Đặt Tên Cho Bóng Đêm

Chương 115: Động Ổ



Lúc này cắm trại, Lý Thúc Đồng giữ đúng lời nói của mình, thật sự không để cho Khánh Trần tự mình đi lao lực châm lửa trại, mà là trực tiếp dẫn theo thiếu niên đi tới bờ sông.

Xem ra, vị lão sư này là thật sự dự định ăn cơm chùa hưởng ké lửa, cũng không có gì ngại ngùng ở đây cả.

"Lão sư, " Khánh Trần vừa đi vừa hỏi: "Vừa rồi Tần Thành giao dịch cùng với người hoang dã Trương Đồng Đản, bởi vì bốn bình dược phẩm thiếu chút nữa xảy ra tranh chấp, em thấy Trương Đồng Đản tựa hồ là dự định rút súng. Ở đây, đối đãi đồng bọn hợp tác của mình cũng hung ác như vậy sao."

"Đương nhiên, " Lý Thúc Đồng trả lời: "Người hoang dã mỗi ngày vùng vẫy giành sự sống, điều kiện sinh hoạt của bọn họ còn gian khổ hơn so với tưởng tượng của em. Cho nên, đối mặt đồ vật có thể cứu mạng sẽ dùng mạng đi liều một phen, tự nhiên có vẻ hung ác. Bất quá, Tần Thành cũng không thật sự dự định lấy bình dược phẩm đó đi, ông ta chỉ là muốn cho Trương Đồng Đản nợ ông ta một nhân tình mà thôi."

Khánh Trần như có suy nghĩ.

Lý Thúc Đồng nói: "Tiểu Trần, tất cả mọi người đều trải qua cực khổ trong cuộc sống, những nhân vật nhỏ đã sớm học xong làm sao đối mặt thế giới này, mỗi người đều có con đường sinh tồn của mình. Một chuyến này nhìn nhiều, nghe nhiều, lão sư cũng không thể ở bên cạnh em mãi, sau khi đồng hành với em mộtđoạn đường, con đường về sau vẫn là phải tự mình em bước đi."

Khánh Trần bỗng nhiên ý thức được, trong lời nói của lão sư nhà mình còn có ý khác.

Hai người tới bờ sông, nước sông ở đây trong hơn bất kỳ con sông nào của thế giới Bên Ngoài, dưới lòng sông rộng vài mét đầy đá, cho dù là chổ sâu hai mét, liếc mắt cũng có thể nhìn thấy đáy sông.

Không nói cái khác, thế giới Bên Trong bảo vệ môi trường tốt hơn nhiều so với thế giới Bên Ngoài.

"Nhiều cá như vậy, " Khánh Trần liếc mắt nhìn, đúng là thấy trong nước sông có hơn trăm con cá đang chậm rãi bơi: "Lão sư, em trực tiếp xuống dưới bắt cá à?"

Cá trong con sông này, thoạt nhìn còn to hơn cá nuôi.

Những con cá này rất lớn, thoạt nhìn một con cũng hơn 3kg.

Lý Thúc Đồng nhìn hắn một cái rồi nói: "Xuống sông bắt cá? Em đợi lát nữa đi."

Nói xong, ông lấy ra một sợi dây câu cá trong từ ba lô leo núi, một đầu cột vào trêи tay mình, một đầu khác treo lưỡi câu.

Lý Thúc Đồng móc vào lưỡi câu một thanh protein nhỏ, đem lưỡi câu ném vào nước: "Nhìn rõ."

Vừa dứt lời, chợt thấy mặt nước như sôi trào, cá lớn ở mười mét xung quanh móc câu bỗng nhiên tranh nhau bơi lại cắn vào móc câu.

Nước sông cuộn trào, một con cá lớn cắn vào móc câu, móc câu sắt bén đâm xuyên qua cái miệng của nó.

Máu mùi tanh từ vết thương chảy ra khiến bầy cá lớn triệt để điên cuồng, chúng nó không còn bị thanh protein hấp dẫn, mà là mở miệng cắn vào trêи thân con cá đã bị mắc vào trong móc câu!

Chỉ là ngắn vài giây, thân cá mắc câu đã có thể nhìn thấy xương cá tráng kiện.



Lý Thúc Đồng nhìn đúng giờ cơ, chợt kéo dây câu, mấy con cá lớn không kịp nhả ra bị kéo lên trêи bờ!

Khánh Trần yên lặng nhìn cảnh này, trong lòng khϊế͙p͙ sợ không gì sánh được: "Lão sư, những con này đều là cá ăn thịt người sao?"

"Chính xác mà nói cũng không phải, " Lý Thúc Đồng lắc đầu: "Trong ghi chép ctừủa kỷ nguyên mới nhân loại, cá của những năm trước còn chưa tiến hóa toàn bộ thành hình dáng này, hẳn là có cá lớn siêu phàm chết ở một lưu vực nào đó gần đây, dẫn đến cả con sông bắt đầu thay đổi. Giống như con cá voi lớn ở Vùng biển Cấm."

Khánh Trần đến gần nhìn những con cá lớn vẫn còn đang giãy dụa, rõ ràng phát hiện trong miệng cá đều có hàm răng sắc bén, cá nước ngọt bình thường rất ít xuất hiện loại tình huống này.

Lý Thúc Đồng nhìn hắn một cái rồi nói: "Nhớ kỹ, bất cứ con sông nào của thế giới này đều là nguy hiểm, trước khi em hoàn thành cửa ải Sinh Tử thứ sáu không nên thử nghiệm xuống sông. Nói cách khác, em không gọi là bắt cá, mà là động ổ."

Nói cách khác, ý là trước cấp A xuống sông hẳn phải chết.

Lý Thúc Đồng kẹp vài chiếc lá ở đầu ngón tay, nhẹ nhàng bắn ra ngoài.

Trong ánh mắt của Khánh Trần, những chiếc lá vốn còn mềm nhũn bỗng nhiên thẳng ra như lưỡi đao, cũng không thấy chúng nó bay nhanh như thế nào, nhưng cắm rất sâu vào đầu của con cá lớn.

"Thế nào?" Lý Thúc Đồng cười hỏi.

"Lão sư lợi hại, " Khánh Trần thực lòng nói.

Nói xong, nụ cười của Lý Thúc Đồng càng đậm, rất có cảm giác khoe khoang trước mặt học trò.

"Đây là tác dụng của luồng khí trong thân thể của em, " Lý Thúc Đồng nói: "Theo đạo lý nói, chỉ có thông qua cửa ải Sinh Tử thứ năm mới có thể xuất hiện trong cơ thể, ở cửa ải Sinh Tử thứ sáu sơ bộ hiện ra uy lực rõ ràng, ở cửa ải Sinh Tử thứ bảy có thể bao phủ toàn thân đạt được viên mãn, nhưng em tương đối đặc biệt, đúng là chưa thông qua lần đầu tiên liền xuất hiện."

Khánh Trần chăm chú nghe.

Lý Thúc Đồng tiếp tục nói: "Ngoại trừ trích diệp phi hoa, khí của mỗi người, tác dụng đều không giống nhau. Khí của tôi có thể làm cho người ta sinh ra cảm giác bị bỏng, ví dụ như lần tôi giao thủ với Quách Hổ Thiện, dù cho tôi thu sức trước, hắn cũng phải ngồi xếp bằng nhẫn nại, điều tức. Khí của sư bá em có thể làm cho người sinh ra cảm giác nôn mửa, cũng không biết của em là cái gì."

Khánh Trần suy nghĩ một chút hỏi: "Trừ trích diệp phi hoa, khí tiếp xúc đến người cũng không sản sinh thương tổn thực chất, nhưng khi giao thủ thì sẽ làm đối phương sản sinh cảm giác không khỏe nào đó?"

"Đúng vậy, " Lý Thúc Đồng gật đầu.

Khánh Trần nghĩ thầm, cái này không phải là Debuff sao? !

[Debuff là hiệu ứng hay trạng thái bất lợi cho nhân vật. Debuff chính là từ trái nghĩa của buff (Tiền tố de- trong tiếng Anh mang nghĩa phủ định). Ví dụ như hiệu ứng bị trúng độc, giảm phòng thủ, mất khả năng bơm máu, bị làm chậm]

Ánh mắt của hắn nhìn về phía lão sư nhà mình, Lý Thúc Đồng nở nụ cười: "Một chút khí của em đối với tôicăn bản không có bất luận ảnh hưởng gì, hơn nữa đều không hữu dụng với người thường, vẫn là chờ luồng khí lớn mạnh rồi tìm người khác thử đi."



"À."

. . .

Hai người trở lại nơi dừng chân, lửa trại đã bốc cháy hừng hực.

Lý Thúc Đồng cầm năm con cá trong tay đưa cho Tần Đồng: "Câu được năm con cá trở về, đêm nay có thể thêm cơm."

Nói xong, ông liền tự nhiên ngồi xuống bên cạnh lửa trại, hoàn toàn không có ý mang theo Khánh Trần đi bên kia nhóm lửa, đồng thời còn nói với Khánh Trần: "Đến, em cũng ngồi đi."

Lúc này, Tần Dĩ Dĩ thừa dịp hai người đi câu cá, đã đem suy đoán của mình nói cho anh Tần Đồng và cha Tần Thành.

Tần Thành biết được Khánh Trần không phải nô bộc, thái độ lập tức có chuyển biến.

Mặc dù ông suy đoán Lý Thúc Đồng chỉ là một cấp C, nhưng cấp C trái lại rất tốt, cấp bậc cao hơn Tần gia bọn họ cũng trèo không nỗi!

"Thông gia . . . Không phải, vị tiên sinh này xin hỏi xưng hô như thế nào?" Tần Thành hỏi.

Tần Dĩ Dĩ nghe được cha nói sai, lúc này đứng dậy đem ba lô leo núi của Khánh Trần túm xuống, thấp giọng nói: "Tôi đi giúp anh dựng lều vải."

Nói xong liền móc ra lều vải từ trong ba lô leo núi chạy ra.

"Tôi họ Mộc, bên cạnh chính là học trò của tôi, có thể gọi hắn là Tiểu Thổ, " Lý Thúc Đồng vừa cười vừa nói.

Khánh Trần: ". . ."

Cho nên, chữ "Trần" có cảm giác phiêu dật như thế, mở ra liền biến thành tên giản dị như "Tiểu Thổ"?

Tần Thành trao đổi ánh mắt với đám người Tần Đồng, hiện tại, Lý Thúc Đồng đã chính miệng thừa nhận Khánh Trần không phải nô bộc, bọn họ tự nhiên vui mừng trong lòng.

"Ngài Mộc, " Tần Thành nói: "Tôi biết rõ ông cũng là cao thủ, có chuyện muốn thương lượng với ông một chút."

Lý Thúc Đồng cười cười: "Cứ nói đừng ngại."

"Lần này máy bay không người lái chúng tôi mang theo đều bị hủy, cho nên lực lượng phòng thân không đầy đủ, " Tần Thành suy nghĩ một chút rồi nói: "Như vậy, lỡ như trêи đường chúng tôi gặp phải nguy hiểm, mời ngài Mộc ra tay giúp một chút, sau đó liền không thu phí đi đường của các người."

Thật ra theo Tần Thành xem ra, trước khi đến Vùng đất Cấm Kỵ hẳn là sẽ không có nguy hiểm quá lớn, ông chỉ là muốn nói cho qua chuyện phí đi đường, để kéo gần quan hệ hai bên một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện