Đặt Tên Cho Bóng Đêm

Chương 72: Vụ Nổ!



Trước cửa khu nhà số 4 đường Hành Thự, một chiếc xe taxi chậm rãi ngừng lại.

Khi Lưu Đức Trụ trả tiền, anh tài xế trẻ tuổi trêи xe ra vẻ không thèm để ý mà nói: "14 đồng, chàng trai, đây chính là khu nhà ở cán bộ trước đây, cậu tới đây làm gì?"

Lưu Đức Trụ một bên quét mã QR một bên vô ý thức nói: "Tới lấy vàng thỏi. . ."

Trong đầu hắn lúc này đều là chuyện vàng thỏi, nhưng nói xong hắn liền hối hận, vội vàng ngậm miệng xuống xe.

Đợi sau khi hắn tiến vào tiểu khu, tài xế trẻ tuổi nói với tai nghe: "Gọi Côn Luân, chim sẻ nói hắn tới nơi này lấy vàng thỏi."

Lộ Viễn đã sớm tiến vào tiểu khu trốn trong bóng tối dập tắt tàn thuốc: "Lấy vàng thỏi? Chẳng lẽ là thành lập giao dịch với một Người du hành Thời Gian khác sao?"

"Có khả năng, hắn có thân phận đặc biệt ở thế giới Bên Trong, có thể giúp không ít người, " Thành viên Côn Luân phân tích: "Nếu như có người dùng tiền mua tài nguyên của thế giới Bên Trong, cũng rất bình thường. Đội trưởng Lộ, mấy ngày trước ở Thái thành không phải xảy ra loại chuyện này sao, người mua lấy được thuốc nhưng không thanh toán, thiếu chút nữa ầm ĩ chết người, anh em Côn Luân bên kia đang đau đầu muốn chết."

"Ừm, " Lộ Viễn gật đầu: "Hẳn cũng là loại tình huống này. Con mẹ nó, bố đây nửa đêm còn phải thủ nhà hắn, phòng ngừa hắn bị những nghi phạm kia bắt cóc, kết quả hắn lại làm trò con bò, chạy tới đây lấy vàng thỏi."

Trong đêm tối, Lưu Đức Trụ cẩn thận đi vào trong tiểu khu, hắn nhìn đông, nhìn tây, như là kẻ trộm muốn vào thôn ăn trộm gà.

Nhưng hắn còn không biết có bao nhiêu người đang yên lặng quan tâm hắn.

Theo Lưu Đức Trụ đi đến hướng lầu số 12, trong bóng tối, hơn hai mươi thành viên Côn Luân yên lặng đi vào, từ đầu đến cuối đều vây quanh hắn ở giữa.

Lộ Viễn lạnh lùng quan sát, trong lòng nói thảo nào ông chủ Trịnh chướng mắt thằng nhãi này.

Đổi lại hắn cũng hiểu được, Lý Thúc Đồng nếu có thể coi trọng thằng nhãi này thật sự là mắt bị mù.

Thế nhưng thực tế quả thật có chút mất mặt, sáng sớm Lưu Đức Trụ vừa mới biểu diễn qua lực lượng siêu việt người thường.

Đối phương xuyên không đến nhà tù số 18, nhận được con đường có năng lực siêu phàm duy nhất chính là Lý Thúc Đồng.

"Ơ? Tại sao hắn lại ngồi xổm xuống, ngồi xổm trước lầu số 12 để làm gì?" Một thành viên Côn Luân kỳ quái nói.

Lộ Viễn quay đầu nhìn lại, đột nhiên phát hiện Lưu Đức Trụ ngồi xổm xuống trước lầu số 12, vẫn không nhúc nhích.

Thằng nhãi này hai tay giao nhau bỏ vào trong tay áo, như là tên đần đang chờ ăn khoai lang nướng.

"Thằng nhãi này làm cái con mẹ gì vậy?" Có thành viên Côn Luân nhẹ giọng hỏi.

"Chớ có lên tiếng, " Lộ Viễn bỗng nhiên nói.

Hắn nhận thấy được, một tia khí tức nguy hiểm.

. . .

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, toàn bộ thế giới hình như đều lâm vào sự tĩnh lặng.

Nhưng chính vào lúc này, trong bóng tối của hành lang, một gã đàn ông mặc áo khoác màu đen chậm rãi đi ra.



Trêи lỗ tai gã là tai nghe Bluetooth, lạnh lùng không tiếng động quan sát bốn phía, với trạng thái cảnh giới hoàn toàn, tay phải khoát lên bên hông như có như không.

Bàn tay của đối phương lộ ra trong không khí, bàn tay hợp kim có vẻ rất cường tráng mạnh mẽ.

Ánh mắt của gã chậm rãi đảo qua bốn phía, khi gã chậm rãi quay đầu, liền nhìn thấy Lưu Đức Trụ ngồi xổm cách đó không xa, đang kinh ngạc nhìn bản thân mình.

Trong lúc nhất thời, bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí yên lặng một cách quái dị.

Tên tội phạm yên lặng nhìn chăm chú vào Lưu Đức Trụ, không khí như cô đặc lại, có cảm giác áp bức vô hình.

Khi tên tội phạm xác nhận bốn phía không có người, nhấc chân đi đến hướng Lưu Đức Trụ, trong lúc bước đi, dưới quần áo của gã truyền ra tiếng động cơ thủy lực mơ hồ.

Lưu Đức Trụ im lặng nhìn đối phương từng chút tới gần.

Tên tội phạm vừa đi vừa nói với Lưu Đức Trụ: "Anh bạn, sao tôi nhìn cậu quen mắt thế, cậu là. . ."

Lưu Đức Trụ im lặng hai giây sau, cái mồm chợt há ra, nước bọt cũng chảy ra: "A ba a ba a ba a ba. . ."

Hắn một bên a ba, một bên làm bộ dường như không có việc gì xoay người bước đi.

Tên tội phạm xoa tai nghe Bluetooth một chút: "Có tình huống."

Ngay khi tên tội phạm nói chuyện, Lưu Đức Trụ càng đi càng nhanh, cuối cùng thẳng thắn chạy: "A ba a ba a ba. . ."

Bỏ chạy rất xa.

Tên tội phạm vốn muốn tiến lên đuổi theo, nhưng gã bỗng nhiên dừng lại, như là phát hiện cái gì quay thân trở về hành lang bóng tối.

Cái bóng dưới tàng cây của tiểu khu lắc lư, Lộ Viễn trong bóng tối cũng ngẩng đầu lên.

Giờ phút này, phía sau một cánh cửa sổ ở lầu hai, đang có một người xuyên qua cửa thủy tinh lạnh lùng nhìn hắn!

"Bị phát hiện, bao vây, " Lộ Viễn trầm giọng nói: "Cẩn thận, đối phương cực kỳ nguy hiểm."

Thành viên Côn Luân chậm rãi tới gần trước lầu số 12, lại nghe một tiếng thủy tinh vỡ vang lên từ phía sau, gã đàn ông nhìn thẳng Lộ Viễn, mặt không biểu tình xoay người rời khỏi trước cửa sổ, không biết đi nơi nào.

Lộ Viễn biến sắc: "Bọn chúng muốn nhảy cửa sổ phía sau chạy trốn!"

Người vừa mới xuất hiện, chính là nghi phạm đang lẩn trốn mà bọn họ muốn tìm!

Lộ Viễn đã tới đây, hắn biết lầu hai chính là nơi ở của Giang Tuyết!

Bọn họ từ lầu số 12 hướng ra hai bên chạy ra phía sau, ngay khi đám người Lộ Viễn chạy qua cầu thang.

Đầu cùng con phố, có một thùng rác sắt xuất hiện ánh lửa.



Ầm một tiếng, Lộ Viễn chỉ kịp dùng cánh tay che chổ hiểm như cổ, đầu, mọi người đã bị một trận sóng nhiệt không khí hất bay ra ngoài.

Tiếng nổ mạnh vang lên tận trời, thùng rác sắt bị nổ tung thành năm bảy mảnh.

Đây là thuốc nổ được đám tội phạm giấu trước khi đến đây.

Bọn họ đem tất cả cái này lén lút nhét vào trong thùng rác, dùng cái này làm kế sách kéo dài, sau đó mới lặng lẽ không một tiếng động lẻn vào trong nhà Giang Tuyết.

Nếu như hành động bị phát hiện, bọn họ liền đập vỡ cửa sổ sau hấp dẫn chú ý, sau đó kϊƈɦ hoạt thuốc nổ trêи đường để gây thương tổn cùng với hỗn loạn.

Như vậy, tất cả mọi người có đủ thời gian bình tĩnh rút lui.

Kế hoạch này rất chu đáo rất chặt chẽ, dường như có người ở phía sau màn lạnh lùng nhìn tất cả cái này, nắm hướng đi của thế cục trong tay.

Lộ Viễn lắc lư bò dậy từ trêи mặt đất, hắn vỗ vỗ đầu hỏi đội viên bên cạnh: "Có việc không?"

Các đội viên cũng bò dậy từ trêи mặt đất: "Chỉ có một đội viên bị mảnh sắt bắn trúng đùi, những người khác không bị thương tổn trực tiếp."

Tất cả đội viên hẳn là đều có chấn động não rất nhỏ, nhưng lúc này mọi người làm sao lo lắng nhiều như vậy.

"Mau đuổi theo, " Lộ Viễn trầm giọng nói: "Nếu như để cho đám người này chạy, còn không biết có bao nhiêu Người du hành Thời Gian gặp nạn!"

Tổ chức Côn Luân lập tức đuổi theo, nhưng mà Lộ Viễn bỗng nhiên dừng bước: "Không đúng!"

Hắn luôn cảm thấy được hình như có vấn đề ở đâu đó.

Những tên tội phạm này là tới bắt cóc Người du hành Thời Gian, theo hắn biết, tứ chi máy của tội phạm cũng không tính cao cấp, hẳn là không chịu nổi lực chấn động trực tiếp nhảy xuống từ lầu hai.

Bản thân tội phạm có thể tự mình nhảy xuống, thế nhưng mang theo người tuyệt đối không được!

Lộ Viễn chợt quay đầu lại, ngay từ đầu khi tiếng thủy tinh vỡ vụn, người thần bí ở lầu hai cố ý để cho mình thấy đối phương xoay người rời đi, thuốc nổ trêи đường, đều chỉ là vì hấp dẫn bọn họ đi khỏi cửa ra.

Nếu mọi người bị vụ nổ ảnh hưởng, bộ não hỗn loạn, cũng sẽ hành động theo mục tiêu ban đầu, không có thời gian cẩn thận suy nghĩ.

Cứ như vậy, tất cả mọi người đuổi theo, đám tội phạm trái lại có thể nghênh ngang rời đi từ cửa trước!

"Theo tôi trở lại!" Lộ Viễn rống lên.

Một đội viên hỏi: "Đội trưởng Lộ, không đuổi sao?"

"Đừng nói nhảm, tiểu ưng, cậu tới chưa?"

Trong tai nghe có người nói: "Gần tới gần tới!"

Lộ Viễn một lần nữa xoay người lại chạy, hắn biết nếu như phán đoán sai lầm, vậy chẳng khác nào tự tay thả đám tội phạm rời đi từ cửa sau.

Nhưng hắn tin tưởng phán đoán của mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện