Đặt Bút Thành Hôn

Chương 36



Mãi đến bình minh, Tịch Mạc Thiên vẫn chưa về, Hạ Tử Câm cũng trằn trọc,  một đêm không ngủ. Cô dậy sớm, thu thập một ít hành lý đơn giản, đi ra cửa, gọi taxi, đến ngoại thành.

Phải nói thành phố C quả thật là một địa phương vô cùng tốt, trong nội thành, những tòa cao ốc mọc lên san sát, ồn ào náo nhiệt, đến ngoại ô lại có hương vị của thiên nhiên, ‘non xanh nước biết’.

Cô Nhi Viện Thánh Tâm vẫn chưa bị phá bỏ, theo ý của Tịch Mạc Thiên, xây Bệnh viện tổng hợp bên cạnh cô nhi viện cũng là chuyện tốt,  nó làm cho hình tượng tập đoàn Tịch thị tăng lên, vì vậy không chỉ không dở bỏ, giữ nguyên cơ sở ban đầu, mà còn được sửa chữa, xây rộng ra thêm, điều kiện cũng tốt hơn rất nhiều.

Cách đó không xa là Bệnh viện tổng hợp Tịch thị đã được hoàn tất cơ bản. Hạ Tử Câm hơi khẩn trương, bác Trương giữ cửa đứng bên trong nhìn nửa ngày, mới nhận ra cô, vội vàng mở cửa nhỏ, bước ra ngoài:

“Là Tử Câm trở lại , xem tôi này, già cả rồi nên mắt mờ , thiếu chút nữa không nhận ra được, thật đúng là đã trưởng thành rồi, xinh đẹp hơn, nghe viện trưởng nói cháu đã kết hôn, chúc mừng chúc mừng a. . . . . .”

Mặt Hạ Tử Câm có chút hồng:

“Kết hôn có chút vội nên cháu không làm tiệc rượu. . . . . .”

Hạ Tử Câm hơi lúng túng. Lúc đầu khi kết hôn với Tịch Mạc Thiên, căn bản chỉ là trao đổi điều kiện, vô luận cô hay là Tịch Mạc Thiên, cũng không có ý định tổ chức hôn lễ. Dù sao cũng không biết chừng ngày nào đó sẽ ly hôn, nên không muốn kinh động quá nhiều người, sẽ khó kết thúc. Vì vậy đến cả mẹ viện trưởng, sau này, Tử Câm mới gọi điện thoại nói cho bà.

Mẹ viện trưởng lúc ấy không nói gì, nhưng Hạ Tử Câm vẫn có thể cảm giác được, bà có chút tiếc nuối. Cô hay Mạch Tử đều biết, mẹ viện trưởng thương nhất chính là Tử Câm cô, từ nhỏ đến lớn đều như vậy.

Khi còn bé Hạ Tử Câm phát sốt, là mẹ viện trưởng ở bên giường chăm sóc cả đêm, cho đến khi cô hạ sốt mới đi nghỉ ngơi,  có lúc Mạch Tử còn nói: « Người không biết, sẽ nghĩ cậu là con gái của mẹ viện trưởng đấy ».

Lúc Tử Câm vào cô nhi viện, không có họ giống Mạch Tử, vì vậy cô lấy họ theo mẹ viện trưởng, họ Hạ, trong ấn tượng của Hạ Tử Câm, mẹ viện trưởng luôn là một người phụ nữ rất hiền lành, rất dịu dàng, nói chuyện nhỏ nhẹ, làm cơm cũng hết sức ngon, Tử Câm thích nhất là được uống canh do bà nấu.

Những đứa bé đồng lứa lúc trước với Tử Câm, hôm nay mỗi người đều có cuộc sống riêng, thỉnh thoảng vẫn quay lại, nhưng không liên lạc gì nhiều với Cô Nhi Viện, chỉ có Mạch Tử cùng Hạ Tử Câm, vẫn coi nơi này là nhà của các cô.

Bây giờ, thật ra thì ở đây cũng không còn bao nhiêu đứa trẻ nữa. Nghe Mạch Tử nói mẹ viện trưởng có ý định giao lại Cô Nhi Viện cho nhà nước. Mạch Tử cùng Hạ Tử Câm đã sớm hi vọng như vậy, dù sao mẹ viện trưởng đã lớn tuổi, thân thể không được tốt như trước, không còn nhiều tinh lực để chăm sóc cho những đứa trẻ này, hơn nữa những đứa bé này đại đa số đều có một vài chứng bệnh bẩm sinh.

Viện trưởng ở trong một căn phòng nhỏ phía sau hậu viện, lúc Tử Câm tiến vào, mẹ viện trưởng đang cùng bọn nhỏ trải những tấm ga giường đã được giặt xong, vuốt phẳng, từng cái vắt lên sợi dây phơi trong sân.

Hạ Tử Câm không khỏi nhớ lại những chuyện khi còn bé, lúc đó cũng là như vậy, đặt ga giường vào trong bồn tắm lớn, cởi giày, từng cước một đạp xuống, giặt xong, vuốt phẳng, từng dãy từng dãy có cùng một màu sắc với bầu trời, xanh thẳm tinh khiết.

Cô và Mạch Tử thích nhất là chơi trốn tìm ở bên trong, tay nhỏ bé không cẩn thận chạm vào ga giường mới giặt, lưu lại một bàn tay đen, mẹ viện trưởng liền phạt cô và Mạch Tử giặt lại lần nữa. Bây giờ thật muốn trở lại như khi đó, vui vẻ,  không buồn không lo, trưởng thành thì sẽ gặp phải phiền não chuyện này chuyện kia, khó có thể tìm về loại hạnh phúc đơn giản khi xưa.

“Chị Tử Câm. . . . . .”

Một tiếng kêu lớn, bọn nhỏ nhanh chóng vây quanh cô, ồn ào, lộn xộn nói:

“Chị Tử Câm, mẹ viện trưởng nói chị đã kết hôn, kết hôn là cái gì?”

Tiểu Mộc mở đôi mắt to tò mò hỏi cô, tiểu Na Na ở bên cạnh bĩu môi:

“Tiểu Mộc ngu ngốc, kết hôn cũng không biết, kết hôn chính là một nam và một nữ, cùng nhau ăn cơm, ngủ chung.”

Tiểu Mộc chớp chớp mắt:

“Vậy mình và Na Na cũng ngày ngày cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ, chúng ta cũng kết hôn sao?”

Ngôn ngữ của trẻ con, rất đáng yêu, mẹ viện trưởng đi tới sờ sờ đầu hai đứa bé  :

“Kết hôn không chỉ là cùng ăn cơm, cùng ngủ chung, mà còn phải yêu nhau, trung thành, quan trọng nhất là tin tưởng.”

“Tựa như ngày hôm qua con hoài nghi Na Na ăn trộm bánh bích quy của con, chính là không tin tưởng  đúng không?”

Mẹ viện trưởng mỉm cười, Hạ Tử Câm vỗ vỗ rương hành lý của mình: « Ở đây đều là quà chị mang về cho các em, mỗi người đều có phần! »  Đưa rương hành lý giao cho dì giúp việc bên kia, bà nhận lấy, rồi vỗ vỗ tay:

“Bây giờ chúng ta về phòng mở quà thôi.”

Bọn nhỏ « dạ » một tiếng rồi đi theo dì giúp việc. Mẹ viện trưởng nhận lấy túi trong tay Tử Câm, kéo cô vào phòng. Chỗ ở của mẹ viện trưởng rất đơn giản, không có chút vật dụng xa hoa, dư thừa nào.

Hạ Thục Nhàn kéo Tử Câm ngồi lên trên giường, rót cho cô một ly nước lọc, Hạ Tử Câm nhanh chóng uống hết, quệt quệt miệng:

“Chỉ có nước ở nơi này của chúng ta mới là ngọt nhất thôi.”

Hạ Thục Nhàn cười, chỉ chỉ lên trán cô:

“Bớt nịnh nọt đi, nước ngọt, sao thời gian dài như vậy con không chịu về hả?”

Hạ Tử Câm ôm eo mẹ viện trưởng, làm nũng cọ xát:

“Người ta không phải đã về rồi sao? Lần này con bảo đảm sẽ ở lại thật lâu.”

Hạ Thục Nhàn giơ tay lên sờ sờ đầu của cô, 1 hồi lâu mới nhẹ giọng hỏi:

“Có phải đã cãi nhau không? Là cậu ta khi dễ con sao?”

Hạ Thục Nhàn cẩn thận hỏi, Hạ Tử Câm ở trong lòng bà lắc đầu một cái, buồn buồn trả lời:

“Không có cãi nhau, anh ấy cũng không khi dễ con, người đừng suy nghĩ nhiều như vậy.”

Hạ Thục Nhàn ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô quan sát hồi lâu:

“Tử Câm, từ nhỏ con đã không biết nói dối, con quên rồi sao?”

Hạ Tử Câm chu miệng, lần nữa nhào vào trong ngực mẹ viện trưởng, nhỏ giọng nói:

“Yêu rất dễ dàng, nhưng có thể chân chính tin tưởng lẫn nhau lại rất khó.”

Ánh mắt Hạ Thục Nhàn buồn bã, vỗ nhè nhẹ vào lưng cô, an ủi:

“Không sao, không sao, Tử Câm của chúng ta nhất định có thể làm rất tốt. . . . . .”

Thanh âm của mẹ viện trưởng tựa như khi cô còn bé, nhẹ nhàng, chậm chạp, nhu hòa. Hạ Tử Câm cảm thấy mình rất mệt mỏi, nhưng khi nằm ở trong ngực mẹ viện trưởng hình như tất cả phiền não đều có thể tạm thời vứt bỏ. Cô nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau liền ngủ mất.

Hạ Thục Nhàn nhẹ nhàng đặt Tử Câm lên giường, kéo chăn qua đắp kín cho cô, ngồi ở bên giường yên tĩnh nhìn cô. Tử Câm thật đã trưởng thành, tiểu nha đầu gầy teo yếu ớt giống như mầm đậu khi còn bé, thoáng một cái đã trưởng thành, yêu, kết hôn, từ vô lo vô nghĩ đến tình yêu, rồi có những  phiền não của gia đình.

Hiện tại Hạ Thục Nhàn cảm thấy, hiện thực tựa như một giấc mộng, quá khứ lờ mờ xẹt qua trong đầu, giống như một cuốn album cũ, bị nhiễm dấu vết của năm tháng, mơ mơ hồ hồ nhưng lại không thể hoàn toàn xóa hết đi.

Nguyện vọng lớn nhất của bà trước kia, chính là có thể nhìn thấy Tử Câm đội khăn lụa trắng, gả cho người đàn ông cô yêu, cũng là người yêu thương cô, sau đó trải qua hạnh phúc bình thường đến cuối đời. Đáng tiếc số mạng luôn khó có thể dự liệu, có những người, có những chuyện, mặc dù ta có muốn, có cố sức đến cỡ nào, chúng vẫn dính chặt chung một chỗ.

Lúc Hạ Tử Câm tỉnh ngủ thì bên ngoài đã tối, cô ngồi dậy, ngửi được một cỗ hương nồng thơm ngát của canh hạt sen hầm chân giò. Đây là món cô và Mạch Tử  thích nhất. Khi đó, mẹ viện trưởng thường thiên vị hai người, chỉ cần có canh này, hai người có thể cậu một chén mình một chén, uống hết cả nồi, còn có ‘thịt băm hương cá’. . . . . .

Nước miếng của Hạ Tử Câm cũng sắp chảy ra, cô nhảy xuống giường, mang đôi dép đã cũ của mẹ viện trưởng chạy đi, theo mùi thơm tìm được phòng bếp:

“Thơm quá, câu con trùng tham ăn của con ra ngoài luôn rồi.”

Hạ Thục Nhàn quay đầu lại:

“Mèo con ham ăn, nhanh đi đánh răng rửa mặt, rồi ăn cơm.”

Hạ Tử Câm đi tới từ phía sau ôm lấy eo của mẹ viện trưởng, cọ xát:

“Mẹ, người thật tốt”

Thân thể Hạ Thục Nhàn có chút cứng lại: “Mẹ”, đây là lần đầu tiên Tử Câm gọi bà như vậy, trước kia đều là mẹ viện trưởng, mẹ viện trưởng, mặc dù chỉ là ít đi hai chữ, nhưng sau khi Tử Câm rời khỏi đây, Hạ Thục Nhàn phát hiện khóe mắt của mình có chút ươn ướt, trong lòng cũng là một hồi chua xót khó hiểu.

Hạ Tử Câm ăn hết chén cơm, vừa đi ra khỏi phòng bếp nhỏ, mẹ viện trưởng liền đưa điện thoại cho cô:

“Chút nữa đã quên, lúc con mới vừa ngủ, điện thoại liền vang, ta sợ đánh thức con, nên đã tắt đi, bây giờ con gọi lại xem! Không chừng có chuyện gì, người ta tìm không thấy con lại sốt ruột.”

Hạ Tử Câm nhận lấy, hơi chần chờ nhấn nút, máy vừa mới mở, tiếng chuông liền vang lên, Hạ Tử Câm nhìn ba chữ Tịch Mạc Thiên hiển hiện trên màn ảnh, ngây ngẩn một hồi:

“Sao không nhận?”

Hạ Thục Nhàn mở miệng nhắc nhở cô, Hạ Tử Câm ừ một tiếng, cầm điện thoại đi đến dưới tàng cây bên ngoài viện, mới nhận:

“Uy. . . . . .”

“Sao lại tắt máy?”

Tịch Mạc Thiên day day huyệt thái dương, uống rượu có chút nhiều. Ngày nay thiếu chút nữa khiến anh sốt ruột muốn chết, trừ lần đầu tiên gọi được, thời gian còn lại đều là tắt máy, nếu như không phải hội nghị hôm nay thật sự quan trọng, anh hận không thể nhanh chóng lái xe đi, nha đầu này thật đúng không thể làm cho anh an tâm được chút nào, hơn nữa thân thể bây giờ của cô. . . . . .

Hạ Tử Câm đổi di động qua tai khác, mở miệng giải thích:

“Em ngủ quên, mẹ viện trưởng sợ quấy rầy đến em, liền tắt máy.”

Bên kia Tịch Mạc Thiên trầm mặc một lát, giọng nói hơi hòa hoãn, dịu dàng mở miệng:

“Sao lại muốn về?”

“Ừ! Muốn ăn thức ăn do mẹ viện trưởng nấu.”

Hạ Tử Câm ngồi ở trên băng ghế dưới tàng cây, chân vô thức cọ xát lên mặt đất, khẽ mở miệng, vô cùng bình tĩnh, giống như một người có tâm trí kiên định, thì trong lòng cũng chẳng có gì phải hoảng hốt nữa.

“Buổi tối ăn cái gì? Đã ăn bao nhiêu?”

Thanh âm của Tịch Mạc Thiên truyền tới từ bên kia, có lẽ là do qua điện thoại, nên nghe thấy phi thường ấm áp. Hạ Tử Câm cắn môi một cái, hồi lâu mới thốt ra một câu:

“Tịch Mạc Thiên, anh có bận không?”

“Riza, sao anh lại ra đây, vào đi, vào đi, đang chờ anh đó. . . . . .”

Một giọng nữ quen thuộc từ đầu bên kia truyền đến, hình như Tịch Mạc Thiên đã nói gì đó với đối phương, rồi lại hỏi tiếp:

“Khi nào em về, anh nói Lão Lưu qua đón em.”

Hạ Tử Câm trầm mặc một lát:

“Em muốn ở lại thêm vài ngày, anh bận thì đi đi! Hơn nữa em có chân, em sẽ tự trở về”

Trong điện thoại truyền đến tiếng đô đô, Tịch Mạc Thiên lặng đi mấy giây, hình như nha đầu có chút tức giận, là bởi vì gần đây anh bận rộn, nên lạnh nhạt với cô ư? Chờ qua khoảng thời gian này, sẽ ở bên cô nhiều hơn vậy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện