Đặt Tên Cho Bóng Đêm

Chương 144: Đừng Làm Người Chết Ngu



Tử vong đột nhiên xảy ra, làm cho mọi người sợ hãi.

Kể cả Kamidal Yasushi, Kamidal Oru, gần trăm người đều im lặng nhìn đối phương té ngã xuống đất.

Thậm chí không có người dám tiến lên cấp cứu.

Bởi vì chết kiểu này quá quỷ dị.

Trong rừng cây dày đặc tối mờ âm u, rõ ràng chỉ mới sáng sớm, nhưng hiếm có ánh mặt trời có thể xuyên thấu đến.

Lá cây lắc lư sàn sạt, dường như mọi thứ đều có khả năng là hung thủ, bao gồm một cọng cỏ một cái cây một bông hoa một nhành cây.

"Tiểu thư Y Nặc, là một người chi bên của Trần thị, " Vương Bính Tuất đi tới ngồi hổm xuống bên cạnh người chết, hắn yên lặng đánh giá: "Không có vết thương ngoài da, chỗ cổ bị hai tay bóp ra vết thương, nhưng còn chưa thể xác định chính là tự mình bóp chết bản thân."

Tất cả mọi người biết, người con cháu của Trần thị này chết do xúc phạm quy tắc, nhưng không ai biết quy tắc này là cái gì.

Chính vào lúc này, một cô gái nhịn không được nói rất nhanh: "Tôi đã biết, Vùng đất Cấm Kỵ số 002 có khả năng không cho phép. . ."

Nói đến đây, Lý Y Nặc vừa định giơ tay ngăn cản người này tiếp tục nói xong, nhưng phát hiện cô ta cũng giống người của Trần thị vừa rồi, gương mặt bắt đầu xuất hiện màu đỏ, cô ta nỗ lực muốn nói gì, muốn cầu cứu, nhưng ngay cả một chữ đều nói không thành lời.

Cô gái dùng hai tay bóp cổ của mình, tựa như muốn móc ra cái gì từ bên trong, nhưng chỉ có thể vô lực giãy dụa.

Lý Y Nặc chậm rãi buông cánh tay đang giơ lên của mình xuống: "Không cứu, không cần phải để ý cô ta, đây là tự mình chết ngu."

Tuân thủ bí mật, nhớ kỹ phát hiện của mình, nhưng ngàn lần không nên ở trong Vùng đất Cấm Kỵ, đem quy tắc của nó nói cho người khác.

Nó sẽ giết chết người mật báo.

Quy tắc thông dụng của Vùng đất Cấm Kỵ, dường như trong tất cả Vùng đất Cấm Kỵ đều có thần an nghỉ, bọn họ thương lượng muốn giữ bí mật của nhau, tất cả người để lộ bí mật phải tử vong.

Lý Y Nặc nhìn mọi người: "Tôi tin tưởng mọi người ở đây, tất cả đều rất rõ ràng chúng ta hiện tại đang ở đâu, nếu như chưa nghĩ ra bản thân mình nên nói cái gì, liền câm miệng của mình lại."

Có đôi khi chính là như thế, bạn có khả năng rõ ràng nhớ kỹ có cái gì không thể nói, nhưng miệng còn nhanh hơn so với đầu óc.

Cô gái kia nhất định biết quy tắc thông dụng của Vùng đất Cấm Kỵ, nhưng đối phương lại không nhịn được.

Thật ra, giờ này phút này mọi người tuy rằng không biết người của Trần thị vì sao mà chết, nhưng tất cả mọi người đã mơ hồ đoán được một quy tắc nào đó của Vùng đất Cấm Kỵ số 002.

Lý Y Nặc cái gì cũng không nói, cô ấy lẳng lặng suy tư người đầu tiên rốt cuộc là xúc phạm quy tắc gì mà chết.

Nam Canh Thần đứng bên cạnh cô ấy im lặng không lên tiếng, hắn biết bản thân mình lúc này không thể giúp được cái gì, vậy đừng gây trở ngại là được.



Lúc này, một con nhà giàu khác cởi ra lưng quần xoay lưng muốn đi tiểu, hắn thật sự không nín được, nhưng lại không dám rời xa đoàn người.

Cô gái cường tráng nhìn bóng lưng của con nhà giàu này, bỗng nhiên giật mình tỉnh ngộ, cô ấy lớn tiếng hô to với tên con nhà giàu đang xoay người chuẩn bị đi tiểu kia: "Dừng! Thu hồi cho tôi!"

Trong chớp mắt, ý muốn giải quyết bầu tâm sự của tên con nhà giàu bị mạnh mẽ thu trở về.

Lý Y Nặc xoay người, cô thấy rất nhiều người bởi vì không nín được nước tiểu, hai chân đều đang xoay tới xoay lui, mắt thấy không nín được.

Bọn họ bắt đầu chạy trốn từ đêm hôm qua, rất nhiều người nhịn tiểu cả đường đi, thế nhưng trêи xe có nam có nữ, không ai có cách nào giải quyết vấn đề sinh lý, chỉ có thể nhịn xuống chạy trốn trước rồi nói sau.

Mọi người mờ mịt nhìn về phía cô ấy, nhưng Lý Y Nặc do dự vài lần, cũng không mở miệng giải thích cái gì.

Cô ấy đã biết là quy tắc gì!

Lý Y Nặc mang theo Vương Bính Tuất đi đến phía sau một cây thụ, nơi ấy là chổ người đầu tiên chết từng đi tới.

Vương Bính Tuất nhìn vệt nước trêи thân cây, rõ ràng là nước tiểu.

Ông vô cùng kinh ngạc nhìn về một bên: "Tiểu thư Y Nặc. . ."

"Câm miệng, " Lý Y Nặc lạnh giọng nói: "Đừng làm người chết ngu thứ hai."

Cho đến giờ phút này, cô ấy rốt cục xác định người đầu tiên vì sao mà chết.

Ai có thể nghĩ đến, một quy tắc trong Vùng đất Cấm Kỵ số 002, chính là không thể tùy tiện đại tiểu tiện? !

Vị siêu phàm lưu lại quy tắc này, là thích sạch sẽ cỡ nào?

Bởi vì đi tiểu trong Vùng đất Cấm Kỵ mà chết, chết kiểu này là oan ức ra sao?

Cô ấy mang theo Vương Bính Tuất mạo hiểm đi trở về, cũng tìm được chiếc xe tông vào thân cây của gia tộc Kamidai, từ trong cóp sau xe tìm được hai thùng dầu chứa đầy dầu diesel.

Cũng may người hoang dã thật sự không có tiến vào, vẫn ở bên ngoài quan sát như trước.

Lý Y Nặc đem tất cả dầu diesel đổ xuống đất, mang theo thùng dầu không trở về trước mặt mọi người: "Nữ sinh ưu tiên xếp hàng đi tiểu ở bên trong này, nhớ kỹ, đi tiểu sạch sẽ, sau đó trước khi chúng ta đi ra ngoài đừng uống một giọt nước nào nữa."

Cô ấy thậm chí không dám nói "Đừng đi tiểu trêи mặt đất", rất sợ gặp phải quy tắc ủa phản phệ.

Nhưng cho tới bây giờ, bọn họ vẫn không cách nào xác định nguyên nhân chết của người đầu tiên là cái gì, quy tắc cũng sẽ không trực tiếp giết một người, sẽ chỉ cho tất cả thực vật, động vật tấn công người phá hủy quy tắc.

Lý Y Nặc nhìn về bốn phía, đám con nhà giàu đang từng người xếp hàng đi ra phía sau đại thụ đi tiểu vào trong thùng dầu Diesel, về phần người khác chỉ có thể nhịn trước, nhịn không được cũng phải nhịn.



Chờ một chút, cô gái cường tráng không thấy thân hình của đám người Tần Thành, Tần Dĩ Dĩ.

Mấy người săn bắn hoang dã này, cũng không biết rời khỏi đội ngũ từ bao giờ.

. . .

Dưới tán cây dày đặc của Vùng đất Cấm Kỵ số 002, Tần Thành đang kéo cổ tay của Tần Dĩ Dĩ, mang theo người một nhà chạy về hướng đông.

Dù cho mọi người đã chạy mệt muốn chết, Tần Thành cũng không có ý dừng lại chút nào.

Bởi vì nơi này quá nguy hiểm, Vùng đất Cấm Kỵ số 002 được xưng là một trong những nơi có quy tắc nhiều nhất, cái này có ý nghĩa, bạn dừng lại ở chỗ này thêm một phút đồng hồ, làm ra một chuyện dư thừa, đều có khả năng xúc phạm đến quy tắc quỷ dị.

Cho nên nếu như bạn bị buộc bất đắc dĩ phải tiến vào Vùng đất Cấm Kỵ, lựa chọn tốt nhất chính là dùng tốc độ nhanh nhất rời đi!

Mà bọn họ sở dĩ lựa chọn con đường này, cũng là bởi vì trước khi Lý Thúc Đồng mang theo Khánh Trần rời đi, từng chính miệng nói cho Tần Dĩ Dĩ: đi hướng đông, tìm được một dòng suối nhỏ, đi theo dòng suối nhỏ tiếp tục đi tới hướng đông là có thể tìm được lối ra, con đường này chỉ có 3 km, rời khỏi đây là có thể sống sót.

Lúc đó Tần Dĩ Dĩ còn chưa có ý thức được, Lý Thúc Đồng và Khánh Trần đã dự định rời khỏi đội ngũ.

Cho đến khi đối phương biến mất không thấy, cô ấy mới có chút cảm thấy mất mát.

Thiếu nữ chạy vội theo cha trong rừng cây âm u, cho đến giây phút ấy bọn họ nghe thấy được âm thanh của dòng suối, liền đi theo dòng suối tiếp tục đi tới hướng đông.

Lại đi không biết bao xa, mọi người bỗng nhiên cảm thấy ấm áp bao phủ trêи người, loại cảm giác bị tồn tại kinh khủng nào đó nhìn chăm chú rốt cục tiêu tan thành mây khói.

Tần Thành khom lưng chống đầu gối, tuổi lớn, thế cho nên chạy đường xa như thế đều có chút thở không nổi.

Ông nhìn khuê nữ có chút mờ mịt, trong lòng thở dài.

Anh trai một bên bỗng nhiên nói với thiếu nữ: "Nhớ kỹ chứ, người trung niên kia nói chúng ta đi thành phố số 18 tìm một người tên là Tô Hành Chỉ."

Tần Đồng đây là ám chỉ, nếu có thể tìm được thuộc hạ của đối phương, vậy tự nhiên sớm muộn gì còn có thể gặp nhau.

Chỉ là Tần Dĩ Dĩ bỗng nhiên quật cường lắc đầu: "Cha mẹ, anh, em không muốn quay về thành phố số 18, em muốn đi tìm Hỏa Đường, em biết nơi ấy có thể đạt được lực lượng."

Tần Thành nghi hoặc: "Chúng ta đi tìm Tô Hành Chỉ kia, nói không chừng cũng có thể tìm được thuốc gien cho con, cha thấy người trung niên kia rất thích con."

Tần Dĩ Dĩ hé miệng lắc đầu: "Không, con sẽ đi Hỏa Đường."

Thiếu nữ đem tâm tư giấu ở trong lòng, không nói cho ai.

. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện