Đặt Tên Cho Bóng Đêm

Chương 60: Trở Về



Chạng vạng, Khánh Trần đi mua cho mình một nồi áp suất mới, bởi vì muốn nấu thịt bò, không có nồi áp suất thật sự không được.

Phòng nhỏ của đường Hành Thự đã lâu không ai quản, nồi áp suất xì hơi, máy giặt cũng bị hỏng.

Bây giờ hắn lấy được vàng từ thế giới Bên Trong, tự nhiên là muốn đổi mới một chút.

Trong lúc hắn chuẩn bị đi ra siêu thị điện gia dụng, bỗng nhiên thấy có máy giặt Haier đang giảm giá.

Khánh Trần do dự một chút, cuối cùng không mua.

Giờ phút này, Vương Vân và Bạch Uyển Nhi đang làm khách trong nhà Giang Tuyết.

Lúc này hai người không có mua các loại quà tặng có hoa không quả như Champagne, rượu whisky, mà là dựa theo lời dặn của Hồ Tiểu Ngưu, mua một chút rau dưa giản dị tới cửa.

Lúc Giang Tuyết làm cơm, hai người giống chị gái lớn xem phim hoạt hình cùng Lý Đồng Vân.

Ngay khi phim hoạt hình ‘Những chú chó cứu hộ’ vừa kết thúc một tập, Vương Vân cười hỏi Lý Đồng Vân: "Bạn nhỏ, chị có thể hỏi em một vấn đề hay không?"

Lý Đồng Vân ngoan ngoãn nói: "Em trả lời vấn đề có thể có kẹo ăn không?"

"Đương nhiên có thể, " Vương Vân cười nhanh chóng móc ra chocolate từ trong túi đưa cho cô bé: "Cái này có thể chứ?"

Lý Đồng Vân cười vui vẻ nói: "Cảm ơn chị gái, em thích ăn chocolate nhất."

"Vậy chị gái hỏi em nha, " Vương Vân suy nghĩ một chút mới nói: "Anh Khánh Trần có giống như mẹ của em, cũng là Người du hành Thời Gian hay không? Là loại đặc biệt ngầu đấy."

Lý Đồng Vân biểu tình mờ mịt một chút rồi lắc đầu nói: "Không biết."

"Vậy em có hỏi qua anh ấy hay không?" Bạch Uyển Nhi hỏi, cô ta cảm thấy phản ứng của Lý Đồng Vân như vậy mới bình thường, nếu như đối phương chắc chắn Khánh Trần không phải, vậy bản thân trái lại muốn hoài nghi một chút.

Hơn nữa, đứa nhỏ mười tuổi sao có thể nói dối chứ.

Lý Đồng Vân nghiêng đầu nhớ lại một chút: "Em có hỏi qua anh Khánh Trần, bất quá anh ấy chưa nói bản thân mình có phải Người du hành Thời Gian hay không. Anh ấy chỉ nói với em, cùng với suy nghĩ xuyên không không thực tế, còn không bằng học tập thi vào trường đại học tốt một chút."

"Anh ấy còn nói cái gì?" Vương Vân hỏi.

"Anh ấy nói, những Người du hành Thời Gian kia cũng không có gì đặc biệt, " Lý Đồng Vân ngoan ngoãn vừa ăn chocolate vừa nói.

Bạch Uyển Nhi cùng với Vương Vân như là liếc mắt, trêи nét mặt đều ang theo một chút vui mừng.

Thật ra Lý Đồng Vân cũng không có trực tiếp trả lời bọn họ, nhưng hai người đã biết đáp án.

Nếu như Khánh Trần thật sự là Người du hành Thời Gian, sao có thể nói những lời như "Người du hành Thời Gian cũng không có gì đặc biệt" như vậy.

Cái này càng như là đố kị và hâm mộ trong ngữ cảnh nào đó, cùng là một loại an ủi đối với bản thân.

Lúc này Bạch Uyển Nhi cũng móc ra một viên chocolate từ trong túi, cô ta sờ sờ đầu của Lý Đồng Vân: "Tiểu Vân thật ngoan."

Nói xong, hai người đứng dậy chào tạm biệt Giang Tuyết.

Hai người ra cửa mới hạ giọng nói: "Cậu cảm thấy cô bé này nói thật không?"

"Cô bé ngoan như thế, khẳng định là nói thật, hơn nữa cô bé cũng không thể bịa đặt ra cái này được, " Bạch Uyển Nhi phân tích.



"Xem ra, Khánh Trần thật sự không phải Người du hành Thời Gian, " Vương Vân nói: "Lúc này Hồ Tiểu Ngưu có thể yên tâm."

Hai người không nhìn thấy, giây phút khi cánh cửa khép lại, Lý Đồng Vân yên lặng đem chocolate trong miệng phun vào thùng rác, sau đó trợn mắt một cái.

Thật ra, cô bé không thích mùi vị của chocolate.

Trước đây cha luôn thích mua chocolate cho cô bé, nhưng từ khi cô bé nhìn thấy cha đánh mẹ, liền căm ghét mùi vị này từ trong lòng.

Bất quá, còn có một viên chocolate cô bé không vứt đi, chỉ là dường như không có việc gì nhét vào trong túi.

. . .

Đêm khuya, Khánh Trần trở về nhà không bao lâu liền nghe được tiếng gõ cửa.

Hắn mở cửa cho Lý Đồng Vân: "Tiến vào rồi nói, lại làm sao vậy?"

Lý Đồng Vân nhìn hắn mở đóng gói của nồi áp suất: "Anh có thể nhờ mẹ nấu thịt bò giúp anh mà, nhà của em có nồi áp suất, thịt bò của mẹ em nấu không ngon sao."

"Không có việc gì, tự lực cánh sinh, " Khánh Trần vừa cười vừa nói.

"Nè, cái này cho anh, " Lý Đồng Vân đem viên chocolate trong túi nhét vào trong tay hắn nói: "Hai người chị gái kia ngày hôm nay tới hỏi em, anh có phải Người du hành Thời Gian hay không. Yên tâm, em che giấu giúp anh rồi, nhưng anh Khánh Trần phải cẩn thận một chút, khẳng định là có chi tiết gì dẫn đến bọn họ sinh ra hoài nghi."

"Ừm, " Khánh Trần rất rõ ràng, là bởi vì chuyện của giáo viên nước ngoài: "Em không ăn chocolate sao?"

Lý Đồng Vân mặt không đổi sắc nói: "Em mua cho anh mà, làm quà tặng cho anh."

"Cảm ơn, " Khánh Trần vui vẻ.

Xét thấy Lý Đồng Vân giúp đỡ, Khánh Trần cũng dành cho một chút báo đáp: "Theo anh quan sát, những người này đúng là chọc kẻ thù thành phố số 7, tên là Trần Nhạc Du, hẳn cũng là người của Trần thị."

"Cho nên bọn họ từ thành phố số 7 chạy xa như vậy, là muốn thoát khỏi phạm vi khống chế của Trần thị, " Lý Đồng Vân suy tư nói: "Bất quá, tôi không muốn tin tức này."

"Vậy em muốn cái gì, " Khánh Trần tò mò nói.

"Em muốn thân phận của anh Khánh Trần, " Lý Đồng Vân chớp con mắt nói.

"Không được, " Khánh Trần vô tình cự tuyệt.

"Vậy anh Khánh Trần, anh giúp em làm bài tập đi, " Lý Đồng Vân mở to mắt nhìn hắn.

"Cũng không được, " Khánh Trần từ chối lần hai, bản thân mình lớn như vậy rồi, làm sao có thể làm chuyện không có tương lai như thế!

"Thật không thú vị!" Lý Đồng Vân cảm thấy tiếc hận: "Anh Khánh Trần, những người này ở bên cạnh luôn nhìn chằm chằm chúng ta, thật phiền nha. Có cần suy nghĩ biện pháp đuổi bọn họ đi hay không?"

"Không dễ đuổi, trái lại có mạo hiểm bại lộ mình, " Khánh Trần nói: "Hơn nữa, vẫn cảm thấy bốn người này có thể lợi dụng."

Bị đối phương hoài nghi quả thật là một chuyện phiền toái, nhưng loại chuyện này đi giấu đầu hở đuôi trái lại không thích hợp, biện pháp tốt nhất là. . . Dời tiêu điểm.

Bản thân đối phương là bởi vì Lưu Đức Trụ mà đến, vậy tự nhiên cần sử dụng Lưu Đức Trụ đem lực chú ý của đối phương dời đi.

Không chỉ là vấn đề dời đi lực chú ý, trêи người của bốn con nhà giàu Hồ Tiểu Ngưu này, còn có tiền tài cùng với thế lực mà hắn cần của thế giới Bên Ngoài.

Xem ra, lần này xuyên không hắn phải ‘nói chuyện’ với Lưu Đức Trụ một chút.

"Đúng rồi anh Khánh Trần, còn có vài ngày là đến lễ quốc khánh, chúng ta đi chơi đi, " Lý Đồng Vân chờ mong nhìn về phía Khánh Trần.



Khánh Trần có chút buồn bực: "Vì sao đột nhiên nói chuyện đi chơi, cái này anh phải suy nghĩ, nếu không qua vài ngày rồi hãy nói?"

"Tốt, anh nhất định phải suy nghĩ nha, " Lý Đồng Vân nói xong liền hài lòng lên lầu.

Đêm khuya yên tĩnh, Khánh Trần dùng điện thoại di động một bên chiếu giáo trình tiếng Nhật, một bên đau đớn tu hành.

. . .

Trong thời gian đếm ngược còn lại, thế giới Bên Ngoài không còn có một chút sóng lớn.

Thế giới dường như bỗng nhiên yên tĩnh lại, tất cả mọi người đang chờ đợi lần xuyên không tiếp theo, chờ đợi group chat của Hà Tiểu Tiểu kết thúc chuẩn bị.

Trong lúc này, Khánh Trần vẫn quan tâm đến vụ án giam cầm phi pháp, chín tên tình nghi đang lẩn trốn vẫn chưa bị bắt, cái này có thể chính là nguyên nhân khiến mọi người giữ im lặng.

Người người cảm thấy bất an.

Đếm ngược 00:00:10.

Khánh Trần vào thời khắc cuối cùng, đem USB có bản copy của sách dạy đánh cờ để vào trong miệng, mở ra Thuật hô hấp, đồng thời tay phải nắm một con dao bếp.

Hắn lẳng lặng chờ đợi thế giới vỡ vụn, bóng tối phủ xuống.

10.

9.

8.

7.

6.

5.

4.

3.

2.

1.

Bóng tối tới lại tán, Khánh Trần mở mắt ra nhìn Lý Thúc Đồng trước mặt cùng với Diệp Vãn còn đứng đối diện hắn, dường như bản thân mình chưa từng rời đi.

Lý Thúc Đồng cười cười: "Trở về?"

"Ừm, " Khánh Trần gật đầu: "Trở về."

Hắn chú ý tới, dao bếp trong tay mình chỉ còn lại có cán dao.

Thí nghiệm lần này có hiệu quả, ít nhất hắn đã biết bản thân mình rốt cuộc có thể mang theo bao nhiêu đồ vật.

. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện