . . khi môi anh dính vào vườn hoa tư mật nhất của cô, cả người Hạ Tử Khâm không ngừng run rẩy, đùi vô thức khép chặt, lại bị anh bá đạo cố định, cứ như vậy không hề che đậy rộng mở thân mình, nghênh đón anh. . . . . .

Hạ Tử Khâm cảm giác từ chỗ sâu nhất trong thân thể dần dần xông lên một cỗ khoái ý, từ từ chất đống lên cao, cô cơ hồ khống chế không nổi bật ra thanh ngâm, giống như bị kích phát từ bản năng nguyên thủy nhất. . . . . . Thân thể đã sớm không thuộc về cô, ở bên môi, trên lưỡi của người đàn ông tên Tịch Mạc Thiên này, “dục tiên dục tử”. . . . . .

A. . . . . . Cô ưỡn người cao lên, trong nháy mắt lại rơi xuống, run rẩy hai cái, cho rằng màn kích tình đã bình ổn, không biết đây mới chỉ là bắt đầu. . . . . . Tịch Mạc Thiên nhanh chóng bắt được môi của cô, hôn sâu, phía dưới thẳng tiến. . . . . . tiết tấu từ chậm đến nhanh, từ nhẹ nhàng đến mãnh liệt, chớp mắt liền dẫn Tử Khâm rơi vào dòng xoáy kích tình lần nữa. . . . . .

Hạ Tử Khâm cũng không biết hiện tại là lúc nào, kết hôn lâu như vậy, người đàn ông này chưa từng không biết tiết chế như hôm nay, hơn nữa còn kéo dài. . . . . . sao lại kéo dài như vậy chứ. . . . . .

Hạ Tử Khâm có chút bất mãn, oán trách, cảm thấy những thứ viết trong tiểu thuyết một đêm mấy lần gì đó, vẫn còn có chút không thành thật, người đàn ông này chỉ mới một lần cũng đã sắp giày vò cô gần chết rồi. . . . . .

Cô cũng không biết mình đã năn nỉ, cầu xin anh mấy lần, nhưng người đàn ông này giống như đã dùng qua xuân dược, chẳng thèm để ý. . . . . .

Đến lúc Hạ Tử Khâm cho là mình sẽ phải ngất đi, anh rốt cuộc buông tha cô. . . . . .

Cô nằm ở trong ngực anh, kịch liệt thở gấp, giống như một con cá bị mắc cạn trên bờ biển, cả người một chút hơi sức cũng không có, xương sống, thắt lưng, đùi đều mềm nhũn, vô lực, rõ ràng là kết quả của việc “túng dục quá độ”. . . . . .

"Về sau vô luận xảy ra ra chuyện gì, cũng không được bướng bỉnh, lại càng không cho phép chạy lung tung, biết không?"

Thanh âm của Tịch Mạc Thiên vang lên bên tai, mang theo thoả mãn, lười biếng lại có chút khàn khàn đầy hấp dẫn.

Hơi thở hơi ổn định lại Hạ Tử Khâm mới nghĩ ra, sự giày vò này, thật đúng là vì trừng phạt cô, ai nói người đàn ông này đại lượng, căn bản là lòng dạ cực kỳ hẹp hòi, hơn nữa còn bá đạo, cộng thêm siêu cấp biến thái không biết tiết chế.

Hiển nhiên sự oán thầm của Hạ Tử Khâm chẳng thể ảnh hưởng đến Tịch Mạc Thiên. Anh nâng cằm cô lên, để cho cô nhìn thẳng vào mắt anh, phi thường nghiêm túc muốn có đáp án:

"Tử Khâm đồng ý với anh, chuyện gì cũng đều không được gạt anh, bất cứ lúc nào cũng phải nhớ, anh là người đàn ông của em."

"Anh là người đàn ông của em?"

Tử Khâm chợt cảm thấy có chút buồn cười, “phốc, xích” thốt ra tiếng, không ngờ người đàn ông này cũng sẽ có mặt ấu trĩ như thế, nhìn thấy khuôn mặt anh có chút âm trầm, Tử Khâm vội vàng giơ tay lên lấy lòng:

" Em thề, sẽ không bao giờ quên, Tịch Mạc Thiên là người đàn ông của Hạ Tử Khâm."

Ánh mắt Tịch Mạc Thiên lóe lên một cái, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, ấn đầu cô vào ngực mình:

"Nhớ là tốt rồi"

Thanh âm có chút buồn buồn không được tự nhiên, Tử Khâm không nhịn được lại cười ra mấy tiếng, đột nhiên phát hiện một chuyện, từ trong ngực anh ngẩng đầu lên:

"Đầu tiên phải nói trước, em sẽ không trở về Mĩ."

Tịch Mạc Thiên cúi đầu hôn trán cô một cái, dụ dỗ:

"Ngoan, hiện tại bên này quá loạn, em cố gắng thêm một thời gian nữa, anh bảo đảm trong vòng một tháng sẽ xử lí xong những xì căng đan kia."

"Em không về."

Hạ Tử Khâm cố chấp lặp lại:

"Tịch Mạc Thiên, em cũng không phải là người quá nhu nhược như trong tưởng tượng của anh, một chút gió thổi cỏ lay cũng không chịu nổi. Anh đã quên rồi ư!? Em là cô nhi, một cô nhi vừa sinh ra liền bị cha mẹ vứt bỏ, lớn lên trong ánh mắt thương hại hoặc cười nhạo của những người chung quanh, còn có cái gì đáng sợ. . . . . ."

"Không được nói bậy."

Mặc dù anh có thể một tay che trời, nhưng cũng có những chuyện vẫn không cải biến được, tỷ như việc Tử Khâm của anh bị vứt bỏ, phải lớn lên trong khốn khổ. . . . . . Bây giờ nghĩ đến, Tịch Mạc Thiên cũng cảm thấy đau lòng, ê ẩm.

Một hồi lâu, mới thử nói:

"Nếu như em muốn, chúng ta có thể tìm cha mẹ của em. . . . . ."

Tịch Mạc Thiên còn chưa nói xong, liền bị Hạ Tử Khâm nhanh chóng cắt đứt:

"Không, em không muốn tìm bọn họ, nếu họ đã vứt bỏ em, vậy thì không phải là cha mẹ của em, em có mẹ viện trưởng, có Mạch Tử, hiện tại, em còn có anh, vậy là đủ rồi. . . . . ."

Tịch Mạc Thiên âm thầm thở dài, tiểu nha đầu này vẫn không thể bỏ được. Nhưng vô luận thế nào, Tịch Mạc Thiên cũng phải giúp cô tìm thử, không vì cái gì khác, chỉ muốn cởi ra “tâm kết” đã giấu ở trong lòng cô hơn hai mươi năm. Anh muốn cô không buồn không lo vui vẻ mà sống.

Chưa từng có một người phụ nữ nào làm Tịch Mạc Thiên muốn che chở, thương yêu, cưng chiều vô điều kiện đến vậy. Tử Khâm dễ dàng liền có thể làm được, điều này không thể không nói là một loại kỳ tích, ở góc độ khác mà nói cũng là may mắn của anh, cho nên anh không cho phép bất luận kẻ nào có cơ hội phá hỏng, Phi Lân hay Hàn Phong cũng không ngoại lệ. . . . . .

Xì căng đan xung quanh vợ chồng Tổng giám đốc Tịch thị lại có biến đổi bất ngờ, trong vòng hai tuần đã có sự nghịch chuyển nghiêng trời lệch đất. Đầu tiên là thái độ của Hàn Phong thay đổi, chính miệng thừa nhận, ngay từ sáu tháng trước đã chia tay với Tịch Mạc Thiên, đứa nhỏ trong bụng cùng anh không có chút quan hệ nào.

Triệu Giai Kỳ, người vợ vừa ly hôn với Chu Hàng, cũng chứng thật, đã có quan hệ với anh ta ngay từ lúc còn đi học, khi Chu Hàng vẫn đang kết giao cùng Hạ Tử Khâm, phu nhân củaTịch Thiên. Mãi cho đến sau khi tốt nghiệp đi làm, Chu Hàng mới quăng Hạ Tử Khâm kết hôn với mình, phàm là bạn học thời đại học của hai người, ai cũng biết chuyện này.

Triệu Giai Kỳ tâm nhãn không lớn, học không được cách khoan dung, càng sẽ không cam chịu chấp nhận uất ức, vả lại cô ta còn là một người phụ nữ thông minh, lõi đời, biết tận dụng cơ hội khi nó đến, hơn nữa, Chu Hàng dùng bộ dạng si tình như vậy bày tỏ tình yêu với Hạ Tử Khâm, đem cô ta đặt chỗ nào?

Cô ta rõ ràng cảm nhận đươc những ánh mắt khinh thường của đồng nghiệp, chỉ trỏ sau lưng mình mỗi khi đi qua. Triệu Giai kỳ là một phụ nữ kiêu ngạo, sao có thể dễ dàng tha thứ cho chuyện này.

Chu Hàng làm như vậy, không cần phải nói, nhất định là có người chỉ điểm, hơn nữa còn cho anh ta những chỗ tốt. Cô ta không biết người sau lưng Chu Hàng là ai, nhưng lại biết Tịch Mạc Thiên. . . . . .

Thời điểm khi cô ta đi vào cao ốc Tịch thị, trong lòng thật không biết là tư vị gì. Từ lúc ở đại học liền tranh đoạt Chu Hàng cùng Hạ Tử Khâm, đến bây giờ mới phát hiện, mình đã sớm thất bại thảm hại, người ta có thể dễ dàng trở thành nữ chủ nhân của Tịch thị, là điều mà đời này dù có nằm mơ cô ta cũng khó có thể sánh bằng, hơn nữa Tịch Mạc Thiên còn là một người đàn ông xuất sắc như thế, so với anh , Chu Hàng tựa như con chuột trong cống ngầm, bỉ ổi hèn mọn, chẳng là gì cả.

Tịch Mạc Thiên gác chân, nhàn nhã ngồi ở trên ghế sa lon, quan sát người phụ nữ này. Coi như là tình địch ngày xưa của nha đầu ngốc nhà mình đi! Cũng chẳng qua là như vậy, tư sắc bình thường, tối thiểu ở trong mắt Tịch Mạc Thiên, chẳng thể sánh được với Tử Khâm của anh.

Trời lạnh như thế này, cô ta lại ăn mặc quá mức mỏng manh, áo khoác len lông cừu đỏ thẫm khoác lên cánh tay, trên người là một chiếc váy bó sát màu đen siêu ngắn, đường cong lộ liễu, tóc dài uốn thành những lọn to, có mấy phần phong tình, khuôn mặt được tranh điểm tỉ mỉ.

Tịch Mạc Thiên rất ghét phụ nữ trang điểm, khuôn mặt đang tốt lành, lại bôi trét lên một đống màu sắc như đi diễn hí kịch, chẳng qua phụ nữ của anh cũng rất biết điều, hơn nữa trên giường. . . . . .

Nhưng mà hiện tại Tịch Mạc Thiên lại rất thích giày vò cô vợ nhỏ của mình. Da thịt của tiểu nha đầu này mịn màng khiến anh muốn bảo dưỡng cho thật tốt, những mĩ phẩm trong nhà là do anh sai tiểu Dương đi mua, mỗi loại đều cẩn thận đọc qua hướng dẫn sử dụng xong, mới đưa cho tiểu nha đầu dùng, rất có hiệu quả. . . . . .

Chợt có chút nhớ cô, Tịch Mạc Thiên lại suy nghĩ đến việc sau này có nên mang theo cô vợ nhỏ mỗi khi đi làm. . . . . . mắt lóe lên một cái, cúi đầu nhìn qua đồng hồ:

"Cô có mười phút."

Triệu Giai Kì sửng sốt, khuôn mặt có chút khó coi, nhưng người đàn ông này có một loại khí thế, khiến cô ta có cảm giác bị coi thường là chuyện đương nhiên, đơn giản đi thẳng vào vấn đề:

"Tôi là vợ trước của Chu Hàng Triệu Giai kỳ, chắc hẳn Tịch tổng đã sớm biết, tôi có thể chứng minh lời Chu Hàng nói đều là giả, nhưng. . . . . ."

Triệu Giai Kỳ dừng một chút, cố ý kéo dài thanh âm, lại nghe Tịch Mạc Thiên lạnh lùng mở miệng:

"Nói điều kiện đi. . . . . ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện